Theo báo "Tuổi trẻ cười"
Đại bồi bút

Phàm cái gì cũng phải có công thức thì mới được việc. Giả tỉ như phải đem con cá muối, phơi nắng cho sình lên, ủ một thời gian cho thịt nó chín rồi mới nấu lên và lược ra thành nước mắm. Tôi cầm bút chuyên viết về đề tài giật gân, thỉnh thoảng được lệnh đánh anh này anh nọ, chửi chúng là bồi bút, nên càng phải tôn trọng công thức. Có thế mới kiếm được tiền, xây được nhà, tậu được xế.
Cho nên, tôi trở thành người nổi tiếng. Mấy bà bán chè bán xôi, mấy em bán hoa bán sắc, mấy anh xích lô ba gác... ai ai cũng nhắc tới tôi như một người cầm bút lành nghề.
- Úi chà, thằng cha Nhanh Như Máy này viết đã quá. Bài của hắn đọc nghe rợn cả da gà. Cuối cùng rồi xác con bé cũng được tìm ra, đầu ở trên Giồng Ông Tố mà hai chân lại ở bên Đồng Ông Cộ. Ha ha... hắn lại tả rõ là 10 móng chân con nhỏ sơn màu tím nữa. Trước những bằng cớ xác thật đó, hung thủ đã cúi đầu nhận tội giết cô gái sắc nước hương trời Lý Thị Bí. Hắn khóc nhưng những giọt nước mắt muộn màng không thể xóa đi hành vi dã man. Kết luận hay quá!
Mà không phải chỉ mấy vị trên mới mê tôi. Có một người mê tôi hơn nữa, đó là thằng cha lái sách. Hắn đến thăm tôi khi tôi viết xong phóng sự Đứa con của nàng trinh nữ, ứng trước 10 triệu và đề nghị tôi viết tiểu thuyết.
- Xin ông nhớ cho điều này: phải pha chế một chút võ hiệp Đài Loan vào truyện hình sự. Phải kết hợp nhuần nhuyễn cổ điển và hiện đại, thương mại với văn chương, yêu đương và tình dục, dùi đục và mắm nêm. Ông hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu. Tôi vốn là người thông minh nhất thành phố.
Đêm ấy, tôi lên một cái sườn. Sườn như vầy: Cô A 18 tuổi, nhan sắc kiện tướng công huân, yêu thương giám đốc B 60 tuổi, làm ăn dở như hạch. Qua B, A làm quen được với C, thương gia giàu sụ, mạnh khỏe như cô gái Hà Lan (?). A và C giở trò ong bướm; B thâu video được và có nhã ý bán bản quyền cho C lấy 1 triệu đôla, nếu không sẽ phổ biến rộng rãi... C lập kế giết B rồi vu cáo cho A. A đã mang thai, không biết với ai, ra đầu thú trước pháp luật, khai toét toèn toẹt những âm mưu của C. Qua đường dây của mụ D, C tìm cách trốn ra nước ngoài...
Bộ tiểu thuyết có tên là Tiền và máu, có thể dài 8 tập, mỗi tập 500 trang, nhưng cũng có thể ngắn hơn chút đỉnh tùy theo sự chỉ lối đưa đường của tay lái sách. Mỗi ngày tôi viết 15 trang trên máy vi tính, mỗi trang 600 chữ, văn chương cực kỳ bóng lộn. Mời bạn đọc một đoạn: "Thương gia C tiến sát vào giám đốc B hơn nữa. Nhanh như chớp, B cầm cái gạt tàn thuốc ném ngay vào huyệt Thái dương của C. C cúi đầu xuống theo thế Kim tước điểm đầu đồng thời rút cây súng Mauser hãm thanh ra, nã vào huyệt Đản trung trước ngực B hai phát...".
Một đoạn khác: "Từ phòng tắm bước ra, A không mặc một mảnh vải nào. C quỳ xuống trước mặt nàng:
- Nương tử ôi, nàng mới từ châu Phi qua chăng?
- Không đâu. Tiểu muội đến để tặng cho chàng cái ngàn vàng hiển hách, cái tuyết sạch giá trong, cái trắng boong thế sự...
Họ có biết đâu chiếc camera tự động đã thu hết những hình ảnh đó..."
Việc đời sẽ không có gì đáng nói nếu vợ tôi không tình cờ phát hiện ra xấp bản thảo dầy cồm cộm trong hộc tủ. Nàng nói với tôi:
- Em xin lỗi, nhưng phải nói rõ cho anh biết: văn chương anh ngày càng dơ bẩn, ngày càng tào lao.
- Ê, đừng có nói bậy! Tôi là người chuyên phê phán bọn bồi bút...
- Anh còn bồi bút hơn họ. Anh là đại bồi bút, hết đánh lộn, giật gân, giờ pha kiếm hiệp và tình dục.
- Nhưng mà có tiền...
- Tiền cũng năm bảy cách. Anh coi nhà thầy giáo Tám đó. Ổng ra đường, ai cũng gật đầu chào, còn anh ai đọc tới cũng muốn chửi.
Giáo Tám là thằng cha mà tôi ghét cay ghét đắng. Nghe nói hắn chế được một cái máy cân lương tâm, trong xóm ai cũng xúm đến cân nhưng tôi thì cóc thèm.
- Giáo Tám? Hắn làm sao ngon bằng tôi?
- Thì anh qua nhà ổng cân thử là biết ngay.
Câu nói ấy đã làm tôi liều mạng bước sang nhà giáo Tám. Trong xóm có thằng con bà Hai Mập vừa ở tù về bước lên cân trước. Hắn nặng 52 ký, lương tâm được 67 kg. Đến phiên tôi bước lên. Sức nặng cơ thể 62 ký, còn lương tâm thì vẫn chỉ ở con số 0.