Chương 15

Khanh đang trong phòng gom vội quần áo và chuẩn bị đi TGB. Mẹ củA chàng vội vả bước vào với chiếc áo len trên tay, nhẹ giọng nói:
- con mang cái nầy theo, mẹ không biết là ở bên đó thời tiếc có lạnh không, có thì mặc nó vào cho đở lạnh.
Khanh lắc đầu
- mẹ đừng lo, con chẳng sao đâu
với giọng đầy lo lắng, mẹ Khanh nói:
- bảo mẹ không lo làm sao được, xứ lạ quê người...không cho con đi thì không được, để con đi thì mẹ chẳng yên tâm. Mấy ngày qua mẹ đã gọi cho dì dượng con ở bển mà chẳng ai bắt điện thoại, chắc họ không có ở nhà đâu, thôi con đừng đi nhé!
Khanh nhìn mẹ, lắc đầu
- con nhất định phải đến đó tìm Vũ Anh. Mẹ đừng lo nhièu quá, có lẻ dì và dượng bận việc nên không bắt điện thoại mà thôi.
Mẹ Khanh chỉ biết thở dài. Hoàng Lan đứng dựa cửa nhìn anh hai của mình, nhẹ giọng nói:
- mẹ đừng cản ảnh nửa, cứ để ảnh đi gặp chị Vũ Anh. Con nghĩ dù sao họ cũng cần gặp nhau để nói chuyện.
Bà Mẹ với nét mặt lo lắng bước ra ngoài. Hoàng Lan bước vào, nhìn nét mặt tiều tụy của anh mình, nói
- hy vọng qua bên đó anh sẽ tìm gặp được chị Vũ Anh.
Khanh ngồi xuống bên góc giường,
- anh chỉ sợ Vũ Anh không thèm nhìn đến anh nửa.
Hoàng Lan nghe anh nói mà vô cùng xúc động, vội an ủi:
- dù chỉ có giận anh bao nhiêu, em cũng tin rằng chỉ vẩn tiép chuyện với anh, chúng ta đã quen thân nhau từ nhỏ cho đến lớn lên cơ mà!
Khanh gụt đầu, buồn bả nói:
- nhưng anh đã quá khốn nạn, hết lần nầy đến lần nọ làm cho Vũ Anh đau khổ. Anh biết mình chẳng xứng đáng gì với Vũ Anh, nhưng càng nghĩ thì anh càng nhớ Vũ Anh da diết, hạnh phúc của anh đã nằm trong tay nàng rồi...
Hoàng Lan trầm giọng hỏi:
- thế còn Uyển Oanh?
Khanh buồn bả nói:
- lúc gặp lại Uyển Oanh...anh chỉ tội nghiệp cho hoàng cảnh của cô ta rồi bao chuyện xảy ra anh lại lầm cái tình tội nghiệp với tình yêu. Có lẻ anh đã yêu Vũ Anh từ thời còn thơ dại nhưng lại chẳng để ý đến. Khi Uyển Oanh bỏ anh đi, ngày qua ngày anh đã chấp nhận và cũng đã quên dần, nhưng khi mất Vũ Anh rồi thì anh lại thấy không cách gì quên được Vũ Anh. Từ ánh mắt đến nụ cười, những lúc cô bé nhỏng nhẻo, những khi cô bé buồn rơi lệ, nó đã ăn sâu vào tâm khảo của anh. Từ nhỏ cho đến lớn lên lúc nào anh cũng có Vũ Anh bên cạnh, vì thế anh đã lơ là không chú ý đến vì anh không bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó cuộc sống của anh không có tiéng cười nói của nàng. Bây giờ anh đã hiểu và muốn trân trọng cái tình cảm nầy...nhưng sợ lại quá muộn màng, nhưng anh vẫn đi, dù muộn nhưng anh vẩn múon đích mắt mình nhìn thấy Vũ Anh hạnh phúc là đủ rồi.
Nghe những lời thành thật của Khanh làm cho Hoàng Lan vô cùng xúc động. Lần đầu tiên trong đời nàngc ảm thấy kính nể anh của mình vô cùng.
- anh nghĩ được như vậy thì hay lắm, anh nên nhớ cái gì không phải là của mình thì cũng đừng nên phá vở nó nhé!
Khanh cười nhe.
- thằng anh khốn của mày không tòi tệ đến thế đâu. Anh yêu Vũ Anh thật lòng thì không phá hạnh phúc của nàng đâu dù trái tim anh sẽ tan nát nếu đó là sự thật.
Hoàng Lan gật đầu, cười
- em biét, nhưng chúng ta cũng đừng bi oan quá, có thể chị Vũ Anh đang ngồi nhà đón đợi anh đến!
Khanh vội vàng đứng lên, vui vẻ nói:
- vậy anh phải đi cho kịp chuyến bay, mày ở nhà đừng có chọc ghẹo ổng bả hoài đó nha.
Khanh và Hoàng Lan bước ra ngoài. Khanh chào Ba, ông chỉ cười rồi nhẹ giọng nói:
- mày nhất định phải rước cho bằng được con dâu của ta về đấy!
Khanh cười. Mẹ củA chàng tuy lo lắng nhưng vẩn gượng nở nụ cười. Hôn lên trán Khanh, bà dịu giọng nói:
- qua bên đó, khi tìm được gia đình Vũ Anh cho ba má gởi lời thăm dì dượng của con nhé. Đi đường con nhớ cẩn thận, ở cái xứ lạ đó....má lo lắm...
Hiển cười hì hà
- má làm chư ảnh con nít vậy, địa chỉ số, điện thoại ở nhà hàng hay tận nhà má đã đưa cho ảnh rồi, chẳng lẻ không mò tới được sao? má làm giống như Lan đưa Điệp lên sài gòn đi thi vậy! hìhìhì đây là dầu cù là, đồ cạo gió...hàhàhà
Hoàng Lan phụ họa
- còn đây má móc óng đưa con, đi qua bên đó đừng ăn chè lạnh dể bị đau bụng lắm...
Khanh bị các em cười ngạo, chàng không phật lòng nhưng ra vẻ đàng anh nói:
- tụi bây ở nhà đàng hoàn đó, đừng có quá lẻo mép!
Khanh đi ra ngỏ, bà mẹ nhìn theo buồn bả nói:
- không hiểu sao nó lại chẳng chịu cho chúng ta đưa ra phi trường, tự một mình đón taxi đi, trong bụng sao má lo quá...
Hiển bước ra cửA vui vẻ nói:
- tại ảnh biét điều đó má, con cần phải đi qua nhà thằng bạn láy xe điện tử trong máy điện toán. hàhàhà
Bà mẹ con thằng con trai út đi qua nhà cạnh bên mà lắc đầu
- tụi bây nói năng cái gì mà má chẳng hiểu.
Hoàng Lan vui vẻ nói:
- má không hiểu thì ba cứ mời má đi ăn nhà hàng rồi từ từ giải thích cho má hiểu đi ba.hìhìhì
Ba của Hoàng Lan cười, ấm giọng nói:
- đúng rồi đó bà, lâu quá chúng ta chưa dạo lại khu phố của ngày nào...
Mẹ của Hoàng Lan lắc đầu
- già cả rồi, nói chơi phải có chừng mực, tôi và ông đi thăm chị Tám đi, hôm qua thấy chỉ bị trặt chân...qua xem coi chỉ có cần nhờ chúng ta điều gì không. Con Lan ở nhà quét dọn nhà cửa.
Ba của Hoàng Lan vui cười nói:
- không chịu cũng phải bỏ dấu quyền...chịu quyền chiều cho má mày vui!
Hoàng Lan nhìn Ba Mẹ hạnh phúc đi bên nhau mà vui trong lòng. Có lẻ ai cũng phải trải qua một sự đau khổ mới tìm được một tình yêu vỉnh cửu. Nếu có được một tình yêu quá dể dàng thì ta đâu nào yêu qúy, trân trọng, và nân niu nó. Hy vọng Khanh còn kịp nhưng chưa chắc gì Vũ Anh trở về. Nếu Hoàng Lan là Vũ Anh, nàng sẽ trở về với Khanh không? Hoàng Lan lắc đầu, "chị ấ'y đang sống vui, hạnh phúc bên ấy, về đây lại một lầnthử thách với tình yêu làm gì" Nhưng không về thì tội nghiệp cho Khanh.
Hoàng Lan chưa kịp đóng cửa thì Mạnh từ ngoài bước vào, nói:
- cuối cùng cũng gặp được em rồi!
Hoàng Lan nhìn Mạnh, gượng cười
- anh đã vào thì mời anh ngồi
Mạnh ngồi xuống, trầm giọng hỏi:
- tại sao em cố tình xa lánh anh? gọi điện không được, đến nhà không gặp, đón em ngoài đầu đường thì em tránh mặt...
Hoàng Lan cười nhe.
- vì em nghĩ anh không nên gặp em, anh cần thời gian suy nghĩ
Mạnh nhíu mày
- anh? anh cứ nghĩ chính em mới là người cần thời gian để suy nghĩ phải không?
Hoàng Lan nhìn Mạnh, ngạc nhiên hỏi:
- tại sao em cần thời gian suy nghĩ?
Mạnh cười nhạt, mỉa mai
- vì em quá may mắng được cả hai người đàn ông si tình vì em, chẳng biét chọn người nào chứ gì! Ha..ha.trong tình yêu em quả là người may mắng.
Hoàng Lan lắc đầu
- vậy cho thấy rằng a nh vẩn chưa hiểu em, và chưa hiểu lắm một con người của Hoàng Lan thì làm sao mà yêu được Hoàng Lan chứ!
Mạnh nhìn Lan
- em nói vậy nghĩa là gì? có phải em đã chọn anh của anh rồi? và múon đánh rơi tình cảm của chúng ta?
Hoàng Lan lắc đầu
- em chẳng chọn ai và cũng chẳng đánh rơi tình cảm gì cả. khi nảy anh nói trong tình yêu, em là người may mắng. Anh lầm rồi, em là kẻ không may mới đúng, vì cả hai người đàn ông, chẳng ai yêu em cả!
Mạnh nhíu mày
- em nói thế nghĩa là gì? em cho rằng những lời tỏ tình cảm của anh là giả dối?
Hoàng Lan nhẹ thở dài
- không, em biét anh rất thành thật, nhưng thành thật tỏ lòng với Loan Châu kìa. Anh chẳng hề yêu em, anh yêu Loan Châu!
Mạnh lắc đầu
- em nghĩ sai rồi...
- không sai đâu, anh còn nhớ buổi đầu anh đã có tình cảm với ai không? là Hoàng Lan trong vai Loan Châu. Em đã thấy anh rất hạp với Loan Châu, trò chuyện thoải mái hơn với Hoàng Lan. Khi anh nhận được điện thoại là Loan Châu lại bỏ nhà đi, ba má của nó không biét nó đã đi đâu thì anh quýnh lên, gọi cho em, anh còn nhớ không?
Mạnh vội nói:
- anh là bác sĩ của Loan Châu thì phải có bổn phận lo cho nàng, vả lại ngoài sự đó giữa ba chúng ta lại có một tình bạn thân...
Hoàng Lan gật đầu
- đúng vậy, nhưng trong giọng nói em nghe được anh lo lắng cho Loan Châu hơn cả một tình của người bạn, anh đã không ăn được, ngủ được mãi cho đến khi em biét tin là Loan Châu đang ở đà lạt với gia đình của người dì ruôt.
Mạnh nhíu mày
- em ghen à?
Hoàng Lan lắc đầu
- thấy không, anh chưa hề hiểu em! em biét vì sao Loan Châu bỏ ra đi, vì nó đã yêu anh, và anh cũng yêu nó nhưng cứ lầm tưởng là đả yêu em. Nếu anh thật sự hiểu được con người thật của Hoàng Lan thì anh phải biét là em không bao giờ đi giựt tình yêu của bạn mình. Huống hồ chi dã biét nó một lòng thương anh thì em không nên cứ để anh lầm tưởng mà yêu ẹm Vã lại con người em rất bình thường, sống đơn giản lắm, chưa hề thắc mắc đến mình đã yêu ai hoặc chưa yêu ai. Đối với em, ai em cũng xem là bạn cả, anh hiểu không?
Mạnh nhìn Hoàng Lan một hồi lâu, khẻ gật đầu
- anh hiểu rồi, em nói dòng do nảy giờ, chỉ thể cho anh biét là em chưa hề có tình cảm với anh.
Hoàng Lan cười nhe.
- xin lổi anh!
Mạnh cười buồn
- đâu có gì mà em phải ra câu xin lổi. Trái tim em chưa hề rung động với một kẻ nào, kể cả anh của anh!
Mạnh đứng lên, buồn bả nói:
- đã làm phiền em nhièu, anh về đây. Anh nghĩ sau nầy anh chàng nào có thể làm cho trái tim Hoàng Lan run động thì bản lỉnh phải thật là cao!
Mạnh bước đi được vài bước thì Hoàng Lan lại nói:
- còn một chuyện nửa, Lan múon nói với anh...
Mạnh quay lại nhìn nàng
- em định nói thêm gì?
Hoàng Lan không trả lời ngay mà ngập ngừng nói:
- anh..anh vẩn xem Lan là bạn chứ?
Mạnh cười
- vâng, lúc nào em cũng là bạn của anh!
Hoàng Lan đang đắng đo không biét có nên nói hay không, rồi nàng ạmnh dạng nói
- chuyện cắn đắng của anh và anh Cường, em đã biét tất cả nguyên do!
Mạnh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, nói:
- rồi sao nửa?
Hoàng Lan nhẹ giọng:
- Linh có nhờ em...nói sao cho hai anh hoà bình với nhau, tha thứ cho nhau...
Mạnh buồn bả lắc đầu
- chẳng có gì để mà tha thứ. Từ khi anh học nghành tâm lý học ở mỹ, anh đã thấy rằng chuyện tình buồn kia lổi chẳng do ai, nhưng anh Cường là một người quá kêu ngạo, chẳng xem anh ra gì cả. Tuy anh có ăn học đàng hoàn nhưng chẳng bằng một góc nào của ảnh. Ảnh luôn là một con người có thể ngẩn mặt lên nhìn trời, còn anh chỉ là một kẻ vì tiền tài mà chẳng chút tình với nghĩa, một thằng chẳng ra cái thớ chi trong mắt ảnh. Anh thật hy vọng rằng chúng ta đừng nên bàn đến việc này vì hoà bình hay không với anh em tụi anh không phải do ở nơi anh. Nhưng dù sao cũng cám ơn em, thôi anh về.
Hoàng Lan nhìn theo Mạnh mà lòng đầy cảm xúc. Hy vọng Mạnh sẽ tìm đến Loan Châu, hạnh phúc đang đợi họ nhưng chẳng biét Mạnh có đầy đủ lý trí mà tìm đến CHâu hay không. Còn về Cường và Mạnh, thì thật ra hai anh em họ thương nhau lắm, nhưng người thì tự ái vì chẳng được học hành đến đâu nên nghĩ rằng vì thế mới bị người em trai có ăn học của mình đoạt lấy người mình yêu, còn kẻ thì buồn bả vì có công danh mà đã mất đi cả tình cả nghĩa. Cường thì luôn nghĩ Mạnh khinh khi mình, còn Mạnh thì lại nghĩ rằng Cường xem thường bản chất con người mình. Hoàng Lan lắc đầu, có lẻ nàng không nên xen vào tình cảm gia đình của người ta, Cường và Mạnh đâu dính dấp gì đến nàng. Nhưng rồi nàng đưa tay rờ lên môi mình. Một cái hương mang mát của nụ hôn hôm nọ như còn vương lại trên môi. Nàng đã quả quyết chưa hề yêu Mạnh và Cường nhưng trong tâm hồn nàng như còn lưu luyến điều chi đó, nụ hôn đầu tiên đó cứ phản phất trong tim nàng.
Cường ngồi trong văn phòng làm việc mà tâm trí cứ ở nơi đâu. Chàng đã cố gắng phân rỏ công tư, không mang chuyẹn bùon bả bên ngoài đến nơi làm việc, nhưng từ hôm say rượu đã hung dử hôn Hoàng Lan cho đến hôm nay lòng của Cường vô cùng bối rối, làm viê,c gì cũng chẳng ra việc gì cả. Hoàng Lan thật sự là người vợ sắp cưới của em trai mình, thì tại sao mình lại hành động thô bạo đó với nàng như thế. Phải đi gặp Hoàng Lan, nhưng gặp để làm gì? nói gì? Nhớ lại đêm đó chàng đã hôn nàng rồi lại đuổi nàng đi. Hoàng Lan ra đi nhưng đôi mắt như chứa một biển lửa đang thiêu đốt chàng. Con bé thật quá dử nhưng lại làm cho Cường không thể nào quên. Chàng cứ nghĩ rằng trong cụoc đời chàng sẽ chẳng còn yêu được ai ngoài Cẩm Tiên. Nét đẹp hoặc tính tình của Hoàng Lan điều khác xa với CTiên, nhưng không hiểu sao Cường lại có một tình cảm thật đặt biệt cho Hoàng Lan dù đã biét nàng đã thuộc về em trai mình. Cường gụt đầu "tại sao ta lại quẩn quanh trong cái vòng yêu đương nầy, tại sao chuyện của bao năm trước lại tái diển, tại sao ta phải lọt vào cái quảnh c ảnh của nó, ta chẳng tiểu nhân đi đoạt lại của nó những gì nó đã đoạt của ta, không thể như thế được, phải dứt khoát, phải quên!"
Hoàng Lan và Hiển vừa bước vào nhà thì nhìn thấy Khanh ngồi trên ghế salon gụt đầu. Hiển nhíu mày
- anh hai, anh đã về khi nào vậy?
Khanh ngẩn đầu lên, nét mặt đầy đau khổ. Chàng đã gầy đi thấy rỏ. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm đen vì đã mất ngủ ba tuần nay rồi. Hoàng Lan vội ngồi xuống bên Khanh, nhẹ giọng hỏi:
- chị Vũ Anh không về với anh à?
Khanh buồn bả lắc đầu. Hiển vội hỏi:
- chỉ có bồ khác rồi hả?
Khanh lại lắc đầu. Hoàng Lan vội vàng hỏi:
- đã xãy ra chuyện gì, anh làm ơn nói ra cho tụi em nghe coi!
Hiển cũng gật đầu
- phải đó, chị Vũ Anh còn giận anh sao?
Khanh thở dài
- không, anh chẳng gặp được ai cả!
Hoàng Lan và Hiển cùng nhíu mày khó hiểu. Khanh buồn bả nói:
- khi anh qua bên đó, khó khăn lắm mới tìm được đến nhà của dì dượng, ở đó đề bản bán nhà, dì dượng đã dời đi nơi khác ở rồi. Tìm đến nhà hàng thì nhà hàng đóng cửa, chỉ đề "tạm đóng cửa một thời gian ngắn vì gia đình có chuyện". Anh đã ở đó đợi, cả ba tuần nhưng vẩn không thấy ai đến, gọi điện thoại chẳng ai bắt. Anh đã đợi cho đến ngày cuối cùng, hết hạng kỳ ở lại nên đành phải ra về!
Hoàng Lan tròn mắt nhìn Khanh
- vậy là anh chưa tìm được chị Vũ Anh? chi phí của anh mang theo đâu có đủ mà...
KHanh lắc đầu, buồn bả nói
- anh cũng không biét là dì dượng cùng Vũ Anh đi đâu rồi. Anh không màng vất vả đợi họ, cứ đi tới đi lui đợi chờ và lo lắng không biét đã xảy ra chuyện gì mà dì dượng chẳng có ở nhà, hết tiền không thể ngủ ở khách sạn đành ngủ bờ ngủ bụi thôi.
Hiển đưa tay gảy đầu, nói:
- vậy thì nguy rồi, chúng ta không ai liên lạc được với họ...hay là chị Vũ Anh bùon giận anh quá nên đi tự giận, họ phải đưa chỉ vào nhà thương...
Khanh nghe thế vội đứng lên, với giọng đầy lo lắng nói:
- có như thế không?
Khanh cứ đi tới đi lui mà tự ký vào đầu mình, lẩm bẩm:
- tại sao ta ngu quá, không mò đến nhà thương mà hỏi...ngu quá...
Hoàng Lan nhìn thấy Khanh như kẻ mất hồn mà buồn cười
- anh làm cái gì vậy, néu chuyện xảy ra như thế anh làm sao đi hết tất cả bệnh viện ở TGB mà tìm. Vả lại em không nghĩ như thằng Hiển đâu...
Hiển nhìn Hoàng Lan như thầm đưa ám hiệu chi đó. Hoàng Lan nghiêm nét mặt, nói:
- có khi nào họ đang bận lo đám cưới cho chị Vũ Anh không?
Nàng nhìn Hiển nháy mắt một cái thật nhanh. Khanh bàng hoàng trước lời nói của Hoàng Lan. Vũ Anh đã thuộc về người khác rồi? Chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim của Khanh nhói đau. Hiển nhìn nét mặt khổ sở của Khanh, nó càng thích thú hơn, gật đầu nói:
- chắc là vậy rồi, hay là anh Thắng đã cưới chị Vũ Anh? chắc chắn là thế! anh cũng biét đó, tình cũ bến xưa nói lại mấy hồi vì chính anh là người đã phụ chỉ, chỉ bùon quá nên đi theo anh Thắng.
Khanh ngồi xuống ghế gụt đầu đau khổ. Những gì Hoàng Lan và Hiển nói rất chí lý. Chính chàng đã vô tình làm vở cái hạnh phúc trong tay của mình, giờ còn gì nửa mà than thở trách oán. Thật sự đã hết rồi sao? nếu vậy thì từ giờ trở đi cuộc sống của chàng sẽ rất vô vị, vô nghĩa. Nhìn thấy sự đau khổ của Khanh, Hoàng Lan không nở đùa nửa, nàng nhẹ giọng nói:
- tụi em chỉ đoán bậy thế thôi, chắc dì, dượng, và Vũ Anh đi du lịch đâu đó chưa về, khi về chắc họ sẽ gọi cho anh, à mà anh có để lại bút giấy...
Khanh nhìn Hoàng Lan, trong đôi mắt hiện lên một tia hy vọng. Đúng rồi, tất cả chỉ là suy đoán. Khanh gật đầu
- anh có viét miếng giấy nhỏ cho dì dượng biét là anh có đến và hy vọng khi về đến dì dượng gọi cho chúng ta.
Hiển lắc đầu
- emthì không chắc chắn như chị ba đâu. Em quả quyết là chị Vũ Anh một là đã xãy ra chuyện, hay là đã đi có chồng...
Hoàng Lan gạt ngang
- thôi mày đừng có nói đùa nửa, đoán mò để anh hai lo thêm. Anh à, anh đã mệt rồi vào trong nghỉ đi nhé. Tụi em về lấy chút đồ rồi đi ngay, để anh nằm đây cho yên tịnh nhé!
Khanh yên lặng bỏ đi vào phòng riêng. Hiển nhìn theo mà ôm bụng cười. Cậu bé rù rì
- đáng đời ảnh lắm, hàhà, thấy cái bộ giá thiểu nảo của anh buồn cười ghê!
Hoàng Lan lắc đầu, cười
- em cũng quá đáng lắm, sao lại nói ra những lời như thế làm cho ảnh sợ chứ!
Hiển vui vẻ nói:
- em theo phe chị Vũ Anh thôi, phải cho ảnh một cú thật đau thương! hàhàhà
Hoàng Lan lại cười
- sợ nhìn thấy em làm thế chị Vũ Anh sẽ đau lòng đó!
Hiển lắc đầu
- không đâu, hôm qua chị Vũ Anh có nói rằng chỉ không trở lại với anh hai nhà ta đâu, chỉ về đây vì không thích hợp sống ở bên đó, vả lại chuyến du lịch của chỉ đã mảng hạng nên chỉ phải trở về thôi!
Hoàng Lan gật đầu
- chị cũng nghĩ như em, nhưng chẳng lẻ Vũ Anh thật không còn lưu luyết gì với anh hai sao?
Hoàng Lan cười buồn. Chuyện cũng thật buồn cười. Khi Khanh lên máy bay qua bên đó thì Ba Mẹ của Vũ Anh mang cô ta về đây. Khanh đi ba tuần thì họ cũng đã ở sài gòn bấy lâu. Có lẻ vì Vũ Anh còn giận nên không múon liên lạc với gia đình của Hoàng Lan ngay. Mãi đến hôm qua vô tình Hiển nhìn thấy họ nên mới biét là cả gia đình của Vũ Anh đang ở tại nhà của họ. Hôm nay Ba Mẹ, Hiển, và Hoàng Lan đến thăm họ nhưng vì quên cái bánh mẹ nàng đã làm mừng họ nên Hoàng Lan và Hiển mới quay trở về nhà. Có như thế mới biết là Khanh trở về trong nổi thất vọng. Ngày hôm qua Hoàng Lan có cho Vũ Anh hay là Khanh đã đi TGB tìm họ, Vũ Anh cố làm ra vẻ không quan tâm nhưng tận trong đôi mắt của Vũ Anh, Hoàng Lan thấy được sự lo lắng, quan tâm cho Khanh.
Vì đã lở hứa với Vũ Anh là khi KHanh về sẽ không tiếc lộ việc Vũ Anh đã trở về nên Hoàng Lan và Hiển giấu chàng, đã nói lung tung làm cho Khanh càng lo lắng thêm. Hiển vào bếp lấy bánh ra, nói:
- chúng ta đi thôi chị ba!
Hoàng Lan và Hiển rời khỏi nhà để Khanh lại với một tâm trạng đầy đau khổ. Cả tuần lể nay chàng mất ăn mất ngủ đi tìm người yêu. Mang bao nhiêu là hy vọng, phòng bị bao nhiêu là lời nói, mang theo cả một tình yêu và sự sám hối, giờ về lại quê hương với một nổi thất vọng. Chẳng biét giờ này Vũ Anh đang ở đâu? có chuyện gì không may xảy đến với nàng hay không? xin cầu nguyện là không! nàng đã tìm được ý trung nhân khác chưa hay vẩn còn là cô bé ngây thơ của chàng? Nang có trở về với Thắng không? nếu vậy, nàng có hạnh phúc hay không? còn nhớ đến Khanh không? bao nhiêu suy nghĩ vang trong đầu ccủa Khanh làm cho đầu chàng nhứt nhói. Khanh nằm trên giường mà đôi mắt cứ nhìn thẳng lên trần nhà như kẻ bị mất hồn, chẳng còn lại gì, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai.
Hlan đang đi trên phố tình cờ gặp Loan Châu đang cùng Mạnh nắm tay dìu nhau đi trong hạnh phúc. Hoàng Lan muốn đến chúc mừng họ nhưng khi hìn thấy Hoàng Lan, Loan Châu cố tình níu Mạnh rẻ sang lối khác. Hoàng Lan đau lòng nhìn theo dấu chân của bạn mình. Nhỏ Châu đã thay đổi rồi sao? nàng đã làm gì kiến Loan Châu không muốn trò chuyện với nàng nửa? chẳng lẻ Mạnh đã nói đều gì trong lúc ra đà lạt đeo đổu Loan Châu để Loan Châu hiểu lầm và giận nàng? không thể nào, Mạnh dù sao cũng là một con người đàng hoàn, anh ta không thể nào nói xấu Hoàng Lan với Loan Châu được. Vậy thì lý do nào Loan Châu không nhìn đến mặt của Hoàng Lan? Họ đã tìm thấy hạnh phúc rồi, còn trách gì Hoàng Lan nửa? còn hạnh phúc của Hoàng Lan thì đang ở nơi đâu? đã lâu nàng không hề thắc mắc, không múon nghĩ đến nhưng hình bóng của Cường cứ thấp thoáng trong lòng nàng. Anh ta quả thật là một người chẳng ra chi. Hoàng Lan đã cho Cường thời gian suy nghĩ để rồi tự tìm đến mà xin lổi nàng, nhưng bấy lâu Cường đã bặt tâm tích. Hoàng Lan thở dài "tại sao ông trời tạo ra đàn ông rồi lại đào tạo đàn bà làm chi thế, để bây giờ lộn xộn cả lên, họ chẳng đàn bà một giây phút nà yên ổn, phải cứ nghĩ về họ hoài như thế!"
Cả nguyên ngày chủ nhật Hoàng Lan đi thêng thang trên đường phố. Nàng cứ thả lỏng tâm hồn để cố tìm thảnh thơi. Ở phía sau, Hoàng Lan nào hay biét cũng có một kẻ dại khờ dỏi bưới theo nàng cũng đang mang một bồi tâm sự như nàng.
Cường lẳng lặng đi đằng sau Hoàng Lan. Không dám lên tiếng vì sợ làm phật lòng nàng. Ngày qua ngày, sau giờ làm việc hoặc mổi cuối tuần Cường cũng thường thả bộ như thế nầy rồi vào quán bia, và hôm nay lại tình cờ gặp Hoàng Lan thơ thẩn đi trên phố. Cường dặn lòng không dỏi bước theo nàng, nhưng đôi chân của chàng nào có nghe lời. Thế là Cường cứ lặng lẻ ở phía sau. Chàng đã chứng kiến tất cả và bây giờ đứng ở xa xa nhìn thấy Hoàng Lan ngồi bó gối trước sân nhà với đôi mắt buồn ủ rủ mà Cường thấy đau quặn trong lòng. Chàng cứ đứng đó mãi cho đến khi Hoàng Lan đứng lên mở cửa bước vào nhà. Khi khuất bóng nàng rồi, chàng thì thầm "Hoàng Lan, anh nhất định đi tìm lại công bằng cho em!"
Cường đi một mạch đến nhà của Mạnh. Đứng trước cổng nhà Mạnh, ngôi nhà mà chàng chưa một lần bước đến và đã ngăn cắm mẹ và em gái mình bước vào. Đưa tay bấm chuông cửa mà chàng cười ngạo nghể cho chính mình. Chỉ vì một đứa con gái mà chàng đã bỏ hết tự ái đến nơi nầy. Mạnh mở cửa và tròn mắt kinh ngạc nhìn Cường.
- anh Cường?
Chưa khỏi ngạc nhiên thì Cường đã túm lấy cổ áo của Mạnh, đẩy Mạnh dựa vào tường, nói to:
- mày phải đến xin lổi Hoàng Lan ngay!
Mạnh bực bội, đẩy mạnh Cường ra, hét:
- anh múon đến đây tìm cớ đánh lộn với tôi à! anh quả là lưu manh quá đáng!
Cường giận dử hét to:
- lưu manh nhưng không sở khanh như mày! nếu mày còn bậy bạ làm cho Hoàng Lan đau lòng, mày sẽ biét tay tao!
Mạnh giận dử nói:
- anh chẳng ra gì thì đừng ở đó mà ra lệnh với tôi!
- mày...
Cường định nhào vô đánh với Mạnh thì Loan Châu vội vả lên tiếng
- hai người làm ơn đừng đánh nhau có được không?
Cường quay sang nhìn Loan Châu. Chàng chẳng biét Châu đứng đó tự khi nào, mà chàng cũng chẳng cần biét, anh ta cười to:
- hahaha, ai mà có một người bạn như cô thật phước đầy nhà!
Loan Châu nhíu mày
- sao anh lại mai mỉa tôi?
Mạnh đứng cạnh Loan Châu, nói:
- em đừng để ý đến anh ta!
Cường lại cười to
- hahaha, tụi bây đúng là một cặp! một thằng sở khanh, một đứa tòi tàn!
Vì những lời nhục mạ vô lý của Cường làm Mạnh không nén được tự ái dù không biét ly do gì mà Cường lại buông ra những lời như thế. Mạnh định xông vào Cường thì Loan Châu vội níu lại, nhỏ giọng nói:
- hai người dù sao vẩn là anh em, hãy ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàn chớ sao cứ đánh đá như thế nầy!
Cường gật gù
- được, nếu múon nóic huyện cho đàng hoàn thì các người phải đến nói lời xin lổi với Hoàng Lan!
Loan Châu xụ mặt
- tôi biét là mình có lổi với Lan...
Mạnh cướp lời
- anh thấy thì chúng ta chẳng lổi gì với Hoàng Lan cả!
Nhìn Cường Mạnh gằn từng tiếng
- tôi đã có lổi gì? dù có hay không cũng chẳng dính dấp đến anh!
- mày....
Nhìn thấy đôi mắt giận dử của Cường, Loan Châu vội vàng nói:
- lổi là Châu có lổi với Lan chứ anh Mạnh chẳng lổi gì. Khi anh Mạnh ra đà lạt tìm Châu, ảnh đã nói với Châu ảnh và Hoàng Lan đã nói chuyện rỏ ràng hết rồi mà, phải vậy không anh Mạnh?
Mạnh hất mặt không nói. Cường nhìn vào đôi mắt to tròn, xinh đẹp của Loan Châu
- thật không? nếu vậy sao ban nảy rỏ là cô đã thấy Hoàng Lan và cô đã cố tình tránh né để Hoàng Lan phải rơi nước mắt.
Đôi mắt Châu bổng thật buồn, nói:
- em đâu ngờ chỉ thế mà Lan lại buồn!
Cường nghiêm giọng nói:
- cô là bạn thân của Hoàng Lan mà lại cướp đi người yêu của bạn mình...cùng thằng em khốn nạn nầy làm cho Lan đau khổ!
Mạnh nhíu mày
- anh nghĩ tôi là con người như thế nào? tôi chưa hề làm gì để cho Lan đau khổ!
- mày còn dám chối?
Loan Châu buồn bả nói:
- em tránh né Hoàng Lan vì không múon làm đau lòng bạn. Em nghĩ rằng Hoàng Lan và Mạnh đã từng cặp với nhau, nay vì em mà bạn mình phải mất đi một tình yêu, em thấy ái náy lắm, nhưng tình cảm không ép buộc mà có, vả lại anh Mạnh và Lan cũng đã nói rỏ ràng rồi cơ mà, ảnh đã từ chối Hoàng Lan chứ chúng em nào có lén lúc mà anh lại cho rằng...
Cường nhìn Loan Châu
- chỉ vì thấy ái náy trong lòng nên cô tránh né bạn mình? thằng Mạnh đã từ chối tình cảm của Hoàng Lan rồi?
Mạnh lại nhíu mày
- các người đang nói gì thế? chính Hoàng Lan là người cho tôi thấy ra9`ng tôi có tình cảm với Loan Châu chứ không phải nàng!
Cả hai đôi mắt chăm chú nhìn Mạnh. Chàng ngồi xuống ghế tiép tục nói:
- ngày hôm đó tôi đến trong lòng đinh ninh sẽ nói lời cầu hôn với Hoàng Lan, nhưng cô bé đã rạch cho tôi thấy nếu tôi làm thế là tôi tự dối lòng mình vìtình cảm mà tôi có thật sự với Loan Châu chứ chẳng phải với nàng. Còn về phần Hoàng Lan thì cô bé chưa hề yêu tôi hoặc yêu ai cả.
Mạnh nhìn Cường cười buồn
- thì ra anh cũng yêu Hoàng Lan mâu thuẩn như tôi đã từng yêu Cẩm Tiên.
Cường ngồi xuống cạnh bên Mạnh, gụt đầu chẳng nói gì. Mạnh lại tiép:
- Chẳng trách ai chỉ Vì tình yêu chúng ta đã vô tình đánh mất đi một người con gái tốt....Hoàng Lan thì...khác với ngày xưa vì cô ta chưa hề yêu hai anh em của chúng ta!
Cường đứng lên, nhẹ giọng nói:
- tao biét...nhà mày yên tỉnh lắm, nếu con Linh múon đến học bài để thi vào đại học thì cho nó đến!
Mạnh nhìn Cường, cả hai như đã thông cảm cho nhau. Loan Châu không hiểu hai người đã nói gì, cô ngơ ngát đứng nhìn. Cường bước đi, nhưng rồi quay đầu lại nói với Loan Châu:
- cho anh xin lổi vì những lời hồ đồ ban nảy. Có dịp bảo thằng Mạnh dẩn em về gặp má tụi anh.
LChau tròn mắt nhìng Cường, chàng mỉm cười bỏ đi. Châu quay sang nhìn Mạnh, nhỏ giọng nói:
- em thật không hiểu...
Mạnh cười nhe.
- nếu múon hiểu thì em đến đây ngồi với anh, anh sẽ kể cho em nghè một chuyện tình buồn của ngày xưa...hìhìhì...chuẩn bị khăn giấy đi nhé cô bé!
Trời bên ngoài hôm nay mưa bảo to lớn vô cùng. Những cơn gió thổi mạnh vang thành từng tiếng động làm cho Khanh buồn hơn. Về đây đã hai tuần rồi mà cái buồn cũng chẳng vơi đi, trong lúc làm việc hay về đến nhà Khanh đều nhớ đến Vũ Anh. Lúc nào cũng nôn nóng tìm ra tin tức của Vũ Anh mà nàng như bóng chim tam cá, biết phương trời nào mà tìm. Nhưng Khanh vẩn chờ đời, vẩn nuôi hy vọng, chỉ mong múon gặp lại Vũ Anh dù một lần thôi, biét được cô bé bình an là Khanh vui rồi.
- Khanh à, điện thoại của con kìa. Con Lan và thằng Hiển này thiệt là...mưa to gió lớn thế nầy mà tụi nó đâu mất!
Nhhe giọng nói của mẹ, Khanh lòm còm ngồi dậy bước ra phòng khách nhận điện thoại.
- alô...
Bên kia đầu giây, giọng Loan chanh chảnh
- anh Khanh, ông có múon gặp Vũ ANh không?
KHanh nhíu mày
- cô gọi đến đây đùa giởn với tôi à
- hahaha, chẳng ở không mà đùa với ông đâu, có múon nghe giọng nói của Vũ Anh không?
-...
Giọng Loan lại vang lên
- múon không?...Vũ Anh, nói vài lời cho ổng nghe đi bồ!
Rồi có nhièu tiếng cười ở bên ngoài, rồi giọng nhẹ nhàng của Vũ Anh vang lên làm trái tim của Khanh như đứng lại
- em chẳng còn gì để nói với...
Khanh vội vàng nói:
- Vũ Anh à, cô Loan à, làm ơn cho tôi nói chuyện với Vũ Anh, nàng về đây khi nào? ở đâu vậy? nàng có sao không? làm ơn...
Loan cười ha ha?
- làm gì như gà mắc đẻ vậy! nè, nghe tôi nói nè, múon gặp Vũ Anh thì hãy ra công viên kế bên đầm sen mà chờ...khi nào rảnh rỏi thì Vũ Anh sẽ đến gặp ông...nhớ ra ngồi trên bang gổ số hai mà chờ nhé.
Rồi giọng Loan thậy nghiêm chỉnh:
- À mà Vũ Anh đã có bồ rồi, ông vẩn còn múon gặp?
Khanh vội nói như sợ Loan cúp ẩu
- Vũ Anh khỏe chứ? vâng, đi ngay bây giờ à?
Rồi Khanh nghe giọng nói nhẹ nhàng của Vũ ANh
- đừng làm vậy...em không đến...
Vì bên kia ồn ào quá Khanh không còn nghe rỏ được chỉ còn nghe giọng của Loan cười to, nói:
- đúng là đàn ông, chẳng ai có lòng thành cả! dĩ nhiên là ngay bây giờ...néu sợ mưa to bảo lớn thì đừng đi...
Khanh liền nói:
- không đâu...tôi đi ngay bây giờ! Loan chưa kịp nói thêm gì thì Khanh đã úp điện thoại và chạy nhanh ra xe. mẹ của Khanh không biét chuyện gì hỏi với theo
- mưa gió thế nầy con đi đâu đó? sao không mang theo áo mưa...gió lạnh lắm....
Khanh đã ngồi vào trong xe chẳng nghe tiéng nói của ai cả. Chàng chạy xe một ào đến công viên, nghe theo lời Loan chàng ngồi trong mưa chờ đợi Vũ Anh. Vì gấp quá Khanh đâu mang kịp áo mưa nên ướt dẩm cả người. Gió ngoài lạnh quá nhưng Khanh vẩn ngồi đó co ro trong mưa mà chờ đợi Vũ Anh.
Tiếng ồn ào, vui đùa của mọi người vẩn không sao làm lòng của Vũ Anh vui được. Nàng cứ thấp thỏm lo cho Khanh, chẳng biết Loan nói vậy mà chàng có đi hay không? chẳng lẻ Khanh khờ dại đến nổi dầm mưa để ngồi ở công viên chờ nàng. Vũ Anh lại nghe tiếng cười khút khích của Bích
- híhí, ông Khanh coi bộ chờ đã đời luôn!
Hồng vui vẻ nói:
- tôi dám cá, ổng không ở đó đâu!
Hoàng Lan vừa úp điện thoại, Vũ Anh ngồi cạnh Hoàng Lan vội hỏi:
- anh Khanh đã đi chưa Lan?
Hoàng Lan vui vẻ nói:
- Má nói, anh hai chạy ù đi sau khi nghe điện thoại của bà Loan. Chắc là ảnh tới công viên rồi...
Vũ Anh vội vàng đứng lên định bước đi thì Bích kéo nàng ngồi xuống:
- nhỏ đừng yếu đuối như thế, phải hành hình ổng ngày hôm nay, nếu dể dàng quá hắn sẽ một lần nửA không biết qúy trọng tình cảm của nhỏ đâu!
Hồng cũng gật gù
- đúng, bà Bích nói rất đúng. Nhỏ phải cho hắn đợi cho bỏ ghét, để hắn nếm mùi vị đắng cay của tình yêu! hìhìhì
Lan cũng nói vào:
- là anh hai của em, nhưng bênh ảnh không được rồi, chị đã đau khổ vì ảnh thì ảnh cũng nên vì chị mà dầm mưa một bửA chứ!
Hiển lắc đầu
- thật không ngờ anh hai gan dạ như thế, chọc ghẹo đàn bà làm chi bây giờ phải khổ, nếu là em...em không để đến nước nầy đâu! hàhàhà
Tùng nói vào
- chỉ có mấy thằng điên mới làm chuyện đó thôi!
Đoàn hì hà cười
- tao phục thằng Khanh sát đất, nếu tao là nó tao sẽ đến nhưng ngồi ở trong xe, khi nào Vũ Anh ló đầu tới thì nhảy ra, chứ chơi cái kiểu ngồi ở băng gổ giữa công viên trong lúc đêm tối mưa gió như thế....chết người chứ giởn...
Loan ký lên đầu Đoàn một cái thật đau
- Ông chuyên môn nghĩ ra trò trống ba sạo không hà!
Đoàn gảy gảy đầu
- em à, đừng có chơi kiểu nửa, ký hoài đau lắm!
Mọi người to tròn đôi mắt nhìn Loan và Đoàn. Hùng la to:
- tụi bây cặp kè với nhau à?
Bích cũng ngạc nhiên nói:
- Loan, bà với ổng....
Loan thấy thẹn của người. Đôi má đỏ hồng lên làm mọi người chứ chăm chăm nhìn nàng. Đoàn gảy đầu, vui vẻ nói:
- chẳng lẻ cặp kè cũng phải báo cáo với tụi bây sao!
Bích ngã người ra cười to, nói:
- các người có thấy dĩa bay bao giờ chưa?
Mọi người nhìn Bích như nàng là người chẳng được bình thường. Tùng nhíu mày nói:
- sao bà ăn nói lạc đề vậy!
Hiển thành thật nói:
- em chưa thấy lần nào, trời mưa có thể làm cho...
Bích cười giòn giả:
- thì ông Đoàn cặp với bà Loan, trong công ty của chúng ta sẽ có dĩa bay hoài hoài...ai không né coi chừng bị lổ đầu! hahaha
Lúc ấy mọi người mới hiểu ý nghĩa "dĩa bay" của Bích, cả bọ cười giòn, chỉ trừ Vũ Anh. Nàng bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài gió lớn lắm, mưa đổ thật nhiều. Hy vọng KHanh có cách nghĩ như Đoàn, cứ ngồi trong xe mà đợi chứ đừng ra ngoài băng ghế gổ để dầm mưa. Nói không nghĩ đến Khanh nửa, nhưng làm sao ngăn nổi con tim. Hình bóng KHanh đã khắc sâu vào tâm nảo của nàng rồi. Bao tháng trời xa cách, đi du lịch qua ở chung với Ba Mẹ nàng, ngày ngày Vũ Anh ra nhà hàng giúp việc nhưng tâm hồn nàng luôn cạnh bên Khanh, dù biết rằng Khanh đang hạnh phúc bên người khác. Đêm về là Vũ Anh một mình âm thầm nức nở khóc. Khi Hoàng Lan cho biết Uyển Oanh đã ra đi, Vũ Anh cũng quyết lòng không quay lại với Khanh, dù là thế nhưng trái tim nàng vẩn rất đau. Hoàng Lan, Hiển, và Ba Mẹ của Khanh đã cho nàng biét từ khi Vũ Anh ra đi, Khanh buồn vô cùng, chàng cũng đau khổ lắm và trong hai cô gái, Khanh lại quyết định đi tìm nàng chứ không hề nghĩ đến qua Nhật tìm Uyển Oanh. Thật là tình cảm của Khanh đã chính chắn rồi chăng? nếu vậy thì còn hành hạ chàng làm gì? nhưng đã đau khổ quá nhiều vì Khanh thì làm sao Vũ Anh dám tin được...
Mẹ của Vũ Anh đứng trong nhà bếp nhìn Vũ Anh mà tội nghiệp cho đứa con gái của mình. Bà thở dài, nói:
- nó ở đây mà trái tim nó đang cạnh thằng Khanh đó ông à!
Ba của Vũ Anh lắc đầu, vui vẻ nói
- tôi đã nói ngày xưa bà ráng sanh con trai cho tôi đi, sanh ra con gái lổ lả quá...bà hong có chịu!
Mẹ của Vũ Anh lắc đầu cười
- Ông cứ chuyên nói bậy...tìm cách giúp con mình đi!
Ông cười
- hàhà, nhờ tôi mà nó mới trở về đây đấy nhé! tôi định gặp thằng Khanh cho nó một trận đòn...
- Ông đánh nó coi chừng con mình đau...thôi ra giúp nó đi, bảo chúng chở con nhỏ nhà mình ra công viên gặp thằng Khanh đi ông!
Ba của Vũ Anh vừa đi vừa lắc đầu
- nghĩ lại sanh con gái cũng tốt hơn, con trai tôi mà dại dột đi dầm mưa để đợi con gái cái kiểu này chắc tôi tức chết! hàhàhà
Mọi người nhìn thấy Ba Mẹ của Vũ Anh từ trong bếp bước ra vội im bặt.
Ba của Vũ Anh vội nói:
- các cháu cứ đùa giởn tự nhiên, nhà này thiếu tiếng cười nói đã từ lâu rồi, bả thì chỉ biét cằn nhằn bác thôi, còn con Anh thì cứ ngồi cạnh cửA sổ thở ra...hìhìhì
Bích cười to:
- phải chi mà ba má con cho con quậy ở nhà như vậy thì sướng biết mấy!
Mọi người ai cũng chỉ. Mẹ của Vũ Anh đưa mắt nhìn Vũ Anh. Bà nhẹ giọng nói:
- trong một cháu, có đứa nào đưa dùm con gái bác đến công viên được không?
Hồng nhìn đồng hồ, vui vẻ nói:
- chỉ mới ba tiếng đồng hồ, chưa sao mà bác!
Ba của Vũ Anh cười
- ba tiéng mà đối với con gái bác chắc ba năm đấy, thằng Khanh mà có bề gì coi chừng bác mất luôn đứa con gái! hàhàhà
Hoàng Lan đi đến cạnh Vũ Anh, nhẹ giọng nói:
- chị đang nghĩ gì đó
Vũ Anh với đôi mắt đầy tâm sự nhìn Lan
- chị lo cho ảnh nhưng lại không biét có nên...
Hoàng Lan nói nhanh
- có nên để ảnh đợi như thế không, phải không nè?
Vũ Anh thành thật gật đầu
- chị sợ trời mưa ảnh quên mang theo áo mưa, dù che...ở ngoài gió lạnh...đã ba tiếng 12 phút rồi...như vậy cũng đủ tỏ lòng thành...hay là em mang dù và áo mưa ra đó cho ảnh đi Lan!
Hoàng Lan lắc đầu
- Ồ em không đi đâu, chị Loan, chị Hồng chém chết! hìhìhì
Bích đứng kế bên nói:
- nhỏ yếu lòng quá. Đúng là con gái khi yêu thì lòng dạ quá yếu mềm...nếu nhỏ múon thì tụi nầy sẽ chở nhỏ ra đó!
Đôi mắt của Vũ Anh rực sáng, nàng vui vẻ nói:
- vậy chúng ta đi nhé, em chỉ múon mang dù ra dùm cho ảnh...dù sao cũng còn chút tình...
Má của Vũ Anh cũng nhẹ giọng nói:
- đúng đó, coi chừng nó không mang theo áo mưa, lở bệnh làm sao, cái trò của tụi con chơi coi bộ nguy hiểm quá!
Hoàng Lan phì cười
- nghĩ lại thì cũng tội nghiệp anh hai, em và thằng Hiển cũng nên đi về, để tụi em đưa chị đến đó! hìhìhì, có ai múon cùng đi với chúng tôi không?
Cả bọn bảy, tám người lắc đầu. Đoàn vui vẻ nói:
- ngu sao đi, ở đây bác vừa nấu một nồi lẩu thơm phúc, ở ngoài mưa to vậy chỉ người khôn mới ở đây thưởng thức nồi lẩu nóng hổi vừa thổi vừa ăn...
Hiển vui vẻ nói:
- nghe anh Đoàn diển tả em cũng thèm rồi, chị ba à em không về đâu, nói với ba má đêm nay em ở lại nhà dì dượng!
Hoàng Lan cằn nhằn
- tao không thích lai chiếc xe hơi củ kỷ của ba, mày không về thì...
Vũ Anh vội nói:
- chị láy được mà, khi ở TGB chị láy xe thường rồi không có nhát như xưa nửa!
Mẹ của Vũ Anh nói:
- tình yêu quả làm cho con người gan dạ lên!
Mọi người cười rồ lên. Hoàng Lan lấy chìa kháo trong túi của Hiển và cùng Vũ Anh bước ra ngoài. Mưa đã bớt nhièu nhưng gió vẩn còn làm nàng khẻ rùng mình. Nghĩ đến KHanh một mình ngồi ngoài công viên cũng thấy tội. Hoàng Lan láy xe đưa Vũ Anh đến đó. Khi Vũ Anh xuống xe thì Lan láy thẳng về nhà vì biét rằng một khi họ gặp nhau rồi, Khanh chẳng buông tha Vũ Anh đâu. Bây giờ tình cảm của Khanh đã phân định rỏ ràng rồi thì Hoàng Lan thầm chúc phúc cho họ.
Khanh ngồi trên ghế gổ giữa công viên với đôi mắt đỏ. Không biết vì nước mưa hay vì đau khổ. Vũ Anh tàn nhẩn đến thế sao? nàng thật sự không đến? lại một lần nửA Khanh đã đợi chờ trong vô vọng. Nhưng lần nầy là do Vũ Anh hẹn cơ mà, sao nàng lại không đến? không đến có nghĩa là chưa tha thứ cho chàng. Nhớ lại lời của Loan nói "À mà Vũ Anh đã có bồ rồi, ông vẩn còn múon gặp?" Khanh đau nhói ở tim. Vũ Anh ơi, anh sẽ không làm phiền gì em đâu, chỉ múon biét em bình yên không, hạnh phúc không, là đủ rồi. Anh chẳng đòi hỏi gì ở em, sẽ không phá rối gì em đâu, chỉ xin em lời tha thứ cho anh.
Vũ Anh bước nhẹ từ phía sauche dù đi đến, nàng khoát vội lên mình Khanh chiếc áo mưa rồi định bỏ chạy. Khanh như bị điện giựt, chàng đứng lên nhanh như chớp, phóng theo nắm lấy tay của Vũ Anh tha thiết nói:
- Em đã đến!
Vũ Anh khựng lại là quay đầu nhìn Khanh, buồn bả nói:
- em chỉ mang áo mưa đến dùm cho anh...
KHanh ôm vội Vũ Anh vào lòng, ôm thật chặt vì sợ nàng sẽ biến đi. Giọng rên rỉ:
- vậy có nghĩa là em còn nghĩ đến anh!
Vũ Anh vậy đẩy Khanh ra, nhìn Khanh nức nở:
- anh luôn chỉ biét làm khổ cho em!
Khanh đứng đó dước cơn mưa. Không biét vì nước mưa hay vì chàng đã khóc. Giọng Khanh tha thiết
- anh xin lổi em...có phải em đã...có người....
Chàng không thể hỏi thêm được nửa. Không dám nghĩ đến là Vũ Anh đã co người yêu khác rồi hay chăng.
Vũ Anh nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẩm của chàng, nhỏ giọng nói:
- có người...gì?
Khanh lấy đôi tay lao vội những giọt nước mưa trên mặt, buồn bả nói:
- anh không hỏi nửa đâu, anh biét anh đã làm cho em khổ vì anh nhièu lắm, dù bao lời xin lổi nói ra cũng bằng thừa, bây giờ anh chỉ còn thực dụng bằng hành động...em múon anh làm gì em mới tha thứ lổi cho anh, anh cũng làm cả. Anh biét không xứng đáng để được em yêu, nhưng anh thật không múon mất đi một người con gái dể thương như em, anh...tình cảm của chúng ta nếu em múon xin cho anh làm người anh như thuở bé thơ...được trò chuyện chơi đùa với em....anh sẽ ở vậy cho đến khi nào bé đi lấy chồng...
Vũ Anh lắc đầu, đôi mắt long lanh ngấn lệ, giọng ngẹn ngào
- chúng ta chẳng còn là trẻ con nửa...em chẳng thể cứ xem anh mãi như người anh của thời trẻ dại...
Khanh nhình Vũ Anh, đôi mắt chứa đầy nổi thất vọng. Chàng nói như rên:
- vậy là em đã từ chối...tình anh...
Vũ Anh bước đến gần Khanh, chê cây dù lên mái đầu của họ, ấm giọng nói:
- em múon có một người yêu phải chính chắn trong chuyện tình cảm. Phải mạnh dạn và dứt khoát, không được dây dưa điều nầy chuyện nọ, không được làm em cứ hoài rơi lệ, anh làm nổi không, hãy cho em biét ngay để em còn thời gian mà đi tìm...
Khanh như từ địa ngục được vớt lên thiên đàng. Chàng vội ôm Vũ Anh xoay vòng vòng. Vũ Anh cười trong hạnh phúc:
- anh làm chống mặc quá!
Khanh dừng lại nhưng đôi tay vẩn bế bỏng Vũ ANh lên, gióng ấm như ru:
- anh xin thề từ đây đến ngày anh lìa đời, anh chỉ một lòng một dạ với em thôi...
Vũ Anh vội che miệng kHanh lại, nói:
- chỉ xin lời hứa chứ em nào bảo anh thề!
Khanh cười xòa:
- anh xin hứa với em, anh sẽ làm một con người không dây dưa, phải biét dứt khoát, và yêu em trọn đời, được chưa nè!
Vũ ANh nở nụ cười thật hạnh phúc. Nang đưa đôi tay lên để lên má của Khanh, hoảng hồn nói:
- sao anh lạnh thế nầy...chúng ta vào xe đi về nhanh lên, nếu không anh sẽ cảm lạnh đó...
Khanh ấm giọng nói:
- khi nảy thì lạnh lắm, run lên được, nhưng bây giờ có em rồi, ấm áp vô cùng, chỉ cần hơi thở của em cạnh bên anh, sưởi ấm lòng anh...
Đôi môi của Khanh từ từ chạm vào môi của Vũ Anh. Dưới cơn mưa bảo, gió lạnh vô cùng nhưng trái tim của họ thì vô cùng ấm áp.
Hoàng Lan bước ra xe, vội chạy vào nhà, chưa kịp mở cư?A thì Cường lù lù từ đâu đi tới. Trên tay cầm cái gì đó, Hoàng Lan nhìn không thấy rỏ. Khi đến trước mặt Lan, Cường đưa cái bao ra trước mặt nàng, nói:
- cái này tặng cho em!
Hoàng Lan nhíu mày đưa tay đón nhận, rồi bật cười:
- anh dầm mưa đi mua bánh bao cho tôi à?
Cường cũng cười, nhưng giọng nói thật ấm:
- anh còn nhớ em nói rất rỏ, đối với em thì con đường vào tình yêu phải đi ngang cái bao tử, vì thế anh không mua hoa hồng, chỉ mua cái món mà em thích thôi!
Đứng trước cổng nhà, Hoàng Lan lắc đầu, vui vẻ nói:
- anh là một người thật kỳ cục
Cường tôn tồn nói:
- còn em thì lại quá nử tín, cắn cái môi anh rớm máu, để lại cái thẹo...để đời!
Hoàng Lan nheo mắt
- nếu anh còn tự ý, không xin phép mà hôn nửa thì coi chừng...có cái thẹo thứ hai đó...
Cường ôm Hoàng Lan lòng, vui vẻ nói:
- anh biét mà...anh hai của em thì quá nhát gan, còn cô em gái thì lại quá mạnh dạn, lần sau anh biết không chỉ rơm máu mà chắc máu chảy thành sông đó! hàhàhà
Hoàng Lan lấy bánh bao ra ăn, cười nhí nhảnh
- biét vậy là anh vẩn còn khôn!
Cường đưa tay ra trước mặt nói:
- anh xin hứa sẽ theo đổi em một cách đàng hoàn...em cho không?
Hoàng Lan đứng đấy ngẩm nghĩ vài giây rồi bỏ tay mình vào lòng bàn tay của Cường. Chàng xiết nhẹ tay nàng, âu yếm nói:
- anh sẽ giữ gìn và từng giây phút cạnh bên em và qúy yêu cái hạnh phúc này!
Đám cưới của KHanh và Vũ Anh được tổ chức vào buổi đầu xuân. Cả hai gia đình để cho bọn trẻ tự do xấp xếp, thế là bọn con gái lại vẻ ra một buổi lể khá đặt biệt. Loan Châu nắm lấy tay Hoàng Lan và Vũ Anh nói:
- tam nử yêu quái chúng ta lúc nào cũng phải là yêu quái đó nha, dù sau này chồng con cả đống, mình vẩn phải sống cái với cái tuổi thơ ngây nhé!
Hoàng Lan nhìn nét mặt vui tươi của Loan Châu và ánh mắt hạnh phúc của Vũ Anh, vui cười nói:
- con đường vào tình yêu sao mà rắc rối quá!
Loan Châu cũng nói:
- đúng đó, nhưng yêu quái chúng ta vẩn vượt qua chứ bộ!
Vũ Anh không nói gì chỉ xiết nhẹ đôi tay của hai đứa bạn thờ thơ ấu của nàng. Loan Châu biết ra sự thật đã huề với Hoàng Lan. HỌ bây giờ càng thân và càng phá hơn bao giờ hết. Còn Vũ Anh thì... hôm nay là một ngày hạnh phúc nhất đời nàng, cái đám cưới trẻ con của ngày xưa bây giờ đã thành sự thật, cuộc đời thật đáng yêu vô cùng. Loan đi vội vào phòng nói to:
- Châu và Lan ra đây mau đi, đàn trai đến rồi!
cả ba đi ra ngoài đóng cửa lại, Vũ Anh ngo6`i trong phòng một mình để đón đợi hạnh phúc.
Cường, hôm nay thật bảnh trai với bộ đồ chú rể phụ, tay bưng khai rượu đi vào trước, đến cửa chàng theo lời mẹ của Khanh bảo, gỏ chín cái. Giọng của Loan từ bên trong vọng ra nói:
- chỉ có thế chẳng đủ đâu! phải theo luật chúng tôi mà làm...phải có chín triệu chín ngàn chín trăn chín mươi chín đồng chín chín xu, bỏ vào phong bì đỏ lì xì cho chúng tôi, mới mở cửa cho vào!
Cường nhăn mặt
- hả...
Cường thở dài quay trở về phía Khanh. Mọi người đưa mắt nhìn Cường. KHanh nóng ruột nói:
- họ nói cái gì vậy?
Cường lắc đầu
- kỳ này mày chết chắc rồi, họ đòi lì xì
Khanh thở ra nhẹ nhỏm,
- tưởng gì chứ lì xì, để mai mốt tính...
- họ đòi ngay, phải có chín triẹu, chín trăn, chín mươi chín đồng, chín mươi chín xu, bỏ vào phong bì đỏ, mới cho vào!
Khanh và tất cả bọn con trai tròn mắt
- hả?
Khanh bực mình đi đến vừa gỏ cửa vừa nói
- các cô làm ơn đừng đùa giởn trong lúc này chứ, múon lì xì bao nhieu đợi xong đám rồi tôi sẽ lì xì cho mà!
Bên trong tiéng nói vọng ra
- không được, phải ngay bây giờ!
Cả bọn con trai nhào tới, Đoàn la to:
- chúng ta đập cửA vào!
Mạnh kéo Đoàn lại, cười to:
- đừng giởn chơi nửa, tôi ở đây có năm ngàn...còn ai có nửa không...
Cả bọn lắc đầu, Khanh xụ mặt
- hôm nay tớ làm chú rể, mang theo tiền làm gì!
Tùng lắc đầu nói:
- đừng chịu thua bọn nử quái đó!
Khanh to tiéng
- không chịu không được, tôi múon gặp cô dâu của tôi!
Mọi người lúi húi móc bóp. Ba của Khanh ở phía sau đi đến, nói:
- chúng bây làm gì mà đàn gái không cho vào vậy, mọi người đang đợi...
Cường vui vẻ nói
- bác xấp xếp lại dùm tụi cháu đi nha, có chút trục trặc nhưng không sao, lát nửa được vào ngay!
Hôm nay là ngày vui của con cái, ông củng chẳng quạu quọ làm gì. Ông lắc đầu cười rồi đi ra phía sau chỉ huy mấy công việc bưng hoa quả.
Mọi người gom hết, chỉ được chín ngàn, chín trăm, 39 đồng thôi, chẳng xu nào.Cường vội cah.y ra phía sau xin bao thư đỏ, cũng mai là có người mang theo. Bỏ vội vào, nhét vô bên trong nhà nói:
- xong rồi cho chúng tôi vào đi!
Khanh nói to:
- đừng nuốt lời đó!
Giọng nói từ bên trong nói ra
- sao không đủ vậy?
Mạnh to tiéng nói:
chỉ bao nhiêu đó thôi, không thì chúng tôi về!
Khanh vội vàng nói:
- còn lâu, cô dâu của tao đó, nói về là về sao! các cô ơi, làm ơn làm phước đi mà!
Lúc đó Hoàng Lan mới ra mở cửa. Khanh trách em
- em là bên đàng trai, cứ hợp đàng gái ăn hiếp anh mình!
Hoàng Lan vui vẻ nói:
- ai biểu anh hư quá chi!
Mọi người đã được vào trong, gia đình Vũ Anh tiếp đón đàng hoàn, vui vẽ thắm tình. Cả hai bên đều mừng vì rất vừa lòng đôi tình nhân này.
Đoàn nói to:
- sao không cho cô dâu ra!
Loan nhúng vai
- cửA ải thứ hai...cô dâu đã bị nhốt trong phòng, ai tìm ra chìa khóa thì có thể vào trong mà rước!
Khanh to tròn đôi mắt
- hả? còn cửa ải thứ nhìn nửa hả? chìa khoá đâu, đưa tôi!
Cả bọn con gái cười rồ. Châu thong thả nói:
- trong mấy đứa chúng tôi, anh đoán được ai giử chìa khoá đúng thì sẽ được đưa chìa khóa cho anh vào rước cô dâu!
Cường nhíu mày
- các cô sẽ ăn dang không?
Bọn con trai nói một lượt
- đừng tin họ!
Khanh nhìn từng người, rồi nhìn Mạnh, nói:
- anh là bác sĩ tâm lý, đoán xem dùm tôi, ai là người giử chìa khóa!
Mạnh lắc đầu
- chỉ có họ biét và trời biét!
Khanh xem xét từng người, kẻ thì nói Bích, người thì Hồng, Lan, Châu, Trút, Loan...
Khanh đến trước mặt Loan, nói:
- là cô! đưa ra mau!
Loan tròn mắt
- sao anh biét là tôi! ai phản à!
Khanh chìa tay ra, nói:
- cô tự khai rồi, mau đưa ra đi!
Loan móc chìa khóa đưa cho Khanh, cả bọn đập vai chú rể khen chàng thông mịnh
khanh vào đứng ngắm Vũ Anh, hôm nay nàng trong chiếc áo dài cưới màu vàng anh thật tuyệt vời. Như một nử hoàng, đúng rồi một nử hoàng đang ngự trị trong lòng Khanh. Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường....bây giờ đã qua thời mến lá sân trường nên chỉ yêu mình nàng thôi!
Họ bước đi bên nhau thật xứng đôi và hạnh phúc. Khi rước dâu ra về, trước bả Vu Quỵ tiéng pháo nổ giòn, đưa tiển người con gái bước vào hạnh phúc của tình yêu. Chú rể nắm lấy tay cô dâu, theo sau là Cường và Hoàng Lan, kế là Mạnh và Loan Châu, rồi Loan và Đoàn, họ cặp từng cặp đi bên nhau. Tuy con đường vào tình yêquá nhiều trắc trở nhưng với một tình cảm chân thật với nhau, họ sẽ cùng nắm tay nhau dìu bước tiến thẳng về phía trước.

Hết


Xem Tiếp: ----