Chương X


Chương IV
THÀNH PHỐ KARACHI, PAKTÍTĂNG

     ã đại tá Tình báo Sở đóng cửa xe đoạn nói :
-Tôi là Chou. Nhiệm vụ của tôi là hộ tống giáo lãnh đến Bắc kinh.
Văn Bình hỏi :
-Thế đã lấy vé máy bay chưa ?
Hắn nhúnvai :
-Rồi. Từ Luân đôn, mình sẽ bay thẳng đến Karachi. Và từ Karachi lên phi cơ của công ty hàng không Đại Hồi đi Bắc kinh. Dọc đường, tôi sẽ luôn luôn ở bên giáo lãnh.
Văn Bình ngắt lời :
-Tôi không thích được gọi là giáo lãnh. Xin ông dùng danh từ nào thân mật hơn.
Hắn cười :
-Vâng, tôi thành thật xin lỗi. Người Trung hoa chúng tôi vốn trọng chức tước. Ông cũng là người Trung hoa, nhưng chắc lập nghiệp lâu năm ở hải ngoại nên muốn sự giản dị. Nếu ông cho phép, bắt đầu từ giờ phút này chúng ta sẽ dùng tiếng mẹ đẻ để bàn bạc với nhau.
Hắn chỉ xin phép lấy lệ vì Văn Bình chưa tỏ thái độ gì, hắn đã tuôn ra 1 tràng tiếng Tàu. Đối với Văn Bình thì tiếng Tàu là 1 trong những ngoại ngữ chàng nói thông thạo nên chàng không phản đối. Xe phóng nhanh như đang ở trên vòng đua. Đại tá Chou vẫn đội mũ phớt xập xuống trán và đeo cặp kiếng đen sì. Tuy vậy, Văn Bình vẫn có thể quan sát được dung mạo hắn. Hắn trạc 30, da trắng, miệng đẹp, cử chỉ lịch sự chứng tỏ đã sống ở Tây phương 1 thời gian dài, và là sĩ quan tình báo có học thức. Thoạt nhìn hắn, ai cũng lầm hắn là dân ăn diện vì tuy hắn mặc âu phục màu sẫm nhưng đó lại là bộ nỉ đắt tiền. Hàng nỉ đã đắt tiền, lối may cắt còn đắt tiền hơn. Áo vét được xẻ 2 miếng sau lưng, ve nhỏ xíu, vai mỏng và chật, nghĩa là may đúng mốt trong năm. Tuy nhiên, Văn Bình lại thấy sự ăn diện kín đáo của hắn có vẻ giả tạo. Trong đời, có lẽ hắn mặc quân phục nhiều hơn thường phục, hắn là sĩ quan chuyên nghiệp điệp báo, căn cứ vào 2 bàn tay lớn, cứng, ngón tay vuông, bàn tay có thể giết người không cần khí giới, bàn tay đã từng được luyện tập atémi, nhu đạo hoặc săm bô sô viết.
Thành phố Luân đôn náo nhiệt lùi dần trong sương mù ban đêm lành lạnh. Văn Bình bỗng nhớ Luân đôn 1 cách da diết như thể nhớ mối tình xác thịt đầu tiên. Chàng không thể quên được những cái xiêm ngắn nhất thế giới và những cô gái khoe đùi dài nhất thế giới vì mini-jupe được khai sinh ở Luân đôn. Chàng không thể quên được những câu lạc bộ dạ lạc ở Sôhô trong đó vũ nữ nhảy múa hoàn toàn trần truồng, hoàn toàn là vì luật kiểm duyệt sân khấu đã được bãi bỏ ( sướng nhé, chẳng bù với Sàigòn ), và những sòng bạc công khai ( 1.000 sòng cả thảy ) đua nhau mọc lên như nấm sau khi đạo luật tự do … sát phạt được ban hành năm 1969. Luân đôn … Luân đôn … Văn Bình không thể quên được nhà hàng trên tháp cao 160 thước, nhà hàng quay tròn, mỗi giờ được 3 vòng, thực khách có thể quan sát mọi khu vực trong thành phố. Ngồi trong tiệm ăn cao vòi vọi này, chàng cảm thấy lâng lâng. Bỗng Chou quay mặt về phía chàng :
-Ông có hay về thăm nhà không ?
Văn Bình giật mình. Ông tổng giám đốc MI-6 không cho chàng biết Rô-bơn sinh trưởng ở đâu, họ hàng nội ngoại của hắn còn ở đất Tàu hay không, và nếu còn thì hiện ở đâu, gồm những ai, ông M. cũng không nói. Chàng chỉ biết từ ngày Mao trạch Đông nắm quyền sinh sát tại Hoa lục, giáo lãnh Rô-bơn chưa hề đặt chân về Bắc kinh. Chàng bèn lắc đầu :
-Không.
-Ông không thích về, hay là không được phép về ?
-Có lẽ đại tá quên tôi là người Tàu nhưng lại mang quốc tịch Anh. Vả lại, tôi còn công tác tín ngưỡng.
-Người ta nói với tôi rằng ông rất giỏi khoa thôi miên.
-Cũng thường thôi.
-Ông khiêm tốn quá. Nghe nói ông có cặp mắt nhìn thấu tâm can thiên hạ, và đặc biệt là bàn tay ông. Bàn tay xoa nắn của ông phát ra 1 luồng nhân điện có thể chữa khòi chứng bệnh sinh lý bất trị của phụ nữ, phải không ông Rô-bơn?
Văn Bình có cảm giác như bị hàng chục mũi kim đâm vào da thịt. Chàng chưa kịp đáp thì đại tá Chou đã nói tiếp :
-Ông biết không ? Tôi là con nstyle='height:10px;'>
-Mời anh ngồi.
Nói chuyện lâu tất phải ngồi, nhưng ông M. muốn chàng ngồi ở đâu mới được chứ  chẳng lẽ ông M. ngồi ung dung trên ghế, còn chàng phải ngồi bệt xuống đất  dầu ông là tổng giám đốc 1 cơ quan điệp báo hùng mạnh, chàng chỉ là nhân viên của ông Hoàng, chàng cũng không thể hạ mình đến thế. Vì vậy, chàng tiếp tục đứng như trời trồng. Ông M. lại giục, chàng đành thốt ra :
-Thưa ông, không có ghế thì tôi ngồi đâu ?
Ông M. vẫn cười :
-Anh là thượng khách của tôi, tôi không sắm ghế mời anh sao được  Anh thử nhìn xem đã có ghế chưa ?
Văn Bình toát bồ hôi. Ngay sau lưng chàng, 1 cái ghế bành bọc nệm đỏ, loại ghế khổng lồ mà ông Hoàng thửa riêng cho chàng ngồi ( vì chàng mắc bệnh đau lưng ? ) đã được kê chễm chệ không biết từ khi nào, không hề gây tiếng động. Và bên cạnh cái ghế bành, chàng còn thấy 1 cái bàn hình chữ nhật, bên trên có đầy đủ thuốc Salem và rượu huýt ky thượng hạng, nghĩa là những thứ chàng vốn ưa thích. Ông M. rót rượu mời chàng rồi giải thích :
-Tôi biết rằng những biện pháp an ninh của cơ quan tôi đã làm anh bực mình. Nhưng tôi không thể nào giản dị hóa hơn nữa. Không riêng MI-6, trong năm nay ông Hoàng cũng như ông Sìmít sẽ cho xây cất 1 văn phòng giống như của tôi. Sở dĩ chúng tôi phải gia tăng biện pháp an ninh là vì kỹ thuật giết người đã được tân tiến hóa tới mực độ vô cùng tinh vi. Cách đây 8 tháng, 1 cộng sự viên của tôi từ Mạc tư khoa trở về Luân đôn. Tại liên sô, y giả làm tài xế cho viên cố vấn sứ quán Anh nên không bị KGB để ý. Y đã giúp tôi được nhiều việc quan trọng. Tôi cho phép y hồi hương vì mẫu thân y đau nặng. Sau khi mẹ qua đời, y đến yết kiến tôi để nhận chỉ thị mới. Và trong khi trò chuyện, y rút súng lục bắn đạn xianuya ra ám sát tôi. Cũng may tôi không chết. Không chết vì 1 sự tình cờ kỳ lạ. Y sửa soạn rút súng lảy cò thì chuông điện thoại reo trên bàn tôi. Tiếng chuông kêu làm y sợ hãi, lóng cóng bắn trật ra ngoài. Bắn tôi xong, y quay họng súng lại để tự sát.
Vụ này không phải là 1 vụ tầm thường, vì hung thủ là người bạn thân của tôi. Y có liên hệ ruột thịt với tôi, lại được tôi nuôi nấng, cất nhắc từ tấm bé. Chính tôi kết nạp y vào cơ quan mật vụ, và đích thân huấn luyện cho y thành điệp viên hữu hạng. Y coi tôi như cha, y hoàn toàn trung thành với tôi, nếu tôi bảo y nhảy vào đống lửa y cũng sẵn sàng tuân lệnh và không cần hỏi là nhảy vào đống lửa với mục đích gì. Vậy mà y thản nhiên ám sát tôi.
Văn Bình đặt ly rượu xuống bàn :
-Nếu tôi đoán không sai, nhân viên này đã bị KGB giải phẫu thần kinh.
Ông M. lắc đầu :
-Đó là chuyện xưa. Chuyện 5, 10 năm trước. KGB áp dụng kỹ thuật mổ óc để biến người trung thành thành người phản bội, hoặc mổ óc và nhét vào trong óc 1 cái máy điện tử nhỏ xíu, khi cần KGB có thể ra lệnh cách xa hàng ngàn cây số cho đương sự, và đương sự sẽ làm bất cứ việc gì như thể người máy. Tuy nhiên, mổ óc phải có thời gian, nhân viên của tôi phải nằm bệnh viện ít nhất 1, 2 tuần lễ để điều trị 1 chứng bệnh nào đó rồi KGB lợi dụng tình trạng để đánh thuốc mê và đem đi giải  phẫu. Nhưng trong thời gian y sống ở Mạc tư khoa, y luôn luôn khỏe mạnh, và chưa hề vào nằm bệnh viện 1 ngày, 1 giờ nào. Cho dẫu y bị mổ óc, tôi cũng có thể khám phá ra vì theo thông lệ, nhân viên từ phía sau bức màn sắt trở về đều được y sĩ khám nghiệm chu đáo. Y sĩ đã khám nghiệm y, và chẳng tìm thấy chi tiết nào khả nghi. Đến khi vụ ám sát xảy ra và y tự tử, tôi mới phăng ra nguyên nhân. KGB đã dùng phép thôi miên làm y mê man trong 1 đêm y lang chạ với 1 cô gái Nga. Sau khi bị thôi miên, y tỉnh lại và trở thành bình thường song mệnh lệnh của KGB đã in sâu vào tiềm thức y. theo mệnh lệnh, y phải ám sát một người có dung mạo như tôi, và như KGB dự tính, khi gặp tôi y rút súng ra bắn ngay. Không ngờ tiếng chuông điện thoại đã làm tiềm thức y rối loạn trong khoảnh khắc. Vì vậy tôi còn sống để tiếp chuyện anh hôm nay.
Ngừng 1 phút, ông M. nói tiếp :
- Sau vụ này, bắt buộc tôi phải thiết lập một hệ thống phòng thủ hữu hiệu ngay trong văn phòng và chung quanh bàn làm việc. Lá chắn pha lê mà anh vừa thấy có thể ngăn được đạn chống chiến xa.
-Nếu vậy ông còn cần gì người máy canh gác bên ngoài làm gì nữa ?
-Đó là hậu quả của mặt nạ cao su cải trang. Như anh đã biết, mặt nạ bằng chất cao su porotherme ngày nay có thể áp vào mặt người trông như thật. Tinh mắt cũng không thể biết là giả. Trong trường hợp tôi dùng vệ sĩ thông thường, đối phương có thể đeo mặt nạ porotherme giả làm vệ sĩ của tôi để lẻn vào văn phòng. Ba tháng trước,  một điệp viên GRU đeo mặt nạ porotherme, cải trang làm viên trưởng ban Vật liệu đã lọt đến phòng bí thư, sắp sửa được dẫn đến gặp tôi thì bại lộ. Điệp viên GRU này có nhiệm vụ ám sát tôi. Từ đó, tôi bỏ hẳn phòng bí thư và chỉ dùng toàn rôbô điện tử. Những người máy có thể phân biệt được mặt thật, mặt giả trong vòng nửa giây đồng hồ. Nửa giây đồng hồ để nhìn xuyên qua quần áo khách xem có giấu võ khí hay không. Và nửa giây khác để xác nhận khách có đúng là người được tôi hẹn tiếp hay không. Tổng cộng người máy chỉ mất vỏn vẹn 1 giây rưỡi để kiểm soát an toàn, 1 việc mà con người phải mất 5, 10 phút. Hơn nữa, rôbô lại có sức mạnh phi thường. đạn bắn không xuyên thủng được áo giáp thép. võ thuật chỉ là trò đùa với rôbô. Dám rôbô lại được võ trang súng bắn đạn thuốc mê, thuốc tê hoặc hoặc thuốc độc và liên lạc thẳng với tôi bằng vô tuyến điện. Dùng 1 rôbô đắc lực hơn dùng 1 tiểu đội vệ sĩ. Trong tương lai, tôi sẽ có nhiều rôbô tân tiến hơn bọn rôbô anh gặp ngoài hành lang.
Ông tổng giám đốc MI-6 lại ngừng lời lần nữa. Có lẽ ông không quen nói nhiều. Ông châm điếu Salem hút 1 hơi dài. Văn Bình biết ông không hút Salem, chẳng qua ông hút để chiều lòng khách vì ông đã được ông Hoàng nói nhiều về bệnh ghiền Salem của chàng. Ông M. thở khói lên trần nhà, giọng nhỏ nhẹ :
-Tôi rất hân hạnh được anh cộng tác, vì công việc tôi sắp giao cho anh là công việc rất quan trọng và cũng rất khó khăn, phi anh không ai làm được. Tôi nhận thấy anh là điệp viên hội đủ điều kiện nhất. Anh là người Á đông, lại nói tiếng Tàu lưu loát…
Văn Bình ngắt lời :
-Ông muốn thả tôi xuống Hoa lục ?
-Thả thì không đúng, vì anh sẽ đến Hoa lục bằng phi cơ thương mãi đàng hoàng.
-Thưa, đến thẳng Bắc kinh ?
-Phải. Anh sẽ lưu lại Bắc kinh 72 giờ. Trong vòng 72 giờ ấy, anh phải cố gắng hoàn thành công tác. Anh sẽ đội lốt 1 người tàu sinh sống tại Anh quốc.
-Khoa học gia?
-Không phải. Anh thủ vai 1 chuyên viên về thôi miên học. đúng hơn, 1 y sĩ áp dụng khoa thôi miên vào việc trị bệnh, đặc biệt là bệnh liên quan đến những rối loạn sinh lý.
-Trời ơi, tôi có thể đội lốt ký giả, kỹ sư, thương gia, chứ còn y sĩ, nhất là y sĩ chuyên khoa thôi miên thì không hy vọng đánh lừa được ai. Phương chi Quốc tế Tình báo Sở là 1 trong các cơ quan điệp báo có con mắt quan sát tinh tế nhất thế giới.
-Anh thắc mắc cũng đúng, nhưng tôi đã nghiên cứu việc này kỹ lưỡng. Là ký giả, kỹ sư, thương gia, hay y sĩ dầu sao cũng chỉ là đóng kịch. Từ lâu, tôi vẫn khâm phục tài đóng kịch của anh.
-Thưa ông, tôi có thể cải trang tạm thời làm y sĩ vì tôi đã đọc nhiều sách về y học, cũng như được huấn luyện kỹ thuật điều trị cấp cứu thông thường. Nhưng về thôi miên học thì thú thật với ông, tôi mới là khóa sinh tập sự.
Ông M. cúi xuống tập hồ sơ trước mặt:
-Theo tài liệu ông Hoàng gởi cho tôi thì anh đã tốt nghiệp khóa F-2 trung cấp, nghĩa là anh đã có căn bản phong phú về thôi miên và ảo thuật, tạm đủ để tiến hành công tác này.
Nghe ông tổng giám đốc MI-6 nhắc đến khóa F-2, Văn Bình toát bồ hôi. Té ra ông Hoàng đã chuẩn bị từ lâu với ông M.! F là chữ Fakir viết tắt, mà Fakir là nhà quỷ thuật Ấn độ. Cách đây  4 năm, môn thôi miên và ảo thuật được ghi vào trong chương trình huấn luyện bổ túc. Chương trình này gồm 2 khóa, khóa cơ bản và khóa trung cấp. Khóa cơ bản kéo dài 1 tháng, còn khóa trung cấp kéo dài 3 tháng. Văn Bình cũng như 1 số đồng nghiệp cao cấp của Sở được học đủ mọi mánh khóe về thôi miên và ảo thuật. Sau khi tốt nghiệp, chàng có thể làm mọi người ngủ thiếp trong vòng 3, 4 phút đồng hồ. Tuy nhiên, phần lớn chàng chỉ học được cách “bịp” và khám phá ra cách “bịp” của giới ảo thuật quốc tế. Vì vậy chàng có thể đâm hàng chục cây kim xuyên qua da thịt mà không chảy máu, hoặc gây ra cảm giác đau đớn, viện cớ là vận dụng khoa học thôi miên. Sự thật, đó chỉ là ảo thuật “bịp”. Trên cánh tay, bắp đùi, mông đít, trên má và lưỡi, con người có những điểm mà y học gọi là vô cảm, nghĩa là không có đường dây thần kinh cũng như không có mạch máu, mũi kim có thể đâm qua đâm lại như thường.
Văn Bình còn biết nằm dài trên cái bàn kim nhọn tua tủa, nhảy múa trên các mũi dao, trên thủy tinh sắc vụn, nhá đinh, nuốt rắn, và nuốt gươm mà thân thể không hề suy xuyển nrừng để đánh lừa gia đình nạn nhân. Trong khi đó, nạn nhân được mang về Bắc kinh.
Vì lý do bảo vệ bí mật, và cắt đứt mọi liên hệ giữa nạn nhân với gia đình, đoàn cán bộ M.9 được lệnh chiếu cố nhiều đến những đứa trẻ chưa đến 10 tuổi. Cũng như « giấm » chuối xanh cho chín vàng, bọn trẻ này được đem về nuôi nấng trong hậu cung M.9 theo phương pháp khoa học để đến khi nẩy nở thì dâng hiến trinh tiết trọn vẹn cho thượng cấp. Không rõ tại sao Hậu cung toàn gái tơ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này lại được đặt tên là M.9, trùng với tên 1 loại máy ghi âm nổi danh của hãng Akai. Có lẽ vì tướng Kan-Yeh áp dụng thủ đoạn lộng giả thành chân, biến biến ảo ảo, mượn những danh từ quen thuộc và hiền lành sẵn có để ru ngủ những kẻ tò mò, mặc dầu tò mò được coi là tính xấu nhất của Hoa lục, và bị các cơ quan an ninh nhăn chặn, tiêu diệt triệt để.
Tướng Kan-Yeh đã mượn khá nhiều tên của công ty Akai để gọi những đặc ban hệ trọng trong M.9, chẳng hạn X.5 là đặc ban chuyên môn nuôi dưỡng gái tơ chưa đến thời kỳ xử dụng, vừa được mang từ các tỉnh về. Danh từ X.5 này rất có ý nghĩa vì đó là loại máy ghi âm nhỏ nhất và được coi là khá tốt về mã ngoài cũng như máy móc bên trong. Chẳng hạn SW.150 để chỉ văn phòng chỉ huy. Theo Akai, SW.150 là cặp loa phát âm thanh tròn trịa, du dương. Văn phòng chỉ huy của tướng Kan-Yeh phụ trách việc cung cấp gái đẹp … cũng tròn trịa và du dương nên danh từ này rất thích hợp.
Mỗi lãnh tụ điệp báo có 1 thú vui riêng. Cũng như ông Hoàng thích hút xì gà, và là xì gà Havan loại độc nhất vô nhị, thì tướng Kan-Yeh không khoái máy ghi âm của hãng Akai của Nhật bản. Trong nhà, trong bàn giấy, chỉ thấy toàn máy ghi âm Akai. Hệ thống ghi âm bên trong M.9 cũng của Akai.

 

Đêm ấy, trong khi Văn Bình đang ngủ gà ngủ gật trên chuyến bay từ Karachi đến Quảng châu thì tướng Kan-Yeh lại tỉnh như sáo sậu trong văn phòng chỉ huy cách ngoại ô Bắc kinh 15 cây số đường chim bay.
Nếu tính khoảng cách trên địa đồ thì chỉ 15 cây số không hơn không kém, nhưng nếu muốn đến tận nơi, chạy qua cổng để lọt vào Thiên thai ngàn 1 đêm lẻ thì phải mất 45 cây số nghĩa là xa gấp ba. Sở dĩ đường dài gấp ba vì tướng Kan-Yeh cố tình cho đắp 1 con đường ngoằn ngoèo theo hình chữ chi. Chung quanh M.9 trong đường kính 10 cây số được coi là cấm khu, thường dân không được bén mảng tới. du khách càng không thể lại gần vì ở đâu cũng có trạm gác, tiếp theo bãi mìn, và sau cùng là 1 hào nước rộng và sâu bao bọc lấy trung tâm chứa gái đẹp như thể là pháo đài thời Trung cổ.
Văn phòng của tướng Kan-Yeh nằm chính giữa trang trại trên đỉnh 1 ngọn đồi tuyệt đẹp. Đứng trên đồi nhìn xuống, phong cảnh hữu tình đến nỗi những người có trái tim bằng xi măng cũng phải rạt rào thổn thức. Bắc kinh tọa lạc ở phía bắc, thời tiết luôn luôn lạnh lẽo, vậy mà khách chỉ thấy toàn cây cối xanh um, xa xa những giòng sông nhỏ nước cuốn xanh ngắt, sườn đồi, vườn tược tất cả đều trải màu xanh mát mắt, và gợi tình.
Phòng giấy chỉ huy được điều hòa khí hậu. Trời nóng thì có hơi mát, trời lạnh thì có hơi ấm, chỉ cần bấm nút nhỏ là có thể thay đổi được những trớ trêu của vũ trụ. Tướng Kan-Yeh ngồi giữa phòng, phía sau 1 cái bàn lớn hình thoi bằng gỗ trầm hương. Gỗ này không giống trầm hương thường thấy ở Đông Nam Á, nó hiếm hơn và thuộc hàng đại danh mộc. Xẻ ra, nó trắng phau phau, da thịt đàn bà Tây phương cũng vị tất trắng bằng, và đặc điểm của nó là để lâu ngoài khí trời không ngả màu vàng như các danh mộc khác. Nó còn có 2 đặc điểm nữa. Thứ nhất nó không bắt bụi, không thấm nước như lót 1 lớp ni lông bên trên, bất cứ nước bẩn nào rớt xuống chỉ lau sơ là sạch, không ăn vào thớ gỗ. Nhờ đặc điểm này, nó luôn luôn mới. Thứ hai, nó rất thơm. Nó không thơm lộng làm người ngửi tịt mũi hoặc khó chịu như 1 số gỗ trầm hương ở Lào và Diến điện. Mà là thơm nhẹ nhàng. Thơm thoang thoảng. thơm quyến rũ. Thơm như thể đâu đây có 1 cô gái tuyệt đẹp, còn trinh, vừa tắm xong, xõa tóc trước gió cho khô. Mùi thơm này là mùi thơm da thịt, mùi thơm của tóc. Vì mùi thơm này, người ta mới đặt tên cho nó là mỹ nhân mộc. Gỗ mỹ nhân chỉ có thể tìm thấy ở tỉnh Cam túc. Cây lớn như cây đa, cành lá xum xuê, quanh năm lá đều xanh không rụng, nếu ai lấy dao chặt ở thân thì cây tiết ra 1 chất nước trăng trắng có 1 mùi khác thường. Người tàu vốn dị đoan mê tín nên qua nhiều thế hệ, cây gỗ mỹ nhân ở vùng núi Cam túc được coi là thần mộc linh thiêng, thổ dân không dám đụng tới. Mãi sau này chế độ họ Mao được thành lập, cán bộ cộng sản mới cho đốn cây làm gỗ.
Cái bàn làm việc của tướng Kan-Yeh là 1 kỳ công của nghệ thuật điêu khắc Trung hoa. Cục Hậu cần huy động những tay thợ khéo nhất Hoa lục kỳ khu đục đẽo suốt 3 tháng trường dòng dã mới hoàn thành được cái bàn này. Riêng mặt bàn được để nguyên 1 phiến gỗ trắng không chắp nối, còn các diện khác đều được chạm trổ với mấy trăm miếng gỗ nhỏ ráp vào nhau thật khít. Hình chạm trổ đều là những nhân vật đời Tam quốc, nổi danh như quân sư Gia cát Lượng, đệ nhất gian hùng Tào Tháo, đệ nhất dõng tướng Quan vân Trường, ngay cả những nhân vật ít được ai biết tới như Lục Tốn của Đông Ngô, Trương Tu của Bắc Ngụy, Mạnh Hoạch của đất Thục, thảy đều được tạc hình. Cho đến cả bà vợ của Lưu huyền Đức cũng không bị bỏ quên. Người ta không biết ngoài cái bàn giấy bằng gỗ mỹ nhân này, tướng Kan-Yeh còn sai làm cái nào nữa không, nhưng chắc là có vì đám thợ giỏi bị giữ riệt luôn trong phạm vi M.9, không ai được phép về nhà. Song cũng có thể là họ đã bị thủ tiêu tất cả như những tay thợ xây lăng cho Tào Tháo.
Ngoài đặc điểm màu trắng, không vàng và thớ gỗ thơm mùi da thịt người đẹp, cái bàn mỹ nhân chắc còn 1 đặc điểm thầm kín khác nữa nên tướng Kan-Yeh mới gắn bó với nó, còn hơn ông già lọm khọm gắn bó hầu non nguyên si nữa. Tướng Kan-Yeh rất kín miệng nên không ai biết rõ, nhưng theo lời bọn cận vệ thì gỗ mỹ nhân còn có đặc điểm trợ tình. Uống rượu thuốc ngâm chất ôhimbê mà ngồi trên gỗ mỹ nhân thì trên đời này không còn mãnh lực trợ tình nào bằng.
Tướng Kan-Yeh ngồi từ lâu trước bàn giấy, cặp mắt đăm chiêu. Tuy đã gần 60 tuổi, Kan không có nét nào trên mặt tố cáo sự già nua. Mắt người ngũ tuần thường hõm xuống, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, mũi và má rúm lại, tóc bạc phơ hoặc rụng nhiều. Trong khi ấy mắt Kan-Yeh vẫn sáng và mịn, má bình thường, mái tóc phớt trắng nhẹ nhàng, không cần phải dùng thuốc ruộm như đa số đàn ông trên 40 tuổi. Một đặc điểm của người già là da dẻ trở nên răn reo, sù sì, đường gân nổi đầy bàn tay, nhưng làn da của Kan-Yeh lại trơn tru, láng bóng và cứng cáp. Phần vì Kan-Yeh uống thuốc trợ tình và hồi xuân, nhưng phần khác vì ưa luyện tập võ nghệ. Hồi còn trẻ, Kan-Yeh là kỳ quan của quân đội giải phóng. Hắn theo Mao trạch Đông, Chu ân Lai và Chu Đức lên đường từ phía nam lên tận Diên an thuộc vùng tây-bắc đèo heo hút gió trong cuộc vạn lý trường chinh gian khổ năm 1936. Nhiều người chết dọc đường song hắn không chết. Hơn thế nữa, trong cuộc hành trình lâu dài này hắn đã tìm ra bí quyết cuộc sống: võ nghệ và đàn bà.
Trong đoàn quân Bắc tiến có nhiều võ sĩ. Kan-Yeh dốc lòng học nên quên được những nỗi thiếu thốn và khổ sở ghê gớm. Lên đến Diên an, 1 thị trấn nhỏ xíu, nằm bên giòng con sông Diên hà cũng nhỏ xíu không kém, dân cư thưa thớt, toàn rừng là rừng, nhà cửa đều xây trong hầm núi hoặc đào dưới đất để tránh bom đạn của phi cơ Nhật. Kan-Yeh đã có cơ hội dùng sức khỏe của tuổi 30 và vốn liếng võ nghệ để chống lại lam sơn chướng khí. Kan-Yeh điều khiển 1 đại đội đào hầm cho các cơ quan đầu não của Mao trạch Đông. Từ đại đội trưởng quèn, Kan-Yeh bò dần lên tiểu đoàn trưởng, trung đoàn trưởng rồi sư đoàn trưởng. ành rằng Kan-Yeh đào hầm rất giỏi nên được cất nhắc, nhưng nguyên nhân chính không phải là đôi tay giỏi xúc đất, gánh đất suốt ngày đêm như máy. Nguyên nhân chính là … đàn bà. Trong cuộc vạn lý trường chinh, ăn uống hoàn toàn thiếu thốn, thậm chí đến rễ cây trong rừng cũng tìm không ra để đánh lừa bao tử. Quan quân chết như rạ, quân đội Quốc dân đảng lại đuổi theo như bóng với hình. Vậy mà binh sĩ giải phóng, đúng hơn những lãnh tụ của quân đội giải phóng vẫn không thể quên được đàn bà.
Khi đến Diên an thì chỉ còn lại 35 phụ nữ còn sống sót, trong số đó có người vợ thứ hai của Mao. Kan-Yeh nhận thấy trong những lúc con người đói khổ nhất, nam nữ vẫn lưu tâm đến ái tình. Bằng chứng là vợ ba của Mao (2) mang trong mình 12 vết đạn trái phá mà dọc đường vẫn chửa đẻ 2 lần, và hàng vạn đứa con của đoàn vạn lý trường chinh đã ra đời. Kan-Yeh nẩy ra ý tưởng thiết lập 1 hậu cung chứa toàn gái đẹp từ đó. Và từ bấy đến nay mấy chục năm đã trôi qua, Kan-Yeh trở thành chủ thầu gái đẹp độc quyền của Hoa lục. Ghét của nào trời trao của ấy, Kan-Yeh làm nghề bán thịt người, lòng lạnh như tiền, vậy mà sau cùng lại thất điên bát đảo vì sắc đẹp của 1 cô gái trong hậu cung M.9.
Tên nàng là Kim-My.
Cũng như những bông hoa biết nói kiều diễm khác trong hậu cung, Kan-Yeh đã sai thuộc viên tuyển mộ Kim-My khi nàng mới lên 6 tuổi. Nàng sinh trưởng ở vùng tây-bắc nên thân hình cao lớn, da dẻ trắng nõn. Nàng có máu lai nên nước da trắng của nàng không giống nước da trắng bệch của phụ nữ tàu. Thoạt trông, ai cũng tưởng nàng là người phương tây với những đường cong siêu đẳng khi nàng lớn lên.
Kim-My được nuôi nấng từ tấm bé để đến tuổi dậy thì sẽ được xung vào hậu cung, nhưng không ngờ Kan-Yeh lại mê nàng (3). Hắn không mê nàng bằng mối tình xác thịt thuần túy mặc dầu thân thể nàng là lò lửa nhục dục độc nhất vô nhị. Hắn cũng không mê nàng bằng mối tình thoảng qua, chỉ sau 1 vài đêm, 3 – 4 tuần lễ rồi phai nhạt. Hậu cung thiếu gì gái đẹp, nếu không đẹp hơn nàng thì ít ra cũng đẹp bằng nàng. Nhưng chẳng hiểu sao Kan-Yeh chỉ chiếu cố đến nàng.
Kan-Yeh đưa nàng về nhà riêng để tính chuyện chăn gối. Hỡi ôi, người đẹp Kim-My lại mắc 1 chứng bệnh bất trị: bệnh lạnh lùng. Rốt cuộc Kan-Yeh phải nhốt nàng trong phòng kín, trong khi huy động guồng máy hùng hậu của Tình báo Sở để tìm thầy chữa chạy cho nàng.
Kan-Yeh thở dài nhìn bức ảnh bán thân của Kim-My dựng trên bàn giấy. Trong ảnh, nàng đang nhìn hắn. Mỗi khi gặp luồng nhỡn tuyến của nàng, hắn bỗng bủn rủn chân tay, chẳng nghĩ được gì, chẳng làm được việc gì nữa. Hắn ấn nút điện thoại gọi phòng bí thư:
-Gã thầy thuốc sắp đến chưa?
Nữ bí thư đáp:
-Thưa, giờ này hắn đã đáp xuống phi thường Quảng châu. Phi cơ riêng đã chờ sẵn để chở hắn ngay đến đây.
Mặt Kan-Yeh tươi hẳn lên. Hắn xoa 2 bàn tay vào nhau, giọng vui vẻ:
-Bây giờ tôi về phòng. Ai hỏi thì nói tôi mệt, đang ngủ. Công việc quan trọng đến mấy cũng không được phép đánh thức, trừ phi là gã thầy thuốc đến nơi.
-Tuân lệnh.
Nữ bí thư ở phòng bên đáp bằng giọng nghiêm trang pha lẫn kính nể, nhưng trong thâm tâm lại cười thầm. Những nhân viên của tướng Kan-Yeh tại hậu cung M.9 đều nghe quen danh từ “mệt, đang ngủ, không được phép đánh thức”. Tướng Kan-Yeh cáo mệt luôn luôn, hàng tháng có đến chục lần váng mình sốt mẩy như vậy. Kể ra với số tuổi lục tuần chồng chất trên đầu, Kan-Yeh bị mệt là thường. Phần đông lãnh tụ Bắc kinh đều ở tuổi Kan-Yeh mà gân cốt đều lỏng lẻo, trời chưa lạnh đã rét run như cầy sấy, uống thuốc cảm mạo và tê thấp rề rề quanh năm. Nhưng Kan-Yeh lại là người không bao giờ biết mệt. Hắn khỏe như voi, có thể làm việc cả ngày cả đêm khỏi ngủ, và nếu cần, có thể làm việc cả tuần lễ nữa. Sức khỏe của hắn là do thuốc cải lão hoàn đồng mà ra, nhưng phần nào cũnghững ly rượu huýt ky uống hồi tối đã tiêu hóa hết trong bao tử bọc thép của chàng. Vì vậy đại tá Chou vừa khui chai, rót ra ly giấy, Văn Bình đã cầm lấy nốc 1 hơi.
Chàng chìa ly xin thêm, song hắn từ chối:
-Theo tôi, 1 ly đã đủ. Đi phi cơ không nên uống nhiều rượu.
-Chẳng sao cả vì tôi là con sâu rượu. Tôi uống rượu như thể uống nước lạnh
Đại tá Chou vẫn cương quyết từ chối:
-Tôi là người có kinh nghiệm, ông nên nghe tôi. Vả lại, tôi có bổn phận hộ tống ông đến nơi đến chốn. Uống nhiều có hại, ông hiểu chưa? Đến nơi, ông muốn uống cả hầm rượu cũng có. Nhưng bây giờ thì …
Hắn ngưntrị. Từ ngày công thành danh toại vềi tá Chou ném chai huýt ky còn non nửa qua cửa sổ phi cơ. Chàng nhận thấy hắn không uống ngụm nào. Trong 1 giây đồng hồ, chàng chợt hiểu. Trời ơi, chàng ngu quá! Bệnh nghiện huýt ky đã mang lại cho chàng 1 hậu quả tai hại. Chàng dự định bắt bí ông tổng giám đốc MI-6, đòi thêm 20% phụ phí nhưng dự định mà chàng tưởng khôn ngoan này đã trở thành vô ích vì chàng chỉ có thể bắt bí nếu được biết rõ lộ trình  giao liên của quốc tế Tình báo Sở từ Luân đôn về Bắc kinh. Đại tá Chou và Tình báo Sở không ngu như chàng nghĩ. Chính chàng mới ngu vì chàng đã tự ý há miệng thật lớn để lãnh thuốc mê của đại tá Chou.
Tác đ độc dược để tránh nâng kht đầu phát hiện trong cơ thể Văn Bình. Đ-Yeh buồn rầu hàng tuần lễ. Hắn buồn rầu vì chẳng qua chưa được động phòng.
Cô gái thứ hai cũng từ giã cõi đời trong những hoàn cảnh rất khó hiểu. Nàng được chở bằng phi cơ riêng từ Hoa nam về trang trại M.9, chưa kịp vào trình diện thượng quan thì đã tự ải. tướng Kan-Yeh thường mời giai nhân đến hội kiến ban đêm, nhất là nửa đêm về sáng, song thuộc viên gõ cửa phòng nàng không nghe tiếng trở lời, phải xô vào thì thấy người đẹp treo cổ tòn teng trong tủ áo, 1 tủ áo bằng gỗ bạch đàn, đựng hơn 100 bộ y phục lộng lẫy may riêng ở Hồng kông. Đêm ấy, tướng Kan-Yeh đập bàn nổi cơn thịnh nộ. Tên vệ sĩ thân tín nhất xớ rớ đi qua bị hắn gọi giật lại và bắn cho 1 viên đạn vào đầu. Đến khi Kan-Yeh tỉnh cơn mê thì nạn nhân đã tắt thở. Vụ quyên sinh thứ hai làm Kan-Yeh đau đớn hơn trước vì lẽ nàng đẹp hơn, lại trẻ hơn, hấp dẫn hơn.
Tuy nhiên, cái chết của cô gái thứ ba còn ly kỳ hơn nữa. Lần ấy, Kan-Yeh bố trí canh phòng cẩn mật. Người đẹp đi đâu cũng có vệ sĩ bám sát rave;ng vận hết chân kh&iacutg 300.000 đôla thì nay Kan-Yeh lại càng phải thủ tiêu Rô-bơn vì 2 lý do khác nữa: thứ nhất, để bảo vệ bí mật trong hậu cung của Cục hậu cần Quốc tế Tình báo Sở ; thứ hai, Kim-My là tiểu thiếp riêng của Kan-Yeh, nếu tha cho Rô-bơn, nghĩa là phải thanh toán đầy đủ, hắn sẽ khó thể biện minh được với thượng cấp tại sao hắn phải tiêu 1 món tiền khổng lồ cho 1 chuyện sinh lý cá nhân.
Tuy nhiên, nói vậy không có nghĩa là anh không thể trở về bằng cửa trước vì hiện nay sự trở mặt của tướng Kan-Yeh chỉ là sự phỏng đoán cho dẫu sự phỏng đoán này có nhiều triển vọng thành sự thật. Anh sẽ có toàn quyền định đoạt tại chỗ. Tôi đã trù liệu sẵn những lộ trình rút lui cần thiết trong trường hợp bại lộ hoặc không thể trở về bằng đường hàng không.
Trước khi kết thúc, tôi cần lưu ý anh điểm này: ngoài số tài liệu mang về, anh sẽ thu lượm được những tin tức vô cùng quý giá liên quan đến nếp sống tình dục của giới lãnh đạo Hoa lục. Chắc chắn họ sẽ không để cho anh trốn thoát, nhưng tôi tin cậy vào khả năng siêu đẳng của anh. Một lần nữa, tôi thành thật chúc anh thuận buồm xuôi gió.
Chú thích:
(1) xin đọc « Đoàn vũ khỏa thân” do Tân Quang xuất bản, để hiểu thêm về ông M.
(2) theo ngữ vựng chuyên môn điệp báo, đưa điệp viên vào lãnh thổ địch gọi là “tàng nhập” (infiltration, pénétration), đưa điệp viên này về gọi là “xuất nhập” (exfiltration).