Tự nhiên em muốn chia tay

     ừng bao giờ nói câu xin chào, nếu anh nghĩ rằng sẽ nói lời tạm biệt.
Đừng bao giờ nắm lấy tay nhau, nếu anh định làm tan vỡ trái tim em.
Đừng bao giờ nói với em lời mãi mãi, nếu anh đã từng nghĩ đến chuyện chia tay.
Đừng bao giờ giam giữ trái tim em, nếu trong tay anh không cầm chìa khóa.
Và đừng bao giờ nói yêu em, nếu trong tim anh đã có một người khác...”
Em ngồi dằm dằm miếng cá mòi nát nhuyễn cho thấm đẫm nước sốt cà lẫn những lát hành tây mỏng, rồi quệt lên bánh mỳ tươi ăn ngon lành.
Mỗi khi chúng mình ăn, đều rất ít nói chuyện. Vì anh và em đã có quá nhiều khoảng không gian gần nhau để nói biết bao điều rồi. Nên khi ăn mà vẫn cứ còn nguyên câu chuyện mới để nói với nhau thì thật đáng ngạc nhiên. Hoặc giả sẽ rất buồn cười. Em vừa phùng má nhai, vừa liến thoắng nói, có thể em sẽ bị sặc đồ ăn, hay là phun nước miếng tung toé ra trước mặt bàn chẳng hạn. Vì thế khi ăn, đa phần chúng ta im lặng.
Sau bữa tối gọn gàng, mình ngồi nán lại trong không gian đầy ắp màu vàng của cửa hàng. Những dãy bàn trơ lặng vì hết khách. Em rúc đầu vào lòng anh cười khúc khích. Chẳng có ai nhìn mình cả, trừ vài nhân viên đang ngồi ngáp ở một góc xa căn phòng.
Rời cửa hàng, anh và em dắt díu nhau vào rạp chiếu phim, ngày đầu tiên khởi chiếu Quantum of Solace. Cái tên phim thật khó hiểu. Chồng chéo những ý nghĩa mơ hồ. Có định mức nào được coi là khoây khỏa không? Khi người ta luôn muốn vươn tới một giới hạn để có thể hài lòng.
Trong rạp phim tối, màn hình rộng ngoác hắt ánh sáng xuống hàng hàng ghế lặng câm. Anh lắc đầu, phim gì mà loang loáng, xem đau cả mắt. Rồi anh quay về bên em, nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú dõi theo những cuộc đua ầm ĩ. Anh ghé môi định hôn em, nhưng bất chợt lắc đầu, rồi lẩm bẩm: “Cái cô này ăn gì mà miệng hôi thế?”. Lãng xẹt. Em mới ăn hành tây, và em nhớ lại, vài ngày trước, anh cũng từng chê em như thế. Hình như hôm đó em ăn vài miếng tỏi trong tô mì quãng. Nhưng tâm trí em đang gắn với những diễn biễn trên màn hình nên em không để ý nữa. Tất nhiên là anh không hôn em nữa, anh tránh miệng em ra, thật xa. Em thấy chuyện bình thường vì tâm trạng em đang hoàn toàn bình thường.
Ngày cuối tuần, em nhớ đó là một ngày kỷ niệm của hai đứa. Cái ngày mà chúng ta gắn vào đời nhau cách đấy gần nửa năm. Anh mới chở em đi chơi hôm trước rồi, nên ngày này chắc anh sẽ chẳng đến bên em. Dẫu cho nó là Một-ngày-cuối-tuần cộng với Một-ngày-kỷ-niệm. Chuyện yêu đương của chúng mình lãng đãng biết bao. Lãng xẹt như cái hành động anh chê miệng em hôi và không hôn em nữa trong một khung cảnh
lãng mạn. Đơn giảnchỉ vì một điều rất nhỏ là trong thức ăn của em có lẫn vài lát hành tây mỏng dính.
Không biết những muộn phiền bao lâu nay ở đâu kéo về. Chúng phá tanh bành lý trí của em. Tâm hồn thì cứ mông lung, kìm nén, bức bối. Em không muốn làm gì, em không biết làm gì. Một trời rưng rưng đổ xuống, sóng sánh và nghe được nỗi sạt lở sâu thẳm.
Bật laptop ra, đặt trên bụng và em vừa nằm vừa online. Em không thấy nick anh sáng. Chắc anh bận đi chơi với bạn bè, hoặc làm gì đó thì chỉ có trời mới biết được.
Tự nhiên em cảm nhận được sự mệt mỏi.
Tự nhiên em thấy chán nản, thấy tất cả mọi thứ quanh mình tẻ nhạt không cùng.
Tự bao giờ sắc rực rỡ phai tàn chỉ còn lại vẻ ảm đạm. Tự nhiên em buồn. Buồn thực sự. Muốn chấm dứt cái cảm giác khó chịu vất vưởng trong mình. Em phải làm gì đó, để chấm dứt, để kết thúc... để làm gì nữa em cũng không biết được. Vậy là tự nhiên em muốn chia tay.
Em treo status: [Tự nhiên em muốn chia tay...], xong lục tìm trong máy folder nhạc Tuấn Ngọc, add vào Windows Media. Gần một trăm bài hát nối tiếp nhau, gây gây nặng trên cảm giác của em. Ngày xưa em chỉ nghe được vài bài, nhưng giờ đây em nghe tất cả. Lạ thay, không còn thấy khó nhai như trước nữa. Vì đầu óc em trống rỗng nên nó dễ lấp đây bằng bất cứ thứ gì chăng?
Giấc ngủ không đến suốt buổi chiều dài, em nghe nhạc triền miên, rồi chơi game Line. Chỉ là sắp xếp những viên tròn cùng màu lại với nhau cho nổ. Vậy mà em chơi mải miết, chơi đến mức rã rời đôi tay và cơ thể run lên bần bật vì đói. Em mới nhớ trưa nay mình chưa hề ăn cơm như mọi ngày. Ngoài ô cửa sổ là không gian của hơn 8 giờ tối. Người ta đi dạo, tán gẫu với nhau sau bữa ăn cuối tuần. Vậy mà em cứ nằm ôm cái laptop và làm những việc vô bổ. Chẳng vì điều gì hiện hữu cả. Có lẽ chỉ để phục vụ cảm giác mơ hồ, đầy chán nản trong tâm hồn em vào một ngày bất ổn bắt đầu lộ hình.
Với tay lấy điện thoại, màn hình tối sạm vì hết pin. Cả ngày hôm nay em không để ý sạc. Nên chẳng biết nó tự tắt khi nào. Chẳng buồn cắm điện sạc, em ném điện thoại như cục gạch vào một góc. Em chẳng cần quan tâm rằng ai sẽ gọi cho mình, sẽ nói gì với mình... trong ngày hôm nay. Một ngày không bình thường...
Em đi ăn. Vội vàng đến nỗi sặc cọng bún vào thanh quản. Em ho sằng sặc cả hơn tiếng đồng hồ. Cũng chẳng biết cọng bún có chui ra hay không nữa? Nhưng đến khi làm dịu được cảm giác nơi cổ họng, em lại tiếp tục nghe nhạc và chơi game. Anh không online, nên em đổi status qua một câu hát: [Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng...]. Những viên tròn màu sắc của trò Line cứ nhảy ùm ùm và vỡ... Lòng em cũng khe khẽ tiếng răng rắc. Có những mảnh nhỏ đang cố tách rời một thực thể. Giống như là Vỡ...
Gần khuya anh online, hỏi em đang làm gì, em thờ ơ trả lời rằng mình chơi game. Em lờ anh đi trong âm vực đau đáu của Tuấn Ngọc. Anh kể, qua nhà mấy đứa bạn trai ngồi chặt hẻo, sau đó đi ăn, bọn bạn anh còn rủ đi coi cái bộ phim anh đã coi với em rồi, bó tay. Em chỉ gửi lên những cái mặt buồn và im lặng.
Anh bắt đầu làm mình làm mẩy, dằn dỗi vì em thích chơi game hơn là chat với anh. Anh không thèm nói chuyện nữa, anh để mặc cho em chơi game. Hình như lúc đó em đã gõ một dòng chữ, rằng thấy anh cờ bạc như thế em không vui... Giọng Tuấn Ngọc cứ nhả ra vô số sợi buồn, đủ quấn thành một cái kén rất dày... Em lại chơi game, chơi mải miết, những viên tròn thi nhau vỡ bùm bùm, cổ động cho tiếng răng rắc phát ra từ đáy lòng em... Không ai nghe thấy cả.
Em tìm điện thoại và cắm sạc. Bật nó lên để có thể nghe và nhận thứ gì đó.
Lâu sau, em đổi status về như ban ngày em đã treo: [Tự nhiên em muốn chia tay...]
Anh hốt hoảng nhảy bổ vào nick em. Dặn dò em đừng nghĩ lung tung. Anh lo lắng cho em nhiều lắm, anh biết tất cả những mong ước của em, anh hiểu tất cả những suy nghĩ của em. Chỉ là anh không thể hứa hẹn với em bất cứ điều gì, nên anh phải phớt lờ như không biết.
Cảm giác của em lúc đó, thật sự là muốn chia tay... muốn kết thúc sớm cái hoạch định của anh. Vì em đã thấy mình lãng phí thời gian rồi, như cách bao người vẫn nói khi em yêu anh. Bên nhau, có nhau thì khó, chứ chia tay dễ lắm. Có chăng vì nó quá dễ nên tự nhiên em muốn chia tay...
Nhưng em sợ ý muốn của em là nông nổi, em sẽ hối tiếc, sẽ thấy mình sai lầm, nên em ngừng cuộc nói chuyện giữa chúng ta. Mỗi lần giận hờn, đoạn cuối bao giờ cũng là anh và em nói với nhau hàng ngàn những điều đã nói trước đó, để thể hiện rằng mình hiểu hay là không hiểu nhau? Nói bao nhiêu, nói thật nhiều thì cũng vẫn là dệt lại những điều đã cũ, khi chẳng có hướng đi nào mới cho thứ tình yêu không hứa hẹn này cả. Anh cứ cố cứu vãn bằng một ý niệm: dẫu thế nào đi chăng nữa em luôn là người đầu tiên của anh...
Điện thoại đổ chuông dồn dập, em không nghe. Kiên quyết không nghe. Những lời anh nói, sẽ chỉ là những điều đã cũ... Mà em đang bắt đầu lảng tránh những điều điều đã cũ.
Đã khuya, em không ngủ được, vẫn nghe Tuấn Ngọc, vẫn chơi Line, vẫn nghe lòng vỡ, vẫn muốn mình chia tay... Em đi ngủ khi nghe tiếng lẹt xẹt mở cửa sắt để đón ngày mới của những người thức và ngủ một cách hoàn toàn bình thường. Em lăn ra ngủ, ngủ miệt mài đem theo tiếng hát chạm đâu rưng rưng đấy của Tuấn Ngọc và những viên tròn màu sắc của trò Line bắn xối xả như đạn vào thành trì của tâm hồn để tất cả vỡ ra, điêu tàn, tan nát.

 

Chủ nhật nào em cũng ngủ nướng đến khét lẹt. Đơn giản là cuối tuần với em thường trắng đêm.
Thức dậy lúc 2 giờ chiều, bụng em lại đói meo. Định ra phố kiếm gì đó mua về ăn, nhưng em lười. Chạm vào cái nắng còn gắt em sợ mình bị bốc hơi và tan mất.
Em lại tiếp tục nghe Tuấn Ngọc. Song không chơi game nữa mà nằm thừ ra ngẫm nghĩ. Vỡ hết rồi! Nhuyễn ra như bột xay. Đâu còn gì để nhìn ngắm cái sự vỡ ấy nữa, thì những tiếng nổ bùm bùm của trò chơi cũng chỉ là hư thanh vô nghĩa.
Em chờ đợi thời gian trôi, cho đến lúc thấy từng phần cơ thể mình cứ xuôi tuột theo trọng lực trái đất, em cố bật dậy, bước ra ngoài, dạ dày cần được ru êm.
Bước xuống đường, em thấy anh đứng chờ nơi góc tòa nhà chung cư, nơi cửa sổ phòng em nhìn xuống. Chìa cái bản mặt phờ phạc ra em hỏi anh đi đâu? Anh nói em lấy mũ bảo hiểm rồi anh chở em đi chơi. Em như hết hơi bảo mình phải đi ăn. Anh gật đầu, ừ thì đi ăn. Em trở lên trên phòng để tắt máy tính. Nhưng em hết vội vàng, em ngồi thật lâu trước màn hình, nghe nốt vài bản không tên thấm đẫm nỗi đau quá vãng.
Mình lang thang đi ăn tối, em ngồi sau và không chịu ôm anh nữa. Em giấu đi đôi tay và anh quờ quạng tìm kiếm. Anh không ăn chỉ nhìn em bằng đôi mắt lo âu gượng gạo. Em mệt mỏi đến mức không muốn nói bất cứ câu nào vui vẻ.
Café LUmineux hun hút trong hẻm. Tĩnh lặng như ký ức không hiện hình trong anh và em những năm 60-70. Ngày đó chúng mình chưa sinh ra... Em xoãi ra chiếc ghế dài giữa phòng và nhắm mắt, cơn ngủ kéo đến chập chờn. Anh kéo những chiếc gối ca rô kê cho em ngủ. Khoảng 8 giờ tối em tỉnh dậy, nói giản đơn: “Về đi!”. Gần đến nhà, anh nói muốn lên phòng em. Em gật đầu. Bây giờ chỉ muốn mọi thứ đơn giản...
Em lại mở Tuấn Ngọc và nằm xuống bên cạnh anh.
- Sao em nói không thích nghe Tuấn Ngọc?
- Đang tập nghe ạ!
- Đừng nghe! Buồn lắm!
- Cũng đâu khác gì mình vẫn nghe ngoài café?
- Vậy em tắt đèn đi. Anh muốn nghe nhạc trong bóng tối...
Em đứng dậy chạm tay vào công tắc điện, căn phòng sẫm lại, chỉ còn vàng vọt ánh cao áp ngoài đường hắt qua khung cửa sổ. Em lại nằm xuống nép vào ngực anh. Lặng lẽ...
“Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng...”
Từng dòng nhạc trôi đi, bào mòn gai nhọn. Em biết anh đang khóc, từng giọt nước mắt vỡ ra rầu rĩ.
- Bây giờ em muốn anh làm gì cho em?
Em lắc đầu. Giọt nước nóng hổi rơi ngang tai.
- Em đang nghĩ gì nói cho anh nghe đi?
Em lắc đầu. Má em thấm ướt...
- Anh không biết phải nói như thế nào nữa...
Em lắc đầu. Môi em loang vị mặn...
Mắt em ráo hoảnh, từ lâu đã không biết khóc là gì. Anh nói nước mắt này anh chảy giùm em.
“Anh khóc cho em đêm này... Ai khóc cho anh ngày mai...”
...
Gần khuya, em bảo anh về đi, nếu không cửa sẽ đóng mất. Anh muốn nán lại thêm, ngày mai hoặc kia anh sẽ lại qua, mang theo quà cho em...
Đêm lại trắng. Trắng trong bóng mờ của trống rỗng.

 

- Trả lời anh thật lòng nhé, em còn yêu anh nữa không?
- Em không biết nữa, thực sự em đã rất muốn mình chia tay... tất cả mọi người đều nói em đang lãng phí thời gian...
- Anh thì sao? Không chỉ lãng phí thời gian mà còn cả cuồng dại và ngu ngốc nữa...
- Anh đang tiếc vì em không xứng đáng sao?
- Chưa bao giờ anh tiếc! Vì anh vẫn không thể mang cho em nhiều hơn như em muốn. Nhưng anh sẽ luôn ở bên khi em cần anh, muốn ngày ngày nhìn thấy em cười vui, muốn được nhìn thấy em già đi...
- Rồi một ngày anh cũng đột ngột bỏ đi... Điều đó chẳng phải đã nằm sẵn trong dự định khi anh mới quen em?
- Chẳng còn một kế hoạch nào cả, từ khi anh yêu em, anh đã không còn nghĩ đến bất cứ điều gì.
- Chỉ là chia tay lúc này không phải là thời điểm anh mong muốn...
- Điều anh muốn là níu giữ em, không phải là chia tay...
Nhưng mà tự nhiên em muốn chia tay. Không từ sự cố nào to tát cả. Vì vài lát hành tây mỏng trong đồ ăn thôi! Tưởng như đơn giản, tưởng như bình thường... vậy mà bất ổn. Và mối quan hệ của chúng ta cũng chất chứa biết bao điều bất ổn nhỏ nhặt như thế. Khi không còn cảm giác an toàn bên một người, sẽ sinh ra ý muốn ra đi. Em chỉ nhìn thấy cả một khoảng trời chông chênh, cô độc phía trước. Cuộc tình nào rồi cũng sẽ tan, huống chi anh đã từng dự định không-yêu-em.
“Đừng bao giờ giam giữ trái tim em, nếu trong tay anh không cầm chìa khóa”. Chiếc chìa khóa đó, anh đã ném đi và không hề có ý định tìm về. Ngày ngày anh sẽ được nhìn thấy em già đi, héo mòn... nhưng có vui vẻ không khi ngăn cách với hạnh phúc bằng cả một bức tường dày tù hãm? Tự nhiên em muốn chia tay, không phải vì tự nhiên hờn dỗi mà nó tích tụ sau vô số những điều bất ổn kia. Anh khổ sở vì càng chối bỏ tình yêu càng thấy nó mãnh liệt, em hờ hững vì ngày ngày mình được chăm chút bởi biết bao yêu thương không nền tảng. Một cơn gió cũng thổi bay, một trận mưa cũng rửa sạch, huống chi cuộc sống đầy bất trắc và bão lốc rập rình.
Anh dẫu có yêu em cho kiệt cùng nông nổi. Thì thời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi những dại cuồng. Mãnh liệt như dòng suối mùa bão lũ, tất cả sẽ tuột khi không con đập nào được xây lên níu giữ, một ngày kia cũng khô cằn chỉ trơ lại sỏi đá đau thương. Em sợ cái mùa khô thảm hại đó. Sợ lắm anh biết không?

 

Điều gì tự nhiên trỗi dậy cũng tự nhiên lắng yên. Em muốn chia tay và rồi em đã thôi nghĩ đến điều đó. Vì anh không đành lòng buông tay. Vì em không thực lòng muốn ra đi. Giờ đây mình trở lại bình yên như ngày cũ. Có nụ cười, có những yêu thương...
- Nếu tự nhiên anh bốc hơi một tuần thì em có quan tâm, có tìm kiếm không?
- Em nghĩ khi đó anh có người khác, hoặc niềm vui khác, em sẽ không làm phiền...
- Sao em chỉ nghĩ được như thế?
Vì em yêu anh! Nhưng ngoài bản thân anh, em không có bất cứ mối liên hệ nào khác với cuộc đời của anh cả. Nếu một ngày anh biến mất, em sẽ biết tìm kiếm anh ở đâu? Chờ đợi anh vì điều gì? Em sẽ thổn thức với ý nghĩ: Tự nhiên anh ra đi... bởi một điều tự nhiên nào đó... một cơn nắng làm anh say... một làn gió làm anh chao nghiêng... một trận mưa làm anh trôi đi... hay bất cứ điều gì mà em không thể nào biết được. Giống như Tự nhiên em muốn chia tay...
Tự nhiên thì nào có giải thích được gì.
Chỉ là Tự Nhiên thôi...