Chương 4

Tôi ngồi bó gối trên giường, đầu gục xuống. Những ý nghĩ mâu thuẫn làm tôi rối bời. Vân Hà ngồi bên cạnh chờ tôi, nó giục:
- Suy nghĩ kỹ chưa Trân, mi không đi thì tối nay ta nghĩ một buổi ở nhà với mi.
Tôi ngước lên:
- Thôi, mi đi một mình đi Hà, ta không tới đó nữa đâu. Ta quyết định rồi.
Vân Hà im lặng, tôi ngước nhìn trần nhà.
- Mi quen mấy chuyện đó từ lúc nào vậy Hà?
- Ta không nhớ, lúc đầu cũng ghê sợ, nhưng rồi cũng phải ráng chịu.
- Người đâu mà thô bạo quá.
- Tại mi không biết, nhiều người còn thô bạo hơn thế nữa kìa,
Tôi gục đầu xuống gối, nhớ lại những hình ảnh tối hôm qua, một ông khách say mèm ôm chặt Vân Hà. Cử Chỉ tham lam vồ vập, hưởng thụ nhưng lại vô trách nhiệm. Tôi không chịu nổi những cái đó.
Tôi thở dài:
- Mi nói với bà chủ giùm, ta không đi làm được?
- Rồi mi xoay đâu ra tiền?
- Bây giờ cứ đi dạy, từ từ ta kiếm thêm một chỗ nữa.
Vân Hà bậm môi:
- Thấy mấy cảnh như vậy rồi chắc mi khinh ta lắm hả Trân?
- Mi nói gì vậy Hà. Bạn bè mà còn nghĩ vậy đó hả? Sao mi không nghĩ là ta tội nghiệp mi hơn.
-...
- Với lại hoàn cảnh nhà ta chưa đến nỗi như mi. Suy cho cùng thì bây giờ mẹ ta vẫn còn cầm cự Được, ráng chờ ta ra trường rồi ta đì làm để kiếm tiền hơn.
- Nếu mẹ mi biết mi làm như ta chắc mẹ mi còn khổ hơn nữa, và thế nào cũng không cho.
- Ừ, chắc chắn là không cho... Rồi còn anh Phi nữa. Ta phải giữ tình cảm của mình đừng có một vết gợn nào hết. Nếu không thì sau này sống chung với anh, Phi sẽ coi thường ta. Mi thấy có đúng không Hà?
- Ừ, chuyện đó là tất nhiên rồi.
Thôi ráng chờ vậy, đêm hôm qua tôi suy nghĩ nhiều lắm, không thể vì một chút thiếu thốn rồi đổi lấy danh dự làm ảnh hưởng suốt đời mình được. Nghĩ gần thì mọi chuyện đơn giản lắm, nhưng nhìn xa mới thấy không đơn giản chút nào.
Vân Hà không nói gì, mặt nó buồn buồn, tôi an ủi:
- Nhưng mi thì khác, mi chưa có người yêu, không có gì ràng buộc hết, với lại nếu mi không làm vậy thì ai nuôi bé Ngọc. Đừng có nghe ta nói vậy rồi buồn nữa.
Tôi nhìn đồng hồ:
- Tới giờ rồi kìa Hà.
Nó lắc đầu chán nản:
- Hôm nay ta nghĩ, tối nay tự nhiên không còn tinh thần tới đó nữa.
Tôi nhìn nó, ái ngại:
- Ta làm mi xuống tinh thần phải không?
- Một phần thôi, nhưng mà cũng có lúc phải dừng lại để suy nghĩ chứ. Mấy lúc sau này ta sống chỉ Biết lao tới thôi, bây giờ mi làm ta...ừ, thức tỉnh.
Tôi vớt vát:
- Nhưng cuộc sống bắt buộc phải như vậy, mi không thể thay đổi được thì đâu có gì phải phân vân gì nữa, mệt lắm.
- Nói vậy chứ làm sao không nghĩ được hả Trân.
Tôi định trả Lời thì có tiếng Hồng Mai:
- Trân ơi, có anh Phi tìm.
Tôi nhảy xuống giường đi ra cửa. Thế Phi đang đứng dựa lưng vào tường. Thấy tôi anh nói ngay:
- Tối nay nhớ em quá, học không nổi.
Tôi chớp mắt, anh là vậy đó. Tình cảm lúc nào cũng sôi động. Vậy mà hôm trước nói với tôi là một tuần nữa mới gặp, tôi nheo mắt:
- Vậy mình đi uống cà phê nha.
- Không, đi chơi, bây giờ mà ngồi quán anh chán lắm. Hay là mình lên sân thượng đi em.
- Dạ.
Chúng tôi đến ngồi ở góc cuối sân. Thế Phi ngước nhìn trời, rồi cười:
- Lâu lắm rồi mình mới lên đây. Em có nhớ lần đầu mình lên đây để làm gì không?
Tôi nói khẽ:
- Em nhớ.
- Làm gì nào?
Tôi cười cười:
- Lên đây để nghe anh dụ dỗ.
- Dụ dỗ thế nào?
- Anh bảo yêu ai cũng vậy, yêu giùm anh, anh sẽ cám ơn. Anh sẽ cho ăn chè, ăn kẹo... ăn đủ Thứ.
- Rồi sao nữa?
- Và tính em thì thích được ăn, thế là em đồng ý yêu anh.
Thế Phi cười vang một góc sân, tôi hoảng hồn đặt tay lên miệng anh:
- Anh cười nho nhỏ thôi, người ta nghe bây giờ.
Anh ngậm tay tôi trong miệng, cắn nhẹ:
- Bây giờ yêu anh rồi có hối hận không?
- Có.
- Tại sao?
- Tại vì hở một tí là anh la hét, quát nạt em.
- Em nói thật đó chứ?
Tôi nghiêm trang:
- Thật đó.
Thế Phi không cười nữa mà nhìn tôi dò xét:
- Không đùa chứ?
Tôi tỉnh bơ:
- Những chuyện thế này là em nói đùa.
Anh chợt yên lắng, ngồi trầm tư nhìn về phía cầu thang. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh nghĩ gì. Mấy lần sau này gặp nhau, Thế Phi thường hay kín đáo quan sát tôi. Chúng thường có những phút im lặng kéo dài. Thế rồi có khi bất ngờ quay lại, tôi thấy đôi mắt đan sắc sảo của anh nhìn tôi chăn chú, như muốn dò xét và đọc những ý nghĩ trong đầu tôi, những lúc ấy tôi thường nguýt anh:
- Nhìn gì thấy ghê, làm như nuốt em ấy.
Và Thế Phi thường cười, khỏa lấp:
- Người ta nhìn cũng không cho nữa à?
Rồi anh kéo tôi và người:
- Em phải là của anh, của chỉ một mình anh thôi, em không được quyền thuộc về ai khác đâu. Em phải nhớ kỹ điều đó nghe không?
Tôi xô anh ra:
- Anh nói chuyện nghe độc đoán thấy ghê.
- Đó là anh nói thật đấy nhỏ.
Những lúc Thế Phi như vậy, tôi chỉ cười. Có lúc tôi thoáng nghĩ anh nghi ngờ tôi với Huy Nam, nhưng ý nghĩ đó cũng bay mất và tôi lại vô tư nghịch nghịch trên khuôn mặt anh, cùng tận hưởng những giờ phút hiếm hoi được ở bên nhau.
Bây giờ Thế Phi cũng có vẻ trầm ngâm. Thật khó mà hiểu được anh đang nghĩ gì.
Tôi nhìn Thế Phi, rồi lại nghĩ lan man. Tôi nghĩ đến cuộc nói chuyện với Vân Hà lúc nãy. Nghĩ đến Vân Hà tôi lại nhớ đến mẹ, nhớ hoàn cảnh tuyệt vọng mẹ đang sống. Tôi thở dài buồn bã.
Một ý nghĩ thoáng qua làm tôi nhói tim, không chừng bây giờ ở nhà mẹ đang bị Ông ấy đánh đập cũng nên, trong khi tôi thì đang hạnh phúc bên cạnh người yêu. Tôi sung sướng quá, còn mẹ thì ở nhà chịu đắng cay, thế mà tôi không giúp gì được cho mẹ.
Buồn quá, biết làm sao dứt mình ra khỏi những ý nghĩ tăm tối này đây.
Tôi không hay mình lại thở dài.
Giọng Thế Phi làm tôi giật mình:
- Em nghĩ gì vậy Trân?
Anh đang nhìn tôi chăm chú, và đôi mắt anh như tối đi khi thấy cử chỉ Của tôi.
Tôi lắc đầu cười gượng:
- Em không nghĩ gì hết, em nhìn trăng mà.
Nói xong tôi mới biết mình lỡ lời. Khuôn mặt Phi thoáng nét dữ dội:
- Đêm nay mà em cũng thấy được trăng nữa à? Tư tưởng em bận đi hoang đến độ Không kiểm soát được những gì mình nói sao?
Tôi ngồi im. Hở một tí là anh bảo tư tưởng đi hoang, đi lung tung. Thế thì tôi biết nói gì bây giờ.
Anh lắc vai tôi:
- Em nghĩ gì vậy, nói đi.
- Em buồn chuyện gia đình, mấy ngày nay...
Anh lạnh lùng cắt ngang:
- Nói láo, anh không tin, em nghĩ tới gia đình cũng như lúc nãy bận ngắm trăng vậy chứ gì. Nói thật đi.
Tôi chỉ biết im miệng, không chừng càng nói càng chọc cho anh giận, không hiểu sao lúc này anh có những cơn giận ghê gớm đến vậy. Tôi mơ hồ cảm thấy anh không còn tin tôi nữa, điều ấy làm anh bất ổn. Có phải tâm trạng đó dày vò Thế Phi từ khi có Huy Nam xuất hiện.
Tôi hấp tấp:
- Anh Phi, anh Nam không...
Thế Phi chợt nổi khùng:
- Cái gì, cô dám nhắc tới anh ta trước mặt tôi à. Vậy ra trong đầu cô thật sự đang nghĩ đến hắn phải không?
- Không phải, không phải. Chính là tại vì anh nói, anh làm em tưởng... em nghĩ là...
Đầu tôi rối tung lên, chẳng biết giải thích thế nào cho rõ ràng. Gía mà Thế Phi không giận có lẽ tôi bình thản hơn. Tôi lắp bắp:
- Anh phải hiểu là em nhớ đến anh Nam tại vì em nghĩ anh tưởng em...
Thấy đôi mắt tóe lửa của Thế Phi, tôi càng quýnh quáng:
- Khoan, anh đừng nhìn em như vậy, để em nói, nãy giờ em đâu có... không phải, em nghĩ đến anh Nam vì anh cứ cho là em... em không biết nói sao bây giờ. Anh làm em khó xử quá, lúc nào cũng đưa em đến cảm giác bực tức không nói được...
Thế Phi lập lại câu nói của tôi:
- Tại vì lỡ một tí là anh la hét, quát nạt.
Anh gật gù:
- Cho nên em phải tìm một người luôn nhẹ nhàng tán tỉnh em và lúc nào cũng quỵ lụy em.
- Không phải, anh đừng...
Thế Phi quát lên:
- Cô im đi, cô càng nói chỉ càng làm tôi tức giận. Bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi không còn tin vào cô từ khi cô cứ một mực bám theo dạy ở nhà Huy Nam. Tôi không có chứng cớ rõ rệt để kết luận và chỉ biết im lặng xem cô làm gì, vì tôi tin là không có sự thật nào giấu kín mãi được. Bây giờ thì tôi có thể kết luận được rồi.
- Anh kết luận gì kia, em có...
- Thảo nào... mỗi lần ngồi bên tôi thì mơ mộng, nghĩ ngợi những chuyện xa vời khác, cô định cùng một lúc tóm cả hai con cá đấy hả? Đồ tham lam.
Thế Phi đẩy tôi ra, tôi lảo đảo vịn vào lan can. Anh nghiến răng:
- Tôi không chịu đựng nổi cô nữa, đằng sau khuôn mặt đẹp hiền dịu của cô là những toan tính quỷ quyệt ranh ma gì vậy? Cô định đem tôi và anh ta lên bàn cân xem bên nào nặng cân hơn chứ gì. Xin lỗi nhé, em không đủ bản lãnh để qua mặt anh đâu. Thế Phi này không phải là con nai để em nắm trong tay đâu. Em lầm rồi, thưa em.
Tôi run giọng:
- Anh nói gì vậy? Anh cho là em muốn lợi dụng...
- Không phải cho, mà là tin chắc như vậy. Em đang lựa chọn để tìm cho mình đấng lang quân bảo đảm cho em địa vị và kinh tế chứ gì, bởi vì tôi chưa có ý gì bảo đảm tương lai cho em. Sao em ngu quá vậy, em nghĩ có thể lừa gạt được tôi hả? Thế em định chừng nào thì loại tôi ra khỏi vòng chiến đây?
Thế đó, tất cả bình yên tốt đẹp tôi dành cho anh đã được đáp lại như vậy, uổng công tôi giữ gìn quá. Tôi tức giận:
- Anh là người hồ đồ, ngu ngốc.
Thế Phi bóp mạnh tay tôi, đau muốn chảy nước mắt. Tôi bậm môi lại, cố giữ cho mình đừng khóc.
- Cô nói gì, nói lại xem.
- Tôi nói anh là đồ ngu.
Anh giơ tay lên, tôi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, chờ một cái tát, nhưng một phút trôi qua trong im lặng.
Thế Phi gật gù:
- Cô bản lĩnh lắm. Tô đã đánh giá hơi thấp khi nghĩ rằng cô thơ ngây trung thực, không ngờ cô bản lãnh hơn nhiều. Biết mềm yếu khi năn nỉ, biết cứng rắn khi thấy không còn hy vọng. Hay lắm, về sự lăn lóc cô có thể liệt vào hàng đối thủ của tôi được rồi.
Tôi nhìn Thế Phi chăm chăm, anh cười lạnh lùng:
- Trong thế cờ này cô thua rồi, có lẽ Huy Nam còn ngờ nghệch nên mới thần tượng cô - Anh búng tay cái tách - nhưng tôi thì không.
-...
- Thế nào, cô thấy tôi với Huy Nam ai giàu hơn ai?
Chẳng suy nghĩ, tôi tát mạnh vào mặt Thế Phi, anh cũng tát lại tôi đau điếng, nét mặt lạnh như tiền:
- Một bài học để cô hiểu tôi là thế nào. Hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại cô. Chào.
Anh nhìn tôi một cách khinh bỉ, rồi quay người đi xuống, những bước đi thanh thản như đã rủ bỏ mMột món nợ.
Tôi đứng tựa lan can, đầu óc quay cuồng một sự phẫn nộ. Tôi nhìn đăm đăm vào màn đêm, đôi mắt ráo hoảnh, cảm giác tuỉ thân yếu đuối sẽ làm tôi khóc, nhưng sự đau đớn xúc phạm chỉ là tôi tức giận và trơ lì mà thôi.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác thù ghét Thế Phi, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho những lời nhục mạ của anh, tôi không chấp nhận một người yêu như vậy.
Tôi đứng một mình trên sân thượng cho đến khuya, rồi lặng lẽ đi xuống, lòng trĩu nặng một nỗi giận bất lực.
Một ngày, hai ngày... rồi một tuần đi qua. Thế Phi vẫn không thèm đến. Và với tôi thì đó là một tuần dài đăng đẳng sống trong cảm giác căm thù, tôi sẽ chấm hết tình yêu đầu đời ở đây, rũ bỏ mọi thứ để lòng thanh thản hơn.
Chiều nay Thế Phi đến gõ cửa phòng, anh bỏ về rồi vài ngày sau anh lại đến. Tôi bảo Vân Hà ra đuổi về. Nó ngần ngại:
- Hay là mi ra xem anh ấy nói gì, ta thấy anh có vẻ buồn quá.
Tôi xoay người quay mặt vào tường:
- Mi ra nói giùm là ta không rảnh, bảo ông ta về đi.
- Nhưng mà ảnh cứ đứng đó hoài, ta không dám đuổi, ngại lắm Trân. Hay là mi ra một chút đi.
Tôi nhắm mắt không trả lời, Vân Hà lải nhải một lát rồi đi ra ngoài, một lát sau tôi nghe tiếng chân đi trên hành lang. Vậy là Thế Phi về rồi.
Vân Hà ào ào vào phòng:
- Chắc mai mốt anh Phi không đến nữa đâu, thấy mặt ông ấy buồn buồn thấy sợ lắm... mi nghe ta nói không Trân?
- Nghe.
- Mi nghĩ sao?
- Không nghĩ gì hết.
- Nhỏ này cứng như đá vậy đó, giận gì mà dai quá. Nếu là ta thì chỉ nghe đến tìm một lần thôi là ta đã mềm lòng, đàng này người ta đã hạ mình đến ba, bốn lần, mi thật là...
Thấy tôi im lặng, Vân Hà làu bàu:
- Mi là người khó tính nhất mà ta mới thấy.
Tôi vẫn nằm im.
Làm sao mà Vân Hà hiểu được sự Yếu đuối có lúc xâm chiếm tôi, những ngày không có Thế Phi tôi thấy thương nhớ và có lúc muốn lập tức chạy đến tìm anh, năn nỉ giải thích với anh, vì tôi không chịu nổi ý nghĩ là tôi đã mất anh.
Nhưng rồi qua phút mềm yếu, tôi chỉ còn lại cảm giác bị xúc phạm và tôi giận cay đắng Thế Phi. Anh đã ném vào mặt tôi những lời khinh miệt gì? “Những toan tính quỷ quyệt “, “con người lừa gạt”... và anh đã hỏi thế nào kia chứ. [navy][i]“ Tôi với Huy Nam ai giàu hơn”. Thì ra trong đầu anh đã từng có ý nghĩ xem thường tôi. Nếu tôi vẫn sống dựa vào anh, có lẽ anh sẽ còn chà đạp tôi phũ phàng hơn thế nữa.
Lỡ yêu một người độc đoán như anh rồi thì ráng mà quên.
Trưa nay Thế Phi đón tôi ở cổng trường. Thấy anh bên kia đường, tôi trở vào ngồi lì trong lớp.
Chờ mọi người về hết, tôi định xuống sân thì cánh cửa bật mở, Thế Phi đứng sững nhìn tôi:
- Em định trốn anh đến chừng nào?
Tôi giật mình đứng dậy, rồi theo phản xạ tự nhiên với tay lấy chiếc giỏ trên bàn chạy ra ngoài, nhưng anh đã đứng chắn ở cửa:
- Ở lại anh nói chuyện một chút.
Tôi đẩy anh ra:
- Không, tôi phải về.
- Em không được về.
Thế Phi kéo mạnh một cái, tôi ngã chúi vào lòng anh, tôi cố vùng vẫy, nhưng vòng tay anh vững như gọng kìm:
- Em đừng có bướng, anh bắt được em rồi, em không thoát được anh nữa đâu.
- Tôi không muốn nói chuyện với anh, buông tôi ra.
- Không buông.
Thế Phi cúi xuống, hấp tấp hôn tôi, tôi mím miệng phản đối, nhưng anh không nhìn thấy phản ứng của tôi, vẫn tham lam ngấu nghiến môi tôi, vòng tay xiết người tôi đến ngạt thở.
Đầu óc tôi váng vất, tôi phản đối yếu dần. Và rồi không biết từ lúc nào tôi đã choàng tay qua cổ Thế Phi, chúng tôi hôn nhau gấp gáp giữa lớp học vắng lặng.
Rồi chúng tôi rời nhau ra, Thế Phi âu yếm vén những sợi tóc trên trán tôi:
- Còn giận anh không?
Tôi lườm anh:
- Không thèm trả lời.
- Giận anh đến độ tránh mặt anh suốt hai tuần không cho anh gặp. Em kiên gan thật. Muốn làm khổ anh phải không, em không cho anh được yên ổn lấy một ngày. Suốt hai tuần nay anh không học hành gì được, biết lỗi của em chưa.
Tôi hờn mát:
- Anh còn tìm người ta chi vậy, để miệt thị nữa chứ gì?
Thế Phi nói chậm chạp:
- Thôi mà em, anh đâu muốn làm em buồn.
- Vậy chứ tìm làm gì?
- Nhớ em kinh khủng em yêu ạ.
Tôi cắn môi:
- Xì, anh mà yêu được một người [navy][i]“toan tính quỷ quyệt” như em à?
Thế Phi điềm tĩnh chọc tôi:
- Thương em lắm em biết không.
Tôi nhắc lại:
- Nhưng em là một người toan tính quỷ quyệt kia mà, làm sao mà anh có thể...
Giọng Thế Phi van lơn:
- Thôi mà Trân, quên những lời nói đó đi em. Anh không cố ý xúc phạm em mà. Em chỉ biết một điều là anh rất thương em, thương không bờ bến em biết không. Và anh không chịu nổi khi em yêu anh bằng phân nửa tình cảm của em.
Tôi thấy xúc động và thương anh quá. Những ngày tôi buồn anh cũng đâu có lúc nào thanh thản. Tại sao giai đoạn quan trọng này chúng tôi lại giận dỗi nhau chứ. Mà thực ra có chuyện gì đáng để giận đâu, hai đứa đang rất yêu nhau kia mà.
Nếu anh rớt tốt nghiệp là lỗi tại tôi mất.
~ ° ~
Tôi đẩy cổng, hấp tấp đi vào phòng khách. Hôm nay tôi đã đi trễ đến hơn nửa tiếng, có lẽ Thụy Anh chờ tôi lâu lắm.
Trong phòng chẳng có ai ngoài Huy Nam, anh đang ngồi bên chiếc dương cầm nhưng không đàn, có vẻ như đang suy tư lặng lẽ. Hình như hôm nay anh không đến bệnh viện.
Tôi thở hổn hển:
- Xin lỗi, hôm nay Trân đến trễ quá, bé Anh chắc là chờ Trân lắm.
Huy Nam quay lại:
- Sáng nay cô bé về ngoại rồi Trân, chắc là đến tối mới về.
Anh đóng nắp đàn, đứng dậy:
- Trân ngồi nghỉ Một lát đi, chắc là cô chạy mệt lắm phải không?
- Dạ, tại Trân sợ trễ.
Huy Nam nhìn một lát rồi chậm rãi:
- Từ ký túc xá đến đây xa quá, mai mốt nếu lỡ có trễ Trân cứ nghỉ. Đi vậy mệt lắm.
Tôi rút khăn lau những giọt mồ hôi trên trán, cảm thấy người nóng bừng.
Tôi liếc nhìn Huy Nam, chẳng biết nói gì. Trong cử chỉ của anh tôi nhận thấy có một cái gì đó vừa ân cần vừa gần gũi xa cách, sự xa cách miễn cưỡng như phải kiềm chế một ý muốn nào đó... không hiểu sao điều đó làm tôi xúc động nhẹ nhàng.
Huy Nam đi về phía kệ sách, rút ta một bản nhạc mang đến đưa tôi:
- Tôi vừa tìm được khúc nhạc của Beethoven, chỉ có một đoạn thôi nhưng rất hay, Trân mang về xem đi.
Tôi đỡ lấy bản nhạc trên tay Huy Nam:
- Anh Nam tìm ở đâu vậy?
- Của người bạn cho mượn.
Tôi nhìn lướt qua từng dòng nhạc, Huy Nam đề nghị:
- Hay là Trân đàn thử xem, tôi nghĩ cô sẽ rất thích đoạn nhạc này.
- Dạ.
Tôi đứng dậy, đến ngồi vào đàn dạo thử đoạn đầu. Huy Nam đứng chống tay cạnh nắp đàn, cúi xuống theo dõi.
Tôi vừa ngước lên, anh đã hỏi đón:
- Trân thấy thế nào?
- Hay ghê hả anh Nam, Trân thích lắm. Anh cho Trân mượn về chép lại nha.
Huy Nam nhìn tôi thật lâu:
- Trân cứ giữ đi, tôi chép đoạn nhạc này cho cô đó.
- Cám ơn anh Nam nghe.
- Đừng khách sáo với tôi như vậy Trân.
Chúng tôi tự nhiên im lặng, tôi lướt hờ những ngón tay lên phím đàn, chẳng biết phải nói gì nữa. Tôi định về thì Huy Nam nói nhỏ:
- Mấy lúc sau này Trân có chuyện gì buồn phải không?
Tôi ngước nhìn Huy Nam, hơi ngạc nhiên:
- Dạ, Trân bình thường thôi, không có gì hết.
- Tôi biết tôi hỏi như vậy là đi hơi xa, nhưng tôi không im lặng được nữa, tôi đã tìm hiểu cô từ lâu lắm, từ lúc... nhưng thôi, nói chuyện đó làm gì, cô chỉ cần biết rằng tôi đã nhìn thấy cô buồn, và tôi muốn...
Huy Nam khoát tay bất lực như không diễn đạt được những điều muốn nói. Tôi ngồi im, suy nghĩ mãi vẫn không biết làm sao.
Anh đứng yên, đầu hơi gục xuống, mái tóc rũ trán làm khuôn mặt anh như tối đi. Tôi chỉ biết ngồi yên, hờ hững ngắm mấy bông hồng cắm trong bình.
Bất chợt anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực. Anh nói một hơi như sợ bị tôi ngắt quãng giữa chừng:
- Trân hãy ngồi im lặng như vậy đi, và hãy cố gắng hiểu những điều tôi nói, rồi sau đó muốn cư xử với tôi ra sao cũng được. Bây giờ tôi không thể im lặng được nữa. Như thế này là quá sực chịu đựng tôi rồi.
Tôi sợ hãi nhìn Huy Nam, anh vẫn nói mải miết:
- Không hiểu từ lúc nào đó tôi luôn bị hình bóng của cô ám ảnh. Bất cứ đi đâu và làm gì tôi vẫn nghĩ đến cô. Mỗi chiều đi làm vể tôi khao khát được thấy cô, chỉ nhìn thấy một chút hôi cũng đủ để tôi hạnh phúc. Thật là đau khổ khi nhận ra rằng đó là thứ tình yêu mạnh mẽ và làm đảo lộn hoàn toàn cuộc đời tôi. Và tôi nhận thức rằng trước đây tôi chưa bao giờ có được tình yêu đích thực. Tôi biết như thế là có lỗi với Thùy Linh, nhưng cũng không muốn và cũng không thể làm điều gì đó chuộc lỗi với cô ấy.
- Anh Nam, đừng nên...
- Không, Trân để tôi nói hết, đừng ngăn cản tôi, cô không làm didều đó được đâu. Bởi vì tôi đã có quá nhiều lúc ngăn cản mình nhưng cuôi cùng tôi chịu thua và bất lực. Trái tim tôi mạnh mẽ hơn lý trí, và tình yêu của tôi đối với cô cũng đòi hỏi được bày tỏ đến tận cùng.
Huy Nam chợt dừng lại, lặng thinh. Tôi định lên tiếng thì anh nói tiếp:
- Trước đây tôi chưa bao giờ yêu Thùy Linh và cũng không bận tâm tìm hiểu vì sao tôi cưới cô ấy. Thùy Linh hiền, phục tùng và là cô bạn nhỏ thời thơ ấu của tôi. Tôi nghĩ rằng việc cô ấy làm vợ tôi cũng là điều tất nhiên, như ra trường thì việc tiếp theo là phải đi làm, tất cả là một sự xắp đặt yên ổn. Thế rồi cô đến, tâm hồn tôi bị chi phối. Tôi hiểu rằng tôi yêu cô, yêu cô đến nỗi lý trí trở thành mờ nhạt. Tôi chỉ còn một khát khao duy nhất là được cưới cô làm vợ, giành cô về tay tôi, còn thì mặc tất cả. Tôi sẵn sàng xin cô ấy tha lỗi vì tôi đã làm sụp đổ cuộc hôn nhân của cô ấy.
Tôi kêu khẽ:
- Đừng có ý nghĩ như vậy anh Nam, chị Thùy Linh rất yêu anh.
Huy Nam ngồi phịch xuống ghế, xoa trán. Anh thở dài:
- Nhưng tôi chỉ thương cô ấy như em gái, đó là sai lầm của tôi.
-...
- Tôi không thể ngang nhiên rời bỏ Thùy Linh, cũng không thể cưới cô ấy bằng tình thương hại, một ngày nào đó khi nhận ra, cô ấy sẽ buồn khổ và hận tôi, có lẽ rồi tôi cứ nói thật với Thùy Linh và để cô ấy quyết định. Tôi tin là Thùy Linh sẽ sáng suốt lựa chọn.
- Không, anh không được như vậy anh Nam ạ, Trân không muốn chị Linh hiểu lầm Trân trong khị..
- Trong khi thế nào Trân?
- Trong khi Trân không có lỗi gì với chị ấy.
Huy Nam buồn buồn:
- Tôi biết.
Anh lặng thinh, rồi nhìn vào mắt tôi:
- Trân yêu người ấy lắm phải không?
Tôi muốn ngay lập tức nói rằng tôi rất yêu Thế Phi và tình yêu đó không ai có thể lay chuyển được. Nhưng tôi im lặng. Dù sao thì cũng không nên làm buồn một người đang tuyệt vọng. Tôi không nỡ.
Huy Nam nhìn tôi đăm đăm, thấy thái độ của tôi, anh thở nhẹ:
- Như vậy là tôi có quyền hy vọng.
Tôi lúng túng:
- Đừng nghĩ như vậy anh Nam, không phải là như anh nghĩ, anh đừng dấn sâu vào tình cảm của mình, như vậy cuối cùng anh sẽ... sẽ chỉ càng bế tắc thêm. Trân không muốn như vậy, không bao giờ Trân muốn người khác buồn vì mình.
- Trân có biết con thiêu thân không? Nó biết rằng lao vào ánh đèn là sẽ bị hủy diệt, nhưng rồi nó vẫn không ngừng được.
Tôi chẳng biết phải nói gì bây giờ, an ủi chỉ và vô ích, cũng không thể làm cho Huy Nam hy vọng. T6oi nghĩ trong tình thế này im lặng là tốt nhất.
Tôi liếc đồng hồ, đã hơn sáu giờ.
Huy Nam chợt đứng dậy, mở ngăn tủ, anh lật mấy quyển sách lên và lấy ra một quyển sổ nhỏ. Anh đến ngồi đối diện với tôi:
- Tặng Trân quyển thơ, tôi làm nói vì Trân. Lần đầu tiên tôi làm thơ vì một người con gái. Trân hãy nhận nó, nếu không thích thì Trân cứ ném nó vào lửa.
Tôi nghiêm trang:
- Anh Nam nghĩ Trân làm chuyện đó được sao?
Huy Nam có vẻ xúc động:
- Cám ơn tình cảm tốt đẹp của Trân đối với món quà của tôi.
Tôi chìa tay ra, nghiêng đầu:
- Anh Nam này, Trân muốn anh hãy xem Trân như một người bạn, như vậy anh sẽ thấy thanh thản hơn.
Huy Nam miễn cưỡng nắm tay tôi:
- Tôi sẽ cố gắng.
Anh chợt siết nhẹ:
- Nhưng có lẽ là không bao giờ được đâu Trân ạ. Tình yêu như một mũi tên, khi bắn ra rồi nó chỉ biết lao đi chứ không dừng lại được. Tôi biết mình không có quyền, nhưng vẫn cứ hy vọng, miễn là Trân đừng...
Hình như có một bóng người đi vào, tôi quay lại và cũng sửng sốt nhận ra Thế Phi.
Anh đứng sững ở cửa, đôi mắt tóe lửa nhìn tôi và Huy Nam.
Tôi hấp tấp rút tay lại, Huy Nam cũng quay ra nhìn, rồi yên lặng, dáng điệu bình tĩnh chờ đợi.
Thế Phi như trong cơn điên giận, anh phóng tới nắm tay vai tôi, lắc tôi dữ dội:
- Như vậy là cô không có gì để thanh minh hay chối cãi, phải không? Nói đi!
Tôi bị lắc đến chóng mặt, nhưng vẫn cố giải thích:
- Anh buông em ra đi anh Phi, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
Thế Phi nói như thét:
- Thế tất cả những điều tôi thấy là gì đây, tôi phải giải thích nó thế nào?
- Em chỉ...
- Im miệng đi, không cần phân bua gì hết.
Anh nuốt nước bọt, thở mạnh:
- Tôi đứng bên kia đường chờ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng không chịu nổi phải xông vào đây để tìm hiểu sự thật. Thật là dối trá ghê tởm.
Tôi lắp bắp:
- Em không biết hôm nay anh đến đón, nếu biết thì em...
- Thì cô đã hẹn vào ngày khác phải không. Rất may là tôi đến bất ngờ. Nếu không thì còn bị cô xỏ mũi đến bao giờ. Đồ tham lam phản bội.
Tôi nhìn gương mặt đỏ phừng của Thế Phi, chưa bao giờ anh giận điên cuồng đến như vậy. Tôi càng rối rắm:
- Anh đừng mắng nhiếc em như vậy, anh đã mắng em một lần rồi sau đó hối hận, anh nhớ không? Bây giờ anh đưa em về đi, em sẽ giải thích hết với anh.
Thế Phi quát lên:
- Có bóp cô ra như cám tôi cũng chưa hả giận. Đối với loại người như cô mắng nhiếc hãy còn là nhẹ. Và tôi thề đây là lần cuối cùng còn thấy mặt cô. Đừng bao giờ hy vọng tôi yếu mềm quỵ lụy nữa. Đủ lắm rồi.
Tôi níu tay anh, nước mắt ngân ngấn:
- Có thể anh sẽ cắt đứt với em, em chấp nhận. Nhưng anh phải để em giải thích hết đi, như thế này là oan ức lắm, anh Phi.
Anh cười khinh miệt:
- Lau nước mắt đi, khóc lóc bây giờ không lung lạc được tôi đâu. Từ đó tới giờ cô đem nước mắt ra khuất phục tôi bao nhiêu lần rồi, bây giờ thì không còn tác dụng đâu, để dành nước mắt đó mà lừa gạt bọn ngốc khác, có thể cô sẽ thành công, nhưng tôi thì không.
Anh hất mạnh tôi ra làm tôi ngã người xuống ghế, Huy Nam chợt bước đến chắn trước tôi, giọng bình tĩnh:
- Anh Phi này, anh không thấy anh đã nặng tay với Nghi Trân quá sao?
Thế Phi trừng mắt nhìn Huy Nam, rồi lạnh lùng:
- Anh xót xa lắm à? Hừ. Lẽ ra tôi phải cho anh một trận để anh chừa cái tội cướp giật người yêu của kẻ khác. Nhưng tôi nghĩ hai thằng con trai đánh nhau vì một cô gái thì chẳng danh dự gì, tôi tha cho anh đó. Đi cho khuất mắt tôi đi.
- Anh quên là anh đang ở đâu rồi.
Thế Phi nhìn quanh, rồi gật gù:
- Tôi nhớ chứ, nhưng điều đó cũng không cản tôi dạy cho anh một bài học đâu, nếu tôi muốn làm thì tôi không sợ gì hết. Có điều là tôi không muốn. Anh biết bây giờ tôi nghĩ gì về anh không?
-...
- Tôi thấy anh là một thằng ngốc, đại ngốc, anh si tình như một thằng khờ, tôi thương hại anh hơn là ghét. Vì tôi nghĩ đến lúc nào đó anh cũng sẽ bị bỏ rơi như tôi bây giờ thôi, không xa đâu. Anh là người từng trải, chắc anh cũng thừa biết loại người xảo quyệt như cô ta chỉ dẫn mấy thằng ngốc như anh đến địa ngục thôi.
Huy Nam vẫn bình thản:
- Có lẽ anh đã xúc phạm tôi hơi nhiều, anh không thấy vậy sao? Còn việc tôi si tình thế nào đó là việc của tôi.
Thế Phi như chợt nổi khùng lên, anh nắm ngực áo Huy Nam đôi mắt tóe lửa:
- Anh thừa chuyện anh cướp Nghi Trân của tôi à? Anh không biết xấu hổ về việc làm của mình à? Chỉ một câu nói của anh thôi cũng đủ để tôi cho anh một trận. Thật là đáng khinh bỉ.
Anh quay lại nhìn tôi, rồi nhìn Huy Nam nghiến răng:
- Một tên đểu cáng và một người lừa dối, xảo trá. Thật xứng đôi đó chứ. Tại sao trời xui khiến tôi vướng vào mối quan hệ đáng nguyền rủa này.
Anh đá phăng chiếc ghế bên cạnh rồi đi ra cửa, xô mạnh cửa làm kính rơi loảng xoảng, những mảnh thủy tinh văng tung tóe trên nền gạch.
Đổ vỡ hết rồi, một sự sụp đổ tan nát và nặng nề quá sực chịu đựng của tôi.
Tôi nhìn đăm đăm những mảnh thủy tinh, nghe một nỗi trống trải làm rã rời tâm hồn.
Huy Nam cúi xuống nhìn vào mặt tôi:
- Đừng khóc nữa Trân, tôi xin lỗi.
Tôi không trả lời Huy Nam, anh thật là độc ác. Lẽ ra anh phải giải thích tất cả với Thế Phi, lẽ ra anh phải xin lỗi anh ấy, thế mà anh không làm điều đó. Và còn thừa nhật tình cảm của mình. Huy Nam cũng đáng sợ lắm, anh im lặng nhìn tình yêu của chúng tôi đổ vỡ để mà thầm hy vọng. Tôi căm ghét anh lám.
Tôi đứng dậy, bước đến bàn lấy chiếc giỏ rồi lẳng lặng bỏ về. Huy Nam ngồi gục đầu trong tay.