Chương 6

Kinh koong … kinh koong ….
- Như à ….
Kinh koong … kinh koong ….
- Bà ơi, có phải căn biệt thự này không? Sao không có ai ra mở cửa cho chúng ta hết vậy?
- Đúng là căn này, nhưng có ai trong nhà hay không thì chờ thêm một chút nữa đi.
Ức Mi nhón người qua khung cửa:
- Tiếng chuông lớn như vậy, chẳng lẽ không nghe thấy? Trừ phi thật sự không có ai ở nhà.
- Cháu đừng hù dọa ta chứ. Con Hân bị trật chân thôi, đâu đến nỗi phải vào bệnh viện. Cháu nhấn chuông thêm một lần nữa đi.
- Dạ.
Kinh koong …. Kinh koong …
Ức Mi vui mừng:
- Bà ơi có người rồi.
Bà Bình như thở phào, vừa lúc cánh cổng được mở ra, người phụ nữ hỏi:
- Cô tìm ai?
Ức Mi lễ phép:
- Thưa dì, cháu đi tìm anh Trung Nam ạ.
Người phụ nữ quan sát Ức Mi từ đầu đến chân. Cách ăn mặc giản dị, khuôn mặt xinh đẹp pha nét trẻ con bướng bỉnh để lại ấn tượng cho người mới gặp mặt thật.
Nhưng thời buổi ngày nay phải tìm hiểu rõ mới được. Biết đâu họ để ý có hai người phụ nữ ở nhà định giở trò. Thành phố bây giờ nhiều loại người lắm, không thể tin ai.
Ức Mi xoay một vòng:
- Cháu không đến nỗi tệ, phải không dì.
Cái con bé này lém thật, người phụ nữ nhíu mày:
- Có quan hệ thế nào với cậu Nam?
Ức Mi mỉm cười:
- Cháu không có quan hệ nhưng bà cụ kia thì có đấy.
Cô bé chỉ bà Ái Bình nãy giờ ngồi dưới bóng cây. Người phụ nữ nhìn theo tay Ức Mi giật mình:
- Trời ơi … bà cụ …
Người phụ nữ mở rộng cánh cổng, chạy ra đỡ bà Ái Bình đứng lên:
- Con xin lỗi đã để cụ phải ngồi chờ mà đầu đuôi cũng tại con bé kia kìa. Biết cụ đi đường xa, mệt mỏi nắng nôi mà còn dài dòng.
Ức Mi cãi lại:
- Tại dì bận ngắm cháu, nên cháu không thể nói.
Bà Bình dễ dãi:
- Có gì đâu, ta muốn ngồi nghỉ một chút mà.
- Nhưng cậu Nam thấy, cậu Nam sẽ không hài lòng.
- Nó khó như thế sao?
- Lâu rồi, cụ không biết đó thôi.
Bà Bình hỏi:
- Con Hân có ở nhà chứ?
- Dạ có. Để con dìu cụ vào.
Ức Mi xách va li theo sau. Vào tới trong sân, cô bé xuýt xoa:
- Đẹp quá.
Bà cụ quay lại:
- Cái gì đẹp?
- Căn biệt thự, và tất cả những gì trong khuôn viên căn biệt thự này.
Bà cụ gục gặc:
- Cháu có cặp mắt đấy. Tất cả đều do cháu nội ta thiết kế.
- Anh Nam là một kiến trúc sư, hèn gì … nhất định cháu sẽ khám phá.
Bà cụ mỉm cười, nụ cười hài lòng trong câu nói. Vào tới phòng khách, để va li sát vách tường, Ức Mi tự nhiên buông người xuống ghế salon.
- Thoải mái quá.
Người phụ nữ nói:
- Cụ ngồi đây, để con đi cho bà chủ hay.
Bà cụ với theo:
- Nhu à, con Hân không được khỏe thì để cho nó nghỉ ngơi đi.
Nhưng chị Như đâu có nghe, chị vừa khuất ở cầu thang là Ức Mi nhoài người qua chỗ bà Bình:
- Để cháu bóp vai cho bà đỡ mỏi.
- Ồ, được đấy.
Tay thì làm, còn mắt đảo quanh, miệng thì huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác. Ức Mi như là một con sáo nhỏ, giúp người ta quên buồn, quên mệt mỏi và quên cô đơn.
Bà cụ quen dần với sự có mặt của Ức Mi bên cạnh, con bé thật dễ thương. Nếu như gia đình con bé không có sự cố, có lẽ con bé thật hạnh phúc. Một cái hạnh phúc mà mọi người luôn khao khát.
- Bà ơi, bao giờ chúng ta về Bảo Lộc?
- Để bà xem dì Hân khỏe chưa đã. Ồ, nhưng mà mới lên đây sao lại đòi về?
- Tại cháu nhớ chị Lệ Châu, nhớ dì Hoa?
- Phải không đó? Hay là nhớ anh chàng nào?
Ức Mi phụng phịu:
- Bà nghi oan cho cháu rồi, một con bé lóc chóc như cháu, ai thèm nghĩ tới chứ.
- Biết đâu được, nhưng bà đảm bảo ở đây, cháu không thấy buồn đâu.
- Nơi nào cũng là sức sống. Ở đây hay ở đâu, cháu cũng thấy như nhau thôi.
- Khác chứ. Trong ngôi nhà này, cháu sẽ được gặp cháu nội của bà, điều ấy sẽ rất thú vị.
- Bà muốn nói đến anh Trung Nam ư?
- Tất nhiên.
Ức Mi nghiêng đầu:
- Nghe bà quảng cáo, cháu cũng nôn nao muốn gặp người đàn ông thành đạt ấy đấy.
Bà cụ vuốt tóc Ức Mi:
- Trung Nam sẽ giúp cháu thực hiện ước mơ của mình.
Ức Mi tròn mắt:
- Cháu chưa hiểu lắm lời bà …
- Không phải hàng ngày cháu vẫn thông minh sao? Bà muốn cháu cùng đi lên đây là cháu hiểu được ý định của bà rồi.
- Bà muốn cháu tiếp tục học ư?
- Phải, cháu nên nghe lời bà, vì đó là tương lai của cháu. Sau này vào đời, cháu có thể làm chủ và tự giải quyết mà không thua thiệt ai.
- Nhưng cháu không xứng đáng để bà yêu thương cháu, lo lắng cho cháu như vậy.
Bà cụ phật ý:
- Bà đón nhận cháu vào trong nhà là bà hiểu tất cả rồi. Cháu không cần phải nói nữa.
Bà cụ cứng rắn:
- Không muốn bà buồn, thì cháu không được cãi bà. Bà sẽ nhờ Trung Nam tìm trường cho cháu và hướng dẫn cháu thêm. Dì Hân sẽ giúp cháu mua sắm những gì cần thiết. Hãy hứa với bà, cố gắng học vì tương lai bản thân, và tình yêu thương của mọi người dành cho cháu.
Ức Mi cúi đầu:
- Vâng cháu xin hứa.
Bà cụ mỉm cười hài lòng:
- Vậy mới phải chứ.
Vừa lúc ấy, chị Nam dìu bà Hân ra tới:
- Thưa mẹ mới xuống.
- Ồ, đi đứng không tiện, xuống đây làm gì, sao không ở trên phòng?
- Cực mẹ quá, con cháu không lên thăm, trái lại bắt mẹ đi thăm lại. Thằng Trung Nam này cũng kỳ …
- Đừng trách cháu. Tại mẹ muốn đi để thay đổi không khí, tiện thể thăm cháu và một vài nơi nữa.
Bà cụ quan tâm:
- Chân của con sao rồi?
- Dạ đỡ nhiều rồi mẹ ạ.
- Đi đứng sao bất cẩn thế?
Bà Hân cười:
- Con cũng già rồi mẹ ạ.
Ức Mi liền lên tiếng:
- Nhưng cháu thấy dì vẫn còn trẻ và đẹp lắm.
Bây giờ bà Hân mới để ý đến cô bé xinh đẹp ngồi ở góc salon.
Đưa mắt nhìn mẹ chồng định hỏi, nhưng một lần nữa, Ức Mi nhanh miệng:
- Cháu xin tự giới thiệu, cháu tên Ức Mị Cháu theo bà đây vào thành phố. Bây giờ cháu xin chào dì.
Bà Hân ra vẻ thích thú:
- Mẹ tìm ở đâu ra cô bé tuyệt vời như thế này? Con thấy thích lắm.
- Nói ra thì dài dòng lắm. Cuộc đời con bé luôn gặp những bất hạnh, nhưng nếu con thấy thích thì được rồi. Mẹ gởi con bé lại đây để tiếp tục theo đuổi tương lai của mình. Mẹ muốn hỏi ý con và Trung Nam.
Bà Hân vui vẻ:
- Con sẵn sàng ngay.
- Vậy thì tốt quá.
Ức Mi chen vào:
- Dì bằng lòng, nhưng còn ý của anh Nam thì sao? Lỡ anh ấy …
Bà Hân trấn an:
- Trung Nam sẽ bằng lòng thôi. Thằng con của dì luôn ao ước có thêm một đứa em để vui cửa vui nhà. Nay bà cụ đưa cháu lên đây, y như điều ước muốn. Trung Nam mà biết tin này sẽ vui lắm.
Ức Mi nhìn quanh:
- Anh ta đâu rồi dì?
- Cháu muốn hỏi Trung Nam à?
- Thưa vâng.
- Trung Nam đi làm rồi. Có thể giờ ăn trưa cháu sẽ gặp đấy.
Cô bé nhíu mày:
- Tại sao là có thể?
- Dì sẽ gọi điện cho Trung Nam hay.
- Còn không thì anh ta không về để dì ăn cơm một mình chứ gì? Anh ta làm con như thế sao?
Bà cụ nhìn con dâu như muốn nói "rất có tính cách". Bà Hân dễ dãi đỡ lời cho con:
- Dì không trách Trung Nam, bởi vì đó là công việc. Nhưng Trung Nam là một đứa rất có hiếu.
- Dì có bênh vực cho anh ta không đấy? Cháu nghĩ những người đàn ông thành công như anh ta rất khó có thời gian.
Chợt nhiên Ức Mi xua tay:
- Nhưng thôi, đó là chuyện không liên quan tới cháu, cháu không nên tò mò hay phê phán. Được dì giúp đỡ cho việc học là may mắn lắm rồi. Cháu xin cảm ơn dì, và cảm ơn tất cả những người đã quan tâm tới cháu.
Bà Hân kéo Ức Mi đến gần mình:
- Cháu ngoan, đừng nói những câu khách sáo ấy. Từ nay, hãy coi như đây là nhà của mình.
Ánh mắt Ức Mi long lanh. Trên đời này vẫn còn những người tốt như thế sao? Hai người phụ nữ ngồi đây, họ là những con người tốt đấy. Hãy làm sao để xứng đáng với sự mong mỏi của họ.
Bà Hân trìu mến vuốt tóc Ức Mi:
- Bây giờ chị Như sẽ giúp cháu và bà cụ về phòng nghỉ. Có chuyện gì, thì hẹn gặp lại nhau vào buổi ăn trưa này.
Ức Mi nhanh nhẹn đứng lên dìu bà cụ:
- Cháu đưa bà về phòng, nhưng cháu không nghỉ đâu.
Cô bé quay sang bà Hân:
- Cháu được phép đi dạo chung quanh không dì?
- Ồ đương nhiên là được rồi.
- Cảm ơn dì.
Ức Mi cùng chị Nam đưa bà cụ về phòng nghỉ. Sau đó, cô bé tung tăng chân sáo đi tìm thế giới riêng của mình.
Lúc mới bước chân vào đây, Ức Mi thích nhất khu vườn. Ở cái đất thành phố chật hẹp người đông này, có được một khu vườn thì thật là lý tưởng.
Ức Mi không phải là một nhà thơ hay nhà văn, nhưng đứng trước một khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, tâm hồn cô như bay bổng.
Khu vườn ở đây không giống như những khu vườn ở Đà Lạt, hay bất cứ khu vườn nào mà cô đã nhìn thấy. Nó không có nhiều loại hoa kiêu sa, sang trọng, nó khiêm tốn như lay ơn, cúc, hồng, huệ … nó hoang dã nhu lài, toc'' tiên … đặc biệt là ở chỗ ấy.
Đi dạo khắp khu vườn nhỏ, Ức Mi còn phát hiện ra có cả hoa mua rừng. Ai trồng loại hoa này chi nhỉ?
Khom người định ngắt một nhánh hoa, nhưng nghĩ sao, Ức Mi lại thôi. Người biết yêu hoa là chỉ ngắm hoa.
Dạo chán chê, Ức Mi tìm một góc mát để ngồi. Cô ước gì cô được làm chủ một cái gì đó. Nhưng không phải cô đã từng làm chủ sao?
Nhớ lại những gì không muốn nhớ, chi bằng không nhớ còn hay hơn. Nếu bà cụ muốn cô ở lại đây học, thì cô đành nghe thôi. Bởi cô đang lãng quên nơi bắt đầu của mình kia mà.
Ức Mi khép mắt để lòng bớt nặng trĩu. Cô muốn bình tâm để quyết định mọi việc một cách sáng suốt hơn.
Gió ngoài vườn hiu hiu mát đã đưa Ức Mi vào giấc ngủ lúc nào không haỵ Trong cơn mơ, Ức Mi đã gặp ba và mẹ.
Dáng ba sừng sững như một vị tướng, còn mẹ giống như một thiên thần. Mẹ mặc áo quần toàn màu trắng. Ức Mi thấy mẹ âu yếm ôm cô vào lòng và hát ru cô ngủ. Ức Mi mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nhưng nụ cười ấy bỗng tắt nhanh, khi có một bóng đen bất ngờ cướp bế mẹ khỏi vòng tay cô:
- Không, không …. - Ức Mi hét lên - Ba, mẹ, đừng bỏ con.
- Con gái gì ngủ ngày mà cũng nằm mợ Thiệt hết nói.
Ức Mi giật mình mở choàng mắt. Chung quanh cô không hề có bao cũng không hề có mẹ mà chỉ thấy toàn hoa lá cỏ cây.
Cô nhíu mày, đây là đâu nhỉ? Mà tại sao mình lại ở đây? Hình như trong cơn mơ, mình đã nghe ai đó nói thì phải.
- Sao cô bé đã định thần lại chưa?
Ức Mi bật dậy thật nhanh. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện như một hành tinh lạ:
- Ông ở đâu ra thế?
- Tôi hỏi cô bé ở đâu ra thì đúng hơn.
Người đàn ông khoanh tay đi vòng vòng:
- Tự nhiên nằm ngủ ở đây rồi còn la hét om som nữa. Cô bé có biết cô bé đã làm mất đi vẻ đẹp của bức tranh và không gian yên tĩnh không.
Thì ra ông ta đã ngắm cô ngủ, và trong giấc mơ cô đã la hét điều gì đó ông ta nghe thấy. Thật không ra điều gì cả.
Ức Mi xấu hổ đâm ra bực dọc:
- Ông có biết điều tối thiểu của lịch sự không? Đã nhìn trộm người ta ngủ mà ở đó còn oang oang cái miệng. Đàn ông con trai sao kỳ cục vậy?
- Ơ, cô bé mới là kỳ cục đấy. Nhà của mình không ngủ lại chui qua vườn của người ta ngủ. Tôi chưa kiện là may rồi, ở đó còn lớn tiếng.
- Khu vườn này của ông sao?
- Chứ còn gì nữa.
Ức Mi trề môi:
- Nằm mơ đi. Ông mà làm chủ khu vườn này, tôi mới sợ đấy.
Cô ra vẻ hiểu biết:
- Khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, chỉ có người phụ nữ mới có đầu óc lãng mạn như thế này thôi.
- Nếu nói người đàn ông không biết yêu hoa thì cô bé đã lầm.
Ức Mi nhất định không chịu thuạ Cô chỉ vào khóm hoa nho nhỏ, nụ tim tím:
- Những gì ông nói là đùng, vậy ông có biết loài hoa kia mang tên gì không?
Người đàn ông nhìn cô gái rồi nhìn khóm hoa, Ức Mi nheo mắt trêu chọc:
- Đừng nói với tôi, yêu hoa không nhất thiết phải biết loài hoa ấy mang tên gì nha.
- Sao cô bé hay vậy?
- Ông càng nói, tôi càng thấy ông là một người lạ đến nơi này thì đúng hơn.
Ức Mi cao giọng:
- Còn không mau đi trước khi tôi gọi người đuổi ông.
- Khi tôi đi, cô bé có thể cho tôi biết loài hoa ấy mang tên gì không.
- Được tôi cũng không ích kỷ. Nó có cái tên đồng tử.
- Đồng tử? Cái tên thật lạ.
- Đương nhiên rồi, chỉ có những người am hiểu về hoa mới biết chúng thôi.
Ức Mi vừa dứt lời thì có tiếng gọi:
- Ức Mi cháu đâu rồi, bà cụ đang tìm cháu đấy.
- Vâng cháu vào ngay thôi, dì Nhu.
Cô bé quay sang người đàn ông:
- Tại sao ông vẫn còn đứng đó? Dì Như ra đến đây thì ông sẽ trở thành tên trộm.
- Tôi biết tôi phải làm gì rồi.
Ức Mi len lỏi qua vườn hoa để vào nhà. Người đàn ông nhìn theo. Cô bé kia có quan hệ như thế nào với gia đình mình nhỉ? Còn bà cụ đang tìm cô bé là ai? Hình như cách họ gọi nhau có vẻ thân lắm. Nhưng để biết rõ hơn, người đàn ông nối bước theo cô bé.
Vào đến phòng khách thì nghe tiếng một người phụ nữ:
- Cháu đã gặp Trung Nam chưa?
- Anh ta về rồi ư?
- Trung Nam đã về hơn nửa tiếng rồi.
Ức Mi lắc đầu:
- Cháu chưa gặp anh ta, nhưng khu vườn hoa của dì Hân thật là tuyệt vời, bà ạ.
Cô bé hào hùng:
- Ở nơi chúng ta ở, cháu chưa thấy ai trồng loại đồng tử cả. Nhưng khu vườn nhỏ bé của dì Hân cháu bắt gặp rất nhiều loại đồng tử. Mà loại hoa ấy là loại hoa cháu yêu thích từ lâu.
Ức Mi hỏi:
- Thưa dì, dì đã tìm được giống của chúng ở đâu ạ?
- À, cái này thì dì cũng không rành lắm. Trung Nam đã tìm đấy, nghe nói, loài hoa này rất dễ trồng, hoa thì nở rất đẹp. Nếu cháu muốn biết chúng ở đâu, thì cháu cứ hỏi Trung Nam.
- Dạ.
Cô bé ôm lấy cánh tay bà cụ:
- Bà ơi, bà đã đói bụng chưa?
Bà cụ cười hiền:
- Ý gì đây? Có phải đói bụng rồi, phải không?
- Chỉ có bà là hiểu cháu thôi.
- Đừng có nịnh. Bà thấy cháu có vẻ yêu thích ở đây.
- Hình như vậy.
Bà cụ nhìn con dâu:
- Chúng ta có thể ăn được chưa, mẹ cũng thấy đói.
- Dạ được.
Chị Như bước đến bên bà cụ:
- Để cháu dìu bà.
- Khỏi đi, cháu qua giúp con Hân kìa, Ức Mi đi với ta được rồi.
Vừa đứng lên, bà cụ nhìn quanh:
- Nghe nói Trung Nam đã về, vậy nó đâu?
- Cháu đây nè nội.
Trung Nam bước vào sau cánh cửa phòng khách trước đôi mắt trợn tròn của Ức Mi.
Phớt lờ trước cái nhìn ấy của Ức Mi, Trung Nam đến dìu bà cụ:
- Nội vào thành phố sao nội không cho cháu hay để cháu đi đón.
- Về thăm bà mà cháu còn hẹn lần hẹn lựa, đi đón bà, cháu có thời gian sao?
Trung Nam gãi đầu:
- Nội đừng giận. Cháu có công việc nên không thể thăm nội, chứ không phải cháu không muốn về.
- Đừng dùng lý do này, lý do nọ để biện hộ nữa. Nay bà lên đến đây, bà cũng muốn biết cháu bận rộn như thế nào.
- Bây giờ cháu có bận, cháu cũng phải sắp xếp thời gian ở bên nội thôi, kẻo có người cướp mất nội của cháu thì sao.
- Ai cướp?
Ức Mi lên tiếng:
- Ông ta muốn nói cháu đó bà ạ.
- Sao lại có suy nghĩ đó, hai đứa cùng đều là cháu của bà cả.
Trung Nam cà nanh:
- Nhưng cháu muốn biết bà thương ai nhiều nhất.
- Cái thằng khỉ này, phải chăng cháu đang ganh tỵ với Ức Mi? Không nên đâu nghe. Nếu cháu còn viện nhiều lý do thì cháu mất bà thật đó.
Ức Mi liếc Trung Nam bằng nửa con mắt:
- Tôi không có ý định tranh giành bà nội của ông. Ông yên tâm đi, tôi biết tôi phải làm gì rồi.
Cô bé bỏ đi một mạch, bà cụ trách Trung Nam:
- Cháu không nên đùa như vậy. Bề ngoài con bé tỏ ra bướng bỉnh như vậy, nhưng bên trong là cả một sự mặc cảm của thân phận.
Bà thở ra:
- Có thời gian, bà sẽ nói cho cháu nghe, nguyên nhân vì sao Ức Mi có mặt bên bà. Bà cũng hy vọng bắt đầu từ hôm nay, cháu thay bà quan tâm và lo lắng cho Ức Mị Con bé bị tổn thương về mặt tình cảm nên dễ cáu gắt, cháu đừng trách.
- Cháu hiểu rồi thưa bà.
Bà cụ cười hài lòng:
- Vậy bà yên tâm rồi. Bà cụ sợ khi lên đến dây, Ức Mi sẽ bơ vơ.
- Nội, cháu cũng có rất nhiều chuyện thắc mắc muốn hỏi nội.
- Sau giờ cơm đi nhé, hay tối cũng được. Chúng ta xuống phòng ăn thôi. Đừng để mọi người phải chờ chúng ta.
- Dạ.
Trung Nam đi bên cạnh bà nội, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ về Ức Mị Không, tò mò thì đúng hơn. Từ trước tới giờ, tuy biết bà nội rất yêu thương những người có hoàn cảnh khó khăn, nhưng với Ức Mi, cô bé không đơn giản là một đứa con gái bất hạnh.
Có thể bên trong còn uẩn khúc gì. Bà yêu cầu anh quan tâm đến Ức Mi, cho thấy cô bé có một vị trí nào đó trong lòng của bà cụ.
Trung Nam nhất định phải tìm hiểu bí mật ấy. Nhưng để nói chuyện với cô bé như một người bạn, một người anh …. thật không dễ dàng.