Chương 18

Mẹ hỏi:
- Vy, tháng mấy con thi?
- Cũng như mọi năm, mẹ
- Nhưng tháng mấy?
- Tháng 6, mẹ
Mẹ lại gần:
- Vy, hôm nay con làm sao?
- Con có sao đâu, mẹ
- Con có vẻ suy nghĩ...
Vy đứng dậy:
- Con đi đằng này mẹ nhé
- Mặc quần áo như thế mà đi à?
Vy nhìn xuống, nàng quên mất mình đang mặc 1 bộ áo ngủ màu vàng. Vy mỉm cười cho mẹ an tâm, nàng cũng cảm thấy mình không được bình tĩnh, nàng nói:
- Con lên thay chứ
Mẹ ngồi xuống ghế, bà gọi:
- Vy
- Dạ
- Lại đây mẹ bàn chuyện này
- Chuyện gì? Mẹ để đến tối được không?
Mẹ chép miệng:
- Tối cũng được, bây giờ mấy giờ rồi?
- 4 giờ mẹ
Vy nghe chuông cửa reo, nàng đi vào phòng trong, Vy nói với mẹ:
- Mẹ mở cửa đi, ai hỏi con, mẹ nói con đi vắng
- Nhỡ là Toàn?
- Mẹ cũng nói như vậy
- Chết chưa? Vy, con làm sao?
- Con bận đi chép bài
- Thì để Toàn đưa con đi
Vy lặng thinh 1 giây rồi nàng đáp:
- Thôi, mẹ để con mở cửa cho
Nàng đi ra, cửa mở, Toàn bước vào:
- Em có rảnh không Vy? Anh đưa em đi xem nhà
Vy lắc đầu:
- Em gần thi rồi mà anh không biết sao?
Nói xong câu đó nàng cảm thấy hối hận. Toàn mỉm cười:
- Anh tưởng thứ 7 Vy nghỉ
Nàng nói dối:
- Ðáng nhẽ nghỉ nhưng em bận đi mượn dàn bài Dân Luật
- Em đi xem nhà với anh, 5 phút thôi rồi anh đưa em đi mượn bài
Vy không nghe Toàn nói gì, nàng đang mải nghĩ đến Ngạc, buổi sáng Vy định đến chàng thì bố bắt Vy đi theo lựa tranh Bé Ký với bố để tặng 1 ông bạn người Pháp, Vy như người mất hồn, nàng giật mình khi nghe Toàn hỏi lại:
- Em chịu không?
Vy đáp:
- Thôi đừng mua nhà, anh Toàn ạ
Mẹ nói vọng ra:
- Sao Vy không mời cậu Toàn vào nhà chơi
Vy luống cuống:
- Em quên, em xin lỗi anh
Toàn nói nhỏ nhẹ, nhưng mặt chàng lạnh lùng:
- Không sao đâu em, anh sắp về
Vy nhìn Toàn, nàng muốn nói rõ tất cả, nàng muốn kể lể, nàng muốn chàng tha thứ, Toàn hỏi:
- Em có điều gì lo âu không?
Vy cảm thấy mình không đủ can đảm, nàng lắc đầu:
- Thưa anh, không
- Ðừng giấu anh chuyện gì nhé
- Vâng
- Thôi anh về, em vào nghỉ đi. Mấy giờ em đi mượn bài?
- Lát nữa
- Có cần anh đưa đi không?
- Dạ, thôi
Toàn có vẻ xúc động mạnh, chàng quay trở ra chạy xuống những bực cầu thang, chàng quên cả chào mẹ Vy – Chàng không bao giờ lơ đãng như thế
Vy trở vào ngồi phịch xuống ghế, mẹ nói:
- Này Vy, thôi chẳng cần đến tối, mẹ nói luôn. Mẹ và Toàn định cuối tháng sau đám hỏi và cưới 1 thể có kịp cho con thi không?
Vy cảm thấy bất lực, nàng không thể lừa dối mẹ, dối Toàn được nữa, nhưng Vy không biết nói làm sao, nàng đã hứa không cho bố mẹ biết tin Ngạc còn sống, hơn nữa nàng biết bố mẹ, nhất là bố không thể giải quyết được điều gì hay hơn sự im lặng đang làm nàng đau đớn này. Mẹ lại nhắc:
- Kịp không con?
Vy đáp rời rạc:
- Kịp thì vẫn kịp, nhưng...
Nàng nghẹn ngào, nàng cố gắng để khỏi khóc, Vy tiếp:
- Mẹ nói anh Toàn dời lại đi
Mẹ hốt hoảng, giọng bà khiến Vy sợ hãi:
- Vy, con có... bị cái gì không? Con làm sao? Con nói ra cho mẹ biết, để mẹ còn tính. Anh Toàn là chỗ tử tế không đâu bằng
Vy gượng mỉm cười cho mẹ yên tâm đừng hạch hỏi, nàng nói lảng:
- Mẹ làm gì ghê thế, con chỉ sợ vừa thi xong lại làm đám cưới, mặt mũi hốc hác trông ớn lắm mẹ nhỉ
Nhưng mẹ vẫn lắc đầu, giọng bà thật buồn:
- Không, mẹ không tin con nữa, hình như con có chuyện gì
Vy cười thành tiếng, qua những cơn đau đớn, những lần xúc động, nàng đã biết đóng kịch:
- Mẹ không tin con à? Dẫn con đi bác sĩ thử xem
- Con nên nhớ con là con gái duy nhất của bố mẹ, tiền của bố mẹ không thiếu, công lao bố mẹ cũng thế, tất cả là để cho con
Vy mỉm cười, nàng xòe tay:
- Mẹ cho con tiền bây giờ đi
- Con làm gì?
- Sửa chân cho 1 người bạn
- Bạn nào? Mẹ có thấy con chơi với ai tàn tật đâu?
- 1 người bạn cùng lớp, anh ta bị xe đụng gãy chân trái
- Sửa bằng cách nào?
- Ði Nhật, lắp 1 cái chân giả
- Anh ta không có tiền à?
- Dĩ nhiên là không, mẹ
- Con không thân, người ta chẳng nhận đâu
- Nếu con hỏi, ảnh nhận thì mẹ cho nhá
- Mẹ không hứa, nhưng mẹ có thể giúp cho 1 ít
Vy cười:
- Nói thế chứ, đời nào con dám đề nghị như vậy, hơn nữa con có “phôn” hỏi bác sĩ, nhưng họ nó cụt cao quá thì không thể lắp được chân giả
- Tội nhỉ, cao là bao nhiêu?
- Quá đầu gối gần 20 phân
- Bây giờ làm gì mà sống?
Vy trầm ngâm:
- Anh ấy phải bán nhà cho 1 người bạn
Nàng không thể liếng thoắng được nữa, Vy đứng dậy, hỗn mang trong trí tuệ, nàng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, thấy mình chơi vơi, nàng muốn quì xuống khóc với mẹ, nhưng không thể. Nàng quyết định xin phép, nàng nói thật thản nhiên:
- Con đi nhé, mẹ
- Thay áo đi
- Vâng
Vy rời khỏi nhà đúng 5 giờ, nàng kêu taxi chạy xuống đường Ðồn Ðất, nàng nói:
- Ông tìm cho tôi số 96 F
Người tài xế cho xe chạy rề rề đọc số nhà 88, 90, 92, 94, 96 F. Vy kêu lên:
- Ðây rồi ông
Chiếc xe dừng lại, Vy trả tiền thật mau, nàng bước xuống và ngỡ ngàng trước căn nhà định mệnh. Nó thật nhỏ bé, làm bằng gỗ nâu, có 2 cửa sổ treo màn hoa vàng - trước nhà là 1 mảnh đất có giàn hoa giấy nở bông trắng xóa, cánh cổng cũng bằng gỗ khép hờ. Vy đẩy cổng bước vào, nàng chớp mắt thấy Ngạc ngồi sẵn trên chiếc xe lăn dưới giàn hoa giấy, Ngạc đang ngậm 1 điếu thuốc, chàng chúm chím mỉm cười, trên tay chàng cầm quyển: “Ðôi bạn chân tình” của Hermann Hess bản bằng tiếng Anh. Vy đứng yên ngắm Ngạc, chàng vứt điếu thuốc ra xa, vứt quyển truyện xuống hiên nhà, vỗ nhẹ vào chiếc xe lăn, chàng nói:
- Lại đây, em
Vy bước theo tiếng gọi của chàng, nàng rưng rưng cảm động - Ngạc đưa tay đón nàng, Vy ngã xuống lòng chàng, chiếc xe chao đi khỏi điểm tựa, 2 người hôn nhau thật dài trong nước mắt của nhau.
Quả thật thì nàng đã quên hết, quên hết tất cả khi nàng gặp Ngạc. Vy ngồi xuống hiên nhà, tựa lưng vào gốc cây bông giấy, Ngạc lăn xe lại gần, Vy ngước mặt lên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ nét thơ ngây:
- Ðền em đi
- Bằng cách gì?
Vy mỉm cười:
- Anh ngu lắm, hôn em đi
Ngạc cúi xuống hôn phớt lên môi nàng, gọi nhỏ:
- Vy, em thật lạ lùng
Nhưng Vy không trả lời, nàng níu đầu chàng thấp xuống, nàng quỳ trên hiên nhà hôn chàng đắm say. Ngạc đẩy nhẹ Vy, tránh môi hôn của nàng 1 cách run rẩy, yếu ớt. Vy buông thõng 2 tay, nàng tủi thân giận hờn nghe giọng Ngạc đầy ngập xúc cảm:
- Anh không thể, anh không có quyền hôn em nữa... Vy
Vy bật cười đau đớn, tội nghiệp cho anh, cho chúng ta, có phải thế không? Ngạc, mình thèm khát nhau mà anh nói anh không thể, anh không có quyền, tại sao? Tại sao? Vy cười điên dại thay vì khóc, Ngạc quát:
- Em im đi, đừng có điên
Vy ngừng lại ngơ ngác, mắt mở tròn, 2 giòng lệ ứa ra thật nhanh - Ngạc cúi xuống:
- Xin lỗi em, em không còn là của anh nữa
Vy nổi điên bất ngờ, nàng thản nhiên chỉ vào cái chân cụt của Ngạc:
- Hừ, cái chân này nó bảo anh thế phải không?
Ngạc tái mét mặt, chàng lặng thinh chịu đựng. Vy to tiếng:
- Anh tưởng rằng nó quan trọng lắm sao? Nó có thể làm em khiếp sợ hay sao? Không, không, em ớn lạnh cái giả dối, cái làm bộ, cái đóng kịch, cái hy sinh rẻ tiền của anh...
Vy khóc nức nở, nàng gục xuống hiên nhà, Ngạc run lên, 2 tay chàng quờ quạng trên chiếc xe lăn:
- Vy, anh không thể đỡ em dậy được như ngày xưa, hãy cố gắng 1 mình, hãy chịu đựng diễn với anh 1 màn kịch cuối cùng, không phải cho chúng ta mà cho những nguời khác.
Vy từ từ gượng dậy, mặt đẫm nước mắt:
- Xin lỗi Ngạc, em xin lỗi Ngạc
Ngạc vuốt tóc nàng:
- Em không có lỗi, em nói đúng, tất cả ở cái chân này, anh vẫn còn yêu em, yêu điên cuồng hơn nữa
Nàng trở lại, ngoan như 1 đứa bé ngồi dưới chân chàng, nàng vuốt ve cái chân còn lại của chàng. Nàng tựa đầu vào “nó”, nhắm mắt và nghĩ đến 1 cách nào đó để Ngạc thấy rằng cái chân cụt của chàng không phải là hố thẳm ngăn cách 2 người mà họ không thể vượt qua. Vy sờ mó cái đầu chân còn lại tròn xoe có những vết sẹo dọc ngang nhẵn nhín 1 cách cảm động và đau đớn qua làn vải quần của Ngạc. Nàng nói:
- Em biết, em biết anh yêu em... nhưng cái chân này nó ngăn không cho anh đến gần em...
Bất ngờ Ngạc đẩy Vy ra khỏi chân mình, chàng gằn giọng:
- Ðừng cố gắng thương hại anh, không tốt đâu
Vỷ ngả ngồi xuống sân, nàng mỉm cười, trên môi vẫn còn đọng nước mắt:
- Không phải diễn vở kịch nào, không ai bắt chúng ta phải đóng kịch
Ngạc nói lạnh lùng:
- Anh muốn và anh sung sướng
Vy run lên, nàng hét:
- Anh muốn, anh muốn làm 1 người hùng cụt chân phải không?
Chàng xám nét mặt, dơ thẳng tay tát trên má nàng. Vy khựng lại, nước mắt rơi xuống mù mịt, nàng thấy chàng lịm người trên ghế, đầu nghoẹo sang 1 bên, nàng lao đến ôm ngang bụng chàng, kề môi chàng giá lạnh, Ngạc thều thào:
- Ðưa anh vào nhà
Tay chàng chới với, chàng có vẻ đau đớn dữ dội ở ngực. Vy cuống cuồng đẩy chiếc xe lăn trên lối xi-măng đi thẳng vào nhà. Ðến bên giường, Vy đỡ Ngạc bước xuống, cái chân cụt ghì trên đùi nàng đau điếng. Ngạc ngả bổ xuống giường, mặt trắng nhợt, chàng quờ quạng kiếm cái gì ở đầu giường, Vy trông thấy 1 chai thuốc viên màu trắng: TRINITRINE, thuốc đau tim, nàng sực nghĩ đến Nguyễn của Toàn, nàng chới với đứng không vững. Ngạc ra dấu lấy cho chàng 2 viên, Vy định đi lấy nước, nhưng Ngạc lắc đầu, chàng ngậm thuốc trong miệng và dịu cơn đau trong 10 phút. Chàng nằm yên, nhắm mắt, Vy nằm xuống cạnh chàng mơn man lồng ngực yêu dấu của Ngạc, nàng thì thào:
- Anh hết đau chưa?
Ngạc mở mắt, áp tay Vy trên má chàng:
- Không sao nữa đâu
- Anh đau tim, mà em không biết
- Thỉnh thoảng anh lên cơn như vậy
- Ai cho thuốc anh uống đó?
- 1 người bạn, chính ông ấy cưa chân cho anh
- Ông ta làm bác sĩ?
- Ừ
Vy cố gắng bình tỉnh, nàng hỏi:
- Anh biết Toàn không?
Ngạc đáp, Vy để ý giọng chàng vẫn không thay đổi, không lộ vẻ xúc động
nào:
- Không biết, nhưng anh nhớ thằng đó là ai
Vy hỏi:
- Là ai?
- Nó là anh của Thảo bạn em, nó tán em 1 lần đúng không? Anh thù nó
Vy vỗ nhẹ trên má Ngạc:
- Ðừng thù nữa, anh Toàn tốt lắm, không ai bằng
Ngạc mỉm cười không nói, Vy nằm sấp chống 2 tay trên cằm, có thật là 2 người không biết nhau? Vy hỏi:
- Anh ở 1 mình?
- Không, có chị Hai nữa
- A, chị Hai đâu?
- Chị ấy xin phép về quê 1 tuần
- Chị cũng nói dối em là anh đã chết
- Anh dặn như thế mà
- Nhưng anh đâu có trốn được em
- Anh biết
- Mấy hôm nay anh ở 1 mình?
- Không, đến đêm thằng bé hôm nọ nó về
- Nó đi đâu thế?
- Ði đánh giày
- Tội nghiệp
- Anh bảo nó nghỉ anh cho đi học mà nó không chịu
- Sao anh không đánh nó?
- Ðánh, nó chạy anh không đuổi kịp
Vy mỉm cười, nàng che dấu nỗi buồn trong lòng không cho Ngạc thấy:
- Em sẽ đánh nó hộ anh
Ngạc gật đầu nhẹ nhàng, chàng kéo khuôn mặt nàng sát xuống, dấu mặt trong tóc nàng. Vy tựa trên ngực chàng, 2 tay nàng ôm lấy đầu Ngạc. Hạnh phúc thật mãnh liệt, nàng cảm thấy chàng run rẩy trong lòng mình, Vy áp môi bên tai chàng:
- Nằm thế này có đau tim anh không?
- Không, cám ơn em, em cứ nằm yên thế
- Chúng mình lấy nhau đi, Ngạc
Chàng không trả lời, Vy nghẹn ngào, nói khẽ, giọng nàng diễn tả 1 tình yêu nồng nàn:
- Em làm vợ anh từ lâu rồi, lấy em đi, lấy em 1 ngày thôi
Vy cảm thấy 2 tay Ngạc đẩy mạnh trên vai nàng, Vy ngã xuống giường, Ngạc ngồi dậy nhưng chàng không thể đi chỗ khác. Vy cũng bật dậy sau lưng chàng, Ngạc nói:
- Em về đi
- Không, không
Sau đó Vy khóc nức nở, Ngạc thở hổn hển, mặt chàng căng mọng những đau đớn bốc lửa, chàng vỗ lưng nàng:
- Về đi, em ngoan, anh lạy em
Nàng gật đầu liên tiếp, không đáp, tóc xô lệch, quần áo xô lệch, nàng vùng chạy ra khỏi nhà chàng, cực kỳ hỗn loạn.
Về đến nhà, đã gần 8 giờ, Vy gặp Toàn đang đứng nói chuyện với Bố, nàng bước xuống xe, cố gắng bình tỉnh nhưng ánh mắt Toàn khiến Vy lảo đảo, nàng muốn quỳ xuống dưới chân Toàn, xin chàng tha thứ và thương hại nàng - Bố quàng tay qua vai Vy:
- Con đi đâu về?
1 chút nữa thì Vy khóc, nàng cố gắng 1 cách phi thường, mỉm cười đáp:
- Con đi chép bài
Vy không dám nhìn Toàn, lúc ấy chàng lặng thinh, bố lại nói:
- Thôi, Vy lên ăn cơm đi
- Dạ
Vy rời tay bố, chạy thẳng vào nhà, nàng biến thành 1 kẻ chạy trốn.
Vy gặp mẹ, bà hốt hoảng:
- Tại sao mặt con tái xanh thế kia?
- Con mệt
Vy gieo người xuống giường, nàng xin tất cả những kẻ nghiêm trang trên cõi đời này hãy buông tha nàng, mẹ theo vào:
- Vy, con mệt lắm không? Ðể mẹ kêu Toàn
Vy bật dậy, sợ hãi:
- Không, không mẹ, con đói đấy thôi
- Khổ, để mẹ bảo dọn cơm
Ðêm hôm đó, 10 giờ Vy nhận được điện thoại của Toàn:
- Anh có thể biết chuyện gì xảy ra không?
- Không, không có chuyện gì, anh Toàn ạ
- Nếu em ngoan, em hãy kể cho anh, anh giúp em
Vy khóc:
- Cám ơn anh, hãy giúp em bằng cách tha thứ cho em
Giọng Toàn thậm mạnh:
- Vy, bình tỉnh nào
Vy vẫn khóc, Toàn nói:
- Bình tỉnh đi, anh tha thứ cho em
Lòng khoan dung của Toàn khiến cho Vy càng đau đớn, nàng kêu lên, giọng đứt quãng:
- Cám ơn anh, anh vô cùng khả kính của em
Ở đầu giây đằng kia, giọng Toàn run rẩy:
- Em có sao không? Có chuyện gì xảy ra cho em?
- Không, không, anh để em yên anh nhé
- Thôi được, em ngủ đi