Chương 19

Khi một tách cà phê dành cho anh, một ly trà nóng dành cho nàng và đĩa rau câu dành cho hai người được gã hầu bàn đặt lên bàn, thì bữa ăn của họ mới thực sự kết thúc.
Bữa ăn thật ngon miệng với Chiêu Hà. nàng cảm thấy vui vui. Qua buổi hôm nay, nàng cảm thấy hiểu và mến anh nhiều hơn. Thật ra, anh cũng không khô cằn và đến nồi độc đoán như nàng tưởng. Nàng còn biết thêm anh là con người có sự hiểu biết ở mọi lãnh vực và vô cùng rộng lớn.
Dàn nhạc nổi lên, từng đôi trai gái dìu nhau khiêu vũ và trong tiếng nhạc du dương
Từng vũ điệu slow, Rumba, Boston.. chậm rãi trôi qua. Thế mà nàng không hiểu sao anh không mời nàng cùng nhảy một bản.
Nàng có cảm giác anh thích mời nàng nhưng như anh bắt đầu thận trọng trong việc đặt nàng trong vòng tay.
Đã ba lần, nàng thấy anh nhìn ra dàn nhạc, anh nhổm người, có lẽ anh định mời nàng nhảy. Nhưng rồi anh lại ngồi xuống và đôi môi mím chặt.
Cô tự hỏi điều gì trong cô đã khiến anh dè dặt đến thế? Cô cảm thấy thất vọng và băn khoăn. Chẳng lẽ anh rủ nàng đi chơi, nhưng vẫn còn khinh miệt nàng? "Trời ơi! tại sao mi lại quan tâm mãi đến cái điều trơ trẽn ấy hả, Chiêu Hà? Như thế có phải tốt hơn không?"
Sau một hồi lâu, sự căng thẳng trong cô mới bắt đầu dịu đi.
Anh hớp một ngụm cà phê và nói:
- Tôi sẽ cảm thấy thật vui nếu cô sống trong một mái ấm gia đình. Và thật an tâm nếu cô có được một chỗ ở an toàn hơn.
Như vừa chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi mà giọng có chút đau đớn:
- Anh vui làm gì, anh an tâm làm gì trong lúc anh đã có bạn gái? Hôm qua, tôi gặp ông với một cô bạn gái. Trông điệu bộ của ông, có vẻ ông coi cô ta là một người đặc biệt của riêng mình.
Anh hỏi, giọng sắc như dao:
- Cô gặp tôi ở đâu?
- Trong siêu thị, ông đang chọn vải len cho cô ấy.
Vọng Quân im lặng giây lát, rồi nói:
- Đông Sa đi mua sắm, và tôi phải thu xếp để đón cô ấy về.
Chiêu Hà mỉm cười trong khi trái tim cảm thấy vô cùng nặng trĩu:
- Cô ấy rất hợp và xứng với địa vị của ông. Cô ấy trông cao sang quyền quý.
Cặp mắt Vọng Quân nheo lại một cách không bằng lòng:
- Tại sao cô cứ phải nói như thế?
Chiêu Hà vẫn cứ dai dẳng:
- Ông sắp cưới cô ta à?
Vọng Quân trả lời cụt lủn. Một thoáng kó làm nhăn vầng trán đẹp của anh
- Có thể.
Cổ họng Chiêu Hà tắt nghẹn. Nhưng cô cố gắng bắt mình phải nói nhẹ nhàng:
- Cô ấy chắc yêu anh lắm, phải không?
- Đúng thế.
- Và anh cũng yêu cô ấy lắm?
- Có thể.
Chiêu Hà cố gắng nuốt sự đau đớn vào trong lòng, và vội vàng xoay đi nơi khác để lau khô giọt nưỚc mắt chuẩn bị trào ra.
- Khi nào hai người tổ chức lễ cưới thì nhớ đừng quên con ở này nhé. Tôi sẽ đến dự và gởi lời chúc thật dễ thương đến đôi trai tài gái sắc.
Vọng Quân xẵng giọng:
- Chiêu Hà! Xin cô hãy im đi cho.
Chiêu Hà chớp mắt. Giọng nói của anh như cảnh báo rằng, cô không nên xen vào chuyện của anh nữa.
Đôi mắt đẹp cụp xuống. Chiêu Hà nói khẽ:
- Tôi xin lỗi. Tôi biết đó không phải là việc của tôi.
Đôi mắt anh lấp lánh, giọng anh chắc nịch:
- Cô hiểu như vậy thì tốt rồi. Thôi, tôi đưa cô về.
Lúc họ về tới chung cư ổ chuột thì Chiêu Hà đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Có lẽ đầu cô đã tựa vào vai anh và cô giật mình khi chiếc xe dừng lại. Một sợi tóc đen mềm mại của cô quấn quanh cái nút áo của anh và anh cười, dịu dàng gỡ nó ra.
Anh trêu chọc nhẹ nhàng:
- Cô có mái tóc thật đẹp đấy. Chiêu Hà ạ. Lại thơm nữa, tôi thật tình không tài nào chịu nổi khi suốt đoạn đường dài, mùi thơm ấy cứ phảng phất ngang mũi tôi
Cô lắp bắp một cách ngốc nghếch và nghiêng người ra khỏi anh:
- Tôi bị ngủ quên, xin lỗi anh.
Anh ngắm cô thật gần:
- Bờ vai của tôi bây giờ bị tê cứng rồi đây này. Tôi phải cố gắng giữ để cô khỏi bị ngã nhào. Thú thật, cô rất dễ thương, mềm mại và ấm áp. Khác hẳn với bản chất của cô đấy. Tôi thích ngắm cô trong lúc ngủ lắm đấy.
Đỏ bừng mặt vì bối rối, Chiêu Hà lao ra khỏi xe:
- Tạm biệt ông.
Nàng nói và bỏ mặc anh đứng đó, chạy nhanh lên các bậc thang để về phòng.
Đứng lặng trước cửa phòng thật lâu, nàng mới bắt đầu mở khóa:
- Cho tôi vào năm phút, được không?
Nàng giật mình quay lại và nói nhanh:
- Sao ông chưa chịu về?
- Bởi vì tôi muốn có sự chia tay thật đúng nghĩa. Tôi muốn vào nhà năm phút, chỉ năm phút thôi, xin cô đừng từ chối.
Không hiểu vì sao cô không thể từ chối sự khẩn khoản vô thức trong lời nói của anh. Máu dồn cả lên đầu cô khi cô gật đầu.
Vừa bước vào n hà, anh nắm nàng lại, hai tay nắm đôi bờ vai mảnh mai của nàng và quay nàng về phía anh. Mặt anh bây giờ gần mặt nàng trong gang tấc. Hơi thở của anh tỏa nóng cả gương mặt nàng:
- Tôi không muốn một tách cà phê hay thức uống gì đó, và tôi cũng không muốn ở lại lâu.
Chiêu Hà cảm thấy con tim mình đập mạnh. Nàng ấp úng bằng một giọng khàn đặc:
- Tôi... tôi...
Không để nàng nói gì. Bằng một động tác thật nhanh, anh kéo nàng lại gần hơn, gần đến nổi cô có thể nhận được sự háo hức lạ lùng trong đôi mắt anh.
Anh lặng lẽ ôm cô, kéo cô sát vào anh. Một tay ôm lấy bờ vai cô, và như có một cơn sốc dần lan đi trong cơ thể cô khi cô chạm vào vầng ngực rắn chắc của anh và tay kia anh nâng cằm cô lên. Đầu tiên, bờ môi anh chạm nhẹ vào môi cô, nhưng rồi sự đáp lại run rẩy của cô làm cho sự dâng trào trong cảm xúc cho những nụ hôn của anh.
Nàng như ngây ngất trong men say hạnh phúc, trong nụ hôn đầu đời mà anh trao:
Nhưng rồi quá hoảng sợ trước cảm xúc xa lạ đó, nên cô giằng ra khỏi anh
Cô kêu lên:
- Xin ông hãy đi ngay cho. Tôi không muốn sự có mặt của ông ở đây.
Hơi thở anh trầm đục, trong khi cặp mắt anh tối sầm lại và nung nấu một cái gì đó. Dường như là sự giận dữ âm thầm:
- Phải. Tôi nghĩ tôi đi là tốt hơn. Chúc cô có một buổi tối tốt đẹp.
Nói rồi, anh bước đi thật nhanh xuống các bậc thang ẩm mốc.
Vẫn trên chiếc giường êm ấm quen thuộc ngày nào, nhưng đêm nay cô không tài nào chợp mắt được.
Suốt cả đêm, những gì Chiêu Hà có thể nghĩ tới giữa những cơn ngủ chập chờn và sự nghiệt ngã trong giọng nói của Vọng Quân lúc rời cô, khi anh nói lời tạm biệt. Nghe giọng nói của anh thì dường như lần này anh có ý định chia tay nàng thật sự.