Đổ thừa Venise

     ừ Lyon Vi đi xe autocar sang Venise. Ngủ gà gật suốt mười bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đến được thành phố du lịch nổi tiếng. Vi mong nhìn tận mắt Venise ngập trong nước thì ít mà mong gặp lại chị Trinh thì nhiều. Hai chị em cách nhau một con giáp, ngày Trinh sang Thụy Sĩ định cư Vi hãy còn là một em bé lên năm. Những năm tám mươi Sài Gòn còn nghèo, Trinh biết cô em họ thiếu thốn đủ thứ nên gởi về cho nó thật nhiều đồ. Nào là những kẹp tóc đủ màu sắc, dụng cụ học tập be bé xinh xinh, áo đầm jean nhiều nút và cả những viên vitamin sủi bọt. Mọi người hay nhắc chị Trinh để làm gương cho Vi. Cô cũng có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi chân mày rậm và cái mũi dọc dừa như chị, thế thì cũng phải học giỏi như chị, thông minh như chị. Năm Vi lên mười thì được tin Trinh lấy chồng, một kỹ sư cũng người Việt Nam. Giờ Vi đã bằng cái tuổi ngày xưa Trinh lập gia đình. Cô sang Pháp mà chẳng cần lời hứa gió bay ngày nào của chị “Ráng học giỏi, mai mốt chị bảo lãnh cho bé qua Thụy Sĩ du học nha!”. Vi qua đã sáu tháng mà Trinh vẫn chưa thu xếp sang Pháp thăm cô, chị nói bận lo cho con bé Ni đi học. Lần nào phone qua chị cũng hứa khi gặp nhau sẽ dẫn đi mua sắm thả cửa để thưởng cô đã xuất sắc đậu học bổng. Vi muốn làm Trinh bất ngờ khi tự mình sang Thụy Sĩ. Nhưng đây là nước nằm ngoài khối SENGEN, rốt cuộc hai chị em hẹn gặp nhau ở... Ý.
Vi hỏi đường đến nhà ga chờ chuyến tàu từ Genève sang. Cô băng qua chiếc cầu bắc ngang Con Kênh Lớn, nước đang liếm nhè nhẹ hai bên bờ. Lúc trước cô cứ mong có ngày đón vợ chồng Trinh và bé Ni ở sân bay Tân Sơn Nhất, ai ngờ có ngày chính Vi lại rước chị ở nhà ga Venise. Tàu đến, Vi hồi hộp đứng nhìn dòng người đang từ các toa đổ xuống. Cô nhận ra Trinh trong chiếc áo khoác đen và chiếc foulard đỏ. Mái tóc dài chấm lưng xõa tự nhiên làm chị nổi bật vẻ đẹp đặc trưng của một phụ nữ châu Á. Từ xa, Vi thấy rõ Trinh là trung tâm chú ý của nhiều cặp mắt ngưỡng mộ.
Khách sạn Vi đặt trước từ bên Pháp nằm cách ga vài bước chân, căn phòng hai giường có cửa sổ nhìn ra Grand Canal làm Trinh hài lòng. Chị nhìn Vi nghi ngờ:
- Sao em biết cách đặt chỗ khách sạn? Ai chỉ em hôtel này? Lần đầu đến đây mà sao rành đường vậy?
Vi cười. Một mình cô tìm đến những văn phòng du lịch, lên Internet so sánh giá và chất lượng các hôtel. Cô còn biết mua vé xe của hãng Eurolines rẻ hơn đi xe lữa. Trong lúc chờ chuyến tàu của Trinh từ Genève qua, cô đã tranh thủ vào phòng thông tin hỏi xin bản đồ Venise và dễ dàng tìm ra khách sạn.
- Ở Việt Nam mới qua mà lanh dữ! - Trinh gật đầu hài lòng - Chị hồi đó cũng hay vác ba lô du lịch bụi, đi đến đâu hỏi đến đó. Chị đi khắp Châu Âu, qua Châu Phi, đến luôn Châu Mỹ. Hồi đó ham chơi...
- Còn em cũng đi hết... nước Việt Nam rồi đó - Vi cười hi hi khoe cho “cân bằng lực lượng” - Em mê du lịch lắm.
- Con nhỏ này chắc kiếp trước có tu - Trinh ngắm Vi nói thật lòng - Được học hành đàng hoàng, được sang Tây, có mấy người Việt như em được đến Venise, được biết Paris chứ?
- Vậy chị còn tu nhiều hơn em - Vi cũng thành thật - Chị sướng hơn em mà!
Trinh không đáp, chị mở bóp lấy thuốc lá ra châm. Vi đứng dậy mở cửa sổ, không khí lạnh ùa vào làm cô rùng mình. Vi nhớ hồi mới qua Thụy Sĩ, chị Trinh kể những ngày đầu đi học bị tụi bạn Tây rũ đi hộp đêm, mời hút thuốc và dắt ra bãi biển khỏa thân. Chị nói mình bị hai nền văn hóa Âu - Á giằng xé. Vi thấy khó thở:
- Chị biết hút thuốc?
- Bộ lạ lắm hả? - Trinh cười lớn - Nhưng nè, đừng mét ba mẹ chị nghe! Có mình anh Quí và con Ni biết thôi.
Hai chị em tìm đường đến Quảng trường Saint Marco. Phố xá Venise là những con hẻm hẹp chạy ngoằn ngoèo, những chiếc cầu bé bé xinh xinh bắc qua những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ nổi nhẹ nhàng trên làn nước bạc và những con kênh nho nhỏ có ghe gondole neo bồng bềnh. Khắp nơi trong thành phố nước kỳ lạ này là những cửa hiệu bán đồ pha lê, nữ trang, mặt nạ Carnaval, áo quần thời trang, giày da chính hiệu... Đi vài bước Trinh lại lôi Vi vào tiệm xem hàng. Vi không mấy háo hức với những món nữ trang tinh xảo lóng lánh hay những đôi giày bằng da mềm mại. Chỉ cần nhìn giá là cô mất hết hứng thú. Trinh thì khác, dù sống ở Châu Âu lâu năm, quen nhìn những món hàng loại này nhưng chị vẫn mê.
- Bên Thụy Sĩ mắc hơn! Chắc chị sẽ mua vài món. Và chị cũng sẽ mua tặng em một chút gì đó!
Vi cười có vẻ thất vọng nhưng hình như Trinh không nhận ra. Hai chị em dừng chân bên một cây cầu cho Vi chụp hình. Chiều đã tà, mặt trời đỏ trườn dần xuống biển, nước xoa nhè nhẹ vào những bức tường xanh rêu.
- Venise đẹp quá ha chị - Vi thốt - Còn Rome nghe nói cũng đẹp?
- Rome đẹp, dành cho ai yêu nghệ thuật - Trinh mơ màng - Chị thích Venise hơn, trữ tình.
Trinh châm thuốc, ánh lửa lập lòe trong ráng chiều thoi thóp. Chiếc mũi dọc dừa và khuôn mặt thanh tú nổi bật trước phông màu đêm đang phủ phía sau. Vi ước mình biết vẽ.
- Đây là cầu Than Thở - Trinh ngửa mặt phà một vòng khói - Giống như hồ Than Thở ở Đà Lạt.
- À, em có coi trong sách hướng dẫn - Vi không để ý đến vẻ mặt tư lự của Trinh - tiếng Tây là “Pont de Soupire” đó phải không chị?
- Cách nay mười hai năm chị đi Venise với anh Quí, khung cảnh tình tứ làm chị tưởng mình yêu ảnh - Trinh rít thuốc, mắt chị lim dim - Con bé Ni chui ra trói đời chị luôn!
Vi định hỏi về bé Ni thì Trinh đột ngột bước đi dằn dỗi để rồi lúc Vi đang rượt theo thì chị lại bất ngờ dừng lại.
- Gia đình anh Quí người Huế - Trinh đều giọng - Sống ở Tây mà chị chịu cảnh bên chồng xét nét. Vậy mà lúc cưới ai cũng tưởng họ quí con dâu lắm. Vụ con Ni là accident, chưa kịp trở tay hai gia đình nhào vô bắt cưới kẻo lỡ mối này phải chịu cảnh dâu Đầm rể Tây. Lúc chị mang bụng bầu đi ngoài đường, mấy bà Thụy Sĩ nhìn trách móc “Còn nhỏ sao không lo học bày đặt có bầu chi vậy?”. Họ tưởng chị mới mười mấy tuổi vì người Châu Á mình trẻ.
Trinh đột nhiên cười rú lên, âm thanh vang trong hẻm vắng làm Vi rợn người.
- Đến Place Saint Marco rồi đó, giờ này bồ câu ngủ hết, sáng mai mình quay lại chụp hình - Trinh kéo Vi vào một quán nhỏ thơm nồng mùi cà phê Ý - Ngồi đây nghe chị trút tiếp!
Nhưng Trinh chưa kể vội, chị lại châm thuốc. Uống một ngụm đắng, chị thở ra làn khói xám lờ đờ. Những ngón tay thon dài của chị kẹp điếu Malboro điệu nghệ, tay kia chị hất mái tóc dài đen phủ lòa xòa.
- Ngày trước chị thích đàn piano lắm, sang đây chị có học không?
- Có, rồi không - Trinh cười, ánh mắt chợt long lanh - Nhỏ này hồi đó chút xíu mà nhớ dai vậy?
- Em còn nhớ chị không có đàn tập nên ngồi đâu cũng gõ gõ những ngón tay.
- Chị ganh tị với em, Vi à! - Trinh nhìn thẳng mặt Vi - Chị mang bầu con Ni lúc bằng em bây giờ. Nhìn khuôn mặt còn đầy lông măng của em chị nhớ ngày xưa mình cũng ngây thơ. Cái thai hành chị dữ dội, ghê nhất là lúc gần sanh, thai lớn biết cựa quậy. Chị khổ sỡ mong nó mau ra, tưởng tượng có một sinh vật sống cục cựa trong người mình! Hồi con Ni mới sanh chị không thể xưng “mẹ” với nó. Ngượng ngượng...
Vi chưa từng nghe ai tả cảm giác mang thai kỳ quái như chị. Cô không muốn nhìn Trinh nên cúi xuống đĩa bánh kem.
- Em nhìn sơ giống chị nhưng da em trắng, môi em đỏ. Em sống lý trí hơn. Da chị bánh mật, đàn ông bên đây nói màu da chị biểu hiện của một người đam mê.
Trinh cười lớn trước nhận xét của chính mình. Chị đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt trắng buốt của Vi.
- Chị làm nội trợ, mỗi ngày đưa rước con, áo quần không có nhiều, tóc tai không cần đến tiệm - Trinh nhìn ra phía biển đen - Một ông chồng gia trưởng, mô phạm, tướng tá lỏng khỏng, xanh rớt, mười mấy năm nay chưa bao giờ biết làm cho vợ có orgasme [1]. Đam mê sắc dục nỗi gì!
Vi cụp mắt sượng sùng. Chưa ai nói những chuyện như vậy với cô. Vậy mà Trinh vẫn chưa tha, khuya về khách sạn chị còn mở phim sex làm Vi khổ sở.
- Coi chơi cho biết, lần đầu tiên đó nhe - Trinh cười trước vẻ mặt kinh động của Vi - Hồi nào đến giờ ông Quí đâu có cho phép, dịp này không có ổng coi thử.
Vi trốn đi tắm. Tắm mãi rồi cũng ra nhưng những tiếng động lạ vẫn chưa chịu im.
- Không có mắt kính em chẳng nhìn thấy gì đâu nhưng nghe âm thanh... - Vi dùng dằng - Chị coi gì lâu dữ!
Trinh càng thấy Vi phản ứng càng cười tợn. Chị tắt TV, lầm bầm thấy giá tiền in trên màn hình cao hơn dự định.
- Có chán nghe chuyện chị chưa? - Trinh hỏi nhưng chưa chờ Vi trả lời chị đã vô đề - Chị có nhiều người theo đuổi lắm. Tây có, Việt có, da trắng, da đen đủ cả. Nhưng cách nay mấy tháng chị gặp được một người, đẹp trai lắm, dân trí thức, giáo sư đại học ở Mỹ...
Trinh tiếp tục ca ngợi tình yêu của mình, mặt chị bừng sáng rạng rỡ, đôi mắt lay láy nhìn vô định. Vi cũng từng yêu, dù chỉ là những mối tình trong sáng, nên thơ và đơn giản nhưng đủ để cô hiểu khi yêu người con gái có nhu cầu nói về người mình thương nhớ. Trinh vẫn chưa thôi kể tỉ mỉ lúc hai người nhìn nhau, lúc chị lúng túng vì bé Ni làm rơi ly sữa xuống người anh ta, lúc chị thiếu tự tin kinh khủng vì mình nói tiếng Anh chưa giỏi.
- Lúc đó anh Quí đâu? - Vi hỏi ngạc nhiên - Chị trên ba mươi rồi mà có tâm trạng giống gái mới lớn lần đầu biết yêu quá vậy!
Trinh nhìn Vi, ánh mắt chị tha thiết làm Vi sững người. Chị tung chăn ngồi dậy châm thuốc, thân hình nẩy nở không che đậy tuyệt vời như một bức tượng đồng đen. Vi định khen Trinh một câu thì chị đã tự lên tiếng:
- Dù em trẻ hơn chị, nhưng em không đẹp bằng chị đâu. Lúc này chị đang ở vào độ tuổi rộ nhất đời người phụ nữ. Chị ngán ông Quí và gia đình trưởng giả kệch cởm của ổng lắm rồi, muốn rũ bỏ nhưng còn nghĩ đến bé Ni.
- Mà chị cũng đâu có bằng cấp hay nghề ngỗng gì! - Vi thành thật - Ngày xưa chị học giỏi vậy mà không chịu thăng tiến!
- Nhỏ này nói chuyện thẳng đến bực mình - Trinh cau mày châm tiếp thuốc - Chị là femme de cœur [2] chứ có phải femme de tête [3] như em đâu! Em lý trí, chị sống bằng con tim, chị dựa vào bản năng của mình. Mà cũng tại Venise hết, quá lạnh mạn và trữ tình... nếu chị đừng đến đây với ông Quí dạo đó...
Vi nhìn Trinh vẫn đang tự nhiên khỏa thân ngồi hút thuốc. Cô thấy chị dù đam mê vẫn không đủ sức bứt phá. Ni đã mười mấy tuổi rồi, nó dần tự lập được. Nếu cứ đổ thừa phải lo cho nó đến mức không đi làm thì vô lý. Chị có trình độ, đủ thông minh nhưng mấy lần ghi danh định đi học vẫn không thực hiện được. Rốt cuộc giờ chỉ học thêm Anh văn, Vi hiểu động lực của chị. “Nhưng giá như người ta đừng làm tới chức giáo sư”, Trinh cáu, “chị ngại...”

 

Mùa hè Trinh sang Paris thăm Vi. Mấy thằng bạn trong ký túc xá chắt lưỡi hít hà nhìn chị đi ngang qua. Mái tóc dài Châu Á của chị đã biến mất, những lọn tóc loăn xoăn vô trật tự thật hợp với làn da nâu mạnh khỏe. Hai chị em đi bơi, Vi thấy mình thật lép vế và còn lép nhiều thứ khác nữa bên cạnh Trinh. Nhìn thần sắc Trinh không còn mơ màng như lần ở Venise nhưng Vi vẫn chọc:
- Chàng giáo sư Mỹ tới đâu rồi? Bỏ được anh Quí chưa?
- Chị có tiến tới đâu, khó lắm! - Trinh đứng dậy chuẩn bị đi lên cầu nhảy - Cố quên gần được rồi. Con Ni nói nếu mẹ bỏ ba con không về sống với mẹ. Cha con nó chở nhau đi miền Nam nghỉ hè rồi.
- Còn vụ vào Đại học? Chị tìm ra trường nào thích hợp chưa?
- Đến mùa thu hãy tính.
Trinh đi về phía cầu nhảy, chị ung dung bước lên thang, tiến về phía đầu cầu rồi tung người xoay một vòng trước khi thả mình rơi xuống. Những tiếng vỗ tay vang lên. Một ông bụng phệ hấp háy mắt quay sang nói với Vi:
- Cô ta tuyệt quá!
Vi nhảy xuống hồ tìm Trinh, những giọt nước pha lê bám trên mặt chị.
- Ông mặc quần bơi đỏ khen chị đẹp.
Trinh trườn người bắt đầu bơi, chị còn kịp quay đầu bỏ nhỏ “Chị sẽ bỏ ông Quí!” rồi búng chân lướt đi. Chiếc áo bơi màu vàng lấp loáng trong nắng hè sặc sỡ. Vi cười...
Chú thích:
[1] Orgasme: trạng thái cực khoái trong quan hệ vợ chồng.
[2] Femme de cœur: phụ nữ sống thiên về tình cảm.
[3] Femme de tête: phụ nữ sống lý trí.