Hồi 7
Truy Tìm Dấu Ẩn Dật
Nào Ngờ Gặp Ân Nhân

Đường Vĩnh Thắng “ô” một tiếng:
- Sự thực rõ ràng còn đây, các ngươi hãy giương mắt ra mà nhìn.
Nói xong hắn tự kéo áo lên rõ ràng lộ ra một mũi cương châm vẫn còn đâm tại lưng áo hắn. Hắn tự tay rút mũi cương châm ra quăng xuống đất gượng cười:
- Chẳng lẽ mũi châm này do ta tự đâm vào thân ta ư? Hừ, nếu ta không bị thương trước, với võ công của ngươi mà đả thương được ta ư?
Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh kinh dị không nói được một lời, nếu quả thật như Đường Vĩnh Thắng nói thì phần lỗi rõ ràng thuộc về Cái Bang bọn hắn rồi. Phạm Trung Kiệt lên tiếng rất đúng lúc:
- Đường đại hiệp, mũi cương châm này không phải do đệ tử Cái Bang bắn ra.
Đường Vĩnh Thắng cười nhạt:
- Đương nhiên đời nào các ngươi chịu thừa nhận.
Trương Thế Xương tiếp lời:
- Đúng là không do Cái Bang chúng ta bắn, người bắn cương châm lúc nãy đã bị chúng ta phát hiện, tiếc rằng y đã đào tẩu mất rồi.
Thôi Phúc Sinh gằn giọng:
- Là người nào?
Trương Thế Xương đáp:
- Tiểu Hổ Tử.
Thôi Phúc Sinh kinh ngạc biến sắc:
- Là y ư? Có lẽ nào?
Trương Thế Xương thâm hiểm:
- Đó chính là điều chúng ta không ngờ tới.
Đường Vĩnh Thắng hỏi:
- Tiểu Hổ Tử là ai?
Vẫn Trương Thế Xương đáp:
- Đó là một tên tiểu hài tử trước đây chúng ta thu dụng để coi vườn rau.
- Y đâu mất rồi?
- Chúng ta không giữ nổi y, để y đào tẩu mất rồi.
Đường Vĩnh Thắng cười gằn:
- Một đứa tiểu tốt mà không lưu giữ nổi, các ngươi nói ta không thể tin.
Thôi Phúc Sinh cười gượng:
- Đường đại hiệp có tin hay không là tùy. Sau này tệ bang nhất định sẽ làm minh bạch. Còn chuyện người bị đả thương, chúng ta thành thật xin lỗi. Bạch đà chủ bị người đả thương chúng ta nói thẳng, xin người cho chúng ta thuốc giải. Chuyện ngày hôm nay tạm thời bỏ qua, ngươi đồng ý chứ!
Đương nhiên Đường Vĩnh Thắng không tin mấy lời hoa mỹ ấy, nhưng trong tình hình này, hắn đang lọt vào tay đối phương, không giao thuốc giải cũng chẳng được nào.
Hắn đành rút từ trong áo ra một lọ nhỏ dốc ngược đổ ra một viên thuốc đưa cho Thôi Phúc Sinh khẽ gật đầu:
- Được, chuyện hôm nay chúng ta tạm chấm dứt, sau này mới tính.
Nói xong hắn giao thuốc, đứng dậy định đi về.
Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh vội vàng đem thuốc giải cho Bạch Kiên. Uống xong, Bạch Kiên tỉnh dậy, tất cả kéo vào trong đại sảnh. Sau khi nghe kể mọi chuyện vừa xảy ra, Bạch Kiên lắc đầu than:
- Thì ra tên Tiểu Hổ Tử cố ý lập mưu ly gián, hôm nay chúng ta không nên khinh thường để sổng y.
Phạm Trung Kiệt nói:
- Theo ta thấy Tiểu Hổ Tử chỉ là một đứa bé không thể dám ra mặt chống đối Cái Bang. E rằng sau lưng y còn tiềm phục ai đó sai khiến chăng?
Bạch Kiên trầm ngâm:
- Nếu cho rằng có người tiềm phục sai khiến y thì chỉ có Cửu Hoa nương Mạc Quyên Quyên mà thôi. Mạc Quyên Quyên có lý do xúi bẩy Tiểu Hổ Tử chống đối Cái Bang chúng ta vì trước đây bà ta bắt con trai Lý Bạch Vạn đã bị Cái Bang phá vỡ mưu đồ bất chính của y thị.
Phạm Trung Kiệt hỏi:
- Ngươi nắm vững hành tung Mạc Quyên Quyên chứ?
Bạch Kiên đáp:
- Không. Nghe nói y thị đã bị bọn “Thất tinh bang” truy sát, chẳng biết sống chết ra sao.
Phạm Trung Kiệt tuy niên kỷ chưa lớn nhưng tỉnh táo hơn người, không hổ thẹn là “Cái Bang tam kiệt”, hắn nhăn tít cặp lông mày:
- Chúng ta cần phải tra cứu chuyện này cẩn thận. Còn chuyện liên quan đến Đường Vĩnh Thắng, chúng ta nên chịu nhún để đạt đại sự, ta sẽ đích thân đến thăm hỏi hắn và tìm hiểu cho minh bạch.
Bạch Kiên đáp:
- Vâng, thuộc hạ xin sửa soạn lập tức.
Nơi ở Đường Vĩnh Thắng đã được các đệ tử Cái Bang theo dõi nắm được nên Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt được các đệ tử dẫn thẳng đến nơi. Đường Vĩnh Thắng không trú ngụ trong tửu lâu khác điếm, hắn lấy thân phận thượng khách trú ngụ trong một ngôi chùa.
Gian phòng của Đường Vĩnh Thắng vẫn còn ánh đèn, rõ ràng từ khi từ vườn rau trở về hắn chưa an giấc. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt không muốn kinh động tới ai khác, cả hai khinh thân đến gần phòng họ Đường do Bạch Kiên dẫn đầu gõ vào cửa phòng nói:
- Cái Bang Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên xin được yết kiến Đường đại hiệp.
Câu nói của hắn rất thành khẩn, ngữ khí lại rất khách sáo. Thế nhưng, trong phòng rõ ràng nghe tiếng hô hấp mồn một mà Đường Vĩnh Thắng không lên tiếng trả lời. Bạch Kiên cau mày quay lại nhìn Phạm Trung Kiệt, Phạm Trung Kiệt khẽ gật đầu ra hiệu. Bạch Kiên xô nhẹ cánh cửa, chỉ khép hờ nên mở ra ngay, gió thổi tạt vào khiến ngọn đèn giao động.
Dưới bóng sáng chập chờn chỉ thấy Đường Vĩnh Thắng đanh khoanh chân ngồi vận công điều tiết hơi thở. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt chờ đợi chốc lát, thấy hắn đang vận công đến giai đoạn quan trọng, không tiện kinh động, hai người đưa mắt ra hiệu, nhẹ nhàng lui ra cửa khẽ khép cánh cửa lại cho Đường Vĩnh Thắng.
Đang lúc họ ra tới sân ngoài bỗng thấy một bóng hòa thượng lướt tới:
- Ban đêm nhị vị thí chủ đến chùa hèn làm chi?
Bạch Kiên thi lễ đáp:
- Tại hạ vì có việc cần đến bái yết Đường đại hiệp, không ngờ đại hiệp chính đang dụng công điều tức, không dám khinh động. Gặp sư phụ đây thật may, xin nhờ sư phụ chuyển lời tới Đường đại hiệp được chăng?
Vị hòa thượng ấy chắp tay:
- Nhị vị thí chủ cần dặn dò gì xin cứ nói lại, tiểu tăng sẽ chuyển báo cho Đường thí chủ.
Bạch Kiên nói:
- Nhờ sư phụ chuyển lời của Cái Bang Phạm Trung Kiệt và Cửu lãnh giang phân đà chủ Bạch Kiên đến vấn an và xin lỗi Đường đại hiệp.
Vị hòa thượng “a” một tiếng:
- Té ra là nhị vị đại hiệp Cái Bang, tiểu tăng thất kính.
Vừa nói vừa chắp tay cúi đầu thi lễ. Bạch Kiên và Phạm Trung Kiệt tạ từ hòa thượng trở về khu vườn rau, nhân vì suốt đêm mệt mỏi, Thôi Phúc Sinh đã sai chuẩn bị sẵn một mâm rượu tiêu khiển cho qua đêm. Bỗng nhiên một tên đệ tử Cái Bang thở hổn hển chạy vào bẩm báo:
- Khải bẩm đà chủ, Đường Vĩnh Thắng đang ngụ tại Đại Giác tự vừa phát hiện hắn trúng một chưởng giữa ngực trong phòng của hắn.
Bạch Kiên rung rinh vì kinh dị, nhìn Phạm Trung Kiệt kêu lên:
- Nguy rồi, Đường Vĩnh Thắng bị thương khi chúng ta ra về, sự việc này mang lụy đến cả chúng tạ..
Phạm Trung Kiệt cũng biến sắc cố trấn tĩnh.
Hãy nói về Tiểu Hổ Tử không muốn xung đột với Cái Bang, dằn cơn giận rời khu vườn rau, y vẫn ấm ức vì không tìm ra người ngầm ám toán Đường Vĩnh Thắng để làm bẽ mặt Cái Bang chơi. Vừa đi y vừa suy nghĩ, cuối cùng quyết định tìm tới Thái viên ngoại gia trang thăm dò xem động tĩnh ra sao, trước khi đến gia trang Thái viên ngoại, Tiểu Hổ Tử tìm một nơi yên tĩnh vận công điều kiết chân khí một lúc xong mới thay đổi xiêm y, hóa trang thành một đứa bé thôn dã nghèo khổ lén lút chui vào vườn sau nhà họ Thái.
Nhà họ Thái viên ngoại ở phía đông làng Thập Lý, tường nhà kế cận với đường dẫn tới làng Thập Lý, kế đó là một cánh đồng rộng lớn. Khu nhà của viên ngoại chiếm một diện tích bao la kẻ ăn người ở đông đúc, hiển nhiên là một khu nhà lớn bậc nhất ở làng Thập Lý này.
Khi Tiểu Hổ Tử tới nơi, đương nhiên y thi triển công phu vượt qua tường cao. Vào đến vườn sau y nằm dưới một gốc cây đánh một giấc ngủ say. Chờ đến khi bị đá một cái tỉnh dậy, y mơ hồ nhìn lên một hán tử hơn hai mươi đứng trước mặt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ:
- Đại thúc, cháu đâu có làm gì... đại thúc... hãy cho cháu ngủ thêm một chút.
Từ bé Tiểu Hổ Tử đã quen van nài xin xỏ mọi người, y vừa nói câu ấy rất đúng giọng điệu kêu van đáng thương của một đứa bé ăn xin khiến tên hán tử vừa đá y cũng có vẻ mũi lòng:
- Ngươi không mau mở mắt ra mà xem nơi này là đâu mà lại vào đòi ngủ?
Tiểu Hổ Tử kinh ngạc đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh:
- Cái này... cái này... cháu không biết là nơi đâu.
Tên hán tử quát to:
- Nói, làm sao ngươi vào đây được?
Tiểu Hổ Tử co người lại ấp úng:
- Cháu... cháu theo cái cửa nhỏ kia vào đây.
Sau gốc cây ấy quả là có một cánh cổng nhỏ, nhưng cánh cổng ấy không hề mở.
Tên hán tử đưa mắt nhìn thấy then cài vẫn còn ở đó, hắn lắc đầu nghĩ thầm:
“Dù tiểu tử này có lớn hơn cũng không có cách nào vượt qua tường được, cổng sau vẫn đóng, làm sao y vào được? Hà, phải rồi, chắc trong này có người nào vừa đi ra vừa lúc y lừa cơ chui vào đây.” - Hừ! Tiểu Đông! Ngươi gan thật, dám dẫn người ngoài vào vườn làm gì?
Đột nhiên theo tiếng nói một người khác xuất hiện, thân pháp người này vừa mau vừa lạ lùng, vừa cất bước đã đến gần trước mặt. Tên hán tử hoảng hốt hướng người thi lễ:
- Ngô gia, tiểu tủ này đâu phải do tiểu nhân dẫn vào, chính tiểu nhân phát hiện y đang nằm ngủ ở đây, tiểu nhân đang tra hỏi...
Người mới đến niên kỷ đã trên năm mươi, trong tay cầm một ống hút thuốc, vẻ mặt thâm trầm nghiêm trang, xem ra cũng có chút ít thân phận. Ngô gia “hừ” một tiếng:
- Y dùng cách nào vào đây?
Tên Tiểu Đông đáp:
- Y nói theo cửa sau vào nhưng cửa sau vẫn đóng.
Ngô gia nói:
- Thế thì nhất định phải có người lén lút vừa ra bị y lẻn vào đúng lúc.
Tiểu Đông gật đầu:
- Tiểu nhân chính cũng nghĩ vậy.
- Ngươi có hỏi y là con cái nhà ai chưa?
- Dạ thưa chưa.
- Vậy ngươi hãy hỏi đi!
Tên Tiểu Đông quát:
- Nói mau, ngươi là con cái nhà ai? Ngươi tên họ là gì?
Tiểu Hổ Tử run run đáp:
- Cháu... cháu... không phải kẻ xấu, cháu đi qua đây đói bụng quá đến xin tí cơm nguội nhưng vì chẳng thấy ai cả, không dám kinh động, không ngờ ngủ thiếp đi lúc nào...
Tiểu Hổ Tử phát âm bằng thứ khẩu âm ở Phổ Độ trấn. Ngô gia vừa nghe qua biết liền y không phải người bản địa liền gật đầu:
- Họ tên ngươi là gì? Ngươi bé tí xíu thế này chẳng lẽ không đi cùng người lớn?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Cháu họ Ngô, người ta đều gọi cháu là Tiểu Thố Tử, nhân vì phụ mẫu đều đã bệnh chết, trong nhà không còn một hột gạo, cháu đành phải bỏ đi.
Tiểu Hổ Tử nghe tên hắn được gọi là Ngô gia, do đó bịa đại mình họ Ngô, đó là cách để lấy cảm tình người khác cùng họ. Quả nhiên, vị Ngô gia kia hòa hoãn hẳn:
- Ngươi dự định đi đến đâu?
Tiểu Hổ Tử đáp liền:
- Cháu định đến Cửu Giang, cháu có một người anh họ bán đậu hủ ở Cửu Giang, cháu định tìm anh ấy.
Tiểu Đông hỏi:
- Anh họ ngươi ở Cửu Giang nhưng nhà ngụ tại nơi nào?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Không biết nữa, cháu nghĩ cứ tìm mãi chắc cũng ra.
Tiểu Đông bật cười:
- Ngươi biết Cửu Giang rộng lớn thế nào không, nếu ngươi không biết địa chỉ người anh họ kia, e rằng khó mà tìm ra hắn.
Mục đích của Tiểu Hổ Tử chỉ muốn làm giảm bớt tình trạng căng thẳng, y giả vờ mở to mắt kinh ngạc:
- Cửu Giang lớn đến thế ư? So với làng này lớn hơn nhiều không?
Ngô gia cũng bật cười:
- Tiểu Đông, mang y đến nhà bếp cho y ăn một bữa rồi thả cho y đi!
Ngô gia chuyển thân đi sau khi dặn dò câu ấy, hốt nhiên Tiểu Đông kêu lên một tiếng:
- Ngô gia, có thể nào giữ y lại làm một đứa sai việc vặt được không?
Ngô gia đáp:
- Như vậy sao được?
- Y không phải là dân bản địa... nhưng tiểu nhân nghe nói Hồ lão lão có dặn muốn tìm một người xa lạ làm kẻ sai vặt, vậy ta cứ giữ y lại cũng tốt đó.
Ngô gia hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu:
- Vậy ngươi hãy đem y tới cho Hồ lão lão xem thử rồi cứ theo lời dặn bảo của Hồ lão lão.
Tiễn Ngô gia xong, Tiểu Đông quay lại hỏi Tiểu Hổ Tử:
- Tiểu Thố Tử, ta xem ngươi chẳng cần đến Cửu Giang làm gì nữa, ngươi có thích ở lại đây làm việc không?
- Cháu rất thích, việc gì cháu cũng có thể làm được.
- Không biết chúng ta sẽ chỉ cho, chỉ cần ngươi thích là được.
Tiểu Đông vui vẻ dẫn Tiểu Hổ Tử vào nhà bếp ăn một bụng no rồi dẫn y tắm rửa sạch sẽ xong mới dẫn đi ra mắt Hồ lão lão. Đi xuyên qua nhiều dãy hành lang khúc khuỷu tiến vào mấy lớp cửa mới tới một gian phòng lớn, Tiểu Đông dặn:
- Tiểu đệ cứ đi theo ta, gặp Hồ lão ão phải cung kính lắm đấy.
Giữa gian phòng ngồi chễm chệ một lão bà tóc tắng như tơ. Lão bà bà ấy mập mạp mặc một chiếc áo gấm màu tím ngồi trên một ghế bành có tiểu nha hoàn hầu bên cạnh. Lão bà đang hút một hơi thuốc dở dang. Tiểu Đông thi lễ rất kính cẩn:
- Ngô gia tìm được một đứa bé xin lão lão chỉ thị có nên giữ y lại sai khiến chăng?
Hồ lão lão hít hết hơi thuốc, hai mắt mơ màng nhìn Tiểu Hổ Tử lướt qua, buông thỏng một câu:
- Được, giữ y lại cũng được!
Thậm chí đến hỏi Tiểu Hổ Tử một câu lão bà bà cũng chẳng thèm. Từ đó Tiểu Hổ Tử lưu lại trong Thái phủ. Y là người rất lanh lợi cực kỳ khéo miệng, gặp ai cũng gọi là đại thúc, đại ca nên chẳng mấy chốc thu được cảm tình của hầu hết mọi người trong phủ. Chỉ chưa lần nào y có cơ hội vào trong nội thất. Còn ở các gian nhà ngoài tuyệt không có điều gì đáng khả nghi, có lẽ tất cả bí mật trong Thái phủ đều giấu ở trong nội thất.
Trong lòng rất nôn nóng tìm hiểu bí mật trong nội thất nhưng y cố nhẫn nại chờ đợi không dám vọng động.
Một ngày nọ mới sáng sớm bỗng có lệnh của Hồ lão lão gọi y vào. Đây là lần thứ hai y được vào gian phòng chỉ toàn phụ nữ. Gặp mặt Hồ lão lão, lão chỉ nói một câu:
- Từ hôm nay, ngươi sẽ làm việc trong nội viện.
Chỉ nói một câu ấy, Tiểu Hổ Tử đã được một nha hoàn tên Xảo Yến dẫn ra rồi lại dẫn vào một sảnh đường, chỉ thấy trong sảnh đường có sẵn hơn mười nha hoàn lớn nhỏ.
Xảo Yếu giới thiệu y khắp một lượt rồi nói với mọi người:
- Y tên Tiểu Thố Tử, từ nay tất cả mọi người đều sai y truyền báo nhé.
Trong bọn có một tiểu nha hoàn cười khúc khích:
- Kể cả đưa thư tình nữa ư?
Cả bọn cười nức nẻ. Xảo Yến lại dẫn Tiểu Hổ Tử đi coi khắp lượt nội viện để y biết đường đi nẻo về, vừa đi vừa dặn dò y các quy cũ trong Thái phủ, cuối cùng dẫn đến một cánh cửa vàng nhỏ bé, Xảo Yến đặc biệt trịnh trọng nói:
- Cánh cửa này cấm tuyệt không ai được bước vào, ngươi nhớ kỹ kẻo chết oan mạng đó...
Tiểu Hổ Tử nghe nàng ta nói quá nghiêm trọng không dằn được tính hiếu kỳ vươn đầu định nhìn vào, không ngờ vừa ló đầu vào chưa nhìn thấy gì bỗng nghe “Soạt” một tiếng, một ánh đao chớp nhoáng chém vụt xuống.
Tiểu Hổ Tử kinh dị kêu thầm:
“Xong rồi, thế là lộ hết chân tướng”.
Vừa động nghĩ chưa kịp có hành động gì Xảo Yến đã kinh hô một tiếng:
- Cô nương xin hạ thủ lưu tình!
Đồng thời cùng với câu nói kéo giật y lại khiến y ngã lăn xuống đất, may mà đao chém không trúng. Tiểu Hổ Tử kêu lên “ái chà” thất thanh lồm cồm bò dậy. Trong chớp mắt chỉ thấy thân ảnh di động, xuất hiện một nữ nhân lông mày đen mắt to trợn trừng quát:
- Nhớ đấy, lần sau còn làm thế, đầu ngươi ắt để lại đây đó.
Xảo Yến cung thân kính cẩn nói:
- Vâng, y vốn là người mới đến chưa biết quy cũ, lần sau tuyệt không dám tái phạm.
Nữ nhân “hừ” một tiếng khép chặt cánh cửa màu vàng. Xảo Yến đỡ Tiểu Hổ Tử dậy, trách móc:
- Ngươi xem đó, chỉ cần sai một chút là chết rồi. Lần sau ngươi lưu tâm cẩn thận nhé.
Tiểu Hổ Tử giả vờ thất kinh hồn vía:
- Chỉ Xảo Yến, nữ nhân ấy thật hung ác. Trong ấy sự thực là nơi ở của ai vậy?
Xảo Yến đáp:
- Đó là biệt viện của viên ngoại phu nhân, không ai được vào một bước.
Y thuận miệng hỏi luôn:
- Chẳng lẽ viên ngoại cũng không được vào ư?
Ngay viên ngoại một tháng cũng chỉ được vào hai lần thôi.
Tiểu Hổ Tử “a” một tiếng:
- Thảo nào đệ thấy viên ngoại cư trú bên ngoài hoài.
Xảo Yến giục:
- Thôi không nói chuyện ấy nữa, chúng ta rời chỗ này mau.
Thấm thoát Tiểu Hổ Tử đã ở trong Thái phủ mười ngày, mỗi ngày trừ việc truyền lệnh cho nơi này nơi nọ, đưa cái này đến phòng này, cái kia sang phòng nọ, y chẳng còn gì để làm nữa. Y cố giấu hành vi, không để lộ chân tướng, chờ đợi cơ hội.
Quả nhiên, trời không phụ người có lòng, cuối cùng y đã gặp một cơ hội. Hôm ấy Tiểu Hổ Tử đang mang thuốc hút vào cho Hồ lão lão, chợt thấy bên cạnh chỗ Hồ lão lão vẫn ngồi có một nữ nhân trẻ tuổi ngồi kế bên. Chuyện ấy không có gì lạ.
Điều lạ lùng là, vừa đối diện với nữ nhân ấy, cả hai đều ngây người kinh dị. Thì ra, nữ nhân ấy chính là tứ thư thư Xuyến Xuyến của y, Tiểu Hổ Tử đứng ngây người như gỗ, còn XUyến XUyến chỉ ngạc nhiên một chút đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ y hỏi Hồ lão lão:
- Lão lão, tiểu tử này vào đây làm bao giờ vậy?
Hồ lão lão dường như không biết gì, mỉm cười thản nhiên:
- Phu nhân, y là do Ngô gia tiến cử, tên Tiểu Thố Tử, đừng cho y còn quá nhỏ, y rất thông minh chăm việc đó!
Xuyến Xuyến khẽ gật đầu, Hồ lão lão nói tiếp:
- Tiểu Thổ Tử, sao chưa bái kiến phu nhân đi?
Tiểu Hổ Tử giật mình tỉnh lại, ngập ngừng bước tới bái một bái dài:
- Tiểu Hổ Tử bái kiến phu nhân.
Tiểu Hổ Tử cố ý thăm dò Xuyến Xuyến nên giả vờ hàm hồ nói sai từ “Tiểu Thổ Tử” thành “Tiểu Hổ Tử”, nếu như Xuyến Xuyến còn nhớ lại tình chị em với y tự sẽ hiểu, còn không, y vẫn có quyền không nhận mình là Tiểu Hổ Tử. Vì hiện này y vẫn nhỏ bé như bốn năm trước, Xuyến Xuyến không tài nào xác định y là Tiểu Hổ Tử được.
Xuyến Xuyến cười tươi rất đẹp, nâng Tiểu Hổ Tử lên:
- Ngươi rất giống một huynh đệ của ta, mau đứng lên!
Tiểu Hổ Tử ngầm thở phào một hơi mỉm cười:
- Tứ thư, đệ chỉ sợ chị không nhận ra đệ.
Xuyến Xuyến cười:
- Vì sao ta không nhớ ngươi, ta vẫn thường nhắc ngươi với phu quân ta thôi.
Hồ lão lão mở tròn hai mắt:
- Phu nhân, y là huynh đệ của phu nhân ư?
Xuyến Xuyến gật đầu vui vẻ đáp:
- Đúng đó. Chúng ta thất lạc nhau đã quá bốn năm.
Hồ lão lão vội ngồi thẳng lên nắm lấy tay Tiểu Hổ Tử ấn xuống ghế:
- Cháu ngoan ơi, sao cháu không chịu nói cho sớm?
Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Cháu biết nói sao? Cháu đâu có ngờ chị Xuyến Xuyến lại ở đây.
Hồ lão lão ra lệnh:
- Dọn rượu lên, dọn rượu, cơ hội khó tìm, phu nhân lần này vui chứ?
Xuyến Xuyến gật đầu, Hồ lão lão thú vị cười tươi:
- Phu nhân, chị em phu nhân xin cứ tự nhiên hàn huyên, lão thân còn có chút chuyện xin phép được đi một lát.
Vừa cười Hồ lão lão vừa đi ra ngoài. Xuyến Xuyến nhìn Tiểu Hổ Tử thở dài hỏi:
- Tiểu Hổ Tử, sao tiểu đệ cứ còn nhỏ mãi thế? Chút nữa ta nhận không ra rồi.
Tiểu Hổ Tử cũng cười:
- Thực tiểu đệ cũng không biết tại sao mình không lớn được.
Hốt nhiên Xuyến Xuyến “a” một tiếng:
- Đại tẩu của tiểu đệ ra sao rồi?
Tiểu Hổ Tử cau mày:
- Tiểu đệ không ở cùng đại tẩu nên chẳng biết gì tin tức của bà, chẳng lẽ thư thư cũng không biết sao?
Xuyến Xuyến lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
- Thế còn ba vị thư thư kia đâu?
- Cũng không biết.
Y thở dài buồn bã:
- Xem ra chỉ sống sót lại thư thư và tiểu đệ mà thôi.
Xuyến Xuyến đỏ hoe hai mắt:
- E rằng chỉ còn sống sót hai người chúng ta thật sao... Sao tiểu đệ trốn thoát được bọn “Thất tinh bang” ngày đó?
- Rất may tiểu đệ gặp sư phụ cứu thoát.
Xuyến Xuyến long lanh ánh mắt:
- Sư phụ tiểu đệ là ai?
- Hận Hải Du Hồn!
Xuyến Xuyến cau cặp lông mày liễu:
- Cái gì là “Hận Hải Du Hồn"?
Tiểu Hổ Tử bật cười:
- Không biết thư thư có bao giờ nghe nói đến tên “Quỷ diện nhân lang” không?
Xuyến Xuyến “a” một tiếng:
- Có, tại sao hắn lại thành sư phụ tiểu đệ?
- Toàn là do tình cờ cả, sư phụ cần một người gánh nước nấu cơm, còn tiểu đệ không biết về đâu, bèn theo người vậy.
- Nghe nói hắn là người cực kỳ lợi hại, hắn đối với tiểu đệ ra sao?
- Sư phụ đối với tiểu đệ rất tốt, dạy cho tiểu đệ rất nhiều điều hay.
Xuyến Xuyến gật đầu:
- Được đấy, rõ ràng tiểu đệ bản lĩnh đã hơn xưa nhưng có ý giấu chưa để lộ, tiểu đệ có mục đích gì chăng?
- Có thể nói có mà cũng có thể nói không.
- Đừng đùa nữa, hãy nói thực cho ta nghe với nào.
Tiểu Hổ Tử do dự, y không muốn nói ra quá sớm:
- Sự việc là thế này... Ủa, tiểu đệ có hai người bạn kết nghĩa, thư thư có biết không?
- Đương nhiên có biết, một là tên chủ tiệm gạo và một là tên bán quán mì nhưng sự thật là tay chân của Cửu Giang, tổng đầu Hòa nhân kim ưng Lã Chính Bản.
Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Thư thư biết chúng đang chú ý theo dõi ai không?
Xuyến Xuyến cười nhẹ:
- Đương nhiên là chúng ta.
Dứt lời nàng chỉ mặt y:
- Hay là tiểu đệ cũng đã làm thủ hạ cho Hỏa nhãn kim ưng?
- Không đâu.
- Tại sao tiểu đệ không làm thủ hạ cho hắn? Các bằng hữu tiểu đệ không nghi hoặc ư? Hay tiểu đệ vào đây vì mục đích ấy?
- Cũng không phải.
- Cái gì cũng không phải, thế nào mới là phải?
Tiểu Hổ Tử ấp úng:
- Chỉ vì hiếu kỳ... chỉ vì Liêu Trường Phát không chịu nói nguyên nhân chúng có ý theo dõi Thái gia trang, do đó tiểu đệ tò mò tự tìm hiểu...
- Thế bây giờ đã gặp thư thư, tiểu đệ định làm gì?
- Đương nhiên đệ sẽ rút lui, tình chị em chúng ta sâu nặng hơn với Liêu Trường Phát, tiểu đệ lẽ nào lại giúp hắn?
Xuyến Xuyến gật đầu:
- Đệ đệ, thư thư xin ghi nhận tình của đệ đê..... Nhưng đệ đệ quay về không lấy làm tiếc ư? Hay đệ đệ cứ ở lại đây giúp thư thư một việc.
Tiểu Hổ Tử hỏi liền:
- Tứ thư thư, thư thư sự thực ở đây làm gì?
Xuyến Xuyến cả cười:
- Thư thư chỉ ao ước trả thù cho thân mẫu và trở nên giàu có.
Y phản bác:
- Nếu chỉ có vậy, tại sao Thái gia trang lại có liên hệ tới Cái Bang?
Xuyến Xuyến nghiêm mặt:
- Điều ấy sau này tiểu đệ sẽ rõ. Bây giờ chỉ cần trả lời câu hỏi của thư thư:
đệ đệ có đồng ý giúp thư thư không?
Âm thanh nàng bỗng trầm xuống, tha thiết:
- Đệ đệ bây giờ người thân của thư thư trên đời chỉ còn một mình đệ đệ, đệ đệ đừng làm thư thư thất vọng nhé...
- Thế còn phu quân của thư thư?
Xuyến Xuyến hơi biến sắc rồi lại ửng đỏ, sắc mặt nàng liên tục biến chuyển:
- Điều ấy sau này đệ đệ sẽ rõ. Ta lặp lại:
bây giờ người thân của ta trên đời chỉ còn mình đệ đệ, thư thư sẽ chờ vài ngày để đệ đệ suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời cho thư thư rõ...
Vừa nói tới đó một nha hoàn bưng rượu vào, cả hai không ai bảo ai cùng chấm dứt câu chuyện. Thực là một bước lên tới trời, từ một tên tiểu đồng sai vặt biến thành một tiểu gia gia nhưng cũng vì cuộc đối thoại ấy, suốt đêm Tiểu Hổ Tử không tài nào chợp mắt.
Ngày thứ hai, lấy thân phận làm phu nhân, Xuyến Xuyến tìm đến y trước. Tiểu Hổ Tử thấy hai mắt Xuyến Xuyến đỏ quầng, hiển nhiên nàng cũng không ngủ được đêm qua, do đó có thể biết nàng quả có suy nghĩ đến y.