Chương 13

Tuệ vừa rút thuốc vừa nói:
-Mày phải giúp tao Thưởng à! Nếu không tao cũng không làm một công đôi việc nổi.
Thưởng ngập ngừng:
-Phụ mày đâu có khó. Nhưng tao ngại cô Thuỵ và cả bác Trứ nữa...
Tuệ gắt:
-Ối dào! Ngại gì mà ngại. Tao đã nói chuyện với ông già mấy đêm liền. Ổng đồng ý cho tao qua giúp bà già rồi.
Tuệ nhếch môi:
-Dầu sao cũng của chồng công vợ. Vốn ban đầu của cơ sở là tiền của ba tao. Có của phải có xót chứ! Lâu nay ông già không ủng hộ bà già vì mặc cảm dở hơn vợ. Ba tao quen làm công nhân viên chức rồi, lao vào làm ăn mà không có... máu mê, ổng không làm được. Lẽ ra phải chăm sóc động viên vợ về mặt tinh thần, ba tao lại đố kỵ, ganh ghét...
Thưởng né tránh:
-Sao lại nói chuyện này với tao?
Tuệ khoát tay:
-Trước sau gì mày cũng là người trong nhà. Hiểu ông bà già vợ vẫn dễ sống hơn. Thú thật. Thuyết phục được ông già tao mừng lắm. Nghĩ lại trước đây mình cũng dở... Mà đúng ra tao không nghĩ cơ sở của bà già dữ dội thế.
Thưởng cười nhẹ:
-Cô Thuỵ nguỵ binh khéo lắm! Tao cũng nghe và biết cơ sở nhà mày khá bề thế. Nhưng nghe là nghe vậy thôi, tao thật sự không quan tâm.
Tuệ nài nỉ:
-Bây giờ làm ơn quan tâm dùm đi. Đừng sống trên mây nữa thi sĩ ạ! Kinh doanh phù hợp với chuyên môn của mày. Giúp bà già vợ cũng là tự giúp mình mà!
Thưởng nhăn mặt:
-Có Bảo Nhi, mày làm ơn đừng nói thế. Nó không thích, chỉ khổ thân tao thêm!
Tuệ lắc đầu:
-Cái con ngốc ấy... Mày nuông chiều nó cho lắm vào! Được đằng chân nó lấn đằng đầu đấy!
Thưởng trầm tư:
-Xưa nay cô Thuỵ không ưa tao, cô nghĩ rằng tao đến với Bảo Nhi là vì các cơ sở dệt bao bì. Bởi vậy mày nói câu "Giúp bà già vợ là tự giúp mình" làm tao ngại. Bảo Nhi hiểu sai thì phiền lắm.
Tuệ vỗ vai Thưởng:
-Tao hiểu mày mà! Mẹ tao đa nghi không đúng chỗ, bà cụ lầm ông bạn cũ mới đau. Nếu không nhờ người cung cấp tin, tao đâu biết lão già Hiếu tung độc chiêu với mẹ tao. Hừm! Qua những con số, những dữ liệu chính xác, mẹ tao muốn không tin cũng không được.
Thưởng bỗng vào thẳng vấn đề:
-Bây giờ tao phải làm gì đây!
Tuệ nhấn mạnh:
-Muốn chấm dứt làm ăn với ông Hiếu, mẹ tao phải trả vốn lại. Mày bán giúp tao miếng đất ở Long An. Được chứ!
Thưởng ngần ngừ:
-Tao không dám hứa đâu!
Tuệ kêu lên:
-Sao thế!
Thưởng nhún vai làm thinh. Đốt thuốc, anh chậm chạp rít một hơi rồi nói:
-Không phải người nhà, giúp những chuyện lớn lại liên quan đến tiền bạc, khó lòng lắm! Đâu phải ai cũng hiểu tao như mày hiểu.
Tuệ bật cười:
-Mày muốn danh chánh ngôn thuận chớ gì? Bây giờ mẹ tao không phản đối nữa đâu. Lo tính tới là vừa rồi. Tao ủng hộ hết mình!
Thưởng nói:
-Nếu thế tao vững tin hơn để đi ăn nói với thiên hạ.
Tuệ bảo:
-Vậy mày lo tìm người trước đi. Mình phải bán đất càng nhanh càng tốt.
Nhìn đồng hồ, Tuệ nói:
-Tao đến cơ sở bao bì, mày đi không?
Thưởng ngần ngừ:
-Để hôm khác đi.
Tuệ nháy mắt:
-Vẫn còn ngại bà mẹ vợ tương lai à? Mày nhát quá! Thôi tao... biến à!  Thưởng ngồi lại một mình. Quán cà phê giờ này hơi vắng khách. Anh khoan khoái hút thuốc và vẽ trong đầu những kế hoạch cho tương lai. Tới thời điểm này, anh bắt đầu gặp thuận lợi.
Anh quyết phải đạt được mục đích từng đeo đuổi lâu nay. Đầu tiên là Bảo Nhi. Có được Bảo Nhi thì cơ sở bao bì ấy sẽ thuộc về anh vì Tuệ là một thằng khù khờ. Nó giống như ông bố chỉ có thể ngồi văn phòng cạo giấy, chớ không chút bản lãnh để ứng phó với thương trường. Ngay cả vốn liếng, cơ ngơi của bà Thuỵ là bao nhiêu, ông Trứ và Tuệ còn không nắm được thì bà ta trông mong gì ở chồng con cơ chứ!
Có Bảo Nhi sẽ có tất cả. Thưởng lập đi lập lại nhiều lần ý nghĩ ấy, khổ nỗi tới bây giờ anh chưa có được Nhi. Dù cô đã thân thiết với anh hơn trước rất nhiều. Hai người có nhiều buổi đi chơi đêm khá lãng mạn. Nhi đã tựa đầu vào vai anh, dịu dàng ôm ngang hông anh, tựa vào lưng anh mỗi lúc ngồi xe anh chở. Nhưng tất cả chỉ tới đó. Thưởng khao khát một nụ hôn nhưng chưa có dịp, Nhi luôn biết dừng đúng chỗ, biết khéo léo lẩn tránh những lời tỏ tình của anh. Có lẽ anh phải mạnh bạo hơn mới chiếm được cô bé trọn vẹn. Bực bội dụi mạnh điếu thuốc. Anh nghĩ tới Minh. Thằng khốn ấy đã lấy mất phần hồn và giữ luôn trái tim Nhi, dù những thứ thiêng liêng đó với nó cũng chẳng nghĩa lý gì. Thưởng đã đau đớn biết bao khi Bảo Nhi gục khóc trên vai anh vì thằng đàn ông đó. Anh biết sau này có là vợ anh đi chăng nữa Bảo Nhi cũng không hoàn toàn là của anh. Nhưng đã như thế, anh sẽ xem cô như nấc thang để bước lên đỉnh cao... Rồi anh chớ không ai khác sẽ làm chủ cơ sở bao bì ấy. Đang hả hê với những suy nghĩ trong đầu, Thưởng bỗng sa sầm mặt xuống khi thấy Minh bước vào. Nhớ tới những giọt nước mắt đêm nào của Nhi, Thưởng nổi nóng vì ghen. Ngần ngừ mãi, lát sau anh bước tới đứng chống nạnh trước mặt Minh, giọng xấc xược:
- Tao cấm mày phiền Bảo Nhi. Con bé là... vợ sắp cưới của tao đấy!
Đang bưng tách cà phê lên, Minh nhếch môi độp lại:
-Chồng sắp cưới của Nhi là người thế này sao? Thật tội cho cô bé!
Thưởng rít lên:
-Mày nói gì?
Minh ung dung:
-Tôi nghĩ là anh đã nghe rất rõ. Tôi cũng xin thêm vài lời. Lần này tôi bỏ qua, nhưng nếu có lần thứ hai anh nói với tôi như vừa rồi thì bảo đảm anh không yên đâu.
Thưởng đỏ gay mặt:
-Nhắm mày làm gì được tao?
Minh khinh khỉnh nhìn Thưởng. Vừa lúc đó Hào bước tới chen giữa hai người:
- Sao lại thế! Chỗ quen biết cả mà!
Thưởng gằn từng tiếng:
-Nhớ lấy những gì tao đã nói đấy, đồ khốn!
Nhìn theo vẻ bức bội của Thưởng, Hào hỏi:
-Nó kiếm chuyện à?
Minh thong thả đáp:
-Ghen ấy mà! Tao nghĩ chắc Bảo Nhi sẽ phải khổ nếu lúc nãy tao không dằn mà đấm vào mặt nó.
Hào nói:
-Cách đây một vài ngày, Tuệ có đến gặp tao. Hắn muốn tao cung cấp những thông tin về công ty của ba mày, hắn trả giá cũng hấp dẫn lắm.
Nheo mắt nhìn Minh, Hào nói tiếp:
-Cũng may tao còn được một xíu lương tâm nên không nhận cuộc mua bán này, và hắn đã nhờ người khác.
Minh nhíu mày:
-Theo lời Bảo Nhi thì Tuệ không quan tâm đến kinh doanh, vậy hắn... mua tin về công ty của ba tao làm chi nhỉ?
Hào cười cười:
-Tao nghĩ rằng mày hiểu. Hắn đã có một nghi ngờ nào đó về mối quan hệ làm ăn giữa mẹ hắn và bác Hiếu. Tao nghe nói Tuệ sẽ phụ bà Thuỵ quản lý cơ sở bao bì ấy với sự trợ giúp của... em rể.
Minh buông tách cà phê xuống:
-Ai nói vậy?
Hào lơ lửng:
-Một người bạn thân của mày! Chính người đó bán thông tin công ty ba mày cho Tuệ.
Trán Minh nhăn lại. Lâu lắm anh mới bật ra:
-Bích Ly à!
-Đoán hay lắm!
Minh chép miệng:
-Đúng là lòng dạ đàn bà!
Hào hóm hỉnh:
-Tao lại nghĩ đó là hậu quả của mày chứ!
Minh nhướng mày:
-Mày gặp Ly hồi nào?
- Hồi sáng. Nên tao mới hẹn mày ra đây. Con bé bật mí với tao một vài điều khá thú vị.
- Như chuyện gì?
Hào hạ giọng:
-Chuyện có người muốn tìm hiểu về cơ sở bao bì của bà Thuỵ. Thì ra ngoài bác Hiếu, vẫn còn kẻ khác lăm le cái xưởng dệt bao ấy!
Minh nhột nhạt vì câu nói của Hào, anh lảng đi bằng câu nói:
-Mày muốn nói ai thế?
Hào nhếch mũi:
-Thằng... cận lúc nãy chớ ai. Tao dám cá nó sẽ nuốt cái cơ nghiệp của bà già vợ. Nó chẳng yêu gì nhỏ Bảo Nhi đâu!
Minh khó chịu:
-Tại sao Bích Ly lại nói chuyện này với mày?
Hào đáp:
-Tại Ly nghĩ rằng tao biết nhiều về cơ sở này qua mối quan hệ trước đây với Tuệ với bà Thuỵ, thậm chí với gia đình mày...
Minh nóng nảy:
-Mày đã nói gì với Ly?
-Tao nói "Không biết". Cô nàng có vẻ tức lắm!
Nhìn Minh, Hào nói:
-Mày đã... đoạn tình với Bảo Nhi rồi, sao lại nóng nảy khi nghe chuyện liên quan tới gia đình con bé nhỉ?
Minh làm thinh, Hào nói tiếp:
-Tao biết, mày chia tay với Nhi vì không muốn mang tiếng về việc làm của bác Hiếu đối với bà Thuỵ. Nhưng tất cả những chuyện đó mới trong kế hoạch, nó chưa xảy ra kia mà! Dầu sao cho tới phút này ba mày vẫn còn là bạn tốt của bà Thuỵ. Hai người vẫn đang vui vẻ hợp tác với nhau.
- Nhưng điều đó rồi sẽ xảy ra, tao không thể khuyên giải ba mình, vì ông là người có lòng tham vô tận khi muốn chiếm đoạt bát cơm của bạn mình.
Hào cười nhẹ:
-Bác Hiếu không mua xưởng bao bì ấy được đâu!
Minh nói:
-Vì Tuệ đã nghi ngờ mối quan hệ làm ăn này chớ gì?
Hào nhún vai:
-Tiếc rằng hắn lại tin một kẻ xảo quyệt như Thưởng. Nếu là mày, tao không đời nào để Bảo Nhi rơi vào tay thằng cận ấy!
Minh cau mặt:
-Đã bảo mày đừng xen vào chuyện của tao mà!
Hào xua tay:
-Tao chỉ... phát biểu cảm tưởng. Nghe hay không là quyền của mày.
Nhìn đồng hồ, Hào đứng dậy:
-Đã nói xong những gì cần nói. Tao biến đây! Liệu mà suy nghĩ để đừng bao giờ phái ân hận vì lòng tự cao của mình.
Minh uống hết tí cà phê còn sót lại. Anh không muốn nhớ nhưng hình bóng Bảo Nhi lại thấp thoáng trong hồn. Cô bé sẽ là vợ Thưởng sao? Những lời hắn nói lại vang lên rõ mồn một. Minh nhức nhối một nỗi buồn không sao hiểu được. Anh luôn tìm ra nhiều ý tưởng chứng mình mình không có tình cảm gì đặc biệt với Bảo Nhi, vậy sao điều Thưởng tuyên bố lúc nãy lại làm hồn anh xao động đến thế!
Dường như Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc Bảo Nhi sẽ là của ai đó. Vì trong thâm tâm anh luôn tự mãn với việc cô yêu thầm anh, cô thất tình anh đến mức ngã bệnh. Vậy mà bây giờ Thưởng lại vỗ ngực tự xưng mình là chồng Bảo Nhi. Tệ hại hơn hết điều đó lại là sự thật, và Minh đang bị dày vò vì sự thật ấy!
Nếu Bảo Nhi đã quên anh và thật lòng yêu Thưởng thì đâu có gì đáng nói. Chỉ sợ cô đến với hắn vì hận Minh, vì muốn lấp đầy sự lẻ loi của trái tim thì hậu quả sẽ là việc nâng ly mật đắng đưa lên môi. Minh thở dài. Anh đâu thể quay lại để nói với Bảo Nhi những gì anh đang lo cho cô. Có nói, đã chắc gì Nhi chịu tin một khi trước đây anh quá phũ phàng. Minh vụt đứng dậy, anh gạt bỏ hết những mớ lộn xộn trong đầu qua một bên. Anh cần phải tập trung vào công ty và tất cả vì công việc chớ không vì chuyện trai gái thường tình.
Trở về phòng, ngồi trước máy tính với chi chít những con chữ, những thông tin về từng con người, Minh thấy sao cuộc sống tẻ nhạt đến thế này. Mãi rồi anh thấy mình giống cái máy tính, tối ngày thu nhập, sử lý những dữ liệu khô khan và cứ lưu giữ chúng lại hết ngày này qua tháng nọ. Hồ sơ nhân sự mỗi lúc một nhiều, nhưng đó chỉ là những mẫu lý lịch cứng ngắc mà anh chẳng có chút cảm xúc nào khi đọc lên vơi hàng loạt cái tên Hồng, Loan, Tuyết, Phượng thật đẹp, thật kêu. Đúng là dầu tiến bộ tới đâu người ta cũng không thể fax cho nhau một cái hôn. Minh chợt nhếch môi với suy nghĩ vừa thoáng qua trong hồn. Anh mệt mỏi như người bị stress. Anh cô đơn, anh lạc lõng với trái tim vô cảm, dửng dưng lạnh lùng. Và anh đang khát khao một tình yêu... Một tình yêu trước đây anh từng chối bỏ vì nhiều lý do. Ngồi ôm đầu thật lâu, Minh bỗng vụt dậy. Tới nhà xe anh dắt chiếc win ra và phóng tới trường Bảo Nhi vừa lúc tan học. Tim Minh đập mạnh khi Nhi bước về phía mình. Ngang anh, Nhi thản nhiên đi tiếp.
Quay ra sau, Minh đau nhói khi thấy cô ngồi trên xe Thưởng và âu yếm ôm eo hắn ta. Đang ngẩn ngơ nhìn theo Minh chợt nghe giọng Ngự Bình chua ngoa:
-Săn ai ở đây vậy thưa ông?
Minh sực tỉnh. Anh ngập ngừng:
-Bình khoẻ chứ!
Cô gái hất mặt lên:
-Đương nhiên là khoẻ. Nhưng anh tới đây chắc đâu để hỏi thăm sức khoẻ của tôi?
Minh nhỏ nhẹ:
-Chúng ta nói chuyện một chút nhé!
Ngự Bình cong cớn:
-Được thôi! Nhưng tôi chỉ dành cho anh sáu mươi giây.
-Tôi muốn gặp Bảo Nhi. Em có thể giúp tôi được không?
Ngự Bình bĩu môi:
-E rằng không, vì với anh con bé chết lâu rồi mà.
Minh tha thiết:
-Nếu em hứa giúp, tôi sẵn sàng chết để gặp Nhi ở thế giới bên kia.
Ngự Bình cười khẩy:
-Cảm động quá nhỉ. Nhưng hơi sến!
Minh hạ giọng:
-Tôi thật sự muốn gặp Bảo Nhi đấy!
Bình nghiêm mặt:
-Nhi đang yên ổn bên Thưởng. Anh đừng khuấy động con bé.
Minh bực bội:
-Nhưng Thưởng không phải là người đáng tin cậy.
Ngự Bình hất mặt lên:
-Vậy ai là người đáng tin cậy? Anh à?
Minh im lặng như nghĩ ngợi rồi mới nói:
-Tôi suy nghĩ mãi mà thấy mình không có lỗi gì với Bảo Nhi hết.
- Kể cả việc đang là bạn, anh bỗng trở nên xa lạ dửng dưng vì giận một trò đùa?
Minh nói:
-Tôi không giận Bảo Nhi nhiều như cô bé tưởng, nhưng tôi không thể đến với Nhi như trước đó.
Ngự Bình ra vẻ hiểu chuyện:
-Vì gia đình anh chứ gì?
Minh nhíu mày:
-Sao Bình lại nói thế?
Bình thản nhiên:
-Vì tôi biết hết thực lực của gia đình anh, kể cả thủ đoạn của ba anh đối với mẹ Bảo Nhi.
Minh thoáng sững sờ. Anh hỏi:
-Em nghĩ tôi là người như thế nào?
Ngự Bình khoanh tay im lặng. Một lát sau cô lên tiếng:
-Tôi nghĩ anh có lương tâm, nhưng tại sao anh không giải thích với Nhi, sao anh lại giấu con bé tông tích của mình?
Minh chua chát:
-Khi hỏi như thế, tôi chắc Bình đã có câu trả lời. Là người đứng giữa, tôi có thể giải thích gì với Nhi đây? Thà lẳng lặng mà dễ chịu hơn.
Ngự Bình châm chọc:
-Nhưng anh có dễ chịu như anh tưởng đâu! Nếu có, anh đã không muốn gặp lại Bảo Nhi. Khổ nỗi, tất cả muộn rồi. Dầu không yêu, Nhi cũng đồng ý lấy Thưởng. Tôi chả giúp gì cho anh được. Thôi! Hết sáu mươi giây rồi! bye nhé!
Minh thở dài. Đúng là khó có ai giúp anh gặp Bảo Nhi. Anh đã sai lầm khi nghĩ rằng chia tay với Nhi là mọi chuyện sẽ chấm dứt, là anh sẽ yên ổn với những công việc ngập tràn trước mặt.
Cuộc sống vẫn trôi qua, anh đã quên nhưng trái tim không ngủ yên từ hôm gặp lại Bảo Nhi trong quán cà phê. Rồi đến bây giờ.
Minh chịu không nổi khi nghĩ mình mãi mãi mất Nhi, vì cô sẽ là của kẻ khác. Nói yêu một người đã là hết sức thiêng liêng, vậy mà trước kia Minh đã phủ nhận tình yêu đó vì lòng tự cao lẫn ích kỷ. Ân hận lúc này là muộn rồi, muộn lắm rồi Minh thẫn thờ phóng xe. Thành phố vẫn trôi đi trong sụ huyên náo thường ngày. Và Minh vẫn mãi trôi trong sự lặng lẽ cô độc.