Dịch giả: Trịnh Huy Ninh
Chương 12
Don Pedro Sangre[1]

Sau khi trao đổi những tín hiệu chào hỏi, "Cinco Llagas" và "Encarnacion" thả trôi cách nhau chừng một phần tư dặm. Một chiếc xuồng với sáu tay chèo Tây Ban Nha đang vượt quãng biển gợn sóng lăn tăn lấp lánh ánh mặt trời từ "Cinco Llagas" sang "Encarnacion". Cùng ngồi với Don Esteban De Espinosa ở đuôi xuồng là thuyền trưởng Blood.
Dưới lòng xuồng là hai hòm sắt đựng năm chục ngàn peso. Thời nào thì thời, vàng luôn luôn là một bằng chứng về lòng chân thành, mà Blood thì nghĩ rằng cần phải gây được ấn tượng có lợi nhất. Thực ra, các bạn chàng đã ra sức chứng minh cho chàng thấy rằng chàng đã quá sốt sắng trong mẹo che giấu, tuy nhiên chàng vẫn giữ ý kiến của mình. Chàng còn đem theo một gói nặng gửi ông lớn Tây Ban Nha đóng đủ thứ dấu má mang huy hiệu dòng họ De Espinosa y Valdez, một "bằng chứng" nữa vừa mới được vội vã làm giả trên "Cinco Llagas".
Vài phút trước khi đến "Encarnacion", Blood dặn dò lần cuối cùng người đồng hành trẻ tuổi của mình là Don Esteban, mà mãi đến lúc này xem ra vẫn còn nghi ngại chuyện gì, nhưng không dám nói.
Blood chăm chú nhìn cậu ta.
- Nhưng nhỡ ra chính ông tự làm lộ mình thì sao? - cậu ta hỏi.
- Lúc ấy thì mọi việc sẽ kết thúc cực kỳ đáng buồn cho... tất cả. Ta đã yêu cầu cha chú cầu chuyện cho chúng ta thành công, còn với chú thì ta đợi ở chú sự giúp đỡ. - Blood nói.
- Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm. Thề có Chúa, tôi sẽ làm tất! - Don Esteban kêu lên với sự bồng bột của tuổi trẻ.
Blood đăm chiêu gật đầu và không ai nói thêm câu nào cho tới khi chiếc xuồng chạm vào vỏ con quái vật khổng lồ biết bơi "Encarnacion" ấy. Don Esteban, có Blood đi kèm, leo thang dây lên tàu. Trên boong giữa đích thân viên đô đốc đang đứng đợi khách. Đó là một người cao lớn, kiêu kỳ, rất giống Don Diego nhưng hơi già hơn hắn một chút và tóc ở thái dương đã điểm bạc. Bên cạnh ngài còn có bốn viên sỹ quan và một thầy tu mặc áo thụng đen trắng của dòng Dominique.
Viên đô đốc Tây Ban Nha ghì đứa cháu trai vào lòng, hiểu thầm sự run rẩy, nhợt nhạt và hơi thở đứt đoạn của cậu ta là vì xúc động được gặp bác. Sau đó ngài quay sang chào người đồng hành của Don Esteban.
Peter Blood duyên dáng cúi chào, trông bên ngoài thì chàng hoàn toàn tự chủ.
- Tôi là Don Pedro Sangre, - Chàng lên tiếng, dịch sát nghĩa tên mình ra tiếng Tây Ban Nha, - một quí tộc bất hạnh ở Leon, được người cha cực kỳ dũng lược của Don Esteban đây giải thoát khỏi ngục tù. - Và chàng kể lại tóm tắt những tình tiết tưởng tượng mà chàng bị sa vào tay bọn tà đạo trên đảo Barbados và được Don Diego cứu thoát ra sao.
- Benedicticamus Domino[1], - lão thầy tu lên tiếng sau khi nghe xong câu chuyện ngắn ngủi ấy.
- Ex hoc nunc et usque in seculum[2],- Blood, một người hễ lúc nào cần đều nhớ mình là tín đồ Công giáo, nhún nhường cụp mắt xuống đáp.
Viên đô đốc và các sĩ quan thông cảm lắng nghe câu chuyện của nhà quí tộc và nhiệt liệt chúc mừng chàng. Nhưng rốt cuộc, câu hỏi chờ đợi từ lâu cũng đã được nói ra:
- Nhưng chú em của tôi đâu nhỉ? Tại sao chú ấy không tự sang chào tôi?
Espinosa con trả lời:
- Cha cháu rất buồn vì không có vinh hạnh và niềm vui này. Rất tiếc, thưa bác, cha cháu hơi khó ở nên không thể ra khỏi buồng... ồ, không, không, không có gì nghiêm trọng đâu ạ! Người bị sốt nhẹ bởi một vết thương xoàng trong trận tập kích vừa rồi lên đảo Barbados, khi caballero[3] đây đã may mắn được giải thoát khỏi tù ngục.
- Này cháu, đủ rồi! - Don Miguel bác đi với một vẻ nghiêm khắc vờ vịt. - Trận tập kích nào kia? Bác không hề hay biết gì chuyện đó cả. Bác có vinh dự đại diện cho Đức vua Công giáo ở đây, mà Đức thánh thượng lại đang hòa hiếu với vua Anh. Như thế cháu cũng đã nói với ta nhiều hơn những điều cần nói rồi đấy... Ta sẽ cố quên đi tất cả chuyện đó và cả các ngài nữa, tôi cũng yêu cầu các ngài như vậy. - ngài quay sang các sĩ quan của mình nói thêm. Vừa nói, ngài vừa nháy mắt với thuyền trưởng Blood đang tủm tỉm cười, rồi tiếp: - Thôi thì biết làm sao được! Nếu chú ấy không sang đây được thì ta phải qua bên đó vậy.
Mặt Don Esteban tái mét như xác chết, nụ cười trên môi Blood cũng vụt biến mất, nhưng không hề nao núng, chàng lấy giọng úp mở, vừa tôn kính, vừa thuyết phục lại vừa hài hước một cách chân tình, nói:
- Nếu ngài cho phép, thưa Don Miguel, dám xin mạo muộn thưa rằng chính đó là điều ngài không nên làm. Và ở đây là tôi nói theo cách suy xét của Don Diego. Ngài không nên gặp ông ấy trong lúc những vết thương của ông ta chưa lành. Đó không những chỉ là ý muốn của Don Diego mà còn là nguyên nhân chủ yếu giải thích sự vắng mặt của ông ấy trên tàu "Encarnacion". Thực tình mà nói, thưa Don Miguel, vết thương của em ngài không nghiêm trọng đến nỗi cản trở ông ấy đến đây. Điều khiến Don Diego lo lắng nhiều hơn cả không phải là sức khỏe của ông ấy mà là nguy cơ đặt ngài vào tình thế dễ bị hiểu lầm nếu ngài được đích thân ông ấy kể cho nghe chuyện vừa xảy ra mấy hôm trước. Như ngài đã dạy, thưa quan lớn, giữa Đức hoàng thượng Công giáo và vua Anh đang có tình hòa hiếu, mà Don Diego lại là em ngài... - Blood chững lại một chút. - Thiết tưởng tôi không cần phải thêm gì nữa, việc ngài đã nghe về một cuộc tập kích nào đó chẳng qua chỉ là những lời đồn đại, những lời nhảm nhí không hơn không kém. Quan lớn thừa biết thế rồi, có phải không ạ?
Quan lớn đô đốc nhíu mày:
- Phải, tôi hiểu, nhưng không hoàn toàn... - ngài đăm chiêu nói.
Trong một thoáng, Blood cảm thấy không yên tâm. Vai trò của chàng đã làm lão Tây Ban Nha này sinh nghi chăng? Chẳng nhẽ quần áo và lời ăn tiếng nói của caballero Pedro Sangre không giống một người Tây Ban Nha chính cống và chẳng nhẽ đứng bên cạnh chàng không phải Don Esteban, người đang sẵn sàng làm chứng cho câu chuyện của chàng sao? Và trước khi viên đô đốc kịp nói, Blood vội vàng đưa thêm bằng chứng bổ sung:
- Còn dưới xuồng kia là hai chiếc rương với năm chục ngàn peso mà chúng tôi được ủy quyền giao lại cho quan lớn.
Quan lớn thậm chí đã hơi nhổm lên vì khoái chí, còn các sĩ quan của ngài thì bỗng rậm rịch hẳn.
- Đó là tiền chuộc tự tay thống đốc Barbados giao cho Don Diego...
- Ấy chớ, xin đừng nói nữa! - quan đô đốc kêu lên. - Tôi chưa nghe thấy gì hết... Chú em tôi muốn nhờ tôi đưa giúp số tiền ấy về Tây Ban Nha ư? Được thôi! Nhưng đây là việc riêng trong nhà. Nó chỉ liên quan đến anh em chúng tôi mà thôi. Việc đó dĩ nhiên là làm được. Nhưng tôi không có quyền tò mò... - ngài nín bặt. - Hừm! Trong khi người ta đưa chiếc rương ấy lên tàu, xin mời vào chỗ tôi dùng tạm một cốc malaga[4], thưa các ngài. - Đoạn quan đô đốc cùng bốn sĩ quan và viên cố đạo được mời riêng nhân dịp ấy về ngăn buồng được bày biện xa hoa như cung điện vua chúa của mình.
Người hầu rót thứ rượu nho màu nâu sẫm vào các cốc rồi đi ra. Don Miguel ngồi xuống bàn, vuốt bộ râu xoăn nhọn hoắt của mình và mỉm cười, nói:
- Lạy Đức mẹ chí thánh! Chú em tôi kỹ tính quá đi mất. Suýt nữa tôi đã bất cẩn mà sang tàu chú ấy mà trông thấy ở đó những thứ mà với cương vị đô đốc Tây Ban Nha, tôi khó mà không nhìn thấy được.
Esteban và Blood lập tức tán thành. Sau đó Blood nâng cốc chúc mừng sự phồn vinh của Tây Ban Nha và mong ma quỷ vật chết thằng James ngu ngốc đang ngồi trên ngai vàng nước Anh. Nửa sau lời chúc của chàng là hoàn toàn thành tâm.
Quan đô đốc phá lên cười:
- Señor! Señor![5] Tiếc rằng không có chú em tôi ở đây. Thế nào chú ấy cũng can ngăn ngài không nên khinh suất như vậy. Chớ quên đức hoàng thượng và vua Anh là chỗ lân bang hòa hiếu và vì vậy những câu chúc rượu như của ông vừa rồi, chắc ông cũng tự thấy là không đúng chỗ. Nhưng câu đó là của một người có những lý do đặc biệt để căm thù bọn chó Anh ấy nói ra, cho nên tất nhiên chúng ta vẫn có thể cạn chén được, thưa các ngài, nhưng chỉ... không chính thức thôi.
Tất cả cười ồ và cạn chén chúc vua James chóng chết, mà lại càng hăng vì cốc này chỉ là không chính thức. Sau đó, lo lắng cho tính mạng của cha và nhớ rằng họ càng nấn ná lại đây lâu bao nhiêu thì những đau khổ của cha cậu ta càng kéo dài bấy nhiêu, nên Don Esteban đứng dậy tuyên bố rằng đã đến lúc họ phải trở về.
- Bố cháu đang vội đi San Domingo, - cậu trai nói. - Người yêu cầu cháu đến đây chỉ để ôm hôn bác, thưa bác kính yêu. Vì vậy xin phép bác cho chúng cháu cáo từ.
Dĩ nhiên quan đô đốc không nghĩ rằng sẽ giữ được họ lại.
Đến bên thang đây, Blood lo ngại nhìn các thủy thủ của "Encarnation" đang nhoài người qua mạn trò chuyện với các tay chèo của chiếc xuồng bập bềnh trên sóng bên dưới. Tuy nhiên, thái độ của các tay chèo đều không có gì đáng lo ngại. Bọn sống sót trong thủy thủ đoàn của "Cinco Llagas", rất may cho chính chúng, đã không hé răng.
Quan đô đốc âu yếm chia tay với cháu, còn với Blood thì lại đúng phép xã giao.
- Rất lấy làm tiếc là chúng ta phải chia tay nhau sớm như vậy, Don Pedro. Tôi rất muốn ông lưu lại ít lâu nữa trên tàu "Eucarnation".
- Tôi thì lúc nào cũng không gặp may, - Blood nhã nhặn đáp.
- Nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ sớm gặp nhau, thưa caballero.
- Ngài đã dành cho tôi một vinh dự cao quý, thưa Don Miguel, - Blood xã giao đáp, - Nó vượt quá điều tôi đáng được hưởng.
Họ xuống xuồng và vừa rời khỏi con tàu lớn, nơi viên đô đốc đang đứng trên chóp đuôi vẫy tay từ biệt, họ đã nghe thấy tiếng còi chói tai của thủy thủ trưởng ra lệnh cho đội tàu về vị trí. Chưa kịp về đến "Cinco Llagas", họ đã trông thấy "Encarnation" giương buồm quay trở gió, hạ cờ ra hiệu từ biệt và bắn súng chào.
Trên tàu "Cinco Llagas", không biết ai (sau này mới biết là Hagthorpe) đã đủ khôn ngoan để đáp lại đúng như thế. Màn hài kịch đã chấm dứt, nhưng đến đoạn kết, đột nhiên nó lại nhuốm màu tăm tối.
Về đến "Cinco Llagas", Hagthorpe ra đón họ, Blood để ý ngay đến vẻ bần thần gần như hốt hoảng trên bộ mặt anh ta.
- Chắc anh cũng hình dung được tình thế, - Blood khẽ nói.
Hagthorpe nhìn chàng tỏ ý hiểu và lập tức bỏ ngay ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh ta: chắc thuyền trưởng Blood không thể biết được việc anh ta đang muốn nói.
- Don Diego... - Hagthorpe mở miệng nhưng rồi lại im bặt và nhìn Blood rất lạ.
Bắt gặp ánh mắt hai người trao đổi với nhau, Don Esteban tái mặt và lao bổ vào họ.
- Các người không giữ lời hứa phải không, bọn chó? - Các người đã làm gì cha ta? - Cậu ta kêu lên và sáu tên Tây Ban Nha đứng phía sau cũng hò hét ầm ĩ.
- Chúng tôi không sai lời đâu, - Hagthorpe đáp quả quyết và tiếng gào thét im bặt ngay. - Chẳng việc gì phải làm thế cả. Don Diego đã chết trước khi anh đến được tàu "Encarnaction".
Blood vẫn tiếp tục im lặng.
- Chết? - Esteban nức nở hỏi. - Mày định nói rằng chúng mày đã giết cha tao? Vì sao cha tao chết?
Hagthorpe nhìn cậu ta.
- Nhưng tôi nhận thấy thì ông ta đã chết vì sợ hãi. - Anh ta nói.
Nghe câu trả lời xúc phạm ấy, Don Esteban chồm lên tát Hagthorpe, và anh chàng kia chắc đã đáp lại đúng như vậy nếu Blood không len vào giữa hai người và nếu các cựu nô lệ không giữ cậu trai Tây Ban Nha lại.
- Thôi ngay, - Blood nói. - Chính anh đã nhục mạng bố cậu bé nên nó mới làm như thế chứ.
- Tôi không định nhục mạ ai cả, - Hagthorpe xoa má đáp. - Có thế nào tôi nói thế ấy. Ta đến đó xem vậy.
- Tôi không cần phải xem xét gì cả. - Blood nói. Hắn đã chết trước khi chúng tôi rời "Cinco Llagas", và lúc tôi nói chuyện với hắn, hắn đã chết từ lâu trong những vòng dây trói rồi.
- Ông nói sao? - Esteban gào lên.
Blood nhìn cậu ta cười buồn bã và nhẹ nhàng nói:
- Chắc chú tiếc rằng không biết sớm chuyện đó đấy nhỉ. Đúng không?
Esteban nghi hoặc trố mắt nhìn chàng.
- Tôi không tin ông, - cuối cùng cậu ta lên tiếng.
- Tùy chú. Còn tôi là thầy thuốc và tôi không thể nhầm khi nhìn thấy một người chết.
Qua một lúc im lặng nặng nề nữa rồi cậu trai mới chậm chạp hiểu được điều đã xảy ra.
- Nếu tao biết sớm thì mày đã bị treo lên giằng buồm của tàu "Encarnaction" rồi!
- Hẳn thế. Chính vì vậy mà bây giờ tôi mới nghĩ đến cái lợi ích người ta có thể rút ra được từ những điều mình biết, nhưng người khác không biết.
- Nhưng rồi mày sẽ được lủng lẳng trên đó cho mà xem! - Espinosa con tức tối nói.
Thuyền trưởng Blood nhún vai quay đi. Tuy nhiên chàng vẫn nhỡ kỹ câu nói ấy, cũng như Hagthorpe và những người đang đứng trên boong tàu đều nhớ rõ. Điều đấy đã được chứng tỏ trong cuộc họp chiều hôm đó.
Cuộc họp được triệu tập để quyết định số phận của các tù binh Tây Ban Nha. Mọi người đều thấy rõ rằng họ không thể đến được Curaçao bởi vì dự trữ nước ngọt và lương ăn đã gần cạn, còn Pitt thì vẫn chưa thể bắt tay vào thực hiện chức trách hoa tiêu của mình được. Bàn bạc mọi nhẽ xong, họ quyết định sẽ đến phía đông đảo Haiti và bám theo bờ bắc của nó họ sẽ tới đảo Tortuga.
Ở đó, trong một hải cảng thuộc công ty Tây Ấn của Pháp, ít ra thì họ sẽ không có nguy cơ bị bắt.
Đến đây nảy ra một vấn để là họ có nên lôi theo bọn tù binh Tây Ban Nha hay quẳng chúng xuống xuồng cho chúng tự tìm vào bờ, cách chừng mười dặm. Chính Blood đã đề nghị như vậy.
- Chúng không còn lối thoát nào khác, - chàng kiên trì giải thích. - Ở Tortuga thế nào chúng cũng bị thiêu sống.
- Cái bọn lợn ỉ ấy phải trị thế cũng chưa đáng! - Wolverstone lẩm bẩm.
- Nhớ đấy, Peter, hãy nhớ hôm nay thằng nhóc đã đe anh như thế nào, - Hagthorpe xen vào. - Nếu nó thoát chết và kể lại cho lão bác đô đốc về chuyện đã xảy ra thì khả năng thực hiện lời đe dọa  của nó sẽ quá hiện thực nữa cơ đấy.
- Tôi không sợ những lời đe dọa  của nó.
- Cũng chẳng ích gì - Wolverstone nói. - Khôn ngoan hơn cả là cứ treo cổ tất tật chúng lên.
- Nhân nghĩa không chỉ trong những hành vi khôn ngoan, - Blood ngẫm nghĩ thành lời - Nhiều khi thà vì nhân nghĩa mà nhầm, dù cái nhầm lẫn ấy, thậm chí chỉ là ngoại lệ, là do chúng ta thấy không đành lòng. Chúng ta sẽ chấp nhận ngoại lệ ấy. Tôi không đồng tình với kiểu không dưng giết người như thế. Sớm mai các bạn hãy cho bọn Tây Ban Nha một chiếc xuồng, một thùng nước ngọt, một ít bánh ngô, rồi để chúng muốn đi đâu thì đi!
Đó là lời tối hậu của chàng. Những người đã trao quyền lực cho Blood đều đồng ý với quyết định ấy. Mờ sáng hôm sau, Don Esteban và những đồng bào của cậu ta đã rời khỏi tàu.
Hai ngày sau "Cinco Llagas" tiến vào vịnh Cayona được bao bọc những vách đá. Cái vịnh do thiên nhiên tạo ra ấy là một thành trì bất khả xâm phạm cho những ai có may mắn được chiếm được nó.
Chú thích:
[1] Tạ ơn Chúa (tiếng La tinh).
[2] Hôm nay và mãi mãi sau (tiếng La tinh).
[3] Tiếng Tây Ban Nha: nhà quý tộc.
[4] Một thứ rượu khai vị, rượu nho pha lẫn rượu cồn, làm ở Malaga (Tây Ban Nha).
[5] Thưa ngài! Thưa ngài! (tiếng Tây Ban Nha).