Chương 22

Lại một điếu thuốc cháy dở chàng dí với gót giầy bực tức của Duy Đạt. Anh đi qua đi lại quanh chiếc xe đậu dưới khu nhà của Thục Giao và Vi Bình. Hôm nay, anh thật sự muốn gặp Thục Giao để có vài chuyện cần nói với nàng. Thế mà đã hai giờ đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Thục Giao ra khỏi nhà.
Và rồi điều anh mong đợi cũng đã đến. Thục Giao mặc bộ đồ lụa thô màu đỏ sẫm bước ra với vẻ mặt xanh xao buồn bã.
Duy Đạt lái xe tiến thẳng về phía Thục Giao và mạnh dạng nói.
- Thục Giao, cô lên xe đi, tôi có chuyện cần bàn với cô.
Thục Giao hơi sững sốt và ngạc nhiên trước vẻ mặt quan trọng của Duy Đạt. Dù gì hôm nay nàng cũng đi dạo một vòng cho khuây khỏa. Đã hai ngày mình trong phòng. Không ngần ngại, nàng mạnh dạng mở cửa xe bước vào và nói.
- Nào đi đi.
Duy Đạt lẳng lặng cho xe chạy, anh không nói gì cả, miệng chỉ mỉm cười hài lòng.
Chưa đầy hai mươi phút sau cả hai đã có mặt tại nhà hàng Paloma. Duy Đạt cho xe vào chỗ đậu.
Khi bước ra khỏi xe Thục Giao mới cảm thấy đã dễ chịu, những phiền não trong lòng dường như tan nhanh như bọt nước. Cô tự hỏi: “không biết Duy Đạt nói chuyện gì nữa đây”. Cô lấy trong chiếc xách tay chiếc khăn giấy lau khô lòng bàn tay nhớt nhát mồ hôi. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mạnh dạn cùng Duy Đạt bước vào nhà hàng.
Ở gianh cảnh đầy cây cảnh của nhà hàng, có chiếc bàn còn trống. Duy Đạt chọn chỗ cho Thục Giao ngồi và gọi hầu bàn cho vài món thức ăn.
Gió chiều tổi tung mái tóc Thục Giao. Nàng vẫn im lặng chăm chú vào những thức ăn trên bàn.
Nàng biết Duy Đạt đang nhìn mình, nên tỏ ra cố tự nhiên hơn.
Duy Đạt vẫn chậm rãi và hầu như anh không ăn gì. Anh chỉ nhìn Thục Giao và đôi mắt nhiều biến đổi. Thục Giao ngừng ăn.
- Duy Đạt, ông không ăn tiếp đi, sao lại…
Duy Đạt mắt vẫn không rời Thục Giao.
- Tôi thích nhìn cô ăn. Trông cô ăn tôi thấy ngon rồi.
Duy Đạt lại đưa thêm một miếng khoai tây đến gần chén Thục Giao.
- Cô hãy ăn thêm một tí nữa nhé. Chắc cô chưa no đâu.
Thục Giao không từ chối. Nàng thản nhiên gắp cho vào miệng và nhai một cách ngon lành, rồi lắc đầu nói:
- Tôi no lắm rồi, anh đừng ép tôi ăn nữa, không chừng tôi bể bao tử đó.
Duy Đạt mỉm cười, khẽ nói ấm áp.
- Đó là miếng cuối cùng trên bàn đó cô Thục Giao ạ! Ép cô làm sao được nữa.
- À, ông lại muốn gây sự với tôi rồi, ý ông muốn nói là tôi tham ăn chứ gì?
Duy Đạt chỉ cười.
Thục Giao nói.
- Nao có chuyện gì. Vô thẳng vấn đề đi?
- Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện.
- Việc gì? Để xem tôi có thể giúp được ông không cái đã. Nhưng tôi sẽ cố gắng dầu gì cũng để cám ơn ông đã cho tôi một buổi chiều no nê.
Duy Đạt nhẹ nhàng nói.
- Thục Giao, cô biết rõ là tôi rất yêu Vi Bình em gái của cô.
- Thật không? Yêu đến thế sao? Tôi tưởng rằng ở nơi ông không có gì đứng đắn cả.
- Tôi mặc kệ cô nghĩ tôi như thế nào, tôi chỉ muốn nhờ cô giúp tôi tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ cho Vi Bình.
- Ông có thể nói rõ hơn cho tôi biết?
- Tối nay là ngày Vi Bình tròn hai mươi bốn tuổi. Tôi muốn nhờ cô tổ chức một buổi sinh nhật mừng Vi Bình. Một buổi kỷ niệm có tầm mức rầt quan trọng, đánh dấu ngày vui trong đời người con gái.
- Ồ, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của Vi Bình, thế mà tôi không biết. Thật là vô tình hết sức. Cám ơn ông đã cho tôi biết.
- Liệu có còn kịp hay không?
- Không đâu, chỉ cần một tiềng đồng hồ là đã tổ chức xong rồi.
- Một bữa tiệc sau khi Vi Bình đi làm về.
môt buổi tiệc chỉ có ba người: cô, Vi Bình cà tôi. Tôi nhờ cô trao cho cô ấy món quà.
Thục Giao suy tư giây lát rồi nói.
- Không, tôi không thể làm theo ý ông được. Tôi muốn là ông thật sự muốn giúp Vi Bình, nhưng nếu tôi làm thế Vi Bình mà biếc được nó sẽ giận tôi mà thôi.
- Nếu cô không nói, tôi không nói thì làm sao mà Vi Bìnhình biết được?
- Tôi tin ông, nhưng tôi không thể góp phần của tôi vào để ông và Vi Bìnhình có dịp gần nhau được. Đồng thời, tôi cũng nói cho ông biết Vi Bình là em ruột của tôi đó. Nếu ông có gì vời nó tôi sẽ không tha cho ông đâu.
- Ồ, nếu thế thì cô có thể dễ dàng mà giúp tôi chứ sao?
- Tôi sẽ không giúp ông.
Duy Đạt đã thật sự nổi giận trước sự kiên quyết của Thục Giao. Nhưng anh đã kiềm chế lại được, không nên vì một chút nóng giận mà làm hỏng mọi việc, và anh lại nói với một giọng khẩn khoản và cảm động.
- Tôi năn nỉ cô mà Thục Giao, thì giờ đã cấp bách lắm rồi. Tôi thề với cô là tôi rất đàng hoàng.
Nhưng Thục Giao vẫn chưa tin tưởng, nàng nói:
- Đành vậy rồi, tôi tin rằng ông rất thành thật, nhưng ông không thể dự buổi sinh nhật này được.
- Thục Giao à, có lẽ Vi Bình không khắc khe bằng cô đâu.
- Ông tự cho rằng ông có thể hiểu Vi Bình hơn tôi sao?
- Tối nay cô cho phép tôi tặng Vi Bình một nhánh hoa tigôn vì Vi Bình rất thích loài hoa này.
- Sao ông biết?
- Bí mật, không thể nói.
- Không ép.
- Tối nay nhờ cô trao cho cô ấy giúp tôi một số tiền vì nếu chính tay tôi đưa cô ấy sẽ không nhận, về phần tôi chỉ đơn giản tặng cô ấy một bó hoa.
- Thôi được, coi như tôi nhận lời giúp ông, nhưng ông phải hứa với tôi là đối xử tốt với cô ấy, không có ý đồ gì khác.
- Ồ, cảm ơn cô.
- Nào, chúng ta chuẩn bị đi.
Duy Đạt gọi hầu bản thanh toán tiền và cùng Thục Giao rời khỏi nhà hàng.
Chiếc xe của Duy Đạt chở Thục Giao vẫn đều đều lướt trên đường phố vào buổi tối mùa thu đẹp trời. Anh quay đầu lại mỉm cười nói với Thục Giao.
- Này cô Thục Giao, cô cho phép tôi tự do đi chợ, tổ chức cho buổi tiệc đêm nay chứ?
- Được, tôi sẽ tổ chức vừa phải thôi.
Duy Đạt không ngờ rằng hôm nay mọi chuyện lại suông sẻ với anh đến như vậy. Anh sung sướng nhẹ nhàng hưởng cái hạnh phúc ấy.