Chương 4

Giải pháp cho vấn đề của Leslie bỗng chợt xuất hiện khi nàng đọc hai bài báo đăng trên tờ Lexington Herald - Leader. Bài thứ nhất khá dài, hết lời ca ngợi tân Thống đốc Olivier Russell, và được kết thúc bằng câu: "Không ai ở Kentucky này, quen biết anh, lại bất ngờ nếu một ngày nào đó anh là Tổng thống nước Mỹ."
Bái báo thứ hai ở trang viết sau: "Henry Chambers, một công dân cũ của Lexington, người sở hữu chú ngựa Tia chớp đã về nhất trong cuộc đua ngựa tại Lexington cách đây năm năm, và Jessica - vợ ông, người vợ thứ ba vừa mới ly dị. Hiện Henry Chambers đang sống tại Phoenix, là chủ nhân của tờ báo Phoenix Star."
Quyền lực của báo chí. Đó mới chính là thứ quyền lực thực sự. Katherine Graham và tờ báo Whasington Post của bà ta chẳng đã làm lụi tàn cuộc đời của một vị tổng thống đó sao.
( Có ý nói về vụ Tổng thống Mỹ Nixon.)
Và đấy chính là ý tưởng bất chợt xuất hiện trong Leslie.
Hai ngày sau đó, Leslie dành toàn bộ thời gian vào việc tìm hiểu Henry Chambers. Mạng Internet đã cung cấp cho nàng vô số thông tin quan trọng về con ngưòi này. Chambers năm nay tròn năm nhăm, được thừa hưởng cả một gia tài từ ngành công nghiệp thuốc lá do người cha để lại và chỉ dành thời gian vào việc tiêu số tiền đó. Nhưng Leslie không quan tâm đến cái ví khổng lồ ấy. Nàng chỉ chú ý đến việc ông ta đang sở hữu một tờ báo và vừa mới ly dị.
Nửa giờ sau cuộc gặp gỡ với Nghị sĩ Davis, Leslie đến gặp Jim Bailey. "Jim, tôi xin nghỉ."
Anh nhìn nàng với vẻ cảm thông. "Ô`, tất nhiên rồi, cô nên đi nghỉ ngơi ở đâu đó ít ngày. Khi nào cô về, chúng ta có thể..."
"Tôi sẽ không quay lại."
"Gì kia? Tôi... tôi không muốn cô đi đâu, Leslie, chạy trốn không phải là cách giải quyết..."
"Tôi không chạy trốn."
"Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi."
"Thế là chúng tôi sắp mất cô rồi. Vậy khi nào thì cô đi?"
"Ngay bây giờ."
Leslie đã nghĩ rất nhiều cách để tiếp cận với Henry Chambers. Không thiếu những khả năng đều bị nàng lần lượt gạch bỏ. Kế hoạch này phải được chuẩn bị thật hoàn hảo. Và rồi, cuối cùng nàng nghĩ đến Nghị sĩ Davis. Davis và Chambers cùng có một xuất thân như nhau, cùng hoạt động trong một quỹ đạo. Chắc chắn họ phải biết rõ về nhau. Và, Leslie quyết định gọi điện cho Davis.
Khi Leslie hạ cánh xuống sân bây Sky Harbor của Phoenix, việc đầu tiên nàng làm là đến quầy bán báo của sân bay. Nàng mua tờ Phoenix Star và giở tìm nó, song không thấy. Nàng mua tiếp tờ Arizona Republic, rồi tờ Phoenix Gazette. Và nó đây rồi, mục chiêm tinh, nhưng giờ đây mình đã quá thông minh để có thể tin vào những điều tưởng như là ngớ ngẩn.
dành cho những người thuộc mạng leo ( 27/3 đến 22/8 ): hôm nay là ngày thần jupiter sẽ gặp mặt trời của bạn. những kế hoạch lãng mạn của bạn sẽ được thoả mãn. viễn cảnh tuyệt vời cho ngày mai sẽ đến vào ngày hôm nay.
hành động cẩn trọng!
Một chiếc Limousine đã đợi nàng ở cửa ra sân bay. "Cô là Stewart?"
"Vâng."
"Ông Chambers gửi tới cô lời chào và lệnh cho tôi đưa cô đến khách sạn."
"Ông ấy tốt bụng quá." Leslie thất vọng. Nàng cứ thầm mong chính ông ta sẽ ra đón nàng.
"Ông Chambers muốn biết liệu cô có thể gặp ông vào bữa tối nay không?"
Tuyệt vời, thật là trên cả tuyệt vời.
"Anh làm ơn nói với ông ấy là tôi lấy làm hân hạnh."
Tám giờ tối hôm đó, Leslie ngồi ăn cùng Henry Chambers. Ông ta nom ưa nhìn, với khuôn mặt mang vẻ quý tộc và mái tóc nâu lốm đốm bạc.
Ông ta nhìn Leslie ngưỡng mộ. "Todd không sai khi nói rằng anh ấy sẽ gửi đến cho tôi một báu vật."
Leslie mỉm cười. "Cám ơn ông."
"Điều gì khiến cô đến Phoenix hả Leslie?"
Ông chả cần biết làm gì. "Tôi được nghe kể nhiều về vùng này và tôi cho rằng mình có thể thích nơi đây."
"Đây là nơi tuyệt vời đấy. Rồi cô sẽ thích nó cho mà xem. Arizona có tất cả mọi thứ, những dãy núi, những cánh rừng và cả sa mạc nữa. Cô có thể tìm thấy ở đây tất cả những gì mình muốn."
Và tôi phải tìm thấy.
"Cô cần một chỗ để ở chứ? Tôi chắc là có thể giúp cô được việc đó."
Leslie biết rằng nàng chỉ đủ tiền để sống ở đây trong vòng ba tháng. Còn kế hoạch của nàng không được kéo dài quá hai tháng.
Cô không ít sách vở dậy phụ nữ cách quyến rũ đàn ông. Các nhà tâm lý học sắp xếp chúng theo mức độ, từ "nghệ thuật tiếp cận" đến "làm thế nào để đưa họ lên giường". Leslie vứt hết những lời chỉ bảo đó. Nàng có biện pháp của riêng mình. Nàng mê hoặc Henry Chambers, không phải bằng thể xác, mà chính bằng tâm hồn. Henry chưa từng gặp người phụ nữ nào như nàng. Trong chuyện này, ông ta giống như một cậu bé ngờ nghệch, luôn tin rằng những người đàn bà xinh đẹp nhất thiết phải ngu ngốc. Chưa bao giờ ông bị hớp hồn bởi một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và không hề ngu ngốc hay đần độn. Leslie như một điều kì lạ đối với ông. Nàng không những thông minh sắc sảo mà còn có nhiều hiểu biết đáng ngạc nhiên về nhiều lĩnh vực của cuộc sống.
Họ nói về chính trị, tôn giáo, lịch sử và Henry mau chóng coi nàng như một người bạn. Cô ấy có thể chia sẻ với mình cả những gì riêng tư nhất.
Henry Chambers rất thích đưa Leslie cùng tới những chỗ đông người. Ông giới thiệu nàng với các bạn bè mình, khoác vai nàng đến Carefree Wine, Fine Art Festival và Actor Theater. Họ cùng đi xem hài kịch tại Phoenix Suns và America West Arena. Họ đi thăm Lyon Gallery ở Scóttdale, ở Symphony Hall. Một buổi tối, họ đi xem trận đấu hockey giữa hai đội thiếu niên của Phoenix.
Sau khi đi xem về, Henry nói. "Anh rất thích em, Leslie ạ. Anh nghĩ chúng mình là một cặp tuyệt vời đấy. Anh muốn làm tình với em."
Nàng nắm chặt tay ông và nói rất khẽ. "Em cũng thích anh, Henry ạ, nhưng câu trả lời là không."
Ngày hôm sau, họ có hẹn cùng đi ăn trưa. Henry gọi cho Leslie. "Sao em không qua đón anh ở toà báo Star nhỉ? Anh muốn cho em xem chỗ này một chút."
"Em xin đến ngay." Leslie nói. Đây chính là điều nàng chờ đợi bấy lâu. Có hai tờ báo khác nữa ở Phoenix này là tờ Arizona Republic và tờ Phoenix Gazette. Tờ báo của Henry, Star, là tờ duy nhất đang bị lỗ.
Toà soạn và cơ sở vật chất của tờ Star nhỏ bé hơn nhiều so với Leslie hình dung. Henry đưa nàng đi một vòng, và khi nhìn ra xung quanh, nàng nghĩ. Như thế này thì thật không đủ sức đánh đổ một vị Thống đốc hay một vị Tổng thống. Nhưng đây sẽ là nền tảng ban đầu. Nàng sẽ lên kế hoạch cho nó.
Leslie quan tâm tới tất cả những gì nàng nhìn thấy. Nàng hỏi Henry liên tục, và ông dành toàn bộ những câu trả lời đó cho Lyle Bannister, Tổng biên tập. Leslie cực kì ngạc nhiên khi thấy Henry biết quá ít về công việc kinh doanh báo chí và càng ít hơn việc quan tâm đến tờ báo. Điều này khiến nàng xác định là mình phải gắng học hỏi thật nhiều.
Việc đó đã xảy ra ở Borgata, tại một quán ăn giả trang kiểu làng quê nước Y'. Bữa tối thật tuyệt vời. Cả hai đều thích món sốt bê với một chai Grand Marnier. Henry Chambers thật duyên dáng và hài hước. Họ đã có một buổi tối không chê vào đâu được.
"Anh rất yêu Phoenix, " Henry nói, "thật khó mà tin được rằng mới cách đây 50 năm, vùng này chỉ có được 65 nghìn dân, thế mà bây giờ đã hơn một triệu."
Leslie tỏ vẻ tò mò. "Điều gì đã khiến anh rời Kentucky để đến đây?"
Henry nhún vai. "Đó không phải là một lựa chọn tự nguyện, mà chỉ do cái lá phổi chết tiệt của anh. Lão bác sĩ riêng còn không dám chắc anh sẽ qua khỏi. Nghe nói Arizona là nơi có khí hậu thích hợp với sức khoẻ của mình, anh bèn quyết định đến đây để sống nốt quãng đời còn lại, ngày nào hay ngày ấy." Ông mỉm cười nói với nàng. "Và bây giờ chúng ta đang ở đây." Ông nắm lấy bàn tay nàng. "Khi nói rằng nơi đây sẽ tốt cho anh, họ không biết đến điều tốt nhất này. Em không cho anh là quá già so với em chứ?" Ông hỏi nàng, vẻ lo lắng.
Leslie mỉm cười. "Anh còn trẻ, quá trẻ là đằng khác."
Henry nhìn nàng thật lâu. "Anh rất nghiêm túc đây, em sẽ lấy anh chứ?"
Leslie nhắm mắt lại. Nàng như thấy trước mắt mình là tấm biển ở công viên Breaks Intertate ngày nào, với dòng chữ viết tay. "Leslie, em sẽ lấy anh chứ?"... Anh không dám hứa em sẽ thành Thống đốc phu nhân, nhưng chắc chắn em sẽ lấy một luật sư không tồi...
Leslie mở mắt ra và nhìn thẳng vào Henry. "Vâng, em muốn lấy anh." Hơn bất kỳ thứ nào trên đời.
Họ làm đám cưới hai tuần sau đó.
Nghị sĩ Davis đọc thông báo về đám cưới của Leslie trên tớ Lexington Herald - Leader. Ông ta suy nghĩ rất lâu. "Xin lỗi vì làm phiền ông, nhưng tôi không biết liệu tôi có thể gặp được ông không? Tôi muốn ông giúp cho một việc... Ông có biết Henry Chambers không?... Tôi rất cảm ông nếu ông giới thiệu tôi với ông ấy."
Nếu như đó là tất cả những gì cô ta muốn, thì sẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu như đó là tất cả những gì nàng muốn...
Tuần trăng mật của Leslie à Henry diễn ra tại Paris, và ở bất cứ nơi nào họ đến, trong cái thành phố hoa lệ này, Leslie đều tự hỏi không biết liệu Olivier và Jan đã từng đến những chỗ đó, đi trên những đường phố đó, ăn tối tại những nhà hàng đó, mua sắm tại những cưa hiệu đó hay chưa. Nàng tưởng tượng ra cảnh họ ở bên nhau, làm tình với nhau. Olivier cũng đang thì thầm vào tai Jan những điều giả dối như anh ta đã từng thì thầm vào tai nàng. Những điều giả dối mà anh ta sẽ phải trả giá đắt.
Henry thực lòng yêu nàng và sẵn lòng làm tất cả để nàng hạnh phúc. Trong hoàn cảnh đó, Leslie lẽ ra cũng có thể yêu ông, nhưng một cái gì sâu thẳm trong nàng đã chết.
Mấy ngày sau, họ quay về Phoenix, Leslie đã làm Henry ngạc nhiên khi nàng bảo. " Henry, em thích làm việc ở toà báo."
Ông phá cười lên. "Tại sao cơ?"
"Em nghĩ làm việc ở đó rất thú vị. Em đã từng điều hành trong một công ty chuyên về quảng cáo. Em có thể giúp tờ báo của anh ở lĩnh vực này."
Lúc đầu, ông phản đối, nhưng cuối cùng thì ông cũng đồng ý.
Henry thấy ngày nào Leslie cũng đọc tờ Lexington Herald - Leader.
"Em vẫn còn nhớ nhà hả?" Ông trêu nàng.
"Cũng có thể." Leslie mỉm cười. Nàng không bỏ sót bất kỳ một chữ nào viết về Olivier. Nàng muốn anh ta được hạnh phúc và thành công.
Khi Leslie cho Henry thấy rằng tờ Star của ông đang ngày càng lỗ nặng, ông cười vui vẻ. "Em yêu, chẳng là cái quái gì cả đâu. Anh còn có nhiều nguồn thu nhập khác mà chắc chắn em chưa từng nghe nói tới. Đừng bận tâm về chuyện vặt đó."
Nhưng nó đã thực sự làm Leslie bận tâm. Nàng phát hiện ra nguyên nhân lỗ của tớ Star là do các nghiệp đoàn không muốn tăng cường các trang thiết bị mới cho tờ báo, nói rằng càng lạc hậu càng tạo ra công ăn việc làm cho các thành viên trong nghiệp đoàn. Họ đang thoả thuận về việc ký một hợp đồng mới với Star.
Khi Leslie nói về điều này với Henry, ông bảo. "Sao em cứ thích làm khổ đầu óc mình bằng những chuyện không đâu như thế? Cứ sống vui vẻ đi."
"Thì em đang sống vui vẻ đây." Leslie trấn an ông.
Leslie có một cuộc gặp với Craig McAllister, luật sư của Star.
"Việc thoả thuận tiến đến đâu rồi?"
"Tôi ước gì có tin vui cho bà, thưa bà Chambers, nhưng tôi tin rằng tình hình hiện nay không được tốt cho lắm."
"Chúng ta vẫn đang ở trong giai đoạn thoả thuận phải không?"
"Đúng vậy, như Joe Riley, người lãnh đạo của nghiệp đoàn các thợ in, là một gã cứng đầu kinh khủng. Hắn cương quyết không chịu lùi dù một phân. Hợp đồng với các thợ làm báo sẽ hết trong mười ngày nữa, và Riley nói, nếu đến lúc đó chưa có hợp đồng mới, họ sẽ biểu tình."
"Hắn dám làm thế không?"
"Có chứ. Tôi chẳng thích thú gì việc thách thức với bọn nghiệp đoàn này, nhưng thực tế, nếu không có họ, chúng ta không thể ra một số báo nào hết. Họ có thể khiến chúng ta sập tiệm lắm. Hai công ty quảng cáo đã phá sản vì dám đối đầu với các nghiệp đoàn đấy."
"Thế họ đòi hỏi gì?"
"Như thường lệ thôi: Tăng lương, giảm giờ làm, an toàn lao động... "
"Họ cố tình ép chúng ta. Craig, tôi không thích thế chút nào."
"Họ không doạ đâu, bà Chambers. Họ dám làm thật đấy."
"Anh có ý kiến gì về việc này?"
"Tôi cho rằng chúng ta không còn cách lựa chọn nào khác."
"Tại sao tôi không nói chuyện với Joe Riley nhỉ?"
Cuộc gặp được ấn định vào lúc hai giờ chiều, và Leslie đã trở về hơi muộn sau bữa ăn trưa. Khi nàng bước vào phòng khách, Riley đang ở đó, tranh thủ tán tỉnh cô thư ký của Leslie, tên là Amy ; một cô gái tóc đỏ trẻ trung, xinh đẹp.
Joe Riley là dân Ailen, khoảng bốn nhăm tuổi, đã từng là thợ in báo hơn 15 năm. Ba năm gần đây, ông ta mới giành được chức chủ tịch nghiệp đoàn đó và nổi danh cứng rắn trong những cuộc thương lượng. Leslie dừng lại một chút, nhìn ông ta tán tỉnh Amy.
Riley đang nói "... rồi người đàn ông quay lại phía cô ta và bảo: Em nói thì dễ làm, nhưng làm sao để anh lấy được bây giờ?"
Amy cười vang. "Anh nghe những chuyện này ở đâu thế, Joe?"
"Ô`, ở vỉa hè đấy cưng ạ, thế tối nay ta đi ăn với nhau nhé?"
"Rất vui lòng."
Riley ngước lên và nhìn thấy Leslie. "Xin chào bà Chambers."
"Xin chào ông, Riley, mời ông vào văn phòng tôi."
Riley và Leslie ngồi trong phòng họp của toà soạn. "Ông dùng cà phê chứ?"
"Không, cảm ơn."
"Thế ông dùng thứ mạnh hơn nhé?"
Ông ta cười nhếch mép. "Bà biết là sẽ vi phạm nội quy nếu uống rượu trong giờ làm việc, bà Chambers."
Leslie hít một hơi thật sâu. "Tôi muốn hai chúng ta có một cuộc nói chuyện vì tôi nghe nói ông là một người biết điều."
"Tôi đang cố gắng để được thế."
"Tôi muốn ông biết rằng tôi rất có thiện cảm với nghiệp đoàn. Tôi nghĩ người của ông đúng là đáng giá, nhưung những gì mà ông đòi hỏi thật không hợp lý chút nào. Một số thói quen của họ đang khiến chúng tôi phải chi thêm hàng triệu đô la mỗi năm."
"Bà có thể nói rõ hơn được không?"
"Rất vui lòng, thưa ông. Họ đòi giảm giờ làm song lại tìm mọi cách làm thêm để đòi tiền ngoài giờ, thậm chí một số người còn tận dụng cả ngày nghỉ cuối tuần. Chúng tôi không thể chịu đựng được việc đó hơn nữa. Tờ báo của chúng tôi đang bị lỗ bởi vì trang thiết bị đã quá lỗi thời. Chúng tôi có thể mua máy móc mới... "
"Chắc chắn là không! Máy móc hiện đại của bà có thể khiến đoàn viên chúng tôi thất nghiệp. Và tôi không định để việc cơ giới hoá đẩy người của tôi ra đường. Mấy cái máy của bà không cần ăn, nhưng người của tôi lại cần." Riley đứng dậy. "Hợp đồng của chúng ta sẽ hết vào tuần tới, chúng tôi sẽ có cái chúng tôi muốn, hoặc chúng tôi sẽ biểu tình."
Tối hôm đó, Leslie kể cho Henry nghe về cuộc gặp với Riley, ông nói. "Tại sao em lại dính dáng đến chuyện đó? Nghiệp đoàn và chúng ta đều phải dựa vào nhau mà sống. Cho anh khuyên em một điều nhé, cưng, em chưa có kinh nghiệm với những chuyện này đâu, và em là phụ nữ, hãy để cánh đàn ông bọn anh lo. Đừng... " Ông chợt dừng lại, thở hổn hển.
"Ôi, anh yêu, anh ổn chứ?"
Ông gật đầu. "Sáng mai anh sẽ phải đi gặp lão bác sĩ ngu ngốc của mình. Chắc lão lại khuyên anh nên dùng bình oxy cho mà xem."
'Em sẽ lo chuyện đó," Leslie nói, "em sẽ tìm một cô y tá để chăm sóc anh, những khi em không có mặt ở đây..."
"Không, anh không cần y tá y tiếc gì hết. Anh... anh chỉ hơi mệt thôi."
"Thôi nào, Henry. Để em đưa anh lên giường nghỉ."
Ba ngày sau, khi Leslie triệu tập khẩn cấp cuộc họp ban lãh đạo, Henry nói. "Em đi đi, cưng, anh thấy dễ chịu rồi." Bình dưỡng khí đã giúp ông, nhưng ông cảm thấy mệt và suy sụp.
Leslie gọi điện cho bác sĩ của Henry. "Anh ấy gầy đi nhanh quá và rất đau đớn. Ông phải làm cái gì đi chứ?"
"Thưa bà Chambers, chúng tôi đã cố gắng làm tất cả những gì có thể. Bây giờ bà cứ để ông nhà nghỉ ngơi và để chúng tôi chăm sóc ông ấy."
Leslie đứng đó, nhìn Henry nằm trên giường, mệt mỏi vì ho quá nhiều.
"Xin lỗi về cuộc họp," ông nói. "Em điều hành toàn bộ tờ báo đi. Dù sao thì cũng chẳng có ai làm được điều đó."
Nàng chỉ mỉm cười.