Hoài Liên dịch
từ bản tiếng Đức Ansichten Eines Clowns
Chương 3

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tương đối thoải mái ở nhà mình:  không khí ấm áp, mọi thứ đều rất sạch sẽ, khi treo áo măngtô lên  mắc và đặt cây ghi ta vào một góc phòng tôi tự hỏi không hiểu nơi ở  rút cục có phải là một cái gì khác hơn là một sự đánh lừa. Tôi không  phải loại người chịu ở yên một chỗ và sẽ chẳng bao giờ chịu như vậy,  Marie mặc dầu còn thua tôi về mặt này hình như cũng đã quyết định  dứt khoát không chịu ngồi yên.
Có lần tôi kí hợp đồng tám ngày liền với cùng một nơi, em mau  chóng tỏ ra bồn chồn trông thấy.
Như thường lệ, Monika Silva đã tỏ ra tận tụy. Ngay sau khi nhận  được điện cô đến chỗ người quản lí lấy chìa khóa cửa. Sau khi đã lau chùi mọi thứ, cô cắm một bó hoa ở phòng ngoài và chất đầy tủ  lạnh những gì cô cho là có thể tôi cần đến. Trên bàn ăn trong bếp,  tôi thấy có cà phê bột và một chai cognac; trên mặt bàn ở phòng  ngoài, cạnh bình hoa, có thuốc lá và một ngọn nến đã thắp. Monika  ân cần gần như đa cảm, đến mức đi đến phạm thiếu sót về thẩm mĩ,  như chuyện cây nến trên mặt bàn: đó là một cây nến có trang trí  những giọt sáp nhỏ giả không thể lừa được ai đã được dùng ở câu  lạc bộ những người Cơ Đốc giáo tân tiến. Có thể trong lúc vội, cô  không tìm được loại khác, hoặc cô không đủ tiền để mua loại tốt, giá  tiền cao hơn. Và cây nến vô duyên ấy làm cho tình cảm của tôi đối  với Monika gần như đưa tôi đến ranh giới khuynh hướng tai hại  chủ nghĩa một vợ một chồng ở tôi. Các tín đồ Cơ Đốc giáo, họ không  bao giờ khinh suất tự bộc lộ đến mức vô duyên hoặc đa cảm. Đúng  là họ thích, theo cung cách của họ, biểu lộ tính chất đạo đức hơn là  liều lĩnh đến mức phạm thiếu sót về thẩm mĩ. Mùi nước hoa của  Monika quá gắt và quá tân tiến đối với cô, tôi nghĩ đó là mánh khóe  kiểu Taiga, còn phảng phất trong phòng.
Tôi châm một điếu thuốc bằng lửa ngọn nến của Monika, vào bếp  lấy ra chai cognac rồi quay số telephon, nhấc ống nghe lên. ở đây cũng đã có bàn tay của Monika. Đường dây đã được nối và xuất  hiện âm thanh trong trẻo như tiếng đập của một trái tim hết sức xa  vời mà tôi yêu thích hơn cả tiếng vang của sóng và tiếng gầm của sư tử. Đâu đó trong âm thanh kia ẩn giấu giọng nói của Marie, của  Léo, của Monika. Tôi nhẹ nhàng đặt trở lại ống nghe. Telephon là  vũ khí còn lại duy nhất của tôi và tôi sẽ còn phải sử dụng đến nó.  Tôi kéo chân phải ra khỏi ống quần và xem xét vết thương ở đầu  gối: phần da bị xây xát và chỗ sưng không có gì nghiêm trọng. Tôi  rót ra một cốc cognac lớn, uống một nửa còn lại tưới lên vết thương,  rồi khập khễnh trở vào bếp cất chai cognac vào tủ lạnh. Chỉ đến lúc  đó tôi mới nhận ra là Kostert đã có ý chơi cay tôi một vố khi hắn  không đưa đến cho tôi một chai cognac như đã thỏa thuận. Hẳn hắn  đã nghĩ là, vì lí do cảm hứng sư phạm, thà không cho gì hết là hơn;  như vậy, hắn tiết kiệm được bảy mác rưỡi trong phận sự tín đồ Cơ  Đốc giáo của hắn. Tôi tự nhủ sẽ gọi cho hắn để đòi cho bằng được  khoản tiền đó. Cái tên đểu cáng ấy không thể thoát nợ dễ dàng như vậy được, hơn nữa số tiền đó hết sức cần thiết đối với tôi. Trong năm  năm, tôi đã kiếm được tiền lớn hơn rất nhiều so với nhu cầu chi tiêu,  thế mà tất cả đã biến mất. Tất nhiên chỉ cần đầu gối hết sưng là tôi  có thể đến biểu diễn ở các quán rượu với tiền thù lao nhận được từ ba  mươi đến năm mươi mác. ý nghĩ này không làm tôi có gì phải  ngượng ngùng, trái lại là khác; ở những nhà hàng tiều tụy, thường  dễ gây được cảm tình với khán giả hơn ở các sân khấu ca nhạc kịch.  Song ba mươi đến năm mươi mác một ngày thì không đủ tiêu. Phòng  thuê ở khách sạn sẽ quá nhỏ, khi tập luyện một tiết mục không khỏi  không va chạm vào tủ hoặc bàn. Vả lại thêm một buồng tắm không  phải là chơi sang và việc dùng xe taxi với năm vali phải mang theo  không phải là một sự chi tiêu khinh suất.
Tôi lại nhấc chai cognac trong tủ lạnh ra và tợp một hụm. Tôi  không phải là một tay bợm rượu. Nhưng rượu đã nâng đỡ tôi từ khi  Marie bỏ đi. Tôi không còn quan tâm gì đến chuyện tiền bạc và kết  quả là lúc này trong túi tôi chỉ còn một đồng mác, không có triển  vọng sớm kiếm được những món tiền đáng kể, điều đó làm tôi vô  cùng bực dọc. Vật duy nhất có thể đem bán đi là chiếc xe đạp,  nhưng nếu tôi định đi biểu diễn ở các quán rượu, thì đó lại là công  cụ có tác dụng lớn: đỡ mất tiền chuyên chở. Một điều kiện gắn liền với quyền tôi được hưởng căn hộ: không được bán hoặc cho thuê,  kiểu tặng phẩm điển hình của nhà giầu, bao giờ cũng mang chút  khập khiễng. Cố gắng không động đến chai cognac nữa, tôi trở lại  phòng khách và mở ra cuốn danh bạ telephon.