Dịch giả: Thái Dương
Chương 7

40
Max ung dung bước xuống thang gác rộng của bệnh viện, vẻ mặt vui tươi. Một ý nghĩ đến với gã: bây giờ gã giàu gấp đôi rồi.
Max hay Frank, không một gã nào muốn gửi tiền ở nhà băng cả, chặn lại một tài khoản là chuyện quá dễ đối với bọn cớm. Hai đứa thích cất tiền nơi nào đó có thể lấy ngay dễ dàng. Chúng giao tiền cho cha Max giữ. Frank chết rồi như vậy lẽ tự nhiên phần của Frank thuộc về Max vì không một ai có thể biết những phi vụ của chúng trừ Max mà ông già thì không đáng kể. Như vậy, bắt đầu từ nay Max có thể thực hiện ý muốn có từ lâu là mua một bãi nuôi chim. Viễn cảnh ấy sắp thành hiện thực làm gã hân hoan.
Đến bên chiếc Packard đồ sộ, gã châm thuốc hút và ném que diêm xuống rãnh. Ý nghĩ của gã hướng về Carol. Frank đã bảo: "Đầu tiên là tao rồi sau đến mày!" Chính Carol đã đặt kế hoạch giết Frank, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Max đã nói chuyện với Linda được biết sự xuất hiện của cô gái Mary Prentiss bí ẩn và gã liên hệ các sự kiện để đi đến kết luận: Mary Prentiss chính là Carol Blandish đã quyết tâm báo thù.
Frank luôn luôn bị lôi cuốn bởi phụ nữ ngay từ buổi gặp lần đầu. Nhưng điều này thì khác với Max: những cái váy không là gì với gã!... Nếu Carol lại định giở trò như thế với gã thì cô ta sẽ hối hận thôi. Gã sẽ nghiền nát cô không thương tiếc như đã từng nghiền nát biết bao kẻ có ý định ngăn cản gã.
Max tin tưởng ở bản thân nên loại ngay Carol ra khỏi đầu óc vì chỉ cần nghĩ về cô ta lâu một chút cũng là sự sỉ nhục đối với gã. Cái chết của Frank là sự cáo chung: chấm dứt huyền thoại về anh em Sullivan... Max Geza từ bỏ nghề chém mướn giết thuê để trở thành người nuôi chim: một cuộc sống hoàn toàn lương thiện như vậy cũng có ý nghĩa đấy chứ?
Max vứt điếu thuốc hút dở, ấn mạnh cái mũ sụp xuống mắt, mở cửa xe... và gã đứng sững người, cau mày ngạc nhiên: môt. đóa phong lan đỏ chói rực rỡ trên ghế ngồi trước vô lăng...
Max chăm chú nhìn đóa hoa, vẻ mặt vẫn bất động nhưng đôi mắt hơi nhớn nhác. gã cầm lên nhìn kỹ: một đóa hoa đắt tiền như vậy bỗng dưng ai đó ném vào trong xe. Nhưng nếu đó là một ám hiệu thì sao? Nó có ý nghĩa gì? Gã băn khoăn tự hỏi, tâm trí luôn luôn nhạy cảm đoán trước những mối nguy hiểm có thể xảy ra. gã nhìn suốt dọc con đường không thấy gì khác lạ đáng phải nghi ngờ. Cuối cùng gã nhún vai vứt đóa hoa xuống rãnh, leo lên ghế ngồi, bật công tắc nhưng chưa khởi động, lơ đãng nhìn tấm kính trước mặt. Gã không thích những điều bí ẩn: sự việc tuy nhỏ nhưng có vẻ lạnh lùng. Có một thời Frank và gã có thói quen treo hai c on quạ nhỏ bằng len ngay trước cửa nhà nạn nhân sắp tới. Nhờ cách báo hiệu trước mà có một hay hai lần chúng không phải ra tay vì khi nhận được dấu hiệu báo tử đó, nạn nhân đã tự bắn một viên đạn vào người. Nhưng Max thấy cái trò đó có vẻ lố bịch nên gã thôi ngay. Những dấu hiệu tượng trưng đó báo trước môt. điều gì không? Nếu đúng như vậy thì ai là người vứt vào xe? Phải đề phòng, Max không thích cái trò này chút nào! Gã trầm ngâm suy nghĩ rồi bước ra ngoài nhặt đóa hoa lên cài vào ve áo sau vài phút ngần ngừ: lần này thì gã mở máy cho xe phóng đi.
o0o
41
Xây trên một ngọn đồi cao nhìn xuống bãi vịnh tuyệt đẹp của hải cảng Santo Rio, một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ thông nằm giữa đám cây cọ và những bụi hoa. Ngôi nhà như có vẻ bị bỏ hoang, mặc cho mưa nắng tàn phá không ai chăm sóc và hiu quạnh. Ở hàng rào chắn có treo mộ tấm biển đề chữ: Kozicot. Max không cần phải giỡ dù mỗi lần về nhà, gã đều mỉm cười chế nhạo.
Ngôi nhà bằng gỗ ấy chính là nhà của gã. Họa hoằn lắm gã mới về nhưng nó thật tiện lợi vì là một nơi để cất vật dụng và nhất là để giấu tiền. Cha gã - lão Ismi Gaze - cũng ở nhà này. Lão đã 65 tuổi, có 30 năm trong nghề làm hề cho một gánh xiếc. Tuy bỏ nghề đã lâu nhưng lão vẫn mang dáng dấp của một anh hề, người còng xuống, trán hói, vẻ mặt âu sầu, nước da nhờn nhợt vì đã quá lạm dụng đồ mỹ phẩm xấu để hóa trang. Chân trái hơi khập khiễng, hậu quả sau một cơn bệnh tê liệt và từ đó lão phải bỏ nghề. Khuôn mặt tròn đầy đặn như mặt trăng, hoàn toàn không giống gì nét mặt Max.
Ismi luôn sợ hãi Max cũng như ngày xưa lão đã sợ hãi vợ lão: cả về thể xác cũng như về tinh thần. Max giống tính mẹ còn lão là con người hiền lành, giản dị, không muốn rắc rối, chỉ thấy thoải mái khi được sống một mình.
Lão đang dạo chơi trong vườn, lúc định vào nhà thì nghe tiếng xe chạy trên lối đi: lão dừng lại, hơi hoảng hốt. Đã gần ba tháng nay, không có một chiếc xe nào lai vãng đến con đường vắng vẻ này cả, tiếng máy nổ làm lão giật mình.
Chiếc Packard đen dừng ngay trước cổng, Max bước ra. Gã đứng dừng lại, tay thọc vào túi áo choàng, mũ sụp xuống mắt, một đóa hoa phong lan đỏ thắm cài ở ve áo. Từ con người Max tỏ ra một sự đe dọa. Ismi chăm chú nhìn gã. Lão rất sợ những buổi viếng thăm bất thần của Max, không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra và Max đối xử với lão ra sao.
Max nhìn tấm biển ỏ hàng rào, nhún vai đẩy cửa bước theo lối đi nhỏ của khu vườn.
Ismi chú ý ngay đến bông hoa, lão tò mò nhìn nó cố đoán xem chuyện gì bất thường xảy ra, một chuyện gì sắp làm vẩn đục cuộc sống lặng lẽ của lão. Max có bao giờ mang hoa ở ve áo đâu. Lão tự rút ra kết luận là chắc hoa phải có ý nghĩa quan trọng gì đấy.
Hai cha con chăm chú nhìn nhau. Max đến bậc thềm dưới nói cộc lốc:
- Thằng Frank chết rồi. Bị xe cam nhông cán.
Mặc dù lão rất ghét Frank, nhưng tin này làm lão thấy choáng váng. Lão sắp gần kề miệng lỗ nên gnhe một tin như vậy trách nào lão chẳng hoảng hốt.
- Tao mong nó không bị đau đớn lắm! (Lão không tìm ra được lời nói nào khác).
- Chiếc xe cam nhông chẹt qua ngực nó và nó quằn quại hấp hối trong hai tiếng, - Max vừa nói vừa hít bôgn hoa. - Bố hiểu rồi chứ?
Lão chợt nghĩ tới chiều hướng sau này khi mà không còn Frank nữa.
- Như vậy mọi chuyện đều chấm dứt rồi chứ? - Lão lo âu hỏi.
Từ lâu lão đã biết Max và Frank chính là anh em Sullivan vì có lần vui chuyện, Max đã cho lão biết. Gã kể cho lão nghe những tội ác do bàn tay chúng gây ra để thích thú ngắm nhìn vẻ mặt hốt hoảng của lão mặc dù lão đã cố che giấu vì nể bọn chúng.
- Phải! - Max đáp. - Bây giờ số tiền riêng của nó thuộc về tôi. Chúng tôi đã giao ước với nhau thằng nào chết thì tiền của nó sẽ thuộc về thằng kia. Như vậy là tôi giàu rồi.
Ismi vẻ lo ngại hỏi:
- Chuyện đó có gì thay đổi với tao không?
Max thờ ơ trả lời:
- Tôi không biết. Tôi chưa có thì giờ nghĩ đến bố. Muộn muộn một chút, tôi sẽ nghĩ tới.
Gã đi lên các bậc cấp, đứng đối diện với Ismi. Hai người cao lớn bằng nhau nếu không kể đến chiếc lưng còng của lão.
Gã nói tiếp:
- Tôi sẽ bắt tay vào việc kinh doanh. Nếu tôi tìm thấy việc gì bố có thể làm được, thì tôi sẽ báo cho bố biết. Nếu không bố cứ ở lại đây. Nếu không bố cứ ở lại đây. Có thể bố thích ở đây hơn?
- Tao thích ở đây nhưng tất nhiên nếu mày cần đến tao thì...
Max dựa người vào chiếc ghế ở hàng hiên dịu dàng nói:
- Bố hơi lẫn rồi đấy, đầu óc bố tăm tối quá. Bố không thấy ngạc nhiên khi một gã như thằng Frank lại để cho xe cán chết sao?
Lão liếc trộm nhìn Max:
- Tao không nghĩ tới điều đó. Đúng vậy, chắc phải có chuyện gì xảy ra...
Max kể cho lão nghe về vụ Roy Larson: chúng giết Steve để bịt miệng như thế nào: Carol đã móc mắt Frank ra sao và theo nó đến tận Santo Rio để bố trí giết nó ra sao.
- Tao muốn mày đừng nói gì với tao thì hơn, - Lão trả lời rồi đi vào nhà.
Max mím đôi môi, nhún vai và quay lại chiếc xe. Gã lấy ra hai cái va li đem vào nhà leo lên thang gác và mở cửa vào buồng riêng.
Đó là một phòng lớn, đồ đạc trống trả, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hải cảng.
Gã đứng một lát ở ngưỡng cửa, dỏng tai nghe ngóng, sau đó mới đi vào khóa trái cửa lại. Gã đến mở một chiếc tủ lớn có hai ngăn đáy. Đó là chỗ giấu tiền thuận lợi, gã lấy ra hai chiếc cặp da và mải mê đếm những tập tiền: mỗi tập là 100 tờ 5 hay 10 đô la. Khi đếm xong, gãlại cất tiền vào chỗ cũ, khóa tủ lại. Bây gã giàu rồi, muốn làm gì tùy thích. Tuy gương mặt gã vẫn bất động nhưng đôi mắt lóe lên vẻ hài lòng mãn nguyện.
Khi gã sắp sửa đi xuống nhà thì có tiếng chuông điện thoại reo và tiếng cha gã trả lời.
Sau một lát, Ismi hiện ra ở hành lang ngẩng đầu lên nói với giọng là lạ:
- Người ta gọi điện về chuyện chôn cất thằng Frank. Tốt hơn là mày xuống nói với họ.
- Họ là ai? - Max nôn nóng hỏi.
- Nhà đòn! Về chuyện hoa đấy.
Max vừa bước xuống thang vừa gạt đi:
- Không liên quan gì đến tôi. Nói với họ chôn cất như thế nào họ thấy tốt thì cứ việc làm. Tôi không muốn người ta làm rộn tôi về chuyện này. Tôid dã trả tiền, họ còn muốn gì hơn nữa?
- Họ nói có người cho mang đến một đống hoa và họ hỏi mày có muốn phủ hoa lên nấm mộ không? - Ismi nói mà không nhìn người con.
Max nói giọng khàn khàn, mắt lồi hẳn ra:
- Loại hoa gì?
- Hoa phong lan... hoa phong lan đỏ thắm. Họ nói loại hoa này không thích hợp với đám tang.
Max dứt điếu thuốc khỏi môi, đôi mắt nhìn vào đầu thuốc cháy đỏ. Gã biết cha gã còn điều gì chưa nói ra. Gã vụt nói:
- Nói tiếp đi!
- Họ nói có một tấm danh thiếp gửi kèm theo, - lão thì thầm nói và dừng lại lần nữa.
- Tấm danh thiếp ghi thế nào?
- Hoa do Carol Blandish và Steve Larson gửi đến!
Max quẳng điếu thuốc xuống vườn, bước đến cửa mắt nhìn xa, ở ngưỡng cửa gã quay người lại:
- Nói với họ chuyện đó không liên quan gì đến tôi! - Gã cục cằn nói và đi ra khỏi nhà đến thẳng chiếc xe.
Gã liếc nhìn xugn quanh vườn không thấy gì khác lạ tuy nhiên gã có cảm giác mình bị theo dõi. Gã không lo ngại nhưng giận dữ dứt đoa hoa phong lan xé vụn rồi ném toẹt xuống con đường cái. Gã thong thả đưa xe vào gara.
o0o
42
Max nói với Ismi khi lão đang dọn dẹp bữa tối xong:
- Ngày mai tôi sẽ đi. Tôi định đến Chicago ở. Dưới đó có một người định bán cho tôi cái cơ sở của nó, nếu số tiền phù hợp thì tôi mua. Lần trước đến đấy, tôi thấy có hàng trăm loại chim khác nhau, căn hộ ở ngay phía trên cửa hàng, cũng được bố trí đầy đủ tiện nghi. Bố có thể đến đấy trông coi nhà cho tôi nếu bố thích.
Ismi nhặt chén bát bẩn vào cái khay. Sau một lát lưỡng lự, lão nói:
- Tao không thích cái cảnh cứ di chuyển từ thành phố này đến thành phố khá c. Nếu tao cứ ở đây thì mày có phản đối không?
Max ngáp dài và duỗi thẳng chân về phía lò sưởi:
- Tùy bố thôi!
- Nếu vậy thì tao cứ ở đây, - Ismi nói.
Mang khay bát đĩa, lão đi ra khỏi phòng khi con chó bắt đầu tru lên rền rĩ ở đâu đó trong vườn.
Max ngoái cổ lại, dõng tai nghe rồi giận dữ nói:
- Tại sao nó cứ sủa mãi vậy?
Ismi lắc đầu đi vào bếp. Trong khi lão rửa chén bát, bên ngoài chó sủa không ngừng khiến thần kinh lão căng thẳng. Chưa bao giờ con chó lại rền rĩ thảm thiết như vậy và khi thu dọn xong, lão đi ra vườn.
Mảnh trăng treo rất cao giữa các cây thông, dáng tròn vành vạch, thấp thoáng sau những làn mây, gió lùa qua những bụi cây và cả khu vườn vang lên những tiếng thì thầm.
Thấy lão đi tới gần cũi chó, con chó thôi không sủa và rền rĩ nữa.
- Có cái gì vậy? - Ismi cúi người nhìn vào cái cũi tối om. Lão lờ mờ thấy con chó nằm phủ phục trong bóng tối. Lão đánh que diêm soi thấy lông nó dựng đứng, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Ismi cảm thấy mỗi nỗi lo sợ mơ hồ, lão đứng lên ngoái cổ nhìn vào bóng tối. Lão tưởng như ở ngay gần nhà có một cái gì cử động và con chó lại tiếp tục sủa. Bóng tối dày đặc ngăn chặn tia mắt gã. Lão tự nhủ: "Có lẽ mình hoa mắt", tuy nhiên lão vẫn chờ... Sau vài phút lão đi vào nhà. Chỉ khi khóa trái của, lão mới yên tâm thở ra nhẹ nhõm.
Max vẫn im lìm trước lò sưởi khi lão quay vào. Gã không nói gì và cũng không ngửng lên. Một sự im lặng nặng nề bào trùm lấy căn phòng. Hai người chỉ nghe thấy gió thổi rền rĩ xung quanh nhà và tiếng gầm gừ khe khẽ của con chó. Nhưng sau một lát, Ismi nhận thấy có tiếng chân bước se sẽ trên đầu hai người. Lão nhìn Max nhưng gã hình như không nhận thấy nên lão lại ngập ngừng không muốn nói ra.
Có tiếng ván kêu răng rắc ở đâu đó trong nhà rồi tiếp theo một tiếng ken két rất nhỏ nếu Ismi không lắng tai chú ý nghe thì không thể nào phát hiện được.
Lão vội ngẩng đầu len và gặp đôi mắt của Max, gã cũng đang lóng tai nghe.
- Bố có nghe thấy gì không?
- Có, hình như vậy!
Max giơ tay ra hiệu và hai người lại lắng nghe.
Một thoáng trôi qua, họ không nghe thấy gì nữa. Gió ngừng thổi, bầu không khí yên lặng thật nặng nề khiến Max có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Ismi.
- Trời đất! Tối nay tôi làm sao vậy? - Gã giận dữ kêu lên và định lấy thanh sắt cời to ngọn lửa thì Ismi ra hiệu khiến gã dừng tay lại.
Lần này thì cả hai người cùng nghe rõ một tiếng động chứng tẻ có kẻ nào nhảy từ trên bậu cửa sổ xuống đất mềm. Max sững sờ thọc tay vào túi rút khẩu súng.
- Bố cứ ngồi đấy, - gã thì thầm và rón rén ra cửa như một cái bóng, gã tắt đèn trước khi mở cửa.
Bên ngoài hành lang tối om, gã dừng lại nghe ngóng nhưn gkhông thấy gì khác lạ, gã chạy vội lên cầu thang. Tuy không tin chắc có kẻ nào dám đột nhập vào nhà nhưng gã muốn kiểm tra để tránh những chuyện nguy hiểm vô ích.
Tới đầu thang gác gã dừng lại, lắng tai nghe rồi bật đèn, mở cửa phòng. Căn phòng không quái, không có gì chứng tỏ căn phòng bị lục soát. Khi gã bước lại gần chiếc tủ, con chó lại rú lên thảm thiết khiến gã vội chạy ra cửa sổ nhìn. Đầu tiên gã không nhận thấy gì nhưng sau đó, ánh trăng xuyên qua đám mây tỏa làn ánh sáng lờ mờ xuống vườn, gã thấy một bóng di động, gã cố nhìn nhưng lúc này đám mây che khuất mặt trăng nên khu vườn lại chìm trong bóng tối.
Bất chợt gã hoảng hốt chạy tới mở tủ và chỉ cần liếc nhìn qua cũng đủ để gã thấy chỗ giấu tiền đã trống trơn, tất cả số tiền gã có trên đời đều biến mất.
Gã đứng trơ như phỗng, mắt đăm đăm nhìn cái tủ, toàn thân tê dại vì giận dữ. Gã cảm thấy nghẹt thở, máu chảy rần rần hai bên thái dương, đầu óc quay cuồng choáng váng như sắp muốn ngất xỉu.
Đờ đẫn như một lão già, gã tiến tới thọc tay vào sờ soạng phía trong chỗ giấu tiền, ngón tay gã sờ thấy một vật gì mềm mềm, gã cầm lên và hiểu ngay nó là vật gì trước khi đem ra ngoài ánh đèn. Gã kêu lên một tiếng thất thanh như tiếng kêu của một con thú dữ vừa bị tử thương, gã vứt đóa hoa phong lan xuống sàn, lấy gót chân giẫm an''t trong khi hai nắm tay cứ đấm vào đầu liên hồi như bị giày vò bởi nỗi căm giận không thể nào kìm được.
Khi Ismi leo lên lầu lão thấy gã lăn lộn trên sàn như người bị ma ám, mặt mũi sây sát bê bết máu, miệng sùi bọt mép...
o0o
43
Vật duy nhất lôi cuốn sự chú ý đến khách sạn Palm Bay là bảng đèn néon khổng lồ quảng cáo tên khách sạn mà đứng ở bất cứ chỗ nào trong thành phố Santo Rio, người ta đều có thể nhìn thấy được.
Nhờ ánh đèn sáng rực đó, các du khách đến thành phố vào buổi tối đã lầm tưởng khách sạn Palm Bay thuôc. loại sang hay ít ra cũng là loại nhất.
Nhưng với ánh sáng trần trụi ban ngày phô bày cái kiến trúc khập khiễng với bốn tần lầu bằng gạch dễ cho người ta thấy đúng giá trị thật của nó: khách sạn loại ba, bẩn thỉu, có nhiều tai tiếng. Thế nhưng vào buổi tối, những chỗ lỡ loét được che giấu nhờ ánh đèn chan hòa nên nó vẫn thu hút được những khách trọ ngờ nghệch. Chắc chắc họ không ở trọ quá một đêm nhưng khách sạn chỉ sống nhờ vào loại khách vãng lai miễn là số này có đủ và giá tiền thuê phòng thì quá đắt.
Khách sạn Palm Bay còn có một loại khách sạn hàng trọ thường xuyên, loại này thuộc lớp cặn bã của xã hội Santo Rio. Lâu lâu họ trả một số tiền trọ và nhờ có loại này cũng như loại khách vãng lai bị chém thật bạo nên khách sạn vẫn tồn tại được bất chấp sự cạnh tranh của những khách sạn sang trọng nhất, lịch sự nhất trong thành phố.
Khi Eddie mới đến Santo Rio lần đầu, hắn cũng lầm lạc như bao du khách khác bởi ánh đèn quảng cáo, hắn đã thuê một phòng của khách sạn. Hắn nhận ra ngay khách sạn này chỉ thuộc loại ba nhưng lại phù hợp với công việc mánh mung của hắn nên không nghĩ đến việc dọn đi nơi khác. Khi các phi vụ có đà phát triển, hắn quyết định đặt đại bản doanh thường trực ở đây: gã thuê hẳn một trong những căn hộ ít ỏi của khách sạn mà mua sắm đồ đạc nhờ số tiền kiếm được những vụ tống tiền lần đầu. Căn hộ hoàn toàn thay đổi thành một thú ốc đảo lịch sự (nếu so sánh với những căn phòng tiều tụy khác) và Eddie được ban giám đốc trọng nể, đối xử đặc biệt.
Cùng buổi tối hôm đó, khoảng nửa giờ sau khi Max phát hiện bị mất hết tiền, Eddie ngồi ở phòng bar của khách sạn uống uytxki và cảm thấy lẻ loi.
Trong khách sạn, mọi người đều biết hắn là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Frank. Họ biết Frank vung tiền bao Linda trong khi Eddie ngủ với cô ta một cách êm thắm.
Họ còn biết cả chuyện Cảnh sát cố điều tra xem chuyện thực hay hư, Eddie có dụng tâm bố trí trong cái chết của Frank không. Ông Biện lý tin tưởng rằng không có một bồi thẩm đoàn nào có thể thừa nhận việc Eddie lại tình cờ đi xe hơi, chính xác tới một giây, đến đúng lúc Frank cuống quýt chạy trên đường phố. Tuy nhiên, ông cũng nghĩ rẵng với một kẻ quỷ quyệt như Eddie thì chuyện nào hắn cũng có thể làm được. Lý do giết người thì có nhưng bằng chứng phạm tội lại mơ hồ không thể nào thuyết phục được.
Ngay cả Linda và Eddie nữa, cả hai đều không hé một lời nào về cô Mary Prentiss với ông Biện lý. Hai người cảm thấy nếu họ khai với cảnh sát về cô gái bí ẩn đó thì Cảnh sát có thể suy luận một cách sai lạc là họ đồng minh với cô gái để bố trí tai nạn đó. Với những câu thẩm vấn của ông Biện lý, Linda đều khai Frank bảo cô đi xem ciné mặc dù cô không muốn để Frank ở nhà một mình nhưng vẫn cứ phải làm theo lời anh ấy; cô vừa xác nhận vừa sụt sùi khóc.
Đi đến rạp ciné thì cô gặp Eddie và chẳng có gì phải ngạc nhiên khi hai người cùng đi vào rạp. Không, cô thực sự không biết vì sao Frank lại đi vào thành phố và không thể tưởng tượng được làm thế nào anh ấy lại có thể đi được đến đấy. Linda chịu đựng các cuộc thẩm vấn một cách vững vàng và khi những câu hỏi khó chịu đề cập tới mối quan hệ giữa cô với Frank và giữa cô với Eddie thì cô lại giở bài khóc lóc, lên cơn động kinh khiến ông Biện lý chỉ còn cách tống cô ra khỏi văn phòng cho thoát nợ.
Eddie xác nhận thời gian này Linda và hắn tạm thời xa nhau cho đến khi Cảnh sát không chú ý đến hành vi của hai người nữa. Tất nhiên cả hai đều muốn chuồn khỏi Santo Rio. Linda mải mê đóng gói hành lý, mang đi tất cả những quần áo, lựa chọn những thứ gì quí giá nhất trong nhà để khi có lệnh của Cảnh sát thì có thể phới ngay khỏi thành phố.
Eddie choáng váng và buồn phiền khi được biết Frank không để lại một xu nào cho Linda. Cho đến khi Frank chết, hắn được đặc quyền sử dụng thân ác của Linda mà không tổn hao một xu nào. Còn bây giờ thì không những hắn phải lo cho bản thân mà còn phải cấp dưỡng cho cả Linda nữa mà cô thì đã quen xài sang rồi.
Ngồi trước ly uytxki pha sô đa, hắn điểm lại trong óc mọi cung cách mánh mung quen thuộc để tăng thu nhập nhưng cách nào cũng thấy thất vọng trừ khi hắn phải nghĩ ra một mánh lới nào thật siêu, khả dĩ đem lại thât. nhiều tiền. Hắn cố nén óc suy nghĩ nhưng đầu óc mung lung, hắn giận dữ đẩy cái ly không về phía người bán rượu và châm điếu thuốc.
Người bán bar rót đầy rượu vào ly cho hắn và hạ giọng nói:
- Này ngó chút coi! Một bông hoa lạ vừa bước vào đấy.
Eddie xoay chiếc ghế cao nhìn vào đại sảnh thấy một cô gái trẻ đang bước tới bộ phận thường trực. Eddie huýt sẽ một tiếng sáo biểu lộ sự thán phục.
Cô gái cao lớn đang đi uyển chuyển với mớ tóc hung tuyệt đẹp chưa bao giờ hắn nhìn thấy. Cô mặc toàn đồ đen từ đầu đến gót, trên vai khoác chiếc áo choàng lớn màu đen, cổ đeo một chiếc chuyển bằng vàng tạo thành một hình ảnh thật hấp dẫn, thật đẹp mắt, đáng kinh ngạc. Cô không đội mũ và một màu sắc duy nhất nổi bật trên toàn màu đen là một đóa phong lan đỏ thắm cài trên áo khoác.
Eddie nói với người bán bar:
- Ông bạn, giữ hộ ly rượu. Tôi lại gần ngó cái chơi!
Hắn rời chiếc ghế cao, đứng dựa ở ngay lối vào phòng bar, từ đó có thể nhìn rõ tiền sảnh.
Gus, một nhân viên phòng trực, một tay cao gầy, đôi mắt tinh ranh, nháy mắt với Eddie trong khi cô gái điền tên vào bản khai.
Nhanh như một phép màu, gã bồi phòng vụt xuất hiện xách va li của cô gái, xăng xái dẫn cô đến chiếc thang máy cũ kỹ. Eddie thấy cô cầm hai cái cặp da và hắn băn khoăn không biết trong cặp có chứa cái gì.
Khi cô gái đi về phía thang máy, hắn có thể nhìn rõ cô hơn. Trông cô xanh xao và mệt mỏi. Eddie có cảm giác hắn đã gặp cô ở đâu đó... điều này làm hắn ngạc nhiên vì biết chắc chưa bao gi ờ nhìn thấy mái tóc như vậy. Tuy nhiên cảm giác đó vẫn lởn vởn trong óc hắn.
Khi cô đã khuất trong cabin thang máy, Eddie đến gặp Gus hỏi:
- Cô nàng tóc hung là ai vậy?
- Cô ta ghi danh là Carol Blandish, - Gus vừa nói vừa nhìn vào bản khai. - Trông bảnh quá hả?
- Carol Blandish? - Eddie nhắc lại, đôi mày cau lại để suy nghĩ. - Tôi nghe thấy cái tên này ở đâu nhỉ?
- Làm sao anh biết được?
Eddie chăm chú nhìn Gus, đôi mắt mở to, lấp lánh:
- Trời ơi là trời! - Hắn la lên. - Đó là con nhỏ mà báo chí nhắc tới hoài... con nhỏ thừa hưởng gia tài... Thế đấy, nó đáng giá hàng mấy triệu đồng! Anhd dã đọ báo nói về nó chưa?
- Chưa! - Gus gục gặc đầu. - Tôi chỉ toàn đọc báo thể thao thôi. Anh muốn nói là... Nó được thừa hưởng gia tài?
- Không trệu chút nào! Nó có hàng triệu đồng đấy và người ta đồn nó bị điên!
Gus nói với vẻ khinh khỉnh:
- Lời đồn nhăng cuội thôi. Nếu tin được như vậy thì có đến quá nửa dân số ở đây đều thuộc loại khùng hết mà chẳng có là triệu phú cả. - Gã suy nghĩ một lát rồi nói thêm. - Con nhỏ có thân hình cân đối quá!
- Sao nó lại lạc loài đến đây làm gì nhỉ? Con chim đó có chịu để vặt lông không? Cái đó tôi gọi là vừa làm vưà chơi. (Hắn bật ngón tay). Gus, cô ta trọ phòng số bao nhiêu? Tôi định bám sát cô ta. Đây là một dịp duy nhất!...
- Phòng số 247. - Với vẻ bông lơn, Gus nói tiếp. - Tôi có chìa khóa vạn năng đây, nếu anh cần.
Eddie lắc đầu:
- Không nên làm như vậy. Cần phải thận trọng, tiến hành thật êm ái!... Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp một cô gái đẹp như thế này... Tôi có ý định kéo dài cuộc vui cho lâu.
Gus thở dài nói:
- Sau khi phải tiếp xúc với các mụ già thì chuyện này dễ chịu thật đấy. Ông bạn, tôi thèm được như ông bạn quá!
- Úi! - Eddie nắn lại và cạt. - Thật đáng bõ công! Thật đáng bõ công!
Gã bồi phòng đặt chiếc va li lên giường, kéo cửa lá sách màu vàng, đóng lại cánh cửa sổ cáu bẩn vì bụi và nước mưa, mở rộng cửa buồng tắm với nụ cười nhận lỗi mơ hồ, đấm vài cái lên tấm nện để chứng tỏ nó còn giữ được cái lò xo, rồi đứng yên bàn tay hơn chìa ra, mắt tràn đầy hy vọng.
Carol chỉ mơ hồ thấy được người bồi phòng. Cô cảm thấy đầu đau nhức, cơ thể đòi hỏi được nghỉ ngơi. Cô lê bước đến chiếc ghế dựa duy nhất có trong phòng ngủ ngồi xuống để hai cái cặp rơi xuống sàn bên cạnh cô.
Gã hầu phòng vẻ mặt láu lỉnh lấm lét nhìn cô. Gã thấy cô thuộc loại ngon mắt nhưng gã cân nhắc số tiền puốc poa nên nghĩ rằng không nên nói ra.
- Thưa cô, cô có cần gì nữa không ạ? - Gã hỏi giọng hơi gắt vì thấy cô có vẻ quên gã. - Chúng tôi cho mang bữa tối lên tận phòng nếu cô muốn và đốt lửa phục vụ cô?
Cô giật mình ngắm gã như người bị cận thị. Cô siết chặt áo khoác vào người và nói:
- Ừ đốt lửa đi. Cả bữa ăn tối nữa.
Gã chờ thêm chút nữa, vẻ bất mãn hiện trên nét mặt:
- Tôi có cần phải gọi cho cô người hầu không? Cô có cần gọi món gì thêm không hay cứ theo thực đơn ban ngày cũng đủ rồi?
- Tùy ở anh thôi. Ra đi để cho tôi yên! - Cô nói và lấy ngón tay bóp lên thái dương.
- Cô bị đau sao? - Gã tò mò hỏi. - Tôi có thể giúp cho cô được việc gì?
Với cử chỉ nôn nóng cô mở sắc tay lấy ra tờ một đô la vứt cho gã:
- Không! Hãy để tôi yên!
Gã nhặt tờ giấy bạc lên nhìn cô vẻ hơi ngạc nhiên rồi khoan khoái bước ra đóng cửa lại.
Gã cao giọng nói một mình:
- Theo mình thì con nhỏ này đúng là khùng rồi.
Cô ngồi im lặng môt. hồi lâu. Đầu cô đau buốt ghê gớm khiến cô hoảng sợ. Cô dự định rời Santo Rio ngay sau khi chiếm đoạt được tiền của Max nhưng trên đường trở về nhà, cô thấy đau dữ dội không thể đi xa hơn được nữa đành phải dừng lại ở một khách sạn nào gặp đầu tiên.
Một người da đen vào phòng nhóm lửa và sự có mặt của anh ta làm thay đổi ý nghĩ của Carol. Cô đứng lên đi vào buồng tắm. Trong căn phòng nhỏ được đốt nóng, với hương sen chảy từng giọt, bồn tắm thì dơ bẩn, cô cảm thấy muốn ngất và phải bíu lấy cái giá treo khăn mặt cho khỏi ngã.
Cô biết mình đói quá, không ăn gì từ lúc cô nhìn thấy Max rời khỏi bệnh viện và đi theo gã về nhà; cô ngồi trên mép bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu, nghe thấy người da đen đã đi ra sập mạnh cửa lại.
Eddie lảng vảng ở hành lang và nhìn thấy người phụ cvụ đẩy chiếc bàn lăn trên đặt bữa ăn tối của Carol.
- Mang đến cho phòng 247 phải không? - Eddie vừa hỏi vừa rút tờ 5 đô la gập đôi trước mặt người phục vụ.
Bregstein, tên người phục vụ, gật đầu xác nhận.
- O. K, chú bạn nhỏ của tôi. - Eddie vừa nói vừa nhét tiền vào túi Bregstein. - Này cầm lấy mà uống rượu, chú mày để anh làm thay chú mày. Những cô gái tóc hung là khu vực của anh mày đấy.
- Thưa ông Reagan, khu vực của ông đã hơi bề bộn rồi đấy! - Bregstein nói với vẻ đầy ngụ ý.
- Đúng, thế nhưng thêm môt. cô nữa thì vẫn còn chỗ. - Eddie vừa nói vừa chỉnh đốn lại bộ lễ phục mặc tối trắng tinh. - Chú có tin cô ta coi anh là người phục vụ không?
- Tin chứ! Nhưng là người phục vụ ở trong phim thôi. - Bregstein thở dài nói. - Còn trong thưc. tế loại như chúng tôi thì làm gì có tiền trả tiền giặt ủi. - Gã lo ngại nhìn Eddie rồi nói thêm: - Thưa ông Reagan, ban giám đốc không thích ông làm hộ tôi đâu. Ông không định làm tôi bị lôi thôi chứ?
Eddie lơ đãng nói:
- Ban giám đốc sẽ không biết gì hết trừ phi tự chú mày nói ra.
Hắn đẩy chiếc bàn lăn đến phòng 247, gõ và mở cửa đi vào.
- Thưa bà, bữa ăn tối của bà. Bà có muốn tôi mang đến gần lò sưởi không?
- Không, để mặc tôi, đi ra ngoài đi! - Carol nóng nảy nói.
Bất chợt Eddie nhìn thấy ở ngay sàn trước mặt hắn hai cái cặp da và hắn đứng ngây người: hắn có thể đọc những chữ mạ vàng ghi trên mỗi chiếc cặp; trên chiếc này là Frank Kurk, trên chiếc kia là Max Geza. Miệng há hốc hắn kinh ngạc nhìn cô và nhờ một cử động của cô, hắn vụt nhận thấy cườm tay cô có một vết sẹo trắng. Hắn giật mình: cô cùng chính là Mary Prentiss...
Phát hiện ra điều này làm hắn sửng sốt quá đỗi, đến nỗi hắn vội vàng đi ra khỏi phòng trước khi Carol kịp nhận ra hắn. Khi đã ở ngoài hành lang, hắn suy nghĩ, đôi mắt sáng lên, hơi thở dồn dập. Chuyện xảy ra thật kỳ lạ! Cô gái triệu phú Carol Blandish lại trở thành Mary Prentiss, kẻ gây ra cái chết của Frank, kẻ chiếm đoạt tài sản của Frank và Max! Nếu hắn không thể kiếm chác được gì trong việc phát hiện này thì bỏ quách nghề mánh mung mà về nhà đuổi gà là hơn
Carol nghiến ngấu xong bữa ăn tối. Cô cảm thấy người khá hơn, cơn nhức đầu giảm dần. Cô cởi áo khoác, dịch chiếc ghế lại gần lò sưởi, ngồi nhớ lại sự việc xảy ra trong những ngày qua. Frank đã phải đền tội! Max cũng phải trả giá nhưng chưa hết. Ngay khi Max rời khỏi bệnh viện, cô đã theo sát gã từng bước không để gã nghi ngờ. Thậm chí cô còn lẻn vào nhà gã, đứng nhìn qua khe cửa trong khi gã đếm tiền. Cặp mắt dữ dằn của gã lóe lên niềm vui, cô vụt hiểu nếu tước đoạt hết số tiền gã dành dụm bao lâu nay thì đó là một hình phạt cũng độc ác không kém gì bản thân gã đã trị tội cô Lolly khi phá hủy bộ rau.
Carol quyết định trì hoãn vài ngày cho gã thấm thía nỗi đau đớn khi mất sạch tiền, sau đó cô mới tính sổ lần cuối với gã. Cô miên man nghĩ tới lúc trả thù, đôi mắt tóe lửa vì ý chí nung nấu, những ngón tay thon dài cong lên như những cái vuốt.
Cô chợt nhớ tới hai chiếc cặp da để dưới chân... Cô cầm một chiếc lên mở ra và ghê tởm nhìn những tập giấy bạc được bó cẩn thận. Mỗi tờ giấy bạc là một biểu hiện tội ác của bọn Sullivan và ở đây chiếc cặp hình như cô còn nghe vọng lại tiếng nói lanh lảnh như kim khí của bọn chúng! Cô rùng mình ghê rợn vứt vội chiếc cặp xuống sàn và làm tung tot''e các tập giấy bạc trên tấm thảm cũ.
Vừa lúc đó cửa mở ra, bây giờ Eddie đã sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Hắn ung dung bước vào. Lời nói chưa kịp thốt ra thì đã tắc nghẹn trên đôi môi, hắn trố mắt nhìn những tập đô la lăn lóc trên sàn. Nhìn chiếc cặp da, hắn đoán đó là tiền của Max và của Frank, mà tiền của Frank thì dẫu sau cũng thuộc về Linda, và tiền của Linda lẽ dĩ nhiên cũng là tiền của hắn.
Carol vụt quay lại, cô nhận ra ngay Eddie. Ngồi im lìm, cô to mắt nhìn hắn: Eddie lấy chân gạt những tập giấy bạc, nhìn cô cười:
- Sao, nhận ra người quen rồi chứ?
- Ra ngay, - Carol bình thản nói.
Eddie đứng dựa người vào bệ lò sưởi, dáng điệu tự tin:
- Cảnh sát đang lùng kiếm môt. cô gái trẻ tên là Mary Prentiss, - hắn vừa nói vừa châm điếu thuốc. - Về tội chủ mưu giết người và họ có khá nhiều bằng chứng để lôi cô ta ra tòa.
- Ra ngay! - Carol lặp lại, hai bàn tay nắm chặt.
- Họ không tròng sợi dây vào chiếc cổ xinh xắn của cô đâu! Cô em, người ta chỉ nhốt cô 20 năm thôi. - Hắn nhìn Carol rồi nói tiếp. - Chắc cô không khoái cảnh sống trong xà lim đâu nhỉ? Cô đã biết mùi sống trong nhà thương điên nhưng trong tù thì còn tệ hơn nhiều.
- Tại sao ông nói với tôi như vậy? - Carol hỏi, lưng dựa vào thành ghế.
- Này cô nàng xinh đẹp, hãy nghe đây, cô định làm căng tối vôi thì chỉ vô ích thôi! Đừng có định bịp tôi! Tôi nhận ra cô ngay nhờ vết sẹo trên cườm tay; cô đúng là Mary Prentiss, cô gái đã nhận làm người bạn nữ của Frank, cô gái đã nhận tiền của tôi để cho gã giải trí và đưa gã đến chỗ chết. Tôi không biết vì sao cô bố trí giết gã nhưng nếu muốn khám phá ra thì cũng dễ thôi. Và cô cũng là Carol Blandish, cô gái triệu phú vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần ở Glenview. Cô và tôi, chúng ta hiểu nhau quá rồi; trước tiên tôi hốt hết chỗ tiền này sau đó cô ký cho tôi một cái séc nửa triệu đô la; nếu không tôi sẽ giao cô cho Cảnh sát. Cô nghĩ sao về đề nghị này?
- Ông làm tôi lợm giọng! - Carol nói, môi run run. - Ông nên đi ra thì hơn!
- Này cô bé búp bê, đừng có mà nổi khùng. - Hắn nhe bộ răng bóng loáng cười chế nhạo. - Tôi chỉ ra khi đã được trả tiền. Nào biết điều một chút đi, tôi nắm được gáy cô rồi, giãy giụa vô ích thôi!
Cô ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt tóe lửa trong gương mặt. xanh xao. Cô quát to:
- Ra ngay! Để tôi yên!
- Tôi cho cô hai tiếng để suy nghĩ - gã nói với vẻ hơi ngạc nhiên. - Trong khi chờ đợi, tôi lấy trước số tiền này! Nó không phải là của cô!
Carol cầm thanh sắt cời lửa giáng vào đầu hắn đúng lúc hắn cúi xuống nhặt tiền.
Eddie chỉ đủ thời gian nằm rạp xuống đất, thanh sắt lướt qua đầu đập trúng hắn làm hắn quằn quại trong vài phút.
Trong khi Carol xông tới, hắn đã kịp chệnh choạng đứng lom khom dậy vừa chửi thề vừa ôm chặt đầu gối cô khiến cô ngã lên người hắn. Hắn túm chặt tay cô, dùng lưng ẩy côlàm cô ngã sóng xoài trên sàn. Hắn rít lên:
- Con khốn nạn! Tao sẽ dạy cho mày biết đánh nhau như thế nào!
Hắn buông tay trái Carol để đánh vào mặt cô. Nhưng hắn đã tính nhầm, vì một tay được tự do, cô đánh trả một đòn nhanh như chớp. Nhờ linh tính mách bảo, hắn kịp ngửa đầu ra sau để bảo vệ đôi mắt nhưng móng tay Carol đã cào sâu vào cằm hắn. Chưa kịp nhận thấy cảm giác đau đớn thì Carol đã đứng lên được và chạy ra phía cửa; Eddie vội túm lại, nắm được mảnh vải viền ở chiếc áo bằng lụa đen khiến cô lảo đảo suýt ngã, mảnh vải nằm gọn trong tay hắn khiến hắn chưng hửng.
Cô đã tới cửa, lưng dựa vào cửa, hai tay để ra đàng sau. Khi Eddie đứng lên, hắn nghe thấy tiếng khóa cửa. Hắn hổn hển nói:
- Khóa cửa cũng chẳng giúp được gì cho cô. - Máu hắn rỏ xuống áo sơ mi. - Mở ngay ra nếu không tôi nện cho cô một trận nhớ đời.
Carol rút chìa khóa ném qua khe cửa. Cô nhỏ nhẹ nói:
- Bây giờ thì không ai có thể ra được. Cả tôi lẫn ông.
- Cô sẽ phải trả giá về chuyện này. - Vẻ mặt hung tợn như băng trên gương mặt Carol không làm hắn hãi bằng ánh mắt bốc lửa của cô. - Tôi khỏe hơn cô nhiều. Nếu cô làm dữ, tôi sẽ tuốt xác ra!
Cô cười nhạt, tiếng cười lanh lảnh như kim khí khiến thần kinh hắn chùng lại. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần hắn:
- Ông sợ tôi rồi!
- Đứng lại đi! - Hắn vụt nói và rùng mình khi thoáng nhớ lại những bài báo viết về đối thủ của hắn: cô gái giết người!... Con mèo hoang! Con nhỏ nguy hiểm!...
Cô vẫn tiến tới, hai tay vung lên, đôi mắt rực lửa. Cô la lên:
- Ông lại muốn nhốt tôi. Tôi không muốn vậy! Tôi không muốn bị nhốt!
Eddie lùi lại chân tường. Trước khi hắn kịp dựa vào tường thì Carol đã vung tay cào vào mặt hắn, chỉ một ly nữa là trúng mắt nhưng má hắn thì lãnh đủ. Điên tiết vì đau đớn, hắn ôm ngang lưng cô, hai người đánh lộn nhau như hai con thú. Eddie cố tránh không để cô cào trúng mắt. Mỗi lần hắn nắm được cổ tay cô, cô lại cố gỡ ra và tuy không cào được mắt hắn nhưng má hắn đỏ lòm vì máu.
Eddie tận lực đánh nhưng cô cứ đeo cứng lấy người hắn. Hắn vặn chéo tay cô ra sau lưng, quay tròn cô và ném lên giường. Chiếc áo rốp rách tả tơi, hắn không thể giữ chặt cô được vì hai bàn tay hắn trơn trượt trên làn da non mịn màng. Cô cố quay lại, cắn vào cườm tay khiến hắn phải buông cô ra, cô co người phóng một cú đá về phía sau.
Nhưng cô chưa kịp nhảy ra khỏi giường, hắn đã giáng một cú đấm như búa bổ khiến cô ngã lăn ra.
- Đồ con mèo điên! Tao dạy cho mày một bài học! - Hắn hổn hển nói và vung tay lên định đấm tiếp nhưng cô đã bíu được cổ họng hắn. Hai người vật lộn trên giường, hai khuôn mặt hận thù sát vào nhau, người này cố áo đảo kẻ kia.
Cô tỏ ra mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ và hắn cảm thấy những ngón tay lạnh buốt cứ rình rập cố đưa lên mắt hắn.
Hắn quá hoảng hốt vội buông cô ra, nhảy lùi về phía sau chạy ra cửa. Nghe tiếng kêu khe khẽ đầy man rợ, hắn vội quay đầu lại thấy Carol tiến tới, hai mắt long lên, khuôn mặt nhăn nhúm vì căm giận; không kịp suy nghĩ hắn vớ lấy chiếc ghế dáng mạnh vào vai cô, vài mảnh ghế bắn tung ra.
Carol lảo đảo vừa chúi xuống ngã thì hắn lại bồi thêm một cú nữa thật mạnh vào phía sau sọ. Cái ghế bật r akhỏi tay hắn, hắn sững sờ nhìn thân hình cô gái nằm ngay đơ trước mặt. Máu vẫn ứa ra trên khuôn mặt hắn còn nỗi khiếp đảm dâng lên trong mắt hắn; hắn rền rĩ lẩm bẩm.
- Mình giết chết nó rồi!
Hắn đứng sững một thoáng, đăm đăm nhìn Carol không cựa quậy, nửa thân trên trần, mặt trắng bệch, chiếc áo rách nát, chiếc tất tụt xuống mắt cá chân, hai cánh tay và cổ vấy máu của Edeie. Đứng trước cảnh tượng thê thảm đó, hắn muốn nôn ọe, một ý nghĩ khiếp sợ thoáng qua trong óc.
- Nếu bọn cớm tìm thấy cô ở đây thì chúng treo cổ mình là cái chắc. Chúng không thể tin rằng mình nện cô ta là để tự vệ.
Hắn loạng choạng đến bốc máy điện thoại và khi Gus trả lời, hắn thì thầm: "lên đây mau!" Sau đó hắn lê gót đến giường cố tránh nhìn thân hình bất động dưới sàn.
Tiếng chìa khóa quay trong ổ khóa làm hắn nhẹ người, đứng lên lảo đảo ra đón Gus.
Gus dừng phắt ngay lại, lo sợ la lên:
- Trời ơi là trời! - Đôi mắt hốt hoảng, y bước vào khép cửa lại nói tiếp: - Cô ta chết rồi ư?
- Tôi không biết nữa! - Eddie lắp bắp nói (Trông hắn cũng phát khiếp, mặt mũi đầy máu, thấm cả vào cổ áo sơ mi, áo vét) - Anh hãy nhìn cô ta cào tôi như thế này!... Cô ta điên!... Cô ta nhảy lên người tôi như một con mèo dại. Nếu tôi không đánh cô ta thì...
Nhưng Gus không chú ý nghe, những tập giấy bạc tung tóe khắp sàn lôi cuốn sự chú ý của y hơn. Y quắc mắt nhìn Eddie rồi quỳ xuống cạnh Carol cầm tay xem mạch và ngẩng đầu lên: y nhăn mặt khi nhìn thấy các ngón tay cũng dính máu. Y đặt nhẹ đầu Carol xuống sàn, chùi các ngón tay vào chiếc áo rách của cô rồi thở daì đứng lên:
- Cô ta?... - Eddie bồn chồn hỏi.
- Anh đã làm cô vỡ sọ rồi. - Gus cáu gắt nói - Tại sao anh nện mạnh tay thế hở, đồ dã man!
- Cô ta chết rồi à? - Eddie nhắc lại, đầu gối như muốn quị xuống khiến hắn phải ngồi xuống giường.
- Sắp sửa chết rồi, không lâu đâu! - Gus sa sầm nét mặt nói - Cả phần dưới sọ bị lõm xuống!
Eddie rùng mình, hắn than vãn:
- Cô ta định giết tôi, Gus ạ! Tôi bắt buộc phải đánh. Tôi thề với anh là cô ta định giết tôi. Anh hãy xem cô ta cào mặt tôi như thế này!
- Đi mà nói với bạn cớm. Nếu anh không tìm cách nào tự bào chữa tốt hơn thì bọn cớm sẽ lùa nhanh anh vào phòng ngạt hơi.
- Không!... - Eddie kêu lên và đứng dậy. - Để tôi nói hết cho anh rõ...
- Không cần thiết! Nói với tôi chuyện gì cũng vô ích thôi. Tôi phải nghĩ tới khách sạn, chứ không nghĩ tới anh. Nếu bọn cớm biết chuyện này chúng ta sẽ đóng cửa khách sạn ngay lập tức - Y tức giận nói - Anh không thể làm cầm máu được à? Hỏng hết thảm của tôi rồi.
Eddie vào buồng tắm lấy một chiếc khăn thấm máu trên mặt. Hắn tuyệt vọng nói:
- Phải đưa cô ta ra ngoài trước khi cô ta chết. Không ai biết cô ta ở Santo Rio cả. Gus, xin anh đưa cô ta ra ngoài rồi quẳng vào một chỗ nào đó!
- Tôi! - Gus kêu lên. - Để chịu nhốt 20 năm! Thât. quá ít đối với tôi. TÔi có thể là thằng ngu đần nhưng chưa đến nỗi ngốc nghếch như thế.
- Gus, tôi biết anh giải quyết được mà. Tôi sẽ đền ơn anh. Trông kìa, anh lấy hết số tiền đi. Chỗ đó cũng phải hơn 20 nghìn đô la đấy.
Gus tỏ vẻ ngạc nhiên quá đỗi cứ như y nhìn thấy những tập tiền mới lần đầu. Y hỏi:
- Chắc cả hai người vừa mới đỡ nhẹ của nhà băng ra?
- Tiền này của tôi, - Eddie gắt lên. - Đưa cô ta ra rồi tôi cho anh hết. Làm đi.
Gus đưa hai bàn tay lùa vào mái tóc lơ thơ rồi thong thả nói:
- Ừ, tôi nghĩ có thể làm được. Anh cho tôi hết tiền nếu tôi rũ được người phụ nữ này cho anh?
- Phải rồi... Nhưng làm mau lên!
- Tôi cố thử xem! - Gus nói và tỏ vẻ quyết định. Y cúi xuống nhặt các tập bạc, dùng chân gạt thân hình Carol để lượm nốt vài tập còn sót.
Eddie vặn vẹo tay và hét to:
- Mang cô ta đi đã.
- Đừng có mà hoảng hốt thế! Tôi mang cô ta ra cầu thang phụ Cô ta có một chiếc xe hơi để ở gara. Tôi sẽ quăng cô trước cửa bệnh viện nếu không có kẻ nào bắt gặp. Eddie, tốt nhất là anh nên chuồn khỏi thành phố này, - y nói tiếp và nhét nốt tập giấy bạc vào cặp. - Nếu bọn cớm nhìn thấy anh với mặt như thế này thì chúng sẽ hốt anh luôn.
Eđir run run bước đến cuối phòng, nhặt lấy chiếc cặp kia láp ló sau chiếc ghế đổ. Khi hắn cầm lên, Gus đã ở sau lưng hắn:
- Khoan đã, anh bạn! Tôi lấy cả chiếc cặp này nữa.
Eddie nhe răng gầm gừ nói và siết chặt chiếc cặp vào người:
- Cái này là của tôi. Con nhỏ đã đánh cắp nó.
Gus cười chế nhạo:
- Thật buồn muốn chết được. Nế có thì giờ tôi sẽ nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương! Thôi nào, đưa đây!
Eddie yếu ớt cãi lại:
- Nhưng cái này là của tôi. Gus, anh không thể lột hết tôi được. Tôi chỉ còn có chỗ tiền này mà thôi. Phải có tiền tôi mới bỏ đi được chứ.
- Anh nói làm tôi thương tâm quá! Đưa ngay đây, nếu không tôi gọi cớm!
Eddie vứt chiếc cặp xuống sàn:
- Thằng đê tiện! Cầm nốt đi và cùng chết chìm với nó.
- Không có gì nguy hiểm đâu! - Gus nháy mắt nói. - Eddie tạm biệt. Chúc lên đường may mắn! Trong một thời gian dài đừng để tôi nhìn thấy anh va` cái mặt lở loét của anh. Điều đó làm tôi khổ tâm đấy!
Nói xong, y cười rộ lên còn Eddie vội vã chuệch choạng bước ra khỏi phòng, cay đắng không nói một lời.
o0o
44
Ismi đứng chờ trong phòng khách bệnh viện Santo Rio. Căn phòng sáng sủa, thoáng mát, tiện nghi. Lão ngồi êm ái trong chiếc chế dud°.a và nghĩ thật sung sướng nếu lão có được căn phòng như thế này.
Lão cố suy nghĩ miên man như thế để tránh khỏi nghĩ về Max. Gã được đưa đi bệnh viện trên chiếc xe cấp cứu không cho lão đi cùng. Lão phải lái chiếc Packard và vì đã bao năm không lái xe nên lão thấy thật căng thẳng đầu óc.
Chắc Max bị đứt gân máu. Bệnh bán thân bất toại thường xảy ra trong gia đình lão. Ngày xưa Ismi đã bị một lần khi thấy người bạn bị sư tử xé xác, nguyên nhân thì khác nhau nhưng kết quả thì cũng như nhau thôi. Nhưng lão vẫn hy vọng Max sẽ qua khỏi. Ismi chỉ phải kéo lê chiếc chân trái mà cũng đã thấy khó chịu rồi huống chi tật bại liệt lại xảy ra đối với một con người nóng nảy như Max.
Cánh cửa mở ra êm ru và xơ bề trên bước vào. Ismi có cảm tình ngay với gương mặt phút hậu của xơ. Nhưng khi nghe xơ nói, lão sợ hãi không dám lắng tai nghe, chỉ loáng thoáng được vài lời. Bà nói về chuyện chảy máu vì vỡ động mạch cổ, về sự tê liệt ở phần thân trái, về hiện tượng mất cảm giác... Khi bà dừng lại, Ismi mới lên tiếng:
- Tôi hiểu rồi. Nhưng có nặng không? Nó có chết không?
Bà xơ hiểu là lão không biết gì hết và lo sợ nên cố tìm cách trấn an lão: - Không, ông ta không chết đâu, nhưng bị bại liệt. Lúc này thì chưa có gì chắc chắn nhưng hãy chờ ít lâu xem sao. - Bà nói tiếp: - Cụ được phép thăm ông ta vài phút. Đừng làm ông ta trái ý, ông ta cần được tĩnh dưỡng.
Max nằm trong một căn phòng nhỏ sáng sủa, đầu, vai hơi gác lên cao. Lão không nhận ra Max nữa. Phần trái thân bị vặn đi trông thật ghê sợ. Phía mép trái bị giật vẹo lên làm hở mấy cái răng. Đôi mắt rực như tóe lửa, lão bước tới gần, đôi mă"t thật dữ tợn, đầy hận thù, độc ác.
Cô y tá Hennekey đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên. Lão đặt tay lên thành giường:
- Cha sẽ hết sức chữa chạy và đến thăm con hàng ngày. Con sẽ khỏi thôi.
Max nhìn lão, không nói được nhưng nét hận thù không tắt trong mắt gã. Lão Ismi thấy ngượng ngùng và sợ hãi:
- Cha không ở đây lâu đâu. Trời tối rồi, để mai cha tới.
Đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, Ismi nói:
- Thôi, con không nên nói. Con phải tĩnh dưỡng.
Lão ngạc nhiên thấy mình khóc. Đôi môi Max lại nhúc nhích cố sức thành tiếng: "Cút đi!", nhưng Ismi không hiểu được. Cô y tá nhìn hai người, hiểu câu nói của Max.
- Con chớ lo về tiền bạc. Cha có để dành được một ít...
Cô y tá dắt lão ra cửa, lão nói:
- Xin cô chăm nom giùm cho nó. Con trai tôi đấy cô ạ.
Cô gật nhẹ đầu, hơi quay mặt đi để lão không thấy cô nhíu mày coi thường. Cô thấy Max là một kể ghê tởm. Cô ghét hắn mà không hiểu vì sao, người cô nổi da gà khi ở gần gã.
Lão Ismi đi từ từ dọc hành lang, chốc chốc dừng lại đọc tên người bệnh gắn trên cửa phòng. Lão quay lại để xem tên Max có được gắn ở cửa phòng như những người bệnh nhân khác không. Lão thấy một thanh niên cao to và một cô gái xinh đẹp lại gõ cửa nơi phòng ngay trước mặt phòng Max. Lão thấy có cảm tình với cặp thanh niên nọ. Lão cứ nhìn họ mãi cho đến khi họ đi vào phòng.
Lão tò mò nhìn bảng tên người bệnh ghi trên cửa. Khi đọc xong, lão giật nãy người như giẫm phải rắn.
Veda và Magarth cúi xuống nhìn Carol nằm dài, xanh xao bất động trên giường. Bác sĩ trưởng Cantor cầm tay bắt mạch, nói với Magarth:
- Tôi nghĩ phải tìm ông. Tôi đã nghe nói về cô Blandish rồi, và chợt nhớ ông là người quản lý tài sản của cô, nên nghĩ rằng gọi điện ngay cho ông là phải.
Magarth gật đầu:
- Tình trạng cô ta xấu lắm phải không?
- Có lúc tôi cho là không thể cứu vãn nổi đấy, - Cantor trả lời - Nhưng thật quá may là bác sĩ Kraplien, chuyên gia nổi tiếng nhất nước về óc não, đang có mặt nơi đây và ông ta chịu mổ cho cô. Ông ấy tin là sẽ cứu được cô.
Veda bóp chặt tay Magarth. Cantor tiếp tục:
- bác sĩ Klaplien không cho là bộ não của cô bị thương tổn. Tất nhiên là vết nứt thật đáng lo ngại nhưng bộ não không có vấn đề gì. Nó chỉ bị ép lại, chắc là vì tai nạn ở chiếc xe cam nhông. Nếu cuộc giải phẩu thành công thì người bệnh sẽ lấy lại được trí nhớ. - Bác sĩ liếc nhìn Magarth thật có ý nghĩa. - Như thế là sau này cô ta không nhớ lại gì cả từ lúc bị nạn.
Magarth giât. mình:
- Chắc ông nghĩ là cô ta sẽ không nhớ cả tôi nữa à?
- Cô ta sẽ không nhớ ai hết, không nhớ việc gì hết xảy ra từ tai nạn đó. - Bác sĩ Cantor nhắc lại: - Bác sĩ Kraplien rất chú ý đến trường hợp này. Ông ta đã bàn với bác sĩ Travers ở Glenview và nghiên cứu bệnh án của cô Blandish. Ông ta cho là bộ não chỉ bị ép lại nên hy vọng có thể chữa cho cô khỏi cả những lúc nổi cơn giận dữ.
- Tôi rất mong được như vậy. Cô ta gặp quá nhiều chuyện rủi ro!
Veda nói và cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái xanh của Carol.
- Nhưng có thể được không?
Canton nhún vai. Dường như ông ta cũng không được lạc quan cho lắm. Ông nói:
- Cuôc. giải phẫu sẽ được tiến hành khoảng nửa tiếng nữa. Sau khi ghé qua sở cảnh sát, ông bà chắc sẽ trở lại đây? Lúc đó chúng ta sẽ biết thêm.
o0o
45
Thành phố Santo Rio lâu lâu lại có những du khách kỳ lạ. Ông già Jo bán báo nơi ga đã thấy hết: ông nhớ tới chuyện bà già có ba con mèo Ba Tư lẽo đẽo theu sau không lộn xộn gì hết, ông nhớ tới người nữ kịch sĩ sau khi xuốgn tàu, đập chai rượu lên đầu người lính. Ông nhớ được các tay giàu có, các tay bịp bợm, người lương thiện, kẻ cướp đường; nhưng theo ông thì nhân vật lạ nhất đến Santo Rio phải kể là cô Lolly Prairie.
Cô Lolly đi cùng chuyến tàu với Veda và Magarth đến nơi tắm biển trên bờ Thái Bình Dương này. Cô phải lấy hết can đảm mới quyết định lên đường được. Từ khi Carol đến gặp lại, nhất là khi cô Lolly đưa cho Carol xem tấm hình của Linda Lee, tâm hồn của người phụ nữ khốn khổ không lúc nào được thảnh thơi. Cô thấy xấu hổ, tự trách mình sao lại để cho một thiếu nữ như Carol đọ sức một mình với hai tên súc vật nguy hiểm như bọn Sullivan. Carol muốn trả thù bọn chúng, phải rồi, cô Lolly cũng vậy. Thế thì sao lại để cô ta đi một mình? Tại sao Lolly không đề nghị đi cùng?
Sau ba, bốn ngày suy nghĩ như thế, cô Lolly mới quyết định đi Santo Rio để tìm Carol. Cô phải thắng bao nhiêu là sợ hãi, lo lắng. Từ nhiều năm nay, cô chưa bao giờ đi đâu, chen lấn trong đám đông, chưa bao giờ cảm thấy những khuôn mặt tò mò bệnh hoạn nhìn vào cô.
Ông gaì Jo sẽ kể cho bạn nghe về chuyện cô Lolly đi ra khỏi ga, mặc chiếc áo len đã cũ từ hai mươi năm trước, đội chiếc mũ đen lớn. Hàm râu cắt ngắn của cô đã khiến cho già Jo khi nhìn thấy phải sững sờ, không biết có phải là ma không.
Cô Lolly đứng cạnh ông già nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp, người qua lại ngược xuôi, nhìn các phụ nữ trẻ trong các trang phục tắm biển không che giấu gì nhiều. Cô Lolly hốt hoảng thật sự.
Già Jo là một người tốt và tuy thấy hơi ngại ngùng khi phải tiếp chuyện với một nhân vật lạ lùng như thế, nhưng ông cũng hỏi xem cô ta có cần gì không? Cô Lolly thấy rõ lòng tốt của ông liền cho biết cô đi tìm Carol Blandish.
Ban đầu ông già nghi ngại nhìn cô cô tưởng rằng cô hơi khùng. Ông không nói gì, chỉ đưa tờ báo cho cô, ấn bản buổi trưa đó có tin tìm được cô gái triệu phú nằm bất động trên xe trước cửa bệnh viện Santo Rio và người ta đang chuẩn bị giải phẩu để cứu cô.
Vừa đọc xong mẩu tin ấy, ngẩng đầu lên, cô đã thấy Ismi Geza ở bên kia đường.
Cô Lolly nhận ra lão ta ngay dù đã xa cách nhau trên mười lăm năm. Cô hiểu ngay là Max không ở đâu xa nên cô cảm ơn sự giúp đỡ của già Jo vội vã bước tới gặp Ismi. Cô đi vượt lên rồi dừng lại nắm tay lão. Ismi nhìn cô trong vài giây rồi siết tay cô. Sự gặp gỡ giữa người đàn bà có râu và anh hề xiếc đã làm lộn xộn một chút trên hè phố. Ismi vội vã kêu một chiếc taxi kéo Lolly lên.
o0o
46
Max nằm dán mình trên giường bệnh viện, tâm trí giận dữ khôn xiết. Chuyện như thế này mà lại xảy đến với gã? Liệt người! Tàn tật suốt đời! Kẻ gây ra chính là Carol Blandish! Chính cô ta đã giết Frank! Chính cô ta lấy hết tiền của gã! Gã thấy tuyệt vọng cay đắng khi nghĩ rằng từ nay gã không thể làm gì được cô cả, cô đã ở bên ngoài tầm tay gã.
Gã nằm đó đã tám tiếng đồng hồ lặng yên, mắt nhắm nghiền tâm trí ám ảnh về Carol. Gã nhận ra là cô y tá đang đi trong phòng nhưng gã không chịu mở Mắt, không thèm nhúc nhích. Gã toan tính trả thù một cách thật thỏa đáng nhưng nghĩ mãi vẫn không ra một biện pháp gì. Gã nghe tiếng cửa mở và hé mắt nhìn thấy một cô y tá nữa: chắc là cô trực đêm.
Cô y tá Hennekey dịu dàng nói:
- Thật may, chị tới rồi. Cái ông bệnh nhân ghê tởm này làm em nổi da gà!
- Gã ngủ chăng? - Cô kia gượng cười hỏi.
- Ồ, ngủ hàng giờ rồi. Gã chỉ có việc ấy là tốt thôi. Nhưng chỉ nhìn gã thôi em cũng đã đủ thấy ớn lạnh mình rồi.
Max đoán cô y tá đêm tiến lại gần giường. Khuôn mặt gân guốc của gã co lại nhưng không lộ ra ngoài, gã lắng nghe. Cô y tá đêm nói:
- Em không sợ đâu. Tất nhiên không thể nói là hắn đẹp trai được.
- Để rồi chị xem đôi mắt gã, - cô hennekey nói. - Chị sẽ đổi ý ngay. Chắc gã có giết người rồi. Chưa bao giờ em thấy một đôi mắt đầy hận thù, hung dữ như thế cả. Giá mà chị thấy gã nhìn ông già gã...
- Chị sắp làm em khóc lên đấy! - Cô y tá đêm cười nói. - Còn người bệnh kia thì sao? Có phải là cô Carol Blandish không?
- Phải, cô gái hưởng gia tài đấy... Đẹp thật là đẹp. Em chưa bao giờ thấy mái tóc đẹp như thế, - cô Hennekey nói. - Cô ta được săn sóc ngay trong phòng. Chị cứ đến mà xem có đúng lời em nói không. Bác sĩ Cantor cho biết đêm nay ông sẽ đến, cuôc. giải phẫu thành công rồi, mất đến năm tiếng đồng hồ đấy. Ông bác sĩ Kraplien thật giỏi: cô ta sẽ trở lại bình thường thôi. Em muốn tham gia cuôc. giải phẫu nhưng em lại bận ở nơi khác. - Vừa nói cô vừa ra dấu khinh miệt chỉ Max lúc này im lìm bất động.
- Để em đi xem một chút - cô y tá đêm nói - Còn chị, chị về đi và mai nhớ tới sớm nhé.
Hai người phụ nữ đi ra khỏi phòng và Max mở mắt ra. Hắn lóng tai nghe có tiếng thì thầm, tiếng cánh cửa mở ra và có tiếng cô y tá đêm kêu lên:
- Đẹp quá chừng!
Như thế là Carol Blandish ở ngay cạnh phòng hắn. Ý nghĩ giết người bừng lên trong lòng Max. Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã đến được nơi con nhỏ đang nằm kia! đôi môi gã giật giật... Nhưng còn con y tá?... Phải loại trước đã!
Gã nghĩ ngay kế hoạch hành động. Chắc chắn gã sẽ thực hiện được. Gã muốn chống tay phải ngồi dậy nhưng phía sườn trái lạnh ngắt, nặng nề quá. Gã cố sức lật được qua phía trái. Như thế là gã nhìn được sàn nhà. Nếu để rơi mình xuống sàn gã có thể lết được ra cửa. Khi cô y trá trở vào thì gã lại nằm ngửa ra cửa.
Cô y tá này còn trẻ, mắt xanh có dáng hơi ngờ nghệch. Cô vui vẻ nói:
- A, ông tỉnh dậy rồi à. Tôi trực đêm ở dây, để tôi thu xếp cho ông.
Max nhắm mắt lại sợ cô ta thấy được ý định giết người trong mắt gã. Cô y tá nói:
- Để tôi trải lại giường cho.
Ừ, cứ làm đi. Khi loại trừ được cô gái này thì gã có thể đến được Carol Blandish, dù gã có phải chết đi chăng nữa cũng được. Max giơ tay phải lên, cô y tá hỏi:
- Ông định làm gì thế?
Gã ra dấu cho cô đến gần, nói thật khẽ để cô ta phải cúi sát xuống mặt gã. Gã gừ lên một tiếng, tay phải chụp lấy cô kéo lại, chân phải hất tấm chăn trùm lên mình cô đang giãy giụa. Cô mạnh hơn là gã tưởng khiến gã cố siết, siết thật mạnh trong khi cô vùng vẫy. Không, không thể để nó thoát khỏi bàn tay đang bóp cổ, nếu không nó sẽ la lên. Phải làm nhanh, nó sắp tuột ra rồi. Max rút tay nắm lại, đập mạnh vào mặt. cô gái như đập một cái đinh đóng trên tường.
Cô ta tá gần như ngất đi, chỉ chống lại một cách yếu ớt rồi Max lại tiếp tục bóp cổ. Đôi mắt nạn nhân lồi ra ngoài tròng, Max vẫn siết mạnh. Tấm thân mảnh mai của người phụ nữ giật giật mấy cái. Max nhắm mắt tận lực siết. Bàn tay cô y tá giơ ra vẫy vẫy, mở ra, nắm lại, rồi lại mở ra, mềm oặt, bất động. Cô giãy giẫy vài cái rồi lăn xuống đất.
Max ngả mình xuống giường thở dốc. Gã thấy rõ là gã đã quá sức nhưng bản tính hung ác bốc lên, gã muốn hành động ngay. Không biết chừng ai đó sẽ vào đây. Muốn thanh toán Carol thì phải hành động ngay. Nhưng gã vẫn chưa động đậy được. Gã cảm thấy nghẹt thở, máu rần rật ở thái dương khiến gã nôn ọe, choáng váng.
Gã nằm xuống, tay nắm chặt, ngón tay bấm vào da thịt, chờ cho hơi thở điều hòa trở lại. Bỗng có tiếng chân ngoài hành lang, tim hắn đập thình thịch như quả lắc đồng hồ trật nhịp. Nhưng rồi tiếng bước xa dần.
Gã nghĩ, giá như có khẩu súng thì nhất định không ai ngăn được. Gã không thể bỏ cuôc. nữa. Muộn quá rồi, phải làm đến cùng thôi.
Gã hất chăn sang một bên, lê mình nhè nhẹ ra thành giường nhìn xuống: cô y tá trông thật ghê rợn: khuôn mặt tím ngắt không hợp chút nào với mái tóc hung. Gã từ từ nghiêng mình để cánh tay phải chạm đất rồi bám vào đó mà lê ra. Nhưng c òn cái chân liệt thì gã không đỡ được đành phải để rơi phịch xuống sàn, ngột thở, khắp mình gã đau như một làn lửa tràn ngập, mặt mũi tối sầm.
Gã không nhìn rõ mình nằm trên sàn đã bao lâu nhưng gã đã thấy tỉnh lại, thấy đầu gã gối lên tóc cô y tá, cánh tay phải choàng lên xác chết. Gã rùng mình nhích ra và lết trên chiếc sàn đánh xì bóng để ra ngoài cửa.
Gã lết thật nhanh dù chân, tay trái không còn cảm giác gì nữa. Gã nhổm dậy, vặn nắm cửa hé ra dừng lại thở. Gã yếu quá rồi, máu đập như muốn vỡ thái dương, hơi thở khò khè. Trong lúc chờ đợi, gã cảm thấy thù hận Carol ghê gớm.
Có ai đi trong hành lang. Gã thận trọng hé cửa nhìn: một cô y tá đang lục chăn mềm trong tủ áo, miệng hát khe khẽ. Được một chồng chăn, cô dùng chân khép cánh cửa lại rồi bước đi. Gã vừa định lê bước tì lại có tiếng chân, gã vội khép cửa, đứng dựa vào trong chờ đợi, trong lòng hồi hộp chỉ sợ bị phát hiện.
Gã nhìn vào phía đối diện cố tìm cách đọc hàng chữ ghi tên người nhưng không được. Gã không biết Carol nằm ở phòng nào trong khi gã không thể đi suốt hành lang được. Gã tiến tới dãy trước mặt mong chờ sự may rủi. Cả tòa nhà vắng lặng, không một tiếng động. Gã cố nén một hơi thở dài và bước ra ngoài hành lang.
o0o
47
- Nếu cô bây giờ gặp nó thì chắc cô không bối rối như thế này đâu. - Ismi nói. - Tôi biết nó không phải là đứa tốt nhưng bây giờ thì... - Lão bỏ lửng câu nói, đầu gục xuống buồn rầu.
Cô Lolly vẫn đi qua đi lại trong phòng, tay nắm chặt, mặt chảy dài. Họ đang ở trong một căn phòng trống trơn Ismi thuê chỉ để ở gần đứa con. Họ nói chuyện Max suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Cô Lolly nói:
- Tôi biết hắn hơn ông. Hắn là con ông nên dù sao ông cũng có tình với hắn. (Cô đưa tay lên sờ vào hàm râu tự cạo). Hắn là một con quỉ dữ!.... Con quỉ của tội ác như Frank.
- Frank chết rồi! - Ismi nói và làm dấu thánh.
- Giá như thằng Max cũng chết luôn cho rảnh, - cô lẩm bẩm - Hắn mà còn sống thì Carol còn gặp nguy, tôi cảm thấy rõ điều đó. Ismi, tôi biết rõ điều đó.
- Nó bị liệt rồi. - Lão già nói nhấn mạnh, - Tại cô không thấy đó thôi. - Đến lên tiếng nó cũng không nói được nữa là!
- Hắn là thằng Max, - Cô Lolly nói - Tôi sợ lắm. Cứ nghĩ đến chuyện Carol phải ở trước mặt hắn. Quá gần đấy, ông Ismi ạ. Nếu hắn biết thì...
Ismi gừ gừ:
- Cô cứ nói quá... Tôi đã nói là nó không cử động được nữa. Tôi biết. Cô hãy nhìn tôi xem. Max còn cực hơn tôi đến mười lần.
Cô Lolly mở vali, rút ra con dao lớn chìa cho Ismi:
- Với một con dao hắn có thể làm gì cũng được. Tôi giữ con dao này, con dao trong hàng trăm con dao của hắn. Không đi được nhưng hắn vẫn có thể ném dao được. Có vũ khí như thế này thì hắn làm gì cũng xong.
Ismi vặn vẹo tay chân:
- Cô hành hạ tôi quá mức! Cô cứ ương ngạnh mà không có lý do gì cả. Nó không có vũ khí!... Nó không có dao! Không có gì hết! Không có gì xảy ra cho cô gái đâu!
Cô Lolly lườm lão:
- Tôi đến bệnh viện đây. Tôi không cảm thấy yên tâm chút nào. Giá như không gặp ông thì tôi đã đến thẳng đây rồi.
Ismi nhổm dậy:
- Cô làm gì ở đấy? Cô nói cho họ biết nó là ai? Xin cô đừng làm thế!
- Tôi có bổn phận phải báo cho họ biết để đề phòng. Tôi không tin hắn chút nào.
Ismi nắm lấy tay cô van nài:
- Xin cô đừng nói! Nếu biết thì họ sẽ không chữa cho nó. Nó có tên trên cửa phòng, nó có y tá đặc biệt. Nó bệnh nặng lắm. Lolly, xin cô rủ chút lòng thương con tôi!
- Nhưng hắn không thương hại tôi chút nào! - Cô Lolly dịu dàng nói.
- Nhưng mà bây giờ hắn không còn làm gì hại ai được nữa. Có thể đó cũng là điều may cho nó. Khi nó đỡ rồi, tôi sẽ man ngó đi. Bố con tôi sẽ làm lại cuộc đời. Van cô đừng nói.
- Ai bảo ông có đứa con như thế? -cô Lolly nổi giận không kìm nổi. - Tôi đã báo trước rồi. Ai bảo ông lấy người đàn bà đó. Tôi đã nói con mụ đó không ra gì hết và chính ông cũng thấy đó. Sao ông không nghe lời?
- Cô có lý. Đáng lẽ tôi phải nghe lời cô lúc đó. Nhưng bây giờ làm thế nào. Lolly? Tương lai tôi không còn gì nữa. Tôi có một ít tiền. Tôi thấy tôi già quá, vô ích quá rồi, Lolly ơi!
Mặc cho lão nói, Lolly nhẹ bước đến cửa, quay lại lần cuối nhìn người hề già rên rỉ:
- Chúng tôi phải làm sao đây? Cô có lý đấy. Chắc suốt đời nó như thế đó, suốt đời làm hại người ta.
Lolly không nghe gì nữa. Cô bước xuống thang gác như chạy và chưa ra tới cửa đã chợt nhận ra là tay vẫn còn cầm con dao. Cô vội vã giấu nó dưới áo choàng.
Hai tay chào hàng thúc cùi chỏ vào nhau khi thấy cô Lolly bước qua tiền sảnh:
- Đây là một cái ổ chơi chứ khách sạn nỗi gì! Đàn bà ở đây cũng có râu thấy không?
Cô Lolly không quan tâm tới lời bình phẩm đó. Cô bước ra đường gọi taxi đến bệnh viện Santo Rio.
Người gác cổng nhìn cô với dáng ghê tởm pha lẫn sự khinh miệt:
- Giờ này không cho ai vào. Mai cô lại. Giám đốc nghỉ còn y tá trưởng đang đi thăm bệnh.
Rồi hắn đóng sập cửa.
Lolly nhìn tòa nhà với hàng ngàn cửa sổ sáng trưng. Đâu đó trong khối nhà mênh mông này, Max đang ở đó và trước phòng hắn là Carol.
Cô bỗng linh cảm về mối nguy hiểm sắp xảy ra. Cô biết rõ Max, nếu gã biết Carol ở bên mình thì gã sẽ tìm mọi cách để sát hại cô. Cô Lolly đập mạnh chiếc mũ xấu xí lên đầu rồi tuồn mình qua nhà người gác như một cái bóng, tiến đến tòa nhà chính.
o0o
48
Max đã tiến đến được cánh cửa trước mặt, rướn mình nhìn lên bảng đề tên. Khi thấy hàng chữ Carol Blandish, cả người gã tràn ngập niềm hân hoan đắc thắng và hận thù. Đúng rồi, nó ở đây rồi, trong tầm tay gã. Gã xoay nắm cửa, lết vào và khép cửa lại.
Gian phòng sáng lờ mờ. Chỉ có một ngọn đèn xanh phía trên giường. Chiếc giường đặt ở giữa phòng, bên cạnh là cái bàn tráng men và chiếc ghế dựa, gã chăm chú nhìn vào giường.
Gã bò tới nhưng bỗng dừng lại: chiếc giường quá cao đối với hắn bây giờ. Có rướn lên cũng chỉ với tới tấm nệm. Gã chống tay phải, thấy được Carol nằm dài trên ấy, nhưng cánh tay trái bị tê liệt không thể nắm cô được. Cô nằm nửa người, kéo chăn lên đến tận cằm. Gương mặt trắng như tuyết dưới ánh đèn xanh, như mặt người chết, nhưng vẫn xinh đẹp, bình thản. Chỉ thấy lồng ngực cô lên xuống nhè nhẹ theo nhịp thở. Băng quấn khắp đầu che gần hết mớ tóc kỳ diệu!
Max không chú ý đến điều ấy, gã chỉ có mỗi ý nghĩ là kẻ đang nằm đấy cần phải giết chết nhưng không thể nào với tới được khiến gã giận run lên. Gã nắm lấy song giường đu lên nhưng tấm thân tê liệt quá nặng nề. Gã như muốn ngất đi. Gã nằm dưới đất, nhắm mắt lại, cố nén chịu tiếng mạch máu đập như muốn vỡ thái dương, suy nghĩ tìm cách với tới Carol.
Phải đẩy chiếc ghế đến bên giường mới giết được nó, gã nghĩ. Gã đang bò tới chiếc ghế thì chợt nghe có tiếng động. Gã ngừng lại, lắng nghe...
Cô Lolly đi vội ngoài hành lang, bồi hồi lo lắng muốn hụt hơi. Không ai thấy cô lẻn vào bệnh viện nhưng nhiều lần cô suýt bị bắt gặp. Cô chật vật mới tìm ra được khu bệnh nhân, nhưng vì Ismi cho biết Max ở lầu ba nên cô lẻn theo thang cứu hỏa đi lên để không bị bắt gặp. Cô hấp tấp tìm tới phòng có tên Max.
Cô quyết định tìm hắn trước tiên, nếu gã bệnh đến mức như Ismi nói thì cô không tố cáo gã. Nhưng Lolly biết gã quá mà! Ismi thực thà dễ tin còn đối với Lolly thì Max khó có thể trở thành kẻ vô hại được.
Cô bỗng dừng lại: phòng Max kia. Cô lắng nghe không thấy gì hết và bỗng run lên. Cô nhớ tới lần Max đến vừa rồi, nhớ tới đôi mắt lạnh lùng, độc ác của gã. Nhớ tới cách gã vụt đánh cô, không kịp lẩn tránh, cô chợt đưa tay nắm con dao và mở hé cửa nhìn vào.
Xác cô y tá nằm dài ở chân giường khiến Lolly như nghẹt thở. Trên giường trống không và cô hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô đến kịp lúc không? Lolly hiểu là không thể để mất một giây nào cả nên lắc mình như để rũ cơn hốt hoảng, cô quay mình, nhảy vụt qua cửa đối diện.
Cô không kịp nghĩ đến bản thân nữa, chỉ chăm chăm vào việc cứu Carol. Cô mở cửa, nhào vào căn phòng sáng mờ mờ.
Max ngồi thu lu trong bóng tối, nhận ngay ra cô và cố nén một tiếng kêu giận dữ k hi thấy cô Lolly định cản trở công việc của gã. Gã biết cô chưa nhìn thấy gã ngay vì mắt chưa quen với bóng tối. Phải khử cô ngay mới hoàn thành được công việc. Gã nín thở lết tới nhưng vào lúc sắp túm được cô Lolly thì cô nhận ra gã.
Cô không biết cái gì đang tiến đến cô, chỉ thấy một khối lù lù đe dọa nhưng đoán ngay ra là Max. Cô lùi lại, người lạnh toát. Cánh tay Max chỉ chộp được tà áo Lolly trong khi hoảng hốt chồm tới, đâm lút con dao vào người gã.
Lưỡi dao xuyên thịt, sát ngay cạnh xương sườn gã và cắm phập xuống sàn gỗ. Hai con người nhìn nhau một thoáng rồi Max vung tay đập vào đầu cô Lolly ngã người ra. Gã hoảng hốt thực sự! Máu chảy trào ra bên sườn, hình như đã cắt phải một động mạch. Con đàn bà vụng về! Tay nghề như gã mà đâm thì đâu có như thế được! Cô ta có cái thế làm gì gã cũng được mà vẫn không xong!
Gã nắm cán dao, nhăn nhó đau đớn và không cảm thấy lưỡi dao xuyên qua thịt. Nhưng dù sao gã cũng có trong tay một vật gã muốn có: con già ngu đần đã cung cấp cho gã thứ vũ khí mà nếu không có thì gã không làm gì được hết.
Nhưng cô Lolly đã cắm gã dính cứng vào sàn. Không thể rút ra được. Gã cảm thấy sức yếu dần trong khi máu cứ chảy tuôn tràn. Gã điên cuồng lắc chiếc dao trong khi cô Lolly từ từ gượgn dậy. Mọi việc đổ vỡ hết rồi, gã chửu rủa hết lời tuy không thốt ra thành tiếng được.
Cô Lolly đã đứng dậy, chiếc mũ lệch ngang, mắt mờ đi vì sợ hãi, dựa lưng vào giường chắn giữa Max và Carol. Max vùng vẫn lôi con dao ra mà mắt sáng lên khi thấy nó được rút lên từ từ. Cô Lolly thở hồng hộc:
- Không! Buông dao ra!
Max cười nhạo, giật mạnh cán dao. Cô Lolly thấy rõ dáng đắc thắng của gã. Cô biết điều gì sẽ xảy ra nếu gã có lưỡi dao. Cô tuyệt vòng nhìn quanh tìm một thư" gì làm vũ khí. Có một bình ô xy nơi góc phòng. Cô chạy vụt đến rồi quay người lại.
Cùng lúc ấy con dao đã rờn sàn ván, Max lăn mình ném mạnh. Cô Lolly thốt lên một tiếng kêu khàn khàn, tay giơ bình ô xy lên trong khi con dao cắm phậm vào bộ ngực lép xẹp của cô. Cô lặng người trong một lúc, cái chai giơ lên đầu, cán dao ló ra ngoài áo, mắt cô mờ đi rồi cái chai đập xuống sàn cách người Max chừng gang tay. Cô Lolly ngã xuống đất.
Max từ từ bò đến bên cô, cúi xuống khạc một bãi nước miếng vào mặt cô. Gã biết cô đã đâm gã một nhát tử thương, máu chảy ra nhiều lắm rồi, người đã hơi cứng, sự sống dần dần xa lìa gã. Nhưng gã còn một chút thời cơ miễn là phải làm nhanh lên. Nêu gã rút được con dao trên người cô Lolly... Có lẽ gã còn đủ sức để phóng con dao... Từ chỗ gã nằm, Carol là một cái đích thật tốt!...
Gã lại nắm con dao cố sức rút ra lần nữa. Cán dao nhầy nhụa máu nhưng gã cố sức rút được con dao. Lúc này gã yếu sức đến nỗi chỉ đủ giơ con dao lên. Gã quay lại nhìn khắp phòng.
Bỗng nhiên gã nhớ lại thời gian làm việc cùng với Frank ở gánh xiê"c. Cô gái nằm dài dưới làn ánh sáng xanh mờ nhắc gã nhớ lại cô gái ngày trước đứng dựa trên tấm ván để gã phóng những con dao sáng loáng quanh mình. Gã nhớ lạ hôm gã nhắm thật kỹ cái cổ của cô gái hiện mờ mờ trong bóng tối: một cú thật tuyệt vời. Lúc này gã cũng sẽ ngắm đúng như thế dù rằng người gã đang chết dần.
Cha gã nói không biết bao nhiêu lần: "Trên đời này không có ai ném dao được như con. Không bao giờ cha thấy con lệch đích một khi con nhắm kỹ".
Max nghĩ vậy và gã thu hết tàn lực.
Cái đích thật không khó lắm. Gã thấy rõ cổ Carol ngay phía trên tấm ra trắng nhưng khốn thay con dao nặng nề làm sao. Max cố gượng lần cuối, đu đưa lưỡI dao... rồi dừng lại.
Một cơn gió lạnh bỗng luồn vào phòng và Max thấy một bóng đen, rồi một dáng người hiện ra trong góc căn phòng ánh sáng nhòe lên.
Max tuyệt vọng nắm chặt con dao, tóc dựng lên, một luồng hơi lạnh chạy suốt người.
Frank đã hiện ra ngoài bóng tối, Frank mỉm nụ cười của con người béo tốt. Frank với chiếc áo choàng đen, cái mũ da đen, đôi ống quần đen chân voi....
- Đã quá sức mày rồi, - Frank nhạo cợt - Bây giờ mày không thể nào đạt được mục đích được nữa rồi.
Max hằn học nhìn Frank, đu đưa c on dao, bộ óc ra lệnh cho các bắp thịt thi h`nh. Lệnh vô ích thôi, con dao tuột ra khỏi bàn tay lạnh ngắt của gã.
- Trễ rồi! Trễ rồi, Max ạ! - Frank lên tiếng thầm thì trong bóng tối.
Con dao rơi xuống đất, cánh tay Max hạ xuống, bất động.
- Nào Max, đến đây đi! - Frank thúc giục - Tao đợi mày đó.
Trước khi chết, Max cười thỏa mãn nghĩ rằng gã không hổ thẹn với danh hiệu: gã không nhắ m trượt đích vì chưa phóng dao!
Một lúc sau, Carol bừng tỉnh và mở mắt. Từ trên giường cô không thấy được quang cảnh khủng khiếp quanh mình. Cô nằm đó đợi người gác đêm, tâm trí bình thản nhẹ nhàng, không chút bận bịu gì về quá khứ.
6.1988

Hết


Xem Tiếp: ----