Đánh máy: Trúc Nhi
Hồi 47
Mới Gặp Chiếc Phắch Mặt Quỷ

Cừu Thiên Hiệp lấy làm lạ, vội nói thầm:
- Các ngươi còn món binh khí tối ác độc chứ gì?
Ngay lúc đó, Ngũ hoa quỷ mẫu mỗi người lôi trong bọc ra một chiếc phách (khăn) bằng lụa, năm màu sắc khác nhau, màu khăn đối chiếu với màu hoa cài trên mái tóc của mỗi quỷ bà, đó là màu hồng, tím, hoàng, lam, bạch.
Cừu Thiên Hiệp vừa trông thấy vội nhảy lui ra sau mấy bước, bằng giọng nói giận dữ quát to:
- Ngũ độc quỷ bà! Các ngươi không có chân công thực học, dùng những thứ hạ lưu tam cấp của phường hát xiếc vui đùa, sở dĩ Ngũ lão quỷ nếu được thành danh nhờ những của này, há chẳng sợ kẻ hậu bối cười cho thoải mái hay sao?
Hồng hoa quỷ mẫu không đáp mà ngước mặt lên trời cười sặc sụa quên thôi. Bốn quỷ mẫu kia cũng phá lên cười hăng hắc, kẻ này nín, kẻ nọ cười dường như quỷ bà làm trò quỷ tiếu.
Cừu Thiên Hiệp nghe giọng cười nhức nhối, chàng bực mình hét to:
- Các ngươi hãnh diện lắm sao? Cười chi lắm vậy?
Hồng hoa quỷ mẫu cả cười toe toét, phô bày cái miệng móm không răng, tương tự như hang hầm sâu rỗng, nghe Cừu Thiên Hiệp nói, mụ nghiêm ngay nét mặt, bằng giọng nói lạnh tựa làn sương bảo:
- Tiểu tử, ngươi không thấy xa hiểu rộng, gặp chuyện gì cũng cho là quái lạ! Năm chiếc khăn lụa của Ngũ hoa thánh mẫu không phải là loại phách có “Mê hồn dược” hay Tùy tiên thảo mà là món binh khí tuyệt nhất!
Quỷ bà nói đúng với tâm sự của Cừu Thiên Hiệp lúc bấy giờ.
Nguyên Cừu Thiên Hiệp bị trúng dật phấn trong chiếc Hắc la phách của Ngũ diện yêu hồ, cho đến nay ký ức vẫn còn mới toanh, do đó chàng mới đặc biệt đề phòng, đặc biệt oán ghét. Bây giờ, tâm sự mình bị Hồng hoa quỷ mẫu nói trúng, bất giác gương mặt đỏ lên vì thẹn chàng nói:
- Trừ món “khăn lụa” ra ngươi còn tài năng gì nữa?
Nguyên chàng còn khiếp đảm trước chiếc khăn lạ nên tìm lời “lờ” đi.
C Hồng hoa quỷ mẫu cười âm ma bí hiểm, mụ nắm trên tay chiếc phách là màu huyết vụ vẫy nhẹ, bằng giọng nói âm hàn thét lên:
- Tiểu tử, ngươi hãy lắng nghe cho rõ, để an lòng nhắm mắt, phục cả tâm và khẩu... ngươi biết chăng thánh mẫu của ngươi đang cầm trên tay năm chiếc “khăn lạ màu” do một linh vật sống bảy tám trăm năm tạo thành tuyệt nhiên không có chất mê hồn hay độc vụ, ngươi hãy phòng bị cho cẩn thận nhé!
Tía hoa quỷ mẫu cười hề hề nói tiếp:
- Ngươi là ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết rõ trời bao lớn, chiếc phách của thánh mẫu ngưoi... dệt bằng tơ của “con nhền nhện mặt quỷ” sống bảy tám trăm năm... Hôm nay năm vị thánh mẫu sẽ mở mắt cho ngươi nhìn thấy cõi đời bao quát....!
Cừu Thiên Hiệp chưa trả lời thì Lam hoa thánh mẫu lại hét to:
- Thánh mẫu của ngươi hàng mười năm chưa sử dụng đến nó, hôm nay ngươi được hân hạnh nếm mùi... quang thái!
Bạch hoa quỷ mẫu cười hềnh hệch nói tiếp:
- Mười năm về trước, năm bức linh phách này đã từng đoản mạng Tàng tâm thánh kiếm Du khả phu và ngũ độc môn chưởng môn “Ngũ độc lão nhơn” dấu máu chưa khô, hôm nay ngươi cũng phải theo con đường ấy!
Năm quỷ bà lời qua tiếng lại, khắc tô điểm cho năm chiếc la phách màu thêm sống động, khiến người nghe liên tưởng đến kỹ vật Bạch ngọc kinh của Ngọc hoàng thiên đế, hay báu vật ở chốn diêm phủ của thập điện địa vương, một vật tuyệt thế kỷ bửu.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua mỉm cười nói:
- Ta chỉ ngại “nó” là trò ảo thuật hạ cấp, chứ công dụng như binh khí thì họ Cừu này có thể đối đầu!
Hoàng hoa quỷ mẫu ôm bụng cười ngặt ngoẻo, bằng giọng nói trầm trầm bảo:
- Hi hi....! Hóa ra ngươi sợ trò ảo thuật hạ lưu, vậy mà dám vọng tưởng đến ngôi đệ nhất anh tài trong thiên hạ!
Cừu Thiên Hiệp cả thẹn nạt to:
- Ta sợ ư? Không bao giờ! Chỉ vì ta ghét cái trò hạ lưu của tà ma ngoại đạo!
Hồng hoa quỷ mẫu giơ cao chiếc la phách màu huyết vụ vẫy nhẹ bảo:
- Đừng lếu láo nữa! Hãy xem qua giá trị chiếc la phách của thánh mẫu đây!
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy hào hứng ngước mắt lên trời “hú” một tiếng ngân dài, âm hú như lượn sóng tỏa đầu gành... ù ù... không dứt. Tiếng hú vừa dứt, chàng xoa hai tay vào nhau dõng dạc nói:
- Với đôi bàn tay thịt này, xin đấu với năm vị quỷ bà mấy chiếc “nùi giẻ nhền nhện”!
Tía hoa quỷ mẫu giận run lên, bằng giọng nói hung trầm quát lớn:
- Hay cho tiểu tử cuồng ngạo!
Vừa quát dứt, quỷ bà bông tía nhảy dựng tới trước. Bốn quỷ mẫu còn lại giận xám mặt, đồng thời bước tới trước, quát to:
- Ngươi đến ngày tận số!
Năm bóng người di động, năm chiếc phách màu vung lên một lượt, kình phong, thổi tới từng trận dài, năm sắc “xanh vàng tím hồng trắng” tỏa ra năm vầng màu óng ả, tương tự như năm sắc mây lành, bay lượn giữa không trung chiếu ra ngũ thể quang màu nhiệm, khiến người hoa cả mắt không trông thấy gì cả, phải nhắm mắt cúi đầu. Hơn thế nữa, lúc năm chiếc la phách màu chớp động, nằm trong đạo ngũ quang, lóe ra tia sáng huyền diệu rất nhỏ chớp chớp liên hồi, thích mạnh vào giác mộ của mắt khiến xốn xang và nhức nhói khôn tả.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy bất bình, vội trấn tĩnh ngay tinh thần, một chiêu thế đưa ra ứng chiến chẳng dám buông tay tấn công, vì phải để một thê thủ hộ thân trong khi bất trắc.
Ngũ hoa quỷ mẫu thấy vây khốn được Cừu Thiên Hiệp vào giữa như nhân hành, bất giác tinh thần của năm quỷ bà hăng hái thêm lên, từng chiếc phách giơ cao gạt mạnh xuyên trước, thích đấu, khí thế vô cùng kinh khiếp, năm màu sắc tỏa ra năm vầng khác màu, bay cuồn cuộn như khắp mặt đấu trường. Khí lạnh tỏa buốt xương, thấu cả da thịt.
Cừu Thiên Hiệp chưa biết công dụng của chiếc phách màu ra sao, nên chỉ lo trầm tĩnh đối phó, chàng lắc mình mấy lượt chân đạp thế “Lôi hành cửa chuyển” thi triển những bước đi thần diệu, gồm đủ:
đi chạy, nhảy né tránh, vọt cao, bước ngang rất nhanh nhẹn lạ thường.
Khoảng khắc qua, Ngũ quỷ mẫu dùng chiếc phách màu vẫn chưa làm gì được chàng...
Bỗng nhiên... từ xa xa, gần mé cỏ bình nguyên truyền ra một giọng nói như cọp rống:
- Tất cả hãy nghe ta dừng tay!
Ngũ hoa quỷ mẫu nghe qua, tất cả đều nhún mình nhảy vọt ra sau mấy bước, năm chiếc la phách màu thu gọn vào trong lòng tay của mấy quỷ bà.
Cừu Thiên Hiệp vội lắc mình đứng trên cái gò cao, đưa mắt nhìn ngay chỗ phát ra tiếng nói.
Chợt thấy một trang thiếu niên mặt hổ chạy như bay đến cách tràng đấu chừng năm trượng dừng lại.
Thiếu niên mặt hổ nhìn Cừu Thiên Hiệp lại quay sang “Ngũ hoa quỷ mẫu” bằng giọng nói căm hờn giận dừ hét to:
- Hỡi bầy ngũ quỷ ác bà! Tìm được các ngươi thật là vô vàn khổ cực, hôm nay oan gia gặp mặt, lại đây, các ngươi mau thi triển năm chiếc phách nhền nhện mặt quỷ ra xem.
Lời nói của hắn trầm hùng, oán độc dường như hắn và Ngũ hoa quỷ mẫu có mối thù không đợi trời chung.
Cừu Thiên Hiệp chép miệng nói thầm.
“Thật quái lạ! Hắn nói như thế là nghĩa lý gì. Ngũ hoa quỷ mẫu đã ẩn tích, mười năm qua không xuất đạo giang hồ, thì làm gì có sự gây thù kết oán với hắn chứ?” Ngũ hoa quỷ mẫu nhìn hắn lom lom như cố nhớ lại chuyện xa xưa.
Hồng hoa quỷ mẫu cau mày khó chịu, nặng giọng nói:
- Tên kia ngươi điên rồi sao? Ai kết oán gây thù với ngươi? Ngươi có nhận lầm chúng ta không?
Thiếu niên mặt hổ cười gằn một tiếng, hắn đưa tay sau lưng lôi ra ngọn roi “hổ vi tiêu” dài độ bảy thước mộc, quất mạnh vào không khí kêu “trót trót” lại quay sang Ngũ hoa quỷ mẫu hét to:
- Các ngươi không nhận lời biết ta ư? Riêng ta hằng tưởng nhớ các ngươi suốt mươi năm dài đằng đẳng! Không một khắc nào ta quên Ngũ hoa quỷ mẫu các ngươi!
Hồng hoa quỷ mẫu không giục lại mỉm cười hỏi:
- Này bé con! Cháu có điên không? Mười năm trước ngươi được mấy tuổi?
Người thiếu niên mặt hổ không đợi nói dứt vội bước sấn tới trước, hét to:
- Ngươi cần gì hỏi mấy tuổi. Nhưng các ngươi nên biết ta vì sư phụ mà báo cừu!
Hồng hoa quỷ mẫu cười to nói:
- Này bé con! Ngươi vì sư môn mà báo cừu? Vậy sư phụ của ngươi là ai?
Thiếu niên mặt hổ cả giận nói thật to:
- Quỷ mẫu! Ngươi đừng giả bộ ngơ ngác nữa!
Hồng hoa quỷ mẫu vẫn cười, điềm đạm nói:
- Chết dưới tay của Ngũ hoa thánh mẫu ta, bất kể kỳ số nhiều lắm hài nhi ạ! Làm sao thánh mẫu biết được sự phụ của ngươi là ai?
Thiếu niên mặt hổ cả giận vung mạnh ngọn roi đuôi cọp theo chiêu thế môn phái, thật đẹp và hung ác vô cùng, đồng thời nói to:
- Hiện giờ các ngươi đã rõ.
Tía hoa quỷ mẫu cười nhạt ngắt lời hắn:
- Chiêu này là “Phóng hổ quy sơn” không cần nhiều lời, mi là người của Ngũ độc môn phái chăng?
Hồng hoa quỷ mẫu như chợt hiểu cười to bảo:
- Hài nhi! Thầy của ngươi là Ngũ độc lão nhân chẳng may bất hạnh, giờ đến đây... tràng viện này sẽ giúp cho “sư, đệ ngươi trùng phùng” Hí... hạ.hà!
Thiếu niên mặt hổ uất nghẹn không nói ra lời, ngọn “hổ vi tiên” trên tay vũ lộng mạnh, tỏa ra một vầng kình phong khổng lồ, cuồn cuộn như bảo tố, bay xoắn vào người Ngũ hoa quỷ mẫu, thế dũng mãnh hãi hùng, thiếu niên tuổi còn quá trẻ, công phu thật phi phàm.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế thầm phục công lực của gã thiếu niên mặt hổ vô cùng.
Hồng hoa quỷ mẫu nở nụ cười quỷ mị tiếp tục bảo:
- Ví như có thêm tám cánh tay nữa, cũng khó mong trả thù cho ân sư ngươi được, chỉ có cách là giúp thầy trò ngươi gặp nhau tại Nại Hà kiều... dưới âm ty!
Nói xong, quỷ bà giũ mạnh chiếc la phách kêu “rẹt” một tiếng, quay thành một đạo xích hồng đỏ ối cả nên đấu trường như nhuộm loang màu huyết vụ... Thiếu niên mặt hổ giận đến cực điểm, liều mạng vào tấn công kịch liệt.
Hồng hoa quỷ mẫu vũ lộng chiếc la phách màu huyết vụ chói ra nhiều tia hồng nhức mắt, tựa hồ như cụm mây đỏ khé, phủ từ trước tới sau, từ tả qua hữu vây chặt chàng thiếu niên mặt hổ, dù cho giọt nước mưa cũng khó lọt vào ánh hồng quang.
Cả hai qua lại năm chiêu, đột nhiên đôi bên ré lên một tiếng, thối lui ra sau.
Nhưng, hai người chỉ lui độ ba bước, vì chiếc phách hồng mạng nhện và cây roi đuôi hổ cuốn chặt vào nhau.
Nên biết qua ngọn “Hổ vi tiên” mà người thiếu niên mặt hổ sử dụng, nguyên nó làm bằng lông đuôi cọp nên mỗi sợi long đều được trui ép bằng phấn thép, lại tinh luyện suốt mười năm, giữa cán roi lại gắn vô số lưỡi câu móc, vì chàng khổ tâm báo cừu nên tự chế loại vũ khí này để chống lại chiếc phách huyết bằng mạng nhện của Ngũ hoa quỷ mẫu.
Hôm nay chiếc phách mạng nhện bị ngọn hổ vi tiên quặt dính chặt chẳng há buông rơi hay sao? Do đó chàng gắng hết sức mình kéo mạnh ngọn roi, vừa thầm tính thế nào la phách của Hồng hoa quỷ mẫu cũng rách toang hoặc đứt hai.
Chàng có biết đâu, con nhện mặt quỷ nhả ra chất tơ để dệt phách, chất tơ này không mỏng manh như các loại tơ tằm, mà kiên cố và cứng như đồng thép.
Hai người cố trì kéo nhau, ngọn roi đuôi cọp bị dãn ra nhưng chiếc la phách màu huyết vụ thẳng như sợi dây điều...
Lúc công lực của thiếu niên mặt hổ mà so với Hồng hoa quỷ mẫu chỉ cách nhau mấy lực. Nếu cả hai cố lấy nội lực mà trì kéo thì phân bộ sẽ về chàng trai mặt hổ, còn sợ né tránh sự xung huyết mà chết tức khắc.
Cừu Thiên Hiệp đứng bên ngoài, thầm lo lắng cho thiếu niên mặt hổ, tay tả chàng vận mười thành lực chuẩn bị hóa giải cho hắn lúc lâm nguy...
Lại thấy Hồng hoa quỷ mẫu dường như khinh địch, lại làm ra vẻ bề trên, trên vành môi mỏng nở một nụ cười lành lạnh, không có vẻ tận dụng nội lực, đột nhiên quỷ bà phá lên cười to, giật nhẹ chiếc la phách mau, nói:
- Hãy nghe ta ngồi xuống mau!
Nhanh như cắt chiếc phách vẫy lên hai lượt, gã thiếu niên mặt hổ vì tận dụng cả năng lực, nên nhất thời bị mất thăng bằng, chạy loạng choạng lùi ra sau mấy bước, té ngồi trên đất dáng điệu thật thảm thương.
Năm quỷ bà phá lên cười rộ, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Bạch hoa quỷ mẫu cười nói:
- Công lực chỉ ra thế mà đòi trả thù... chẳng qua là ngươi tự đi tìm chỗ chết!
Người thiếu niên mặt hổ ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm cây “Hổ vi tiên” gương mặt đỏ gay vì uất hận, đôi mắt trợn tròn xoe như mắt hổ, hàm chứa xấu hổ và tủi hận bồi hồi. Hắn cố gắng, gượng đứng dậy giơ cao ngọn “Hổ vi tiên” quất mạnh tới trước, thân người lồng lộn như con hổ điên, lần thứ hai nhảy bổ vào tấn công Ngũ hoa quỷ mẫu.
Ngũ hoa quỷ mẫu thấy vậy phá lên cười rộ, Bạch hoa quỷ mẫu cười hề hề, cao giọng lên tiếng:
- Chúng ta năm người đồng tiến thêm bước, siêu độ cho hắn... và giúp hắn tròn chí khí báo thù cho sư phụ!
Hồng hoa quỷ mẫu cười nhạt, bằng giọng nói âm ma thét lên lanh lảnh:
- Phải đấy! Nhổ bớt ngọn chông để rộng đường đi! Chúng ta không thời gian đâu mà cãi lý với hắn?
Lam hoa quỷ mẫu vổ tay đánh phét, nói mau:
- Không còn gì phải nói nữa. Lên!
Vừa dứt lời, năm quỷ bà rống lên một tiếng, nhún mình nhảy vọt tới trước, chiếc la phách sắc tung bay như đoàn bướm màu xoắn tít vào người thiếu niên mặt hổ.
Cừu Thiên Hiệp đứng ngoài thấy thế, bất giác dòng máu nóng xung lên mặt, “soạt” thanh “khô trúc kiếm” được tuốt ra khỏi vỏ, chàng lại xé mình đến trước mặt Ngũ hoa quỷ mẫu với giọng run run đầy phẫn nộ quát to:
- Dừng tay lại!
Tiếng quát như sấm rền, thân người tựa khủng long nhấc mình bước ba bước.
“Khô trúc thánh kiếm” sáng ngời cầm chặt trên tay chỉ vào mặt Ngũ hoa quỷ mẫu cau mày trừng mắt nói tiếp:
- Lấy lớn áp nhỏ lấy nhiều thắng ít... vô hình trung các ngươi đã lộ đuôi chồn!
Hồng hoa quỷ mẫu cười hề hề, bằng giọng nói âm ma đầy hiểm ác thét to:
- Tiểu cuồng ma! Ngươi muốn nhúng tay vào việc này ư?
Cừu Thiên Hiệp giận cành hông, trợn mắt dõng dạc nói:
- Thấy nghĩa không làm, người chẳng đúng, lâm nguy chẳng cứu há anh hùng.
Tại hạ thấy chuyện bất bình nên nhảy ra can thiệp đấy!
Tía hoa quỷ mẫu phá lên cười ngất, bằng giọng nói mỉa mai bảo:
- Thật là Nê bồ tát qua sông! Thân ngươi còn khó bảo đảm thay, mà còn giở giọng hào hoa kiếm khách!
Quỷ bà vừa nói dứt, Cừu Thiên Hiệp giận xung thiên, Khô trúc thánh kiếm tỏa ra muôn đạo hoàng quang sáng rực, chiêu “Quỉ long thương hãi” như con rồng già đập đuôi ngoài biển cả, vũ lộng ra ánh sáng muôn màu khởi thế kích mạnh vào Ngũ hoa quỷ mẫu.
Đột nhiên... cảm thấy một luồng kình phong có áp lực kỳ dị xé không gian lướt tới sau lưng chàng nhanh như tia chớp. Cừu Thiên Hiệp thất kình, buộc lòng phải ngưng thế công tức khắc, mà rún mình nhảy vọt tới trước sáu bước né tránh luồng quỷ chưởng kỳ lạ, và quay mặt ra sau xem...
Nguyên chàng thiếu niên mặt hổ Ngũ độc môn, đột nhiên giơ cao ngọn Hổ vi tiên quất mạnh vào lưng chàng.
Cừu Thiên Hiệp lấy làm lạ, trừng mắt quát hỏi:
- Này vị bằng hữu! Ngươi chẳng nhận biết ai là thù ai là bạn hay sao?
Gã thiếu niên mặt hổ trừng đôi mắt lộ hung quang, trầm giọng:
- Ai là bạn? Ai là thù?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười nói:
- Sự thật đã rõ ràng, ngươi nói chi nhiều lời?
Thiếu niên mặt hổ cuốn nhanh ngọn hổ vi tiên cặp vào nách, điềm đạm nói:
- Nếu ngươi là bạn, thì ngươi hãy trao thanh kiếm trên tay ngươi cho ta bằng không ngươi là thù chứ không là bạn nữa!
Ngũ hoa quỷ mẫu nghe qua phá lên cười rộ tất cả đều đưa đôi mắt mỉa mai nhìn Cừu Thiên Hiệp.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua lấy làm uất ức vô cùng, “Khô trúc thánh kiếm” là vật kỷ trần chí hữu há giao cho người khác hay sao, thật là một chuyện phi lý nhất phàm gian, bèn cố cười gương hỏi lại:
- Ngươi nói như thế là nghĩa lý làm sao?
Thiếu niên mặt hổ tỉnh bơ, thản nhiên nói:
- Vì... thanh đoản kiếm của ngươi quá đẹp, tuốt ra khỏi vỏ phát ra tia sáng rực trời, đạo quang chóa mắt, chắc là thanh bửu kiếm.
Cừu Thiên Hiệp gật đầu nói:
- Phải đấy! Nguyên thanh kiếm này là vật chí hữu kỳ trân trong giới võ lâm hiện đại!
Thiếu niên mặt hổ gật đầu dịu giọng bảo:
- Năm tên quỷ mẫu có năm chiếc “La phách mạng nhện mặt quỷ” cứng như vàng chắc như thép, các loại binh khí thường không thể phá nổi. Vì vậy ta đã khổ công nghiên cứu ra ngọn “Đáo câu hổ vi tiên” suốt mười năm ròng rã, không ngờ ngày nay đều trở nên vô ích và uổng phí cả tâm huyết...
Cừu Thiên Hiệp chợt hiểu mọi việc, vì chàng cảm biết gã thiếu niên mặt hổ nhận thấy cây “khô trúc thánh kiếm” của mình không phải và vật hạ lưu, nên muốn nhân dịp này mượn “thánh kiếm” để báo thù cho sư môn bèn mỉm cười dịu giọng:
- Nếu là thanh kiếm sắt tầm thường thì những lời nói của các hạ, ta sẽ dân lên hai tay cho các hạ, đàng này thanh kiếm trúc của tại hạ có những tình tiết đặc biệt, xin lỗi không thể vừa ý các hạ được!
Thiếu niên mặt đỏ biến sắc... trầm giọng nói:
- Nếu thế... thì ta lấy võ lực mà chiếm đoạt!
Y hi! Thật là lời nói ngang ngược và ngạo mạn.
Gã thiếu niên mặt hổ lại quay sang Ngũ hoa quỷ mẫu nói to:
- Ngũ quỷ bà! Nếu các ngươi có thanh dự của kẻ trượng phu, thì hãy đợi ta đoạt được thanh kiếm báu sẽ trở lại tìm các ngươi thanh toán nợ máu... Các ngươi hãy chờ nhét!
Ngũ hoa quỷ mẫu là hạng người “chí sự thiên hạ chẳng loạn... ” bèn mỉm cười hỏi:
- Được lắm! Chúng thánh mẫu sẽ đợi ngươi!
Gã thanh niên mặt hổ trợn mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp mỉm cười bảo:
- Bằng hữu! Thế nào? Đừng phiền ta nhé....
Cừu Thiên Hiệp tuy biết trên giang hồ thường xảy ra những điều ân ân oán oán, vì những chuyện không đâu xảy ra trong chớp mắt, thì công việc và lời nói của gã thiếu niên mặt hổ chẳng có gì lạ... bèn mỉm cười khổ sở nói:
- Ngươi thật tình muốn dùng võ lực để đoạt thanh bửu kiếm của ta à?
Thiếu niên mặt hổ không chút do dự, giơ cao ngọn Hổ vi tiên đánh mạnh vào không khí kêu “trót trót” cao giọng nói:
- Sự bất đắc dỉ buộc lòng ta phải thế?
Cừu Thiên Hiệp tỏ vẻ nghĩ ngợi đoạn mỉm cười nói:
- Ví như mối cừu của sư môn ngươi trả được... thì ngươi có ý nghỉ đoạt kiếm không?
Thiếu niên mặt hổ vui vẻ đáp:
- Dỉ nhiên là không!
Cừu Thiên Hiệp phá lên cười to, vung thanh “khô trúc thánh kiếm” quay lộn một vòng hướng vào “Ngũ hoa quỷ mẫu” cất tiếng nói to:
- Nếu như thế ta sẽ báo thù thay ngươi!
Đột nhiên... thiếu niên mặt hổ tái nhợt, ngọn Hổ vi tiên vũ lộng như con đại mãng xà xoắn tít về phía trước, chắn ngang lối đi của Cừu Thiên Hiệp bằng giọng nói trầm khiếp quát to như sấm nổ:
- Nếu ngươi đụng đến mài lông, chân tóc của Ngũ hoa quỷ mẫu, thì ta thề không đội trời chung với ngươi!
Cừu Thiên Hiệp lấy làm khó nghĩ, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói thế là nghĩa gì?
Gã thiếu niên mặt hổ cao giọng:
- Mối huyết cừu sư môn, người khác chẳng thay thế trả được! Nếu ngươi giết Ngũ hoa quỷ mẫu thì ta lấy ai mà rửa thù! Chẳng hóa ra ta chưa trả được thù hay sao?
Lời nói của hắn rất có ý lý mà tựa hồ như vô lý, khiến cho Cừu Thiên Hiệp nghe qua phát ngây người, chẳng biết lấy lời gì mà đối đáp với hắn cho ổn, chỉ biết nhún chân nhảy về phía trước nói to:
- Ngươi nói thật khó nghe!
Ngũ hoa quỷ mẫu nhìn Cừu Thiên Hiệp cười rộ, Hồng hoa quỷ mẫu nheo mắt nhìn chàng trầm giọng bảo:
- Ta thấy cây trúc kiếm của ngươi khó mà bảo vệ được!
Cừu Thiên Hiệp lại nghĩ không muốn gây cừu chuốt oán với thiếu niên mặt hổ, lại đưa tay chỉ vào Ngũ hoa quỷ mẫu nói to:
- Các vị và ta còn món nợ, xin hẹn ngày khác sẽ thanh toán... Cừu mỗ xin cáo từ!
Vừa nói dứt, chàng rùn thân mình như vành cung, nhún vọt lên cao toan chạy trốn gã thiếu niên mặt hổ... chàng hướng ra đường cái quan trổ thuật khinh công chạy như gió.
Thiếu niên mặt hổ chạy sát sau lưng, như bóng với hình, hắn cố nói giọng đến trước:
- Ngươi muốn đi hãy để thanh kiếm lại cho ta!
Cừu Thiên Hiệp cơn giận nổi lên sùng sục, song cố nén xuống hít mạnh vào một luồng chân khí, thân hình chuyển nhanh theo thế “Lôi hành cửu chuyển” lượng lên đáp xuống như nhạn bay én liệng, chàng không đi trên đường cái quan, mà ngoặc rẽ hướng Nam lướt đi như vũ bão.
Thiếu niên mặt hổ có môn pháp khinh công rất độc đáo, tuy không vượt qua Cừu Thiên Hiệp nhưng hắn vẫn bám chặt sau lưng với khoảng cách hai mươi trượng.
Hai người, kẻ trước người sau, chạy đuổi nhau giữa vùng hoang dã, họ chạy như bay biến chẳng khác nào chim cát đuổi chim cưu.
Cừu Thiên Hiệp vừa chạy vừa suy nghĩ:
“Việc này nghĩ buồn cười thật, chẳng khác nào ta chạy trốn hắn đuổi theo! Ta sợ hắn ư? Cũng khó nghĩ lắm?” Chàng lại nghĩ, nên tìm chỗ tịch mịch để lánh mặt hắn.
Gã thiêu niên mặt hổ tận dụng hết năng lực của mình, nhưng trước sau gì cũng cách khoảng Cừu Thiên Hiệp hai mươi trượng.
Cừu Thiên Hiệp thấy hắn đuổi theo mãi, bực mình hỏi:
- Ngươi khổ công đuổi theo ta, vì cớ gì vậy?
Thiếu niên mặt hổ thở hồng hộc nói:
- Ngũ hoa quỷ mẫu dể gặp, thanh kiếm báu khó tìm!
Cừu Thiên Hiệp thở dài, buồn bã nói:
- Ngươi quyết chí cướp thanh kiếm của ta ư?
Thiếu niên mặt hổ gắng nói thật to:
- Ta đã nhất định như thế!
Cừu Thiên Hiệp khó chịu, cau mày nặng giọng:
- Ta nói cho ngươi rõ! Muốn lấy được thanh kiếm của ta chẳng dể gì... ngươi hãy so sánh cuộc đấu với Ngũ hoa quỷ mẫu với lấy bửu kiếm, khó hơn muôn ngàn lần như thế, ta khuyên ngươi hãy bỏ ý định đó đi!
Thiếu niên mặt hổ vẫn giữ thái độ như lúc đầu, nặng giọng hỏi lại:
- Ta phải đi đâu để tìm ra kiếm quý? Tầm không được bửu kiếm, thì làm sao ta trả xong mối cừu của sư môn?
Cừu Thiên Hiệp thấy hắn quá ương ngạnh, bèn mỉm cười nói tiếp:
- Điều này tại hạ không rõ, nên tại hạ không thể nhiều lời với ngươi được!
Vừa nói dứt, chàng rún mình nhảy vọt lên cao trổ thuật khinh công như gió.
Thiếu niên mặt hổ vận thêm nội lực đuổi theo vừa gọi vọng tới:
- Dù cho ngươi có đi đến góc biển chân trời, ta cũng theo cho bằng được!
Vẫn y như trước, kẻ chạy người đuổi nhanh như én liệng nhạn bay.
Cừu Thiên Hiệp vừa chạy vừa nghĩ ngợi:
“Tại sao ta không dùng hết công lực, để xem trình độ của hắn tới đâu, ta dùng công lực tốì thiểu là hai mươi năm hỏa hầu chỉ trong nửa giờ có thể bỏ rơi hắn hàng trăm trượng.” Nghĩ đến đây chàng vận nội lực chân ngươn cho tụ về huyệt đơn điền liền cất tiếng hú thật trầm mãnh vang xa mấy trăm trượng, thân mình tựa mũi phi tiễn xé không gian bay mau hơn giớ lộng.
Bỗng nhiên... giọng nói kiều mị thét to:
- Chạy đi đâu? Không đánh lại người thì liều thân hủy mạng, chứ để người ta rượt đuổi còn gì thể thống người trai!
Tiếng nói trong êm của thiếu nữ hàm chứa đủ âm điệu hờn, vui, ghét, ức...