Hồi 37
Quỷ Diện Tiên Ông

Võ Lâm Hoàng Đế cười toe toét nói:
- Không, ta đã mục kích y chạy vào đây, chính ta cũng chẳng giấu giếm ngươi làm gì. Bọn này đã dùng một giá rất cao mua được cháu dâu ấy với Nữ Nô Phiến Tử, đồng thời cháu ngoan ta lại yêu thương y đến nỗi phải phát điên lên nên bọn này phải tìm cho ra y mang về mới xong.
Người áo vàng lạnh lùng hét:
- Ta đã nói y chẳng có mặt tại đây, có nghe chăng?
- Thế thì để bọn này vào đó tìm thử xem sao?
- Không được!
Mặt Vương Hoa biến sắc nói:
- Thế thì ngươi cố tình làm khó dễ bọn ta rồi!
- Làm khó dễ ngươi thì sao?
Vương Hoa lạnh lùng nói:
- Thế thì ta phải xuất thủ thôi...
- Ngươi cứ xuất thủ thử xem.
Vương Hoa không nói gì hết, lượn mình lướt tới tấn công đối phương ngay.
Hình như người áo vàng đã biết võ công của Vương Hoa không phải tầm thường, cho nên trong lúc Vương Hoa xuất thủ tấn công một chưởng, y lập tức chuyển mình nhảy lùi ra sau luôn.
Cũng trong lúc người áo vàng lượn mình nhảy lui ra sau thì Vương Hoa đã tấn công ra tiếp chưởng thứ hai.
Người áo vàng thấy Vương Hoa lại tiếp tục xuất thủ đánh ra chưởng thứ hai, bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức. Y thoạt vừa kinh ngạc thì luồng chưởng phong của Vương Hoa đã quất tới nhanh vô cùng.
Kêu “đùng” một tiếng!
Người áo vàng đã thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền, thình lình cũng trong lúc ấy...
Một tiếng hét the thé bỗng vang tới:
- Dừng tay lại!
Vương Hoa thoáng nghe tiếng hét bất giác thu hồi thế công, lùi ra sau một bước.
Phóng mắt nhìn tới trước, thấy từ trong động một nữ nhân áo vàng từ từ bước ra.
Nữ nhân ấy trạc tuổi bốn mươi, dáng người khá xinh đẹp. Y đảo mắt nhìn qua một lượt, lạnh lùng nói:
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
Người áo vàng ấp úng nói:
- Bọn chúng...
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ cười tiếp lời nói:
- Bọn tôi đến đây tìm kiếm cháu dâu. Cháu dâu của ta đã chạy đến đây nên bọn này muốn vào trong tìm kiếm, thế mà bằng hữu này đã cản lại...
Phu nhân áo vàng lạnh lùng nói:
- Chủ nhân ta đã có lệnh, mời nhị vị vào trong.
Dứt lời, y quay người bước vào động trước.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Hãy đi vào cháu.
Lão vừa nói xong, liền cất bước tiến vào trước.
Chẳng mấy chốc họ đã vào tới một gian thạch thất. Thạch thất này khá rộng lớn, chỉ thấy bên trong có một lão nhân xấu xí mặc áo bào đen bước tới.
Lão nhân xấu xí ấy cười lạnh lùng nói:
- Quả thật là nhị vị khách quý đây!
Vương Hoa nghe nói thấy thế làm ngạc nhiên hết sức.
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Xin hỏi ngươi là ai?
Lão nhân xấu xí lạnh lùng nói:
- Ta là chủ nhân nơi đây, xin hỏi nhị vị đến đây làm gì?
- Tìm người!
- Cháu dâu của ta!
- Cháu dâu của ngươi là ai?
Võ Lâm Hoàng Đế quay sang nhìn Vương Hoa nói:
- Y tên là gì hỡi cháu ngoan của ông?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói:
- Y tên là Thanh Thanh.
Lão nhân xấu xí thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó cười nhạt nói:
- Nơi đây không có vị cô nương này.
- Nhưng mà rõ ràng lão đã trông thấy y chạy về hướng này.
- Thế nào? Nhị vị không tin chăng?
- Đương nhiên không tin rồi!
- Thế thì nhị vị cứ việc tìm kiếm xem.
Vương Hoa đảo mắt quan sát xung quanh một lượt, bốn bề thạch thất toàn là vách đá, ngoài ra không có chỗ nào khả nghi hết, đồng thời cũng chẳng thấy có dấu vết âm thất gì cả.
Vương Hoa ngẩn người giây lát, nói:
- Gia gia, chẳng lẽ bọn ta tìm lầm chỗ rồi chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Quyết không lầm chỗ đâu...
- Thế thì...
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ cười nói:
- Họ giấu y chỗ nào rồi.
- Mang giấu chỗ nào khác ư?
Lão nhân xấu xí mặt hơi biến sắc, nói tiếp:
- Các hạ ăn nói lịch sự một chút chứ!
- Thế là lịch sự lắm rồi!
- Các hạ có trông thấy bản nhân mang giấu cháu dâu các hạ bao giờ ư?
- Thế thì không thấy...
- Không thấy tại sao các hạ lại...
- À! Bạn giấu giếm ta làm gì nữa? ta am hiểu lai lịch, gốc gác của bạn. Bằng hữu, bạn hãy ngoan ngoãn giao cháu dâu của ta ra thì vạn sự đều yên, bằng không...
- Bằng không thì sao?
- Đành phải tặng cho bạn già ngươi vài chưởng thôi.
Lão nhân xấu xí lạnh lùng cười nói:
- Các ngươi đến đây...
- Đến đây làm phiền ngươi!
- Ta lập lại một lần nữa, nơi đây không có cô nương nào tên Thanh Thanh hết.
Võ Lâm Hoàng Đế mặt hơi biến sắc, nói:
- Bạn già kia, có thật ngươi muốn nếm thử vài chưởng chăng?
- Ngươi muốn sao bây giờ?
- Nếu ngươi không giao y ra thì ngươi phải biết tay ta thôi.
- Cứ việc thử xem nào!
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thử thật chứ?
- Đúng thế!
- Khá lắm!
Võ Lâm Hoàng Đế vừa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt tới. Lão nhân xấu xí giật mình giơ tay thủ thế ngay.
Vương Hoa lấy làm khẩn trương vô cùng, có thật Thanh Thanh đã ở đây chăng?
Nhưng mà tại đây chỉ vỏn vẹn có vài người, ngoài ra không còn trông thấy ai.
Có phải lão nhân xấu xí là Quỷ Diện Tiên Ông mà Võ Lâm Hoàng Đế đã nói lúc nãy chăng? Quỷ Diện Tiên Ông là nhân vật ở phương trời nào thế?
Ngay lúc này...
Võ Lâm Hoàng Đế đã bước đến trước mặt Quỷ Diện Tiên Ông nói giọng lạnh lùng:
- Ta cho ngươi suy nghĩ lần nữa.
- Ta đã bảo không có rồi mà ngươi còn...
- Muốn chết ư?
Võ Lâm Hoàng Đế hét lớn một tiếng, tấn công ra luôn một chưởng.
Võ Lâm Hoàng Đế ít khi nào khinh suất ra tay như thế, thế nhưng lần này lão đã thình lình xuất thủ, thế thì bên trong phải có nguyên do nào khác.
Lão đã tấn công ra một chưởng thần tốc và mãnh liệt vô cùng.
Quỷ Diện Tiên Ông thoáng trông thấy Võ Lâm Hoàng Đế xuất thủ bất giác phải nhảy vụt người lên, vì đối phương chẳng những đã xuất thủ nhanh lẹ mà chiêu thức cũng hiểm ác vô cùng.
Lão đành lượn mình tránh sang một bên.
Trong lúc Quỷ Diện Tiên Ông né sang một bên thì thân người của Võ Lâm Hoàng Đế như hình với bóng lướt tới trước mặt của y, song trảo cũng tới nhanh như cắt.
Thân pháp thật là thần tốc kinh người hết sức.
Quỷ Diện Tiên Ông đã giật bắn người lên, đành phải xuất thủ đụng cứng với cứng một chiêu.
Lối xuất thủ này đối với Quỷ Diện Tiên Ông chưa từng xảy ra bao giờ hết. Qua chiêu tấn công của đối phương, y đành phải liều mạng xuất thủ đụng cứng thôi.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả, nói:
- Sao, bạn đã liều mạng như thế ư?
Võ Lâm Hoàng Đế thì chẳng thèm đụng cứng với y, lão vừa trông thấy Quỷ Diện Tiên Ông đánh liều mạng như thế đã vội lượn mình tránh sang một bên thật nhanh nhẹn, thân pháp thần tốc chẳng khác gì như một con quỷ u linh hiện hình vậy.
Quỷ Diện Tiên Ông cả kinh giật bắn người lên lập tức.
Cũng trong lúc Quỷ Diện Tiên Ông giật mình kinh hãi thì Võ Lâm Hoàng Đế đã đánh ra chiêu thứ ba mãnh liệt vô cùng.
Quỷ Diện Tiên Ông hoảng hốt nhủ thầm:
“Không ngờ võ công người này lại cao siêu đến như thế!”
Y vừa suy nghĩ vừa xuất thủ tấn công lại hai chưởng luôn.
Thình lình...
Võ Lâm Hoàng Đế hét to một tiếng:
- Nằm xuống nào...
Bóng người thấp thoáng một cái, quả thật Quỷ Diện Tiên Ông đã té ngã ra đất ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế lượn mình đứng sang một bên.
Quỷ Diện Tiên Ông vẫn nằm trên đất. Võ Lâm Hoàng Đế cười khẩy nói:
- Ngươi chẳng bị thương gì hết, hãy đứng dậy đi.
Nghe lão nói thế, Quỷ Diện Tiên Ông đã giật mình sợ đến nỗi mặt mày không còn chút máu. Y từ từ đứng lên, chính y cũng chẳng biết tại sao lúc nãy mình đã té ngã ra đất mà chẳng bị thương chút nào hết.
Quả nhiên việc này không thể tưởng tượng được.
Quỷ Diện Tiên Ông chưa bao giờ trông thấy sự việc quái lạ như thế. Nếu như y biết người đối diện với y là ai thì y không còn lấy làm lạ nữa.
Y hoảng hốt đứng dậy không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế cười nói:
- Lần này ta vị tình cháu dâu ta mà chẳng làm khó dễ ngươi. Bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn giao cháu dâu ta ra, bằng không...
- Nơi đây không có vị cô nương như thế!
Mặt mày của Võ Lâm Hoàng Đế tối sầm lại, nói:
- Quỷ Diện Tiên Ông!
Quỷ Diện Tiên Ông thất kinh kêu lên rằng:
- Sao... ngươi biết ta là...
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói:
- Ngươi bất ngờ ư?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh toát mồ hôi không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế cười khẩy nói:
- Quỷ Diện Tiên Ông, ngươi qua mặt ta không được đâu. Ngươi tưởng ta không biết gian thạch thất này đã có gì đáng nghi rồi ư?
- Đáng nghi gì thế?
- Bọn ngươi có nam có nữ, chẳng lẽ ở chung trong thạch thất này được sao? Vả lại lại không có một gian phòng nào hết à?
Mặt mày Quỷ Diện Tiên Ông biến đổi luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Trong này nhất định còn mật thất chứ không sai chút nào phải không?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói:
- Không có mật thất gì hết.
- Quỷ Diện Tiên Ông, ngươi đã giả làm Nữ Nô Phiến Tử, ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi sao?
- Thế ngươi...
- Ta đặc biệt vì sự việc này mà tìm đến đây.
- Ý ngươi thế nào?
- Quỷ Diện Tiên Ông, ta nói cho ngươi biết luôn, ngươi xử sự không đúng lý chút nào hết. Ngươi thương con gái của ngươi, chẳng lẽ ngươi đành bỏ cháu gái ngươi sao?
- À!
- Quỷ Diện Tiên Ông, ngươi hãy nghe cho kỹ. Ngươi vì bệnh tình con gái mà ngươi chẳng thiết dùng mọi biện pháp, thậm chí mang cháu gái ngươi ra làm nữ nô để bán cho người, và ngươi đã tùy tiện đem trinh tiết của cháu gái ngươi giao cho người ta như thế. Ngươi nhẫn tâm như vậy được sao?
- Y... tự nguyện!
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói:
- Chẳng phải lúc nãy ngươi phủ nhận có người này ư, sao bây giờ lại nói rằng y tự nguyện như thế?
Quỷ Diện Tiên Ông cứng họng không nói thêm lời nào hết.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Mời y ra đây xem nào!
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói:
- Đúng thế, hôm nay ta đã bại trong tay ngươi. Ta biết bọn ngươi tìm kiếm ta từ lâu rồi, nhưng mà, các ngươi cũng chẳng ra khỏi nơi đây được đâu.
- Có thật như thế chăng?
- Đúng thế! Ta đã chôn cất hàng ngàn cân thuốc nổ tại động khẩu. Ta chỉ cần khẽ bấm nút cơ động một cái là cửa hang đá sẽ đóng sập lại ngay, đồng thời thuốc nổ cũng sẽ nổ tung lập tức.
- Thế nào, ngươi đã có ý định liều mạng chết chung như thế thật sao?
- Đúng thế, chính các ngươi ép ta phải làm như thế.
- Bọn này ép ngươi làm như thế ư?
- Đương nhiên, các ngươi tìm kiếm ta đã lâu lắm rồi. Các ngươi tưởng là ta không biết các ngươi đã âm thầm theo dõi bọn này ư? Hôm nay chẳng may bị các ngươi theo dõi tìm đến đây nên ta đành chịu trận thôi, bằng hữu, ngươi muốn sao bây giờ?
Võ Lâm Hoàng Đế cười khẩy nói:
- Quỷ Diện Tiên Ông, ngươi xem bọn này như là hạng người thế nào ư?