Chương 19
Những ngày cuối năm

Cô trông thấy bố vẫn đang nằm nghỉ trong phòng,cạnh là mẹ và hai em.
"Ôi,bố!Bố xuống ngay đi".Jo kêu lên thúc gịuc,ngăn không cho anh Brooke hôm chị Meg nữa.Chị ấy có vẻ thích thế lắm!thậm chí anh ta còn dám hôn cả con,rồi lại yêu cầu con chúc mừng nữa chứ,cứ làm như con thèm lắm ấy!"Ông bà March lạp tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.Họ nhìn nhau mỉm cười rồi cùng đi xuống.Jo nằm vật ra giường khóc nhưng chỉ lát sau khi cơn giận đã nguôi ngoai,cô báo lại tin tức đáng buồn cho hai đứa em thì chúng chẳng hề rơi nước mắt như cô nghĩ.Hai đứa đều tỏ vẻ vui mừng vì chúng rất thích John Brooke và khi biết nay mai đây sẽ thành anh rể của mìhn thì chúng cùng cho như vậy thật tuyệt vời.Jo không mảy may được an ủi,cô bèn đi lên căn phòng nhỏ trên gác của mình,tâm sự nỗi niềm với những chú chuột thân thiết.
Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong phòng khách chiều hôm ấy.Có nhiều lời bàn tán và John Brooke đã khiến bạn bè phải ngạc nhiên trước dự định táo bạo của anh.
"Tớ sẽ làm việc thật cật lực"Anh nói,"Bây giờ thì việc kiếm tiền của minh đã có được mục đích hẳn hoi!và tớ tin chắc rằng mình sẽ xây được một ngôi nhà xinh xắn cho Meg,người yêu của mình."
Ông bà March thật sự quý mến anh như một ứua con trai,họ biết anh là người tốt và cho phép anh thực hiện đúng những kế họach của mình.Khi cả nhà đã ngồi vào bàn dùng bữa tối,Meg và John trông thât hạnh phúc đến nỗi Jo phải tự thấy rằng mình cũng phải cố tỏ ra vui vẻ...và cô ta đã ráng hết sức.
"Bây giờ thì chị không thể nói là chẳng bao giờ có chuyện vui gì xảy ra nữa,đúng không chị Meg?"Amy nhìn vẻ mặt sung sướng của chị,hỏi.
"Không,chắc chắn chị không thể lặp lại câu nói ấy đuợc."Meg mỉm cười đáp,tưởng như cô đang đi trong một giấc mơ,không còn màng đến những thứ tầm thường nhỏ nhặt xung quanh.
"Năm nay thật lắm nỗi buồn,nhưng cũng nhiều niềm vui!"Bà March lên tiếng."Và ta đáng ra nên cảm tạ Chúa,vì vào những ngày cuối năm chúng ta tất cả lại được ngồi bên nhau,hạnh phúc và có cả John đây,một thành viên mới của gia đình."
"Hy vọng sang năm mọi việc sẽ tốt đẹp hơn."Jo cũng góp lời dù vẫn cảm thấy khó lòng nhìn lâu được cái vẻ mơ mộng như ngất ngây vì hạnh phúc trên khuôn mặt của chị Meg.
"Và cháu tin rằng năm sau sẽ còn nhiều điều đáng mừang hơn nữa."John Brooke tiếp lời,mỉm cười với Meg."Cháu sẽ thực hiện những dự định của mình và ý cháu muốn nói là mọi việc sẽ được hòan thành."Anh nói thêm"cứ như giờ đây đối với anh tất cả đều có thể làm được."
"Thời gian có vẻ gấp rút đối với em đấy!"Meg đùa."Em có quá nhiều điều cần phải học hỏi thêm."
"Em chỉ còn phải đợi nữa thôi!Anh sẽ làm tất cả."
"Laurie đến kìa!"Jo nhìn qua cửa sổ và đã thấy anh bạn hàng xóm đang rảo bước trên lối đi nhỏ ngang qua vườn,trên tay cầm,mấy cành hoa xinh đẹp.Khi bước vào phòng,anh tiếng đến trước mặt Meg,trao cho cô những đóa hoa và nói:
"Dành cho cô John Brooke!"sau đó là những lời chúc tốt đẹp cho đôi bạn trẻ.
"Em biết thầy sẽ đạt được những gì mình mong muốn".Anh quay sang người thầy giáo trẻ của mình,"Thầy luôn luôn hành động đúng và khi đã quyết điều gì thì ắt phải thực hiện được."
"Em thật tử tế,Laurie à!"John Brooke vỗ mạnh vai người học trò của mình,"Thầy cám ơn em vì những lời chúc chân thành ấy,nhân đây thầy muốn mời em đến dự đám cưới của thầy và Meg,có lẽ sang năm sẽ tổ chức."
"Em sẽ đến cho dù lúc ấy có ở tận cùng trái đất đi chăng nữa.Hai chúng ta sẽ cùng có mặt vào ngày vui hôm ấy đúng không Jo?Kìa...Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi tiếp,giọng khẽ hơn,"Trông em không được vui lắm?"
"Sẽ không bao giờ còn được như hồi trước nữa!Em đã mất đi ngườ bạn thân thiết ấ1t của mình..."Jo nói,nước mắt chỉ chực trào ra.
"Nhưhng dầu sao,em đã có anh?"Laurie an ủi,"Có thể là anh không được như chị Meg nhưng anh sẽ luôn luôn ở bên em Jo à.Anh hứa đấy.Anh sẽ học xong đại học,không lâu nữa đâu và lúc ấy chúng ta có thể đi thật xa,tìm hiểu về thế giới.Chẳng lẽ em không thích sao?"
"Vâng,có thể như thế sẽ rất vui,nhưng chúng ta làm sao biết được trong ba năm tới mọi việc sẽ ra sao.."
"Quả là như vậy,nhưng em không mu6ón thử đóan xem lúc ấy tuơng lai mình sẽ ra thế nào ư?Anh thì rất thích đóan..."
"Em không ưa lắm".Jo chậm rãi,"Vì có thể lúc đó một sự việc không vui sẽ xảy ra.Hiện tại thì trông ai cũng hạnh phúc,vui tươi cả.Có lẽ 3 năm nữa sẽ hạnh phúc hơn thế này,nhưng...biết đâu lại không được vui như thế này."Jo đưa mắt nhìn những khuôn mặt đang ánh lên niềm hạnh phúc.Bố mẹ em đang lặng lẽ ngồi bên nhau,hồi tưởng lại những năm tháng đã qua từ khi hai người lần đầu tiên gặp gỡ,đã hai mươi năm trôi qua,có biết bao nhiêu ngọt bùi,đắng cay họ đã cùng nhau chia sẻ.Và giờ đây,bốn đứa con gái họ đã trưởng thành.
"Anh không phải lo sợ gì cho các con cả."Người cha khẽ nói,"Chúng sẽ chịu đựng tất cả,như chúng ta đã một thời trải qua.Song anh tin rằng chúng sẽ được hạnh phúc."Hai vợ chồng ngắm nhìn những khuôn mặt trẻ đang quay quần bên bếp lữa - Meg và Jo, Beth và Amy, Laurie và John Brooke.
"Tương lai bọn trẻ sẽ ra sao?"