Chương 8

Dạ Thảo quăng mạnh chiếc ví xuống bàn, chùi mình lên gường. Nàng ôm la6''y chiếc gối ôm oà lên nức nở. Vậy là hết tất cả rồi, nàng chẳng còn chi cả mà đợi chờ hy vọng. Khải đã thật sự bỏ nàng rồi. Sáu tháng nay, nàng sống như người điên dại, thác loạn trong men bia nồng cháy, trong vũ điệu quay cuồng. Cười sằng sặc để trốn chạy nổi cô đơn. Để mỗi lúc đêm về trên chiếc gường rộng mênh mông, thân thể rã rời nghe nhớ thương gận mhấm con tim.
Bao đêm rồi nàng chắp tay cầu nguyện. Khải ơi! Anh có nghe lời em đêm từng đêm nức nở gọi tên anh qua tiếng khóc nghẹn ngào. Hãy tha lỗi cho em. Em chỉ là 1 đứa con gái dại khờ, trong 1 phút giây không chủ ý em đã lỡ cho con để ngàn đời ôm hận.
Si Si ơi, bao canh dài mẹ Ôm bầu sửa nhức căng mà khóc nghẹn ngào. Con ơi! nơi phương trời con có hiểu cho lòng mẹ, ôm áo con mà ruột nát gan bào. Trời ơi! Tại sao hôm ấy mẹ lại đành đoạn cho con. Mẹ đúng là 1 con đàn bà khốn nạn. Chẳng chút thương người mà!
Giờ đây con sống ra sao? Lạ hơi, lạ người con có khóc nhiều không? Trời ơi, chiếc môi sứt của con, con có còn bị sặc mổi khi bú nữa không? Con ơi, con của mẹ, bây giờ mẹ mới biết khóc thương nhớ con thì tất cả quá muộn màng. Rồi đây con lớn lên, làm sao con nhìn ra mẹ, mà nhìn để làm gì nữa chứ, mẹ đã từ bỏ con rôÌ.
Nhưng Khải ơi, hãy tha thứ cho em, em sẽ không bao giờ phạm sai lầm thứ hai đâu. Em đã biết đứa con là lẽ sống mẹ cha, nó là sợi giây ràng buộc thiêng liêng ma lẽ ra em phải biết gìn giữ no. Nó là hạnh phúc mà em vô tình đã đánh mất đi.
Dạ Thảo vật mình đấm mạnh tay xuống gối. Bao nhiêu lần rồi nàng lang thang tron gđêm vắng tìm đến trước nhà Khải. Nổi nhớ nhung cồn cào đã đẩy nàng có lúc muốn đập cửa gọi chàng trong đêm vắng. Nhưng tiếgn cười trong vắt như pha lê của Trinh Trinh đã làm nàng chùng bước. Nàng chợt nhận ra mình không có quyền đặt chân vào đó. Đấy là tổ ấm củachàng, là hạnh phúc mà xã hội và mọi người đều công nhận. Nàng mà vào đó sẽ được nhận ngay 1 tràng cười ngạo nghễ, đắc thắng và mỉa mai.
Thế là nàng lại lang thang trở về, tìm quên trong những buổi dạ tiệc ồn ào ở nhà của Thanh. Ngọc lệ đã về Úc nhưng không vì thế mà tình thân giữa nàng và họ lạt phai. Nhất là những ngày gần đây, Thanh đeo sát nàng như hình với bóng. Đã hơn 1 lần chàng tỏ ý yêu nàng. nhưng nàng đã bịt tai run sợ khốn đốn nghe trọn ý yêu đương. Không! Trái tim nàng chỉ có Khải, không có ai có thể xen vào.
Thế mà Khải nào có biết được lòng nàng. Chàng vẫn như bóng chim tăm cá. Sáu tháng rồi chàng không buồn ghé thăm nàng dù chỉ nói 1 câu. Khải ơi! Hãy cứu em, hãy giúp cho em giữ vững lòng mình. Giữa lớp sóng trùng khơi em cần có anh nâng đỡ. Khải ơi, em ngã qụy mất thôi. Bởi vì em là 1 người con gái bơvơ, yếu đuối. Làm sao giữ nổi lòng giữa cuộc sống phồn hoa dâng tràn trước mặt.
TrơÌ ơi! Dạ Thảo rùng mình kinh sợ. Phải, nàng sợ 1 ngày mình sẽ ngả vào vòng tay cuồng nhiệt của Thanh. Làm sao nàng có thể giữ mình với những lời nói ngọt ngào, với cử chỉ lịch thiệp, với dágn vẻ hào hoa toa? Ra quanh người chàng? Tất cả là cám dỗ ngọt ngào mà không 1 cô gái nào từ chối được. Khải ơi, anh là chiếc phao duy nhất giữa trùng dương giúp em thoát qua cơn sóng tình khủng khiếp. Nỗi hy vọng cuối cùng sao mà mong manh quá.
Và niềm hy vọng cuối cùng giúp nàng chống đỡ trong 6 tháng qua đã hoàn toàn sụp đỗ. Khi nàng trông thấy Khải cùng Trinh Trinh bước ra từ gia đình ôgn bà Vạn Hưng Long. Khải đã mỉm cười thân ái với Trinh Trinh, dìu nàng bước vào chiếc cadilac đời mới màu trắng tinh khôi. Chiếc xe lăn nhè nhẹ trên đám sỏi như cán nát tim nàng vì bên cạnh Khải, Trinh Trinh thật dễ thương, sang trọng, êm đềm ngả đầu vào nệm xe hơi với chiếc bụng u to.
“Khải! “ Tiếng kêu không nén được trong lồng ngực biến thành tiếng khóc nghẹn ngào. Nàng đã phóng xe như điên như dại để đuổi theo chàng, như đuổi theo 1 chiếc bóng mờ hạnh phúc sắp bay qua.
Xe chàng dừng lại trước 1 cửa hàng siêu thị. Khải mở cửa xe, chàng bước xuống dìu Trinh Trinh ra 1 cách thật dịu dàng, cẩn thận. Như 1 cái máy, nàng bước chân theo chàng không tự chủ.
Nép sau 1 chỗ khuất, nàng khóc âm thầm nhìn 2 người cùng nhau lựa đồ cho trẻ con. Những chiếc áo đầm nho nhỏ xinh xinh đủ màu sắc, với những món đồ chơi bé tí đáng yêu mà nàng không còn cơ hội để mà mua nữa.
Si Si! Dạ Thảo chạnh nhớ đến con, 1 nổi ghen hờn dâng lên uất nghẹn. Ngày trước có bao giờ Khải chở nàng đi mua sắm quần áo cho con. Phải rôÌ, con người ta là con tiên con phụng. Còn con nàng là con vịt con gà. Trách gì Khải chẳng quan tâm.
Họ đã chọn mua đồ xong, cùng nhau nắm tay nhau bước xuống cười đùa vui vẻ. Tà áo dài trắng của Trinh Trinh bay phất phới, mái tóc nàg vương lòa xòa lên cổ áo chàng. Khải đưa tay vén cọng tóc ấy lại cho gọn gàng, rồi dùng 1 chiếc khăn buộc lại cho nàng. Trinh Trinh sung sướng tựa hẳn vào vai nàng cười rạng rỡ.
Hạnh phúc! Sao mà họ hạnh phúc thế kia! Dạ Thảo bước ra, vội đuổi theo chàng, cất tiếng gọi nghẹn ngào:
- Anh Khải! – Nàng vội đưa tay bịt chặt lấy miệng mình trước lời nói kịp thoát ra, lời kêu biến thành 1 tiếgn nất, khô khan đanh gọn:
Khải quay đầu lại nhìn. Dạ Thảo đón chờ 1 lời tha thiết ở miệng chàng. Nhưng, nàng chỉ trông thấy 1 nét buồn vương nhẹ trên đôi mắt Trinh Trinh, rồi Khải nắm lấy tay người ta nói dịu dàng:
- Em, Em làm sao vậy? Chúgn mình đi tiếp đi.
Trinh Trinh ngập ngừng, môi mấp máy như muốn nói câu gì, nhưng nghĩ sao nàng lại quay người nắm tay Khải bước đi.
Dạ Thảo đứng lặng nhìn theo, mải đến khi bóng họ mờ dần qua màn lệ tuôn tràn.
Khải, anh nở nào xem em như người xa lạ. Trời ơi, Dạ Thảo chợt nhớ tới ánh mắt chàng lạnh tanh, thù hận. Khải ơi, như vậy là anh đành đoạn phụ em sao? Thậm chí giữa đường gặp anh cũng chẳng ban bố cho em 1 cái gật đầu chào!
- Dạ Thảo, anh tì em cả buổi sáng nay. Em đi đâu vậy? – Thanh đến từ nẩy giờ. Ngồi xuống cạnh nàng, chàng dịu dàng:- Em là sao vậy? Anh lấy nước cho em uống nhé!
Dạ Thảo lắc đầu trên gối chán chường:
- Em hơi bị choáng, không sao đâu.
Chàng nắm lấy tay nàng làm cho chiếc nhẩn hột xoàn thêm lấp lánh:
- Em đi đâu sao không bảo anh đưa đi? Lái xe 1 mình như vậy nguy hiểm lắm.
Dạ Thảo thở dài:
- Em đi chợ mua 1 Ít đồ. Không ngờ …
Nàng chợt ngừng. Thanh tò mò hỏi tiếp:
- Không ngờ sao?
Nước mắt vòng quanh trên má, nàng lắc đầu:
- Anh đừng hỏi nửa.
Thanh mỉm cười:
- Có phải em không ngờ gặp lại Khải không?
Nàng giật mình:
- Sao anh biết?
chàng nheo mắt:
- Anh còn biết chuyện gì nửa kìa. Thôi em đừng buồn nửa. Tiếc làm gì cái hạng sở khanh đó. Đây mặc vào đi dư tiệc với anh.
Nàng lắc đầu thoái thác:
- Hôm nay em mệt lắm không đi được.
Thanh lòn tay xuống đỡ cổ nàng ngồi dậy, gọi chàng năng nỉ:
- Đi mà, em quên hôm nay sinh nhật Thúy sao? Em nở để anh cô độc 1 mình trong lúc mọi người ai cũng đủ cặp sao?
Dạ Thảo cắn môi:
- Thiếu gì người để anh mời!
Thanh nhăn nhó:
- Biết rồi, nhưng anh chỉ thích đi với em thôi. Dạ Thảo! Dậy thay áo đi đừng để anh phải thất hẹn với mọi người. Đi nghe em.
Chàng đến bên tủ lựa đồ cho nàng. Thấy chàng tự nhiên quá, Dạ Thảo vội nhổm dậy:
- Thôi được rồi, anh ra ngoài đợi em.
Thanh quay lại cười rạng rỡ:
- Có thế chứ. Nhanh lên nhe em.
Cánh cửa vừa khép lại, Dạ Thảo ôm bộ đồ kim tuyến ngồi phịch xuống ghế salon. Quan hệ giữa nàng và Thanh đã đi quá xa trong tình bạn. Tính chàng như vậy đó, thích... ng chạm vào người nàng lắm. Ban đầu, nàng cho rằng đó là do chàng quen sống ở Tây phương, nên tự nhiên như vậy. Nhưng lần lần nàng hiểu ra không phải chàng vô tình, những... ng chạm của chàng đều có dụng ý rõ ràng, nó như có điện thường tạo cho nàng những cảm giác lạ lùng, nhột nhạt.
Thanh là kẻ sành điệu ăn chơi. Chàng hào hoa phong nhã. Người yêu anh ta nhiều đến không thể đếm hết, thay đổi xoèn xoẹt như những chiếc áo đắt tiền. Anh ta không phải Việt kiều. Quanh năm sốgn phủ phê bằng tiền hàng từ nước ngòai gởi về, chỉ làm tùy hứng 1 cách nghệ Sĩ. Dạ Thảo nhận thấy từ lúc quen anh ta đến giờ, chỉ có mổi 1 tạp chí thời trang mà chàng làm mải không xong.
Dạ Thảo chợt nhớ đến ánh mắt Ngọc Lệ nhìn mình lúc tiển nàng lên máy bay về Úc. Đôi mắt buồn như muốn nói bao điều thương mến. Ngọc Lệ đã nắm lấy tay nàng nói nhỏ:
- Dạ Thảo, em tha lỗi cho chị nhé!
Lúc đó nàng đã ngơ ngác nhìn chị:
- Lỗi gì hả chị? Lẽ ra em phải cám ơn chị nhiều chứ.
Ngọc Lệ lắc đầu mỉm cười:
- Em chưa hiểu chị đâu. Cuộc đời không đơn giả. Chị khuyên em chớ quá tin người. Phải cẩn thận khi giao thiệp với Thanh. Chị hối hận khi đã giới thiệu em cho hắn.
Cánh cửa kính đóng lại. Thế là nàng không có dịp để hỏi thêm. Sao Ngọc Lệ lại dặn nàng phải cẩn thận với Thanh? Bao đêm rồi Dạ Thảo tự hỏi lòng, nhưng thời gian, vẻ hào hoa bên ngoài của Thanh, những chuyện buồn đau với Khải đã khiến nàng quên mất lời dặn sau cùng của Ngọc Lệ.
Nhưng, Thanh có gì ghê gớm đâu nhỉ? chàng vẫn đàng hoàng, tử tế. lic.h thiệp với nàng. Ngoài những cử chỉ thân mật hơi quá trớn, chàng chưa 1 lần suồng sã. Mặc dù có lần chàng ngỏ lời yêu, nhưng đó đâu phải là tội lỗi? chàng có con tim, chàng được quyền yêu. Còn đáp lại hay không là quyền của nàng mà!
Trút bỏ áo quần, mặc chiếc đầm kim tuyến vào. Dạ Thảo chợt rùng mình vì hơi lạnh của lới vải mịn màng áp vào da thịt. Không hiểu sao lòng nàng lại chợt hoang mang. Một linh tính bảo nàng sẽ gặp chuyện không lành trong buổi tối hôm nay. Nhưng không, nàng gạt phắng ý nghĩ sợ hải qua 1 bên. Có gì đâu, đó chẳng qua là do tâm thầ nàng bất ổn. Hơn lúc nào hết, lúc này nàng càng phải đi chơi cho khuây khỏa tâm hồn. Khải đã phụ bỏ nàng rôÌ, sao an`ng không tìm vui bên người khác.
- Kià Thảo, con lại đi đâu nữa vậy? – Bà Tưư nhìn nàng kêu lên sơ hải – Riết rồi con không ở nhà lấy 1 phút nữa sao? Con bỏ cơm canh nguội lạnh, bỏ má thui thủi có 1 mình.
Dạ Thảo quay người nhìn má, đôi mắt buồn thoáng vẻ ưu tư, nàng lại gần bà nói như năn nỉ:
- Má, con đến nhà anh Thanh dư tiệc 1 chút. Má ở nhà ăn cơm trước đi đừng đợi con. – Ngưng 1 chút nàng thơ dài nói tiếp: - Ở nhà con không chịu nổi, cô đơn và tẻ lạnh làm sao. Má ơi! Anh Khải ảnh bỏ con rôÌ!
Bà Tưư không biết nói sao, đành thở dài nhìn an`ng khoát tay gã thanh niên đẹp trai bước vào chiếc xe hơi láng bóng, không hiểu sao bà không có cảm tình với người đàn ông đó. Khắp người hắn tỏa ra 1 vẻ huyền bí lạ lùng. Dường như đàng sau bô ria mép là cả 1 âm mưu đen tối. Bà cảm thấy bất an khi nhìn con mình giao du với hắn.
Từ người đàn ông sang trọng đó và chuyển dần sang khải. Con rể của bà. Hơn cả con gái, bà Tưư hiểu Khải, hiểu 1 cách tận tường. Khải là 1 người đàn ông tiêu biểu. Anh mang trong người tất cả những đức tính mà người đàn ông trên đời này có. Anh chung tình, yêu vợ, lịch sự galant hết mực! Nhưng anh cũng độc tài, bảo thủ và Ích kỷ chẳng chỗ chê. Thế cho nên, nếu lần này Khải phụ bỏ Dạ Thảo, bà cũng không thể nào trách Khải, vì bà biết phần lỗi kia thuộc về con bà.
Dạ Thảo ngu dốt đã tự tay mình bứt bỏ sợi dây ràng buộc. Ngoài đứa con nàng còn gì để lôi kéo chồng đây? Nếu nói nhan sắc, Khải quá quen thuộc đến độ chán chê rồi, và nàng lấy gì làm bảo đảm nhan sắc kia không có ngày tàn úa? Thông minh, duyên dáng, lịch sự, bie6''t cách chiều chồng … Dạ Thảo hoàn toàn không có, thì làm sao nàng có thể giữ Khải được?
Nàng chỉ còn 1 vũ khí cuối cùng: Đó là lòng thương hại của chồng. Cái tình cái nghiã của 2 năm dài nồng mặn. Họa chăng cái trinh tiết lần đầu của người con gái nàng đã trao cho chồng, có thể làm chàng hồi tâm nghĩ lại. Nhưng bà Tư thở dài sợ hải cái hy vọng mỏng manh kia lại bị nàng từ bỏ. Tại sao nàng lại giao du với bọn người như Thanh? Một người con gái đã có chồng liệu có thể ngang nhiên cặp tay người đàn ông khác dạo chơi trên phố? Cùng đến nhà hàng và cùng nhau khiêu vủ? Dạ Thảo thật cứng đầu. Bao lần rồi bà bảo nàng cắt dứt mối quan hệ kia đi, nhưng nàng chỉ cười rồi chê bà lạc hậu, phong kiến. Nàng và Thanh chỉ quan hệ là bạn bè trong sáng, không có gì phải ngại.
Dạ Thảo! Con ơi, con có biết mình đang đùa với lửa? Bà Tư chợt có cảm giác ớn lạnh khi nhìn con đang nghịch với con dao bén thuở còn nhỏ, còn bây giờ đây, bà bất lực, chỉ biết ngồi nhìn cho đến khi lưỡi dao phạm vào thịt da con đau đớn.
- Dạ, thưa má con mới đến. Vợ con đâu rồi má?
Nghe tiếng Khải bà Tư ngỡ mình mê ngủ. Mãi đến khi chàng lặp lại lần 2 bà mới biết mình không bị ảo giác đánh lừa.
Thấy Khải, bà mừng quá chẳng biết nói gì, bỗng nhiên bà chợt oà khóc. Khải đến bên cạnh bà ngồi xuống vuốt vai bà nói dịu dàng:
- Má, có chuyện gì? Má giận con nhiều lắm phải không?
Bà chụp lấy tay chàng nói nhanh:
- Không, không, má không giận con. Gặp con má ngỡ ngàng, má mừng quá. Má ngỡ con đã giận Thảo, không bao giờ thèm đến đây nữa chứ.
Khải cảm động nhìn vào mắt bà Tưư:
- Má, thật tình con có giận Dạ Thảo, nhưng con không bỏ nàng đâu. Vợ con dại, con phải dạy cho nàng. Trong cuộc sống có lúc này lúc khác, đâu phải mỗi lần phạm lỗi là mỗi lần bỏ nhau.
Bà lấy khăn lau nước mắt nói sụt sùi:
- Con rộng lượng như vậy má mừng lắm. Theo má biết thì Dạ Thảo không phải nhẩn tâm đến độ cho con chẳng biết đau. Nó quá ngu ngơ, dại dột. Sáu tháng nay má thấy nó khóc nhiều. Có lẽ lương tâm người mẹ đã hành pha>t nó rồi.
Khải gật đầu:
- Con biết, má à. Sáu tháng qua con không đến thăm Dạ Thảo. Một là con muốn trừng phạt nàng. Hai là con muốn nàng hiểu được nổi khổ của cô đơn, để nàng hiểu sâu hơn về tình nghĩa mẹ con. Để từ đây về sauu, nàng phải biết giữ gìn. Hạnh phúc trogn tầm tay nhưng cũng rất dễ đánh mất.
Bà Tưư thở dài:
- Má e rằng Dạ Thảo không hiểu được như con đâu. Nó cứ ngỡ là con phụ bỏ.
Khải mỉm cười:
- Đó chính là con muốn nàng cảm nhận. Nàng đã ngỡ mất con rồi, khi con trở lại nàng sẽ phải giữ gìn nhiều hơn trước. Con tin là mình sẽ hạnh phúc nhiều hơn. – Ngưng 1 chút, chàng nói tiếp: - Má! Có lẽ giờ này Dạ Thảo đang khóc trên phòng, con xin phép được lên dỗ nàng.
Bà Tưư trố mắt:
- Sao con biết Dạ Thảo đang khóc?
Khải đan 2 bàn tay lại với nhau:
- Vì lúc nãy con đưa Trinh Trinh đi chợ mua 1 chút Ít đồ dùng thì gặp Thảo. Con sợ Thảo đã hiểu lầm rồi xảy ra chuyện không hay. Nên mặc dù thời hạn 6 tháng con đưa ra chưa hết, con cũng đến để làm hoà, nói cho nàng rõ lòng con.
Bà Tư lặng thinh không nói. BÀ biết nói gì đây khi Dạ Thảo con bà không nằm khóc trong phòng mà nhởn nhơ vui vẻ đi dự tiệc với bạn trai?
- Má, má làm sao vậy? – Khải lay mạnh vai bà.
Bà Tư giật mình nói lãng:
- À không, chết cha rồi nồi cơm! Nãy giờ nói chuyện chắc cháy khét đen cả rồi.
Nói xong, bà tất tả chạy nhanh ra sau bếp. Khải nhìn theo lạ lùng khó hiểu rồi bước vội lên lầu:
- Dạ Thảo, mở cửa cho anh vào.
Chàng động manh tay vào cánh cửa gọi lớn. Một lần, 2 lần, rồi 3 lần, chắng có tiếng người đáp lại. Khải đẩy chốt cửa bước vào. Chợt anh sững sờ đứng ngẩn người ra. Một cảm giác hụt hẩng làm người anh xơ cứng, khi trên gường nệm trống không, mênh mông lạnh lẽo.
Khải cứ ngỡ mình sẽ gặp nàng nằm sóng sượt trên gường mà khóc, vì câu chuyện hồi sáng nay. Và chàng sẽ đến bên gường ngọt ngào giải thích cho nàng nghe tất cả. Chàng muốn nàng hờn ghen giận dỗi, bắt chàng đền cho những nụ hôn tê dại môi nhau.
Vậy mà, như bị tạt gáo nước lạnh bất ngờ. Bao náo nức hớn hở trong lòng chàng nguội lạnh. Dạ Thảo, sao em chẳng ở đây chờ anh đến. Em đi đâu? Chàng bồi hồi nhớ đến giọt nước mắt và tiếng kêu uất nghẹn của nàng. Lúc đó, chàng chỉ muốn tha thứ cho nàng tất cả. Thế nhưng, cái gì đã ngăn tay chàng đưa ra phía trước để gương mặt lạnh tanh, quay lưng đi như người không quen biết?
Dạ Thảo ơi, em đâu biết anh và Trinh Trinh đi mua sắm quần áo cho bé Si Si. Là sao anh có thể làm đau lòng Trinh Trinh được chứ khi người ta quá tốt với mình. Trinh Trinh là người ơn của em, nàng đã giúp anh tha thứ cho em, không tìm được con, có lẽ trọn đời anh sẽ không nhìn mặt em đâu.
Thảo ơi, sao anh lại không hiểu lòng em lúc đó chứ! Gương mặt đẫm nước mắt đã làm lòng anh nhũn lại. Anh thương em, nhớ em biết mấy! Sáu tháng trời xa cách là 1 cố gắng tuyệt vời của anh. Lúc đó, anh đã muốn chạy lại bên em kể cho em nghe tất cả, từ bé Si Si đến cách trừng phạt của anh. Rồi xin lỗi, rồi đền bù tất cả. Nhưng đây đang là tuần trăng mật với anh và Trinh Trinh, anh phải để nàng vui trọn vẹn.
Nhưng đưa nàng về đến nhà là anh chạy đến đây ngay. Anh sợ em buồn, em quẩn trí, em làm điều dại dột. Thế mà em không chờ anh đến, em đi đâu?
Nhớ lại thái độ của bà Tưư lúc nảy, Khải đóan chừng bà có biết Dạ Thảo đi đâu, nhưng bà cố giấu. Tại sao bà lại giấu chàng? Hay là Dạ Thảo đang làm điều gì mờ ám?
Tính đa nghi phút chốc nổi lên làm lòng Khải bồnchồn khó chịu. Khải đưa mắt nhìn quanh phòng. Cchăn gối gọn gàng. Đâu rồi cái cảnh bề bộn đáng yêu hôm nọ, khăn áo con đâu vương vãi lung tung, chắc thời gian đã làm nàng nguôi nghĩ đến con?
Đôi mắt chàng lại lia qua bàn trang điểm. Son phấn để vương đầy. Chàng bước đến cầm lấy thỏi son còn ướt dấu môi nàng. Búp phấn còn tươi. Có lẽ nàng vừa mới điểm trang xong, nên vội vã quên cất vào bàn. Nàng đi đâu mà phải điểm trang? Nàng không ghen hờn buồn bả sao mà còn chưng diện? Một cảm giác khó chịu thoáng qua khi Khải mở tủ dựng quần áo của vợ. Thêm nhiều chiếc áo moden đắt tiền mà chàng chưa từng thấy. Dạ Thảo mới mua thêm? Trời ơi! Chồng bỏ, con thơ lưu lạc mà nàng chẳng buồn đau sao mà còn sắm sửa thế này?
Một bóng tối lảng vảng bay qua, Khải cau mày suy nghĩ. Nàng đi đâu mà phải sắm sửa nhiều quần áo xinh đẹp dường này? Quyết tâm tìm hiểu cho ra nổi nghi vấn đang mổi lúc mổi to dần. Khải mở nhă tủ riêng đựng những vật dụng riêng tư của Dạ Thảo mà từ bấy lâu nay vì tôn trọng chàng không đụng tới bao giờ.
Ngăn tủ bị khóa kín, không có chìa để mở. Khải chạy nhanh xuốgn lầu tìm cây búa. Vừa định mở cửa bước ra, Khải chợt nghe 2 cô nhân viên bán hàng trò chuyện:
- Ê! Cậu chủ về đó mậy. - Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói với Ngọc Hoa.
- Ồ! – Ngọc Hoa kêu lên vừa ngạc nhiên vừa háo hức:- rồi sao? Cãi nhau dữ không mày?
Ngọc Tuyết trề môi:
- Có gặp nhau đâu mà cải. Bả đi rồi.
Ngọc Hoa hạ giọng thấp hơ 1 chút, khiến Khải phải dán tai vào cửa để nghe tiếp.
- Đi với thằng cha bữa hổm chứ gì? Tao thấy ông ấy đẹp trai hơn cậu chủ mình, lại giàu và sang hơn nữa.
- Còn phải nói, người ta là Việt Kiều chứ bộ. – Nàng cất giọng chê bai:- Nhưng tao thấy như vậy hổng được mày à! Bả có chồng rồi chứ bộ, còn con gái như mình sao. Trời ơi, phải mày lên sớm 1 chút, mùi hết biết. Coi mà xốn mắt. Mà tao đố mày họ đi đâu?
- khỏi đố, tao thấy mấy lần rồi, vũ trường, nhà hàng chứ ở đâu. Sang hết biết.
Ngọc Hoa thở dài:
- Nghĩ cũng tội nghiệp cậu Khải. Bị vợ cắm sừng mà hổng hay …
Hai nàng cười khúc khích, rồi chuyển sang chuyện khác. Nhưng Khải không còn nghe được gì cả. Toàn thân chàng nóng bừng bừng. Hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Khốn nạn! Dạ Thảo dám phản bội chàng à? Trờiơi, Lê khải mà lại là kẻ bị vợ cắm sừng ư? Từng lời nói của hai cô nhân viên cứ vang lên rõ mồn một như từng nhát búa bổ xuống đầu chàng.
Không! Không thể như vậy được. Chàng không tin. Dạ Thảo không bao giờ phản bội chàng. Đó là điều bịa đặt của những kẻ vô công rồi nghề vì hờn ghen, vì ganh ghét. Sự thật nằm trong chiếc tủ nhỏ của nàng. Nổi ghen hờn dâng lên đỏ mặt, chàng bậm môi vung mạnh tay búa, đập cho tan cái tủ nhỏ của nàng.
Chát, chát! Chàng đang đóng đinh vào chính trái tim mình đây. Khải rùng mình kinh sợ, nếu thật sự Dạ Thảo là người phản bội thì trời hởi! Tan nát tất cả rồi.
Quăng cây búa vào góc tường, Khải lấy hết sức bình sinh nắm lấy cái chốt tủ giật mạnh ra.
“Xoảng “ khoá tủ bị tung, chiếc hộp tủ bay mạnh tung toé. Khải chồm đến lật nhanh cái hộc tủ lên, bàn tay chàng lật điên cuồng trên đám giấy tờ lộn xộn. Từng dòng chữ nhẩy múa nhập nhòe. Hoá đơn mua vàng, mua hột xòan cùng những vật dụng linh tinh khác mà chàng không hay biết! Tiền ở đâu mà nàng mua sắm thế này? Khải tức phát run lên khi nghĩ rằng số tiền đó chính là do gã thanh niên đẹp trai, giàu có hơn chàng đưa tặng.
Khải đặt tay xuống quyển album lật vội vã, mắt chàng muốn nổ tung ra với những cảnh cười đùa hớn hở. Này là cảnh trong nhà hàng, Dạ Thảo tươi cười cụng ly cùng 1 gã thanh niên lạ mặt, nàng đẹp tuyệt vời với chiếc áo đầm màu xanh hở cổ. Này là cảnh nàng đưa tay cho gã khốn nạn kia nắm để bước xuống xe hơi. Trời ơi! Sao lúc ấy gương mặt nàng hồng lên đáng yêu 1 cách lạ lùng. Cặp đùi thon trắng nuốt nàng để cho hắn được nhìn 1 cách say sưa thích thú. Này là cảnh nàng đang khiêu vũ. Ngày xưa nàng chỉ là 1 cô gái gánh nước mướn đoan trang thùy mị. Nàng học bao giờ mà ra vẻ sành điệu thế kia? Tại sao nàng dám để cho hắn ôm trong lòng mà dìu theo điệu nhạc?
Còn nhiều tấn hình làm tim chàng tan nát, những cảnh đi chơi xa: Dà Lạt, Vũng Tàu, Nha Trang … Tuy bên cạnh nàng lúc đó có nhiều người lắm, nhưng ai bảo đảm được rằng đêm đêm trong phòng khách sạn nàng không nằm trong vòng tay ân ái của hắn ta.
Cái gì đây? Toàn thân Khải run lên bần bật như đang trải qua cơn sốt rét. Chân dung Dạ Thảo chụp gần như khỏa thân, nàng ngã người ra sau trên 1 tư thế gợi tình đẹp mắt. Mái tóc dài che ngang bờ ngực, một chân cô co lên che mất phần kín đáo của cơ thể người đàn bà. Nhưng ai cấm hắn, cái gã chụp hình chết tiệt đó chẳng ngắm nàng no mắt khi đã chụp xong. Ai cản hắn giả vờ sửa kiểu để đụng tay vào làn da trắn mịn của nàng. Dạ Thảo ơi! Tại sao nàng lại làm người mẩu chụp những kiểu ảnh như thế này? Có phải một đâu mà là hàng chục kiểu. Trời ơi! Những tấm ảnh này, nếu bạn anh trông thấy chúng sẽ nghĩ gì?
Khải nhắm mắt vò nát tan những tấm ảnh màu. Đúng thật rồi, chàng là 1 chàng ngu ngốc, bị vợ cắm sừng bao năm, bao tháng rồi mà vẫn chưa hay. Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đó đưa nàng đến tận nơi đâu? Tại sao mẹ nàng lại che dấu cho con? Chàng có tệ bạc gì với nàng lắm đâu. Mà nàng nỡ đang tâm phản bội? Trời ơi! Khải chụp lấy cái ly trên bàn ném mạnh vào tường, lòng dạ đàn bà, không thể nào hiểu nổi.
Đôi mắt chàng lại lia trên đống đổ vỡ hoang tàn, nó chợt dừng lại trước 1 phong thư còn mới. Không chủ định,chàng từ từ mở. Một thiệp mời sin hnhật, Mắt Khải chợt sáng, chàng vụt đứng dậy nhanh, chàng đã biết nơi mình sẽ tới, Đó là nhà hàng, khách sạn Bồng Lai, nới đang tưng bừng nhộn nhịp.
Dạ Thảo ngồi yên nhìn dòng người trôi qua chậm chạp, lặng lờ, mờ ảo theo điệu nhạc slow buồn bã. Dưới ánh đèn màu tất cả bỗng trở nên quyến rũ lạ thường. Rã rời nhưng lung linh huyền ảo.
Nàng lại đưa ly lên miệng, men nồng đắng chát bờ môi. Ly này đã là ly thứ 5 rồi, chưa bao giờ Dạ Thảo uống nhiều như thế này. Có lẽ muốn nhờ hương vị nồng xua khỏi tâm tư nỗi buồn bã đang trỉu nặng.
Hết tất cả rồi, Khải đã là của người ta vĩnh viển? Chạm mặt nhau mà chàng chẳng buồn ban cho mình 1 nụ cười quen biết. Nước mắt làm nhập nhòe bao bóng hình trước mắt. Dạ Thảo chợt nhớ cái xóm nghèo lao động, đến anh chàng Trọng vụng về đáng quý. Tất cả như 1 cuốn phim mờ xa dĩ vãng. Dạ Thảo rùng mình kinh sợ khi tưởng ra bờ vai tròn lẳn của mình ngày ngày chất chồng hơn 30 đôi nước. Đôi bàn chân được sơn giũa cẩn thận đặt trong đôi giày bis đắt tiền kia sẽ phải dẫm lên đá nhọn bên đường, giữa trưa trời nắng chang chang, làm sao? Nàng lại có thể chui về căn nhà nhỏ trong cái hẻm sập sình đầy mùi nước cống. Miệng nàng không còn có thể ăn nổi những bửa ăn thanh đạm chỉ tòan rau luộc chấm tương.
Cuộc sống sang giàu đã đưa nàng đi quá xa bản chất hôm nào. Cái hào quang vinh hoa bao phủ đã khiến nàng quên mất cái quá khứ ngây thơ. Nàng đã quen rồi với cảnh lên xe xuống ngựa, bao lời ngon ngọt bên tai. Vậy mà trời ơi, nàng lại sắp mất tất cả rồisao? Khải bỏ nàng là bắt nàng trở lại cái quá khứ tối tăm kia. Không, không bao giờ nàng quay lại cái xóm nghèo kia để nhìn thấy những ánh mắt soi mói, mỉa mai, nhừng lời đay nghiến, xì xào. Không, bằng mọi cách, nàng phải giữ lấy Khải, giữ lấy cái địa vị bà dược sĩ, nhưng liệu nàng có giữ được hay không?
1 bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng. Dạ Thảo ngẩng đầu lên. Thanh đang mỉm cười, chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng:
- Em vẫn còn mệt à?
Dạ Thảo khẽ gật đầu, quay lại. Vũ trường như cơn lốc với điệu nhạc Lambada cuồng loạn. Không, cuộc đời chưa hẳm khép lại trưỚc mắt nàng. Nàng còn 1 vũ khí trời cho. Đó là sắc đẹp. Dạ Thảo mỉm cười đưa tay lên má, nhìn vào gương. Với mái tóc cột bồng cao, nàng đẹp 1 cách man rợ Khác thường. Bao lần rồi nàng nghe người ta trầm trồ khen ngợi. Những gã đàn ông giàu có gấp trăm, gấp ngàn lần Khải, những lúc được nàng ban bố 1 nụ cưỜi, chúng lại sướng điên lên được. Nàng nhớ đến những tặng phẩm đắt tiền, những bàn tay ram ráp sàm sỡ chạm vào cơ thể nàng 1 cách vô tình nhưng cố ý.
Vậy thì tại sao nàngh phải khô/ đau với 1 kẻ chẳng biết quý giá trị của nàng? Khải là gì mà chàng được hưởng toàn vẹn tình yêu nàng cho? Chàng còn đánh đập nàng 1 cách tàn nhẫn như vậy? Tại sao nàng không có quyền cho đi 1 đứa con tàn tật? Khải tưởng rằng nếu mất chàng rồi cuộc đời nàng sẽ vĩnh viển khép tối hay sao? Không? Bàng mọi cách nàng phải chứng minh cho chàng thất rồi đây chàng sẽ phải hối hận, tiếc nuối khi đánh mất nàng.
- Thảo, em mệt rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ nhé! – Thanh lại đến bên nàng nói dịu dàng. Dạ Thảo ngước mắt nhìn lên, tia mắt nồng nàn tình tứ.
- Vâng, em mệt quá.
Chàng choàng tay qua vai nàng dìu đi xuyên qua đám đông. Nhiều tiếng huýt sáo nổi lên. Thanh đưa tay vẩy chào. Mọi người nheo nheo mắt đáp lời. Trong lúc Dạ Thảo tựa hẳn vào người Thanh, mỉm cười với từng gương mặt quen thuộc loáng qua.
Đưa Dạ Thảo đến khúc vắng, Thanh đột nhiên quay nhanh người lại, ôm ghì lấy nàng. Bờ môi chàng tìm lấy môi Dạ Thảo 1 cách tham lam cuồng nhiệt, trong lúc bàn tay chàng miên man đi khắp thân thể nàng, mày mò tìm kiếm.
Như có 1 luồng điện chạy khắp châu thân, 1 niềm ham muốn trào dâng mãnh liệt. Không kiềm chế được lòng mình, Dạ Thảo rướn người lên hôn lại chàng 1 cách cuồng nhiệt dâng hiến.
- Dạ Thảo, em tuyệt vời biết bao nhiêu.
Thanh bế nàng lên đôi tay rắn chắc, bước vào phòng 1 cách tự tin. Còn nàng tòan thân buôgn thả trong 1 cảm giác bềnh bồng kỳ lạ.
- Dạ Thảo! Anh yêu em.
Nàng nằm yên mặc cho chàng cởi bỏ áo quần. Thân thể nàng hiện lên trong ánh đèn màu đẹp như 1 bức tranh. Và chàng, chàng hiện lên rắn rỏi, vạm vỡ như những lực sĩ thời Trung cổ.
“Mình đã bắt đầu bước vào cuộc phiêu lưu mới rồi đây “. Dạ Thảo mỉm cười vẩy gọi khi bàn tay chàng đặt lên phần nhạy cảm nhất của người con gái. Cơ thể nóng bừng, nàng sẵn sàng dâng hiến, và Thanh với tất cả tài nghệ Của 1 kẻ kinh nghiệm ăn chơi đã làm cho nàng phải ngất ngây chết mê chết mệt. Trên thân thể nàng, chàng điêu luyện, thuần thục như 1 diễn viên đang khéo léo biểu diển tất cả tài nghệ Của mình. Một cảm giác lạ lùng mà nàng chưa từng biết khi cùng sống chung với Khải.
Dạ Thảo chợt như người mê ngủ tỉnh mộng. Giây phút này nàng mới chợt hiểu Khải còn thua kém người ta nhiều việc quá. Chă“ng những về phương diện đẹp trai mà ngay cả phòng the chàng còn thua người ta 1 bậc quá xa.
Dạ Thảo oằn người mỉm cười sung sướng, nàng mở mắt nhìn Thanh. Chàng đang ngất ngây, vui sướng. Bỗng dưng nàng chợt nghĩ: Những kẻ đang khiêu vũ ngòai kia hẳn kinh nghiệm ăn chơi cũng tràn đầy, họ có giống Thanh không nhỉ? Lòng thắc mắc, nàng chợt có ý định muốn thử nghiệm tất cả 1 lần cho biết.
Nhưng nàng nào có hay biết gui+~a lúc nàng đang ngất ngây, hả hê, vui sướng thì bên ngoài qua ổ khóa, Khải đã nhìn tah^''y tất cả. Chàng nhìn thấy nụ cười rạng ngời hạnh phúc của vợ. Thấy nàng dâng hiến cho 1 cách trọn tình không 1 chút đắn đo đau khổ. Chàng thấy gã thanh niên hả hê cười đắt thắng.
Thật là lạ lùng, lần này Khải thấy mình bình tỉnh vô cùng. Chàng không giận dữ mà đứng lặng yên nhìn cho rõ gương mặt người vợ lăng loàng trắc nết. Đôi mắt mở to, chàng muốn thu hình thật kỹ trước khi vứt bỏ đi con người xấu xa ghê tởm mà bấy lâu nay chàng lầm tin tưởng.
Khải nóng tính, đôi lúc vũ phu đánh đập vợ thật tàn nhẫn nhưng anh rất chung tình rộng lượng. Việc gì anh cũng có thể tha thứ 1 cách dễ dàng, duy chỉ có việc ngoại tình là anh không thể nào khoan dung được.
Bởi anh vốn rất trọng chữ trinh của người con gái. Anh ghê tởm những tah^n xác không thuộc về anh trọn vẹn. Khải quay ra sau lặng lẽ nhổ 1 bải nước bọt khinh thị rồi âm thầm bỏ ra về. Anh đã thấy tận mắt cảnh Dạ Thảo ngoại tình, như vậy không còn gìđể nói nữa. Trái tim anh lạ lùng khép kín, bóng hình Dạ Thảo từ nay vĩnh vie6~n rời xa khỏi tâm khảm của chàng. Khải biết từ nay chàng sẽ không thể nào còn yêu nàng được nữa. Hình ảnh hôm nay in đậm vào óc chàng đời đời kiếp kiếp. Lòng nguội lạnh chă“ng chút hờn ghen, Khải bỏ ra về không hối tiếc, nhẹ nhỏm như người ta vừa quăng bỏ đi 1 trái táo ngon lành nhưng bị thối nát bên trong.
Còn Dạ Thảo, nàng nào có hay rằng mình đã phạm phải 1 sai lầm nghiêm trọng. Hạnh phúc như chiếc bóng vuột khỏi tầm tay nàng 1 cách nhẹ nhàng êm dịu không cảm giác. Ngất ngây bên người tình mới, Dạ Thảo ngủ vùi đến tận sáng hôm sau như đứa bé vừa mới được tặng quà.
- thôi dậy đi cưng. Trời sáng rồi! – Thanh nhẹ lay người Thảo. Nàng mơ/ mắt bàng hoàng. Ánh nắng đã tràn vào gay gắt. Thanh ngồi trên gường, quần áo chỉnh tề nhìn an`ng cười vui thích:
- Thảo, em đẹp lắm. Anh không ngờ em là 1 cô gái mảnh liệt như vậy.
Nghe chàng nhắc đến chuyện hồi đêm, Dạ Thảo thẹn thùng đỏ mặt, nàng kéo cao chiếc chăn:
- Anh ra ngoài cho em thay đồ.
Thanh mỉm cười lắc đầu:
- Em giữ kẽ với anh làm gì?
Nói xong câu đó chàng giật tung chiếc chăn. Dạ Thảo ụp nhanh người xuống gối.
- Kìa anh, anh làm gì vậy?
- Nằm yên đấy, anh chụp cho em 1 bô hình làm kỷ niệm.
Thanh đứng dậy mở ống kính, Dạ Thảo kêu lên:
- Đừng anh.
Nhưng muộn rồi, ánh chớp loé lên, chàng đã ghi được hình ảnh nàng lỏa thể hoàn toàn. Dạ Thảo giận dữ:
- Tại sao anh làm như vậy chứ?
Thanh cười hì hì không đáp, đưa cao máy ảnh chụp luôn ba kiểu nữa. Xong chàng thảy bộ đồ đến cho nàng.
- Mặc vào đi.
Dạ Thảo uất nghẹn người, nhưng cũng đành chống tay ngồi dậy mặc vội áo quần trong lúc ống kính trên tay Thanh nháy liên tục mọi hướng. Mọi chiều trên thân thể nàng.
- Thanh, anh làm gì vậy? – Nàng mặc xong áo quần giận dữ đến trước mặt chàng hét lớn.
Thanh buông cho máy ảnh lòng thòng trước ngực, 2 tay ôm lấy mặt nàng, chàng hôn thật kêu vào môi nàng:
- Đừng giận nữa mà cưng! Cưng đẹp quá mà. Cái gì của cưng cũng đẹp nên anh muốn ghi lại làm kỷ niệm. Cưng nỡ giận anh sao?
Dạ Thảo dịu đi 1 chút:
- Nhưng lỡ mọi người nhìn thấy thì sao?
Thanh khoát tay nàng bước ra:
- Làm sao mà thấy được? Bộ anh ngu sao mà cho người ta thấy đồ quí của vợ mình? Thôi em đói bụng chưa? Bọn mình đến nhà hàng điểm tâm nhé.
Dạ Thảo mỉm cười:
- Anh thật khác thường. Dường như chuyện ân ái với nhau đối với anh bình thường như người ta đi chợ vậy?
Thanh nhướgn mắt:
- Anh quen rồi nhưng em có thích không?
Thảo đấm mạnh vào hông chàng:
- Quỉ ơi, nói bậy không à?
Chiếc xe nổ máy lao đi đến 1 nhà hàng sang trọng. Tiếng muổng nỉa, tiếng chạm ly, tiếng cười đùa đã làm cho Dạ Thảo quên đi hiện tại. Bóng hình Khải lùi xa vạn dặm. Bây giờ trước mắt nàng chỉ có Thanh. Suốt bửa ăn tia mắt nàng không rời khỏi người chàng. Chàng thật khác Khải. Khải nghiêm trang đạo mạo. Thanh láu cá, xấc xượt. Từng cái nheo mắt nhích môi tuy tật đểu. Nhưng thật ngang tàng thu hút. Trái tim nàng dần đập những nhịp đập yêu thương dành tặng cho Thanh. Thanh mới xứng đáng là chồng của nàng. Còn Khải, chàng chỉ là 1 thằng khờ ngu ngốc.
Dằn dừ mãi đến trưa Dạ Thảo mới về đến nhà. Vừa bước vào phòng nàng chợt kêu lên 1 tiếng ngạc nhiên trước cảnh tan hoang đỗ vỡ.
- Má ơi! – Dạ Thảo kêu to gắt gỏng:- Ai vào phòng con để phá vầy nè? – Nàng lật những tấm hình của mình lên xuýt xoa thương hại:- trời ơi, mấy tấm hình của tôi sao vậy nè!
Nghe tiếng con bà, bà Tưư lật đật chạy xuống. Chợt bà cũng dừng lại ngỡ ngàng không kém khi nhìn thấy cảnh đổ nát dưới chân tường.
- trời, sai thế này?
Dạ Thảo ngẩng đầu nhìn lên mắt long sòng sọc:
- Má. Má có cho ai vào phòng con quậy phá thế này?
Bà Tưư đưa tay ôm ngực ngồi phịch xuống ghế hồi lâu bà tỉnh trí nói thều thào:
- Má biết rồi: Thằng Khải.
Dạ Thảo mở mắt to kinh hoàng:
- Anh Khải – rồi nàng chạy nhanh đến bên mẹ lay người bà hỏi nhanh: - Má, anh Khải đến đây thật sao? Ảnh đến bao giờ? Ảnh có nói gì không vậy má?
Bà Tư khẽ gật đầu:
- Có, hôm qua khi con vừa đi được chừng hơn 1 tiếng thì Khải đến để thanh minh việc nó gặp con mà giả lơ như người xa lạ.
Dạ Thảo đột nhiên nổi giận:
- Đã không còn yêu thương nhau, ảnh còn tìm đến đây để làm gì nữa?
Bà Tư vuốt tóc con cười thương hại:
- Dạ Thảo, con còn nông nổi lắm. Sao con cho rằng Khải hết yêu con? Nó nói yêu con lắm chứ.
Nàng bật khóc gục đầu vào lòng bà:
- Yêu con mà 6 tháng qua ảnh chẳng thèm lai vảng đến ngôi nhà này? Yêu con mà chạm mặt con còn khinh khỉnh. Bỏ con hay không con cũng không cần.
Bà Tư chép miệng thở dài:
- Chỉ mỗi 1 tội bỏ con thôi cũng đủ làm cho nó chán ghét. Hou^''ng chi trong cuộc sống vợ chồng con luôn quá quắt, hắt hủi, ghen tuôn bậy bạ chẳng biết cách nuông chiều chồng.
Dạ Thảo trề môi:
- Tại sao con phải nuông chiều ảnh chứ? Sao con chẳng được ghen?
Bà Tư trầm giọng:
- Dạ Thảo, con phải biết phận mình đi làm bé cho người ta, chẳng có cưới hỏi cũng chẳng có pháp luật nào công nhận. Khải nó muốn bỏ con lúc an`o mà không được? Hơn nữa, nó lại chu cấp cho mẹ con mình 1 cuộc sống đủ đầy sung túc. Không phải mẹ binh Khải nhưng mẹ thấy rằng việc an`y con hoàn toàn sai trái.
Dạ Thảo thở dài không nói. Phải, mẹ nàng nói đúng. Khải đã quá tốt với mẹ con nàng, Bà Tư lại nói tiếp:
- Khải là chồng con, nó có quyền dạy vợ. Con sai trái no có quyền trừng phạt. Thảo, 6 tháng qua Khải nó không đến đây là muốn giúp con nhận thức ra gía trị của hạnh phúc. Có cô đơn trống trải, con mới hiểu gía trị của những giờ sum họp. Có đau khổ mất mát con mới biết giữ gìn cái mình đang có. Và hôm qua nó lên đây để tha thứ và Đoàn tụ với con. Má nghĩ rằng, nếu con biết suy nghĩ con sẽ chẳng bao giờ đi dại dột để Khải mất khỏi tầm tay.
Tâm trí quay cuồng, Dạ Thảo gục đầu xuống chân bà Tư hoang mang kêu lên nức nỡ:
- Nhưng má ơi, con e rằng đã muộn mất rồi. Khải ơi, sao anh không đến với em sớm hơn 1 chút.
Bà Tư vụt chụp mạnh vai nàng hỏi lớn:
- Thảo. Con vừa mới nói gì? Phải chăng con đã …
Nàng gật đầu nói nghẹn ngào:
- phải. Má ơi. Con đã phản bội Khải mất rồi.
- trời ơi,! – Bà Tư buông tay con gái sửng sờ. Giây lâu ôm mặt khóc nghẹn ngào:- Thảo ơi sao con dại dột như vậy chứ? Khải là 1 người chồng tốt.
Dạ Thảo gào lên:
- Không, anh Khải không tốt, nếu ảnh tốt ảnh sẽ chẳng bao giờ bỏ con giữa cô đơn tuyệt vọng, má ơi, con như con thuyền gãy mất tay lái rồi.
Bà Tư chợt tỉnh trí kêu lên:
- Thảo, hãy còn kịp con à! Con hãy mau mau chạy đi tìm Khải. Nó chua biết gì đâu. Hãy giữ lấy hạnh phúc của mình.
- Con e rằng Khải đã biết tất cả rồi. – Nàng lắc đầu.
Bà Tư kêu lên nôn nóng:
- Không, làm sao mà nó biết được?
Dạ Thảo chỉ tay vào đống đổ vở giữa phòng:
- Những bằng chứng buộc tội con kia.
Bà Tư cương quyết:
- Không, những mảnh giấy vô tri không gía trị. Con phải nghe lời má tì đến với Khải nhanh lên. Nó sẽ tha thứ cho con tất cả. Má tin rằng Khải rất rộng lượng với con.
Nàng ngẩng đầu dậy hỏi ngẩn ngơ:
- Vậy là con chạy đi tìm Khải phải không má?
Bà Tư gật đầu:
- phải, nhanh đi con. Chắc nó cũng đang nóng lòng chờ con đó.
- Vâng, con sẽ nghe lời má.
Dạ Thảo đứng dậy chạy xuống thang lầu, dáng xiêu xiêu như sắp ngã. Bà Tư đứng dậy nhìn theo lòng tràn đầy hy vọng.
Phải thật khuya Khải mới về đến nah`. Tuy bảo lòng bình thản nhưng nổi tức bực cứ dâng tràn cuộn sóng. Hừng hực không gío nào làm tắt được. Dạ Thảo đã phản bội chàng? Có trời mới biết được nàng bắt đầu ngoại tình từ lúc an`o. Nghĩ đến việc mình từng ôm ấp trong tay 1 bóng hình đã qua tay thiên hạ. Khải đột nhiên rùng mình muốn ói.
Dựng xe vào góc nhà, Khải hầm hầm bước vào phòng. Trinh Trinh vẫn chưa ngủ, nàng đang ngồi bên cạnh bé Yến Vi vàmay 1 cái áo gì đó. Thấy Khải bước vào nàng ngẩn dậy mỉm cười:
- Anh mới về.
- Ừ!
Khải ngồi phịch xuống ghế, với lấy gói thuốc lặng lẽ châm lửa. Trinh Trinh đặt chiếc áo đang may dỡ xuống ghế. Mở cửa bước ra ngoài. Hồi lâu nàng trở vào đế ngồi bên chàng trao cho chàng 1 ly nước trái vải.
- Anh uống nước.
Khải nâng ly kề môi uống cạn. Vị ngọt và mát của hương vải đã làm cho chàng phần nào thanh thản. Khải quay qua hỏi Trinh Trinh:
- Sao em chưa ngủ?
Trinh Trinh mỉm cười, tay phủi vai chàng 1. Một lá cây vương trên đó:
- Em đợi anh, hơn nữa em chưa buồn ngủ.
Khải không trả lời. Anh ngã người ra sau ghết thả 1 hơi thuốc dài. Chàng đặt nguyên bàn chân lên mặt bàn kiếng. Trinh Trinh sụp người ngồi thấp xuống chân chàng, nhẹ nhàng kéo dây giày:
- Để em cởi giày cho anh nhé?
Khải lại không trả lời, lơ đểnh đưa mắt ngắm chiếc gáy trắng của nàng. Liệu chàng có tin được nàng chưa? Nàng sẽ chung thủy với chàng đến đầu bạc răng long hay 1 ngày mai kia chàng sẽ phải đau đớn nhận ra nàng nằm trong tay người khác.
- Anh, anh có mệt lại gường nằm ngủ – Trinh Trinh khẽ lay người chàng. Khải mở mắt ra mỉm cười:
- Cám ơn em. Em ngủ trước đi. Hôm nay anh không muốn ngủ.
Nàng đặt tay lên trán chồng lo lắng:
- Anh bịnh rồi phải không? Để em đi lấy thuốc cho anh uố ng nhé.
- khỏi đi em. - Anh chợt nắm lấy tay nàng kéo lại: - Nếu em chưa buồn ngủ thì hãy ngồi xuống đây. Anh muốn nói cghuyện với em.
Trinh Trinh ngồi ngay xuống bên chàng, nhìn vào mắt chàng, nàng hỏi ân cần:
- Anh muốn nói chuyện gì?
Khải chồm người dậy bỏ cái tàn thuốc vào gạt:
- Trinh Trinh, em có yêu anh không?
Nàng cúi đầu bẽn lẽn không trả lời. Khải lặp lại câu hỏi lần thứ hai:
- Anh hỏi thiệt, em có yêu anh không?
Nàng ngả đầu vào ngực chàng:
- Sao anh lại hỏi em như vậy? Nếu không yêu anh sao em lại là vợ của anh!
Khải nhìn về phía trước mơ màng xa vắng:
- Theo em nghĩ chữ Trinh nghĩa là sao?
Trinh Trinh tái mặt:
- Anh! Anh vẫn nhớ đến sao? Anh đã hứa là tha thứ cho em rồi mà!
Khải hơi cúi xuống nhìn nàng mỉm cười:
- Em đừng sợ, anh không định kiếm chuyện với em đâu. Anh chỉ muốn biết theo em chữ Trinh là thế nào thôi.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm:
- Theo em nghĩ chữ Trinh bao trùm rộng lớn vô cùng. Nó không chỉ là tiết trinh của con gái trong giây phút ban đ^`u mà nó còn đi theo người con gái đến trọn đời. Người con gái trọn trinh phải thờ chồng đúng mực, thủy chung son sắt.
Khải thở dài:
- Em nói đúng Trinh Trinh à! Anh đã sai lầm khi cho rằng tiết trinh của giây phút ban đầu là tất cả. Trinh Trinh, em không bao giờ phản bội anh nhé?
Giọng nàng nhẹ như con suối:
- Chỉ sợ anh thôi.
Khải mỉm cười cà nhẹ mủi lên má nàng:
- Không, anh hứa với em anh sẽ là người chồng trọn vẹn của em mãi mãi.
Trinh Trinh mỉm cười:
- nói thì nhớ nghe anh. Thôi, anh đi tắm đi rồi ngủ cho ngon. Để em chọn đồ cho.
Khải ôm lấy bộ đồ, hôn trán vợ rồi bước vào phòng tắm. Khi chàng trở ra, Trinh Trinh đã ngủ say rồi. Trên môi nàng còn nở nụ cười rạng rỡ, hẳn là nàng hài lòng trước lời hứa của chồng.
Khải bước đến nôi con, giỡ mùng lặng ngắm. Giây lâu chàng cúi xuống hôn con rồi trở về mùng. Hình bóng Dạ Thảo lại chập chờn ẩn hiện. Khải lắc đầu cố xua khỏi ký ức những bóng hình ma quái. Choàng tay sang vợ, anh đắm chìm vào giấc ngủ thật ngon.
Sáng Khải dậy thật muộn. Vắt chiếc khăn trên cổ anh khập khểnh bước ra sau. Nhìn thấy Trinh Trinh đang loay hoay bên bếp nấu cơm, chiếc nôi con để bên cạnh, chàng dừng lại nói đùa:
- Hai mẹ con đang ăn vụng phải không?
Yến Vi chẳng thèm ngẩng đầu dậy, con bé mải miết đập đập cái lục đạc xuống chân thành những tiếng reng reng thật rộn ràng sôi động. Chỉ có Trinh Trinh ngẩng đầu dậy trả lời chàng dí dỏm:
- Mẹ con em hổng có vậy đâu. Ba nó đừng có nói vậy mà mất lòng. Thôi ba con Vi rửa mặt đi rồi ra má nó dọn điểm tâm lên. À! Mà ba nó hôm nay thích ăn gì nói để má nó làm luôn.
Khải quay lại mỉm cười:
- Tùy hỉ Má nó thôi, muốn cho chi ăn vậy.
Đã bước vào phòng vệ sinh, Khải còn nghe tiếng xèo xèo của mở nóng vang lên. Vậy là hôm nay Trinh Trinh cho chàng ăn bánh mì hột gà ốp la rồi. Tưởng tượng đến cái béo ngậy của chất kem lòng đỏ hột gà sền sệt, Khải nuốt nước bọt rửa mặt thật nhanh.
- rồi chưa má nó, ba nó đói bụng quá rồi.
Trinh Trinh dịu dàng đặt xuống trước mặt chàng dĩa hột gà ốp la còn bốc khói nghi ngút. Khải săn tay áo ngồi xuống bàn ăn làm trò khỉ. Nàng đến bên nôi bế con đến ngồi đối diện với chàng, nói giỡn với Yến Vi:
- Yến Vi, xem cha con kìa. Rõ là hư!
Yến Vi ngước mắt nhìn chàng, chợt nó ngoác miệng cười toe toét. Nụ cười trên đôi môi bị sứt trông ngồ ngộ, đáng yêu. Khải ngừng ăn, chống tay nhìn con chăm chú. Thật ra Yến Vi cũng không đến nổi xấu lắm. Chiếc đầu bẹp vì ảnh hưởng của máy hút dần trở lại hình dáng bình thường. Nếu ngoài chiếc môi sứt, Yến Vi là 1 đứa bé rất đáng yêu. Nước da trắng hồng mũm mỉm, mắt to sáng long lanh, chiếc mủi nhỏ thanh thanh, lại được Trinh Trinh khéo sửa soạn, cột những chiếc nơ đủ màu trên tóc hợp với những chiếc áo đầm rũ đăng ten đắt tiền, đã làm cho đứa bé trở nên dễ thương, mát mắt.
Như để tăng thêm niềm hạnh phúc, Trinh Trinh bế con cao hơn 1 chút hãnh diện khoe cới chồng:
- Anh nè, Yến Vi biết nói rồi đó. Giỏi không?
Khải bỏ 1 miếng bánh mì vào miệng:
- giỏi lắm, nào nói cho ba nghe đi con.
Trinh Trinh hướng mắt về phía chàng cười cười rồi tróc lưỡi bảo con:
- nói đi con, nói 1 tiếng cho ba phục đi nào. Gọi ba đi. Ba.
Yến Vi ngước 1 mắt nhìn nàng, dôi mắt sáng rạng ngời, bờ môi con bé chúm chím, rồi 1 giọng nói ngọng nghịu vang lên, trong lanh lảnh:
- A … Ba … Ba …
- A..! Hoan hô con.- Khải buông nĩa vỗ tay cười thích thú:- Lại cho ba mi thưởng 1 cái coi nào.
Trinh Trinh bế con đi vòng qua bên bàn đến sau lưng Khải. Nàng đặt bé Yến Vi lên cổ chàng cười nói:
- Ba phải ă hết thì con mới cho hôn kìa.
Nàng lấy tay con nghịch nghịch tóc chàng:
- Anh ơi, con mình mọc răng rồi.
- Ồ! – Khải quay nhanh người lại:- Đâu nào cho ba xem 1 chút coi nào.
Trinh Trinh bế con xuống chỉ cho chàng xem 2 cái rằng bé xíu vừa mới nhú lên. Khải sung sướng quá. Thừa lúc nàng không để ý, hôn đánh chụt lên má nàng 1 cái. Trinh Trinh thẹn thùng khẽ đánh tay chàng:
- Anh này ăn gian quá đi thôi.
Khải cười vang sằn sặt, bế con đứng dậy đi ra trước. Trinh Trinh lo dọn dẹp chén đủa dơ trên bàn đem xuống sàn nước để rữa.
Vặn cho vòi nước chảy ào ào xuống tay, Trinh Trinh vừa rửa chén vừa hát 1 bài tình ca nho nhỏ. Nàng đang sống trong hạnh phúc tràn đầy. Xin cám ơn Dạ Thảo. Dạ Thảo đã ban bố cho nàng hạnh phúc này đây. Nếu không có Ye6''n Vi thì chưa chắc nàng được Khải yêu mến dường này. Được yêu và được săn sóc cho chồng. Đó là hạnh phúc nhất của mọi người con gái trên đời.
Đang thả hồn vẩn vơ, Trinh Trinh chợt nghe tiếng chồng cáu gắt với ai văng vẳng. Nàng tắt nước lắng nghe. Dường như Khải đang tranh cải với 1 người con gái. Trinh Trinh chìu tay vào chiếc khăn rồi len lén đi lên.
Vừa ngang qua buồng, nàng nghe tiếng con khóc ré bên trong. Quái lạ, sao chàng lại bỏ mặc con thế này! Mặc dù nóng lòng muốn biết Khải đang tranh cải với ai. Trinh Trinh vẫn không thể bỏ mặc con 1 mình trong ấy. Nàng mở cửa, bế con lên tay, se sẽ bước ra nép sau bức mành dõi theo câu chuyện của chồng.
Sao mà yên lặng thế an`y. Chờ 1 lúc lâu không nghe có tiếng ai trả lời, Trinh Trinh tò mò vạch tấm mành trúc nhìn ra. Chợt nàng giật mình, xuýt ti; nữa thì đánh rơi bé Yến Vi xuống đất, vì người đang ngồi đối diện với chồng nàng, đang ôm mặt khóc không ai khác hơn là Dạ Thảo, mẹ ruột của đứa bé mà nàng đang ẫm trên tay.
Tình địch của nàng đấy. Lòng Trinh Trinh chợt dấy lên những tình cảm lạ thường, ghét thương lẫn lộn. Ghét là ghét người đàn bà kia đã chia rẽ mất tình cảm của mình, thương là thương cho kẻ chiến bại gươm gãy giáo rơi. Tính Ích kỷ của 1 người con gái nàng không muốn cho kẻ ngồi ngoài kia hưởng được chút tình cảm nào của chồng mình. Nhưng lương tâm của 1 người không cho phép nàng vui trên nổi khổ đau của người khác.
- Cô còn khóc lóc mà làm gì nửa? Về đi.
Giọng Khải vang lên lạnh lùng khô khốc.
- Anh Khải, - Dạ Thảo nghẹn ngào:- Em …
Khải khoát tay cắt ngang:
- thôi cô khỏi dài dòng giải thích. Cô biết tính tôi rồi. Hãy về đi, từ nay tôi với cô như người xa lạ.
- Vì sao? – Dạ Thảo nhìn lên.
Khải cười khẩy:
- Vì cô là 1 người đàn bà lăng loàn trắc nết. Hừ! Cô đã làm gì với thằng khốn đó trogn khách sạn Bồng Lai hả?
Dạ Thảo giật mình tái mặt. Đột nhiên nàng bật cười vang sằng sặc:
- phải, tôi yêu anh ta đó thì sao?
Khải nhún vai:
- Chẳng sao cả? Cô về đi và đừng bao giờ cho tôi thấy mặt nữa. Tôi ghê tởm cô, đồ lăng loàn.
- phải, tôi lăng loàn đó. Còn anh thì sao? Anh là đồ lừa dối. Anh sở khanh. Anh khốn nạn.
Khải đập mạnh tay đứng da6.y:
- Cô ra khỏi nhà tôi ngay.
Dạ Thảo hất mái tóc dài ra sau, ngẩng cao mặt khiêu khích:
- Anh khỏi đuổi, không có anh tôi cũng chẳng chết đâu. Rồi đây anh phải hối tiếc việc của mình làm.
Nói xong Dạ Thảo chụp nhanh cái bóp trên bàn bước đi vội vả. Khải ném theo nàng câu nguyền rủa:
- Đã thế còn không biết nhục, lại còn vác mặt đến đây.
Rồi ngồi phịch xuống ghế sững sờ. Anh gục đầu vào 2 lòng bàn tay như ngẩn ngơ, như hối tiếc. Trinh Trinh khẽ vạch màn bế con bước ra, an`ng đến bên cạnh chàng nhẹ ngồi xuống. Khải ngẩng đầu dậy, anh bế bé Yến Vi đặt vào lòng:
- Tất cả chỉ còn bé Yến Vi thôi.
Trinh Trinh dùng bàn tay đan vào tóc chàng làm lược chải xuống mái tóc rồi bù:
- Có chuyện gì vậy anh? Sao anh lại nặng lời cùng Dạ Thảo như vậy chứ?
Khải quay lại, bàn tay chàng chạm nhẹ mặt nàng:
- Chẳng có chuyện gì đâu. Trinh Trinh, từ nay anh chỉ yêu có em thôi. Hãy quên cái tên Dạ Thảo đi em nhé!
Trinh Trinh không trả lời, nép sát vào ngực chồng tự hỏi: Liệu chàng có quên được Dạ Thảo hay không khi bé Yến Vi còn đo? Liệu Khải có thật sự yêu mến nàng chưa? Hay đó chỉ là tình cảm nhất thời của 1 gã đàn ông đang gặp cơn khủng hoảng tâm thần?
Trinh Trinh đảo mắt nhìn quanh 1 vòng rồi mới bước đến khung cửa màu xanh nhấn chuông. Tuy thái độ nàng thật tự tin nhưng trái tim trong ngực muốn nhẩy vọt ra ngoài vì hồi hộp.
Mình đến đây để làm gì? Trinh Trinh ngẩn ngơ tự hỏi, và không sao tìm ra câu trả lời thích hợp. Phải chăng nàng đến đây vì tính hiếu kỳ muốn biết nguyên do nào khiến cho Khải từ bỏ Dạ Thảo, cau có mặt mỗi khi nghe ai nhắc đến tên người tình của thuở xưa?
Không hẳn như vậy. Nàng thương xót cho tình địch, hay tò mò muốn biết số phận con người ấy ra sao khi bị phụ tình. Có lẽ nàng cũng muốn tìm ra sự thật để khi quay về sống yên lành hạnh phúc bên chồng mà lương tâm không ray rứt. Nàng yêu Khải nhưng không phải vì như vậy mà nàng có thể dẩm bừa lên trái tim người khác. Có người con gái nào mà lại chẳng ghen, nhưng nàng thì lại khác, dường như giữa nàng và Dạ Thảo đã có mối dây vô tình ràng buộc.
- Xin lỗi, cô tìm ai? – Một người con gái trẻ thò đầu ra hỏi.
Trinh Trinh mỉm cười:
- Dạ cô vui lòng cho tôi được gặp cô chủ.
Người con gái mỉm cười:
- Cô chủ của tôi đi vắng, chỉ có cậu chủ ở nhà, cô có muốn gặp không?
Trinh Trinh mím môi: Cậu chủ, mà là cậu chủ nào nhỉ? Có lẽ chìa khóa nằm ở đây chăng? Nàng gật nhanh:
- Tốt lắm, tôi cũng muốn gặp.
- Vậy thì mời cô theo tôi.
Trinh Trinh bước theo cô gái, lòng bỗng bồi hồi trong 1 cảm xúc lạ thường. Linh tính như báo cho nàng biết trước mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản như nàng nghĩ. Trinh Trinh chợt nhiên bối rối. Nàng biết nói gì với người chồng mới của Dạ Thảo đây. Lẽ nào mình nói mình là vợ của chồng Dạ Thảo đến đánh ghen gìum chồng à? Mà tại sao Dạ Thảo lại phản bội Khải?
- Thưa cô, cậu chủ tôi ở trong này.
Cô gái dẫn đường dừng lại trước 1 căn phòng bằng kiếng dục, Trinh Trinh gật đầu:
- Cám ơn cô.
Cô gái lặng lẽ rút lui trước khi điểm nụ cười tinh nghịch. Chắc cô ấy nghĩ mình là 1 cô vợ lớn đi đánh ghen đây. Trinh Trinh thầm nghĩ rồi đưa tay lên gõ cửa:
- Mời vào, cửa không khóa.
Một giọng nói quen vang lên. Trinh Trinh tái mặt thụt lùi, hai tay ôm ngực. Nhưng nàng thở phào tự cười mình thần hồn nát thần tính. Làm gì có chuyện hy hữu này chứ. Lấy lại tinh thần nàng nắm lấy chốt cửa kéo mạnh ra.
Cánh cửa vừa mở không chỉ có an`ng là sững sờ chết lặng. Mà gã thanh niên kia cũng bật dậy bàbg hoàng. Chừng như cả 2 đều không tin số phận lại đẩy đưa cho cả 2 được gặp nhau sau bằng ấy năm dài.
- Trinh Trinh, có phải là em không?
Gã thanh niên tỉnh thần trước tiên, cất giọng ngỡ ngàng. Lời nói của gã làm cho tiềm thức của Trinh Trinh tỉnh dậy. Nàng chớp mắt bước lên 1 bước, nhẹ bỏ cái bóp xuống bàn, kéo vạt áo dài trắng, bằng thái độ tự tin, nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Anh vẫn còn nhớ đến tôi sao? Vậy mà tôi cứ ngỡ 6 năm qua anh sống phủ phê bên kia bờ đại dương rồi chứ!
Gã thanh niên mỉm cười lấy lại vẻ hào hoa thường nhật. Gã ngồi xuống ghế rót nước mời nàng:
- Trinh Trinh uống nước đi. Thật là không ngờ được gặp lại em. Sáu năm qua em chẳng khác 1 chút nào. Càng đẹp và trẻ hơn trước nữa.
Trinh Trinh nâng tách trà lên môi cười nói:
- Cám ơn anh.
Gã cất giọng bùi ngùi:
- Lần ấy xuống tàu để đi, anh mới biết mình bị gạt. Thế là tiêu trằng 4 cây vàng.
Trinh Trinh cười khẩy:
- Nhưng đó có phải là tiền của anh đâu mà tiếc? Sáu năm dài tôi chỉ chờ có giây này để mắng vào mặt anh 1 câu: Quân sỡ khanh, phường đào mỏ.
Gã vẫn thản nhiên:
- Em thông cảm cho anh, nếu lúc đó anh không làm như vậy thì làm sao mượn của em 4 cây vàng để đi được chứ? Bây giờ nếu em đòi anh xin sẵn sàng trả lại cho em.
Mắt Trinh Trinh rực lửa:
- Bốn cây vàng anh trả được, còn đời con gái của tôi anh lấy gì để trả đây?
Gã cười nham nhỡ:
- Anh sẽ lấy em làm vợ!
Trinh Trinh nạt lớn:
- Đồ vô liên sĩ. Anh còn có thể nói với tôi câu nói đó được à?
- Sao lại không được hả em? – Hắn rời chỗ ngồi đến bên nàng:- Bây giờ anh giàu lắm rồi. Các anh chị của anh ở nước ngoài đủ bảo đả Cho anh 1 cuộc sống sung túc đủ đầy. Trinh Trinh, em đồng ý làm vợ của anh nhé. – Bàn tay gã đặt lên vai nàng khẽ xoa xoa.
- Khốn nạn. – Trinh Trinh quay ngang tát mạnh vào mặt hắn: - Cho anh biết tôi là gái đã có chồng.
Gã xoa xoa mặt, gật gù nói:
- Vậy thì em đến đây để làm gì?
Chợt nhớ đến mục đích của mình, Trinh Trinh kêu lên hốt hoảng:
- Thì ra anh là chồng của Dạ Thảo?
Hắn gật đầu nói:
- phải, rồi sao?
Trinh Trinh đứng bật dậy:
- Không được, tôi không cho phép anh làm điều đó.
Hắn cũng đứng dậy rùn vai khiêu khích:
- Cô lấy quyền gì để cấm cản tôi? Tuy chữ Trinh của cô bị mất bởi tay tôi nhưng đó chưa là quyền hạn tuyệt đối mà cô cấm tôi yêu bất cứ ai tôi thích.
- Anh! – Trinh Trinh giận run không nói được.
Cánh cửa bật mở, Dạ Thảo bước vào kiêu sa như 1 bà hoàng hậu, nàng kêu lên ngạc nhiên:
- À! Thì ra là cô. Tại sao cô lại theo đuổi tôi như bóng với hình thế này? Cô yêu Khải, tôi đã nhường hắn lại cho cô. Còn bây giờ tôi yêu Thanh cô lại muốn tranh giành nghĩa là sao?
Trinh Trinh dịu giọng:
- Chị Thảo, chị phải biết hắn đã …
Dạ Thảo nghểnh mặt cắt ngang:
- tôi biết hắn đã từng ở với cô, là người đã lấy cái chữ Trinh quý nhất của cô. – Nang nheo mắt nói tiếp:- Nhưng cô còn kêu ca gì nữa. Khải là 1 ông chồng ngu ngốc đã không nhìn ra sự thật nên suốt 2 năm trời ôm ấp trong tay 1 cô vợ chă“ng tròn trinh.
Trinh Trinh tái mặt:
- Chị Thảo, chuyện Khải, tôi không nhắc đến. Tôi chỉ muốn cho chị biết Thanh là thằng đàn ông khốn nạn chuyên đi phá hoại tiết trinh của những cô gái dại khờ. Hắn là phường sỡ khanh, quân đào mỏ chuyên nghiệp.
Thanh bước lên nói lớn:
- Cô Trinh, nãy giờ cô nặng lời với tôi hơi nhiều rồi đó. Hãy cẩn thận, tôi không phải như Thanh của thuở xưa đâu.
Dạ Thảo bước đến bên chàng đưa tay vuốt ngực gã nói dịu dàng:
- Anh đừng nổi nóng làm gì, mặc cho cô ấy nói, miễn sao em vẫn yêu anh là được rồi.
Thanh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Dạ Thảo:
- Nhưng anh không chịu nổi những lời vu khống trằng trợn của cô ta. Em nghĩ xem, em đã là gái có chồng, có con vậy mà cô ấy bảo anh là kẻ luôn đi phá hoại trinh tiết của người ta.
Trinh Trinh tiến lên 1 bước:
- Anh đừng già mồm, chính anh đang phá hoại trinh tiết của Dạ Thảo. Không phải chữ trinh của người con gái nữa, mà là chữ trinh của 1 người vợ đối với chồng.
Thanh nhún vai bật cười hô hố:
- Cô nói mới hay làm sao. Nhưng thưa cô, cô có hơn gì ai mà lớn tiếng phê bình chỉ trích. Hãy nhìn lại mình kìa, thôi hãy về với ông chồng phong kiến của cô đi. Đừng đứng đây hờn ghen với hạnh phúc của người khác.
Trinh Trinh quay nhìn Dạ Thảo nói như muốn khóc:
- Chị Thảo, chị hãy suy nghĩ lại đi, kẻo không còn kịp nữa. Anh Khải là 1 người chồng tốt, em sẵn sàng sẽ đôi nhường cho chị, chị đừng nghe những lời đường mật của hắn. Chị Thảo, em nói thật lòng đó.
Dạ Thảo cười lạt:
- Cám ơn cô. Tôi lớn rồi, không phải là con nít nữa đâu mà cô hòng dạy bảo. Cô hãy về bảo Khải, dẹp cái trò ấy đi, đừng mong tôi hồi tâm trở về.
Trinh Trinh lắc đầu:
- Không, em đến đây 1 mình. Anh Khải không hề sai em đến.
Thanh bước đến khẽ đẩy vai nàng:
- thôi, mời cô ra cho. Vợ chồng tôi cần ngủ trưa.
Trinh Trinh hất mạnh vai đẩy Thanh ra, bước lại gần Dạ Thảo:
- Chị Thảo, …
Dạ Thảo quay mặt cắt ngang:
- thôi đủ rồi, người gì mà dai như đỉa đói.
Trinh Trinh tần ngần giây lâu, rồi lặng lẽ quay lưng. Phái sau từng tràng cười của Dạ Thảo và Hen ry Thanh vang lên như xua đuổi.
Nàng bịt chặt tai lao nhanh xuống phố. Cứ cười đi Dạ Thảo, rồi có lúc nàng cũng sẽ phải khóc như tôi.
Cảm thương cho phận gái, nước mắt nhạt nhòa. Trinh Trinh hoà tan vào dòng xe trên đường phố.
Khải đến gần vợ, mỉm cười khi thấy nàng tần ngần bên khung cửa:
- Trinh Trinh, em đang ngẩn ngơ gì vậy?
Trinh Trinh ngẩng đầu dậy mỉm cười, nàng đặt tay lên ngực chồng nói dịu dàng:
- Em nhớ Yến Vi quá.
Chàng cúi xuống hôn lên tóc vợ nói yêu thương:
- Con đi mới đó mà đã 2 tháng rồi, nhanh thật em nhỉ?
Ngừng 1 chút chàng nói tiếp vẻ biết ơn:
- Nêu Yến Vi lành tật trở về, anh sẽ thưởng cho em xứng đáng.
Nàng ngả đầu vào ngực chồng âu yếm nói:
- Anh, Yến Vi cũng là con em mà. Anh đừng nói câu ơn nghĩa. Được như vầy là em hạnh phúc lắm rồi.
Khải đặt tay xuống bụng vợ:
- Còn bao lâu nữa thì con ra đời hả em?
Nàng đưa cao 3 ngón tay, Khải nhìn nàng ái ngại:
- Lúc đó thì em sẽ cực lắm nhỉ?
Trinh Trinh mỉm cười:
- Em không sợ, lúc đó em sẽ đì lại anh.
Cả 2 bật cười vang rộn rã. Nắng sớm mai thổi nhẹ. Trinh Trinh cảm thấy se se lạnh, nàng nép vào ngực chàng hơn:
- Anh, còn Dạ Thảo …
Khải cắt ngang:
- Em đừng nhắc đến tên người ấy nữa.
Trinh Trinh khẽ thở dài:
- Tội nghiệp cho nàng quá.
Khải không trả lời vợ, đưa mắt nhìn về trước mơ màng. Trong lòng chàng, hơi ấm từ thân thể vợ tỏa ra hừng hực, sao trong trái tim chàng vẫn còn chút gì trống vắng? Hạnh phúc tràn đầy sao đôi mắt cả 2 còn sót 1 chút gì củ a nổi u ám xót xa …

Hết


Xem Tiếp: ----