Chương 12


Chương 25

Maggie đến sân bay Dulles sớm một giờ - một thói quen thường khiến Connor bực tức. Chị nhìn màn hình báo các chuyến máy bay đến và hài lòng khi thấy chuyến máy bay từ San Francisco sẽ hạ cánh đúng giờ.
Chị nhặt một tờ Washington Post ở quầy báo và đi lững thững tới hiệu cà phê gần nhất. Chị ngồi xuống một chiếc ghế cao ở quầy bán hàng và gọi một tách cà phê đen và một chiếc bánh sừng bò. Chị không để ý thấy một hai người ngồi ở chiếc bàn ở cuối phòng, một người trong bọn họ cũng cầm một tờ washington Post làm ra vẻ đang đọc. Nhưng dù chị có quan sát kỹ đến đâu cũng không thể nhìn thấy một người thứ ba đang đứng đọc màn hình thông báo các chuyến bay sắp đến, người này thực ra chú ý đến chị hơn là những hàng chữ đang hiện ra trên màn hình. Người này cũng đã phát hiện ra hai người ngồi ở góc phòng.
Maggie đọc từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng của tờ báo, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Lúc gọi tách cà phê thứ hai, chị đang theo dõi các dự đoán của báo chí Nga về chuyến đi thăm sắp tới của Tổng thống Zerimski tới Washington. Maggie không thấy thích vị Tổng thống này, trông ông ta như thuộc về thế kỷ trước.
Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ máy bay hạ cánh, Maggie đã uống hết tách cà phê thứ ba, vì thế chị trèo xuống khỏi chiếc ghế cao và đi về phía dãy buồng điện thoại gần đó. Hai người đàn ông đi theo chị ra khỏi tiệm ăn, còn người thứ ba lẩn từ quãng tối này sang quãng tối khác.
Chị quay một số điện thoại cầm tay. Khi nghe thấy tiếng Phó Chủ nhiệm khoa trả lời, chị nói:
- Xin chào, Jackie. Mọi chuyện ổn cả chứ?
Giọng trả lời cố tỏ ra không bực mình:
- Maggie, mới có bảy giờ thôi mà, tôi vẫn còn chưa dậy. Hôm qua chị đã gọi rồi, nhớ không? Trường vẫn còn nghỉ, và phải đến mười bốn tháng Giêng mọi người mới phải đi làm. Với lại tôi đã là phó cho chị ba năm rồi và đủ sức để điều hành mọi việc trong khi chị vắng mặt mà.
Maggie nói:
Jackie, tôi xin lỗi. Tôi không cố tình đánh thức chị dậy đâu. Tôi quên biến mất là trời còn rất sớm, xin hứa là sẽ không làm phiền chị nữa.
Jackie nói:
- Tôi mong là Connor sẽ sớm trở về, và Tara với Stuart sẽ khiến chị bận bịu suốt ngày. Chúc chị nghỉ Giáng sinh vui vẻ. Và tôi không muốn nghe thấy chị trước khi tháng Giêng kết thúc đâu đấy - Chị nói thêm vẻ ý nhị.
Maggie đặt máy xuống, nhận ra rằng mình chỉ giết thì giờ thôi và lẽ ra không nên quấy rầy Jackie mới phải. Chị tự trách mình và quyết định đến ngày đầu năm mới mới gọi lại cho chị ấy.
Chị chậm rãi đi về phía cửa đến và gia nhập vào đám đông đang nhòm qua cửa sổ về phía đường băng để nhìn những chuyến máy bay tinh mơ đang cất cánh và hạ cánh. Ba người lúc nãy chẳng buồn nhìn đến những chiếc máy bay mà chỉ tiếp tục theo dõi Maggie trong khi chị chờ cho trên bảng thông báo người ta khẳng định là chuyến máy bay số 50 từ San Francisco đã hạ cánh. Cuối cùng khi dòng chữ đó xuất hiện, chị mỉm cười. Một trong ba người kia bấm mười một con số lên chiếc điện thoại cầm tay và báo thông tin đó về cho sếp hắn ở Langley.
Maggie lại mỉm cười khi nhìn thấy một người đàn ông đội chiếc mũ kiểu 1949 nhô ra - người đầu tiên ra khỏi buồng kiểm tra bằng hồng ngoại. Chị phải chờ thêm mười phút nữa mới đến lượt Tara và Stuađ ra khỏi cửa.
Maggie chưa bao giờ thấy con gái mình rạng rỡ đến thế.
Vừa nhìn thấy Maggie, Stuađ đã ngoác miệng ra cười, nụ cười đã trở nên quen thuộc với chị sau những ngày nghỉ ở Australìa.
Maggie lần lượt ôm hôn hai đứa. Chị nói:
- Thật tuyệt vì được gặp hai con.
Chị nhấc một chiếc túi của Tara lên và dẫn họ đi xuống đường hầm dẫn đến nhà ga chính.
Một trong mấy người vẫn theo dõi chị đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe tạm, gã ngồi trên ghế trước của một chiếc xe chuyên dụng của hãng Toyota, trên đó đã có mười một chiếc xe con. Hai người kia đang chạy ngang qua bãi đỗ Maggie, Tara và Stuart đi trong bầu không khí ban mai lạnh buốt và tiến về phía xe của Maggie. Tara hỏi giễu:
- Mẹ, chẳng phải là đã đến lúc mẹ mua một cái xe nào đó hơn thời trang hơn cái xe cũ rích này rồi sao? Mẹ mua nó từ hồi con đang còn học trung học, mà hồi ấy nó cũng đã là xe cũ rồi.
Maggie nói vẻ rất nghiêm túc:
- Toyota là loại xe an toàn nhất, đó là lời tờ Consumer Report vẫn thường bình luận.
Tara đáp:
- Nhưng mà không có cái xe nào tới mười ba tuổi rồi mà vẫn còn được cho là an toàn trên đường cả.
Maggie phớt lờ câu nói của con gái:
- Dù sao đi nữa cha con cũng nghĩ là chúng ta nên giữ nó cho đến khi nào cha con tìm được chỗ làm mới và được trang bị xe của công ty.
Việc nhắc đến Connor khiến bầu không khí giữa ba người trở nên im lặng một cách gượng gạo.
Stuart vừa nói vừa chui vào ghế sau:
- Bác Fitzgerald, cháu rất mong được gặp bác trai.
Maggie không nói là "BÁC cũng mong như vậy" mà chỉ nói:
- Thế đây là lần đầu tiên cháu đến Mỹ à?
- Vâng ạ - Stuart nói trong lúc Maggie xoay chìa khóa điện - Và cháu đang nghĩ là không biết mình có thật sự muốn trở về Australia không.
- ở đây người ta đã có quá nhiều các luật sư được trả lương cao ngất ngưởng rối, chẳng cần phải thêm một người ngoi lên từ mức lương thấp nữa làm gì - Tara nói trong khi họ đứng xếp hàng để trả tiền đỗ xe.
Maggie mỉm cười nhìn con gái, chị cảm thấy vui hơn.
- bất cứ lúc nào chúng ta chỉ việc chạy một vòng rồi quay lại để anh ấy bay chuyến tới thôi mà.
- Không, mẹ không định nói như vậy. Mẹ chỉ...
Tara cười phá lên:
- Con biết rồi - mẹ thích đặt kế hoạch trước. Stuart, nếu có thể thì chắc mẹ đã bắt các sinh viên ở Geo.getown phải đăng ký cả nhận thức của họ rồi.
Maggie nói:
- Tại sao mẹ lại không nghĩ ra chuyện ấy nhỉ?
Stuart nói:
- Ðến mười lăm tháng Giêng cháu mới phải về làm việc Cháu hy vọng bác có thể chịu đựng cháu trong một thời gian lâu như vậy.
Tara nắm lấy tay anh, nói:
- Mẹ có được chọn đâu kia chứ.
Maggie đưa cho người bán vé tờ mười đô la rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe và ra đường cao tốc. Chị nhìn vào gương chiếu hậu nhưng không để ý đến một chiếc xe Ford màu xanh khó nhận ra chạy phía sau xe chị cách khoảng một trăm mét. Người ngồi ở ghế trước đang báo cáo với sếp anh ta ở Langley rằng đối tượng đã rời khỏi "lề đường" vào lúc bảy giờ ba mươi và hiện đang chạy về phía Washington, cùng với hai người khách bà ta vừa đón.
- Stuart, cháu có thích San Francisco không?
- Cháu rất thích. Chúng cháu định sẽ ở lại đó hai ngày nữa, trước khi cháu về nước.
Khi Maggie nhìn vào gương một lần nữa, chị thấy một chiếc xe cảnh sát của bang Virginia đang chạy về phía mình, đèn pha nháy liên tục.
- Hình như nó đang đuổi theo chúng ta? Chắc chắn là mẹ không chạy quá tốc độ cho phép mà - Maggie nói và nhìn vào đồng hồ tốc độ để kiểm tra.
- Mẹ, cái xe này đã cổ lỗ sĩ và đáng phải vứt đi vài năm rồi mới phải. CÓ thể là tại cái phanh chăng. Cứ đỗ lại đã mẹ ạ - Tara nhìn qua cửa sổ phía sau - Nếu cảnh sát giao thông hỏi thì mẹ nhớ nở nụ cười lrish sáng chói của mẹ thì mới được.
Maggie đỗ lại trong khi chiếc Ford tạt vào làn đường giữa.
- Ðồ rác rưởi! Người lái xe hét lên trong khi vượt qua họ.
Maggie quay cửa kính xuống, hai cảnh sát chui ra khỏi chiếc xe tuần tra và chậm rãi bước về phía họ. Một người mỉm cười và lịch sự hỏi:
- Thưa bà, cho phép tôi kiểm tra bằng lái được không ạ?
- Dĩ nhiên là được, thưa ông sĩ quan - Maggie nói và cười đáp lại Chị cúi người, mở xắc tay và bắt đầu lục túi trong khi người thứ hai ra hiệu cho Stuart cũng hạ cửa kính xuống. Stuart nghĩ yêu cầu này có vẻ lạ lùng, bởi vì anh không hề mắc một lỗi gì, nhưng bởi vì anh đang ở trên một nước khác cho nên nghĩ rằng tuân lời họ là khôn ngoan hơn cả. Anh quay cửa kính xuống đúng lúc Maggie tìm thấy tấm bằng lái xe. Trong lúc chị giơ tay để đưa bằng cho họ thì viên cảnh sát thứ hai rút súng ra và bắn vào trong xe ba phát.
Sau đó hai tên nhanh chóng trở về chiếc xe tuần tra của mình. Trong khi một tên nổ máy cho xe chạy thì tên thứ hai gọi điện cho người ngồi trong ca bin chiếc xe vận chuyển của hãng Toyota:
- CÓ một chiếc xe Toyota bị hỏng, cần các anh đến giúp ngay lập tức.
Sau khi chiếc xe cảnh sát rồ máy phóng đi được một lúc thì chiếc xe chuyên dụng đang chở mười một chiếc Toyota mới tinh dừng lại trước chỗ chiếc xe nằm bên đường- Người đàn ông ngồi trên ca bin đội chiếc mũ của hãng Toyota và bộ áo liền quần màu xanh nhảy ra khỏi ca bin và chạy về phía chiếc xe bị hỏng. Gã mở cửa phía lái xe, nhẹ nhàng nâng Maggie và đặt sang ghế bên cạnh. rồi kẻo chiếc cần để nâng nắp mũi xe lên. Sau đó cúi sang Stuart móc túi áo vét lấy ví và hộ chiếu của anh, thay vào đó bằng một tấm hộ chiếu khác và một cuốn sách bìa giấy rẻ tiền. Gã lái chiếc xe chuyên dụng mở nắp chiếc Toyota và kiểm tra bên dưới. Gã nhanh chóng vô hiệu hóa bộ phận phát tín hiệu bí mật rồi đóng sập nắp máy lại. Lúc này người đi cùng gã đã ngồi sau tay lái chiếc Toyota. Gã xoay chìa khóa điện, vào số một rồi chậm rãi bò lên sàn chiếc xe chuyên dụng, đậu vào chỗ trống duy nhất còn lại Gã tắt khóa điện, kéo phanh tay, buộc bánh xe cố định lại rồi quay lại chỗ cũ của mình trên ca bin. Toàn bộ công việc mất không đầy ba phút.
Chiếc xe chuyên dụng trở lại đường cũ và chạy về phía Washington, nhưng chỉ được nửa dặm nó rẽ sang đường đi sân bay và chạy tiếp về hướng sân bay.
Chiếc Ford màu xanh lơ cũng rẽ khỏi đường cao tốc ở lối rẽ tiếp theo sau đó vòng lại hai lần rồi nhập vào dòng xe cộ chạy tiếp vê phía Washington. Người lái xe báo cáo với chỉ huy của hắn ở Langley:
- Chắc bà ta đã phạm luật giao thông. Cũng chẳng đáng ngạc nhiên, vì cái xe đã cũ rích đến thế.
Viên sĩ quan ngồi trên ghế trước rất ngạc nhiên khi thấy chiếc Toyota biến mất trên màn hình theo dõi. Hắn đoán:
- CÓ thể bọn họ đang trên đường trở về Georgetown.
Bao giờ bắt lại được tín hiệu chúng tôi sẽ gọi lại.
Trong khi hai tên điệp viên chạy tiếp về phía Washington, chiếc xe chuyên dụng chở mười hai chiếc Toyota rẽ trái khi gặp một tấm biển ghi "chỉ dành cho xe chở hàng". Chạy được vài trăm mét nó lại rẽ phải, chui qua một cái cổng hạn chế chiều cao được hai người mặc đồng phục của nhân viên sân bay mở sẵn rồi chạy theo một đường băng cũ đến một Garar biệt lập. Một bóng người đứng ở cửa hướng dẫn cho chiếc xe chui vào Garar, tựa như chiếc xe chuyên dụng đó là một cái máy bay vừa mới hạ cánh.
Người lái xe cho chiếc xe chuyên dụng dừng lại sau một chiếc xe hòm khác. Từ phía sau có bảy người mặc áo liền quần màu trắng nhanh nhẹn nhô ra. Một người trong bọn họ tháo xích chằng chiếc xe cũ. Một người nữa ngồi vào tay lái và đánh chiếc Toyota cũ lùi từ sàn xe xuống đất. Chiếc xe vừa dừng lại người ta đã vội mở ngay cửa ra và nhẹ nhàng nhấc mấy cái xác bên trong ra.
Người đàn ông đội chiếc mũ của hãng Toyota nhảy ra khỏi ca bin chiếc xe chuyên dụng và ngồi vào sau tay lái chiếc xe cũ. Gã sang số một, vòng xe lại và phóng vọt ra khỏi garar, quen thuộc như đã từng suốt đời lái nó.
Trong khi gã chạy qua chiếc cổng đã mở sẵn thì mấy cái xác đã được nhẹ nhàng đặt vào sau chiếc xe hòm, ở đó đã có sẵn mấy chiếc quan tài đang chờ. Một trong mấy người mặc đồng phục nói: Bao giờ đến máy bay hãy đóng nắp lại.
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Và bao giờ người ta đóng cửa lại thì đem mấy cái xác ra và đặt vào ghế của họ.
Một người khác gật đầu, trong khi đó chiếc xe chuyên dụng lùi ra khỏi garar và quay theo đường cũ ra đường băng và ra khỏi cổng. Ra đến đường cao tốc người lái xe rẽ trái và chạy về hướng Leesburg, nơi anh ta sẽ giao mười một chiếc Toyota mới cho đại lý ở địa phương.
Tiền công trả cho công việc ngoài kế hoạch vừa thực hiện vừa rồi đủ cho anh ta mua một trong số mười một cái đó.
Lúc chiếc xe hòm ra khỏi garar và chậm chạp chạy về phía khu vực chất hàng lên máy bay thì chiếc cổng lúc nãy cũng đã được đóng và khóa chặt lại như cũ.
Người lái xe chạy qua mấy chiếc máy bay chở hàng và cuối cùng dừng lại trước chiếc máy bay 747 có ghi hàng chữ "Vận chuyển Hàng không Quốc tế". Cửa chất hàng đã mở sẵn, có hai nhân viên hải quan đã đứng chờ ở cuối cầu thang. HỌ bắt đầu kiểm tra giấy tờ đúng lúc chiếc xe Ford màu xanh lơ chạy qua số 1648 phố A von Place.
Sau khi lượn quanh khu nhà rất kỹ, hai tên điệp viên báo cáo về Langley là không hề thấy bóng dáng chiếc xe cũng như ba thứ hàng trên đó đâu cả.
Chiếc Toyota cũ ra khỏi đường 66 và lên đường cao tốc để chạy về hướng Washington. Người lái xe dận chân ga hết cỡ và lao về phía thành phố. Gã nghe rõ trong tai tiếng hai sĩ quan ngồi trong chiếc Ford được lệnh đến văn phòng của vợ Fitzgerald xem có thấy chiếc xe của bà ta đậu ở chỗ thường lệ sau tòa nhà Khoa Nhân văn không.
Sau khi các nhân viên hải quan đã yên tâm là các hồ sơ về mấy cái chết đáng ngờ này đều đã đâu vào đấy, một trong hai người nói:
- Ðược rồi. Mở nắp quan tài ra.
HỌ cẩn thận kiểm tra quần áo, miệng của cả ba cái xác, sau đó ký xác nhận các hồ sơ. Nắp quan tài được đậy lại mấy người mặc áo liền quần trắng cẩn thận chuyển từng cái một lên thang và xếp chúng cạnh nhau trong khoang máy bay.
Thang của chiếc 747 nhấc lên lúc chiếc Toyota cũ đang chạy qua Christ Church. NÓ chạy tiếp lên đồi, qua ba khối nhà nữa rồi dừng lại trước số 1648 phố Avon Người lái xe đã đỗ lại bên cạnh tòa nhà rồi đi vào qua cửa sau, đúng lúc đó thì trên máy bay viên bác sĩ đang kiểm tra mạch trên tay ba bệnh nhân của mình. Gã lái xe chạy lên phòng ngủ lớn, mở chiếc tủ đựng quần áo kê bên cạnh giường. Gã lục lọi trong đống quần áo và tìm thấy chiếc phong bì đề bèn ngoài: "Chỉ mở sau ngày 17.12". Gã bỏ chiếc phong bì vào túi áo. Gã kéo hai chiếc vali trên đầu tủ xuống và nhanh nhẹn nhét đầy quần áo vào đó. Sau đó gã lấy trong bộ áo liền quần đang mặc trên người ra một gói nhỏ bọc giây bóng kính và nhét vào trong một chiếc túi đựng mỹ phẩm rồi quẳng vào một chiếc vali. Trước khi rời phòng ngủ gã bật đèn phòng ngủ, đèn cầu thang và đèn phòng ăn, rồi cuối cùng dùng điều khiển từ xa bật chiếc TV trong bếp lên, âm thanh để ở nấc cao.
Gã để ba chiếc vali cạnh cửa sau rồi trở lại chỗ chiếc Toyota, nhấc nắp xe lên và làm cho chiếc máy phát tín hiệu làm việc trở lại.
Hai viên sĩ quan CIA đã bắt đầu lượn quanh bãi đỗ xe của trường đại học đến lần thứ hai thì chợt có một cái chấm xuất hiện trên màn hình. Tên lái xe vội vã quay lại và chạy về phía nhà Fitzgerald.
Người đàn ông lúc nãy lái chiếc Toyota quay lại phía sau ngôi nhà, cầm lấy hai chiếc vali và đi ra bằng cổng sau. Gã nhìn thấy một chiếc ta xi đỗ ở trước cửa Tudor Place và nhảy vào, vừa kịp lúc hai điệp viên CIA trở lại Avon Place. Một tên gọi về Langley báo cáo là chiếc Tọyota đã đậu ở chỗ mọi khi, gã nhìn thấy và nghe thấy tiếng TV bật trong bếp. Gã không thể nào giải thích nổi tại sao bộ phận phát tín hiệu lại không làm việc trong gần một tiếng đồng hồ.
Người lái xe taxi không hề ngoái lại khi người đàn ông nhảy vào ghế sau xe mình, tay xách hai chiếc vali to tướng. Nhưng anh ta biết rõ ngài Fitzgerald muốn anh ta đưa đến đâu.