Chương 2

Việt đứng lên tiến lại phía hàng rào và tưởng như mắt mình vừa hoa lên, người vừa gọi Việt chính là Khôi. Hắn đứng nhìn Việt mỉm cười:
- Chào bồ!
Việt mừng rỡ reo:
- Ồ, Khôi! Khôi đi đâu đây?
- Đi tìm bồ vì nhớ bồ quá. Nhưng Việt chỉ lối cho Khôi vào với chứ. Để Khôi đứng ngoài này à?
Việt tìm 1 lỗ rào chui ra, dắt Khôi vào, kéo bạn ngồi xuống ghế, chỗ vừa bày bánh đãi bọn trẻ trong xóm. Đôi bạn nhìn nhau xung sướng. Việt không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn bạn. Cậu vẫn không thể ngờ được rằng Khôi lại đến với mình đột ngột như thế. Nhưng đúng là Khôi, bằng xương bằng thịt, đang ngồi trước mặt Việt, với dáng điệu khoan thai, vững chãi, đầy tự tin mà Việt rất cảm phục. Khôi thong thả hạ chiếc ba lô đeo trên ngực xuống, móc túi áo trước ngực lấy ra 1 gói kẹo cao su chia cho Việt. Tuy vừa ăn no, nhưng Việt cũng nhận phần chia, vì đó là thói quen "Chia ngọt xẻ bùi" của 2 người.
Việt hỏi:
- Sao Khôi biết Việt ở đây?
Khôi nở rộng nụ cười:
- Dễ ợt! Khôi hỏi ba má Việt... Sao cậu đi nghỉ hè không báo cho tớ biết?
- Tại Việt đi gấp quá. Dì Hạnh cho người lên đón... Nhưng ở đây thiếu Khôi, buồn quá!
Khôi vỗ vai Việt:
- Tớ cũng thế, nên mới mò về đây thăm Việt!
Việt mừng rỡ bảo:
- Thế Khôi ở lại đây với Việt nhé?
Khôi bí mật đáp:
- Mới đầu, Khôi định về đây với Việt ít ngày. Nhưng bây giờ thì không thể được vì... Khôi cần phải theo dõi 1 người...
Mắt Việt sáng lên:
- Thật à?
- Ừ. Đầu đuôi như thế này: Khi biết Việt về quê nghỉ hè, Khôi xin phép nhà, đi thăm Việt. Được ba má Việt chỉ cho biết chỗ, Khôi đáp xe buýt xuống Nhà Bè. Hết đường xe buýt, Khôi xuống đi bộ, phần vì Nhà Bè vào đây Khôi chưa biết lối, phải mò mẫm hỏi thăm. Hai là Khôi thích đi bộ, như thế mới đúng nghĩa thể thao! Bỏ đường cái, Khôi hỏi thăm đi vào con đường đất. Đi được quá nửa đường, xa xa thấy vườn cây um tùm hiện rõ, Khôi đã mừng thầm, phấn khởi với ý nghĩ sắp được thấy Việt thì bỗng nhiên, Khôi thấy... đau bụng quá!
Việt cười khúc khính:
- Chắc trước khi đi, bồ đã xơi bậy món gì rồi!
Khôi cũng cười:
- Đúng! trước khi ra bến xe, Khôi làm 1 chầu thịt bò khô ở cửa chợ Bến Thành!
- Hèn nào!
Khôi tiếp:
- Chất thịt bò khô với đu đủ xanh ăn vào ngon miệng, nhưng sau nó hành mình dữ quá. Hai bên đường đất ruộng vườn bát ngát, loáng thoáng lại có người cày cấy, cuốc xới, nên Khôi không biết làm thế nào trút bỏ cái của nợ đang quặn đau trong ruột! Trông trước ngó sau chợt Khôi nhác thấy 1 chiếc lò gạch đổ nát, hình như bỏ hoang đã lâu ngày, Khôi bèn lần tới. Chung quanh lò ngổn ngang những đống gạch vụn, cỏ dại mọc um tùm, nhiều chỗ cao gần tới bụng. Chiếc lò trơ lại còn bốn bức vách, bên trong mấp mô từng đống gạch đổ. Khôi chui vào tìm chỗ khuất toan ngồi làm việc cần, bỗng nhiên nghe có tiếng chân người bước tới. Ghé mắt nhìn ra, Khôi thấy có hai người đang thì thầm có vẻ bí mật.
Việt hỏi:
- Họ có thấy Khôi trong đó không?
- Không. Lúc vào, Khôi chui lối đằng sau, qua lỗ châm lửa, còn họ tới lối trước nên vô tình hai bên không thấy nhau.
- Họ thì thầm với nhau điều gì, Khôi có nghe rõ không?
Khôi lắc đầu đáp:
- Chỉ loáng thoáng thôi. Gió ngoài đồng trống lay xào xạc những bụi cỏ hoang, vi vu lọt vào trong lò nên nghe không được rõ lắm. Khôi chỉ lõm bõm nghe được vài tiếng "Trốn" và "Đêm". Tới cửa lò, một người bước vào còn người kia đứng gác bên ngoài...
- Nguy quá! Hắn không trông thấy Khôi chứ?
Khôi mỉm cười:
- Dĩ nhiên là không rồi, vì tớ thu ngay mình lại sau đống gạch đổ chỉ ló ra có một con mắt để nhìn thôi!
- Khôi thấy gì?
- Thấy hắn rút trong túi ra mảnh giấy nhỏ gài vào một kẽ hở ở vách lò.
- Khôi có xem mảnh giấy ấy không?
- Chờ hắn đi ra và cùng với tên đồng bọn đi đã khá xa Khôi mới tìm lấy mảnh giấy xuống coi, thấy vỏn vẹn chỉ có 1 dòng chữ...
- Khôi có đem mảnh giấy ấy về đây chứ?
Khôi lắc đầu:
- Không! Tớ lại để trả vào chỗ cũ. Nhưng dòng chữ bí mật thì tớ đã chép lại cẩn thận rồi.
Vừa nói, Khôi vừa móc túi lấy cuốn sổ tay, mở 1 trang có ghi dòng chữ: HỒNG HẢI, BA CÂY 27/7, chỉ cho Việt xem.
Việt nhìn Khôi lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ, HỒNG HẢI, BA CÂY là cái quái gì?
- Theo ý Khôi, Hồng Hải có thể là tên một chiếc xe hay một chiếc tàu. Còn Ba Cây không biết có phải là địa điểm không. Ở vùng này Việt có nghe ai nói đến một nơi nào có tên gọi là BA CÂY? Chẳng hạn như ở vùng Gia Định mình có Ngã ba Cây Quéo...
Việt vỗ đùi:
- Thế thì đúng rồi! Gần đây có một bến sông gọi là bến Ba Cây.
- Ở về phía nào?
- Việt không rõ. Để hỏi dì Hạnh thì biết. Chắc chỉ cách đây độ mười cây số thôi! Vậy thì Hồng Hải là tên một con tàu... Ba Cây tên một địa điểm... Nhưng còn con số 27/7 là gì?
- Cái đó dễ, Việt ạ! Khôi đoán con số ấy chỉ ngày tháng, vì chúng ta đang ở trong tháng 7, phải không nào?
- Ừ nhỉ! Hôm nay đã là 25 tháng 7 rồi.
Việt ngồi im suy nghĩ, trong lúc Khôi nhìn bạn ranh mãnh mỉm cười. Khôi biết trí óc Việt đang làm việc lung lắm. Nhưng cu cậu đang bí. Quả nhiên Việt hỏi:
- Khôi có thấy gì không?
- Thấy gì chứ?
- Hình như có điều mờ ám Khôi ạ!
- Dĩ nhiên rồi. Trước hết chúng ta hãy nêu câu hỏi: Mảnh giấy do hai người kia gài ở lò gạch để làm gì?
- Chắc để gửi cho một người thứ ba.
- Phải, và người thứ ba ấy có thể là một tên tù vì hai người kia đã nói đến tiếng "trốn"...
Việt mở to mắt nhìn bạn. Khôi tiếp...
- Biết đâu tên tù ấy chẳng được đồng bọn giúp cho vượt ngục, và tới lấy mảnh giấy ở lò gạch để biết chỗ và tên chiếc tàu đợi đón hắn.
Việt bàn:
- Nếu vậy ta nên báo ngay cho công an biết.
Khôi lắc đầu:
- Chưa chắc họ đã tin mình, vì ai có thể tin được những điều mình vừa phỏng đoán!
- Thế Khôi tính thế nào?
Khôi ghé vào tai Việt thì thầm:
- Ngay chiều nay chúng mình ra ẩn ngoài lò gạch chờ xem động tĩnh ra sao. Nếu quả có một tên tù vượt ngục, như bọn mình phỏng đoán, chắc hắn phải chờ đến đêm khuya mới lần đến tìm mảnh giấy mà đồng bọn đã để lại... Rồi chúng mình theo dõi hắn!
Bỗng có tiếng dì Hạnh gọi:
- Việt!
Việt bối rối bảo bạn:
- Chết cha! Dì Hạnh gọi Khôi ạ.
Khôi đứng lên:
- Thì chúng mình vào chứ sao! Khôi cũng phải chào dì cho phải phép chứ.
- Nhưng dì đang giận tớ ghê lắm, vì hồi nãy tớ vừa uýnh lộn với thằng bạn mới...
- Tại sao? Oánh nhau ngay trong này à?
- Ừ, tại dì Hạnh sợ Việt buồn, mới làm bánh kêu một bọn tới ăn, để Việt làm quen cho có bạn. Thế rồi...
Khôi cười hì hì:
- Thế rồi uýnh nhau chứ gì?
- Ừa. Nhưng tại một cậu trong bọn ấy chứ không phải tại Việt.
- Tớ biết rồi. Tớ có gặp bọn họ ở dọc đường thấy một cậu lớn nhất trong bọn có vẻ huênh hoang lắm... Nhưng dù sao, Việt cũng có một phần lỗi. Nhất là đã làm cho dì Hạnh buồn...
Việt xịu mặt nói:
- Thế mới phiền. Tớ chỉ ngại dì Hạnh giận...
Khôi kéo tay bạn:
- Thôi, dì đã gọi thì chúng ta phải vào...
Và nháy mắt, Khôi tiếp:
- Để tớ xin lỗi dì Hạnh hộ cho, nhân thể tớ sẽ xin dì cho Việt đi "cắm trại" với Khôi ít ngày.