Chương 7

 Cái gì trong túi Vũ đấy?
Vũ chối dài:
- Cái gì đâu?
Thúy cười ranh mãnh:
- Thế tại sao Vũ cứ đút tay trong túi quần?
- Tại Vũ thích.
Thúy vẫn không chịu:
- Chắc Vũ dấu cái gì rồi?
Vũ bắt đầu thấy nóng ở tai:
- Dấu gì đâu!
Thúy không hỏi nữa, con bé nhìn chằm chằm vào cái túi quần soóc của thằng Vũ. Mấy phút sau, như khám phá ra sự bí mật, nó nói:
- Nhất định có cái gì Vũ ạ! Thúy thấy nó động đậy.
Biết rằng không chối được. Vũ thú thật:
- Con chim!
Thúy trách móc:
- Chim à? Lấy ra đi kẻo nó chết ngạt. Vũ ác quá.
Vũ không ác đâu. Nó cũng thừa hiểu nhốt con chim trong túi quần nửa giờ nữa nó sẽ chết. Nhưng thằng bé này lạ lắm. Hễ trước mặt con Thúy là nó quên biến những điều nó muốn nói hay ngại ngần những điều nó định làm.
Trưa qau, Vũ tha thẩn đi chơi một mình. Qua nhà ông Đốc, nó thấy cái lồng bẩy chim khuyên treo lơ lửng trên cây sấu gần tường. Cái lồng kết đầy hoa và bên trong có năm sáu con chim khuyên sa bẩy đang tung tăng tìm lối thoát. Chim khuyên nhỏ và đẹp làm sao! Vũ nghĩ giá nó có một chú vành khuyên đem cho con Thúy, chắc con Thúy thích "ba chê".
Nghĩ là làm liền. Vũ chạy vội về rủ thằng Khoa đến nhà ông Đốc. Nó bắt thằng Khoa đứng gác để nó leo lên tường, níu cành sấu trèo lên ăn cắp cái lồng chim. Thằng Khoa giống anh như hệt. Dì thằng Vũ vì thế mà đúng. Nó ưa "mạo hiểm" chẳng khác gì thằng Vũ.
Như con vượn, hiệp sĩ Vũ mắt la mày lét, dùng thuật phi hành nhảy véo một cái suýt ngã. May mà tay nó đã kịp níu lấy cành sấu. Chứ không, rơi bộp xuống đậ, đánh thức con chó của ông Đốc dậy thì hiệp sĩ Vũ bị tên bếp "tung lưới", bắt đánh nhừ đòn rồi.
Vũ vừa trèo vừa run. Cuối cùng, nó tóm được cái lồng bẫy chim của cậu con yêu của ông Đốc. Nó huýt sáo ra hiệu, Khoa chạy tới. Vũ thả cái lồng. Thằng nhãi Khoa bắt dính cơ hồ gôn Luyến bắt ban. Vũ tụt từ từ. Nó chỉ sợ chó sủa. Con chó khốn nạn ngủ mê mệt. Tới gốc cây, Vũ leo lên tường, nhẩy vọt xuống đất. Chân tay Vũ run bần bật. Mặt mày xanh lét, tim muốn nhảy ra ngoài ngực. Nó vẫn còn thích nghịch.
Vũ sai thằng Khoa bê cái lồng chạy trước. Khoa chạy khá xa. Vũ nhặt hòn đá ném con chó. Không trúng. Nó toan "chẩu". Nghĩ sạo nó mon men tới chuông điện bấm mạnh một cái. Chuông kêu reng reng. Bây giờ con chó mới vụt thức sủa ầm ỹ. Khi tên bếp mở cổng bước ra thì con nhà Vũ đã chạy tới gần cuối phố. Giữa trưa nắng, không ai biết chuyện gì. Hiệp sĩ Vũ ngó lại thấy tên bếp lười đuổi, bèn đứng lại xỉ vả:
- Súc sinh, hãy về động bảo sư phụ mày truyền nghề phi hành đã rồi mới hòng đuổi ta!
Vũ "cớp" được cái lồng và năm chú chim khuyên ngon ơ. Nó chọn một con đẹp nhất mang cho Thúy. Nhưng gặp con Thúy, Vũ ta đành để chim khuyên cựa quậy trong túi quần, không dám nói năng gì. Nó đoán trước thế nào Thúy cũng hỏi tại sao nó có chim khuyên nên nó đã lựa những câu nói dối. Lòng hào hiệp của hiệp sĩ Vũ sẽ chết theo chú vành khuyên nếu con Thúy không soi mói.
- Chim gì thế hở Vũ?
- Chim khuyên.
Thúy reo:
- A, chim khuyên! Thúy thích chim khuyên lắm.
Vũ hí hửng:
- Thật hở?
- Ừ, Thúy thích lắm. Vũ cho Thúy nhá! Lấy ra đi kẻo nó chết.
Vũ chỉ đợi có thế. Nó móc con chim khuyên ra, nét mặt hân hoan:
- Ừ, cho Thúy. Thúy giữ đi kẻo nó bay mất.
Thúy ngúng nguẩy:
- Phải nhốt nó vào cái gì chứ?
Vũ hỏi:
- Nhà Thúy có cái lồng không?
- Không.
- Có cái giỏ không?
- Không.
- Có cái làn mây nhỏ mắt dầy không?
- Không.
- Thế lấy chỉ buộc chân nó vậy.
Thúy nhăn mặt:
- Eo ơi, đau nó chết!
Thúy nhìn chú vành khuyên nhỏ bé. Đôi mắt chim ngơ ngác trông dễ thương tệ. Thúy bảo:
- Nhốt nó vào cái ống bơ sữa bò được không?
- Ống bơ sữa bò bé tí, ngạt hơi nó chết. Mấy lại, nhỡ mèo nó tha đi mất.
- Thế nhốt vào cái gì?
Vũ nghĩ ngợi một lát:
- Nhà Thúy có cái ấm tích sứt vòi bỏ đi không?
- Có.
- Nhốt tạm nó vào đấy, lấy nắp đậy lại. Nó thở bằng cái vòi.
Vũ hứa hẹn:
- Rồi mai Vũ cho Thúy cái lồng bẫy.
Thúy hỏi:
- Lồng bẫy là lồng gì?
- Là lồng có năm cái cửa, bốn cái trên mặt dương bẫy mở ngỏ. Lòng kết đầy hoa, chim khuyên tham ăn sà xuống bị bẫy sập lại.
- Vũ có biết đánh bẫy không?
- Có chứ.
- Con chim Vũ cho Thúy Vũ đánh bẫy được hở?
- Ừ.
- Vũ đan được lồng à?
- Ừ.
Thúy khen:
- Vũ giỏi nhỉ.
Và con bé hỏi thêm!
- Bạn Vũ có đứa nào đan được không?
Vũ ba hoa:
- Đan khó lắm, chả đứa nào đan nổi đâu, Vũ học mãi mới đan được. Thôi, Thúy đi lấy cái ấm tích nhốt chim đi kẻo hơi tay nó chết mất.
Thúy chạy xuống bếp. Một mình Vũ ngồi chờ. Tai nó tự nhiên hết nóng. Vũ nhủ thầm rằng con Thúy không có gì đáng sợ. Từ nay, gặp con Thúy nó sẽ không rút rát nữa. Rồi lan man nó nghĩ lẩm cẩm chẳng hiểu tại sao ông trời lại sinh ra con trai, con gái. Giá trời sinh ra con trai tuốt, nhất định con Thúy phải sợ thằng Vũ.
- Ấm tích đây Vũ ơi!
Con Thúy cắt đứt những ý tưởng vớ vẫn của thằng Vũ. Vũ tỉnh ngay và nó lại thấy nó cứ rút rát. Thúy hỏi:
- Cho nó ăn gì?
Vũ trả lời bừa:
- Cho nó ăn hoa.
Vũ không biết chim khuyên ăn gì. Xem người ta đánh bẫy bằng hoa thì nó đoán chim khuyên ăn hoa.
- Cho nó ăn chuối đuợc không?
- Được.
- Nó có hót không?
- Hót hay lắm.
- Con chim khuyên này là chim "con trai" hay chim "con gái" hở Vũ?
- Vũ phá ra cười. Thúy ngạc nhiên:
- Vũ cười gì đấy?
- Cười Thúy.
- Cười Thúy sao?
- Thúy nói sai. Người ta gọi chim là con trống, con mái chứ ai gọi là chim "con trai", chim "con gái"?
Thúy im lặng tỏ vẻ phục tài Vũ. Nhưng nó vẫn thích hỏi:
- Thế con chim Vũ cho Thúy trống hay mái?
Vũ bí. Nó ngắm nghía con chim khuyên giây lát rồi trả lời:
- Chắc con mái.
- Sao Vũ biết?
- Nó hiền, nó ít nhẩy nhót, lông nó mượt.
- Thế con lông sù hay nhẩy nhót là con trống à?
- Ừ.
- Sao Vũ biết?
- Thì chim cũng như người. Đứa nào biết chơi kiếm hiệp, biết đá bóng là con trai, đứa nào thích chơi đồ hàng, thổi cơm, làm cỗ là con gái.
Thúy khoái chuyện của Vũ quá. Nó hỏi:
- Chim cũng biết chơi kiếm hiệp à?
- Ừ.
- Sao Vũ biết?
- Thúy có nhìn chim sẻ đánh nhau chí choé không?
- Có.
- Nó chơi kiếm hiệp đấy.
- Thích nhỉ!
- Ừ.
- Nào Vũ cho Thúy con lông sù nữa nhá!
- Ừ.
- Có con trống Thúy cho hai đứa chơi "vợ chồng"!
Bây giờ đến lượt thằng Vũ hỏi:
- Chơi "vợ chồng" là gì hở Thúy?
- Chơi "vợ chồng" là giả vờ làm người lớn lấy nhau, có con, gọi nhau bằng cậu cậu, mợ mợ.
- Đứa nào giả vờ làm con?
- Đứa nào cũng được, bé bé một tí.
- Lạ nhỉ?
- Lạ gì mà lạ. Vũ đã chơi "vợ chồng" chưa?
Vũ lắc đầu. Nó cũng biết cái trò này. Người lớn lấy nhau mới là vợ chồng như ba nó lấy dì nó. Chứ, nhãi con, ai lại lấy nhau. Vũ ngây ngô nói:
- Chưa Thúy ạ! Chơi có thích không?
- Vui lắm.
Ruột thằng Vũ bắt đầu cồn cào. Nó không hiểu tại sao lại cồn cào thế. Mặt nó nóng ran, chân tay nó rã rời. Vũ hỏi:
- Thúy đã chơi chưa?
- Chơi rồi!
Hai bàn tay Vũ nắm chặt. Nó nghiến răng muốn sái quai hàm. Mắt nó long lên như đã từng long lên khi nó nhìn trái bóng sút mạnh mà con nhà Mai An Tập cứ bắt dính. Vũ nhìn Thúy:
- Chơi với ai?
- Chơi với thằng Đạo.
- Nhà thằng Đạo ở đâu?
- Vũ hỏi làm gì?
- Hỏi để cho nó ốm đòn.
- Sao lại cho nó ốm đòn?
- Tại nó không dám chơi kiếm hiệp. Nhà nó ở đâu?
Thúy cười khanh khách:
- Nhà nó ở mhà quê cơ! Thúy chơi với nó dạo hè năm ngoái.
Vũ cụt hứng. Nó vờ vĩnh đánh trống lảng:
- Chơi "vợ chồng" vui không?
- Vui chứ! Vũ có muốn chơi "vợ chồng" với Thúy không?
- Vũ đang ngần ngừ, nửa muốn chơi cái trò lạ lùng này nửa muốn từ chối vì không biết chơi ra sao thì có tiếng léo nhéo bên ngoài.
Thúy ra mở cửa. Bà Thụy lễ mễ bưng gói hàng vào, theo sau là bà cả Hồng. Vũ ta chột dạ. Nó len lén lủi dần, định chuồn. Vô phúc cho hiệp sĩ Vũ, run rẩy thế nào lại đụng phải tay bà cả Hông khiến bà làm rơi gói hàng. Bà cả Hồng nhận ra Vũ, bà ta gầm lên:
- Lại thằng ôn vật này, hôm nay thì mày hết trốn!
Bà cả Hồng toan túm Vũ. Nhưng, như con sóc, Vũ né kịp và co cẳng vù một mạch. Con Thúy níu bà cả Hồng hỏi rối rít:
- Chuyện gì thế bác?
Bà cả Hồng vuốt lại mớ tóc mai, hổn hển nói:
- Vào đây bác kể cho mà nghe...