Hồi 26
An Bài Sinh Đột Biến
Lộng Giả Tiết Thành Chân

Nửa đêm hôm ấy Phi Phi dẫn Diệp Từ Huy và bốn thị nữ tìm đến Nam Trang. Bấy giờ Diệp Từ Huy lui lại sau để Phi Phi chủ động. Phi Phi vẫy tay:
- Tiến lên gõ cửa.
Bốn thị nữ tùy thân của nàng (thứ tự bốn thị nữ tùy thân của Phi Phi là:
Mẫn Hoa, Thanh Hoa, Tuyên Hoa và Nghi Hoa), trong ấy cô đầu tiên là Mẫn Hoa ứng thanh “Vâng” một tiếng, thân hình vọt tới trước cửa trang, ngọc thủ giơ lên đập một chưởng kinh động vào cánh cửa, tiếp đó hít chân lực vào đan điền nàng quát to:
- Diệp Từ Huy và Cổ phu nhân đến gặp trang chủ.
Vừa dứt tiếng, hai cánh cửa trang mở rộng, đồng thời ánh sáng của hai chiếc đèn lồng tỏa ra chiếu sáng cả cửa ngoài. Đưa mắt nhìn vào trong cửa từ ánh đèn ra không có một bóng người. Mẫn Hoa cười lạnh một tiếng:
- Trong trang có người nào không, hãy ra trả lời ta đây.
Không có ai xuất hiện, nhưng có tiếng người ẩn nấp đâu đó đáp:
- Đại môn đã mở, trang chủ đang đợi trong đại sảnh, các ngươi có việc gì cứ tiến vào.
Mẫn Hoa “hừ” một tiếng:
- Các ngươi hãy xem bản lãnh của cô nương.
Vừa dứt tiếng hai vai lay động lọt luôn vào đại môn. Bỗng nghe trên không trung có tiếng xé gió, ba mũi tên từ trong vùng tối bắn tới như bay phân ra làm ba hướng nhắm vào các huyệt đạo trên người Mẫn Hoa.
Thế bay của ba mũi tên rất mạnh và định phương hướng rất chuẩn xác đủ biết người bắn tên hỏa hầu rất thâm hậu. Mẫn Hoa lật tay, trường kiếm trên vai đã lọt vào tay, nàng huy lộng thành một bức màn kiếm, chỉ nghe ba tiếng “Đinh, đinh, đinh” ba mũi tên đều bị đánh rơi.
Mẫn Hoa nạp khí vào đan điền, thân hình bắn vọt tới xa hơn trượng. Thân hình nàng đang tà tà rơi xuống đợt tên thứ hai lại bắn tới, lần này không phải ba mũi mà là một trận mưa tên dày đặc. Mẫn Hoa vũ lộng trường kiếm che thân, tuy ngăn được trận mưa tên ấy nhưng nàng cũng bị uy hiếp không tiến tới được nữa.
Đột nhiên Phi Phi đi sau hú lên một tiếng dài, ngoài cửa trang mười đại hán hắc y phi thân vào, một tay cầm lệnh bài, một tay cầm quỷ đầu đại đao xông vào bên trong, lướt qua mặt Mẫn Hoa chận đứng lớp mưa tên. Phi Phi lại hú lên tiếng thứ hai, một đoàn hắc y đại hán khác lại phi thân tới tấn công vào Nam Trang.
Những tay bắn tên của Nam Trang chỉ ẩn thân nghênh địch, không hề hiện thân đấu cùng các hắc y đại hán, do đó bên Nam Trang có bao nhiêu người không thể đoán biết được.
Diệp Từ Huy lẳng lặng theo sau Phi Phi, chỉ thấy các hắc y đại hán đều là võ công cao thủ giang hồ, nên uy lực rất dữ dội. Phi Phi chỉ huy mấy chục đại hán tấn công vào sâu Nam Trang.
Người của Nam Trang chỉ dùng cung tên ngăn cản dĩ nhiên không chận được sự tấn công của các đại hán ấy đành phải thối lui. Tiến đến gần đại sảnh, hốt nhiên nghe trong ấy có người quát to:
- Hai bên ngừng tay, trang chủ chúng ta có lời muốn nói.
Cùng với tiếng quát, hai bên đều ngừng hành động. Phi Phi dẫn bốn thị nữ và Diệp Từ Huy tiến lên vừa lúc cửa đại sảnh mở rộng, trang chủ Âu Dương Xuân dẫn đầu mười người xuất hiện trên bậc tam cấp.
Phi Phi quét mắt:
- Vị nào là Âu Dương trang chủ?
Âu Dương Xuân đáp:
- Lão phu Âu Dương Xuân, ngươi phải là tân Cổ phu nhân?
- Chính thị.
Âu Dương Xuân nói:
- Những điều liên quan tới nghĩa muội Xuyến Xuyến cô nương, lão phu đã nhờ Chỉ Thủy phu nhân chuyển đạt tới phu nhân, nàng tuyệt đối không có trong tệ bang, sao phu nhân lại dùng sức nhập trang?
Phi Phi đáp:
- Vì chúng ta không thể tin lời các ngươi. Nếu ngươi biết điều hãy mang Xuyến Xuyến ra đây, tất cả mọi việc liền xong. Trái lại, đừng trách ta không nói trước, hậu quả tàn khốc đều tại ngươi mà có.
Âu Dương Xuân cười ha hả:
- Cổ phu nhân quá tự đại tự cuồng, lão phu hành đạo giang hồ mấy chục năm nay lần này là lần đầu gặp phu nhân không biết trời cao đất dầy là gì, phu nhân có can đảm đấu vài chiêu với lão phu chăng?
Phi Phi cười nhạt:
- Ngươi không đủ tư cách động thủ với bản phu nhân.
Tiếp đó nàng quát nhỏ:
- Các ngươi cứ tiên lên bắt hết chúng cho ta.
Âu Dương Xuân trợn mắt chưa kịp quát câu nào, bọn đại hán đã ào tới vây tất cả vào giữa bắt đầu ác đấu. Diệp Từ Huy lo sợ bọn đại hán hạ thủ vô tình liền quát to:
- Chỉ được bắt sống, không được giết chết để còn trao đổi với Võ Đang phái.
Phi Phi tiếp đó hạ lệnh:
- Chỉ được bắt sống!
Sau trận hỗn chiến, bằng vào công phu chân lực bọn hắc y đại hán đã bắt sống được hết người của Âu Dương Xuân. Âu Dương Xuân bị bắt, sức đối kháng của Nam Trang coi như mất hết, sau khi Nam Trang rút lui hết, chỉ có bảy tám mươi người làm tù binh của Phi Phi.
Phi Phi hạ lệnh điểm huyệt Âu Dương Xuân rồi nhốt gã vào dãy nhà ngang. Cuộc chiến thành công, Phi Phi cho bày ngay trong Nam Trang ăn mừng. Bọn hắc y đại hán dự tiệc có tới ba mươi sáu người, nhân số tuy không đông nhưng hiển hiện của họ khiến chàng hết sức bất mãn.
Lần này tuy Nam Trang chưa dốc hết toàn lực kháng cự nhưng dưới mắt mọi người là Nam Trang đã kiệt lực và không xứng là đối thủ của ba mươi sáu đại hán này, dù Nam Trang có dốc toàn lực cũng chịu thêm tổn thất mà thôi. Điều ấy, Âu Dương Xuân biết rất rõ, trước khi bị giam gã còn dùng truyền âm với Diệp Từ Huy:
- Lời của lệnh sư quả nhiên không sai, tệ trang thực không thể kháng cự, từ nay tất cả đều trong vào thiếu hiệp giúp đỡ.
Trong buổi tiệc Phi Phi chính thức giới thiệu Diệp Từ Huy với bọn hắc y đại hán và giới thiệu chúng với chàng, chàng chỉ nhớ mơ hồ toàn những tên tuổi dữ dằn:
Sách mệnh vô thường Hà Thông, Bách bộ tiêu bình Nghê Côn, Độc nhãn ôn thân Bảo Lãnh Xung, Quỷ thủ thân hồn Khang Trọng Sơn, Hoạt đồ phu Phương Nhất Đao, Âm hồn bất tán Tần Phi v.v...
Chính đang lúc tất cả cất chén chúc mừng bỗng nhiên ngoài đại sảnh có tiếng quát dữ dội:
- Diệp Từ Huy, ngươi ra đây nói chuyện với bần đạo.
Phi Phi cau mày hỏi:
- Là người nào?
- Bần đạo Huyền Linh, các ngươi chỉ là một bọn chó cút đi cho rảnh mắt bần đạo.
Hiển nhiên Huyền Linh đạo trưởng trong sơn quá thịnh nộ không giữ gìn thân phận chửi tràn. Lúc ấy Nghê Côn cáu giận cười gằn:
- Huyền Linh là cái quái gì, để thuộc hạ ra giết nó cho!
Diệp Từ Huy ngăn lại:
- Đa tạ thịnh tình, việc này cứ để tiểu đệ đối phó.
Chàng xô ghế bước ra đại sảnh, Phi Phi ngăn tay lại:
- Các vị cứ việc uống vui không cần để ý đến bọn đạo sĩ Võ Đang.
Nàng là người thông mẫn dự liệu Huyền Linh đạo trưởng giận dữ tìm đến tất phải có nguyên nhân do đó nàng muốn tất cả hắc y đại hán ở lại trong sảnh để tránh ảnh hưởng đến nhân tâm.
Diệp Từ Huy bước ra đại sảnh, chỉ thấy Huyền Linh đạo trưởng đến có một mình, trường kiếm đang hoành ngang ngực, hai mắt đỏ ngầu vì lửa giận. Chàng nhớ đến ước hẹn của sư phụ với họ bất giác ôm quyền:
- Đạo trưởng...
Chỉ nói được hai tiếng “đạo trưởng", Huyền Linh đạo trưởng đã lớn giọng mắng:
- Thật là đồ thô bỉ hạ lưu, hôm nay bần đạo muốn phân sinh tử tồn vong với ngươi.
Diệp Từ Huy cau mày:
- Đạo trưởng hãy nói cho minh bạch được không?
Huyền Linh đạo trưởng giận dữ:
- Ngươi đừng giả vờ ngu ngốc, người lừa bịp chúng ta cướp cả Bắc trang rồi.
- Hừ! Cái gì gọi là lừa? Cái gì gọi là bịp? Hai bên đối địch ai có công lực, người ấy thắng, các ngươi không tự thẹn còn cố nại lý do làm gì?
Phi Phi vừa kịp ra tới bắt bẻ Huyền Linh đạo trưởng cứng họng. Nàng dứt lời liền chuyển ra “truyền âm thần công” nói vào tai chàng:
- Huy đệ ta phải giả che đậy đề phòng Lý Phi Bằng biết chuyện ta liên kết với Võ Đang coi như uổng công.
- Hiện tại chúng ta phải làm sao? Có nên nói rõ với hắn?
Phi Phi đáp:
- Hiện tại dù chúng ta có nói hết tâm cơ chưa chắc hắn đã tin, tốt nhất là bắt giữ hắn, dù Lý Phi Bằng có biết phần nào cũng không thể phán đoán ngay lập tức được.
Huyền Linh đạo trưởng bị Phi Phi nói càng thêm tức giận, im lặng một lúc lâu mới thốt lên lời:
- Hay lắm, té ra bọn ngươi đều là đồ có mắt không tròng, Diệp Từ Huy, hôm nay bần đạo sẽ vì tương lai võ lâm trừ khử họa hại.
Diệp Từ Huy rút bảo kiếm cười lớn:
- Đạo trưởng tự tìm cái chết, tại hạ chỉ chiều ý đạo trưởng thôi.
Kiếm chàng bật lên vẽ thành một vòng hoa kiếm chụp xuống ngực Huyền Linh đạo trưởng. Kiếm chàng xuất thủ khiến tình trạng khích động của Huyền Linh đạo trưởng lắng dịu xuống, đạo trưởng cười gằn cất kiếm nghênh đón.
Lần trước giao đấu cùng Huyền Linh đạo trưởng, Diệp Từ Huy đã thi triển “Huyết thủ thần công" và bị thất thủ, lần này chàng triển khai “Thần võ thần công", nhân thế uy lực hết sức tăng tiến. Sau khi đánh hơn bốn, năm chục chiêu kiếm và thân chàng hợp nhất, kiếm khí như cầu vồng tấn công mãnh liệt dị thường.
Võ Đang phái lấy kiếm thuật dương danh thiên hạ, riêng Huyền Linh đạo trưởng về kiếm pháp chỉ nhường một người duy nhất là chưởng môn, nhưng bây giờ đối diện với kiếm chiêu ào ạt như từng đợt sóng lớn của Diệp Từ Huy, đạo trưởng cũng phải lúng túng chống đỡ, bất giác trong lòng không khỏi kinh sợ tự nghĩ:
“Chỉ mấy ngày không gặp, không ngờ y đã tiến bộ đến cảnh giới mới, nếu ta không thi triển hết tuyệt học ắt sẽ thụ thương vì kiếm y. Được, ta sẽ liều mạng!”. Tâm nhiệm vừa chuyển, kiếm thế liền biến đổi triển khai liền “Thiên tâm cửu kiếm” tinh diệu tuyệt đỉnh của Võ Đang phái.
Hai người đều thi triển tuyệt học giao đấu khiến gió mây đều biến sắc, thảo mộc kinh sợ, đồng thời Phi Phi và các thủ hạ của nàng đều ngây người ra nhìn. Mọi người thể hội được sự lợi hại của Võ Đang kiếm pháp và sự cao minh của Diệp Từ Huy, nếu đối phương không phải là Diệp Từ Huy mà là bất cứ ai e rằng không ai đáng là địch thủ của Huyền Linh đạo trưởng. Nhân đó, mọi người đối với chàng càng thêm kính phục.
Thần võ thần công của Diệp Từ Huy là thiên hạ vô địch về kiếm pháp tạo chỉ cao hơn Huyền Linh đạo trưởng, dù kiếm pháp của đạo trưởng đã là cực cao nhưng về công lực và uy lực còn thấp hơn chàng một bậc tạo thành thế cực ác đấu khó phân.
Chớp mắt đã hơn quá trăm chiêu, Phi Phi ngầm đưa mắt ra hiệu cho Quỷ thủ thâu hồn Khang Trọng Sơn, hắn vội ý khẽ gật đầu, đưa tay vào áo lấy ra một vật gì đó nhét vào miệng, sau đó khoanh tay sau lưng giả như quan sát trận đấu mê mải nhưng cước bộ đã lén chuyển từ từ đến gần hai đối thủ.
Khi hắn còn cách khoảng hai trượng đợi chờ cơ hội hai môi chúm lại, dùng chân nguyên nội lực phun bắn ra một đạo hắc ảnh nhắm thẳng tới vai phải Huyền Linh đạo trưởng. Lúc ấy hai người giao đấu đang đến lúc quên cả chung quanh, không ai ngờ bị người khác ám toán, ám khí nhỏ quá, mắt thường khó thấy do đó bắn ra liền trúng, đầu vai Huyền Linh đạo trưởng đau nhói lên, kiếm thế hơi chậm lại một nháy mắt.
Cao thủ khi giao đấu chỉ cần sai một tơ hào thắng bại liền phân. Huyền Linh đạo trưởng vừa hơi chậm thế đã tạo cho Diệp Từ Huy một cơ hội. Tả chưởng chàng đánh vụt tới trúng ngay vai trái của đạo trưởng Huyền Linh đạo trưởng vừa nhận ra mãnh lực đập vào mình tức thì đau thấu xương, cước bộ không ổn phải lùi lại ba bước. Diệp Từ Huy xuất chưởng đắc thủ tiếp quát lên một tiếng lớn tung luôn một cước đá vào vùng hạ đẳng của đạo trưởng. Bị một cú đá thần tốc ấy đạo trưởng văng lên rơi xuống đất đồng thời kiếm trong tay cũng bật ra theo.
Diệp Từ Huy không tha, chỉ pháp bay xẹt tới điểm vào hai huyệt đạo Huyền Linh đạo trưởng quát to:
- Đem hắn khiêng quăng vào chỗ giam.
Tức thì một đại hán hắc y chạy đến đưa tay vác Huyền Linh đạo trưởng mang tới phòng giam cùng chỗ với Âu Dương Xuân. Diệp Từ Huy động tâm bước tới gần Phi Phi:
- Nhị tỷ, lúc nãy có phải có người ám toán hắn?
Phi Phi gật đầu mỉm cười:
- Tiểu đệ để ý làm chi? Chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ thôi.
Chàng lắc đầu:
- Vậy tiểu đệ thắng có vinh dự gì?
- Hai bên ác đấu, phương tiện nào cũng có thể dùng, người thắng vẫn vinh dự như thường.
Trong bóng đêm, một nhân ảnh phi thân vọt tới, cười hỏi:
- Vừa rồi các người bắt được ai?
Thân hình vừa dừng lại đã nhận ra đó là Lý Phi Bằng. Phi Phi chỉ Diệp Từ Huy:
- Huy đệ vừa mới bắt sống Võ Đang Huyền Linh đạo trưởng.
Lý Phi Bằng cả mừng:
- Các người bắt được Huyền Linh đạo trưởng thực là đáng mừng. Hắn ở đâu rồi?
- Đã điểm huyệt đạo hắn và giam lại.
Lý Phi Bằng vỗ vai Diệp Từ Huy:
- Hôm nay ngươi bắt sống được Huyền Linh đạo trưởng, hy vọng cuối tháng ngươi sẽ đánh bại Võ Đang chưởng môn Huyền Huyền Tử, lúc ấy chúng ta mới gọi là công thành danh toại.
Hắn có vẻ rất sung sướng, không cần hỏi kỹ tình hình, hắn vẫy tay:
- Đi, chúng ta tới xem Huyền Linh đạo trưởng ra sao.
Phi Phi hơi cau mày:
- Có gì đáng xem?
- Cô nương không biết, ta muốn nói chuyện với hắn.
Không thể chối từ, Phi Phi đành dẫn Lý Phi Bằng và Diệp Từ Huy đến chỗ giam Huyền Linh đạo trưởng. Lúc ấy huyệt đạo của đạo trưởng vẫn bị kềm chế chưa tỉnh lại.
Lý Phi Bằng tiến tới trước vươn tay vỗ vào huyệt đạo của đạo trưởng, Huyền Linh đạo trưởng vẫn bất động, thủ pháp của Lý Phi Bằng xem ra vô dụng. Diệp Từ Huy tiến lên:
- Đệ tử đã dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt hắn...
Mặt Lý Phi Bằng ửng đỏ vì thẹn:
- Ngươi giải huyệt mau, ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Chàng vỗ liền mấy cái vào bộ vị Huyền Linh đạo trưởng, đạo trưởng tỉnh lại ngay tức thì và bên tai liền nghe tiếng truyền âm của chàng:
- Đạo trưởng, sự việc bất đắc dĩ, xin đạo trưởng nguyên lượng. Hiện tại, tại hạ đã giải khai huyệt đạo cho đạo trưởng, nhưng hy vọng đạo trưởng không nên sơ suất, đợi thời cơ, tại hạ sẽ giải thoát...
Huyền Linh đạo trưởng ngầm hít một hơi chân khí thử vận khí hành công, quả nhiên thể trạng đã bình thường, mở mắt nhìn thấy đứng bên cạnh Diệp Từ Huy và Phi Phi là một tráng niên Lý Phi Bằng tuy là môn hạ của Nam Bình Kiều Đỗ lão nhân nhưng chưa hề gặp mặt Huyền Linh đạo trưởng nên đạo trưởng không biết hắn là ai, do đó đạo trưởng không thèm để ý gì đến hắn.
Lý Phi Bằng “hừ” một tiếng:
- Con trâu nước Huyền Linh kia, đừng có giả vờ giả vịt nữa, ngươi biết bản nhân là ai không?
Huyền Linh đạo trưởng không nhìn lên, cười lạnh lẽo:
- Bất kể ngươi là ai cũng chỉ là đồ sâu bọ.
Lý Phi Bằng tự chỉ vào mình:
- Bản nhân họ Hướng, gia phụ Hướng Đông Dương đã bị bọn Võ Đang các ngươi hành hạ khổ sở mấy chục năm trời.
Huyền Linh đạo trưởng cười gằn một tiếng:
- Ngươi là con của Hướng Đông Dương cũng có sao?
Lý Phi Bằng đáp:
- Võ Đang phái các ngươi và Hướng gia chúng ta thù sâu như biển, hôm nay ngươi đã lọt vào tay ta, ngươi sẽ phải đền tội.
Huyền Linh đạo trưởng “xì” một tiếng khinh thị:
- Ngươi có thủ đoạn đê hèn gì, cứ thi hành hết ra ta coi.
Lý Phi Bằng trừng mắt:
- Ngươi không tin phải không?
Hắn giơ tay định chụp vào đầu vai Huyền Linh đạo trưởng. Diệp Từ Huy vội kêu lên “sư phụ" vươn tay chận tay hắn lại. Lý Phi Bằng đối với Diệp Từ Huy cũng có nể nang ngữ khí biến liền:
- Cái gì?
Chàng đáp:
- Dù sao hắn cùng đã lọt vào tay ta, hà tất phải ra tay ngay bây giờ...
Lý Phi Bằng giận dữ:
- Ta muốn giết hắn ngay mới hả giận.
Phi Phi mỉm cười xen vào:
- Ngũ gia, hà tất chúng ta phải bẩn tay, chúng ta hãy quay về uống rượu mừng công cái đã.
Lý Phi Bằng lắc đầu:
- Khoan đã, ta còn hỏi hắn một câu.
Tiếp dó quay lại quát hỏi Huyền Linh đạo trưởng:
- Con trâu đáng chết kia, nghe nói ngươi là người thứ hai trong Võ Đang luyện được “Đại thanh cương khí" có phải không?
Huyền Linh đạo trưởng nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi như không hề nghe câu hỏi. Diệp Từ Huy vội xen lời:
- Sư phụ, cái ấy không cần hắn trả lời, con cũng biết “Đại thanh cương khí" của hắn ít nhất cũng đạt được bảy thành hỏa hầu, lần trước con đã thất thủ vì hắn đó.
Lý Phi Bằng nói:
- Hắn nếu quả biết “Đại thanh cương khí" thì cực tốt. Ta sẽ mang hắn đi.
Dứt lời, vươn tay điểm huyệt Huyền Linh đạo trưởng liền. Diệp Từ Huy vừa muốn ngăn cản nhưng Phi Phi đã ngầm kéo áo chàng ra hiệu không nên can thiệp. Lý Phi Bằng điểm ba huyệt đạo trên thân đạo trưởng rồi vác đạo trưởng lên vai buột miệng nói một câu:
- Ta bắt người này đi, hai người tạm thời thủ phòng nơi đây đợi lệnh hành sự.
Thân hình chuyển động chớp nhoáng mang Huyền Linh đạo trưởng đi. Diệp Từ Huy không đoán nổi Lý Phi Bằng định xử trí đạo trưởng ra sao, trong lòng không thể an ổn, nếu hắn hãm hại đạo trưởng tất chàng cũng có liên hệ, do đó vừa đi ra ngoài chàng vừa nói với Phi Phi:
- Nhị tỷ, tiểu đệ không yên tâm về Huyền Linh đạo trưởng, tiểu đệ phải theo họ xem sao?
Vừa dứt tiếng không cần sự đồng ý của Phi Phi, chàng điểm song cước cất cao thân vọt theo hướng Lý Phi Bằng đuổi theo. Chàng triển khai thân hình cực mau, trong khoảnh khắc đã nhìn thấy Lý Phi Bằng đang tập trung phi hành tới trước.
Diệp Từ Huy ngấm ngầm theo hộ tống một lúc lâu, chỉ mong Lý Phi Bằng không hãm hại Huyền Linh đạo trưởng giữa đường là đủ yên tâm trở về Nam Trang. Chính lúc chàng đang chuẩn bị quay về, bỗng nghe Lý Phi Bằng kêu lên một tiếng, quăng mạnh Huyền Linh đạo trưởng xuống.
Thân hình Huyền Linh đạo trưởng văng lên không trung liền rung vai thi triển chiêu “Đại bằng triển xí” phiêu phiêu rơi xuống trước mặt Lý Phi Bằng. Lý Phi Bằng trợn trừng hai mắt kinh ngạc ú ớ:
- Ngươi... ngươi...
Huyền Linh đạo trưởng cười lớn:
- Thủ pháp của ngươi đâu làm gì được bần đạo, bây giờ ngươi hãy theo bần đạo đi.
Lý Phi Bằng cười lạnh:
- Theo ngươi đi, ngươi nói dễ nghe quá, dù ngươi có tự giải huyệt được cũng khó thoát khỏi tay ta.
- Ngươi xuất thủ đi.
Lý Phi Bằng lật tay rút trường kiếm chỉ vào mặt Huyền Linh đạo trưởng:
- Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Hướng gia.
Hắn vọt thân tới, trường kiếm rung động đâm thẳng vào ngực Huyền Linh đạo trưởng. Trường kiếm của Huyền Linh đạo trưởng đã mất từ lúc nãy, hiện tại chỉ còn hai tay không nhưng vẫn không coi Lý Phi Bằng vào đâu, liền triển khai “Không thủ nhập bạch nhận” ác đấu cùng họ Lý. Hai bên chưa đánh quá hai mươi chiêu bỗng nghe một tiếng lảnh lót:
- Song phương ngừng lại!
Tiếng đến là người đến, đó là Phi Phi từ trên không lướt tới. Sau khi động thủ với Huyền Linh đạo trưởng, Lý Phi Bằng mới biết đạo trưởng quả thực lợi hại phi thường, hôm nay muốn đơn thân thắng được đối phương không phải chuyện dễ, trong lòng đang nóng vội đúng vào lúc Phi Phi xuất hiện. Lý Phi Bằng càng thêm phấn chấn tinh thần không chịu dừng tay, càng tấn công dữ dội đồng thời luôn miệng kêu:
- Phi Phi cô nương đến đúng lúc lắm, chúng ta không thể để con trâu ngu này trốn thoát.
Chưa dứt lời đã nghe giọng lạnh lùng của Phi Phi:
- Các ngươi không nghe ta dừng tay ư?
Lý Phi Bằng nhìn thấy Phi Phi không ra tay tương trợ, dũng khí bèn tan biến, động thân lùi lại kinh ngạc chất vấn Phi Phi:
- Phi Phi, cô nương làm sao thế?
Vút! Vút! Tám hắc y sát thủ phi thân đến vây Lý Phi Bằng vào giữa. Hắn càng thêm kinh ngạc thốt lên hốt hoảng:
- Phi Phị..
Phi Phi không thèm nhìn hắn, lạnh lùng ra hiệu cho tám thủ hạ:
- Bắt sống hắn cho ta!
Lý Phi Bằng gầm lên:
- Các ngươi điên rồi ư?
Nhưng tám hắc y sát thủ ấy vẫn lãnh đạm vũ lộng đao quanh vây đánh Lý Phi Bằng. Phi Phi quay sang Huyền Linh đạo trưởng đang kinh ngạc đứng bên, nàng ôm quyền:
- Đạo trưởng, xin lỗi để đạo trưởng kinh sợ, mời đạo trưởng trở về, chuyện nơi đây không liên quan gì đến đạo trưởng.
Thần sắc Huyền Linh đạo trưởng nghi hoặc:
- Sự thực chuyện các ngươi là thế nào?
Phi Phi đáp:
- Phiền đạo trưởng về báo với chưởng môn, chúng ta không phải là những kẻ bội tín nuốt lời, chuyện chúng ta tập kích Bắc trang chính chúng ta cũng bị lừa và bị lợi dụng. Khi đạo trưởng đến Nam Trang vì trước đông người không biết ai là gian tế nên không thể giải bày và đành chịu đắc tội với đạo trưởng. Hiện nay chúng ta đã phát hiện được tên này sắp về báo tin với đồng bọn nên buộc phải ngăn cản hắn.
Huyền Linh đạo trưởng chợt tỉnh ngộ, bật kêu “a” một tiếng:
- Thế ra như thế, bần đạo sẽ lập tức về bẩm báo với chưởng môn, xin cáo từ.
Nói xong, chuyển thân đi liền.