Chương 9

Phương Nghi rời cửa hàng sách, cô đi bộ dọc bên đường, thong thả nhìn thiên hạ tấp nập đi lại xung quanh. Cô có cảm tưởng sáng nay người ta đổ ra đường nhiều hơn. Cũng như cô không biết làm gì cho hết ngày chủ nhật, thế là cô cũng đi ra đường.
- Đi đâu vậy cô bé?
Giọng nói quen thuộc làm Phương Nghi quay phắt lại. Thuyền trưởng nguyên đang dừng xe bên lề, ngồi nghiêng người qua cửa nhìn cô. Phương Nghi chạy đến bên ông:
- Trời ơi, ông đây hả? Ông đi đâu vậy?
- Tôi ở cảng về, còn cô bé, đi đâu vậy?
- Đi lang thang. Sáng nay tôi không biết phải làm gì cả. Thế là đi chơi.
- Một mình thôi à?
- Vâng, một mình.
Thuyền trưởng Nguyên mở cửa xe:
- Cô bé lên đây, tôi đưa đi.
Phương Nghi ngồi bên ông nhìn hơi lâu. Cô thấy ông có vẻ khác lần gặp đầu tiên
Có vẻ phong trần hơn. Lần trước buổi tối nên cô không nhìn kỹ được ông. Thấy cặp mắt mở lớn của cô, thuyền trưởng mỉm cười:
- Tôi có gì lạ.
- Có lần tôi đến nhà ông nhưng ông đã đi rồi. Lần đó về tôi buồn lắm.
- Sao vậy?
- Tôi muốn đến cám ơn ông và thăm... Tôi cũng không biết sẽ nói chuyện gì. Nhưng cảm thấy có bổn phận tìm ông.
- Bổn phận à?
- Vâng, bổn phận.
Phương Nghi này, quên những gì tôi làm cho cô đi. Cô không có nhiệm vụ phải tìm tôi để cám ơn đâu.
- Không được, tôi quên không được.
- Không nói chuyện này nữa nhé. Thế nào, từ đó đến giờ cô sống ra sao?
Bình thường lại chưa?
- Chưa, thưa ông.
Cách trả lời chân thật của cô làm ông cười thú vị rồi quay lại nhìn cô hơi lâu.
- Có thể là chưa bình thường. Nhưng có muốn nhảy xuống sông nữa không?
- Hết muốn rồi, vì tôi nghĩ...
- Nghĩ gì?
- Tôi thấy mình không thể đem cuộc sống của mình ra làm lẽ để cho tình cảm bị coi thường. Không có nó tôi sẽ sống bằng những thứ khác.
- Cô có nghị lực lắm và thông minh nữa.
Phương Nghi cắn nhẹ ngón tay:
- Như vậy là có nghị lực hả ông?
Thấy Phương Nghi tư lự suy nghĩ, ông lại cười:
- Bây giờ cô bé muốn đi đâu.
Phương Nghi quay lại, hồn nhiên:
- Tôi thích đến nhà ông. Tôi muốn làm quen với bà nhà và con gái ông. Chắc bà nhà hiền và bao dung lắm. Tôi nghĩ có đúng không?
- Tại sao cô bé nghĩ vậy?
- Vì ông như thế thì vợ Ông cũng sẽ như thế, nếu không thì làm sao sống chung được, đúng không nào?
Thuyền trưởng Nguyên trầm ngâm:
- Cô lập luận logic lắm. Nhưng thật ra lại là logic của trẻ con. Khi nào lớn hơn, cô sẽ hiểu nó không hẳn là như vậy.
Phương Nghi thơ ngây:
- Vậy hả? Thế thì tôi phải hiểu sao bây giờ. Tôi nghĩ nếu tôi có lớn hơn thì chắc cũng hiểu vậy thôi.
- Có khác đó cô bé ạ. Nhưng này, tại sao cô cứ muốn đến nhà tôi?
- Vì tôi nghĩ ở đó vui lắm.
Ông tò mò:
- Cô hình dung gia đình tôi ra sao?
Phương Nghi mơ màng:
- Tôi nghĩ nhà ông vui lắm, vui hơn nhà tôi. Khi ông đi xa về, bà nhà sẽ làm món gì đó đãi ông. Con gái ông thì vui vẻ hồn nhiên. Trong nhà lúc nào cũng có tiếng cười.
- Rồi sao hả?
- Tôi thích chủ nhật đến nhà ông, sẽ cùng bà nhà nấu thứ gì đó cho ông và làm bánh cho con gái ông. Tôi sẽ chơi cả ngày và nói chuyện với bà như với mẹ tôi.
Thuyền trưởng Nguyên thở nhẹ:
- Còn gì nữa không?
- Tôi nghĩ ông bà sẽ xem tôi như người nhà. Khi nào có đi chơi thì rủ tôi cùng đi.
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng tạo cho cô bé một giấc mơ như trong truyện cổ tích có điều nó không hoàn thiện như cô nghĩ đâu nhé.
Ông chợt rẽ một đường khác và dừng xe trước một ngôi nhà khá lớn.
Phương Nghi xuống xe, tò mò nhìn quanh, cô có cảm tưởng mình vào một tòa lâu đài thu nhỏ. Dẫn vào phòng khách là con đường trải sỏi, hai bên là khoảng sân cỏ, có hồ nước và những cây liễu, ở giữa thành phố mà có cảnh thiên nhiên thế này thật hiếm. Thuyền trưởng Nguyên đúng là đã tạo ra một thiên đường.
Phương Nghi buột miệng:
- Đẹp quá, cảnh thật là đẹp.
- Cô thấy thế nào?
- Ông có khiếu thẩm mỹ cao thật.
- Mỗi lần đi tàu về, tôi thường dành thời gian chăm sóc nhà cửa. Nó cũng không đến nỗi tệ lắm.
Ngay lúc đó, từ trong nhà, cô bé chạy ra.
- A, ba về, ba về!
Phương Nghi quay lại nhìn cô bé một cách vui thích. Cô bé khoảng 16, 17 mặc đầm màu hồng, tóc thắt bím thật dễ thương. Cô bé nhìn Phương Nghi một cách tò mò. Thuyền trưởng Nguyên giới thiệu:
- Con gái tôi đấy, nó tên Thi Thơ còn đây là cô Nghi, con chào cô đi.
Cô bé khẽ gật đầu, cười bẽn lẽn. Rồi buột miệng:
- Cô Nghi đẹp quá. Như Lâm Đại Ngọc vậy.
- Vậy hả?
Phương Nghi bật cười vì cách so sánh ngộ nghĩnh của cô bé. Thuyền trưởng Nguyên cũng gật đầu:
- Nhận xét khác chính xác đấy, đúng không cô Nghi?
- Tôi không biết, tôi không nghĩ mình là người đẹp, thật đấy.
- Không, cô đẹp thật đấy, em chưa thấy ai đẹp như cô. Cũng có thấy, nhưng chỉ ở trong phim thôi.
- Vậy hả?
Cô bé bạo dạn nắm tay Phương Nghi:
- Mai mốt cô có tới đây chơi nữa không?
- Có chứ.
- Thích quá hé, để mai vô lớp em khoe với bạn em, tụi em thích ai đẹp lắm (giống ST ghê)
Thấy Phương Nghi bật cười, thuyền trưởng Nguyên khẽ lắc đầu.
- Nó còn con nít lắm. Khờ hơn so với lứa tuổi của nó nhiều.
- Tại ông không cho cô bé đi chơi nhiều chứ gì?
- Tôi bận đi biền biệt. Thời gian dành cho nó ít quá.
- Vậy khi nào rảnh tôi sẽ tới chơi với nó. Ủa, nhưng còn bà nhà đâu rồi hả ông?
Thuyền trưởng Nguyên chưa kịp trả lời thì Thi Thơ đã xen vào:
- Mẹ con chết lâu rồi, vú Năm bảo mẹ sinh Thi Thơ nên chết.
- Ố, trời ơi, vậy đó hả.
Phương Nghi tròn xoe mắt nhìn Nguyên, ông điềm đạm nhìn lại cô:
- Tôi chưa kịp kể với cô chuyện riêng, cô cứ đòi đến với nhà tôi, nên tôi không nỡ làm cô thất vọng.
- Tội nghiệp bé Thi Thơ quá.
- Con bé lớn lên không có mẹ cũng quen rồi. Nhưng là cha, tôi thấy tội nghiệp nó, nghề nghiệp của tôi luôn xa nhà, xem như giao hẳn cho nó cho bà vú.
- Sao ông không cưới vợ hả ông Nguyên?
Phương Nghi thật thà hỏi. Hỏi xong cô mới thấy mình trơ trẽn. Cô đỏ mặt nhìn ông, nhưng ông Nguyên cười bình thản:
- Không tò mò đâu, đừng lại cô bé ạ. Tôi cũng không khách sáo với cô bé đâu. Chỉ trả lời đơn giản là chỉ tại tôi không tìm được người hợp ý.
Tự nhiên cô mỉm cười:
- Lúc trước tôi cứ nghĩ lớn lên là mọi người đều có gia đình. Ai cũng vậy, nhưng say này, tôi mới nhận ra nó không đơn giản. Phải tìm được người mình thích nữa. Thật không đơn giản chút nào.
Ba người đi về phía hồ nước, ngồi xuống bờ hồ, Phương Nghi thích thú nhìn mấy con cá lội nhởn nhơ giữa đám rông. Cô và thuyền trưởng liệng mấy chiếc lá xuống đó. Thuyền trưởng Nguyên đề nghị.
- Hay là cô bé ở đây chơi đến chiều.
Thi Thơ có vẻ vui thích:
- Chịu đi nha cô Nghi, con thích nhà có khách lắm.
- Cũng được.
- Có cần gọi điện về nhà không?
- Không cần đâu ông ạ.
Phương Nghi khẽ thở dài một mình, mấy lúc gần đây cô thường nghĩ, nếu tự nhiên cô biến mất có lẽ cũng chẳng ai hay. Ba lúc này đi suốt ngày. Thỉnh thoảng gặp cô thì an ủi, xin lỗi về chuyện của Khắc Minh, một điều mà cô đang cố quên. Anh Đông thì càng tệ hại hơn. Mỗi lần gặp cô thì trách móc như thể chính cô hại gia đình, rốt cuộc rồi cô sợ nhà mình như một nỗi ám ảnh.
Còn mẹ thì có đó nhưng thật xa. Khi mới nhận ra mẹ, cô sung sướng nghĩ rằng mình đã tìm được một tình thương tuyệt đối. Nhưng rồi từ từ cô cũng hiểu mẹ không thương cô như thương Khắc Minh. Điều đó làm cô thất vọng ghê gớm. Cô đối phó với tâm trạng hụt hẫng bằng cách quên mình đã có mẹ.
Phương Nghi không tin mẹ thương mình. Ngay lúc cô đau khổ nhất, mẹ cũng không đón cô về nha, mẹ chỉ khư khư giữ Khắc Minh. Cũng không trách được điều đó. Dù sao cô cũng đã xa mẹ từ nhỏ. Còn Khắc Minh thì đã sống cận kệ, giữ hai người mẹ chọn anh ta là tất nhiên thôi. Vậy thì tại sao cô lại buồn nhỉ?
- Sao tự nhiên lại buồn rồi Phương Nghi? Hay là cô muốn về nhà.
- Không có.
- Sao cô không gọi điện cho mọi người hay?
Phương Nghi hơi cúi xuống:
- Chẳng ai để gọi cả. Nếu bây giờ tôi biến đi thì chắc cũng không ai hay.
- Ba mẹ cô đâu rồi.
- Ba thì đi suốt ngày còn mẹ thì đã có đứa con khác.
Thuyền trưởng Nguyên nhíu mày không hiểu, Phương Nghi phẩy tay:
- Bây giờ tôi không muốn nhớ đến xuất thân của mình nữa. Chỉ làm cho tôi xuống tinh thần thêm thôi.
- Được rồi, vậy thì đừng nghĩ tới nó nữa. Này cô có thích ăn món gì đặc biệt không? Tôi sẽ bảo bà vú nấu cho cô.
Phương Nghi vẫn ủ rũ:
- Thôi, tôi chả thích gì cả, từ lâu rồi tôi không còn thích cái gì hết.
Đi chơi rồi sẽ quên hết thôi. Cô còn trẻ mà. Tuổi trẻ không phải là tuổi để buồn phiền.
- Thế thì tuổi nào mới phải chịu đựng.
- Như tôi.
Phương Nghi chợt cười:
- Dù sao thì tôi cũng là một con người cô bé ạ, nhưng này, tuần tới cô có rảnh không?
- Tôi lúc nào cũng rảnh cả.
- Vậy thì tôi sẽ đưa cô đến dự tất niên ở công ty tôi. Cũng khá vui đấy. Tôi nghĩ cô sẽ không thấy chán.
- Có đông lắm không hả ông?
Rất đông, vì ngoài những nhân viên của công ty còn mời thêm một số khách hay đến ký hợp đồng. Năm nào cũng vậy, họ tới đông lắm. Thế nào, đi chứ cô bé
Phương Nghi háo hức.
- Dĩ nhiên là tôi sẽ đi. Tôi thích mấy chỗ nhộn nhịp lắm. Từ lúc ra trường tới giờ bạn bè đâu mất cả. Không có cuộc đi chơi nào, tôi thấy mình giống nữ tu quá.
- Nhưng chỗ ồn ào cũng làm người ta mệt mỏi lắm đấy.
Thuyền trưởng Nguyên vừa nói vừa đứng lên.
Phương Nghi cũng đứng lên theo ông, cả hai đi dọc bờ hồ, họ nói chuyện bất tận, cô bé Thi Thơ ngoan ngoãn đi bên Phương Nghi, chăm chú như nghe chuyện một người lớn.
Khi Nguyên đưa cô về nhà thì trời bắt đầu tối. Tạm biệt ông ở cổng, cô đi vào nhà, cảm giác nặng nề lại bắt đầu xâm chiếm lấy cô. Lạ thật, không hiểu sao ở bên thuyền trưởng Nguyên cô cảm thấy dể chịu ấm áp như đó chính là nhà của cô. Trong khi đó cô có quen ông ấy nhiều đâu. Phương Nghi nghĩ về ông với một chút bâng khuâng. Rồi mối quan hệ này sẽ ra sao đây.
Tối thứ sáu, thuyền trưởng Nguyên đến đón cô. Hôm nay đã là hai mươi tám tết. Thành phố rực rỡ là thật vui. Ngồi trong xe, cô nhìn ra bên đường. Không khí náo nức gợi cho cô cuộc sống của mình trước đây nửa năm. Tự nhiên cô nhắm kín mắt và lắc đầu thật mạnh.
Cử chỉ của cô không lọt khỏi mắt Nguyên. Ông trầm ngâm nhìn cô:
- Tết như vậy mà không vui sao hả cô bé?
Phương Nghi bậm môi, thở dài:
- Ông biết không, cách đây nửa năm, tôi cứ nghĩ tết nay mình làm cô dâu. Lúc đó chúng tôi tưởng không thể sống thiếu nhau được. Thế mà không đầy nửa năm sau, hai người lại trở thành kẻ thù của nhau. Thù ghê gớm. Đôi lúc tôi cũng không tin sự thật là như vậy nữa.
Thuyền trưởng Nguyên im lặng, chăm chú nghe Phương Nghi lặp lại.
- Đúng là khó tin mà, nhiều lúc nhớ lại thời gian yêu anh ta, tôi ngạc nhiên vô cùng. Bây giờ thì chỉ là sự căm ghét.
- Căm ghét?
- Vâng, chưa bao giờ tôi thù ai như thù anh ta và anh ta cũng thù tôi, anh ta muốn biến cuộc đời tôi thành địa ngục.
- Tại sao lại nghiêm trọng đến vậy?
- Vì anh ấy thù ghét tôi thật đấy. Cuộc sống của tôi bấp bênh lắm thuyền trưởng ạ. Hôm nay tôi sống vương giả. Nhưng có thể ngày mai tôi thành kẻ lang thang. Tôi đã chuẩn bị đón nhận tất cả tai họa trút xuống đầu mình, và chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Tôi nghĩ, không có người đàn ông nào mà nhẫn tâm chà đạp một cô gái yếu đuối trừ phi anh ta không bình thường.
- Thế mà có đấy. Mà anh ta lại là một con người bình thường, tôi muốn đi đâu thật xa để đừng gặp họ. Nhưng tôi chẳng biết đi đâu cả. Sống một mình tôi sợ lắm.
- Phương Nghi này. Khi nào cảm thấy cô đơn, cô bé hãy tìm tôi. Hứa không nào?
- Sao ông lại tốt với tôi thế?
- Cái đó, không thể gọi là tốt. Nhưng thôi tới rồi kìa. Cô bé lau nước mắt đi nào.
Phương Nghi ngoan ngoãn bước xuống xe, theo Nguyên vào phòng khách lớn của công ty, và hoa mắt vì cảnh tưng bừng ở đây.
Đúng như ông Nguyên nói, người ta thật đông, thật nhộn. Cô đã dự những buổi liên hoan ở ct của ba cô, nhưng chưa bao giờ có cảm giác phấn khích như ở đây, cô buột miệng:
- Vui quá.
Thuyền trưởng Nguyên cúi xuống, mỉm cười với cô:
- Tậy thì ở đến bao giờ người về hết rồi hẵng về.
- Dạ.
Ông đưa cô đến một bàn ở góc phòng, rồi đi đâu đó. Lát sau ông trở lại với một đĩa bánh và hai ly champagne trên tay.
- Cô bé uống chút rượu nghe, không say đâu.
- Vâng, tối nay nếu có say một chút cũng không sao.
Phương Nghi nói và nâng ly lên.
- Chúc ông buổi tối vui vẻ.
- Chúc cô bé không bao giờ bị buồn.
Cô hớp ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn. Ngay lúc ấy, cô thấy Khắc Minh và Ngọc Thanh đi vào, bên cạnh là ông D, cả 3 đang dáo mắt tìm một bàn trống. Bất giác Phương Nghi cúi nhanh xuống, giấu mặt trong nắm tay, cô thấy tim mình đập dồn dập và cổ nghẹn nghẹn. thuyền trưởng Nguyên nhìn cô chăm chú
Cô bé làm sao vậy?
Phương Nghi nói dối
Tự nhiên tôi thấy chống mặt tại uống rượu
Vậy thì đừng uống nữa. để tôi lấy nước khác cho cô
Ông đi rồi, Phương Nghi ngồi tựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn qua bàn Ngọc Thanh, cả hai người quay lưng nên không thấy cô, cảm thấy tối nay mình hụt hẫng ghê gớm. Tại sao họ xuất hiện ở đây để phá nát của cô một niềm vui mong manh. Tại sao lúc nào họ cũng đeo ám ảnh cô mãi vậy chứ.
Phương Nghi nhìn Ngọc Thanh chăm chăm. Cô thấy cô ta đưa tay ra dấu chào cô gái bên cạnh, cô ta không thấy cô, và rõ ràng là vui rạng rỡ. Nét mặt ấy làm cô đau nhói. Cô cúi xuống nhìn bàn, cô không nhìn về phía họ nữa.
Chợt bàn bên cạnh nói loáng thoáng tên Ngọc Thanh, Phương Nghi ngồi yên lắng nghe. Tiếng cô gái đó như bình phẩm:
- Hôm đó họ mời đông lắm. Lễ đính hôn mà hơn cả đám cưới, mai mốt đám cưới không biết nó làm tới đâu nữa. Mười phút thay đồ một lần, nhìn mà chóng cả mặt
Vớ được ông chồng vừa đẹp trai, vừa có tài, không khoe sao được? Biết chừng nào nó đám cưới không? Hình như ra giêng.
- Lẹ vậy hả?
Cô gái cười khúc khích:
- Không lẹ để mai mốt chiếc bụng phình ra làm sao mặc soire cho được.
- Trời, có chuyện đó nữa hả?
- Thời bây giờ mà, chuyện đó thì nhằm gì, miễn có cưới là được rồi.
- Ừ, có xấu chút đỉnh chứ không đến nỗi mất danh dự.
- Nhỏ đó vậy mà tốt số. Anh ta cưng nó như trứng mỏng, nó đòi cái gì anh ta cũng chiều, ga lăng số một.
- Kể cũng lạ, nó đâu có gì xuất sắc hơn ai, cũng chẳng đẹp gì mấy, học cũng chẳng giỏi, tính lại hay đố kỵ. Ông đó mê nó kể cũng khó hiểu thật.
- Tình yêu mà.
Cô ta còn nói gì đó. Phương Nghi muốn nghe nhưng thuyền trưởng Nguyên đã đến bên bàn, ông vô tình ngồi cạnh cô.
- Cô bé uống cam cho khỏe, này, cô làm sao vậy.
- Tôi muốn về, ông đưa tôi về nhé.
- Nhưng tại sao nào?
- Tự nhiên tôi không thích ở đây nữa.
- Thôi cũng được.
Ông đứng lên, Phương Nghi cũng đứng dậy, cô nhất định đi cửa bên hông chứ không chịu ra cửa chính. Thuyền trưởng Nguyên hình như hiểu tâm trạng cô, ông im lặng đưa cô ra xe. Phương Nghi cắm cúi đi, không nói một lời, thái độ đối lập một trời một vực với lúc đến nhưng mặc, ông không quan tâm đến điều đó.
Nguyên không về nhà, mà lái xe ra bờ sông. Ông chọn một quán nước tương đối ít ồn đưa cô ngồi đối diện với ông. Phương Nghi đăm đăm nhìn ra sông, nét mặt buồn vời vợi. Chờ mãi không nghe cô nói, cuối cùng ông đành lên tiếng:
- Người đó là ai vậy Phương Nghi?
Phương Nghi quay lại:
- Ông nói ai?
- Người lúc nãy đã làm cho cô buồn. Nói thử xem tôi có biết không?
Phương Nghi nhìn nơi khác:
- Anh ta là trợ lý của công ty Hiệp Hoa.
- À, Khắc Minh, tôi có biết cậu đó, cậu ta thường ký hợp đồng chở hàng cho công ty của tôi.
- Vậy sao? Tôi không biết chuyện đó đấy.
Im lặng một lát, cô nói khẽ, giọng lạc đi:
- Họ đã đính hôn rồi, ai cũng biết vậy mà tôi chẳng biết gì cả.
Cô quay lại nhìn Nguyên, ông thấy mắt cô long lanh nước, ông nói dịu dàng:
- Những gì chất chứa cô cứ nói hết với tôi, biết đâu nói ra sẽ thấy nhẹ đi.
- Thật ra tôi cũng không hiểu hết mình thuyền trưởng ạ. Tôi rất ghét anh ta, ông không hình dung tôi ghét anh ta đến cỡ nào đâu. Tôi đã tự bảo chuyện anh ta chẳng liên quan đến mình. Nhưng bây giờ nghe anh ta đính hôn, tôi lại không muốn sống nữa. Hic hic tôi chán đời lắm.
- Cô còn yêu cậu ta nhiều hơn cô nghĩ đấy Phương Nghi a.
- Không, không bao giờ, tôi ghét anh ta nhất trên đời. Anh ta đã làm gia đình tôi xuống dốc, đã đánh tôi trước mắt cô ta. Ngày nào còn sống là tôi còn thù hận. Làm sao còn tình yêu chứ.
- Nếu cô thật sự không còn thương, cô sẽ không thù hận nhiều như vậy. Đó là dấu hiệu của tình yêu sâu sắc tuyệt vọng.
Phương Nghi kêu lên:
- Không, không bao giờ, ông đừng nói thế.
Nguyên lắc đầu cương quyết:
- Tôi phải nói cho cô hiểu cô bé ạ. Khi người ta đau khổ, không có cách gì tốt hơn là xuyên qua nó, rồi sau đó tự giải thoát mình.
Phương Nghi thì thầm:
- Như tôi không đủ can đảm đối diện với sự thật, tôi muốn rằng không nghĩ đến nó, có như vậy tôi mới sống nổi.
- Vậy thì cứ nghĩ ngược lại xem sao. Hãy dũng cảm nhìn vào sự thật, rằng cậu ấy sắp cưới vợ và cô không còn hy vọng gì ở cậu ta. Cô cũng phải yêu và có gia đình.
- Tôi không thể yêu được nữa. Suốt đời tôi xem đàn ông đáng ghét nhất ngoại trừ ông.
- Không nên cực đoan như vậy cô bé ạ. Này, lạnh rồi phải không? Mặc áo vào cho ấm đi.
Vừa nói, thuyền trưởng Nguyên vừa cởi áo vest của mình, khoác lên vai Phương Nghi, cô nói khẽ:
- Cám ơn ông đã lo cho tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ sao bỗng nhiên tôi lại gặp ông và tôi không hiểu tại sao tôi được quan tâm nhiều như vậy.
Thuyền trưởng Nguyên mỉm cười:
- Tôi cũng không hiểu tại sao? Điều đó không giải thích được. Nhưng mà, tôi muốn cô bé tự nhiên đón nhận. Đừng thắc mắc gì cả.
Phương Nghi định nói thì ông chận lại:
- Bây giờ muốn về hay ở đây chơi nào.
- Tôi không muốn về giờ này đâu.
- Vậy thì ngồi lại, cô đói bụng chưa.
- Hình như đã đói.
- Chờ ở đây nhé, tôi đi kiếm bánh mì cho cô.
Ông đứng dậy đi xuống đường, Phương Nghi nhìn theo dáng đi thư thái của ông với cái nhìn trìu mến, tin cậy, cô chợt thấy cô cần ông vô cùng.
Phương Nghi lầm lũi đi vào phòng khách, cô vừa ra phố về, sáng nay cô đã tiễn thuyền trưởng Nguyên ra tàu, ông đi rồi cô mang tâm trạng buồn buồn như mất đi người bạn thân thiết, giờ đây cô lại thấy chán mọi thứ.
- Nghi đi đâu về đó con?
Ông Trung đang ngồi ở salon, nghe gọi cô miễn cưỡng đứng lại:
- Con đi chơi về.
- Ngồi xuống đi, ba có chuyện quan trọng mà con nên biết.
Phương Nghi lặng lẽ đến ngồi đối diện ông, chờ đợi, ông buồn rầu nhìn cô:
- Ba nói vắn tắt để con hiểu thôi, chuyện đau lòng không nên dài dòng làm gì, con hãy chuẩn bị tinh thần về ở với mẹ con nha Nghi.
- Ba sắp bán nhà phải không?
- Nếu bán thì ba có thể đủ tiền mua nhà khác cho con rồi, đàng này...
- Vậy thì cái gì hả ba?
- Thằng Đông nó gom tiền của công ty trốn rồi. Chưa hết, nó lấy giấy tờ nhà làm thế chấp vay tiền ngân hàng. Ba không có khả năng trả con ạ. Không sớm thì muộn người ta cũng tới tịch thu nhà. Lúc đó con về ở với mẹ nghe con.
- Còn ba?
- Ba sẽ tự lo. Miễn con có chỗ ở yên ổn là ba an tâm rồi.
- Vâng, con hiểu.
- Con buồn không Nghi?
- Buồn hay vui đâu có nghĩa lý gì hả ba? Con đã chuẩn bị tinh thần lâu rồi.
Cô ngẩng đầu lên thản nhiên:
- Con về phòng nghe ba.
Cô cầm giỏ đứng lên, nhưng bước chân đi trĩu nặng chán chường. Cô đơn, lạc lõng, không nơi nương tựa, đó là viễn ảnh trước mắt.
Suốt cả ngày cô nằm trên giường. Đến chiều không chịu nỗi với nỗi buồn, cô lại thay đồ đi lang thang ra phố.
Phương Nghi khoác giỏ trên vai, lững thững đi trên vỉa hè. Đối điện với cô là một gã thanh nhiên đang đi ngược lại. Hắn nhìn cô chăm chú. Phương Nghi khó chịu quay mặt đi. Nhưng khi đến gần, hắn chợt kêu lên:
- Phương Nghi, Phương Nghi phải không?
Thấy cái nhìn ngờ ngợ của cô, hắn bèn nhắc:
- Phúc quân sư đây, học chung với Nghi hồi lớp 12 đó, nhớ chưa?
- À, nhớ rồi. Trời đất sao Phúc thay đổi dữ vậy.
- Mấy năm rồi còn gì, không thay đổi sao được, kiếm một quán ngồi nói chuyện đi Nghi.
- Đồng ý.
Ngồi đối diện qua bàn, Phúc nhìn cô:
- Thấy Nghi vẫn vậy, không già thêm, nhưng lại đẹp hơn hồi đó nhiều.
- Cám ơn lời khen.
- Phúc nói thật mà, này, lúc này Nghi làm gì vậy?
- Không làm gì cả?
- Mình cũng vậy, ra trường rồi thất nghiệp, chán lắm.
- Rồi làm gì?
- Đi chơi.
- Suốt cả ngày à?
- Ừ, do bà già sợ mình buồn nên chi hào phóng, tiền đó không đi chơi thì biết làm gì? Mình có đám bạn mới hợp rơ lắm.
- Cho Nghi tham gia với.
- Thật không? Chỉ sợ Nghi chê.
- Nghi mà chê ai.
- Hồi đi học, Nghi thuộc loại tiểu thư kín cổng cao tường, đâu thèm chơi với mình.
- Ngày đó qua rồi. Nghi sắp thành kẻ bụi đời rồi đó.
Phúc nhìn đồng hồ:
- Tối nay mình hẹn với tụi nó ở vũ trường Huy Hoàng. Đi chơi đi Nghi?
Phương Nghi cười hờ hững:
- Nghi đâu có biết nhảy vô đó làm gì.
- Không sao, mình sẽ tập cho. Đi một lần Nghi sẽ thấy vui lắm, ở đó không có mấy người buồn phiền đâu. Đi nghe Nghi.
Phương Nghi ngồi im nghe Phúc thuyết phục, cô hơi e dè phong cách của Phúc. Có vẻ quậy nhưng tràn đầy sức sống. Và dù sao có người bạn vẫn dễ chịu hơn là lang thang một mình. Cô quyết định:
- Nghi đồng ý.
- OK, tuyệt. Chờ mình chút nghe.
- Phúc đi đâu vậy?
- Lại đằng kia lấy xe, không lâu đâu. Nghi đừng bỏ đi nghe.
Hắn đứng lên đi ra đường, lát sau hắn trở lại trong chiếc Toyota bóng loáng, hắn nhấn kèn.
- Ra đây Nghi.
Phương Nghi rời khỏi quán, Phúc nghiêng người mở cửa cho cô:
- Thế này có xứng để đi với Nghi không?
- Xe của Phúc đó hả?
- Không hẳn là vậy. Nhưng bà già dễ lắm, đi là được, thành ra mình cứ xem như của mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Nghi:
- Trước đây mình có nằm mơ cũng không dám nghĩ được đi chơi chung với Nghi thế này.
Phương Nghi lắc đầu:
- Đừng nhìn Nghi cao như vậy Phúc à.
- Nhưng mình đã quen rồi.
Phúc chợt đứng trước một nhà hàng sang trọng, bằng cử chỉ cực galăng, hắn bước xuống xe đi vòng qua mở cửa cho cô, nhưng đang chiều chuộng nàng công chúa khó tính.
Phương Nghi theo hắn vào trong, cảm thấy tò mò vui thích, từ đó tới giờ chỉ nhìn cảnh vũ trường qua phim ảnh chứ chưa thực sự tham gia. Khắc Minh chẳng bao giờ cho cô đến đấy, anh đã từng bảo nó không thích hợp với cô. Nhưng bây giờ thì khác, không có nơi nào vui hơn ở đây, ngay từ đầu cô đã thấy điều đó.
Cô được đón tiếp như một nữ hoàng, nhóm bạn của Phúc thích cô ở vẻ đài cát nhưng dễ hòa mình. Trong giới của họ thì cô là mẫu người lạ lùng, bí ẩn và sẵn sàng vui vẻ. Chính thái độ đón nhận của họ làm cô thấy vui thích hơn.
- Uống rược thử nghe Nghi?
Phương Nghi không từ chối, cô cũng vui vẻ nâng ly và chậm rãi nhấm nháp ly của mình. Hơi đắng, nhưng vị lạ, rất lạ càng lúc cô càng cảm thấy lâng lâng như muốn bay bổng. Cô hưng phấn kỳ lạ và bỗng đề nghị.
- Tôi muốn nhảy tưng bừng lên, tới đây đi các bạn.
- Hoan hô Phương Nghi, chịu chơi như vậy mới là bạn của tụi này chứ.
- Tôi xung phong làm người hướng dẫn.
Cả bọn đứng dậy. Nhạc đang dồn dập vui nhộn, Phương Nghi chẳng biết mình nhảy ra sao, nhưng cũng bắt chước cô gái trước mặt, càng nhảy cô càng hưng khởi và động tác trở nên linh động hơn. Cô cười tươi với Phúc:
- Vui quá, sao trước đây tôi không biết chỗ này nhỉ?
- Nghi thích không?
- Thích chứ.
- Nghi nhảy đẹp lắm.
- Vậy hả?
Phương Nghi hỏi và quay một vòng thật đẹp mắt. Phúc vừa nhún chân vừa vỗ tay tán thưởng:
- Nữa đi Nghi, Nghi đẹp lắm.
Vài người ngồi ở bàn quay lại nhìn Phương Nghi, mỉm cười vì cử chỉ khá táo bạo của cô, Phương Nghi không để ý bất cứ ai. Rượu làm cho cô lâng lâng và cô nhảy đuối sức mới chịu về bàn.
Cô đi chơi đến khuya, khi Phúc đưa về, cô chỉ còn đủ thời giờ để thay đồ rồi ngả xuống giường ngủ mê mệt.
Liên tiếp những ngày sau đó, hầu như đêm nào Phương Nghi cũng đến vũ trường với Phúc, đối với cô đó là cứu cánh thật sự.
Tối nay thứ bảy, vũ trường càng đông hơn, nhóm bạn của Phúc có mặt đầy đủ, cả bọn uống thả cửa và ồn ào lên, nhất là sự vui vẻ của Phương Nghi, nó như chất men làm mọi người càng hưng phấn hơn nữa.
Phương Nghi đã say chếnh choáng, cô bước ra sân, và bắt đầu nhảy. Tóc cô hơi rối vì những cái lắc mạnh mẽ. Cô vừa nhảy, vừa giơ hai tay lên cao, búng tách tách theo điệu nhạc và hát lớn.
Một nhóm con trai quay xung quanh cô, vừa nhảy vừa la hét, huýt sáo tán thưởng. Phương Nghi cười lanh lảnh và quay tròn, xoay tít trên mũi bàn chân. Nhạc dồn dập và những bước nhảy tưng bừng làm không khí càng rộn, đám con trai quay quanh Phương Nghi một lúc càng đông, cô làm sàn nhảy náo loạn, vui như điên.
Phương Nghi vừa nhảy vừa hét cười khan cả tiếng, cô vừa xoay một vòng thì cánh tay cô chợt bị một người giữ lại. Rồi một giọng nói nghiêm khắc vang lên:
- Đủ rồi Phương Nghi.
Cô hất người ấy ra và tiếp tục nhảy. Nhưng lần này vai cô bị ghì lại, bắt buộc cô phải đứng yên. Cô ngẩng lên nhìn tên con trai lao xuống ấy, định quát cho một trận. Nhưng mắt cô trở nên tròn xoa kinh ngạc khi nhận ra trước mặt mình là Khắc Minh. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tay cô.
- Em loạn bao nhiêu đó đủ rồi. Đi về mau.
Lập tức Phương Nghi giằng tay lại:
- Buông ra!
Cô xô mạnh Khắc Minh, định bỏ chạy. Nhưng anh đã nắm được áo cô, kiên quyết kéo cô về phía mình:
- Không được ở đây nữa, về mau.
Bị khống chế, Phương Nghi như nổi khùng lên, cô quắc mắt nhìn anh:
- Đi chỗ khác, không được làm phiền tôi.
- Nhưng tôi bải em phải về.
Phương Nghi hất mặt lên, bước tới bên Phúc:
- Tên vô lại nào dám cản đường tôi vậy. Vậy mà các anh còn đứng đó nhìn à? Các anh không bảo vệ được một đứa con gái sao.
Phúc và vài tên con trai bước tới đứng chấn chân cho Phương Nghi, cô cười kiêu hãnh nhìn Khắc Minh:
- Biết điều thì đi ngay đi, tôi không bao giờ muốn thấy anh đâu, nghe chưa.
Nói rồi cô quay người đi về bàn, mấy tên con trai theo phía sau. Cô ngồi xuống ghế, cầm một chiếc ly giơ lên, Phúc lập tức rót rượu cho cô. Cô uống rồi lại đưa ly ra. Một tên con trai cản cô lại:
- Sao Nghi uống nhiều vậy, nhảy nữa không?
Phương Nghi lắc đầu:
- Tôi bực mình lắm, các anh không biết gì cả.
- Sao vậy Nghi, có bực anh không?
Phương Nghi không trả lời và tiếp tục uống. Khắc Minh đứng yên nhìn, anh kinh hoàng khi thấy cô uống rượu như uống nước. Anh không tưởng tượng được cô thay đổi khinh khủng đến vậy, anh bước tới cương quyết giằng chiếc ly trên tay cô rồi dằn mạnh xuống bàn, gằn giọng:
- Không ngờ cô hư đốn đến vậy, đi về mau.
Phương Nghi nhíu mày:
- Anh nói ai hư đốn? Anh là cái gì mà có quyền nhục mạ người khác.
Nói xong cô đứng bật dậy, tát vào mặt Khắc Minh. Anh lập tức giữ tay cô lại:
- Cô hành động điên khùng gì vậy, muốn gì.
- Anh cút cho khuất mắt tôi.
Phúc đứng lên:
- Anh là ai mà tới đây quậy người ta? Giờ anh muốn gì?
Mấy tên con trai khác cũng đứng dậy.
- Anh mà gây sự với Phương Nghi thì tụi tui không để yên đâu.
Khắc Minh nghiêm nghị nhìn cả bọn:
- Cô ta là em gái của tôi, có lấy một bài học cũng không sao? Các anh biết điều thì đi nơi khác. Đừng để tôi gọi công an tới.
Ông chủ nhà hàng sợ bị phiền phức, vội can thiệp:
- Thôi thôi, chuyện anh em người ta, các cậu không nên xen vào làm gì. Các cậu đi nơi khác đi, có lẽ nên nhảy tiếp hay hơn.
- Nổi nhạc lên đi.
Trong phòng lại bắt đầu ồn ào, các cặp lại trở ra pist. Phúc còn lưỡng lự chưa biết làm gì thì Phương Nghi đã hất mặt về phía anh.
- Tại sao anh không đuổi anh ta đi cho tôi. Anh sợ phải không?
Phúc định nói thì Khắc Minh đã chặn lại:
- Tôi nhắc lại lần nữa, các anh nên để tôi dạy em tôi, đừng vướng vào thêm phiền phức.
Phúc nói nhỏ:
- Có lẽ Nghi nên về Nghi ạ. Tối nay em uống nhiều quá. Không nên để gia đình lo lắng.
Phương Nghi lắc đầu, đập tay xuống bàn:
- Các anh không hiểu gì cả. Tôi làm gì có gia đình mà các anh sợ, để anh ta làm phiền tôi như vậy mà các anh đứng nhìn à?
Thấy Khắc Minh đã ra dấu bảo đi. Phúc đành cúi xuống:
- Nghi say rồi, để anh ấy đưa về. Mai tôi gọi điện cho Nghi nghe.
Phúc đi qua bàn khác ngồi, Khắc Minh ngồi xuống trước mặt Phương Nghi:
- Bây giờ em đồng ý về chưa?
Cô quay mặt chỗ khác, Khắc Minh gằn giọng:
- Để mẹ thấy em thế này thì không hay chút nào. Nhưng nếu em không về, tôi sẽ gọi điện cho mẹ tới, em suy nghĩ đi.
Phương Nghi không trả lời, cô hơi nghiêng người lấy hộp thuốc trên bàn, định hút một điếu. Nhưng Khắc Minh đã gạt đi.
- Em sa đọa tới mức như vậy à?
Phương Nghi ngẩng lên, trừng mắt:
- Anh lấy tư cách gì phê phán? Anh cút đi cho tôi nhờ. Vì anh mà bạn bè tôi bỏ đi hết. Anh cho anh phá cuộc vui của tôi chứ hả?
- Như vậy mà gọi là vui à? Sa đọa trụy lạc thì có, cái gì làm em thay đổi như vậy chứ.
- Rốt cuộc thì anh muốn gì?
- Tôi muốn em về nhà, và từ đây về sau không nên đến đây nữa.
- Trời, tôi chưa thấy ai lì lợm như anh. Tại sao cư ngang nhiên xen vào chuyện người khác. Anh có quyền gì, ngay cả là bạn tôi cũng không thừa nhận. Tại sao cứ ngồi đây quấy rối tôi, lại còn dạy tôi. Anh đi đi.
- Thực ra tôi cũng không thích ở đây để nói chuyện đôi co với em.
- Có nói tôi cũng không nghe.
- Tôi không muốn nói nhiều, em đứng lên và về nhà ngay đi.
- Tôi không thích về, đây mới là nhà của tôi.
Cô bỗng quát lên:
- Anh đi đi!
Khắc Minh cũng quát:
- Không ngờ cô đổ đốn đến mức như vậy, cô không xứng được mẹ lo cho.
Phương Nghi nhếch môi:
- Ai cần bà ta lo cho tôi. Tôi không có ai là mẹ cả, các người biến hết đi. Tôi hận các người lắm.
Nói rồi cô xô ghế, loạng choạng đứng dậy. Cô muốn đi nhưng say qua nên đi không vững. Khắc Minh lầm lì đứng dậy, bước tới choàng ngang người dìu cô đi. Phương Nghi hất ra.
Giọng của cô đã bắt đầu lè nhè, cô say tới mức không còn làm chủ được mình. Khắc Minh phải đứng lại sửa áo cho cô. Anh khẽ lắc đầu ngao ngán, điều gì đã làm Phương Nghi xuống dốc đến vậy? Tại sao ông Trung không chăm sóc con gái mình chứ.
Anh đưa cô ra xe một cách vất vả. Phương Nghi đã quá say nên ngồi không vững. Anh phải đặt cô nằm gối đầu lên chân mình.
Khắc Minh lái xe về nhà mình. Anh nhấn kèn gọi mở cổng và chạy thẳng vào sân. Bà Liên vỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh bồng Phương Nghi trên tay, bà hốt hoảng:
- Nó sao vậy, có chuyện gì vậy con?
- Cổ say rượu chư không có gì đâu mẹ.
- Trời đất, có chuyện như vậy nữa sao? Đưa nó lên phòng mẹ đi, mẹ đi pha nước chanh cho nó.
Khắc Minh đặt Phương Nghi xuống giường, tóc cô rối tung trên vai, anh nâng đầu cô lên và sửa lại áo cho cô. Phương Nghi ăn mặc như một vũ nữ. Cô thay đổi đến mức không ngờ. Khắc Minh lắc đầu, khẽ thở dài.
Ngoài hành lang có tiếng chân, Khắc Minh nghĩ đó là bà Liên nên không quay lại, anh lấy mền đắp ngang người Phương Nghi. Khi anh đứng lên đã thấy Ngọc Thanh tựa ở cửa. Mắt cô nhìn anh trừng trừng. Thấy Khắc Minh quay lại, cô rít lên.
- Có chuyện này nữa sao?
- Em đi đâu vậy?
- Anh không muốn tôi lên phải không?
- Không phải anh không muốn, nhưng sao em không ngồi dưới phòng khách đợi anh.
Mẹ anh bảo anh ở trên này. Nếu tôi ngồi ở dưới thì đâu biết anh làm chuyện tồi bại này.
Cô chợt lao đến bên giường, kéo áo Phương Nghi:
- Con khốn nạn, giựt chồng người ta, còn dám tới đây nữa hả?
Bị lôi dậy, Phương Nghi cố mở mắt. Nhưng cô không kịp hiểu chuyện gì thì đã bị tát cho một bạt tai:
- Đừng có làm bộ, đồ khốn nạn.
Ngọc Thanh ghen lồng lên, la hét như mất trí, Khắc Minh vội gỡ tay cô ra nghiêm khắc nói giằng từng tiếng:
- Người ta như thế nào em không thấy sao. Tại sao làm lớn như vậy chứ.
Nhưng lời nói của anh bị chìm trước mọi diễn biến, bà Liên đã lên phòng từ lúc nào. Thấy Phương Nghi bị đòn, bà không kiềm nỗi cơn giận, bà kéo giật tay Ngọc Thanh và tát vào mặt cô, rồi quát lên:
- Ai cho cô đánh con gái tôi, ra khỏi đây mau.
Ngọc Thanh ôm mặt, sửng sốt nhìn bà Liên:
- Bác... bác...
- Từ nay về sau tôi không muốn thấy mặt cô trong nhà tôi nữa, đi về đi.
- Bác còn bênh nó, bác che chở cho nó, như vậy là các người...
Ngọc Thanh lắp bắp không nói ra tiếng, cô quay lại nhìn Khắc Minh, anh im lặng ngó ra cửa sổ. Anh không hề có ý bênh vực cô. Điều đó làm Ngọc Thanh phát khùng lên.
- Khốn nạn, cá mè một lứa, đồ khốn nạn!
Cô tức tối chạy ào ra cửa, Khắc Minh đến cửa sổ nhìn xuống đường thấy Ngọc Thanh đứng đón taxi, anh yên tâm quay lại nói chuyện với bà Liên.
Bà đang cho Phương Nghi uống nước chanh nhưng cô ngất ngưởng ngã vật xuống giường, bà lắc đầu thở dài:
- Không ngờ nó hư đến vậy? Con gặp nó ở đâu vậy Minh.
- Ở vũ trường. Bạn con cho hay đó mẹ.
- Nghi nó lui tới mấy chỗ đó à.
- Con không biết bao lâu rồi, but mấy thằng bạn bảo con cô ấy là nữ hoàng của sàn nhảy, chịu chơi và quậy hết mình. Mấy cô vũ nữ cũng chưa bằng.
- Trời ơi mẹ không ngờ. Thế mà ông Trung chẳng nói gì với mẹ cả.
- Con nghĩ ông ta cũng không biết.
Bà Liên lẩm bẩm:
- Cái gì làm nó sống buông thả như vậy. Ngày trước nó gia giáo lắm mà.
- Con thấy mẹ nên để Phương Nghi về đây ở, mẹ dễ kềm cặp cô ấy hơn.
- Sau này tự nhiên nó xa lánh mẹ, mẹ cảm thấy không có quyền gì với nó, mẹ biết làm sao bây giờ.
Bà đứng dậy, buồn rầu nhìn Khắc Minh:
- Khuya rồi, con đi ngủ đi, tối nay mẹ thức trông chừng nó.
- Dạ.
Khắc Minh đi về phòng mình, nhưng anh không ngủ được dù rất mệt mỏi. Anh đứng bên cửa sổ, suy nghĩ miên man, anh nhớ lại lúc tới vũ trường, hình ảnh đập vào mắt anh là Phương Nghi với mái tóc buông lơi rối tung, đẹp kỳ lạ với những động tác duyên dáng, anh không ngờ cô cũng biết nhảy và nhảy đẹp như vậy. Cô làm bọn con trai vây quanh say mê cuồng nhiệt. Khắc Minh không hiểu vì sao lúc ấy anh tức điên người, chỉ muốn tát cô cho hả giận, vậy mà anh đã không làm điều đó.
Chưa hết, tới giờ anh cũng không tin đó là cô, Phương Nghi nề nếp tiểu thư lại có thể uống rượu như người ta uống nước. Lại còn hút thuốc nữa. Khắc Minh không chịu nổi điều đó, không bao giờ chấp nhận cô như vậy. Nhưng thật tình anh không biết làm gì hơn, Phương Nghi đã phủ nhận tất cả quyền lực của anh đối với cô. Điều đó không thể trách. Nhưng không hiểu sao cuộc sống của cô lại làm anh tức giận. Giận điên người chứ không phải là sự bực mình thường tình. Tại sao như vậy chứ.
Khắc Minh quyết định nói chuyện với Phương Nghi một lần, rồi sau đó sẽ không quan tâm tới cô nữa. Bây giờ mỗi người đã có cuộc sống riêng. Anh sẽ cưới Ngọc Thanh, sẽ có bổn phận chăm sóc cho cô. Dù sao anh cũng không thể bị Phương Nghi chi phối được.
Sáng hôm sau anh dậy sớm, việc đầu tiên của anh là qua phòng bà Liên, đẩy nhẹ cửa nhìn vào thấy Phương Nghi còn ngủ say, bà Liên có lẽ đã xuống bếp, Khắc Minh trở về phòng mình. Gần tám giờ, bà Liên vào phòng anh.
- Con ở nhà trông Phương Nghi giùm mẹ, mẹ tranh thủ ra chợ một chút. Nếu nó thức dậy con đừng để nó về nghe Minh.
- Dạ.
- Mẹ muốn nói chuyện với nó, bây giờ mà không nói mai mốt khó tìm được, không hiểu sao nó tránh mẹ đến vậy.
Bà vội vã đi xuống nhà, Khắc Minh mặc áo vào rồi qua phòng bà.
Thấy Phương Nghi vẫn còn ngủ, anh lẳng lặng xuống nhà mang ly nước lên để trên bàn, rồi ngồi xuống đọc báo.
Phương Nghi bỗng mở mắt, cô giơ tay che mặt vì nắng chói, cô lặng người nằm úp mặt xuống gối như suy nghĩ. Chợt thấy Khắc Minh như đang nhìn mình, cô hỏng người ngồi dậy, giương mắt nhìn anh, rồi nhìn quanh trong phòng, Khắc Minh bỏ báo xuống.
- Em nhận ra mình đang ở đâu không?
Phương Nghi không trả lời, cô bước xuống giường và đi về phía bàn phấn. Cô ngồi im lặng chải tóc. Thấy bộ đồ trên người nhàu nát, cô đứng lên mở tủ áo bà Liên, lấy một bộ cầm trên tay, rồi quay lại nhìn Khắc Minh như muốn bảo anh đi ra. Nãy giờ anh vẫn theo dõi từng cử chỉ của cô. Vẻ lặng lẽ của cô làm anh thấy ngán ngẩm. Lúc này nói chuyện không phải là dễ. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn:
- Mẹ dặn nếu em thức dậy thì ở nhà chờ, mẹ muốn nói chuyện với em.
- Tôi không có chuyện gì để nói hết và cũng không muốn nghe ai nói hết.
- Em sợ hay không thèm nghe.
- Tại sao tôi phải sợ và sợ cái gì.
- Vậy em cho những gì mình làm là đúng à.
- Tôi có cuộc sống riêng của tôi miễn nghe và phê bình.
Khắc Minh chỉ chiếc ghế trước mặt:
- Em ngồi xuống đi.
Phương Nghi vẫn đứng yên, bộ đồ vẫn cầm trên tay, cô nhìn thẳng phía trước với vẻ lạnh lùng, kênh kiệu. Khắc Minh nhếch môi:
- Thật ra mình chẳng là gì của nhau, tôi sắp có vợ và có bổn phận phải lo cho cô ấy. Nhưng tôi khuyên em một điều, cuộc sống thác loạn sẽ dẫn em tới địa ngục chứ không phải thiên đàng đâu.
- Thế nào là thác loạn.
- Em thông minh nên tôi không cần giải thích, đúng không.
- Này, tối qua đến giờ mấy người sỉ vả tôi hơi nhiều đó. Nhiều chuyện.
Khắc Minh sửng người, anh không ngờ cô ăn nói cay độc như vậy. Anh cố bình tĩnh.
- Có thể tôi nhiều chuyện, nhưng dù sao khuyên một người làm người tốt vẫn không phải là vô ích đâu.
Phương Nghi giơ chiếc áo lên, cười khẩy:
- Khi một người phụ nữ muốn thay đổi, thì anh hiểu bổn phận của mình là làm gì chứ.
Khắc Minh vẫn ngồi yên:
- Mẹ dặn tôi phải giữ em lại, tôi không muốn thất hứa với mẹ.
Phương Nghi bĩu môi, như không thèm nghe, cô nhún vai:
- Cũng được, tùy.
Và trước cái nhìn sững sờ của Khắc Minh, cô bứt toạt hàng nút áo, cởi phăng nó ra và ném vào góc phòng và điềm nhiên thay đồ như không có anh ở đó, cử chỉ đầy bạt mạng thách thức, coi khinh.
Khắc Minh cắn chặt răng, quay mặt chỗ khác, anh bỗng thấy tức giận đến cuồng nộ.
- Cô cũng đã như thế trước mặt những người đàn ông khác? Phải vậy không?
- Vậy thì sao? Chuyện đó thường quá, sợ khỉ gì?
Khắc Minh quay phắt lại, quát lên:
- Cô còn dám thừa nhận chuyện đó hả?
Phương Nghi nhún vai, không thèm trả lời, cô gài nút áo cuối cùng, rồi dùng chân hất chiếc khăn tay dưới chân vào góc phòng và quay người ra cửa.
Thái độ ngạo mạn của Phương Nghi càng làm Khắc Minh giân điên người. Anh bước nhanh tới kéo mạnh tay cô, làm Phương Nghi văng vô tường, cô nhăn mặt vì đau, nhưng anh đang mất bình tĩnh nên không nhận ra, anh nghiến răng:
- Đồ sa đọa, có còn là con người nữa không?
Phương Nghi lì lờm:
- Nếu không thì sao?
- Tôi giết cô bây giờ, thật là bại hoại danh dự gia đình, cô chết đi.
- Tôi làm mất thể diện gia đình à, nhưng gia đình nào thế, và xét cho cùng thì mấy người lấy quyền gì phê phán tôi.
Thấy Khắc Minh im lặng trừng mắt nhìn, cô liếc anh một cái, như thù ghét đến tận xương tủy:
- Mấy người có còn nhớ đã có lần mấy người đánh tôi không? Đuổi tôi ra khỏi nhà này như con hủi. Tôi nhớ suốt đời đấy nhé. Tôi tự hứa sẽ làm cho mấy người khốn đốn, chờ đó đi.
- Cô làm gì để trả thù, làm thế này à?
- Đó là lối sống cá nhân của tôi đừng xen vào. Đồ nhiều chuyện.
Khắc Minh quát lên:
- Cô ăn nói mất dạy thế này à?
- Ừ, vậy thì sao?
- Cô thành quỷ lúc nào vậy, nói đi.
Vừa nói Khắc Minh vừa lắc vai Phương Nghi như điên, cô đau quá nên cố đẩy anh ra, cả còn đang giằng co thì bà Liên chạy lên:
- Chuyện gì vậy, hai đứa làm gì mà xô xát nhau vậy? Buông ra đi Minh, nghe mẹ nói không?
Khắc Minh buông mạnh Phương Nghi ra, làm cô lao đao ngả vào cửa, bà Liên đỡ cô lên, nhưng cô đã gạt tay bà:
- Tránh ra.
- Nghi.
Đến lượt bà Liên sững sờ vì thái độ của cô. Bà đứng lặng ngó cô. Phương Nghi điềm nhiên sửa lại tóc rối ngang ngược nhìn hai người. Không thèm cả chào, cô bỏ đi xuống cầu thang.
Bà Liên đứng nhìn theo cô, rồi buồn rầu:
- Mẹ không ngờ nó là như vậy, không nhận được nó nữa.
Khắc Minh thở hắt ra:
- Nếu mẹ nghe chính cổ nói chuyện thì mẹ còn khó tin hơn nữa.
- Tại sao nó lại thay đổi vậy chứ.
- Con nghĩ cổ theo mấy người bạn ăn chơi nên bị nhiễm.
- Làm sao bây giờ, bằng mọi cách mẹ phải cứu nó, nếu không sau này cuộc đời đó chẳng ra gì.
Khắc Minh lắc mạnh đầu:
- Con nhức đầu quá, con đi nằm chút nghe mẹ.
- Ừ.
Anh về phòng mình, ngả người xuống giường và hình dung lại chuyện lúc nãy, nhớ lại những động tác của Nghi trước mặt mình, tự nhiên anh nắm tay đấm mạnh xuống giường. Thật là quá quắt. Không thể chấp nhận được. Thậm chí cô ta cũng chẳng biết xấu hổ là gì. Cái gì làm cô ta trở thành lì lợm đến vậy chứ? Kiểu này khi quá say, cô ta cũng có thể làm chuyện trời ơi trước mấy chục con mắt cuồng nhiệt vây quanh. Thật là điên khùng.
Càng nghĩ Khắc Minh càng tức điên người, tưởng có thể giết chết Phương Nghi cho hả giận. Anh muốn lập tức đi tìm cô để trút cơn thịnh nộ. Nhưng biết có tìm cô cũng không tiếp, anh đành ráng dằn cơn tức, cố tránh không nghĩ đến cô nữa.
Nghĩ đến Phương Nghi, anh chợt nhớ tới thái độ ghen tương của Ngọc Thanh tối qua, dù sao thì cũng phải giải thích. Anh không thể để Ngọc Thanh đau khổ được, nhất là trong lúc mang thai. Để cô bị dày vò vì ghen tương thì nhẫn tâm quá.
Khắc Minh bước đến bàn, bấm máy của Ngọc Thanh, vừa nghe giọng anh, Ngọc Thanh đã òa lên khóc:
- Anh còn gọi đến tôi làm gì? Để tôi chết cho anh vừa lòng.
- Khoan đã Thanh, anh muốn giải thích chuyện tối qua, em bình tĩnh nghe anh nói đi.
- Không cần nghe, tôi sẽ phá thai cho anh vừa lòng.
- Không nên như vậy Thanh, anh đã làm gì có lỗi với em đâu? Nghe anh nói đi.
- Tôi không muốn nghe.
- Thôi thế này, em ở nhà chờ anh, anh sẽ qua giải thích hết với em.
Ngọc Thanh im lặng, Khắc Minh hiểu cô đã nguôi ngoai, anh bỏ máy xuống, rồi mặc đồ đến nhà cô.
Cô tiếp anh bằng giương mặt ủ rũ có vẻ như đã tuyệt vọng, Khắc Minh ngồi xuống bên cô, dịu dàng:
- Em muốn làm gì thì cũng phải nghĩ đến cái thai. Em không sợ ảnh hưởng đến đứa bé sao.
- Cha nó đã không nghĩ đến nó thì tôi nghĩ làm gì.
- Nhưng anh đã làm gì nào?
- Như vậy mà còn bảo là không làm gì? Anh đón nó vềnhà, cả mẹ anh cũng thừa nhận nó. Bà ta đánh tôi vì nó, anh còn đòi phải làm gì nữa.
- Hôm qua em thấy Phương Nghi trong tình trạng như vậy, tại sao em còn nặng tay với cô ấy.
- Tôi không cần biết, nó có chết cũng mặc kệ.
Khắc Minh lắc đầu:
- Chuyện không như em tưởng đâu. Phương Nghi say rượu, anh đưa cô ấy về nhà săn sóc. Còn mẹ anh là mẹ ruột của Phương Nghi, thấy con bị người khác đánh, người mẹ nào lại không nóng ruột. Mẹ anh lỡ tay với em thì có thể bỏ qua được, lẽ nào em hẹp hòi đến vậy.
- Tôi là vậy đó. Hôm qua tôi không đánh lại là may cho bà đó rồi.
- Thanh!
Khắc Minh kêu lên kinh ngạc, anh không tưởng tượng nỗi cô hồ đồ đến vậy. Anh lắc tay cô:
- Anh hy vọng em bốc đồng, yêu cầu em bỏ ngay tư tưởng đó đi.
Ngọc Thanh nguẩy đầu như không thèm nghe, Khắc Minh lầm lì nhìn cô:
- Em nghe đây, em có thể dùng đứa bé khống chế anh, bắt anh phải làm mọi thứ cho em muốn, anh có thể chấp nhận điều đó. Nhưng việc coi thường mẹ thì anh không chập nhận được.
- Vậy thì anh sè làm gì. Nếu vậy để tôi phá thai rồi chia tay đi.
- Em không còn cách nào hơn cách đó sao?
- Với tôi, cách đó là hay nhất.
- Thậm chí vì anh, em cũng không thể tôn trọng mẹ anh được à?
- Nếu bà ấy cũng không tôn trọng tôi.
- Thực ra một phút nông giận thì đâu gọi là ghét bỏ. Em nên vị tha một chút Thanh ạ.
Ngọc Thanh ngồi im, cô làm nư đến cùng, không gì làm cô sung sướng hơn được bắt Khắc Minh chiều theo ý muốn vô lý của mình. Nó chứng tỏ quyền lực của cô đối với anh. Và cô thích tận hưởng quyền lực đó. Nhếch môi với vẻ kiêu kỳ cô đợi anh làm hòa trước, nhưng nhớ ra một chuyện, cô quên bẵng ý định của mình.
- Này, lúc nãy anh bảo mẹ anh là mẹ ruột của con Nghi à. Có nghĩa là sao? Anh với nó là anh em à.
- Không, anh là con nuôi của mẹ, mẹ anh bắt buộc phải xa con hơn hai mươi năm, sau này mới gặp lại. Mẹ anh thương Phương Nghi lắm.
- Chà, ly kỳ nhỉ.
- Có thê?
- Như vậy có nghĩa là anh có thể cưới nó, vì hai người đâu phải là anh em ruột.
Khắc Minh nhíu mày:
- Em nói gì vậy Thanh, chẳng phải anh đang muốn cưới em đó sao.
- Anh muốn cưới tôi nhưng anh đâu có xem tôi là người thân của anh. Chuyện đời tư có khi nào anh kể cho tôi nghe đâu?
- Có nhất thiết phải cho em biết không?
- Đó là điều bắt buộc.
Khắc Minh nhún vai như bất lực, anh im lặng nhìn ra cửa. Ngọc Thanh chì chiết:
- Là anh em họ như vậy, càng thuận lợi cho anh chứ sao? Anh có thể vừa cưới tôi, vừa yêu cô ta, nếu ai trách thì anh có thể bảo anh lo cho em gái. Còn ai nói vào được đâu.
- Em tưởng tượng cái gì vậy Thanh, anh có nói với em là anh yêu cô ấy đâu.
- Không nói, nhưng nghĩ.
Khắc Minh thở hắt ra như ngao ngán, rồi kiên nhẫn:
- Có thể em mệt mỏi nên đâm ra cáu gắt với anh. Anh không trách điều đó, chỉ muốn em hiểu điều này. Đối với anh bây giờ, em và con là quan trọng nhất, hiểu như vậy em sẽ không còn buồn khổ nữa, phải tập trung lo cho cái thai em hiểu không?
Vẻ hài lòng hiện rõ trên mắt Ngọc Thanh, cô nghiêng đầu làm điệu:
- Vâng em hiểu.
Khắc Minh vỗ nhẹ vai cô:
- Đã hứa thì từ đây về sau em đừng suy diễn lung tung nghe không?
- Anh về hả?
- Ừ, ngày mai anh qua đón em.
Khắc Minh về rồi, cô đứng dậy đi ra rửa mặt, chải tóc lại và tươi tỉnh xuống bếp tìm thức ăn. Việc sáng nay anh qua tìm cô để giải thích làm cô hồ hởi vô cùng. Như vậy chứng tỏ cô rất quan trọng đối với anh. Cô không ngờ Khắc Minh thương con đến vậy. Vị trí của cô đối với anh quá vững vàng, đến nỗi cô không cần lấy lòng bà Liên nữa.
Nếu mai mốt bà bênh vực Phương Nghi, cô sẽ bắt Khắc Minh cho bà khốn đốn, nhớ lại cái tát hôm qua, cô nghiến răng lại căm tức. "Đồ mụ già láo xược". Mụ quên là con mụ nằm trong tay tôi à? "Mụ già ngu ngốc" Cô gằn giọng lầm bầm một mình như thế. Được mắng bà Liên cô thấy thỏa mãn vô cùng.
Sáng hôm sau vào công ty, cô và Khắc Minh vừa bước xuống xe thì gặp Hoàng Phú cũng vừa chạy đến, anh ta dừng xe rồi đi về phía hai người.
- Mày, có biết chuyện quậy của Phương Nghi tối qua không?
Ngọc Thanh nhìn Phú, cau mặt khó chịu, nhưng anh vô tình không biết.
- Cổ làm cả vũ trường loạn lên.
- Chuyện gì vậy?
- Tối qua vị nữ hoàng này uống ở đâu đó, khi Phúc đưa tới thì hai người đã say ly bì, cô nhảy như điên. Làm tụi tao nhảy theo khờ luôn.
- Rồi sao nữa?
- Lúc đó một ông khách tới mời cổ. Tụi nó không chịu, nếu cổ từ chối thì không có chuyện gì xảy ra, đằng này, tự nhiên cổ nhận lời. Phúc nó nổi nóng lên, nhưng không dám nóng với cô ta, mà nó gây chuyện với ông kia.
- Vậy thì ảnh hưởng gì đến Phương Nghi.
- Tại cổ mà ra mọi chuyện chứ sao lại không? Đáng lẽ phải cản hai người thì cô ta lại khuyến khích họ đánh nhau. Phúc nó say quá, còn ông kia thì muốn ra vẻ anh hùng trước mặt người đẹp. Hai bên choáng nhau tơi bời luôn, ly bay ghế bay loạn xạ như xin.
Ngọc Thanh nhăn mặt khó chịu, cô kéo Khắc Minh đi, nhưng anh vẫn đứng yên:
- Rồi sao nữa?
- Sao hả, thì bảo vệ của nhà hàng tới kéo hai người ra, Phương Nghi bèn bảo hai vị anh hùng kia ra đường thanh toán nhau. Hai ông khùng đó đâu dám cãi làm nháo ngoài đường người ta bu đông nghẹt, công an bèn tới mời họ đi.
- Phương Nghi bị bắt rồi à?
- Ừ, công an hỏi nhà cô ta ở đâu thì cổ nói muốn bắt thì bắt chứ cổ không có nhà gì hết. Công nhận cổ chịu chơi tới bến, không sợ gì cả.
- Thật là quá lắm.
- Sao, anh nóng ruột hả?
Ngọc Thanh hỏi một cách châm biếm, nhưng Khắc Minh điềm nhiên:
- Em vô trước đi, anh đến công an một chút.
Ngọc Thanh giẫy nảy:
- Cái gì, cái gì, anh muốn bảo lãnh nó hả?
- Anh không thể làm khác được, em phải hiểu điều đó Thanh à.
- Tôi không hiểu gì cả, anh không được đi.
- Tại sao vậy?
- Tại tôi không thích.
- Em tôn thờ cái tôi của mình đến vậy sao? Dù sao Phương Nghi cũng là em của anh. Đừng hẹp hòi như vậy Thanh.
- Mặc xác nó ngu thì ráng chịu, không ảnh hưởng gì đến tôi.
- Vậy còn mẹ anh, anh không thể để mẹ buồn.
- Con của mụ ta thì mụ ta lo, không ảnh hưởng gì đến anh.
Khắc Minh nhìn cô, lắc đầu:
- Để lát nữa, anh về nói chuyện với em.
Ngọc Thanh trừng mắt hăm dọa:
- Được rồi anh đi đi, rồi anh sẽ lãnh hậu quả chuyện này.
Nói rồi cô ngoe nguẩy bỏ đi, Khắc Minh đứng yên nhìn cô, mím môi vì giận. Hoàng Phú nói như biết lỗi:
- Tao định kể cho mày nghe chơi thôi, ai ngờ cổ giận như vậy, xin lỗi nghe.
- Không sao, mày vô đi.
- Bộ mày định đến công an thật à
- Dù muốn dù không cũng phải bảo lãnh Phương Nghi cái đã.
- Coi chừng Ngọc Thanh nghen.
- Tao sẽ giải thích sau.
Khắc Minh lại lên xe đến đồn công an, Phương Nghi đang ngồi trước bàn, một mực không trả lời những câu hỏi của anh công an, mặc cho Phúc ngồi một bên năn nỉ. Thấy Khắc Minh bước vào, mặt cô cau lại như không muốn thấy anh, cô quay chỗ khác.
- Ai mượn anh tới đây, đừng xía vô chuyện người khác.
Khắc Minh không trả lời cô, anh nói với anh công an:
- Cô này là em gái tôi, xin bảo lãnh cô ấy.
- Anh vào đây, cô ta cứng đầu quá, chúng tôi không làm việc được. Mời anh qua phòng bên này trao đổi một chút.
Khắc Minh đi theo anh ta. Hơn mười phút sau anh trở ra phòng ngoài. Đứng trước mặt Phương Nghi, anh nghiêm nghị:
- Cô có thể về được rồi.
- Cám ơn.
Phương Nghi thẳng ra cửa, Phúc lật đật theo cộ Nhưng Khắc Minh đã giữ tay hắn lại.
- Anh về nhà đi, tôi sẽ đưa cô ta về.
- Dạ, cám ơn anh.