Tiếng sét nổ đùng, ánh chớp lóe lên sáng cả một vùng loạn thạch có tầng tầng lớp lớp những ngôi mộ hoang.
Trong mõm núi, hai đại hán ăn mặc lam lũ đội cái mũ lông rách nát, đang đào mộ trong cơn mưa lũ.
Cơn mưa lớn đã làm tắt hết lửa ma, cũng làm tắt hết đèn đuốc họ đem lại, mặt đất một màn tối mịt, khắp nơi đều là mộ hoang đầy một vẻ âm trầm ma quái làm người ta muốn rỡn cả tóc gáy lên.
Hai người này là ai?
Người bọn họ đang chôn đây, lại là ai?
Một người trong bọn là gã hán tử mũi gãy mắt lé, đang lẩm bẩm phàn nàn:
- Nếu không bị thua sạch túi tối hôm qua, dù cho ta hơn hai chục lượng, ta cũng chẳng thèm làm cái chuyện quỷ này.
- Chuyện này dù không giao cho ta, chúng mình cũng phải làm.
Người kia cái miệng tuy hơi móm méo, cặp mắt không bị lé.
- Triệu lão đại bình thời đối xử anh em mình rất tốt, hiện tại gia đình người ta có chuyện, anh em mình không lẽ không giúp?
Gã mắt lé thở ra, dùng sức cuốc mạnh xuống.
Lại một tiếng sét đánh xuống, trong ánh chớp lóe lên, một gã đại hán thân hình như một tòa tháp, đánh chiếc xe lừa, xông lên gò núi, trên xe rõ ràng để hai cổ quan tài mới nguyên.
- Triệu lão đại tới rồi.
- Ngươi đoán xem trong quan tài có ai?
Gã mắt lé còn đang cả một bụng nghi ngờ muốn hỏi:
- Người chết rồi phải chôn xuống đất thôi, tại sao còn cứ phải làm cái chuyện quỷ quái thế này?
- Mấy chuyện đó anh em mình tốt nhất là ít hỏi đi một chút.
Người kia lạnh lùng nói:
- Biết ít chừng nào, phiền phức ít chừng đó.
Cỗ xe lừa ngừng lại tuốt đằng xa, Triệu lão đại đang đưa tay hô hoán, hai người lập tức chạy lại, đẩy quan tài ra khiêng lên, một mình Triệu lão đại khiêng cái quan tài kia, miệng y đang hò hét, đặt cái quan tài vào trong cái huyệt vừa mới đào lên đâu đó rồi.
Hai người kia đang tính thả quan tài xuống, bỗng nghe bình lên một tiếng, làm như có người đang gõ cửa, tiếng động còn rất lớn.
Nơi đây đâu có ai, đâu có cửa nhà gì, tiếng động ở đâu ra bây giờ?
Gã mắt lé rùng mình lên một cái, bỗng nhiên, lại bình lên một tiếng nữa.
Lần này, y cũng đã nghe được ra, tiếng động từ trong quan tài phát ra!
- Trong quan tài làm sao lại có người gõ cửa?
Triệu lão đại làm vẻ gan dạ, gượng cười nói:
- Không chừng có con chuột chạy vào trong quan tài.
Y nói chưa dứt lời, trong quan tài bỗng có một tiếng cười âm u lạnh lẻo vang lên.
Chuột chắc chắn không biết cười, chỉ có người mới cười.
Trong quan tài chỉ có người chết thôi!
Người chết mà còn đang cười, cười không ngừng.
Ba người sắc mặt đã biến thành xanh lè, nhìn nhau một cái, lập tức vắt giò lên cổ chạy, chạy thật là nhanh.
Mưa còn không ngớt rơi xuống, ba người trong chớp mắt đã chạy xuống gò, ngay xe lừa cũng không kịp mang theo.
Tiếng cười trong quan tài bỗng ngưng bặt.
Một hồi thật lâu nữa, nắp cỗ quan tài bên trái bỗng từ từ đưa lên.
Một người theo đó ngồi dậy, mũi chim ưng, cặp mắt sắc bén, cái áo màu đen đầy những vết máu loang lổ, cánh tay trái đã bị chặt đứt đến tận vai.
Y nhìn quanh bốn phía hai lượt, rồi tung mình lên, đã nhảy ra khỏi quan tài như một con mèo.
Nhìn nét mặt trắng bệch của y, lập tức biết ngay không những thương thế của y rất nặng, y còn mất máu rất nhiều.
Nhưng y hành động xem ra vẫn rất nhanh nhẹn, vừa nhảy ra ngoài, đã nhấc lấy cái nắp quan tài bên kia lên, trầm giọng hỏi:
- Ngươi còn chịu nổi không vậy?
Người trong quan tài cắn chặt răng, gắng gượng gật đầu.
Gương mặt của người đó còn dễ sợ hơn cả người chết, người y cũng đầy những máu me, y bị cụt chân phải, vì vậy ngay cả ngồi dậy cũng ngồi dậy không muốn nổi.
- Chịu nổi sao còn nằm lười biếng trong quan tài giả chết?
Người này cắn chặt răng, hằn học nói:
- Ngươi không thấy ta chỉ còn một chân đây sao?
- Không có chân cũng phải đứng dậy, nếu không sẽ chết rục trong đó đấy.
Gã áo đen mũi ưng mắt sắc bén đó, lòng dạ như sắt thép:
- Không phải ta đã nhờ Triệu lão đại chuẩn bị cho ngươi một cây nạng sao?
Trong quan tài quả nhiên có cây nạng.
Những hạt mưa còn lớn hơn cả hạt đậu, đang rơi trên người y, mặt y, gã bị chặt hết cả chân phải loạng choạng đứng dậy thật, chống nạng đứng dậy!
Xem ra y cũng là một người bằng sắt thép!
Bảy đại đệ tử của Song Hoàn Môn vốn toàn bộ đều là tấm thân luyện bằng đồng, bằng thép!
Có người thậm chí còn cho là, dù mình có đem chặt đầu họ đi, họ cũng vẫn mở miệng cắn cho mình một cái, cắn sâu vào tận xương tủy, uống tận máu của mình!
Hai người này chính là Dương Lân và Vương Nhuệ, hai người trong bọn bảy đại đệ tử, còn chưa bị chết dưới loạn đao.
oOo Lại một ánh chớp lóe lên, soi sáng cả một vùng loạn thạch và hoang phần.
Vương Nhuệ đưa cánh tay còn lệ tử quan môn của Thịnh Thiên Bá, Thịnh Thiên Bá vốn rất có nhiều kỳ vọng vào y, nhưng y lại trộm đồ châu báu của Thịnh phu nhân đêm bán, lấy tiền mua rượu chơi bời.
Quách Ngọc Nương thở nhẹ ra, nói:
- Xem ra bản lãnh gã này cũng không phải kém cỏi.
Cát Đình Hương cười lớn nói:
- Đấy cũng là bản lãnh sao?
Quách Ngọc Nương nghiêm mặt nói:
- Dĩ nhiên là bản lãnh đấy chứ.
Thần tình của cô bỗng biến thành nghiêm trang:
- Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, phá tan được cả gia tài ức vạn, thế gian này còn có mấy ai?
Hạng người này quả cũng không nhiều lắm.
- Dám ăn trộm châu báu của bà vợ Thịnh Thiên Bá, đem ra uống rượu chơi bời, lại có được mấy người? Hạng người đó còn ít hơn nữa.
Quách Ngọc Nương nói tiếp:
- Vì vậy những chuyện y làm, người khác không những làm không được, cũng không ai dám làm.
Cát Đình Hương chỉ còn nước thừa nhận.
Quách Ngọc Nương nói:
- Ngay cả những chuyện như vậy y đều làm được, thiên hạ còn có chuyện gì y làm không được nữa?
Cát Đình Hương không còn uống rượu nữa. Chỉ cần có một chuyện đáng phải suy nghĩ, lão nhất định không uống rượu, nếu không, cặp vòng bạc chỉ sợ đã có thêm một cái ngấn nữa rồi. Lão không chừng cũng đã được chôn ở đám loạn thạch cương phía sau Song Hoàn sơn trang rồi.
Lão trầm tư một hồi:
- Cô nghĩ ta nên đề phòng hắn?
Quách Ngọc Nương nói:
- Em lúc nào cũng nghĩ, trên đời này có hai hạng người nhất định không thể không đề phòng.
- Hai hạng người nào?
Quách Ngọc Nương nói:
- Một hạng là vận khí may mắn, còn hạng kia là lá gan đặc biệt lớn.
Cát Đình Hương nhớ câu đó vào lòng.
Chỉ cần lời nói hợp lý, lão đều nhất định không quên.
Quách Ngọc Nương nói:
- Từ hồi y bị Thịnh Thiên Bá trục xuất khỏi môn trường rồi, là hành tung không còn thấy đâu?
Cát Đình Hương nói:
- Hai năm nay, quả thật không ai biết hắn ở đâu, bởi vì vốn không có ai muốn đi tìm hắn.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Nếu muốn tìm, có tìm ra được không?
Cát Đình Hương cười cười, nói:
- Nếu ta muốn tìm thật, trên đời này nhất định không có gì ta tìm không ra.
Lão bỗng cao giọng gọi:
- Cát Tâm!
Ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng:
- Có mặt.
Cát Đình Hương phân phó:
- Kêu Vương Đồng lại đây.
Vương Đồng thỏng tay, đứng trước mặt Cát Đình Hương, làm như tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị quỳ xuống ôm chân lão hôn.
Trước giờ chưa có ai hoài nghi đến tấm lòng trung kiên phục tòng của y đối với Cát Đình Hương, cũng chưa có ai hiểu được y đáng sợ đến đâu. Y là một người trầm mặc phi thường, rất ít khi mở miệng, cũng rất ít khi cười, gương mặt lúc nào cũng có vẻ trống vắng lãnh đạm, hai bàn tay lúc nào cũng thích bỏ vào trong tay áo.
Y thò tay ra, thông thường chỉ có hai mục đích, ăn cơm và giết người!
Trong cuộc đời của y, giết người cơ hồ đã biến thành chuyện trọng yếu như ăn cơm.
Hiện tại, tuy đã khuya lắm, nhưng chỉ cần Cát Đình Hương mở miệng phân phó, không đầy khoảng khắc, y đã xuất hiện trước mặt Cát Đình Hương, không những vậy, vĩnh viễn là tuyệt đối tỉnh táo.
Cát Đình Hương nhìn y, ánh mắt bất giác lại lộ vẻ mãn ý, cũng giống như lão đối với Quách Ngọc Nương vậy.
Nếu lão phải chọn một trong hai người, người lão nhất định chọn không phải là Quách Ngọc Nương.
- Ngươi gặp qua Tiêu Thiếu Anh?
Vương Đồng gật gật đầu, bảy đại đệ tử của Song Hoàn Môn, y đều có gặp qua.
Nhiều năm về trước, y đã tùy thời tùy lúc chuẩn bị lấy mạng bảy người đó!
Cát Đình Hương nói:
- Ngươi xem y là hạng người như thế nào?
Vương Đồng nói:
- Y không gì cả.
Ba chữ “không gì cả” từ miệng Vương Đồng thốt ra, cũng không thể xem là lời phê bình quá tệ.
Thịnh Trọng trời sinh thần lực, dũng mãnh vô địch, những cái ngấn khắc trên vòng của y, nhiều tới một trăm ba mươi ba ngấn, trong đó đa số đều là cao thủ đệ nhất lưu trong vũ lâm, bày hàng số một trong bảy đại đệ tử. Thế thì đối với Tiêu Thiếu Anh y có xem ra gì.
Nhưng Vương Đồng chỉ phê bình có ba chữ:
- Không gì cả!
Về sau chuyện xảy ra đã chứng minh y không hề nhận lầm, Thịnh Trọng chỉ đánh ra năm chiêu, đã bị chết dưới tay y!
Khóe miệng của Cát Đình Hương lộ vẻ mỉm cười, lão ra mệnh lệnh ngắn ngủi:
- Đi tìm hắn, đem hắn về đây!
Vương Đồng không nói thêm tiếng nào, cũng chẳng hỏi gì thêm.
Cát Đình Hương đã muốn y đem gã này về, thì gã này có chết hay sống đều không có gì quan hệ.
Nhìn y bước ra, Quách Ngọc Nương bất giác thở nhẹ ra một hơi:
- Không biết vì lẽ gì, mỗi lần em thấy ông ta, em cứ nhịn không nổi phải rùng mình cả lên, làm như thấy một con rắn độc vậy.
Cát Đình Hương hững hờ nói:
- Cô nhìn lầm rồi.
- Nhìn lầm rồi?
- Dù ba ngàn con rắn tẩm độc bỏ vào một chỗ, cũng không bì được một ngón tay của y.
Trên bàn có để bút mực.
Cát Đình Hương bỗng cầm bút lên, đánh dấu X vào trên cái tên Tiêu Thiếu Anh.
Quách Ngọc Nương lại nhịn không nổi hỏi lão:
- Hiện tại không phải y còn chưa chết sao?
- Đúng vậy, hiện tại hắn còn chưa chết.
Cát Đình Hương bỗng cười nói tiếp:
- Chỉ bất quá từ cái lúc Vương Đồng đi ra khỏi cửa bắt đầu, hắn coi như đã là một người đã chết...

Dịch giả: Lê Khắc Tường - Đánh máy: Tình Trai
Hồi 8
Chém Giết Tơi Bời

Tàn đêm đã buông xuống.
Cát Đình Hương đi trên hành lang, đèn hành lang đã được thắp sáng lên, ánh đèn chiếu trên đám hoa phong tiên bên ngoài.
Gương mặt lão vẫn còn đượm một nụ cười, lão bỗng cảm thấy gã thiếu niên Tiêu Thiếu Anh này có nhiều chỗ rất dễ thương.
- Nếu mình có một người con như y vậy...
Lão không nghĩ thêm nữa.
Lão không có đứa con nào.
Những năm còn trẻ phấn đấu cạnh tranh, suốt năm lăn lộn trong những cuộc chiến đẫm máu, làm cho lão không thì giờ đâu nghĩ đến chuyện gia đình.
Nhưng hiện tại, lão đã thành công ra khỏi chiến trường, lão không còn phải cạnh tranh phấn đấu.
Bách chiến anh hùng trì mộ nhật (Anh hùng đánh trăm trận đến lúc già) Ôn nhu bất trú, trú hà hương?
(Nơi đầm ấm không lại ở, còn ở nơi nào nữa?)... Không chừng mình cũng nên kêu Ngọc Nương nuôi cho mình vài đứa con.
Lão đang tính đổi ý, sai người đi kêu Quách Ngọc Nương lại, bỗng nghe có tiếng la thảm thiết.
Tiếng la phát ra từ cái sân phía sau dãy nhà.
Cát Đình Hương chẳng phải nghe tiếng la lên như vậy lần đầu tiên, thanh đao của lão chém vào thân người khác, lúc vào cũng nghe họ sẽ phát ra thứ tiếng động đó, lão đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên lão nghe Tiêu Thiếu Anh la lên như vậy.
Tiếng la đó rõ ràng là giọng của Tiêu Thiếu Anh!
Trừ khi bị đao chém lên người mình ra, không ai sẽ la lên thảm thiết như vậy.
Thanh đao của người nào đã chém trên người y?
Gã thanh niên tính người cơ cảnh, võ công cao cường như vậy, lại bị trúng phải đao của người ta?
Cát Đình Hương đã xông khỏi hành lang, nhảy vọt lên mái ngói.
Động tác của lão vẫn còn linh động, mạnh mẻ, phản ứng vẫn còn cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn thân thủ của lão, không ai nhìn ra được lão đã là một ông già.
Năm tháng không hề làm cho lão biến ra vụng về chậm chạp, lão không ngờ được trong Thương Hương Đường này còn có ai có thể đả thương được Tiêu Thiếu Anh.
Chắc chắn không phải là Vương Đồng.
Vương Đồng đã phụng mệnh đi ra ngoài làm chuyện của y.
Lại càng không thể làm Quách Ngọc Nương.
Quách Ngọc Nương vốn không phải là hạng đàn bà cầm đao, bàn tay của cô chỉ nên để cho đàn ông nắm lấy, không lẽ đó là Cát Tân?
Cát Đình Hương lướt qua hai mái nhà rồi, bèn thấy sân phía dưới có hai người đang đánh nhau thật là ác liệt.
Hai người võ công đều không kém cõi, trong đó một người quả thật là Cát Tân, còn người kia không phải là Tiêu Thiếu Anh!
Tiêu Thiếu Anh đang nằm sóng soài trên mặt đất, nửa bên người đầm đìa máu tươi, quả nhiên y bị chém trúng một đao, không những vậy, còn không nhẹ lắm.
Thanh đao cũng dính đầy máu tươi. Thanh đao đầy máu đó lại không nằm trong tay Cát Tân, mà đang nằm trong tay người kia.
Người đó rõ rõ ràng ràng là Vương Đồng!
Vương Đồng nghe mệnh lệnh xong, phải là bắt đầu hành động ngay chứ. Tại sao bây giờ y còn chưa đi?
Cát Đình Hương còn chưa kịp nghĩ đến chuyện đó, người nằm trong vũng máu là Tiêu Thiếu Anh bỗng tung người lên không, hai chân liên hoàn đá ra, sử dụng tuyệt kỷ hiếm thấy trong giang hồ, sát chiêu cầu cái sống trong cái chết, là Ngọa Vân Song Phi Cước.
Phản ứng của Vương Đồng hình như cũng đã chậm chạp, né được chân bên trái, nhưng lại tránh không khỏi chân bên phải.
Tiêu Thiếu Anh đá trúng sau lưng của y. Cát Tân biến quyền thành trảo, móc mạnh vào cổ họng của y.
Đấy chính là cú trí mạng.
Cát Đình Hương có muốn ngăn trở, cũng không còn kịp.
Lão nghe tiếng rau ráu của xương cổ họng bị bóp vỡ, thấy cặp mắt của Vương Đồng đã lồi ra như con cá chết.
Tiêu Thiếu Anh lại ngã ầm xuống, nằm phục dưới đất thở hổn hển.
Vương Đồng trừng mắt nhìn y, trong cặp mắt lồi ra như mắt cá chết đó, tràn đầy vẻ phẫn nộ và sợ hãi, làm như muốn nói, mà ngay cả một tiếng cũng nói không ra, người y đổ nhào xuống.
Người của Cát Tân cũng bị chém rách một đường, y cũng đang khom lưng, thở hào hển không ngớt, thậm chí còn muốn mửa ra. Nhưng y còn ráng giữ được, loạng choạng đỡ Tiêu Thiếu Anh dậy:
- Ông có sao không?
Tiêu Thiếu Anh gượng cười nói:
- Ta còn chết chưa nổi đâu.
Y tựa vào vai Cát Tân, thở than một hồi rồi nói:
- Ta không ngờ rằng ngươi lại đến cứu được ta, nãy giờ ta vẫn ngờ oan cho ngươi.
Cát Tân cắn chặt răng nói:
- Tôi cũng nhìn lầm Vương Đồng trước giờ.
Bọn họ không nhìn thấy Cát Đình Hương, trận chiến kinh hồn, sanh tử nằm trên đầu tơ kẻ tóc, đã làm cho họ tiêu tan hết tinh lực.
Cát Đình Hương mặt mày xanh lè.
Lúc lão nhảy xuống, đã biết Vương Đồng chết chắc rồi.
Cái vị sát thủ số một của Thương Hương Đường này, trước khi chết, xương cốt trên người hình như cũng bị gãy mất năm khúc rồi.
Tiêu Thiếu Anh thương thế cũng không nhẹ.
Cát Đình Hương đến bây giờ mới nhận ra một bàn tay trái của y đã bị chém đứt từ cổ tay, lão lập tức xông lại, đỡ lấy y hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc ra sao vậy?
Thấy lão, Tiêu Thiếu Anh mới thở phào ra được một hơi dài:
- Ông đã lại rồi.
Y muốn cười, nhưng nụ cười đã nhăn nhó đi vì đau đớn:
- Rốt cuộc tôi cũng tìm ra cho ông được một người.
- Người nào?
- Người của Thanh Long hội!
- Vương Đồng?
Tiêu Thiếu Anh thở ra:
- Tôi cũng không ngờ là y, vì vậy tôi mới lại.
- Y muốn ngươi lại đây?
- Y nói có chuyện cơ mật muốn nói cho tôi biết, nào ngờ, y bỗng hạ độc thủ vào tôi.
Tiêu Thiếu Anh lại nói:
- Y xuất thủ nhanh quá.
Cát Tân thở ra một hơi nói:
- Lúc tôi chạy lại, vừa đúng lúc thấy Tiêu đường chủ ngã xuống, Vương Đồng còn muốn rượt theo bồi thêm một đao nữa đấy chứ.
Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:
- Nếu không phải y lại cứu tôi, tôi đã chết dưới lưỡi đao của Vương Đồng từ hồi nào rồi.
Cát Tân nói:
- Tôi vốn không biết đây là chuyện gì, nên không dám xuất thủ, may mà tôi tấu xảo nghe Vương Đồng nói một câu.
Cát Đình Hương lập tức hỏi:
- Câu gì?
- Ngươi muốn tìm Thất Tinh Thấu Cốt Châm, thì nó ở trong người ta đây, đợi ngươi chết rồi, ta sẽ giao cho ngươi.
... Đấy là câu nói của Vương Đồng lúc y vung đao lên nói với Tiêu Thiếu Anh!
Cát Tân nói:
- Sau đó Tiêu đường chủ bèn hỏi y, có phải đó là tang chứng không? Y thừa nhận vậy.
Cát Đình Hương hỏi:
- Vì vậy, ngươi bèn xuất thủ?
Cát Tân nói:
- Y không ngờ tôi lại xông đến.
Cát Đình Hương hỏi:
- Sao ngươi tấu xảo kịp thời chạy lại vậy?
Lão đã chạy lại rất nhanh, vừa nghe la lên đã chạy lại rồi, không ngờ Cát Tân còn nhanh hơn cả lão.
- Bởi vì tôi đang đi theo sau Tiêu đường chủ.
Cát Tân ngần ngừ một hồi, rốt cuộc thu hết can đảm nói.
- Tôi vốn đang tính hỏi Tiêu đường chủ, lão gia tử đã nói gì với y vậy.
Cát Đình Hương rắn mặt lại, bỗng nói:
- Lại xem có phải Thất Tinh Thấu Cốt Châm giấu ở trong người y không?
Thất Tinh Thấu Cốt Châm quả nhiên có ở trong người Vương Đồng.
Cát Đình Hương nhìn cặp ám khí chế tạo tinh xảo đó, rồi lại nhìn Vương Đồng, ánh mắt của lão không biết đang lộ vẻ bi thương, hay luyến tiếc, hay là phẫn nộ.
- Trước giờ ta đối đãi với y rất tử tế, tại sao y đi làm chuyện như vậy! Tại sao lại đi bán đứng ta?
Tiêu Thiếu Anh hiểu rõ tâm tình của lão lúc này.
Vương Đồng trước giờ là kẻ thân tín nhất, tay trợ thủ đắc lực nhất của lão, bị kẻ thân tín nhất của mình bán đứng, dĩ nhiên là trong lòng mùi vị không được dễ chịu cho lắm.
- Không chừng tôi không nên giết y.
Tiêu Thiếu Anh than thở:
- Giết y, là coi như đã hủy mất một cánh tay trái của ông.
Cát Đình Hương bỗng cười lên một tiếng:
- Tuy ta bị mất đi một cánh tay trái, nhưng cũng không phải là không được bồi thường lại.
- Bồi thường lại gì?
- Ngươi.
- Chỉ tiếc là tôi chỉ còn thừa một bàn tay.
Tiêu Thiếu Anh buồn rầu nói.
Cát Đình Hương cười nói:
- Một bàn tay thì có sao? Tiêu Thiếu Anh chỉ có một bàn tay, còn hơn Vương Đồng xa lắc.
Lão nâng Tiêu Thiếu Anh dậy, rồi nói tiếp:
- Vì vậy ngươi không cần phải khó chịu, tuy ngươi bị mất đi bàn tay, nhưng đổi lại cũng được rất nhiều thứ.
- Tôi đổi lại được những thứ gì?
- Ít nhất ngươi đã đổi được lòng tin của ta đối với ngươi.
Cát Đình Hương chầm chậm nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi là phân đường chủ số một ở Thương Hương Đường.
- Nhưng tôi...
Cát Đình Hương ngắt lời y:
- Ta đã là một lão già, ta không có con, đợi ta trăm tuổi rồi, cả giang san này là của ngươi, vì vậy nhất định ngươi phải phấn chấn lên, ráng mà làm cho khá.
Tiêu Thiếu Anh nhìn lão, ánh mắt lại lộ ra cái vẻ kỳ quái đó, quên cả mở miệng nói.
Cát Đình Hương nói:
- Xem ra ngươi có vẻ đang có tâm sự.
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu.
Cát Đình Hương hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Tôi đang nghĩ, không biết hôm nay còn uống được cái vò Nữ Nhi Hồng ở Giang Nam của ông không?
Cát Đình Hương cũng cười:
- Một người bàn tay đã bị chặt đi rồi, còn nghĩ tới chuyện uống rượu được, hạng người đó không nhiều lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi vốn không phải là con người, tôi là con quỷ rượu.
Cát Đình Hương mỉm cười, quay đầu lại hỏi Cát Tân:
- Ngươi đã thấy qua con quỷ rượu nào như vậy chưa?
Cát Tân nói:
- Chưa.
Cát Đình Hương nhìn cổ tay máu me bầy nhầy của Tiêu Thiếu Anh, nhịn không nổi thở ra một hơi nói:
- Tên này dù cho là một con quỷ rượu, cũng nhất định là con quỷ rượu làm bằng sắt thép.
o O o Tiêu Thiếu Anh cũng không phải là sắt thép gì, cho đến bây giờ, y vẫn còn cảm thấy yếu xìu.
Hiện tại đêm đã khuya lắm.
Cát Đình Hương lấy thuốc đao sang hạng tốt nhất, tự tay băng bó cho y.
- Ta sẽ đưa bình Nữ Nhi Hồng cho ngươi, nhưng bây giờ tốt hết là ngươi đừng nên nghĩ đến nó.
Cát Đình Hương dặn đi dặn lại:
- Tốt nhất là ngươi đừng nghĩ gì cả, ngủ cho ngon một giấc trước rồi tính sau.
Tiêu Thiếu Anh cũng biết mình nên ngủ một giấc, nhưng y ngủ không được.
Ngủ cũng như là đàn bà vậy, mình càng nghĩ tới cô ta chừng nào, cô ta càng xa mình ra chừng đó.
Huống gì, trong lòng y còn có bao nhiêu chuyện không thể không nghĩ tới được.
Nghĩ đến đàn bà, y lập tức nghĩ đến Quách Ngọc Nương, nghĩ đến Thúy Nga, dĩ nhiên cũng nghĩ đến Tiểu Hà. Chính đang lúc y bắt đầu nghĩ tới Tiểu Hà, Tiểu Hà lại ngay.
Ánh đèn mông lung.
Dưới ánh đèn mông lung đó, Tiểu Hà xem ra thật giống Quách Ngọc Nương, chỉ bất quá, cô trẻ hơn Quách Ngọc Nương một chút, cặp mắt lớn hơn một chút, nhưng cô không ôn nhu kiều mỵ bằng.
Nhưng cô có cái riêng của cô.
Tiêu Thiếu Anh nhìn được ra, tuy ngoài mặt cô có vẻ là một thục nữ, tận xương cốt, cô là một khối lửa.
Hạng người con gái như cô không nhiều.
Chỉ vì con gái như cô không nhiều, mà đa số đàn ông mới còn sống sót được.
Cô đã ngồi xuống, ngồi nơi đầu giường, nhìn Tiêu Thiếu Anh, cô bỗng hỏi:
- Anh có biết là em chờ anh cả buổi chiều không?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu.
Tiểu Hà nói:
- Nếu anh về sớm một chút, có phải là sẽ không có chuyện gì xảy ra hay không?
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:
- Chuyện đó cũng chẳng có gì không tốt.
Tiểu Hà cười lạt nói:
- Chỉ tiếc là không có người đàn bà nào thích đàn ông chỉ còn một tay.
Tiêu Thiếu Anh cười nói:
- Cô sai rồi, đã sai mà còn sai quá chừng nữa.
Tiểu Hà nói:
- Sao?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tiêu Thiếu Anh chỉ một bàn tay, còn hữu dụng hơn người khác tám bàn tay.
Y bỗng thò bàn tay duy nhất của y ra, ôm lấy eo của Tiểu Hà.
Bàn tay duy nhất ấy của y quả thật rất hữu dụng.
Vừa ngã xuống, cả người của Tiểu Hà đều như bị tan ra, cô vỗ về vào cánh tay cụt của y:
- Không lẽ anh không tiếc rẻ chút nào sao?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Trưới giờ tôi chưa bao giờ tiếc rẻ chuyện gì cả.
Tiểu Hà dịu dàng nói:
- Nhưng em thì tiếc rẻ lắm, tiếc muốn chết đi được.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nhưng xem ra cô chẳng có vẻ gì là tiếc rẻ cả.
Tiểu Hà cắn môi hỏi:
- Em có vẻ gì bây giờ?
Tiêu Thiếu Anh cắn nhẹ vào tai cô một cái, người cô lập tức rúc lại thành một khối.
- Xem ra cô có vẻ như một con mèo.
Tiêu Thiếu Anh cười nói tiếp:
- Một con mèo cái đang kêu đực.
Tiểu Hà “ai y” một tiếng, tấm thân mềm mại ấm áp đã quyện vào người y như một con rắn.
- Em mà là con mèo, thì anh là con chuột.
Cô cười ngặt nghẽo nói:
- Em ăn anh đây.
Cô quả đã biến ra như muốn ăn thịt người thật.
Trên đời này có hạng đàn bà như vậy thật, lúc đứng thì tuy đoan trang văn nhã đấy, nhưng lúc nằm xuống thì biến hẳn.
Cô chính là hạng đàn bà đó.
- Nhẹ một chút được không, đừng quên là hiện giờ tôi là người đang bị thương.
Tiêu Thiếu Anh hình như đang năn nỉ.
Nhưng Tiểu Hà lại không tha cho y!
- Em chẳng cần biết, ai biểu anh bị thương làm gì.
Tấm thân cô đang nóng hừng hực lên:
- Ai cũng nói anh là sắt thép, em phải xem thử anh có làm bằng sắt thép thật không.
- Tôi chỉ có một chỗ là làm bằng thép, tôi...
Y còn chưa nói hết câu, cô đã cắn ngay vào cổ y, cắn luôn cả máu me ra.
Nhưng cô vẫn còn chưa chịu nhả ra, ánh mắt cô ngược lại càng phát ra tia sáng kỳ dị.
Tiêu Thiếu Anh trước giờ chưa từng sợ người đàn bà nào, nhưng hiện tại hình như y đã có vẻ sợ hãi.
Tình dục của cô gái này, cứ như là một con dã thú.
... Thật ra, cô có nhiều chỗ rất giống một con dã thú.
... Nhị cô nương là người rất quy củ, bình thời không bao giờ đặt chân ra khỏi nhà, trước giờ không một ai thấy cô bước ra khỏi sân nhà.
Y lại nhớ đến lời Cát Thành nói. Cát Thành xem ra là một người thành thực, nhưng lời nói của y lại cứ như là lời nói xạo.
Tại sao?
Tiêu Thiếu Anh không nghĩ tiếp, y cũng không rảnh ngồi đó nghĩ tiếp.
Có Tiểu Hà, một người con gái như vậy bên mình, chẳng ai có cách gì ở không ngồi nghĩ chuyện khác.
May mà chính ngay lúc đó, ngoài song bỗng có tiếng người gọi khẽ:
- Nhị cô nương.
- Ai đó?
- Em đây, Thúy Nga đây. Đại cô nương có chuyện cần, mời nhị cô nương mau mau lại dùm.
Tiểu Hà thở ra:
- Bình thời chị ta chẳng ngó ngàng gì đến mình, có điều mình có chuyện gì, chị ta bèn lại thôi thúc, đây là bản lãnh của chị ta mà.
Cô đưa tay vén lại tóc, tính đứng dậy. Nhưng Tiêu Thiếu Anh lại ôm cứng eo cô.
Tiểu Hà cười lẳng lơ năn nỉ:
- Anh thả em ra được không? Em đi một chút rồi về lại.
- Không được, không cho cô đi.
- Nhưng chị của em trước giờ còn hung dữ hơn em, em không về, chị ấy giận lên đấy.
Tiểu Hà vậy mà có người để sợ.
- Chị của cô là ai?
- Anh xấu lắm.
Tiểu Hà trề môi:
- Anh biết rõ ràng, mà còn cố ý hỏi.
- Cô nói Quách Ngọc Nương đấy à?
- Ừm.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Chính cô là Quách Ngọc Nương, tại sao còn đi tìm mình làm gì nữa?
Tiểu Hà phảng phất như đang giật nãy mình:
- Anh nói gì vậy?
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:
- Tôi nói cô chính là Quách Ngọc Nương, Quách Ngọc Nương chính là cô.
Tiểu Hà kinh ngạc nhìn y, sờ sờ vào trán y hỏi:
- Có phải anh đang phát nhiệt đấy không?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi đang tỉnh táo lắm, trước giờ chưa có lúc nào tỉnh táo bằng.
Tiểu Hà nói:
- Tại sao anh cứ nhất định nói em là chị của em?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bởi vì hôm nay tôi thấy một chuyện lạ.
Tiểu Hà hỏi:
- Anh thấy chuyện gì vậy?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi thấy tới ba cô Thúy Nga.
Tiểu Hà thở ra:
- Nhất định là anh đang phát nhiệt đây, không những vậy mà còn tệ hại lắm, vì vậy anh nói gì, em chẳng hiểu chút nào cả.
- Cô phải hiểu đấy chứ, không những vậy, còn hiểu hơn ai cả.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói tiếp:
- Nhưng tôi vốn là không hiểu, tại sao chỉ có một Thúy Nga thôi, mà lại biến thành ra ba người?
- Hiện tại anh đã hiểu rồi sao?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu:
- Ba cô Thúy Nga, dĩ nhiên có hai cô là giả.
- Hai cô nào?
- Tôi thấy cô ở trong sân chỗ nhà Tôn Tân không phải là Thúy Nga, mà là cô.
Tiêu Thiếu Anh nói tiếp:
- Tôi không nhìn được rõ, Cát Thành cũng không, nhưng y biết cô thường hay lại nơi đó. Y không muốn tôi biết chuyện đó, vì vậy mới thuận miệng thêu dệt để gạt tôi, nói cô là Thúy Nga. Nhưng cô không phải là Tiểu Hà. Cái cô Thúy Nga thứ hai tôi thấy, mới đúng là Tiểu Hà.
- Sao?
- Dĩ nhiên cô ta cũng biết bí mật của cô, vì vậy cũng không muốn tôi biết cô ta mới là Tiểu Hà, cô ta cũng thuận miệng nói láo, nói mình là Thúy Nga.
- Tại sao bọn họ không nói tên gì khác, cứ chọn Thúy Nga? Không lẽ cái tên đó có gì đặc biệt hay lắm sao?
- Cái tên đó không hay lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Chỉ bất quá bọn họ đều biết Thúy Nga cả ngày nằm trong phòng Cát Tân, nhất định tôi sẽ không gặp cô ta, vì vậy mới giả mạo cái tên đó.
Y cười cười nói tiếp:
- Nào ngờ tôi lại xông vào phòng Cát Tân, gặp phải cô Thúy Nga thật.
Tiểu Hà chớp chớp mắt nói:
- Nếu em không phải là Tiểu Hà, tại sao lại mạo xưng cô ta làm gì vậy nhỉ?
- Bởi vì Tiểu Hà tùy tiện leo lên giường với ai đều không sao, nhưng Quách Ngọc Nương thì không được.
- Bởi vì Quách Ngọc Nương biết lão gia tử rất ghen tuông?
- Chỉ tiếc là lão gia tử tuy máu ghen thì lớn, nhưng thứ khác lại không lớn, có lúc thậm chí ông ta còn có sợ sợ Quách Ngọc Nương, thà nhốt một mình mình vào thư phòng còn hơn.
Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, nói tiếp:
- Quách Ngọc Nương lại là người thiếu không nổi đàn ông.
- Quách Ngọc Nương mạo xưng Tiểu Hà, không lẽ không sợ lão gia tử biết được hay sao?
- Bởi vì lão gia tử không hề xen vào chuyện riêng của ai, cũng không đến phòng của Quách Ngọc Nương. Nếu ông ta muốn Quách Ngọc Nương, thì đã có Thúy Nga lại thông báo.
- Cũng như lúc nãy vậy!
- Đúng vậy, cũng như lúc nãy vậy, lúc nãy lão gia tử đang gọi cô.
- Vì vậy anh cho rằng em chính là Quách Ngọc Nương?
- Thì cô vốn là vậy.
- Xem ra, anh quả thật là một kẻ lợi hại, anh còn lợi hại hơn em tưởng tượng nhiều lắm.
- Tôi vốn không có gì chắc trong tay lắm, chỉ bất quá tôi cảm thấy thật kỳ quái, trên đời này sao lại có hai chị em sao mà giống nhau thế.
Tiêu Thiếu Anh cười cười:
- Thuật dị dung của cô vốn không tệ tí nào, chỉ tiếc là cô không chịu cải trang mình xấu đi một chút.
- Bởi vì em vốn không ngờ được rằng có ai nhìn ra được bí mật của mình.
Cô còn cười lên một tiếng, cô chẳng còn phủ nhận chuyện này nữa.
Cô cười thật quyến rũ, thật ngọt ngào, cô chầm chậm nói tiếp:
- Cái bí mật này đã bị khám phá ra rồi, không có gì tốt lành cho bọn đàn ông các anh.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- May mà cái bí mật này còn chưa bị khám phá ra.
Quách Ngọc Nương nói:
- Sao?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Trừ tôi ra, hiện tại còn chưa ai khác biết được chuyện này.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Anh có phải là hạng người giữ được bí mật?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Cái đó còn phải xem lại.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Xem lại chuyện gì?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Xem cô có cách gì để cho tôi giữ bí mật hay không.
Quách Ngọc Nương cười càng quyến rũ, cô nói:
- Em nhất định là nghĩ ra được cách mà, em...
Giọng nói của cô đã bị ngắt ngang. Bàn tay của Tiêu Thiếu Anh lại ôm lấy eo cô.
Chính ngay lúc đó, bỗng nhiên cả hai người đồng thời la lên một tiếng.
Trên ngực của Tiêu Thiếu Anh đã bị đâm một nhát đao, thanh đao còn đang dính trên ngực.
Nhưng bàn tay của y, cũng đã chụp cứng vào cổ tay của Quách Ngọc Nương, quặc cả cánh tay cô ra đằng sau lưng, y gằn giọng nói:
- Cô dám ám toán tôi sao, cô dám hạ độc thủ?
Quách Ngọc Nương gào lên:
- Anh điên rồi à?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Cô mới là điên đấy.
Gương mặt mỹ lệ của Quách Ngọc Nương đã nhăn nhó đi vì đau đớn, cô nói:
- Anh buông tôi ra!
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không buông.
Quách Ngọc Nương nói:
- Không lẽ anh muốn bẻ gãy tay của tôi sao?
Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:
- Không những bẻ gãy tay cô, còn móc cả mắt cô ra, cắt đầu cô đi.
Bàn tay của y lại dùng sức gặc mạnh.
Lỗ tai của Quách Ngọc Nương đã nghe được có tiếng xương gãy, cô nhịn không nổi, khóc lên cầu khẩn:
- Anh tha cho tôi lần này, tùy tiện anh muốn sao, tôi cũng chịu cả.
Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:
- Tôi cũng muốn tha cho cô, chỉ tiếc là cô nói gì, tôi không tin được ngay cả một chữ.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Phải sao thì anh mới chịu tin?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Trên bàn có giấy bút đó, chắc là cô biết viết chứ.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Anh muốn tôi viết gì?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Viết một bài thơ, tôi ngâm một câu, cô viết xuống một câu.
Quách Ngọc Nương nói:
- Anh không buông tôi ra, làm sao tôi viết được?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Cô còn có tay trái.
Quách Ngọc Nương thở ra nói:
- Tay trái tôi viết xấu lắm, nhưng nếu anh nhất định bắt tôi viết, tôi cũng không có cách gì hơn.
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:
- Tốt nhất là cô mau mau viết, nếu viết chậm đi, e rằng cả đời sẽ không còn thấy cánh tay phải đâu nữa.
Quách Ngọc Nương cắn chặt môi nói:
- Tại sao anh còn chưa đọc lên?
Tiêu Thiếu Anh đã bắt đầu đọc lên:
“Vốn thuộc Thanh Long hội Đến đây làm gian tế Nằm bên một lão ông Cười duyên trước ly rượu Song Hoàn đã hủ nát Nơi đây cũng không xa Ngày mồng chín tháng chín Ngày Đinh Hương hết thời.” Y đọc một câu, Quách Ngọc Nương viết xuống một câu.
Cô là một người đàn bà thông minh phi thường, mỹ lệ phi thường, hạng đàn bà như cô, khó nhẫn nại nhất, là đau đớn trên thân thể mình.
Tiêu Thiếu Anh đưa tờ giấy cô viết lại nhìn qua một lượt, y bỗng lớn tiếng gọi:
- Cát Thành!
Y biết bên ngoài nhất định có người đang đứng đó, y cũng biết Cát Thành và Quách Ngọc Nương nhất định có liên hệ gì đó không phải tầm thường.
Cát Thành vốn là người đàn ông rất cường tráng.
- Có mặt...
Bên ngoài có người ứng tiếng bước vào. Người bước vào, quả nhiên là Cát Thành.
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:
- Ngươi có muốn sống không vậy?
Cát Thành gật gật đầu, mặt y đã hoàn toàn biến sắc hẳn.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nếu ngươi còn muốn sống, mau mau đem tờ giấy này lại chỗ lão gia tử.
Cát Thành đi rất nhanh.
Quách Ngọc Nương nhìn y chạy ra, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Thiếu Anh, cô bỗng bật cười.
Cô lắc đầu nói:
- Cái bài thơ này của anh, thật tình không được hay lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi đâu phải là Lý Bạch.
Quách Ngọc Nương nói:
- Chuyện này, anh làm cũng không hay lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Sao?
Quách Ngọc Nương nói:
- Thật tình tôi không ngờ anh làm chuyện gì buồn cười như vậy.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Chuyện này rất buồn cười?
Quách Ngọc Nương cười lạt nói:
- Không những buồn cười, thật ra là buồn cười muốn chết luôn.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Muốn chết ai luôn?
Quách Ngọc Nương nói:
- Dĩ nhiên là không phải là chết tôi, lão gia tử không phải là kẻ ngốc.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ông ta vốn không ngốc tí nào.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Không lẽ anh nghĩ rằng ông ta thấy bài thơ đó, bèn tin ngay tôi là người của Thanh Long hội?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không lẽ cô không phải sao?
Quách Ngọc Nương lại thở ra nói:
- Bất kể tôi có hay không, hiện tại không còn quan hệ nữa rồi.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Tại sao vậy?
Quách Ngọc Nương nói:
- Bởi vì anh đã làm một chuyện ngu xuẫn, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tiêu Thiếu Anh bỗng cười lên một tiếng nói:
- Chỉ bất quá, chuyện này quả là chết người thật.
Y không nói tiếp, Quách Ngọc Nương cũng không hỏi thêm, bọn họ đều nghe tiếng chân ngoài cửa.
Tiếng chân giống mèo, đạp trên lá khô, nhẹ như một cơn gió thoảng, lão gia tử rốt cuộc đã tới.
Gương mặt trắng bệch của Tiêu Thiếu Anh, bỗng chớp lên một màn hồng hừng phấn. Y biết tất cả mọi sự, hiện tại đều đã sắp đến hồi kết cuộc. Kết cuộc vốn do một tay y làm ra!