Thiên thần lái xe bus

     ừa tốt nghiệp tú tài, gia đình đã lo hết các thủ tục cho Nhi du học. Nhi chỉ thích ở Việt Nam học đại học, cô tự thấy mình còn quá non nớt để bươn chải một mình nơi xứ người. Khi Nhi rụt rè phát biểu điều này, bà nội hét một tiếng làm con mèo tam thể giật mình chui tọt xuống gầm tủ. “Sang bên Pháp con ở chung nhà với cô dượng Út. Đi học cô lái xe hơi chở đến trường, đi chơi dượng cho tiền xài. Sung sướng như thế, sao gọi là bươn chải nơi xứ người?” Nhi im bặt, không ý kiến thêm.
Nhi sang Pháp vào đầu thu, những chiếc lá phong đổi màu, đỏ rực cả thành phố. Cô Út thuê phòng trong ký túc xá cho Nhi. Dượng người Pháp, không thích cho người lạ sống chung cùng gia đình. Cô Út dặn, dượng kỹ tính lắm, đừng bao giờ khoe cô cho tiền. Hãy hứa sẽ tìm việc làm thêm. Nhi nhìn những giọt mưa thu trút xuống chiếc ghế đá cô đơn, buồn muốn khóc.
Đã một tháng trôi qua, ngày nào Nhi cũng đến trường, rồi lang thang rong ruổi khắp phố. Cô sợ căn phòng hẹp với bốn bức tường câm lặng. Cô sợ trong ký túc xá rất náo nhiệt, cuối tuần chúng tổ chức nhảy nhót, nấu nướng hay đi picnic. Nhi ngại tiếp xúc, cô vốn rụt rè. Sáng chủ nhật Nhi tìm đường đến bệnh viện, thời tiết lạnh và những cơn ho làm cô mệt mỏi. Nhi đứng bên trạm xe bus vắng lặng, những cơn gió trên ngươi làm cô ràn rụa nước mắt. Cuối cùng bus cũng đến, Nhi hấp tấp leo lên. Người tài xế còn quá trẻ, nở với Nhi một nụ cười tươi tắn đến sững sờ. Anh lấy khăn giấy đưa cô chậm nước mắt và ái ngại nghe những cơn ho làm cô gái da vàng đỏ mặt.
- Em đi đâu?
- Dạ?
Chưa người tài xế bus nào hỏi Nhi điều này, cũng chưa từng có ai cười với Nhi rạng rỡ đến thế trong cộng đồng dân cư lạnh lùng ở đây.
- Em là sinh viên ngoại quốc phải không?
- Phải!
Nhi đứng ngay chỗ tài xế để trò chuyện, không thèm tìm chỗ ngồi. Trên xe vắng ngắt chỉ mỗi bà già to béo ngồi tận dãy sau cùng.
- Em đến bệnh viện Lefort.
- Gần đến anh sẽ bảo, em không cần để ý nhìn trạm - Anh tài xế duyên dáng nháy mắt với Nhi trong kính chiếu hậu.
Nhi thấy ấm lòng quá đỗi, thế mà một cơn ho không ý tứ lại đến quấy rầy. Anh tài xế lục túi áo lấy ra hộp kẹo the. Nhi rụt rè cầm lấy. Xe đang khúc ngoặt, những ngón tay lạnh cứng vụng về của Nhi làm những hạt kẹo màu xanh nhảy vọt hết ra ngoài.
- Không sao, đừng khóc nhè! - Anh tài xế an ủi - Chủ nhật mà, cũng nên để những viên kẹo đi chơi chốc lát.
- Dạ...
Nhi cảm động, tay mân mê viên kẹo cuối cùng chưa kịp “đi chơi”. Cô không nỡ ăn, kín đáo cho vào túi.
- Đến rồi đó, em xuống xe quẹo vào chỗ này, sẽ thấy bệnh viện nằm bên trái.
- Dạ!
Nhi cười lí nhí nói tiếng cảm ơn. Anh tài xế lại cho cô một nụ cười đẹp như thiên thần. Nhi xuống xe còn kịp nghe anh nói với theo “Chúc một ngày tốt lành!”
Suốt ngày hôm đó quả là tốt lành nhưng Nhi không tài nào chợp mắt ban đêm. Sao lại có người dễ thương đến thế, đẹp trai đến thế, dịu dàng đến thế. Rồi Nhi lại ngớ ngẩn tự hỏi “Sao Thượng Đế lại để cho một Thiên thần đi lái xe bus?” Hôm sau Nhi rất muốn đi lại tuyến xe bus số 4, nhưng làm sao đón đúng chuyến có Thiên thần lái? Nhi vẫn tiếp tục phải đến trường, mà đường đến trường phải lây xe bus số 8 kia. Cô trông chờ một tuần qua mau, để đến chủ nhật, đúng vào giờ cũ, đúng tuyến cũ, cô hy vọng gặp lại anh.
Lần này là một ông bụng bự, râu quai nón, mặt nhăn nhó ngồi sau vô lăng. Đi hết một trạm Nhi đã vội vàng nhảy xuống. Suốt ngày hôm đó cô quần đi quần lại tuyến đường có xe số 4 chạy qua. Và đó là một ngày không hề tốt lành. Viên kẹo the màu xanh được Nhi cho vào hộp sứ dùng để nhẫn, đặt trên bàn học. Đó là viên kim cương tuyệt vời nhất, quý giá nhất của cô.
Đã sang đông, thời tiết càng thêm khắc nghiệt. Mỗi lần ho Nhi lại mở hộp sứ ngắm viên kim cương xanh xinh đẹp. Cô gần như mất hy vọng gặp lại anh. Cô nghe chúng bạn nói, tài xế xe bus không lái cố định một tuyến nào đó, họ cũng có thể đổi ca, đổi ngày. Nhi tự an ủi “Mình cứ siêng năng đi xe bus, thế nào cũng có ngày gặp lại Thiên thần”.
Xuân đến, dù Thiên thần chưa xuất hiện nhưng Nhi thấy thoải mái hơn. Trời ấm áp, hoa cỏ đua nhau nở rộ dưới ánh nắng vàng ươm. Tiếng chim líu lo làm ai nấy thêm yêu đời. Kết thúc học kỳ một, kết quả học của Nhi không quá tệ, đủ để cô hài lòng vì sự cố gắng của mình. Nhi nhủ “Chắc Thượng Đế phái Thiên thần xuống ngày hôm đó cho mình nguồn động viên!” Rồi cô lại diễn dịch một mình “Nhưng giờ thấy mình vui vẻ rồi nên Thượng Đế không cho Thiên thần xuất hiện nữa, vậy mình phải buồn rầu để anh ấy hiện ra an ủi mới được!”
Hè về Nhi cùng lũ bạn ra đồng hái táo, kiếm tiền thêm. Cô dượng Út đã đi nghỉ hè bên Ý, bảo Nhi đến ngủ trông nhà giùm. Hái táo đến ngày thứ tư, Nhi rã rời chịu không xiết. Cô định xin chủ cho nghỉ thì gặp một người con trai. Anh mặc áo thun khỏe mạnh, làn da rám nắng, nụ cười cởi mở:
- Em hết bệnh chưa? Nhìn em khỏe hơn dạo mùa thu!
Nhi ngỡ ngàng, quả Thượng Đế chỉ cho Thiên thần xuất hiện lúc cô gặp khó khăn. Anh cũng làm nhân công hái táo cho nông trại này. Nhi hỏi sao anh không lái xe bus nữa. Anh cười: “Chuyện dài lắm!” Nhi mời anh về nhà cô Út, nấu nướng món Việt Nam cùng nhâm nhi trò chuyện. Giờ cô mới biết tên người con trai làm mình tơ tưởng là Jerome.
- Tốt nghiệp Tú tài xong, gia đình anh gặp khó khăn vì cha anh đột ngột bị tai nạn giao thông qua đời. Anh không còn tinh thần để học tiệp, tình cờ có đợt tuyển tài xế xe bus, được người chủ giới thiệu, anh mới được nhận làm lái xe. Ngồi sau vô lăng, thấy bạn bè đồng trang lứa lên xe bus đến giảng đường, anh buồn lắm.
- Thế sao chỉ thấy anh cười, lại còn cười rất tươi vào ngày hôm đó?! - Nhi đột ngột hỏi làm Jerome lại cười, nụ cười của Thiên thần làm cô nhói tim.
- Chẳng lẽ gặp một cô gái dễ thương như em mà không cười sao? Trông em hôm đó rất ngộ nghĩnh, mặt ỉu xìu, nước mắt ràn rụa, miệng ho không ngớt.
Sau lần trò chuyện thân mật hôm đó, Nhi tiếp tục đến nông trại hái táo với Jerome. Anh cũng chỉ làm việc hết mùa hè này là đủ dành dụm số tiền vào đại học. Nhi thấy mình thật bé nhỏ so với anh. Đi du học cô có gia đình hậu thuẫn, sang bên đây không được cô dượng Út niềm nở thì trách móc giận hờn. Jerome cho Nhi thấy muốn trưởng thành phải tự phấn đấu. Không ai có thể cho ta những kinh nghiệm sống bằng chính bản thân mình. Càng thân thiết với Jerome, Nhi càng thấy vui sống. Cô không còn viết email với nội dung than thở, hờn trách gia đình bắt mình đi du học. Bà nội mừng rỡ không còn cảm thấy có lỗi với cháu vì bắt nó “bươn chải nơi xứ người” Nhưng bà dường như hơi lo “Dạo này nó nhắc đến thằng bạn nào đó người Pháp hơi nhiều!”
Kỷ niệm một năm ngày Nhi bất ngờ gặp được Thiên thần lái xe bus, Jerome chở cô ra biển. Hai đứa dựng lều, nấu nướng kiểu picnic thật vui.
- Trông em hoàn toàn thay đổi so với lần đầu tiên - Jerome cười dịu dàng nhận xét - Em không còn là con mèo mắc mưa nữa.
- Em đã trưởng thành rất nhiều - Nhi gật đầu công nhận - Em bắt chước anh...
- Ừ - Jerome nháy mắt - Quan niệm sống của anh là “Yêu đời, yêu người và... yêu Nhi!”
Đó là lần đầu tiên anh chính thức tỏ lòng mình với Nhi. Cô tặng lại anh một món quà: Chiếc hộp sứ chứa viên kim cương xanh.
- Giờ thì em có thể ăn nó - Jerome nhìn Nhi mỉm cười - Đã có người mua cho em những viên kẹo the khác khi những cơn ho đến quấy rầy.

 

Nhi về Việt Nam thăm nhà sau ba năm du học. Jerome hồi hộp ra mắt mọi người. Anh nghe Nhi nói bà nội rất khó. Thế mà sau vài tuần sống cùng mái nhà ba thế hệ của Nhi, lúc lên máy bay về lại Pháp, bà nội cứ nắm lấy tay Jerome nhắc đi nhắc lại “Thằng Rôm, nhớ thương yêu con Nhi nhiều vào. Bà giao nó cho mày, mày mà không tốt bà sang tận Pháp sờ gáy Rôm cho xem!” Rồi bà lại thì thầm vào tai Nhi “Thằng Rôm được lắm. Nhớ giữ nó cho chặt, nghe chưa!”
Mùa thu lại về, những cơn gió khó chịu có thể làm người ta ho. Lá cây đổi màu đỏ rực khắp phố. Những chiếc xe bus dịu dàng lướt qua...