Chương 10

Đợi Khanh đặt ống nghe xuống, Duy hỏi:
- Gia Uyên gọi à?
- Ờ...
- Có chuyện gì không?
Rít một hơi thuốc, Khanh chậm chạp:
- Con bé sẽ không đến thực tập nữa.
Duy nhíu mày:
- Còn chỉ mấy ngày là xong, sao lại có chuyện này nhỉ? Hôm trước Uyên nghỉ mất ba hôm, bây giờ lại nghỉ luôn. Em phải hỏi Tuệ My xem cơ sự ra sao mới được.
Khanh khoát tay:
- Không cần phải hỏi Tuệ My, anh biết lý do sa xa mà!
- Lý do gì vậy?
Khanh nhếch môi:
- Ông Đạt không muốn Gia Uyên giao du với anh em mình. Nhưng anh dám chắc con bé sẽ cãi lời bố để đến với anh.
Duy ngập ngừng:
- Sao anh nói như đinh đóng cột vậy?
Gạt đầu điếu thuốc vào cái gạt tàn bằng thủy tinh, Khanh nói:
- Linh tính cho anh biết như thế.
Duy dò dầm:
- Ý anh là Gia Uyên có tình cảm với anh?
Thấy Khanh im lặng, Duy hỏi tới:
- Thế anh thì sao?
Khanh nhún vai:
- Trong tim anh chỉ còn thù hận. Ngoài ra chẳng còn gì khác.
Duy nheo nheo mắt:
- Nhưng lúc nãy qua điện thoại anh nói chuyện với Gia Uyên nghe ngọt ngào lắm. Nếu trong tim anh chỉ có hận thù thì làm sao ướt át như thế được.
Khanh tiếp tục hút thuốc như không để ý tới câu trêu chọc của Duy. Một lát sau anh lên tiếng như tự hỏi:
- Tại sao khi gặp anh, ông Đạt tỏ vẻ thân thiện quý mến, nhưng sau lưng ông ấy lại cấm con gái đến công ty thực tập tiếp dù thời gian không kéo dài bao nhiêu.
- Anh có bằng chứng gì để nói rằng ông Đạt cấm Gia Uyên?
- Chỉ nghe cách giải thích đầy ngập ngừng bối rối của con bé là anh có thể đoán được rồi. Hừ! Chắc ông ấy sợ chuyện ngày xưa sẽ tái diễn.
Nhíu mày, Duy thắc mắc:
- Anh muốn ám chỉ chuyện ngày xưa nào?
Mím môi lại, Khanh lạnh lùng:
- Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Em từng nói Uyên bỏ công ty Triệu Hải sang công ty mình thực tập vi muốn tránh Hoàng phải không? Chắc ông Đạt là người lo xa nên sợ anh sẽ cướp Gia Uyên của Hoàng như ngày xưa ba đã đoạt vợ của ông Phong. Trong mắt ông ta, anh đáng sợ đến thế sao?
Duy vội vàng nói:
- Anh lại nhạy cảm quá rồi! Biết đâu Uyên vì lý do khác.
Khanh độc đoán:
- Con lý do nào nữa chứ?
- Nhưng anh có làm thế đâu mà nghĩ ngợi.
Khanh cười nhạt, điếu thuốc trên tay anh cháy một khúc tàn dài. Khanh khảy nhẹ rồi đưa lên môi. Tâm trí anh ngổn ngang trăm ngàn chuyện. Nhung việc ở công ty đủ làm anh mệt, giờ lại thêm bận bịu vì Gia Uyên.
Thật ra sau vụ xảy ra ở quán bún bò Huế, trong Khanh xung đột nhiều mâu thuẫn. Anh nghi rất nhiều đến Uyên, đến Hoàng, đến những câu hắn đã nhục mạ anh rồi thao thức. Bây giờ lại thêm chuyện ông Đạt không muốn con gái tới công ty Rạng Đông. Tại sao ông lại thiếu tế nhị dữ vậy? Là người làm ăn, ông phải biết cân nhắc khi quyết định việc gì chứ.
Hay là ông cố ý quyet đinh thế như một cách tỏ thái độ để Khanh thấm hiểu lập trường của ông.
Khanh cười gằn. Duy nói đúng. Anh có làm thế đâu mà nghĩ ngợi. Bất quá anh chỉ đùa một chút với Gia Uyên thôi mà! Con bé ngờ nghệch thích phiêu lưu vào những chuyện tình ái lãng mạn ấy rõ ràng rất mê anh. Dù hôm trước Uyên dám lao ra đỡ đòn cho Hoàng, nhưng hành động bộc phát ấy đâu nói lên được rằng Uyên yêu hắn.
Nhớ tới bộ mặt hí hửng vì tình của Hoàng, Khanh chợt thương hại lẫn căm ghét. Trong góc tăm tối nhất của bản năng, anh chợt lóe lên những ý nghĩ tội lỗi.
Hừ! Sao lại không chứ! Chỉ cần Gia Uyên mê mệt anh thì Hoàng sẽ điên lên vì thất tình. Mà chuyện làm Uyên mê, với Khanh còn dễ hơn bước ra mở cửa.
Sao không thử một lần xem sức thu hút của mình cỡ nào. Bộ mặt thảm hại của Hoàng ra sao. Còn Gia Uyên? Tội nghiệp con bé. Uyên sẽ là nạn nhân của trò chơi thù hận này à?
Khanh cau mày. Anh đâu thể đối xử với Uyên như thế được. Dẫu gì cô bé cũng dễ thương...
Giong Duy chợt vang lên:
- Em hỏi thật. Anh thấy Gia Uyên thế nào?
Khanh nói:
- Anh nhớ câu này mày hỏi một lần rồi mà!
- Nhưng anh vẫn chưa trả lời xác đáng, nên em phải hỏi nữa.
Khanh vươn vai đứng dậy:
- Chú mày tò mò quá! Anh đã già rồi đâu thích hợp với bọn nhóc như Gia Uyên.
Duy cười cười:
- Đàn ông 40 vẫn còn được coi là trẻ, huống hồ gì anh mới xém 30. Trông anh xứng với Gia Uyên lắm!
- Xứng thế nào mà xứng.
Duy xoa tay:
- Nếu ví von em có thế ví Uyên như đóa lan còn anh là thân đại thụ vững vàng với nắng gió bão bùng.
Khanh bật cười:
- Mày học được ở Tuệ My cái mồm mép. Nè! Đừng gieo vào đầu anh những tư tưởng khiến anh có thể trở thành người đoạt tình của kẻ khác chứ!
Duy ranh mãnh:
- Uyên có yêu gã Hoàng đó đâu mà anh ngại thành kẻ đoạt tình. Nếu anh thich, em tình nguyện giúp anh dò xem tình ý của Gia Uyên.
Khanh lơ lửng:
- Nếu anh không thích, nhưng vẫn muốn đùa với con bé thì sao?
Duy nghiêm mặt:
- Thì thất đức chứ sao! Gia Uyên là con nhà đàng hoàng mà!
Khanh vội phân bua:
- Anh nói chơi chứ ai lại làm thế.
- Nhưng anh có tình ý gì với Uyên không?
Khanh lắc đầu:
- Anh chán đàn bà lắm rồi! Nhắc tới họ chỉ để mà nghe thôi. Chớ yêu với thích gì nổi!
Duy nói:
- Tai anh chưa gặp được đối tượng hâm nóng trái tim mình, chớ phụ nữ nói chung là đáng yêu. Em xin tặng anh 4 câu thơ. Có nhận không?
Khanh phì phà thuốc:
- Cứ đọc thử xem!
Duy tằng hắng:
"Tôi đi một mình chiều như chiêm bao
Hỡi người tôi yêu em đang mộng phương nào
Trái công danh đó trong tầm với
Chút trời mơ tưởng biết ra sao.. "
Khanh nheo nheo mắt:
- Nghĩa là sao? Với thơ thẩn, anh dốt lắm!
Duy cười toe:
- Em chỉ biết đọc thơ chư không biết giải thích. Anh muốn hiểu thế nào tùy ý. Chỉ khuyên anh đừng nên chiêm bao giữa chiều nữa. Hoài công lắm!
Khanh từ tốn:
- Em muốn nói tới Huệ Linh chớ gì? Anh đã tìm được cô ta rồi!
Duy ngạc nhiên cùng cực:
- Tìm được ở đâu?
Khanh bình thản:
- Từ một người quen. Cô ta chưa chết và mới cùng chồng từ Mỹ trở về Việt Nam. Thế nào anh cũng phải giáp mặt Huệ Linh để hỏi cho ra lẽ.
Duy nhỏ nhẹ:
- Anh biết rồi thi tôq!
Khanh nhìn đồng hồ:
- Hết giờ rồi! Em về nhà chưa?
- Trưa nay em có hẹn với Tuệ My. Có thật là khỏi cần hỏi dò nhỏ Gia Uyên giùm anh không?
Khanh không trả lời. Anh cắm cúi xếp những xấp hồ sơ trên bàn. Duy nhún vai:
- Em đi trước vậy!
Khanh gật đầu. Đợi Duy khép cửa phòng lại xong, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Gia Uyên.
Trưa nay, anh sẽ mời cô bé đi ăn cơm thử xem ông Đạt có ngăn được con gái mình không?
Giọng Uyên trong vắt vang lên:
- A lo!
Khanh ngọt ngào:
- Anh đây! Em đang làm gì vậy?
- Em đang buồn...
- Đi ăn trưa với anh nhé!
- Em ăn cơm rồi!
Khanh thở dài:
- Tiếc thật! Anh rất muốn gặp em!
Uyên im lặng. Khanh nghe cô thì thào:
- Em cũng vậy. Nhưng có ba ở nhà, em không đi được!
Mím môi lại, Khanh vờ hỏi:
- Sao thế? Chẳng lẽ ba không cho em đi chơi? Nếu vậy anh sẽ đến gặp bác Đạt để xin phép...
Gia Uyên quýnh quáng:
- Không được! Anh đừng đến!
Khanh hỏi tới:
- Có chuyện gì vậy? Lúc nãy em vẫn chưa nói lý do không tiếp tục thực tập ở công ty của anh. Bây giờ lại ngăn anh đến nhà là sao?
Giọng Uyên nghèn nghẹn:
- Anh đừng hỏi và cũng đừng điện thoại tìm em nữa...
Khanh gào to:
- Uyên! Tại sao...
Nhưng cô đã cúp máy, Khanh lại đốt cho mình một điếu thuốc.
Vậy là rõ rồi! Ông Đạt đã cấm Uyên giao du với anh, chỉ vì Hoàng. Thật ra anh có điểm gì thù hận chứ?
Tự ái làm tim Khanh nhức nhối. Ý nghĩ phải cho Hoàng đau đớn chợt thôi thúc Khanh, nó khiến anh thấy mình nhỏ mọn, ti tiện.
Bước xuống nhà xe, anh dắt chiếc Dream ra và phóng đến quán cơm Quê Hương. Quán này nổi tiếng với món cơm niêu và những món dân giã miền Bắc.
Gởi xe vào bãi, Khanh sải những bước đại dọc theo hàng hiên được che chắn bằng tre lá, y như nhà ở nông thôn để vào trong.
Vừa ngồi xuống bàn gần cửa sổ, anh bỗng nghe một giọng phụ nữ vang lên:
- Chỗ này hay thật! Mai mốt về bển, tôi phải quảng cáo với nhiều người mới được!
Khanh quay phắt lại và bắt gặp Huệ Linh. Đúng là cô rồi. Với cái váy ngang màu mận chín sát nách, trông cô tươi mát quyến rũ hơn bao giờ hết!
Chả biết Huệ Linh đi với ai vào đây nhưng lúc này cô đang chắp tay sau lưng, thơ thẩn tham quan quán. Lời vừa rồi chắc Linh nói với nhân viên ở đây.
Khanh cố giữ cho giọng thật bình thản:
- Huệ Linh!
Quay người lại, Huệ Linh bắt gặp anh. Ánh mắt cô vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Nhưng chỉ thoáng một giây thôi sự bối rối, ngạc nhiên ấy được thay vào bằng sự dửng dưng xa lạ.
Khanh lại hỏi tiếp:
- Em khỏe không?
Huệ Linh thản nhiên:
- Xin lỗi! Anh lầm tôi với ai rồi đó!
Khanh nhếch môi:
- Làm sao mà lầm được.
Linh gằn giọng:
- Tôi không quen anh!
- Hừ! Thật vậy sao?
Huệ Linh vội bước về phía 2 người đàn ông đang đi ra. Không cần nhìn kỹ Khanh cũng nhận được một trong hai người là Hoàng.
Anh ta nhào lên đứng trước mặt Linh, hai tay chống nạnh, giọng hằn học:
- Lại là anh à? Muốn kiếm chuyện gì nữa đây?
Huệ Linh vội nói:
- Anh ta nhìn lầm người...
Khanh gằn từng tiếng:
- Tôi không lầm! Em chính là Huệ Linh!
Linh nép vào người gã đàn ông đeo kinh:
- Nhưng tôi không hề quen anh. Chúng ta đi thôi anh Dân!
Nhún vai, Khanh nói với Linh:
- Không dám nhận anh là bồ cũ, cũng có thể nhận là bạn bè. Cần gì em phải trở mặt như trở bánh tráng thế Huệ Linh?
Dân sửa lại gọng kính, giọng tức tối:
- Nè! Đừng có ăn nói bừa bãi nhé! Tôi cảnh cáo anh đó!
Khanh cười khẩy:
- Tôi cũng chẳng muốn nói những lời như vậy. Nhưng sự thật là thế đấy! Ai nhìn lầm người còn cần xét lại! Lầm một ả nhân tình cũng chẳng sao, nhưng lầm vợ thì gay lắm đấy.
Dan sa sầm mặt xuống trong lúc Huệ Linh ngoe nguẩy bước ra cửa.
Khanh chua chát nhìn theo. Vậy là rõ mười mươi. Huệ Linh còn hơn cả sự tồi tệ mà anh từng nghĩ trong đầu. Nếu lúc nãy cô nhìn anh là bạn, hoặc tệ hơn là người quen thôi, chắc anh đã không độc mồm nói nhừng lời như thế. Nhưng Huệ Linh quá nhẫn tâm, cô ta phải trả giá cho trò đùa của chính mình.
Ngao ngán bước trở ra, Khanh phóng xe đi. Anh cảm thấy nó ngang. Thay vi về nhà riêng, chả hiểu sao anh lại về nhà bà mình.
Người ra mở cửa cho Khanh là bà Huyền.
Thấy anh, bà có vẻ xúc động:
- Là con à? Ăn cơm chưa để dì dọn..
Không trả lời bà, anh hỏi:
- bà tôi đâu?
- Ông Phú đi đánh cờ với mấy ông bạn già chắc cũng sắp về rồi!
Khanh thấy khó chịu khi nghe bà Huyền gọi tên bà mình nghe het suc ngọt ngào, ấm áp. Anh luôn khó chịu bởi bất cứ lời nói, cử chỉ nào của bà. Dù không dám nói thẳng ra, nhưng Duy vẫn xa xôi phê phán anh là người ích kỷ.
Bà Huyền hỏi để lấp trống thời gian:
- Duy đâu? nó không về với con à?
Khanh lơ lửng:
- Duy đi với Tuệ My. Nó có niềm vui riêng, về đây làm gì!
Nhìn thoáng bà một cái, anh nói tiếp:
- Lúc nãy tôi có gặp con trai dì. Cuộc gặp bất ngờ đấy khó chịu.
Mặt bà Huyền tái đi, giọng bối rối:
- Hoàng... Hoàng hỗn hào với con à?
Khanh cười khẩy:
- Cậu quý tử của dì vẫn luôn gây hấn với tôi. Dùng từ hỗn hào e là không thích hợp. Hoàng nặng nhẹ gì tôi vẫn sẵn sàng bỏ qua. Nhưng nói động tới ba là không được. Tôi nghĩ dì nên gặp để khuyên giải hắn.
Bà Huyền bứt rứt ra mặt:
- Nhất định dì sẽ gặp nó. Nhưng con đáng vai anh, dì nghĩ con đừng chấp nhất Hoàng.
- Tôi có nguyên tắc sống riêng. Không cần dì phải nhắc.
Dứt lời anh bước lên lầu tới bàn thờ mẹ để đốt nhang. Điểm duy nhất anh hài lòng ở bà Huyền là việc bà chăm chút bàn thờ mẹ anh rất tốt.
Nhìn gương mặt mẹ trong hình, Khanh thở dài. Với anh, không có ai thay thế được mẹ. Nếu bà còn sống có lẽ anh đã không trợt dọc trong các bar và đã không gặp Huệ Linh để trở thành món đồ chơi của cô ta.
Càng nghĩ Khanh càng hận. Anh trở ra phòng khách mở nhạc lên nghe. Nhưng cũng không xua được sự bực tức về Huệ Linh.
Bước xuống bếp, anh ngập ngừng:
- Dì biết vợ chồng Dân, cháu gọi ông Phong là chú không?
Đang rửa ly, bà Huyền ngưng tay, giọng bỡ ngỡ:
- Có biết đôi chút. Nhưng họ đang ở Mỹ kia mà! Bộ có chuyện gì à?
Khanh ngắc ngứ:
- Không! Tôi muốn tìm hiểu về họ, dì không ngại chứ?
Lau khô tay, bà Huyền điềm đạm hỏi:
- Con cần biết gì về vợ chồng Dân?
Khanh thẳng thắn:
- Tôi có quen Huệ Linh nhưng không ngờ cô ấy lai là vợ Dân. Thật ra Linh là người như thế nào?
Ngồi xuống bàn ăn, bà Huyền nhíu mày như nhớ lai rồi bắt đầu nói:
- Huệ Linh là con gái duy nhất của ông Kha. Một người có tiếng trong giới buôn bán vải trong Chợ Lớn những năm 80. Dù sau này gia đình ông Kha đã sa sút vì làm ăn thua lỗ nhưng Linh vẫn được cưng chiều hết mức, lúc nào cũng ăn sung mặc sướng chẳng khác bà hoàng.
Im lặng một chút, bà Huyền nói tiếp:
- Vì đẹp nên Linh được rất nhiều người đeo đuổi, trong số đó có Dân là con bác Hai của Hoàng. Nhưng Linh không chịu, cho đến khi ông Kha bị phá sản, Huệ Linh sợ cực khổ mới lấy Dân làm chồng rồi đi theo chồng sang định cư ở Mỹ hơn 4 năm. Vậy con quen Linh trong trường hợp nào? Lâu chưa?
Khanh nói:
- Trước khi xảy ra tai nạn ở Vũng Tàu một tháng.
Bà Huyền sửng sốt:
- Vậy Huệ Linh là... là.. cô gái mà con tưởng đã chết rồi đấy à?
Khanh chua chát gật đầu.
Bà Huyền thẫn thờ:
- Vậy là Huệ Linh đã từng về Việt Nam một mình. Con bé đã có chồng mà không chịu yên phận.
- Lúc nãy tôi gặp lai Huệ Linh khi cô ấy đi với chồng và Hoàng. Vừa mới cất tiếng gọi cô ta, con trai dì đã mắng. Nó bảo tôi giống bố, thích ve vãn vợ người ta. Nhưng nó không nghĩ rằng có những người vợ sẵn sàng bỏ chồng để theo kẻ khác.
Bà Huyền gằm mặt xuống:
- Dì xin lỗi con!
Khanh gằn giọng:
- Nếu dì thật lòng yêu ba tôi thì dì chả có lỗi gì hết.
Bà Huyền có vẻ đau khổ:
- Cám ơn! Nếu đó là những lời chân thành của con!
Khanh lạnh lùng:
- Nhưng Hoàng là người có lỗi vì đã nhục mạ cha con tôi nhiều lần. Tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu ta tiếp tục gây sự với tôi. Dì nhớ chuyển lời của tôi đấy!
Dứt lời, Khanh đứng dậy bước ra cửa. Bà Vân Huyền thẫn thờ nhìn theo. Đợi tiếng xe anh xa khuất bà liền tới nhấc điện thoại lên...
Đợi một hồi lâu, bà mới ấp úng:
- Mẹ đây...
Ở đầu dây bên kia, giọng Hoàng hờ hững:
- Có gì không mẹ?
- Mẹ muốn gặp con, được chứ?
Im lặng lâu lắm bà mới nghe Hoàng trả lời:
- Dạo này con bận lắm. Không đi được đâu.
- Nhưng mẹ có chuyện cần nói!
- Mẹ cứ nói qua điện thoại được rồi!
Nắm chặt ống nghe, bà hỏi:
- Ba con khỏe không?
Hoàng cáu kỉnh:
- Khỏe hay yếu đều không liên quan đến mẹ. Hừm! Chả lẽ đây là chuyện cần nói của mẹ?
- Không phải!
Thở dài, bà vào thẳng vấn đề:
- Con và Khanh thường gặp nhau lắm à?
- Hừm! Anh ta đã nói gì về con vậy?
- Khanh đâu nói gì. Nhưng mẹ không muốn hai đứa xảy ra xung đột như vừa rồi!
Hoàng cười gằn:
- Muốn vậy sao trước đây mẹ lại bỏ cha con con để theo lão già bố anh ta?
Định nói tiếp vài lời nhưng Hoàng đã giận dữ gác mạnh máy xuong. Bà Huyền thờ thẫn gục đầu vào tay.
Bà biết dù đã được sống cạnh người mình yêu mến, nhưng suốt cuộc đời còn lại bà sẽ không bao giờ có hạnh phúc.