(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)
Chương 31

- Cậu Thiên Uy, bà đang tìm cậu.
- Việc gì đấy? - Thiên Uy ngoảnh đầu lại, thấy bà Lý đang đứng trước cửa phòng.
- Tôi không biết, bà dặn, cậu về thì sang phòng bà ngay.
Thiên Uy bỏ túi sách xuống, cố tình dần dà cho tới khi bà Lý đi khỏi. Cậu cho rằng mình là thằng con trai lớn tuổi, cần giữ vẻ tôn nghiêm không nên để người ở sai khiến. Thông thường giờ tan học, mẹ rất bận, vậy mà hôm nay mẹ cho gọi cậu đến, chắc chắn có điều gì hệ trọng. Chuyện gì vậy? Lành hay dữ? Không đoán ra được, Thiên Uy vội vàng đi sang phòng mẹ với tâm trạng tò mò.
- Thiên Uy!
Nghe tiếng Thiên Nhu gọi, cậu không trả lời, cũng không ngoái cổ lại, bụng nghĩ thầm: Xui quá! Thiên Nhu có mặt lúc này, nếu có gì vui, nó sẽ chia sẻ bớt, còn nếu có gì không may, con nhãi ranh tha hồ riễu cợt mình.
Thoạt nhìn thần sắc mặt mẹ, lòng Thiên Uy nặng trĩu. Cậu ân hận mình đến sớm quá. Chắc có điều gì chẳng lành. Cậu không khỏi e ngại ngập ngừng:
- Vào đi! - Giọng nói mẹ lạnh lùng, nét mặt mẹ băng giá.
Thiên Uy khép cửa và đứng chặn ngay trước cửa, cậu sợ Thiên Nhu chạy vào. Tất nhiên cậu cũng hiểu, rất có thể em cậu đứng áp tai vào tường để nghe trộm.
Thiên Uy lặng lẽ đưa đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn mẹ đi về phía tủ hóa trang. Mặt mẹ bóng lãng vì đang hóa trang. Chiếc áo dài mầu đỏ nằm ngay ngắn trên giường, chiếc áo khoác bằng lông chồn treo trên mắc áo ở phía ngoài tủ. Cậu không thích mẹ ăn mặc lòe loẹt, và cậu nhận thấy mẹ đã sửa soạn yến tiệc, làm sao lại còn gọi cậu đến vào lúc này nhỉ.
Bỗng cậu phát hiện một tập giấy mầu xanh nhạt bọc trong giấy trắng, Thiên Uy tưởng chừng tắt thở ngay lúc đấy.
- Thư con viết đấy phải không?
Giai Lập cầm tập thư đập đập vào bàn tay kia, tiếng kêu của tập giấy tưởng chừng có thể làm vỡ ttrái tim Thiên Uy. Cậu cảm thấy váng đầu, người lảo đảo, may cậu tựa vào cửa, nếu không có thể bị ngã ngất đi.
Giai Lập vừa nhìn con lạnh lùng vừa giở từng lá thư. Thiên Uy viết cho Tào Thục Phân tất cả sáu lá thư. Cậu không sao hiểu nổi, tại sao những lá thư đó nay lại rơi vào tay mẹ?
Do quá căng thẳng, Thiên Uy không nghe thấy tiếng nước máy chảy trong buồng tắm, cậu càng kinh hoàng hơn khi thấy Đại Nhạc từ trong đó đi ra. Ông bố vừa cạo râu xong, tay đang xoa cằm, mùi thơm của xà phòng cạo râu khiến cậu thấy ngạt thở. Đầu tiên Thiên Uy cúi gập xuống vì xấu hổ, và buồn bực, cậu càng thêm oán mẹ quá ư coi thường lòng tự trọng của cậu, để đến nỗi giây phút này trước mặt bố cậu hổ thẹn không biết chừng nào. Mẹ như cố tình bêu xấu cậu trước mặt bố, nếu mẹ chỉ nói chuyện riêng với cậu thì cậu không đến nỗi đau đớn như bây giờ.
Bố hình như đã biết hết mọi chuyện, nhưng bố im lặng. Thiên Uy mong mẹ mở rộng lòng từ bi giao trả tập thư cho cậu. Nhưng không, mẹ còn hươ lên trước mặt bảo cậu:
- Hàng ngày thấy anh lầm lầm lì lì, cứ tưởng vì quá chăm học, hóa ra anh trốn trong phòng viết những thứ này đây! Làm mất bao nhiêu thì giờ để cuối cùng rước cái nhục về nhà. Anh trả lời tôi nghe xem sao nào?
Thiên Uy vẫn đứng im, hai tay quặt về phía sau, tay nọ xoắn vặn vào tay kia. Ước gì cậu giật lấy tập thư từ tay mẹ, rồi chạy trốn đến một chỗ vắng, khóc thật to cho hả cơn hờn tủi này. Quả thật là có nhiều chuyện đáng khóc. Từ khi gửi những bức thư đi, Tào Thục Phân không hề trả lời lấy một chữ, nay còn phản bội cậu. Những bức thư này làm sao lại rơi vào tay mẹ nhỉ?
Dù cậu không cãi câu nào, mẹ cậu vẫn chẳng tha, mẹ lật những lá thư rồi rút một bức ra đọc với giọng diễu cợt. Trước khi đọc, mẹ còn cười nhạt và hắng giọng:
- Xem thơ tình của nhà thơ ra sao nào:
Tôi yêu một thiếu nữ
Ánh sáng trí tuệ trong đôi mắt đẹp
Rực rỡ như ánh thái dương
Khiến tôi lóa mắt không dám nhìn thẳng
Thiên Uy mặt đỏ bừng, thở hổn hển, cậu dẫm chân xuống đất:
- Mẹ cho con xin!
Giai Lậu rụt tay lại một cách vô ý thức, như sợ Thiên Uy giật mất. Thiên Uy vẫn đứng im, nhưng giọng nói đầy xúc động. Đại Nhạc lên tiếng:
- Thiên Uy, không được hỗn với mẹ.
Giai Lập định thôi đọc, thấy Đại Nhạc lên tiếng, càng bực mình thêm, nàng đọc tiếp:
Tôi yêu một thiếu nữ
Bồi hồi dẫm lên con đường nàng đi,
Chẳng thấy đâu hình bóng tỏa hương của nàng
Lòng tê tái đầy nỗi nhớ thương
- Vớ vẩn! - Đại Nhạc quát lớn.
Thiên Uy hai tay nắm chặt, môi run rẩy, đầu cúi thấp xuống.
Không để ý câu mắng của Đại Nhạc và sự phản ứng của Thiên Uy, Giai Lập như nổi hứng lên thực sự, nàng đọc tiếp:
Tôi yêu một người thiếu nữ
Bao lần đến gần bên nàng
Những tưởng thổ lộ lòng tôi mến mô.
Ngập ngừng không thốt nên lời
Những giọt nước mắt to tròn rơi xuống chân Thiên Uy, cậu càng muốn kìm chế bao nhiêu thì nỗi buồn tủi, uất ức lại càng tăng thêm bấy nhiêu. Càng đau lòng hơn là bố đứng cùng phía với mẹ, cũng không tha thứ cho cậu. Những tình cảm thầm kín, nay trở thành chuyện diễu cợt xấu xa, nỗi đau thất tình, tất cả những điều đó khiến cậu thấy cuộc đời này như đang đến ngày tận thế, cậu chẳng còn thiết sống gì nữa.
- Khóc là hèn! - Đại Nhạc nói một cách giận dữ - Với tuổi con bây giờ chỉ nên chăm chỉ học tập, không kết bạn gái, càng không nên nghĩ đến tình yêu. Làm như vậy chỉ khiến mình phân tán tư tưởng, ảnh hưởng đến học tập, chả có ích gì cả.
- Mới mười bốn mười lăm tuổi đầu, yêu đương cái quái gì? Con trai bây giờ người ta lập gia đình muộn. - Giai Lập mặt nói, nhưng trái tim nàng rung lên vì hình ảnh Thiên Lập thoáng qua trước mặt.
Đại Nhạc cầm tập thư trên tay Giai Lập trả lại cho Thiên Uy:
- Đem đốt đi, từ nay không được làm như vậy nữa, hiểu chưa?
Thiên Uy vừa nấc vừa gật đầu. Cậu đưa tay lên dụi mắt, quay người mở cửa đi ra.
Cậu cúi đầu, tay cầm chặt tập thư, chạy vút qua phòng khách. Cậu chỉ mong chóng về tới phòng riêng, đóng chặt cửa lại khóc cho hả cơn oán giận.
Cậu không để ý Thiên Nhu đang đứng sát tường cạnh cửa, khi chạy ra, cậu nghe tiếng nó cười diễu cợt:
- Hi hi! "Tôi yêu một người thiếu nữ... ngập ngừng không thốt nên lời... "