Chương 10
Miền đất hứa

Một ngày tháng 9 đẹp trời,bốn chị em cùng nhau leo lên một ngọn đồi gần nhà,chọn một bãi cỏ râm mát.Sáng hôm ấy,Laurie thấy trong người rất uể ỏai,anh lên đồi và bắt gặp các cô gái đang bạn bịu làm việc dưới gốc cây.Meg đang khâu vá, Amy chăm chú vẽ tranh,Beth mải mê đi hái những bông hoa đủ màu xinh tươi,còn Jo đọc sách cho mọi người cùng nghe.
Họ trông thật bận rộn và cả đến khi anh tiến lại rất gần mà vẫn không ai hay biết.Chàng trai hắng giọng khẽ hỏi:" Cho tôi cùng tham gia với nhé?Tôi có làm phiền các bạn không?"
Meg nhìn lẹn tỏ vẻ không hài lòng,nhưng Jo đã vui vẻ nói:"Tất nhiên anh có thể cùng tham gia. Khi nãy chúng tôi định rủ anh nhưng lại nghĩ rằng anh không thích gia nhập cùng nhóm con gái thế này".
"Bao giờ tôi cũng thích các bạn,nhưng nếu chị Meg không muốn,tôi sẽ đi ngay."
"Nếu được ở lại tôi sẵn sàng làm mọi việc các bạn gia cho. Tôi đã quá mệt mỏi vì cứ phải ở nhà một mình".
"Vậy hãy cầm quyển sách này và đọc to cho chúng ta cùng nghe".Jo dõng dạc.Laurie đón lấy cuốn truyện và bắt đầu đọc một mạch cho đến hết.Đọc xong anh hỏi:'Còn bây giờ các bạn có thể cho tôi biết mình đang bắt đầu kế họach mới gì vậy?"
"Ta nói cho anh ấy biết chứ? "Meg quay sang,hỏi ý kiếm các em.
"Thôi được".Jo nói,"Sau tuần lễ làm biếng đầu tiên,chị em chúng tôi quếtt định sẽ làm một lương công việc nhất định trong ngày.Mẹ chúng tôi muốn chúng tôi ra ngòai trời càng nhiều càng tốt,cì thế bọn tôi đã đem mọi thứ đến đây làm...và quả thật là rất vui!chúng tôi gỉa làm những kẻ du hành,và ngọn đồi đằng kia là miến đất hứa của mình."
Jo đưa tay chỉ ra xa,Laurie đưa mắt nhìn khỏang rừng thưa trải dài bát ngát trước mặt bẹn kia dòng sông và xa xa nhấp nhô những ngọn đồi xanh êm ả in bóng trên nền trời.Bấy giờ mặt trời đang từ từ lặn xuống đằng Tây,hắt ánh nắng vàng rực lên những áng mây,trông xa xa như những bức tường thành bao quanh một thành phố thiên đường tráng lệ.
"Nếu tất cả chúng ta đều thực hiện được những ước mơ của mình và cùng nhau sống ở nơi đó...chắc là vui lắm nhỉ!"Jo mơ màng.
Laurie lên tiếng:"Tôi mơ ước nhiều đến nỗi chẳng bíêt mình thích nhất cái gì nữa".
"Laurie này, bạn phải quyết định đi chứ".Meg nói:"Bây giờ hãy nói cho chúng tôi biết bạn ước muốn gì nhất?".
"Tôi sẽ nói...nhưng các bạn cũng phải nói cho tôi nghe đấy nhé".
"Được thôi,chúng tôi sẽ nói.Giờ thì bạn nói trước đi,Laurie".
"Sau khi đã mở mang kiến thức về thế giới xung quanh,tôi muốn được sang sống bên Đứa,học nhạc thật giỏi,trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng.Tôi sẽ chẳng bao giờ bận tâm về tiền bạc hay việc buôn bán mà chỉ sống cho những gì mình thích.Đó là uớc mơ của tôi.Còn chị Meg thì sao?"
Phải một lúc lâu suy nghĩ,Meg mới chậm rãi nói:"
"Tôi thích có một căn nhà rộng rãi với đầy đủ tiện nghi....thức ăn ngon,quần áo đẹp,nhiều tiền và những con người vui tính..."
"Chẳng lẽ không có một người đàn ông nào trong căn nhà của chị sao?"Laurie tinh nghịch.
"Thì tôi đã bảo là những con người vui tính đấy thôi."Meg đáp, cúi đầu lẩn tránh cái nhìn dò xét của Laurie.
"Sao chị lại không nói rằng chị thích có một người chồng đẹp trai...thông minh,cùng những đứa con ngoan ngõan,đáng yêu..."Jo thắc mắc."Chị thừa biết ngôi nhà trong mơ của chị không thể hòan hảo nếu thiếu họ cơ mà."
"Còn em,trong nhà chắc cũng chẳng có gì ngòai giấy tờ,...sách vở và bút viết chứ gì!"Meg đáp lại cáu kỉnh.
"Tất nhiên,em sẽ có riêng một can phòng chứa đầy sách và một cây bút giúp em sáng tác truyện.,để rồi em sẽ trở thành một tác giả lừng danh nhất thế giới."
"Còn em chỉ mơ ước đuợc sống hạnh phúc bên bố mẹ trong chính căn nhà thân thương của mình...và giúp mẹ coi sóc nhà cửa."
"Không còn gì nữa sao Beth?"Laurie hỏi.
"Vâng,từ ngày có cây đàn piano xinh xắn,em không còn ước mơ gì hơn thế nữa".
"Em thì thích nhiều thứ lắm"Amy trầm ngâm,"Nhưng mơ ước lớn nhất của em là được sang Rome vẽ tranh và trở thành một nữ họa sĩ vĩ đại hàng đầu của nhân lọai."
"Chà...chúng ta ai cũng muốn giàu có và nổi tiếng,chỉ riêng Beth là không".
"Không biết 10 năm sau,tất cả chúng mình sẽ ra sao nhỉ..."Jo dõi mắt nhìn xa xăm,trên khuôn mặt tháng nét tư lư.
"Anh hi vọng lúc ấy mình sẽ là được điều gì đó đáng tự hào nhưng anh lại sợ cái bản tính lười biếng của mình quá Jo à".Laurie tỏ vẻ buồn buồn.
"Mẹ em nó khi có nguyên nhân chính đáng thức đầy,tự nhiên anh sẽ hết mình vì công việc."
-Thật ư?Hy vọng mẹ em nói đúng.Đáng ra anh phải học để ông nội vui lòng nhưng ông lại muốn anh vào đại học...rồi khi ra trường sẽ trở thành một thợ máy để quản lý hãng đóng tàu của ông.Nhưng anh không ưa lối sống ấy.Vào đại học bốn năm kể như anh đã làm tròn bổn phận đối với ông nội,nhưng giá mà có ai đó ỏ lai chăm sóc ông thì anh đã không chần chừ chạy sang Đứa, theo đuổi âm nhạc..."
Laurie càng nói càng tỏ ra bất bình khiến các cô gái phải ngạc nhiên.Đợi cơn giận nguôi ngoai trong lòng Laurie,Jo mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:"
"Anh nên vâng lời ông nội,Laurie à.Nếu thấy anh học hành chăm chỉ lúc này lẫn trong hững năm vào đại học,em cam đoan rằng ông sẽ thương và chiều theo mong muốn của anh.Chứ...anh mà đi rồi thì còn ai ở lại với ông nữa."
Tối hôm ấy,trong khi Beth đang say sưa chơi những bãn nhạc ưa thích cho ông nội Laurie nghe,anh đứng trong bóng tôi,nép mình vào cửa sổ,yên lặng lắng nghe rồi thầm nhủ:'Nếu mình đi rồi,ông nội sẽ cô đơn biết mấy!...Không...hãy tạm gác những ước mơ ấy lại.Mình sẽ luôn ở bên ông bởi mình là tất cả đối với ông".