Hồi 86
Giải oan

Thần tình trên mặt Thiên Tri Thần Quân bi ai đau thương hết sức khiến người trông thấy phải mủi lòng rơi nước mắt chứ không sai.
Chương Vĩnh Kỳ ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Vương Hoa cũng giật mình ngây người ở đó.
Kêu keng một tiếng, con dao ngắn ấy đã rớt xuống đất.
Tiếng keng vang tới bất thình lình này đã đánh thức tất cả mọi người trong hiện trường, nhưng vẫn không có một người nào mở miệng hết.
May rằng Vương Hoa đã ra tay chụp lấy con dao găm ấy nhanh như cắt nên lực đâm vào của con dao găm được giảm bớt nhiều, bằng không Thiên Tri Thần Quân ắt phải chết ngay lập tức chứ không sai.
Vết thương nơi bụng đã nhỏ máu tươi ra.
Thình lình...
Vương Hoa hét to một tiếng, phóng tay phải điểm tới nhanh như cắt, phong tỏa huyệt mạch của Thiên Tri Thần Quân ngay, sau đó đặt Thiên Tri Thần Quân nằm trên đất thật nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên Chương Linh Linh lớn tiếng nói:
- Cha, chẳng lẽ cha chưa chịu tin sao?
Chương Vĩnh Kỳ đau thương chẳng nói nên lời nào hết.
Chương Linh Linh tức giận nói:
- Thưa cha! Có thật cha muốn trông thấy lão chết trước mắt cha sao?
Chương Linh Linh nói đến đây, không kìm lòng được nữa, nước mắt dã nhỏ ròng ròng xuống.
Vương Hoa đưa mắt nhìn Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Thưa Chương quan chủ, ngươi phải tin rồi chứ.
Toàn thân Chương Vĩnh Kỳ run lẩy bẩy, bất giác y nhỏ xuống hai hàng lệ.
Phải, lão đã hối hận. Cuối cùng lão đã am hiểu hết... và có lòng tin vững mạnh rằng giữa Thiên Tri Thần Quân và Vương Thu Bình, phu nhân của lão vẫn là trong sạch.
Thế nhưng ở những chuỗi ngày trước kia, lão lại không bao giờ suy nghĩ cho kỹ, và lão cũng chẳng tin tưởng việc như thế. Lão hận thù vợ lão và cả người đàn ông đó.
Bây giờ Thiên Tri Thần Quân lấy cái chết để chứng tỏ sự trong sạch, thế thì làm sao lão lại không tin chứ?
Thế nhưng lúc lão phát giác ra mình đã hiểu lầm thì sự việc đã thành hình rồi. Lão đã giết phu nhân lão, và nghi oan một con người khác nữa.
Lão biết làm thế nào để ứng phó với con gái mình đây?
Lão làm sao còn mặt mũi đối diện với Vương Thu Bình nữa?
Đồng thời lão biết ăn nói thế nào với Thiên Tri Thần Quân để biểu lộ sự ăn năn trong nội tâm của mình đây?
Sự việc đã xảy ra rồi, nhưng không biết sẽ kết thúc ra sao đây?
Vương Hoa lạnh lùng nói:
- Chương quan chủ, ngươi có tin như thế hay chăng?
Chương Vĩnh Kỳ đau thương khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa nói:
- Chương quan chủ đã tin lão trong sạch, thế thì vãn bối xin được mang lão đi nha.
Nói xong, hắn cúi người bồng Thiên Tri Thần Quân lên, đang định quay người đi thì Chương Vĩnh Kỳ gọi lại:
- Khoan đi đã.
Vương Hoa dừng bước lại hỏi:
- Chương quan chủ còn điều gì muốn nói nữa.
- Ngươi mang lão đi sao?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ tiền bối muốn giết chết lão thật chăng?
- Không, ngươi hiểu lầm rồi.
Vương Hoa nói:
- Thế thì tiền bối...
Chương Vĩnh Kỳ đau lòng nói:
- Ta sai lầm rồi... phải, lần đầu tiên Chương Vĩnh Kỳ này nhìn nhận lầm lỗi như thế.
Ta... tin tưởng họ trong sạch...
Vương Hoa nói:
- Thế tại sao lúc nãy tiền bối chẳng tin chứ? Bắt buộc muốn lão tự sát để chứng tỏ tự thân trong sạch rồi tiền bối mới tin?
Chương Vĩnh Kỳ nói:
Ngươi không hiểu được tâm trạng ta đâu. Ta xem trọng việc đó thái quá, ta không thể nào tin rằng sự việc đó là trong sạch được. nếu Thiên Tri Thần Quân không tự sát để chứng tỏ sự trong sạch của y thì quả thật ta vẫn không thể tự nhiên tưởng được.
- Tại sao thế?
Nếu quả là con người thuộc hạng gian dâm phi đồ thì y rất quý sanh mạng bản thân.
Nếu quả thật Thiên Tri Thần Quân đã làm việc ấy, ta suy nghĩ rằng y quyết không bao giờ chịu tự sát đâu.
Y có can đảm tự sát chứng tỏ rằng y là một con người có tâm địa quang minh chánh đại nên ta mới tin tưởng, và ta đã gây nên một việc không thể tha thứ được.
Lời nói của y rất có lý.
Vương Hoa nói:
- Thế là tiền bối đã tha thứ cho lão rồi?
- Không, y thì trong sạch không có lỗi gì hết. Ta mới là người có lỗi vậy...
- Thế tiền bối muốn làm gì bây giờ?
- Để ta trị thương cho y.
- Trị thương ư?
Chương Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu nói:
- Phải, đây là việc ta nên làm.
Vương Hoa nói:
- Tiền bối liệu có cứu trị lão được chăng?
- Ta có thứ dược liệu trị vết thương này, chờ khi nào thương thế y lành hẳn thì ta sẽ đến thăm Vương Thu Bình luôn...
Chương Linh Linh buột miệng nói:
- Thưa cha... có thật cha đã bằng lòng thăm mẹ chăng?
- Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ buồn bã nói:
- Cha nên đi thăm mẹ con. Lúc cha biết cha đã có lỗi lầm cha nên xin mẹ con tha thứ cho cha. Nếu mẹ con không tha thứ thì cha sẽ...
Chương Linh Linh nói:
- Thưa cha... mẹ con nhất định sẽ tha thứ chứ không sai.
Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Bất kể thế nào đi nữa, ta cũng không còn đường nào khác để tính toán rồi.
Lão nói xong quay sang hướng Vương Hoa nói:
- Này Vương Hoa, ngươi hãy giao y cho ta.
- Để vãn bối bồng lão cũng được.
- Thế thì đưa y vào phòng ta ngay.

*

Trong khoảng thời gian này, hình như Chương Vĩnh Kỳ hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Đương nhiên đây là một việc làm cho lão đau lòng nhất trong đời lão.
Lão tận tình chăm sóc trị thương cho Thiên Tri Thần Quân.
Vương Hoa và Ngô Tinh đành tạm thời ở lại Thông Thiên quan thêm ít lâu nữa.
Ngô Tinh và Chương Linh Linh sống với nhau rất là hòa hợp. Còn bên kia Điền sư gia và Từ U Lan cũng vui vẻ không kém. Rõ ràng họ đã biết quý trọng mối tình tìm gặp lại chẳng dễ dàng này.
Vài ngày sau...
Thương thế của Thiên Tri Thần Quân đã hoàn toàn lành hẳn. Thần sắc y vui tươi nhiều hơn trước rồi.
Rõ ràng Chương Vĩnh Kỳ đã tin tưởng giữa y và Vương Thu Bình là trong sạch nên điều này đã mang tới niềm vui lớn nhất trong đời y.
Một hôm...
Vương Hoa nói với Thiên Tri Thần Quân:
- Hàn tiền bối, lão cảm thấy thế nào rồi?
Hàn Phong cười nhạt nói:
- Thương thế thì chẳng nói làm gì, nhưng tâm trạng ta thì không còn âm u nữa.
lão quay sang hướng Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Chương quan chủ, ta phải cảm ơn ngươi mới được.
Chương Vĩnh Kỳ áy náy thở dài nói:
- Này Hàn huynh, tất cả lỗi lầm đều do nơi ta cả. Ta nên xin bạn tha thứ cho ta thì phải hơn.
- Không! Chính ta có lỗi vậy. nếu trước kia ta không bỏ đi luôn thì có lẽ chẳng xảy ra việc này rồi. nhưng này Chương quan chủ, ta xin nói một điều nữa.
Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Chương mỗ sẵn sàng lắng tai nghe nói đây.
- Nếu tôn phu nhân chưa chết thì Chương huynh nên đến thăm người một phen.
Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói:
- Phải, ta sẽ đến thăm y.
- Theo ta thì tôn phu nhân ắt phải thông cảm Chương huynh chứ chẳng sai.
- Ta nợ y nhiều lắm, hình như không nên xin y tha thứ nữa...
Lão cười cay đắng nói tiếp:
- Còn Hàn huynh thế nào?
- Ta ư... ta thì vẫn phiêu bạt giang hồ!
Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Ta muốn yêu cầu ngươi một việc!
- Việc gì thế!
- Đi thăm Vương Thu Bình với bọn này được chăng?
- Đi thăm y chăng?
- Đúng thế.
- Tại sao vậy?
Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Ta sẽ thành thật xin lỗi với các ngươi ở trước mặt y.
- Không cần thiết nữa, mình ngươi đi cũng được rồi.
- Việc quá khứ đã đi qua rồi, chúng ta nhắc làm gì nữa. Sau này biết đâu chúng ta lại chẳng trở nên bạn tri kỷ, ngươi và Vương Thu Bình cũng thế.
- Có cần thiết như vậy chăng?
- Phải, cần thiết lắm. Nếu Vương Thu Bình bằng lòng tha thứ ta, thì chúng ta nên ở gần với nhau để cùng nhau phấn đấu cho chánh nghĩa võ lâm.
Thiên Tri Thần Quân nói:
- Có thật Chương quan chủ chẳng buồn bã chứ?
- Chương mỗ thành tâm nói lời như thế!
- Thôi cũng được đi.
Chương Vĩnh Kỳ nói:
- Thế thì bọn ta hãy đi theo Vương Hoa đến thăm Vương Thu Bình luôn.
Vương Hoa nói:
- Thế là chúng ta đi ngay bây giờ chứ!
Chương Vĩnh Kỳ nói với Điền sư gia:
- Này Điền sư gia!
- Có đệ tử đây!
- Sau khi ta đi khỏi đây, mọi việc trong quan nội giao lại cho ngươi quản lý nha.
- Xin Quan chủ cứ yên tâm.
- Được.
Thế rồi đoàn người Vương Hoa và Chương Vĩnh Kỳ từ biệt Điền sư gia ra khỏi Thông Thiên quan luôn.
Ngày hôm đó...
Họ đã đến bờ hồ vùng núi lân cận. Vương Hoa dừng bước lại trước.
Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng hỏi:
- Tại đây chăng?
- Vâng, họ sinh sống trong eo núi ở giữa hồ này. Địa điểm rất là ẩn mật.
Chương Linh Linh nói:
- Thế thì chúng ta vào đó bằng cách nào đây.
- Họ không có sẵn ghe thuyền, nhưng khi chúng ta muốn vào đó đều dùng cây khô thay thuyền đi vào mà thôi.
Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói:
- Được, thế thì chúng ta cũng y phương pháp mà vào thôi.
Thế rồi họ tìm được một cây khô thật to đặt vào giữa hồ. Bọn năm người Vương Hoa lần lượt nhảy lên trên cây khô đó, rồi lướt nhanh trên mặt hồ mà đi.
Đi qua eo núi rồi đến vùng cốc địa bí ẩn gần bờ hồ.
Năm người nhảy lên bờ phi thân chạy vào sơn cốc ngay.
Thình lình...
Tứ phía sau đống đá ngổn ngang, nhảy vọt ra hai người áo vàng, gầm lên nói:
- Dừng lại.
Vương Hoa lập tức dừng bước lại ngay.
Khi hai người áo vàng trông thấy đối phương là Vương Hoa họ vội vái chào nói:
Té ra là Vương thiếu hiệp, xin lượng thứ bọn này đã thất lễ nha.
Vương Hoa nói:
- Chủ nhân ngươi có mặt ở đây chăng?
- Thưa có, đồng thời có nhiều người đến đây lắm!
- Nhiều người đến đây?
- Vâng!
- Ai thế?
- Chẳng biết nữa, thiếu hiệp vào trong thì biết ngay.
Vương Hoa vừa cười vừa hướng dẫn bốn người chạy thẳng vào hang động.
Vào tới bên trong hang động, Chương Vĩnh Kỳ bất giác dừng bước lại. Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói:
- Lão bị thế nào rồi?
- Ta ư?...
Chương Vĩnh Kỳ ấp úng không nói được gì nữa.
Vương Hoa mỉm cười nói:
- Tiền bối ngại gặp người chăng?
- Đúng thế!
Vương Hoa nói:
- Trước sau gì tiền bối cũng phải gặp người thôi, có phải vậy chăng?
Ngay lúc ấy...
Quỷ Diện Tiên Ông từ trong động bước ra, lão thoáng trông thấy Vương Hoa, bất giác ngẩn người giây lát, sau đó nói:
- Té ra là Vương thiếu hiệp.
Vương Hoa vội nói:
- Tham kiếm gia gia!
Quỷ Diện Tiên Ông đảo mắt nhìn thấy Chương Vĩnh Kỳ, mặt mày biến sắc ngay.
Lão buột miệng kêu lên một tiếng:
- Chính là ngươi ư?