Chương X


Chương VII
NHỮNG GIỜ NGHẸT THỞ ĐẦU TIÊN

     ũng như những đêm vui khác trong đời Văn Bình, đêm vui ấy tại ngoại ô Quảng châu trôi qua rất nhanh. Chàng còn thòm thèm thì trời đã hửng sáng. Chàng tiếc ngẩn tiếc ngơ khi được ban giám đốc cho biết là 4 kiểu khiêu vũ chỉ là 1 trong những món giải trí thông thường, nếu chàng đòi làm “nhất dạ đế vương” với hàng chục mỹ nhân, hàng trăm đĩa ăn ngon, và cả chục chai rượu tốt, chàng cũng được cũng được thỏa mãn mà không phải trả 1 đồng xu teng nào cả. Văn Bình cầu cho trời đừng sáng, nhưng trời cứ sáng. Chàng đành cầu cho phi cơ riêng của tướng Kan-Yeh phát nổ dọc đường khiến chuyến đi của chàng phải chậm lại. Nhưng khổ nỗi phi cơ chỉ có thể chậm lại một lần, không thể chậm lại thêm nữa. Chàng đành ngậm ngùi từ giã Quảng châu.
Tuy nhiên, chàng không quên gỡ gạc thêm nửa chai rượu da rắn Tiên xà Thái sơn. Chàng nốc một hơi sáu ly đầy khiến bọn gái đẹp trợn mắt, há miệng sửng sốt. Họ sợ rằng rượu thuốc sẽ kích thích chàng quá độ, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng chàng và cả …tính mạng họ.Theo lời cô ả mang thẻ bài số 55 thì trước đó 8 tháng, một tân khách Bắc Phi ham hố đã uống vô hồi kỳ trận như chàng. Kết quả là hắn ân ái hùng hục suốt đêm, hết cô gái này đến cô gái khác làm các cô mệt thở không ra hơi. Nhưng đến sáng hắn nằm quay ra thẳng cẳng, liệt vị âm dương, sùi bọt mép, tay bắt chuồn chuồn, mắt trợn ngược tim đập ình ình gần 180 cái trong 1 phút, nếu y sĩ không đến kịp chích thuốc trợ tim thì huyết quản hắn đã vỡ tung. Cô ả 55 hoảng hốt đưa cho Văn Bình một nắm thuốc viên màu tím nhạt, dặn chàng nhai với nước, đề phòng phản ứng bất thường của rượu da rắn. Song chàng gạt phắt.  Bọn gái đẹp báo cáo cho gã mặt thẹo hồi đêm. Hắn đậu chiếc xe Hồng kỳ quen thuộc trước cửa, và vội vã bước vào, nhìn Văn Bình bằng cặp mắt đầy lo lắng. Hắn hỏi chàng:
-Ông đã chiêu thuốc giải độc chưa?
Văn Bình giả vờ không hiểu:
-Thuốc giải độc nào?
-Những viên thuốc tròn màu tím mà bọn gái trong chiêu đãi quán vừa đưa cho ông.
-Vậy hả  tôi đang cất trong túi. Nhưng tôi có uống lầm?
-Rượu da rắn Nhất thế Tiên xà tửu chỉ có thể uống tối đa ba chén hạt mít, ông lại làm luôn 6 ly, không phải là chén hạt mít, vị chi gần 15 chén hạt mít. Từ trước đến nay chưa ai dám dùng nhiều đến thế. Tôi có trách nhiệm giữ gìn sức khỏe cho ông. Tôi chỉ có thể cho phép ông lên máy bay sau khi ông uống hoàn thuốc giải độ.
-Bị ngộ độc rượu da rắn thì phải có những triệu chứng nào?
-Tim đập nhanh trên 150 cái một phút, và huyết áp lên đến 20. Nếu hệ thống tuần hoàn bị yếu, có thể sẽ đứt gân máu trên óc, nhẹ thì bán thân bất toại, còn nặng thì thiệt mạng.
-Liệu tôi bị đứt gân máu được không?
Gã mặt thẹo không đáp vì một y sĩ mặc áo choàng trắng đã tiến đến. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y sĩ, Văn Bình khôi hài:
-Tôi sợ huyết áp lên đến 25 mất.
Đối với đàn ông trung niên, áp huyết 12, 13 là tốt. chưa ai lên đến 25 mà không bị chứng não sung huyết. Mặt hơi tái, viên y sĩ luồn cái vòng da của máy đo áp huyết vào cánh tay Văn Bình. Hơn 1 phút sau, hắn bỗng mở miệng cười rộng toác, và như sợ lầm, hắn lúi húi đo lại. Gã mặt thẹo hỏi dồn:
-Sao, có hề gì không?
Viên y sĩ lắc đầu:
-Lạ thật, áp huyết chỉ có 12 trên 8.
12 trên 8 là áp huyết của Văn Bình từ nhiều năm nay. Rượu chè, ma túy, nữ sắc làm áp huyết thay đổi. Tuổi tác cũng ảnh hưởng đến áp huyết. Vậy mà gần 20 năm nay, áp huyết của chàng vẫn nằm lì ở mức 12 trên 8, nghĩa là ở mức tuyệt hảo. Gã mặt thẹo quay lại hỏi cô ả 55 :
-Ông khách có uống 6 ly rượu da rắn đầy thật không ?
Cô ả 55 đáp, giọng hơi run :
-Thưa thật đấy. Tự em lấy rượu, và ông khách rót uống, em cản không được.
Gã mặt thẹo cười xòa :
-Càng may, cứ nếu có chuyện gì thì khổ cả lũ.
Văn Bình thừa cơ ôm cô ả 55, và hôn lên môi thắm thiết. Nàng không cưỡng lại, và còn hôn trả lại còn mạnh hơn là khác. Chàng lên xe ra sân bay, trong lòng ngơ ngẩn. Ngơ ngẩn đến nỗi chàng không tài nào ngủ được trên phi cơ mặc dầu đã lót lòng thêm mấy ly huýt ky, và suốt đêm qua đã phí nhiều sức lần mà chưa hề chợp mắt. Dường như nghề gián điệp có 1 Nữ thần chuyên sống về đêm nên trời tối mịt Văn Bình mới đặt chân xuống thủ đô Bắc kinh. Chàng đã ghé Bắc kinh nhiều lần, nhưng từ ngày Mao trạch Đông nắm quyền ở lục địa, chàng chỉ đến đó bằng phương tiện lén lút chứ chưa hề được nghênh ngang đáp phi cơ xuống trường bay, nhất là chưa hề được ngự trên phi cơ riêng của tướng Kan-Yeh, 1 lãnh tụ quyền hành ghê gớm của Tình báo Sở.
Chàng kinh ngạc trước sự bành trướng vượt bực của phi trường Bắc kinh. Tuy nhiên, cũng như mọi phi trường lớn nhỏ khác ở sau bức màn sắt, ở đây người ta cố tình tiết kiệm hơi điện với mục đích ngụy trang, thành ra Văn Bình chỉ thấy sân bay rộng mênh mông, thấy những tòa nhà cao ngất ngưởng choán những khu đất lớn cứ không nhận ra những chi tiết nào nữa. Vả lại, chàng khỏi cần phải mở rộng cặp mắt quan sát vì cái thời nhân viên do thám lẻn vào đất địch để quan sát, ghi chép vị trí quân sự đã qua rồi. Phần việc này đã được chuyển giao cho các dụng cụ điện tử và vệ tinh gián điệp tân tiến. Mỗi ngày, các vệ tinh gián điệp Mỹ bay qua lãnh thổ Trung hoa 50 lần từ thượng tầng khí quyển. Máy ảnh hồng ngoại tuyến bén nhậy của vệ tinh đã chụp hết các căn cứ và thị trấn Hoa lục. Ngay tại thư khố của ông Hoàng ở Sàigòn, Văn Bình đã có dịp nghiên cứu tường tận bản họa đồ sân bay Bắc kinh và đường lộ trong thành phố. Vì vậy chàng biết rằng phi cơ chở chàng đáp xuống 1 sân bay phụ được phòng vệ cẩn mật. Sân bay này dành riêng cho phi cơ công xuất của các nhân vật cao cấp. Chàng mỉm cười khoan khoái. Hơi lạnh miền bắc thích hợp với tạng phủ của chàng. Chàng hơi ngây ngất, có lẽ vì rượu da rắn Thái sơn hòa lẫn với huýt ky.
Cái chàng thấy trước tiên khi bước xuống phi đạo là 1 đám người mặc áo 4 túi màu sẫm chạy le te. Chàng không biết được họ là quân nhân hay dân sự vì họ không đeo cấp hiệu. Người nào cũng đeo trên miệng 1 cái mặt nạ bằng vải mỏng tẩm thuốc trừ độc. Hình ảnh mà du khách thường thấy khi đến nước Nhật cũng là những cái mặt nạ ngừa độc nằm chềnh ềnh ngang miệng đàn ông, đàn bà. Nhưng ở Nhật, những cái mặt nạ này tạo ra 1 cảm tưởng vệ sinh, có lẽ vì nó được làm bằng vải trắng tinh khiết, và nó thoang thoảng mùi thơm khử trùng. Tại Bắc kinh, cảm tưởng an toàn đã biến mất vì mặt nạ che miệng đồng màu với quần áo, và thay vì mùi thơm dịu chàng lại ngửi thấy 1 mùi hăng hắc làm chàng hắt hơi.
Đeo mặt nạ che miệng là 1 trong các thói quen bắn buộc ở Bắc kinh từ nhiều năm nay vì gió Bắc kinh lạnh kinh khủng. Đứng ở bãi trống mùa đông mà hứng gió thì khỏe như voi cũng chịu không nổi. Gió thổi đến ào ào làm thân thể gây gấy, gió lại xoắn vào da thịt như chứa đựng hàng chục, hàng trăm mũi kim nhọn.† Con người phải há miệng ngàn lần 1 ngày, nhưng hễ há miệng ra thì những mũi kim lạnh buốt của gió lại đua nhau phóng vào cuống họng, chảy luôn xuống bao tử. Đó là chưa nói đến những hạt bụi lăn tăn màu nâu nâu túa tới khiến trong khoảnh khắc miệng và khí quản đầy ắp cát lạnh. Tân chế độ bắt dân chúng đeo mặt nạ che miệng là để đề phòng cảm hàn và cát nâu, nhưng cũng để trừ tuyệt 1 thói quen xấu có từ ngày xửa ngày xưa : đó là thói quen khạc nhổ bậy bạ. Thật vậy, người Tàu được thế giới biết tiếng về những món ăn thần sầu quỷ khốc, những cách ăn chơi kinh thiên động địa, nhưng cũng về cả bệnh khạc nhổ vặt quái gở nữa. Già trẻ lớn bé trai gái Tàu đều mắc bệnh khạc nhổ cất trị như nhau. Ở bất cứ đâu, người Tàu cũng nhổ, nhổ trong nhà đã đành, nhổ cả ngoài đường, trên xe, nhổ luôn cả trong những nơi cấm nhổ như bệnh viện sạch như chùi và đền chùa linh thiêng. Chế độ Mao cấm nhổ bậy mà các chú con trời cứ tiếp tục nhổ bậy nên họ khôn ngoan du nhập sáng kiến đeo mặt nạ khử độc của xứ Thái dương Thần nữ. Tiếng là để ngừa gió lạnh và cát sắc nhưng kỳ thật là để chữa bệnh nhổ bậy.
Một bóng đen tiến tới, nhưng không phải để bắt tay chào hoặc hỏi chàng lần nữa xem chàng có thật là Rô-bơn hay không. Hắn tiến đến với cái mặt nạ màu sẫm trong tay và ngoắc vào mặt dưới của chàng. Hắn không cần kiểm điểm danh tính vì trên phi cơ chỉ có 1 hành khách, và hành khách duy nhất này là chàng. Văn Bình đang lo ngại không giống Rô-bơn bằng xương bằng thịt, nay nhờ mạng che miệng chàng đã có thể cải dạng 1 cách dễ dàng. Qua lớp bông băng tẩm thuốc, bóng đen nói với chàng :
-Mời ông lên xe.
Khi ấy chàng mới nhận thấy 1 chiếc xe hơi cao lêu nghêu đậu dưới cánh phi cơ. Chàng đinh ninh vệ sĩ của tướng Kan-Yeh sẽ ngồi kèm 2 bên, nhưng đếnm có môn Hầu quyền, Văn Bình đã học qua, song Hầu quyền trong võ Thiếu lâm không có bài nào được gọi là Xích bích Hầu quyền. Đến khi con đười ươi múa quyền loang loáng như cánh quạt, phát ra những tiếng vù vù liên tục, Văn Bình mới hiểu. Xích bích là trận đánh lớn thời Tam quốc, Gia cát Khổng minh bày mưu cho đô đốc Chu Du thiêu chết hàng chục vạn binh sĩ của Tào Tháo trên sông Xích bích. Thuyền bè của Tháo bị giằng xéo vào nhau do liên kết nối bằng xích sắt thành cây cầu nổi khổng lồ nên khi lửa cháy binh sĩ không tài nào thoát nổi. Thì ra Xích bích Hầu quyền là bài quyền tấn công liên hoàn như thế thuyền liên hoàn trên sông Xích bích.
Tuy nhiên, điều làm Văn Bình lưu tâm đến nhất là sức nóng từ thân thể con đười ươi phát ra. Khi múa quyền nhanh, thường thường con người tỏa mát hoặc lạnh, cũng như cánh quạt làm hơi gió chuyển động. Vậy mà ngón võ của con khỉ đột này lại nóng. Không phải nóng rát da mặt như đứng gần lò sưởi mùa hè -nghĩa là sức nóng làm đổ bồ hôi như tắm- mà là nóng như bàn ủi vừa lấy ra khỏi than hồng và dí vào người. Thảo nào gọi là Xích bích Hầu quyền ! Bài quyền kỳ dị này đã gợi lại những ngọn lửa không tiền khoáng hậu trên giòng Xích bích. Văn Bình vội thoái 2 bộ, phần để tránh đòn và nghiên cứu thế đánh mới lạ của con đười ươi, nhưng phần khác để tránh sức nóng ghê gớm. Chàng có cảm giác như nhiều mảng tóc trên đầu chàng bị bắt lửa, sặc 1 mùi khét lẹt. Con đười ươi rượt theo, chàng nhảy lùi thêm nữa. Giọng kẻ cả của thiếu phụ lại vẳng lên :
-Trời ơi, võ nghệ của quý khách chỉ xoàng xĩnh đến thế thôi ư ?
Thiếu phụ cố tình khích bác Văn Bình. Chàng không thể né tránh được nữa. Chàng phải trổ tài siêu việt để khuất phục con đười ươi. Nhưng khuất phục nó bằng cách nào ? Bình sinh, chàng chưa học được phương pháp biến nóng thành lạnh. Chàng chỉ còn cách vận công cho da thịt cứng như sắt rồi xử dụng những đòn trời giáng để hóa giải con vật lợi hại.
Một trận gió nóng bỏng lại quạt vào mặt chàng. Lần này chàng xuống tấn để chịu đòn. Bàn tay lông lá chém xuống vai làm chàng ê ẩm và vải áo cháy sèo sèo. Con đười ươi rú lên 1 tiếng khoái trá, nhưng nó không khoái trá được lâu vì Văn Bình đã quạt trái 1 atémi cực mạnh. Nếu nó là người thì đòn này đã xô nó ngã nhào xuống đất, thiệt mạng tức khắc, hoặc ít ra cũng bị trọng thương. Tuy nhiên, nó vẫn nhởn nhơ như không. Dường như thân thể nó được bọc bằng thép dầy. Thấy Văn Bình đánh tiếp vào hông trái, con đười ươi thản nhiên đưa người ra hứng. Qua bóng tối, người và vật đã sát vào nhau. Văn Bình phải nín thở để khỏi bị hơi nóng áp đảo. Sau cùng, con khỉ đột đã ôm được chàng. Vòng tay to lớn của nó đã khép chặt quanh lưng chàng. Nó đã thi thố hết tài ba. Chỉ trong 1 vài phút nữa, những ống xương lớn của chàng sẽ bị gãy nát, kêu rau ráu. Con vật tinh khôn không biết rằng Văn Bình chỉ chờ sát lá cà để hạ độc thủ. Đầu gối của chàng được nâng lên đập trúng huyệt kintêki của con đười ươi. Kintêki là yếu huyệt thuộc hạ bộ đàn ông, đánh trúng nhẹ thì mê man, đánh nặng có thể chết. Giống khỉ có tạng phủ như người, hạ bộ của nó thường lớn hơn người nhiều lần nên huyệt kintêki dễ bị hở. Các võ sĩ thường mặc sì líp bằng nhựa thật chật và cứng để che chở hạ bộ trong khi con đười ươi lại hoàn toàn trần truồng. Văn Bình thúc nhanh đầu gối lên thật mạnh chạm huyệt kintêki. Bị đánh đau bất ngờ, con vật thét lên 1 tiếng đau đớn, long trời lở đất. Song đó mới là đòn phản công giáo đầu. Văn Bình đánh tiếp sau khi con đười ươi bị thương ở hạ bộ, là 1 atémi bằng đầu ngón tay trái chụm lại như mũi dùi vào giữa huyệt tự đồng, 1 yếu huyệt khác ở dưới nách. Mỗi bên nách có 1 huyệt tự đồng, nhưng huyệt bên trái là huyệt chết vì ở gần trái tim, còn huyệt bên phải chỉ là huyệt tê. Văn Bình chỉ muốn tạm loại con vật ra ngoài vòng chiến chứ không muốn giết. Chàng thấy nó là vệ sĩ đắc lực, chủ nhân nó phải mất khá nhiều công phu dạy dỗ. Vả lại, chàng không muốn làm mất lòng người đàn bà ngồi núp trong bóng tối.
Chàng nghe 1 tiếng ình dữ dội. Con đười ươi bị đánh dộng đầu vào chân tường. Nó ngã lăn quay trên nền hầm, miệng rên la thảm thiết. Văn Bình vội nói :
-Yêu cầu bà mở đèn lên để tôi giải huyệt cho con khỉ.
Nhà hầm trở lại sáng chưng như cũ. Quang cảnh không khác hồi nãy với tứ phía trống trơn. Chỉ có 1 điều khác : giữa nhà Văn Bình thấy 1 cái ghế-xe ( xe lăn điện) bằng sắt tròn mạ kền, loại ghế-xe dành cho người tàn tật. Đây là loại xe đặc biệt được chế tạo tại Hoa Kỳ, không cần người đẩy, phế nhân ngồi trên có thể điều khiển dễ dàng bằng 1 cần lái nhỏ và động cơ điện. Ngồi ngay ngắn trên ghế-xe này là 1 thiếu phụ. Nàng chưa xưng tên, Văn Bình cũng biết là Soe-Fuk, nữ quản gia của tướng Kan-Yeh tại trang trại chứa gái đẹp M.9, đồng thời là nữ điệp viên quý báu của ông tổng giám đốc tình báo Anh quốc.
Ông M. nói đúng, nàng không còn trẻ nữa nhưng nàng cũng chưa già. Nàng thuộc vào đẳng cấp hiếm có của những người đàn bà đẹp, không chịu ảnh hưởng tai hại của thời gian. Nhan sắc phụ nữ cũng như thời tiết, có 4 mùa xuân hạ thu đông, song Soe-Fuk chỉ biết có mùa xuân từ ngày nàng lớn lên đến nay. Nàng trang điểm rất ít nhưng rất khéo, phải có con mắt thạo đời như Văn Bình mới khám phá ra 1 làn phấn trắng mỏng trên da mặt trắng muốt điểm chút má hồng nhẹ nhàng và đôi môi tô son màu cá vàng nhạt. Nàng có lối trang điểm kín đáo mà lôi cuốn của mỹ nhân Á đông. Diện mạo nàng cũng thuần túy Á đông tuy sống mũi nàng hơi cao và trán nàng hơi rộng. Chi tiết Á đông nổi bật nhất trên khuôn mặt trái soan của nàng là cặp mắt. Mắt đẹp, theo người Á đông phải là mắt chim nhạn tròng đen bóng pha nâu vàng, mắt chim phụng, đuôi mắt hơi xếch, tròng sáng như sao, mắt chim loan, hơi vàng, đuôi dài, lúc nào cũng long lanh nghĩa là mắt phải tròn mà dài, đuôi mắt thật dài, tròng đen và tròng trắng phân minh, thật bóng và thật sáng. Mắt của Soe-Fuk không phải mắt nhạn, mắt phụng hoặc mắt loan mà vẫn đẹp, và còn đẹp hơn nữa. Văn Bình ngây người ngắm nàng. Nàng có cặp mắt tròn, tướng số Trung hoa gọi là mắt hạc, vậy mà không phải mắt hạc. Văn Bình đã lê gót chân hồ hải trên khắp trái đất, đến đâu chàng cũng dành nhiều thời giờ cho công cuộc tìm kiếm sắc đẹp, chàng nhận thấy mắt đẹp nhất phải là mắt phụ nữ Nê pan. Nê pan là 1 vương quốc cổ xưa nằm kẹt giữa 2 ông khổng lồ Trung hoa và Ấn độ. Có lẽ tạo hóa phú cho phụ nữ Nê pan cặp mắt đẹp rộng lớn vì xứ sở họ lọt thỏm bên triền núi Hy mã lạp sơn hùng vĩ, quanh năm suốt tháng chỉ có mây trắng và đồi núi trùng điệp. Họ cần cặp mắt to để lãnh hội sắc đẹp vũ trụ hoang liêu. Nhưng mắt họ chỉ rộng lớn mà không ướt, rộng lớn mà không có tình. Mắt của Soe-Fuk rộng lớn hơn, trong trẻo hơn mắt giai nhân Nê pan, lại tụ hội được thần khí sắc sảo và hấp dẫn của nữ giới Tây phương nên Văn Bình líu lưỡi, chùng gân, tứ chi bất động, đứng trơ trơ như pho tượng, quên cả phép lịch sự sơ đẳng là chào hỏi phụ nữ. Soe-Fuk đã chào chàng trước :
-Vinh hạnh được đón tiếp ông tại đây. Và tôi rất bằng lòng về võ nghệ của ông.
Soe-Fuk vẫn dùng giọng bề trên như thể chàng chỉ là nhân viên dưới quyền nàng trong Quốc tế Tình báo Sở. Thái độ của nàng không làm Văn Bình ngạc nhiên. Sống quen trong sự điều khiển, nàng có giọng nói hách dịch không có gì là lạ. Chàng chỉ cảm thấy băn khoăn : nàng là Soe-Fuk, hay là ai ?
Chàng bèn hỏi :
-Chào bà. Thưa … bà là …
Thiếu phụ nhăn mặt :
- Ông đã hỏi một lần rồi, và tôi đã trả lời. Tôi cũng đã biết ông là ai. Ông đừng ngại. Nhà hầm này là giang sơn bất khả xâm phạm của tôi, ông có la hét cũng chẳng ai nghe. Tường được xây bằng gạch hãm thanh, lại còn được bọc ni lông hãm thanh nữa. Hệ thống ghi âm bí mật do tôi đích thân điều khiển, và tôi đã tắt. Ông có biết tại sao thời gian lưu lại Bắc kinh của ông chỉ có thể lâu nhất là 72 giờ không ?
Văn Bình liếm mép lộ vẻ bối rối. Tại Luân đôn, ông M. chỉ nói là chàng sẽ hoạt động trong khoảng 72 giờ đồng hồ ở Bắc kinh. Ông M. không giải thích nguyên nhân và chàng cũng không nêu thắc mắc. Trông vẻ mặt nghiêm trang của Soe-Fuk, chàng đoán già con số 72 giờ đồng hồ này là 1 điều kiện quan trọng. Tuy nhiên, tại sao lại là 72 giờ chứ không là 48 giờ hoặc 24 giờ  hoặc 1 tuần, 2 tuần ?
Soe-Fuk đã trả lời giùm chàng :
-72 giờ đồng hồ, vị chi 3 ngày 3 đêm. Ông phải thành công trong vòng 72 giờ, vì quá 72 giờ ông sẽ khó có hy vọng thoát chết.
Văn Bình khựng người :
-Tướng Kan sẽ giết tôi hừ, bà yên tâm, trước khi đến đây tôi đã biết trước là tướng Kan sẽ không cho tôi trở về Luân đôn an toàn. Hắn phải hạ sát tôi, thứ nhất để khỏi phải trả 1 món tiền quá lớn, thứ hai để bảo vệ bí mật. Tôi đã có kế hoạch ngăn chặn mưu đồ của tướng Kan.
-Kế hoạch của ông ra sao ?
-Khi ấy tôi nói cũng chưa muộn. Tôi nghĩ rằng thời giờ gấp rút, bà nên cho tôi biết rõ chi tiết về công việc phải làm, tiện hơn.
-Ông lầm rồi. Vả lại, tôi không tin là ông đã sắp àm « ngài ». Đất Trung hoa có khác, bất cứ cái gì cũng dùng ngôn từ hoa mỹ. Ổ điếm với đầy đủ gái đẹp và các thú vui chơi tứ chiếng thì gọi là « chiêu đãi sở », khiêu vũ ở truồng là « kiểu số 4 », còn phòng khách để uống trà thì mệnh danh là « Thiên trà đường ». Thiên trà đường là 1 tòa nhà trệt đứng sừng sững ở cuối sân cỏ non, mặt tiền toàn bằng kiếng dầy. Một khoảng rộng gần 4 thước không có kiếng, cũng không có cửa. Chàng bước lên tam cấp và khoan thai tiến qua khoảng rộng thay cửa để vào xa lông. Hơi ấm trong phòng tạo cho chàng 1 cảm giác phơi phới. Thì ra Thiên trà đường được trang bị 1 loại máy điều hòa khí hậu đặc biệt do Nhật bản phát minh, và gần đây được 1 vài cơ sở thương mãi trang bị ở Sàigòn. Đặc biệt, vì căn  phòng được sưởi ấm hoặc làm mát không cần đóng cửa kín mít mà khí hậu bên ngoài không thể tràn vào. Một bức tường vô hình bằng hơi chắn ngang ở cửa ra vào, không khí trong phòng dễ chịu làm Văn Bình thở ra khoan khoái như vừa được nhắp 1 chén trà nóng. Chàng chợt hiểu tại sao căn nhà này được đặt tên là Thiên trà đường. Tên vệ sĩ hiểu được ý chàng bèn vòng tay thi lễ :
-Ngài đã hết lạnh chưa ?
Và không đợi chàng trả lời, hắn nhanh nhẩu nói :
-Xin mời ngài dùng trà thơm. Tướng Kan sẽ tiếp ngài trong chốc lát.
Mùi trà tàu ngào ngạt xông lên vào mũi Văn Bình. Trà tàu nổi tiếng ngon, đây lại là thứ tàu ngon nhất nên con tì con vị của chàng không thể không xao xuyến mặc dầu chàng không ưa gì nước trà. Trong mùi thơm ngây ngất của chén trà bốc khói cuồn cuộn, chàng thoáng nhận ra 1 mùi khác thường : mùi á phiện. Nhựa Phù dung được tẩm vào lá thuốc đang ủ rất khéo nên khi trà phơi khô đem tán nhỏ không nhạt mất hương vị. Văn Bình được biết 1 số vương tôn công tử ở Hồng kông và Đài bắc uống trà tàu pha ma túy. Té ra Thiên trà đường của tướng Kan-Yeh cũng có đủ thú vui.
Trong phòng có 2 bộ xa lông kiểu Trung hoa, chân cao, hình thù chân phương, bằng gỗ cẩm lai Tế xuyên chạm trổ cầu kỳ và cẩn xà cừ Hoàng Hải. Cả 2 bộ bàn ghế này đã lên nước bóng lóng và trơn tru. Văn Bình đoán phỏng cả 2 được đóng từ nửa thế kỷ trước là ít. Kê ở góc phòng là 4 cái đôn sứ lớn, trên mỗi miệng đôn loe ra có 1 giống cây riêng, lá xanh xám, hoa đỏ tía, đó là giống cây du nhập từ Phi châu, có tác dụng hút chết ruồi muỗi và côn trùng có cánh. Nó giống như loại cây giết ruồi muỗi mà 1 công ty tư nhân rao bán rầm rộ trên đất Pháp song lá nó đẹp hơn, hoa nó cũng thơm hơn. Nó lại lâu tàn và không đòi hỏi 1 sự chăm sóc đặc biệt, siêng năng. Nó không tỏa ra hơi độc nên côn trùng không ngửi thấy. Tuy nhiên, hễ chú ruồi muỗi nào dại dột bay qua trong tầm lá của nó là nó xòe rộng ra hút chặt. Khi côn trùng dính vào lá, nó liền cụp ngay lại. Mấy phút sau, con côn trùng đã bị tiêu hóa trọn vẹn. Văn Bình ngồi xuống ghế, nhưng chàng lại đứng lên ngay. Chén nước trà nóng chàng mới bưng lên chưa kịp uống vì tấm riềm ở góc tường bên trái lay động. Cánh cửa phía sau mở ra, kêu soẹt 1 tiếng nhỏ. Chàng biết là cửa mở bằng điện. Một tên vệ sĩ khác ló đầu ra. Thấy chàng, hắn đằng hắng 1 tiếng lớn rồi dõng dạc nói :
-Tướng Kan đang chờ ngài.
Văn Bình tưởng Kan-Yeh đang chờ trong phòng bên. Chàng không ngờ phòng bên lại trống hốc trống hác, không có ai, thậm chí không có cả đồ đạc nữa. Tường được quét vôi trắng, đèn trên trần cũng tỏa xuống ánh sáng nê ông màu trắng. Màu trắng lạnh lùng của bệnh viện. Tên vệ sĩ này không khác tên vệ sĩ hồi nãy là bao. Dường như hắn cùng 1 khuôn mà ra, nên mặt mũi hắn, thân hình hắn đều toát ra 1 vẻ dữ tợn cục cằn. Hắn chờ cho Văn Bình bước khỏi ngưỡng cửa mới ấn nút cho bức riềm che kín lại. Chàng đang táy máy đặt ngón tay vào tấm riềm nhung mịn mát thì 1 ô vuông trên mặt phòng được mở xịch ra.
Thì ra đây là lối xuống hầm.
Tuy sinh sau đẻ mộn, Quốc tế Tình báo Sở cũng đã tiến bộ vượt bực về phương diện kiến trúc và trang bị. Đường hầm mỗi lúc 1 đi xuống, và ngoằn ngoèo theo hình kỷ hà rắc rối. Văn Bình là người có trí nhớ vô cùng sắc bén mà cũng vất vả lắm mới khỏi quên. Mọi cơ quan điệp báo đào đường hầm đều áp dụng lối kiến trúc điên đầu nát óc này hầu dễ bảo vệ an ninh, và ngăn chặn ngoại nhân thâm nhập. Chỉ cần mai phục ở mỗi khuỷu hầm –mà người ta có thể đếm được cả trăm- 1 tay súng hoặc 1 ổ đại liên tự động bắn đạn bằng cò điện tử thị giác thì hàng trung đội địch thâm nhập cũng bịtrí để ông đấu quyền với con hổ hầu của tôi. Tôi cảm thấy đã xúc phạm đến ông, song tôi không còn cách nào khác. Nếu để ông tỉ thí với các vệ sĩ, họ sẽ biết ông giỏi võ và ông sẽ bại lộ. Vả lại, tìm ra 1 cộng sự viên thân tín đủ tài nghệ và kinh nghiệm để đương đầu với ông 1 vài hiệp là chuyện rất khó khăn, còn khó hơn cả chuyện mò kim đáy biển nữa. Vì thế, tôi phải dùng con hổ hầu. Mục đích của tôi là để kiểm điểm lại xem ông còn đủ khí lực và tài trí minh mẫn hay không vì nếu thuốc độc bắt đầu tác hại, ông sẽ không thể đánh quyền trong đêm tối. Tôi rất mừng khi thấy ông là đại võ sư. Hơn nữa, ông lại có cặp mắt kỳ lạ nhìn được trong đêm tối, đúng nhưng ông tổng giám đốc M. đã mật báo cho tôi biết.
Văn Bình giật nẩy người. Ông M. gớm thật ! Ông cố tình chọn chàng là vì Soe-Fuk yêu cầu được tiếp xúc với 1 điệp viên có cặp mắt nhìn xuyên màn tối. Nhưng Soe-Fuk cần điệp viên có cặp mắt nhìn xuyên màn tối này để làm gì ? Chàng nghĩ lan man trong trí song không dám cất tiếng hỏi.
Soe-Fuk nói tiếp :
-Tôi rất mừng vì nếu ông không có cặp mắt nhìn xuyên màn tối, ông sẽ khó thể thành công trong điệp vụ "Người Yêu" mà ông M. giao phó cho ông. Lý do rất giản dị : hầu hết các cơ sở của tướng Kan đều được xây cất dưới hầm, và ban đêm không thắp đèn.
-Tướng Kan vừa tiếp tôi tại phòng riêng gần Thiên trà đường. Tôi thấy ở đó rất nhiều đèn.
-Ồ, Thiên trà đường mới là vòng ngoài. Vòng trong được bảo vệ kiên cố hơn nhiều. Ban đêm, phải đeo kiếng hồng ngoại tuyến mới khỏi bị lạc. Suốt 10 cây số đường hầm ngoằn ngoèo, bí hiểm, chứa đầy cạm bẫy kinh khủng, không có 1 ánh sáng. Tôi thả con Hổ hầu ra mà bụng cứ thấp thỏm vì sợ ông không nhìn thấy nó và tỉ thí với nó. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu ông mắt kém, tôi ra lệnh cho con Hổ hầu ngừng lại. Và dĩ nhiên …
-Dĩ nhiên bà mời tôi lên đường trở về Luân đôn.
-Không. Ai đã lọt vào trong này là không còn hy vọng trở về nữa. Không riêng gì ông, nhiều vị y sĩ đại tài đã được tướng Kan-Yeh thỉnh tới trung tâm M.9 để điều trị cho Kim-My, và đều phải bỏ thây tại đây. Tôi chờ cơ hội thoát thân từ nhiều năm nay, nếu ông là 1 điệp viên tầm thường thì có lẽ tôi đến phải tự tử. Vì vậy, gặp ông tôi có cảm tưởng như chết đi sống lại.
-Bà dậy quá lời. Liệu chất độc có còn lại trong cơ thể tôi không, thưa bà ?
-Chắc hẳn là còn. Nhưng ông đừng lo. Tính từ lúc ông uống rượu Nhất thế Tiên xà tửu tại Quảng châu đến giờ, mới trải qua 15 tiếng đồng hồ. Tôi hy vọng ông sẽ thành công trong khoảng 15 tiếng đồng hồ sắp tới, nghĩa là trước khi chất độc gây hại đến tính mạng.
-Tại sao bà chưa cho tôi uống thuốc giải độc ngay bây giờ ?
-Tôi rất muốn như vậy, song phiền 1 nỗi là tủ thuốc giải độc này không nằm trong tay tôi.
-Hiện tủ thuốc giải độc ở đâu ?
-Trong phòng riêng của tướng Kan.
-Bà hãy dẫn tôi tới. Tôi sẽ tìm cách giết Kan. Bà giúp tôi ra khỏi M.9. Tôi sẽ đưa bà về Tây phương.
-Hừ, ông lạc quan quá! Lục địa Trung hoa ngày nay là 1 trại giam rộng lớn, vô cùng kiên cố. Vào đã khó, ra khỏi còn khó gấp trăm lần. Vả lại, còn phải ra khỏi trung tâm M.9 nữa. Không giấu gì ông, đến cả tôi cũng chưa biết đường ra khỏi M.9.
-Nếu muốn thoát thân thì phải làm cách nào?
-Trước hết chữa cho Kim-My khỏi bệnh.
-Tôi sợ không thể làm được việc này vì bà thừa biết tôi chỉ là thày thuốc thôi miên giả hiệu. Cho dẫu Rô-bơn thực thụ cũng vị tất chữa được căn bệnh sinh ký quái ác là bệnh lạnh lùng. Huống hồ là tôi chỉ học qua 1 vài trò ảo thuật để đánh lừa khán giả nhẹ dạ.
-Ồ, tôi bảo đảm với ông là Kim-My sẽ khỏi bệnh.
-Do tôi điều trị?
-Phải. Sau khi gặp ông, nàng sẽ khỏi bệnh.
-Lạ thật, nghe bà nói tôi chẳng hiểu gì cả. Trừ phi bệnh lạnh lùng của Kim-My chỉ là bệnh giả, và bà đã lập mưu với nàng để lôi tướng Kan vào xiếc.
-Cũng gần như vậy. Tuy nhiên, ông không nên tìm hiểu thì hơn, vì nhiệm vụ của ông tại Bắc kinh là làm phụ tá cho tôi. Mọi việc đều do tôi quyết định.
Bình sinh Văn Bình chưa làm phụ tá cho ai. Chàng vẫn được coi là điệp viên có nhiều tự ái nhất, nhưng không ai lấy làm khó chịu vì nhận thấy chàng tự ái có lý. Chàng đã hội đủ tài năng và kinh nghiệm để có thể tự ái một cách xứng đáng. Nghe Soe-Fuk nói, chàng hơi bực mình song thái độ bất mãn này chỉ thoảng qua như cơn gió. Có lẽ vì người đàn bà đang ngồi đối diện chàng có một sắc đẹp đặc biệt.
Vẻ mặt của Soe-Fuk vụt trở lại khô khan và tàn nhẫn. Miệng nàng tươi như hoa cẩm chướng nở trong sương sớm, vậy mà nàng không cười. Đôi mắt rộng sáng và long lanh của nàng chiếu thẳng vào mắt Văn Bình, kiêu căng và thách thức:
-Mời ông theo tôi.
Soe-Fuk vừa cất tiếng là chiếc xe mạ kền bóng loáng của nàng lăn bánh bon bon. Con khỉ độc có sức mạnh phi thường đã đứng dựa lưng vào tường. Nó còn suýt soa vì những đòn nặng của Văn Bình. Dưới ánh đèn, nó có vẻ nhỏ hơn, thấp hơn như chàng thấy trong bóng tối, song bắp thịt nó rắn chắc và nổi cuồn cuộn sau làn da lông lá đen sì. Nếu nó không có bộ mặt ghê sợ, với cái lưỡi đỏ dài như trái núc nác lửa, và không có làn da lông lá, nó không khác con người là bao. Con đười ươi ngoảnh mặt ra chỗ khác, không dám nhìn Văn Bình. Soe-Fuk quát:
-Mày còn đợi gì mà chưa bái lậy ông khách?
Con khỉ độc quỳ mọp trên đất, lên gối xuống gối lia lịa. Soe-Fuk quay lại Văn Bình:
-Ông thấy con hổ hầu của tôi ra thế nào?
Văn Bình kéo con đười ươi đứng dậy. Hồi nãy, nó dữ tợn chừng nào, giờ đây hiền lành chừng nấy. Tưởng như con chó nhật lông xù nhỏ xíu mà giới mệnh phụ phu nhân thường dùng làm cảnh trong xa lông sang trọng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến thế là cùng. Nó chắp tay đứng sau Soe-Fuk, mắt cúi xuống. Văn Bình đáp:
-Tôi du lịch đã nhiều, được biết nhiều giống đười ươi nhưng chưa gặp giống nào khôn hơn, và khỏe hơn con hổ hầu của bà. Nếu tôi không lầm thì nó thuộc loài sơn viên ở vùng rừng núi giáp giới Diến Điện.
Soe-Fuk gật đầu:
-Phải, nó là sơn viên. Trên thế giới, loài khỉ này đã chết gần hết, dường như ngày nay chỉ còn sống sót vài ba trăm con tại Trung hoa mà thôi. Tôi vốn mến loài vật, nhất là giống khỉ và tình cờ nuôi được con sơn viên này. Thật ra, từ trước đến nay chưa ai hoặc ít ai nuôi nổi giống sơn viên vì nó rất dữ, dữ như hổ đói cũng chưa tới đâu. Vì vậy người ta mới gọi là hổ hầu. Hễ gặp người trong rừng là nó tấn công liền. Không bao giờ nó chịu đầu hàng. Nếu chẳng may sa bẫy và bị bắt sống thì nó sẽ cắn cổ tự tử. Con hổ hầu này được tôi nuôi từ khi lọt lòng mẹ, nghĩa là cách đây mười mấy năm, lúc tôi hoạt động với tướng Kan ở vùng biên giới tây nam Trung quốc. Nó có mười mấy tuổi là to lớn như vậy, đến tuổi 18, 20 nó còn to lớn hơn nữa. Tôi được thấy những con sơn viên nặng trên 200 kí và cao 2m40, 2m50, nghĩa là nặng hơn và cao hơn những người nặng nhất và cao nhất trên trái đất. Tôi cho nó học đủ thập bát ban võ nghệ, về nhu đạo nó đánh atémi không kém võ sĩ đệ tam đẳng. Nhờ có sức mạnh và cặp mắt tinh anh, nó thừa tài nghệ triệt hạ những võ sĩ đệ tam đẳng. Ông quật được nó nên tôi đoán chắc ông phải từ đệ tứ đẳng đai đen trở lên.
Văn Bình nhún vai :
-Vâng, về nhu đạo, tôi cũng nhì nhằng thôi.
Soe-Fuk lắc đầu :
-Ông đừng tưởng tôi không biết võ nghệ. Trong đám phụ nữ ở đây, tôi là người giỏi võ nhất. Chẳng may bị bán thân bất toại nên tôi không thể tập luyện như xưa, nhưng về lý thuyết tôi có thể xác định được giá trị của các võ sĩ. Ông giỏi võ như thế tôi mới có hy vọng loại trừ được bọn cấm vệ chung quanh tư thất của tướng Kan-Yeh.
-Bọn họ đông lắm, thưa bà ?
-Về số lượng thì chẳng lấy gì làm đông. Tổng cộng chỉ có 20 tên, 20 tên này là thành phần trung kiên và đắc lực nhất của đội cấm vệ. Nếu kể hết thì có gần 200. Tuy nhiên, chỉ có 20 tên vừa kể là đáng lo. Ban đêm, như tôi đã nói với ông, những đường của trung tâm M.9 đều tắt đèn tối thui, riêng khu tư thất của tướng Kan lại tối thui hơn cả. Bọn cấm vệ trung kiên này có nhỡn quang rất sáng, họ lại đeo kiếng hồng ngoại tuyến nên ban đêm đối với họ chẳng khác gì ban ngày. Họ chia ra thành 2 toán, mỗi toán 10 tên, và tuần tự canh gác ngày đêm chung quanh tư thất. Vì bản tính đa nghi, tướng Kan không cho phép nhân viên cấm vệ được đeo khí giới. Súng ống bị cấm đã đành, ngay cả đao kiếm cũng bị cấm triệt để nữa. Do đó, bọn cấm vệ phải giỏi võ. Họ canh gác bằng bàn tay không, cùng với 1 số dụng cụ điện tử tối tân. Về đường lối ra vào cũng như cách thức điều khiển dụng cụ điện tử, tôi có thể giúp ông. Nhưng còn về đội cấm vệ, …
-Được. Xin bà tin ở tôi.
-Dĩ nhiên là tôi tin ông. Tôi phải tin ông vì từ phút này trở đi, tôi không thể lùi bước được nữa. Nếu ông thất bại, vai trò của tôi sẽ bại lộ, và ông chết thì tôi cũng chết. Cho nên tôi cần nói rõ ông biết về khả năng của bọn cấm vệ.
-Mỗi toán gồm 10 tên, nghĩa là tôi phải tìm cách diệt từ được 10 tên một lúc mới lọt được vào tư thất của tướng Kan-Yeh, phải không thưa bà?
-Không. Căn nhà của tướng Kan được xây cất theo hình tam giác, vì vậy mỗi bức tường chỉ có 3 tên cấm vệ canh gác. Ba nhóm canh gác 3 bức đường, còn tên còn lại giữ nhiệm vụ chỉ huy.
-Về võ nghệ, bọn cấm vệ so sánh với con hổ hầu ra sao, thưa bà ?
-Vấn đề so sánh khó thể đặt ra vì con hổ hầu của tôi có thân xác đồ sộ và cân nặng gấp rưỡi, gấp đôi người thường. Bọn cấm vệ lại hoàn toàn khác, trong số 20 tên cấm vệ, tên nặng nhất chỉ được 30 kí lô, nghĩa là chưa bằng phân nửa ông.
-Thưa, 30 kí lô … nếu tôi không lầm, họ đều là người lùn.
-Không, họ không phải là người lùn. Ttướng Kan-Yeh cũng có 1 đội vệ sĩ lùn, 1 giống lùn khỏe mạnh và dữ tợn khét tiếng, gọi là giống lùn Onges, sinh sống trên Ấn độ dương. Song đội vệ sĩ lùn này không đồn trú ở đây (1). Bọn vệ sĩ của tướng Kan ở đây cũng có bề cao như người Tàu thông thường, nghĩa là độ thước năm, thước sáu lộn lại. Họ chỉ khác ở bề ngang, bề dầy. Vai họ mỏng dính và ngắn ngủn, và bề dầy từ lưng ra ngực của họ chỉ độ 9, 10 phân tây là cùng. Tóm lại, bọn vệ sĩ này thuộc một giống người mỏng nhất thế giới, và nhẹ cân nhất thế giới
Tuy điềm tĩnh, Văn Bình không ngăn được ngạc nhiên. Chàng đã nghe nói nhiều đến giống lùn và giống cao của Quốc tế Tình báo Sở nhưng chưa hề nghe nói đến giống mỏng và  nhẹ. Chàng có nhiều cơ hội chạm trán bọn điệp viên lùn tịt của Bắc kinh. Có những tên chỉ cao chưa đầy nửa mét mà bắn súng, đánh dao tài tình, đấu quyền cũng tài tình không kém. Chàng còn có cơ hội quần thảo với bọn điệp viên khổng lồ, bộ ngực vuông vức như cái tủ đựng quần áo, cái cổ tròn xoe trông như cột đình, dậm chân lên nền nhà là gạch hoa vỡ nát … Nói cho đúng, Văn Bình không lạ gì giống người mỏng và nhẹ. Sở Điệp báo Anh quốc của ông M. cũng đã tuyển mộ được một nhân viên có bộ ngực mỏng lét như bộ ngực Oméga quốc tế của kỳ quan Sô ra (2). Nhân viên này được dùng để lẻn qua những kẽ hở nhỏ khi cần đột nhập nơi lạ. Bọn người nhẹ và mỏng này có cái lợi là xê dịch thật nhanh nhẹn như thể giỏi phép tàng hình Ninjutsu Nhật bản, mà ai muốn đánh họ lại khó trúng đòn.
-Thưa bà, chắc là 20 tên cấm vệ này  giỏi võ ?
Soe-Fuk gật đầu :
-Dĩ nhiên. Hầu hết đều được học Tốn nhị quyền. Nếu ông đã nghiên cứu võ lâm Trung hoa, hoặc có cơ hội lưu lại tỉnh Thiểm tây tại Hoa lục, ông hẳn nghe nói đến Tốn Nhị quyền. Đây là 1 bộ quyền huyền ảo và lợi hại, nhiều bộ quyền nổi tiếng khác của phái Thiếu lâm hoặc Côn lôn không sao địch nổi.
Văn Bình không thể không nghe nói Tốn Nhị quyền. Không những thế, chàng còn tập thử nữa. Đúng như Soe-Fuk nói, Tốn Nhị quyền phát sinh từ vùng rừng núi hoang vu của tỉnh Thiểm tây, dường như vào thế kỷ thứ 3, thứ 4 sau Thiên chúa giáng sinh gì đó. Truyền thuyết Trung hoa có nhiều vị thần, thần Tốn Nhị là thần gió, cũng như Đằng Lục là thần tuyết. Một vị cao tăng trong tỉnh Thiểm tây đã dựa vào sức cuốn xoáy của gió núi để sáng chế ra bộ quyền Tốn Nhị. Bộ quyền Tốn Nhị thích hợp với người mảnh mai và nhẹ cân. Khi đánh quyền, võ sĩ quay tứ phía, các đòn được phát ra hư hư thực thực. Văn Bình từng học quyền Tốn Nhị song đánh không được nhanh và hữu hiệu. Triệt hạ được quyền này rất khó vì dùng sức mạnh vô ích, đối với địch thủ cao lớn, am tường nội ngoại công, võ sĩ Tốn Nhị né tránh rất tài tình, đòn đánh vào người như thể đánh vào bông gòn hoặc đánh vào không khí. Đội cấm vệ của tướng Kan-Yeh là những tên võ sĩ người mỏng, nhẹ cân, thành thạo Tốn Nhị quyền nên Soe-Fuk dặn Văn Bình nên thận trọng là phải lắm. Soe-Fuk nhìn vào giữa mắt chàng :
-Ông đã học quyền Tốn Nhị chưa ?
Văn Bình đáp :
-Rồi.
-Vậy, tôi có thể yên tâm được. Khi đương đầu bọn cấm vệ, ông phải hạ ngay độc thủ.
-Thưa, giết cả 10 tên ?
-Phải. Mỗi bức tường có 3 tên, ông có thể giết lần lượt, cứ 3 tên một, còn tên thứ mười là tên chỉ huy thì giết sau cùng. Xong xuôi, ông mới có thể đột nhập an toàn tư thất của tướng Kan-Yeh. Kan cũng rất giỏi võ, khi ấy tôi hy vọng là có thể giúp đỡ được ông.
-Thưa bà, tôi có thể đến tư thất Kan-Yeh ngay bây giờ được chưa ?
-Chưa. Ông cần nghỉ ngơi 1 lát cho lại sức. Tôi nhận thấy sau trận đấu với con hổ hầu, thần sắc ông đãghe nói đến nhân điện cực âm và nhân điện cực dương. Tôi cứ tưởng là thày thuốc thôi miên có thể điều trị được mọi tâm bệnh.
-Thôi miên áp dụng vào y lý là 1 khoa học thần bí không kém Tử vi đẩu số của Trần Đoàn đời nhà Tống. Ông có thể cho biết bà nhà tuổi gì không?
-Kim-My ấy à? Người đàn bà này không phải là vợ chính của tôi, vì chẳng giấu gì ông, tôi có rất nhiều thê thiếp, và nàng là người thiếp mà tôi quý nhất.
-Dạ, tên bà nhà là Kim-My, thế còn tuổi bà nhà là tuổi gì?
-Điều ông hỏi làm tôi sửng sốt. Tuổi của con bệnh có liên hệ gì đến kết quả điều trị hả ông?
-Thưa, rất quan hệ. Đôi khi nhân điện của thày thuốc khuynh loát được nhân điện của con bệnh, nhưng chứng bệnh vẫn dây dưa, chưa chịu thối lui. Đây là vấn đề ngũ hành tương sinh hoặc tương khắc, và vấn đề thập can phối hợp như trong Tử vi. Nếu bà nhà mệnh kim, mà ông mệnh hỏa thì có sự tương khắc như ông tuổi Giáp mà bà nhà tuổi Mậu vậy. Kể ra, còn 1 số trở ngại khác nữa về phương diện siêu hình. Bởi vậy, bà nhà chỉ có thể bình phục hoàn toàn nếu …
-Vâng, tôi xin cho ông biết số tuổi của chúng tôi. Nàng và tôi đều tuổi Ngọ, tôi lớn hơn nàng 36 tuổi. Ông cần hỏi gì nữa không?
-Đại diện của ông tại Luân đôn chỉ nói đại để rằng bà nhà mắc 1 tâm bệnh sinh lý, có thể gọi là “bệnh lạnh lùng”, † nghĩa là bà nhà không bằng lòng cho ông …
Tướng Kan-Yeh xua tay:
-Không phải vậy. Bảo rằng nàng yêu tôi e không đúng, song nàng cũng không hề ghét tôi. Nàng thỏa thuận về Bắc kinh chung chăn xẻ gối với tôi, chứ khôngbị cưỡng ép. Nhưng chẳng hiểu sao, … chẳng hiểu sao nàng trở nên lạnh lùng ngay trong đêm đầu tiên, đêm động phòng hoa chúc.
Cặp mắt Kan-Yeh có vẻ mơ màng. Hắn ngồi bất động nhìn vào khoảng không. Cử chỉ thẫn thờ này chứng tỏ hắn yêu nàng tha thiết. Già chơi trống bỏi thường si tình, nhưng bệnh si tình của tướng Kan không sỗ sàng và phi lý như ở những ông già cùng tuổi. Hắn yêu nàng bằng mối tình nồng cháy của tuổi đôi mươi, và nếu cần hắn có thể hy sinh tính mạng, hy sinh tất cả vì nàng.
Giọng nói của Kan-Yeh ấm hẳn lại:
-Vâng, không hiểu sao nàng trở nên lạnh lùng ngay trong đêm động phòng hoa chúc. Chúng tôi sửa soạn thành thân với nhau, tôi đã ôm chặt lấy nàng thì đột nhiên tay chân nàng run lẩy bẩy, thân thể nàng đang nóng hổi bỗng lạnh ngắt như bị ngâm trong hồ nước đá. Tôi tưởng nàng sợ nên tìm cách vỗ về và mơn trớn nàng. Nhưng tay chân nàng run thêm và thân thể nàng lạnh thêm. Tôi cho gọi y sĩ đến chẩn mạch thì y sĩ nói là nàng bị xúc động mãnh liệt, cần được nghỉ ngơi và uống thuốc an thần. Tôi đành dằn lòng chờ đợi, song đến sáng hôm sau, nội ngày hôm sau, và cả đêm hôm sau nàng vẫn rét run như cũ. Khi tôi ngồi bên thì nàng vẫn bình thường, chỉ khi tôi cởi bỏ quần áo, và nằm xuống với nàng mới run rét. Đêm hôm sau tôi định làm đại, vì y sĩ cho biết đối với phụ nữ yếu thần kinh, cần có biện pháp mạnh, tiếp theo biện pháp yếu. Nhưng tôi vừa mó vào da thịt nàng thì tức thời nàng co rúm người lại và kêu thét lên. Một lần nữa, tôi đành hoãn bỏ cuộc vui và giao nàng cho y sĩ.
Nàng điều trị được gần 1 tháng thì y sĩ bố trí cho chúng tôi động phòng trở lại. Nhưng cũng như đêm đầu, tôi chẳng làm ăn gì được. Tệ hơn nữa là tôi đụng vào người nàng thì nàng bị cấm khẩu, ba bốn ngày sau mới nói lại được như cũ. Tôi đã mời rất nhiều danh y cổ truyền và thái tây trên lục địa đến tận đây để chữa bệnh cho nàng. Nhưng kết quả vẫn chẳng đi tới đâu. Căn bệnh của nàng còn gia tăng hơn nữa.
-Ông vẫn tiếp tục tìm cách ăn nằm với nàng, phải không?
Tướng Kan-Yeh xua tay:
-Không, không phải vì tôi cưỡng bức mà nàng đau nặng thêm. Tôi nói ra, chắc chắc ông hiểu nhưng sự thật là tôi yêu nàng thành thật, tôi yêu nàng hơn cả tính mạng tôi nữa mặc dầu tôi đã ở lục tuần, đã từng biết hàng vạn phụ nữ đẹp. Nếu Kim-My ghét bỏ tôi thì chẳng nói lắmgì, đằng này nàng lại có thiện cảm với tôi. Thoạt đầu, tôi tưởng nàng bị kẻ thù ếm ngải hoặc chích độc dược, nhưng giờ đây tôi có thể xác nhận rằng chứng bệnh lạnh lùng của nàng do tôi gây ra. Vâng, do tôi gây ra 1 cách vô tình. Vì vậy, tôi có bổn phận chữa cho Kim-My khỏi bệnh dầu phải hy sinh đến nhân mạng.
Văn Bình hơi sửng sốt:
-Thưa ông, chữa bệnh chứ có phải giết người đâu mà hy sinh nhân mạng?
Kan-Yeh thở dài đau đớn:
-Ông chưa hiểu hết nên băn khoăn như vậy. Cách đây không lâu, tôi phái nhân viên xuống tận vùng rừng núi Vân nam để rước 1 ông thày thuốc châm cứu thật giỏi. Y chuyên dùng 1 túi đựng mọi thứ kim bằng vàng và bạc, bất cứ tâm bệnh nào y cũng điều trị bằng kim đun nóng hoặc ủ thật lạnh và khi châm cứu thì dúng đầu kim vào máu. Muốn được thập phần linh nghiệm phải dúng vào máu người. Tuy nhiên, y phải lấy máu súc vật thay thế. Đối với Kim-My, tôi sẵn sàng làm mọi việc, huống hồ chỉ cung cấp máu người.
-Ồ, ở Hoa lục có ngân hàng máu ư? Ở Âu châu cần dùng hàng chục chai máu cũng có ngay.
-Ông lầm rồi. Đây không phải là máu của ngân hàng máu, mà phải là máu của người còn sống.
-Thì có gì khó khăn đâu, người công dân nào lại từ chối không biếu bà nhà 1 ống máu.
-Khổ quá, ông vẫn hiểu lầm như cũ. Thuật châm cứu của ông thày thuốc Vân nam này thật kỳ quái. Cây kim phải được dúng vào máu của người vừa chết thì mới thích hợp. Nhưng chết bệnh không được, phải chết bằng nguyên nhân khác như chết chém, chết bắn chẳng hạn.
-Trời ơi!
-Chẳng sao đâu. Ông nghĩ coi, phạm nhân tử hình trong khám thiếu gì, nếu cần tôi có thể cho giải đến đây cả ngàn đứa. Tôi đã sai giết 5 tên tử tội để hứng máu. Tôi đinh ninh Kim-My được bình phục, không ngờ nàng nhìn thấy máu lại thờ thẫn và âu sầu thêm. Ông thày thuốc châm cứu này là hy vọng cuối cùng của tôi. May thay tôi nghe nói đến ông. Nếu ông thất bại, có lẽ tôi sống không nổi nữa.
-Xin ông yên tâm, tôi xin cố gắng hết mình. Giờ này, nếu bà nhà còn thức, tôi xin phép được đến yết kiến để thăm bệnh.
Tướng Kan-Yeh ngần ngừ 1 phút rồi nói:
-Từ mấy ngày nay, tôi không dám vào phòng Kim-My nữa, vì hễ thấy mặt tôi là nàng nổi cơn kinh phong, miệng méo xẹo, tay bắt chuồn chuồn và mắt trợn ngược. Trăm sự nhờ ông … ông cố chữa cho nàng. Sau này tôi không dám quên ơn.
Kan-Yeh nói bằng giọng thiết tha và thành thật. Nếu là người đa cảm, chưa thạo nghề đóng kịch điệp báo, Văn Bình khó cầm được nước mắt. Chàng thừa biết là hắn sẽ không cho chàng ra khỏi trung tâm M.9. Dầu Kim-My bình phục hay không, Kan cũng sẽ giết chàng để bảo toàn bí mật. Tuy nhiên, chàng không thể dửng dưng, sợ hắn nghi ngờ. Chàng bèn giả giọng bùi ngùi, khóe mắt hơi đỏ:
-Một lần nữa, tôi xin cam kết cố gắng hết mình. Tôi là thày thuốc tất phải nhận tiền thù lao, nhưng đối với ông cũng như đối với chính phủ Trung hoa thì thù lao chỉ là vấn đề phụ.
Tướng Kan-Yeh mỉm cười đứng dậy. Hắn ra hiệu cho chàng đi theo sang phòng bên. Phòng này cũng được trang trí bằng đồ cổ đắt tiền. Trong khi thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương, không khí tại đây vẫn luôn luôn dễ chịu. Những bộ bàn ghế trong phòng có thể đem trưng bày tại viện bảo tàng vì ít nhất đã được chế tạo từ đời Tống do thợ mộc khéo tay ở Sơn đông làm. Về giá trị, 1 triệu đôla còn rẻ. Song le, Văn Bình không mấy quan tâm mặc dầu chàng là người gắn bó với nghệ thuật sưu tầm đồ cổ đông phương. Chàng không mấy quan tâm vì tướng Kan vừa mở cửa ra 1 hành lang rộng, trên tường 2 bên treo toàn danh họa. Không phải danh họa Trung hoa mà là danh họa Trung cổ Âu châu. Cũng không phải tác phẩm của nhiều danh họa như chàng thường thấy trong tư thất của giới vua dầu  hỏa, vua thép, vua đóng tàu, vua thực phẩm, vua chiếu bóng quốc tế.
Các bức tranh lớn nhỏ đủ cỡ treo kín 2 bên hành lang. Toàn thể đều vẽ 1 thiếu phụ đẹp, diện mạo thùy mị, đoan trang và kiều diễm, đang đứng thẳng, 2 bàn tay chắp vào nhau do nét thần bút của Léonard de Vinci họa nên. Bất cứ ai hâm mộ họa phẩm đều phải biết đến De Vinci, và biết đến bức tranh thiếu phụ nổi tiếng này. Người ta gọi đó là bức họa Joconde, trị giá cả 2 triệu đôla. Hai bức tường hành lang chỉ treo rặt 1 họa phẩm Joconde. Văn Bình nhẩm đếm trên tường bên trái chừng 50 bức. Và trên tường bên phải chừng 70 bức. Sau khi nhẩm đếm, chàng cảm thấy lạnh gáy. Cái hành lang dưới hầm M.9 này đã chứa kho tàng họa phẩm Joconde lớn nhất thế giới, đầy đủ nhất thế giới. Theo chỗ chàng biết, họa sĩ Vinci đã vẽ nhiều bức Joconde, chứ không phải 1 bức. Các chuyên viên quốc tế đã thống kê được cả thảy … 61 bức do chính Vinci vẽ (2). Đó là những bức họa thật. Còn những bức họa giả được cảnh sát khám phá ra 500 năm sau ngày De Vinci từ trần đã lên đến mấy trăm. Tường bên trái treo 50 bức họa thật, còn tường bên phải treo 70 chục bức họa giả. Tính sơ theo thời giá cũng khoảng … 20 triệu đôla.
Văn Bình được biết chính quyền Hoa lục tung ra hàng trăm triệu đôla trên thị trường mỹ thuật thế giới để mua bằng được những tác phẩm nổi danh. Mục đích của họ là để sau ;?
Soe-Fuk đáp :
-À, suýt nữa tôi quên. Chừng nào con sơn viên này vào đánh thức thì ông dậy cũng kịp chán. Tôi không thể nói giờ vì lẽ giản dị đồng hồ không thể dùng ở đây được. Hệ thống từ thạch trong trung tâm đã làm kim đồng hồ chạy loạn xạ. Chỉ có đồng hồ đặc biệt của giới cán bộ cao cấp là có thể chạy đúng giờ, không bị nam châm hút hỏng. Thôi, đêm đã khuya, ông đi nghỉ nhé. Mọi tiện nghi cần thiết đều có trong phòng.
Ngừng 1 phút, Soe-Fuk tiếp, giọng nghiêm nghị :
-Một lần nữa, tôi xin nhắc để ông nhớ : ông là phụ tá của tôi, ông làm việc ở đây theo mạng lệnh của tôi. Nếu ông lộn xộn, tôi sẽ không cho ông uống thuốc giải độc nữa, nghĩa là trên lý thuyết ông chỉ còn sống độ 15 giờ đồng hồ nữa.
Văn Bình nhăn mặt :
-Thưa bà, bà và tôi đều ở 1 chiến tuyến. Tôi lặn lội từ Luân đôn sang đây là để giúp bà. Thái độ « săng ta » của bà dường như không lấy làm đẹp.
Soe-Fuk nhún vai :
-Ông tha lỗi cho tôi. Đối với người khác thì có lẽ tôi không nên có những lời lẽ sống sượng như vậy, nhưng đối với ông thì sòng phẳng có lợi hơn.
-Tại sao thưa bà ?
-Tại sao thì ông biết lấy.
-Nghe bà nói, tôi có cảm tưởng tôi là 1 người vô cùng nguy nguy hiểm.
-Dĩ nhiên. Ông là điệp viên nguy hiểm bậc nhất của thế giới tự do. Phải là người tài ba lỗi lạc như ông mới lọt được vào trung tâm M.9. Vả lại, nếu ông là nhân viên trung cấp thì tôi đã không dại gì hợp tác với ông M.
Văn Bình liếc nhìn Soe-Fuk, bán tín bán nghi. Đôi mắt phụ nữ Nê pan tuyệt đẹp của nàng cũng đang hướng vào người chàng. Chàng tiến lên 1 bước :
-Bà đã biết tôi ?
Soe-Fuk phá lên cười khanh khách, cái cười đầy kiêu ngạo và thách thức :
-Ông này hỏi lạ ? Là thượng cấp mà không biết rõ thuộc hạ thì làm sao điều khiển được ?
Văn Bình cảm thấy đau nhói ở cuống tim. Soe-Fuk đã coi khinh chàng 1 cách quá đáng. Dường như nàng cố tình trêu tức chàng để dò xét phản ứng. Và chàng cũng biết vậy nên cố gắng giữ vững bình tĩnh. Chàng bèn hỏi :
-Ông M. vẫn liên lạc điện đài với bà, phải không?
Soe-Fuk đáp :
-Không. Lần liên lạc gần đây nhất đã xảy ra đúng 5 tuần lễ trước. Ông M. chỉ báo tin là 1 điệp viên siêu đẳng của thế giới Tây phương sẽ đội lốt y sĩ thôi miên Rô-bơn. Tuy nhiên, tôi đã biết trước điệp viên siêu đẳng này là ông.
-Bà đã có hình của tôi ?
-Không. Đó là do nhã ý của ông M. Ông M. yêu cầu tôi lo liệu rượu huýt ky thượng hạng và thuốc lá bạc hà Salem cho ông dùng. Trên thế giới, trong số các điệp viên siêu đẳng hiện đang hoạt động chỉ có 1 mình ông đa mang 2 món ăn chơi : huýt ky và thuốc lá Salem cùng một lúc. Phải không, ông Văn Bình, ông đại tá Văn Bình, Z.28 ?
Văn Bình đắng họng, không nói thêm được lời nào nữa. Quả là ông tổng giám đốc MI-6 cố tình gài bẫy chàng : Soe-Fuk đã biết chàng là Z.28 bằng xương, bằng thịt. Tại sao ông M. lại hớ hênh một cách dụng ý như vậy ? Chàng phải tìm hiểu cho bằng được.
Con hổ hầu khổng lồ đã đẩy xe lăn chở Soe-Fuk ra khỏi cửa. Bức tường bê tông vừa nứt ra từ từ khép lại. Văn Bình đứng trơ trơ 1 mình giữa căn phòng rộng, bên cạnh chiếc giường trị giá hơn chục triệu đôla của hòa thượng Bảo Chính, với những băn khoăn và lo âu làm đầu óc rối beng. Chàng để nguyên quần áo nằm lăn ra trên giường. Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng bỗng nhiên chàng có cảm tưởng là ánh đèn sáng rực hẳn lên như thể hàng chục, hàng trăm ngọn đèn 100 nến được bật lên đồng loạt trước mắt chàng. Đồng thời tai chàng bị ù như được kê sát 1 giàn âm thanh nổi mấy trăm « oát » mở hết độ lớn. Chàng chống cùi tay ngồi dậy nhưng thân chàng đã dán xuống mặt giường, tứ chi chàng mỏi rừ.
Và chàng vụt hiểu : có thể là độc dược bắt đầu ngấm vào mạch máu và đang công phạt chàng.
Chú thích:
(1) giống người lùn Onges này chỉ còn độ 500 người sống sót trên hòn đảo Little Andaman thuộc Ấn độ dương. Ngoài ra, còn 1 giống lùn khác gọi là Bambuti ở vùng rừng rậm Công gô, chỉ cao 70, 80 phân tây là cùng.
(2) Claude Seaurat, sinh năm 1798 tại Pháp quốc, có bộ ngực mỏng nhất thế giới : từ sau lưng ra đến trước ngực, người ta chỉ đo được có 7 phân rưỡi. Tuy vậy, Seaurat cũng chưa phá kỷ lục về cân nhẹ. Cân nhẹ nhất thế giới là Hopkin Hopkins, người bắc Tô cách Lan, chỉ có 5 kí rưỡi khi y từ trần tại Glamorganshire, tháng 3 năm 1754. Hopkins chỉ hưởng dương được vẻn vẹn 17 năm. Thời mập nhất, y chỉ cân được 8 kí lô mà thôi.
 

Truyện Cùng Tác Giả Bà Chúa thuốc độc Ba Lê - Mắt Biếc Môi Hồng Bão Ngầm Trên Biển Phong Lan Bóng ma Trên công trường đỏ Bóng Tối Đồng Pha Lan Cuba, Đêm Dài Không Sáng Điệp Viên Áo Tím Điệp Vụ Săn Người Đoàn Vũ Khỏa Thân Hận Vàng Ấn Độ

Xem Tiếp »

Văn Bình phải trấn tĩnh để trái tim khỏi đập mạnh Chàng đã yêu nhiều, đàn bà đã ngã vào vòng tay chàng kể đến hàng ngàn, vậy mà chàng còn xao xuyến. Huống hồ Kan-Yeh, 1 gã đàn ông hiếu sắc đã xấp xỉ lục tuần. Kim-My đẹp thật. Nếu nàng mắc bệnh lạnh lùng thì tạo hóa đã tỏ ra bất công quá đáng. Nhưng biết đâu, nàng chỉ lạnh lùng với tướng Kan-Yeh, còn đối với chàng thì không?
Tướng Kan ghé miệng vào tai chàng:
-Ông thấy nàng ra sao?
Chàng đáp:
-Tôi rất sửng sốt vì bà nhà không có triệu chứng nào là mắc bệnh.
Kan-Yeh định hỏi tiếp bỗng nín lặng, mắt như đổ lửa. Sau tấm gương trong suốt, 1 quang cảnh giật gân đang diễn ra. Đàn ông, nhất là đàn ông đa tình còn sung sức, không thể quay mặt đi chỗ khác. Kim-My từ từ đứng dậy. Nàng uốn éo thân hình mềm mại từ đầu đến chân và lôi cuốn như vũ nữ thoát y trên sân khấu trình diễn ở Ba lê. Nàng bắt đầu thay quần áo để ngủ. Định mạng oái oăm đã khiến nàng nhìn thẳng vào tấm gương trong khi cởi bỏ chiếc sường sám bằng tẹc gan dầy màu hồ thủy. Văn Bình nín thở theo dõi từng cử động của nàng. Chàng chỉ sợ Kan-Yeh tắt máy truyền hình đột ngột, nhưng trong khi ấy hắn vẫn mê man dán mắt vào khung kiếng.
Trời đất ơi, sau áo sường sám Kim-My chẳng mặc gì hết. Nàng đứng dang tay ra cho tỳ nữ choàng áo ngủ. Chàng có linh tính là Kim-My chần chừ để được ngắm nghía. Tạo hóa thường phú cho đàn bà những cặp mắt vô hình có thể nhìn thấu qua tường bê tông cốt sắt. Nàng nhoẻn miệng cười rồi khép tà áo ngủ. Chao ôi, máu trong người Văn Bình sôi lên sùng sục. Nếu Kan-Yeh không đứng bên, chàng đã vận công đấm nát khung kiếng, xông đại vào phòng. Đến đâu thì đến, chàng bất chấp hậu quả.
… Nhưng hậu quả đã xảy ra mà chàng là nạn nhân. Tướng Kan-Yeh thét lên 1 tiếng “khổ quá”, 2 bàn tay đấm mạnh vào nhau nghe chát rồi xồ tới xiết lấy cổ chàng. Dầu Kan hành động chớp nhoáng, chàng vẫn có thể tránh đòn, nhưng không hiểu sao chàng lại dại dột vươn cổ ra để lãnh miếng võ chẹn họng hiểm ác của tướng Kan. Hắn bóp quá mạnh làm chàng suýt ngộp thở. Chàng vội gồng gân cổ lên và mở rộng miệng để thở. Kan vẫn tiếp tục xiết chặt cổ chàng, đau quá chàng phải rùn mình xuống rồi xô hắn ra. May thay hắn buông 2 tay, trợn mắt nhìn chàng rồi lùi lại, người lảo đảo, miệng lắp bắp:
-Tôi lỡ tay. Thành thật xin lỗi ông.
Rượu khích dâm ôhimbê đã biến Kan-Yeh thành kẻ sát nhân. Hắn đã giết nữ bí thư Tsoong-ha trong 1 phút cuồng điên. Hình ảnh người đẹp trần truồng bốc lửa vừa bắt hắn cuồng điên trở lại. Nếu kém nội công, Văn Bình đã thiệt mạng. Kan-Yeh xòe bàn tay ra ngắm nghía, vẻ mặt hoảng hốt:
-Tôi chẹn cổ ông, phải không? Khổ quá, tôi đâu muốn thế, ông tha lỗi cho tôi nhé.
Văn Bình an ủi hắn:
-Ông lo nghĩ thái quá nên thần kinh bị mất thăng bằng. Đề nghị ông về phòng nghỉ, tôi sẽ chữa cho bà nhà khỏi bệnh.
Kan-Yeh nắm cổ áo chàng hỏi dồn:
-Thật không ông?
Văn Bình đáp:
-Thật. tôi đã bảo là ông đừng lo ngại gì cả. Nội ngày mai, sẽ có tin mừng cho ông.
Kan-Yeh ngậm thinh, vẻ mặt buồn vô hạn. Hắn vừa nghĩ đến nữ bí thư Tsoong-ha. Nàng không còn sự phơi phới và căng cứng của tuổi đang xuân nữa, nhưng vẫn còn sức lôi cuốn. Nàng đã thiệt mạng oan uổng. Suýt nữa hắn lỡ tay giết chết viên y sĩ thôi miên mà hắn mất bao tiền của và tâm cơ để đưa từ Luân đôn về Bắc kinh. Rô-bơn chết, tất người đẹp ngàn vàng của hắn phải chết.
Kan-Yeh dẫn Văn Bình qua hành lang treo đầy tranh đắt tiền của danh họa De Vinci và trở lên căn phòng tường lót ni lông màu xám ngăn tiếng động. Tên vệ sĩ mặt sần sùi bước vào, kính cẩn đợi lệnh. Kan quay lại phía Văn Bình:
-Tôi không được khỏe nên đành cáo lỗi. Cho dẫu tôi khỏe, tôi không thể đưa ông đến gặp Kim-My. Vệ sĩ của tôi sẽ mời ông đến tư thất của Soe-Fuk. Soe-Fuk là nữ quản gia tin cậy, nàng sẽ thay tôi giải quyết mọi việc.
Tên vệ sĩ khúm núm hỏi Kan bằng giọng thật nhỏ, như thể nói lớn thì chủ nhân bị điếc tai:
-Thưa, tôi có phải truyền lệnh gì của ông cho bà Soe-Fuk không?
Tướng Kan lắc đầu:
-Không. Giờ này bà Soe đang chờ. Tao sẽ gọi điện thoại ngay để báo tin.
Văn Bình theo tên vệ sĩ ra khỏi Thiên trà đường. Chàng lặng lẽ đạp giày trên sân cỏ non êm ái. Mọi ánh đèn đều tắt nhưng chàng nhận ra lối đi dễ dàng nhờ những mũi tên lớn vẽ bằng sơn lân tinh trên thân cây 2 bên. Quanh co 1 hồi, tên vệ sĩ dừng lại trước 1 tòa nhà trệt khác. Từ bụi rậm đen sì bên trái vẳng ra 1 tiếng quát ngắn. đó là tiếng quát hỏi mật khẩu. Ban đêm, trang trại M.9 của tướng Kan-Yeh được bố phòng hết sức cẩn mật, nếu không có Soe-Fuk làm nội tuyến, chàng không biết làm cách nào thoát khỏi.
Bất giác chàng hình dung tới Soe-Fuk. Ông tổng giám đốc tình báo Anh quốc tài thật! Gài được nhân viên trong M.9 đã là chuyện khó khăn như đội đá vá trời, gài được Soe-Fuk làm nhân viên thân tín số một bên cạnh tướng Kan-Yeh mới là chuyện khó khăn vô tiền khoáng hậu. Ông tổng giám đốc M. nói là Soe-Fuk đã lớn tuổi song vẫn còn đẹp. Nếu nàng không mắc bệnh bán thân bất toại thì chắc chắn đã không bị tướng Kan-Yeh dùng làm nữ quản gia.
Lúc đó tên vệ sĩ đáp ngắn:
-DM.13.
Văn Bình mỉm cười 1 mình trong bóng tối. DM.13 được dùng làm mật khẩu chính là tên gọi 1 loại máy vi âm nhỏ do công ty Nhật Akai chế tạo. Chàng được biết mọi cơ quan trong M.9 đều mang tên các số hiệu Akai. Tòa nhà của Soe-Fuk được mệnh danh là 1710L, 1 loại máy thâu băng Akai.
Tiếng nói trong bụi rậm lại vọng ra:
-Có khách phải không?
Tên vệ sĩ đáp:
-Phải.
-Anh đưa khách vào Tụ nghĩa đường rồi trở ra.
Lần này Văn Bình muốn cười to hơn. Hết Thiên trà đường giờ đến Tụ nghĩa đường như thể trung tâm chứa gái non của Tình báo Sở là cứ địa của anh hùng Lương Sơn Bạc ngày trước.  Mọi ngọn đèn được bật sáng 1 lượt làm Văn Bình chóa mắt. Tụ nghĩa đường là 1 ngôi nhà bát giác nằm khuất sau 1 khu rừng tùng nhỏ, những thân cây cao vút giăng đầy bóng đêm đã che kín tầm quan sát của chàng. Ngôi nhà bát giác được xây trên 1 cái bệ tròn, muốn lên đến nơi phải dùng cầu thang trôn ốc. Lối kiến trúc lai căng cổ kim này Văn Bình mới thấy lần đầu. Nó nhằm mục an ninh hơn là thẩm mỹ. Nhìn kỹ, tòa nhà 8 mặt và cầu thang xoáy này không xấu, song cũng không lấy gì làm đẹp. Nó có cái lợi là kiểm soát được dễ dàng và hữu hiệu. Trừ phi có súng badôka bắn sập lô cốt, chứ nếu muốn trèo lên cầu thang thì dễ chết như chơi. Hàng hiên trên lầu được che kín, chỉ để hở những lỗ vuông nhỏ, chắc để đặt súng. Nền lầu cách mặt đất gần 5 thước, cho dẫu vận dụng khinh công tuyệt đỉnh chàng không có hy vọng lên nổi.
Khi lên hết cầu thang trôn ốc, xô cửa vào trong tòa lầu bát giác, Văn Bình quay lại thì không thấy tên vệ sĩ quen thuộc đâu nữa. Đèn bên ngoài cũng đã tắt hết. trong lầu chỉ còn 1 cây đèn duy nhất. Đó là ngọn bạch lạp đồ sộ như cổ chân, cắm trên miệng 1 độc bình xứ. Cả độc bình lẫn ngọn nến trắng này cao đúng 2 thước. Văn Bình chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa sắt nặng nề bỗng khép lại như có ma. Chàng cố sức mở song nó vẫn trơ trơ. Té ra nó được điều khiển bằng điện. Tòa lầu bát giác trống trơn, không có đồ đạc. Ngoại trừ cây đèn khổng lồ đang tỏa ánh sáng, Văn Bình không thấy gì nữa. Chàng cảm thấy lành lạnh trong người. Đây là Tụ nghĩa đường ư? Tụ nghĩa đường hay là lò sát sinh? Vì nếu là phòng khách tại sao không có cửa vào bên trong cánh cửa độc nhất đã bị đóng chặt. Văn Bình có cảm tưởng là bị Kan-Yeh lừa. Kan đã khám phá ra chân tướng của chàng và dùng thủ đoạn giam giữ chàng trong cái xà lim bê tông cốt sắt kiên cố này?
Chàng đang suy nghĩ thì có tiếng rè rè nổi lên.
Một cánh cửa bí mật trên nền nhà được mở ra để lộ 1 ô vuông. Thì ra Tụ nghĩa đường chỉ là phòng đợi trước khi xuống hầm. Tất cả các cơ sở quan trọng của M.9 đều được xây giấu dưới đất. Điều này, chàng đã biết, tuy nhiên chàng không ngờ 1 sự bố trí công phu, cẩn mật và khoa học nhường ấy. Muốn xuống hầm cũng phải dùng cầu thang trôn ốc. Dưới hầm đèn mở sáng trưng như ban ngày. Chàng vừa đặt chân xuống nấc thang đầu thì nghe giọng nói ngọt ngào song hách dịch của 1 thiếu phụ mà chàng đoán là ở tuổi trung niên:
-Ông có giỏi võ không?
Văn Bình đảo mắt tứ phía. Dưới hầm cũng trống trơn như trên tòa lầu bát giác. Tiếng nói được cất lên rất gần, như ở bên tai chàng. Chàng nhận thấy những cái loa vi âm tròn gắn chìm trong bê tông. Tướng Kan là đệ tử của Akai có khác: loa vi âm này cũng do hãng Akai sản xuất nên giọng ấm và trầm. Người đàn bà vừa nói không biết ngồi đâu. Nàng thấy chàng song chàng không thấy nàng. Nàng bắt chuyện với chàng bằng hệ thống vi âm:
-Ông có giỏi võ không?
Câu hỏi ngắn của thiếu phụ giáng vào đầu Văn Bình như cú atémi khiến chàng choáng váng. Từ nhiều năm nay, chưa ai dám hỏi chàng 1 cách miệt thị như vậy. Máu nóng sôi lên, chàng đứng lì trên bậc thang, không chịu bước xuống nữa. Vẫn giọng thiếu phụ, song giờ ây có vẻ châm biếm gần như chọc tức:
-Ông sợ hả?
Văn Bình hỏi lại, giọng tức bực ;
-Sợ gì?
-Sợ chết. Tôi không dè ông lại là đàn ông sợ chết. Bình sinh tôi chỉ tiếp những người đàn ông can đảm.
-Bà là ai?
-Ông hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi nếu muốn tôi trả lời câu hỏi của ông. Ông có giỏi võ không?
-Tôi cũng biết qua loa vài ba môn quyền cước.
-Vậy ông không nên xuống đây.
-Tại sao?
-Ông đừng tìm hiểu mất công. Tôi đã điều khiển cho cửa điện trên Tụ nghĩa đường mở ra. Xuống vườn sẽ có nhân viên dẫn ông về phòng riêng nghỉ ngơi. Đến sáng mai, ông sẽ được mời đến gặp bệnh nhân Kim-My.
-Bà là nữ quản gia Soe-Fuk?
-Phải. chào ông.
-Tướng Kan yêu cầu tôi đến gặp bà để bàn chuyện.
-Phải, ông ta vừa điện thoại cho tôi. Nhưng tôi chỉ có thể dành cho ông 5 hoặc 10 phút đàm luận nếu ông là võ sĩ hữu hạng.
-Để làm gì, thưa bà?
-Để hiểu.
-Thôi, tôi xin can bà. Tôi cất công từ Luân đôn sang đây không phải để đấu võ.
-Tôi biết. Và tôi cũng không thể tiếp rước những người đàn ông rát như cáy.
Văn Bình thở dài:
-Vâng, tôi xin nghe lời bà. Bà đã dồn tôi hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng tôi đặt điều kiện trước: tôi không đấu quyền với phụ nữ.
-Dĩ nhiên. Trời nặn ra phụ nữ là để làm đẹp cho cảnh vật chứ không phải để múa võ. Mời ông xuống hết thang.
Cánh cửa ăn thông nhà hầm với tòa lầu bát giác đóng xập lại. Đèn lại tắt. Nhà hầm tối như bưng. Thủ đoạn vặn đèn, tắt đèn để áp đảo đối thủ đã trở nên quá quen thuộc đối với Văn Bình. Theo kinh nghiệm, chàng ngồi thụp ngay xuống, dồn nguyên khí lên mắt để tìm cách chọc thủng bóng tối dày đặc. Mắt chàng sáng như có tia hồng ngoại nhưng vẫn chẳng nhìn thấy được gì. Tuy vậy, chàng đánh hơi biết kẻ địch sắp đến. Địch là ai, sức khỏe và võ nghệ ra sao, chàng chưa biết. Địch dùng tay không hay khí giới, chàng cũng chưa biết.
Chàng nghe một luồng gió cực mạnh từ bên trái cuộn tới. Nhanh như điện, chàng nhoài người trên nền hầm. Kẻ địch là 1 khối thịt đen ngòm, có lông lá xù xì, bề ngang cũng như bề cao đều gấp rưỡi chàng. Chàng chỉ thấy lờ mờ nhưng không thể không thấy cái miệng đỏ hỏn, và cái lưỡi đỏ hỏn của địch. Cái miệng loe rộng và lớn như cái ống nhổ đặt trong tiệm ăn của xứ con Trời. Cái lưỡi thè lè, dài gần bằng trái núc nắc. Địch từ phía trái nhảy bổ vào người chàng. Địch phải cao trên 2 mét. Và ít ra phải cân nặng 150 kí. Trong khi phi thân lại địch đã vung 2 tay ra, những cánh tay chắc nịch và dài ngoằng. May mà Văn Bình đã kịp thời nằm dán mình trên sàn, nếu không miếng đòn sơ kiến này đủ làm chàng trọng thương.
Phản ứng thần tốc của Văn Bình làm địch bị hụt đòn. Địch nhào vào góc hầm bên phải, đứng vụt dậy rồi phóng lại lần nữa. Miệng địch tuôn ra những âm thanh ồm oàm, không ra tiếng nói của người, cũng không ra tiếng nói của giống vật.
Vì kẻ địch vừa tấn công đột ngột Văn Bình không hẳn là người, cũng không hẳn là vật. Nó là đười ươi. Một con đười ươi có sức mạnh phi thường của Quốc tế Tình báo Sở.
Chú thích:
(1) Dường như Nguyệt môn này vẫn còn ở trong khu hoàng thành cũ gần Bắc kinh. Một nhà du lịch tên Ripley đã chụp được hình Nguyệt môn đăng báo.
(2) danh họa Léonard de Vinci ( 1452 – 1519 ) của đường phái Phục hưng Ý nổi tiếng nhờ bức họa la Joconde, vẽ nàng Mona Lisa. Trên thực tế, De Vinci chỉ vẽ 2 bức, còn các bức khác là do học trò của ông vẽ, đó là chưa kể đến những bức giả của bọn con buôn và lưu manh về nghệ thuật
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Trandatrau
Nguồn: CoiThienThai
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 6 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---