Đóa lan nông nổi

     hi Lan xuống phi trường Singapore đã có người của khách sạn đưa bảng tên đứng chờ. Người tài xế lịch sự và niềm nở xách đồ, mời cô lên xe. Ông ta thân thiện hỏi có phải lần đầu cô sang đất nước này.
- Cô nên tranh thủ đi chơi, Singapore có nhiều công viên, sở thú rất đẹp.
- Tôi làm gì có thời giờ - Lan náo nức - Nhưng nghe ông quảng cáo như vậy chắc tôi phải cố gắng.
- Ở đây rất an ninh - Người tài xế tự hào giới thiệu thêm - Cô có thể ra phố lang thang đến sáng không sợ gì cả!
Lan đến khách sạn nhận phòng xong mới hai giờ trưa, bảy giờ tối mới tập họp theo chương trình làm việc của hội nghị. Lan bồn chồn muốn ra phố. Cô vốn thích du lịch và khám phá cuộc sống mới lạ. Dẫu Singapore không có các công trình nghệ thuật cổ kính như các nước khác, Lan cảm thấy đây là nơi dễ chịu để tham quan. Đeo ba lô lên vai, cô bắt đầu tìm đường đến tượng con sư tử đuôi cá Merlion. Người Singapore thật hiếu khách, ai cũng vui vẻ chỉ đường cho Lan với nụ cười thân thiện và hỏi thăm cô đến từ nước nào? Ngang qua trung tâm Suntec city, Lan lại mất phương hướng. Người đàn ông đeo kính trắng, trang phục công sở tận tình chỉ đường cho Lan rồi vẫy tay nói với cô “Take care!”. Cô vui vẻ quay đi, nghĩ thầm “Chắc trong tiếng Hoa anh ta muốn nói ‘Bảo trọng’”, chợt người đàn ông khi nãy chạy theo, gọi Lan rối rít “Ms Vietnamese! Ms Vietnamese!”
- Có phải mấy năm trước cô từ Pháp về Việt Nam bằng hãng hàng không Singapore?
- Đúng! - Lan ngơ ngác đáp theo phản xạ.
- Có phải lúc đó cô mang về một ba lô mười ký toàn chocolat?
- Đúng!
- Và... - Người đàn ông đắc ý -... cô đã nói chocolat dành cho đàn con năm đứa của mình!
Lúc này Lan ngờ ngợ nhận ra. Đó là người bạn đồng hành ngồi kế bên dạo nào. Khi đó cô từ Pháp về, quá cảnh tại Singapore. Anh ta rất vui tánh, hỏi cô bao nhiêu chuyện. Hai người hợp tới mức đã trao đổi danh thiếp cho nhau. Lúc xuống may bay Lan còn nhờ anh xách hộ chiếc ba lô đứt quai vì chứa mười ký chocolat. Cô nói “Tôi sẽ đền ơn anh một hộp, còn lại phải cho đàn con năm đứa của mình”.
- Lâu quá không gặp!
Lan bật cười nghe anh nói một câu khách sáo. Hai người vui mừng như thể bạn bè thân thiết tình cờ gặp lại. Arthur nói có thể dẫn Lan đi thăm thành phố vì đang “không bận rộn lắm”. Lan nhận lời liền. Cô nghĩ “Thật may, gặp được thổ địa”. Arthur chở Lan đến “Little India” và “China town” khám phá cuộc sống của cộng đồng Ấn Độ và Trung Hoa. Mãi đến sáu giờ hơn Arthur mới chở cô quay về khách sạn. Anh hẹn ngày mai lại gặp nhau.
Lan đi ăn tối với đồng nghiệp dự hội nghị, khoe với họ đã kịp thăm vài nơi của Singapore và làm ra vẻ bí hiểm “... với một anh chàng Singapore đẹp trai!”. Mấy cô gái đến từ Hồng Kông gặng hỏi mãi, Lan vẫn cứ đáp “Một người bạn gặp nhau tình cờ!”. Chẳng ai tin.
Hôm sau Lan dự hội nghị suốt ngày, tối lại ăn chung với đồng nghiệp. Khi cô mệt mỏi về phòng lúc chín giờ tối, điện thoại có tin nhắn: “Chào Lan, Arthur đây. Tôi muốn dẫn cô đi Safari night. Đây là một sở thú mở cửa đến nửa khuya, có các loài thú sống về đêm rất thú vị. Nếu đồng ý, gọi điện thoại đi động cho tôi ngay nhé!”. Dù đang muốn leo lên giường ngả lưng ngay sau một ngày bận rộn, lời đề nghị của Arthur như liều thuốc khỏe làm Lan phấn chấn ngay. Cô nhanh chóng bấm điện thoại cho anh.
Khi xe Arthur chạy ra xa lộ vắng người, Lan hơi chột dạ. Dù sao anh ta cũng chỉ là người bạn “qua đường”. Lan không biết tuổi anh nhưng cô đoán khoảng từ ba mươi tư đến ba mươi bảy. Danh thiếp ghi anh là “Marketing manager” trong một công ty đa quốc gia. Dù vui vẻ, nhiệt tình, điều gì đảm bảo anh không có ý xấu? Nhưng khi nhìn Arthur lăng xăng mua vé ở quầy rồi hướng dẫn Lan đi vào sở thú, cô chặc lưỡi tự nhủ “Đừng làm cuộc sống buồn tẻ bằng sự nghi kỵ xấu xa”.
Hai người lên chiếc xe vắng lặng của sở thú, trời đột ngột đổ mưa. Xe chạy giữa khung cảnh rừng nhân tạo, có những đoàn thú thả thiên nhiên ở hai bên. Mưa tạt vào người Lan khiến cô phải ngồi nép vào Arthur cao lớn.
- Mùa mưa qua lâu rồi - Arthur cười - Kỳ thật!
- Thôi kệ - Lan làm bộ thích thú - Anh không thấy như vậy mới lãng mạn sao?
- Đúng rồi! Mình hãy tưởng tượng đang ở trong rừng thật. Có mưa, có thú, và đêm nay trăng sáng quá!
Arthur chỉ tay vào những chiếc đèn cao áp làm Lan cười khúc khích. Cô chọc quê “Ở Singapore cái gì cũng nhân tạo! Mà sao thú không nhảy vào xe vồ khách nhỉ?”
- Dễ thôi, chắc có điện bao quanh rồi. Nhưng mà biết đâu được... - Arthur nhỏ giọng rì rầm -... tôi e có lúc cũng xảy ra chuyện, thú dữ tìm cách nhảy ra vồ những cô khách nước ngoài xinh đẹp như Lan!
- Tôi có anh bảo vệ mà! Lo gì!
- Cám ơn cô đã tin tưởng! - Arthur thốt lên vui mừng.
Những con thú tuy có vẻ sống động, đi lại, ăn uống dưới ánh trăng nhân tạo nhưng chúng không gây ra một âm thanh nào. Bầy sói chẳng tru, hổ lớn chẳng gầm gừ.
- Thú hiền quá - Lan đề nghị - Chúng ta đi bộ đi!
- Đồng ý!
Thế là hai người xuống đi bộ. Mưa vẫn rơi nên Arthur giương cao dù. Đoạn đường băng qua những chiếc cầu treo tuy nhân tạo vẫn gập ghềnh. Lan đang mang giày cao gót nên phải bám tay Arthur đi liêu xiêu. Cô muốn hỏi anh có vợ chưa nhưng ngại không khí vui vẻ mất đi. Thôi thì cứ để lửng lơ như thế. Một chiếc xe trờ tới dừng ngay trước mặt hai người, những người khách trên xe bảo “Lên đi!”. Arthur giải thích muốn đi bộ. Mọi người cười ồ “Lãng mạn quá! Nhưng những con hổ đang đói lắm đó!”. Xe chạy, Lan nghe những tiếng xì xầm “Một cặp đẹp đôi”.
Ra khỏi sở thú Arthur còn chở Lan đi ăn khuya. Không nén được tò mò nhưng cũng chẳng muốn làm rõ chuyện, Lan vờ hỏi bâng quơ:
- Giờ này không có ai chờ anh ở nhà sao?
- Không! Tôi đang tự do!
Câu trả lời lấp lửng của Arthur làm Lan thêm thắc mắc. Nhưng rồi cô nhủ “Mặc kệ, mình cũng chỉ ‘vui vẻ’ với anh ta vài ngày ít ỏi ở đây!”
Sáng hôm sau các cô gái Hồng Kông lại trêu chọc Lan vì vẻ mặt ngái ngủ của cô. Họ nói cô đi chơi với boyfriend đến khuya mới về. Lan nhún vai không đáp. Hôm nay cô lại có hẹn với Arthur, anh mời cô đi ăn tối. Với một người dễ thương như vậy, họa điên mới không nhận lời. Thế rồi họ đến nhà hàng Equinox trên tầng 69 của một khách sạn. Bữa ăn được đặt trong phòng riêng, có nến, hoa và tiếng dương cầm. Sự sang trọng của nhà hàng làm Lan bối rối. Không cưỡng lại được sức quyến rũ từ sự lịch lãm của Arthur, hôm sau Lan lại nhận lời đến nhà hàng La Pampas. Đây là nhà hàng theo phong cách châu Mỹ La Tinh, có những vũ công Flamenco và ca sĩ hát tiếng Tây Ban Nha. Cứ thế, tối nào hai người cũng bên nhau ở những nơi sang trọng và lãng mạn nhất Singapore.
Ngày mai Lan sẽ về Việt Nam sau khi kết thúc hội nghị lúc mười hai giờ trưa. Arthur nói sẽ đến khách sạn đưa cô ra sân bay. Lời đề nghị của anh làm cô cảm động. Nhưng Lan lại mơ hồ cảm thấy bất an. Những ngày qua không ai đả động đến đời tư của nhau. Dẫu Arthur có vợ, ly dị hay còn độc thân thì có can hệ gì tới Lan. Cô như con búp bê nhí nhảnh và Arthur cũng dí dỏm không kém. Suốt thời gian qua là những trận cười vô tư. Gặp nhau đây, rồi chia tay. Hoặc nếu không chia tay hẳn, lâu lâu đi công tác gặp nhau cũng có vẻ thú vị. Tuy nghĩ thế, Lan lại không yên lòng. Có điều gì không bình thường làm cô khổ sở.
Và rồi điều bất ổn đó đã xảy ra khi Arthur chở Lan ra phi trường. Anh đột ngột hỏi “Em sẽ nhớ tôi chứ?”. Lan ậm ừ. Anh nhìn sang cô, vẻ xúc động “Chúng ta sẽ liên lạc với nhau bằng email và điện thoại nhé! Và thỉnh thoảng vài ba tháng một lần tôi lại có dịp sang Việt Nam công tác!”. Lan không đáp. Arthur tiếp tục làm cô khó xử “Mấy ngày qua thật vui... trong đời tôi chưa bao giờ vui như vậy!”. Lan bối rối lặng im. “Em là người con gái đầu tiên tôi đưa đi chơi và cùng ăn tối!”. Lan nghĩ điều này có vẻ khó tin đối với một người đẹp trai, thành đạt và hoạt bát như Arthur, song cô hoàn toàn tin anh nói thật. Và khi Arthur âu yếm đưa tay sang nắm lấy tay Lan, cô kinh hoàng thốt lên “Không!”
Phản ứng của Lan làm Arthur ngỡ ngàng. Cô run rẩy, thì thầm tiết lộ “Em có chồng rồi!”. Lan không nhìn Arhtur nhưng đoán ra anh thất vọng đến mức nào. Những ngày qua cô luôn tự hỏi anh có ai chưa mà cố tình quên rằng mình đã là người chẳng còn tự do. Đoạn đường còn lại ra sân bay rơi vào im lặng. Đến lúc dừng xe, Arthur chợt cười khan “Tôi nhớ ra rồi, em có năm đứa con, chúng rất thích ăn chocolat!”.
Arthur giúp Lan lấy hành lý rồi đưa cô vào làm thủ tục check-in. Lúc chia tay, Lan sụt sịt nói “Em mới lập gia đình được sáu tháng qua, với một Việt kiều Mỹ. Chúng em không ở bên nhau thường xuyên, cho nên... Em chẳng có đứa con nào cả... Chỉ có em mới là người thích ăn chocolat”. Arthur nhìn cô, cười độ lượng. Trông anh như già đi thêm nhiều tuổi. Anh nắm vai cô, giọng chân thành “Tôi thích em có năm đứa con hơn! Thỉnh thoảng tôi sẽ gởi chocolat cho chúng!”
Lan lê bước vào phòng chờ, cô rút ra một bài học “Từ nay phải ráng tập đeo nhẫn cưới” rồi bật khóc ngon lành như thể chính cô bị ai đó “lừa” một vố đau. Đóa hoa lan bằng ngọc bích biểu tượng của Singapore Arthur tặng tối qua run run trên ngực áo cô gái trẻ...