Chương 45

Tử Bình đang yên lặng nhìn những nghi thức của buổi lễ đang được tiến hành. Bàn tay anh nắm lấy tay nàng. Anh muốn truyền hơi ấm và niềm an ủi sang người con gái bé nhỏ, đáng yêu đang đứng cạnh anh và sắp trở thành vợ anh.
Anh nhận thấy đôi bàn tay mềm mại của nàng đang lạnh giá và run rẩy trong tay anh. Anh đưa mắt liếc sang nàng. Nàng không hề nhìn anh từ khi đến đây.
Anh nắm tay nàng, từ từ bước lên bàn thờ và quỳ xuống cạnh nàng trước mặt vị linh mục.
Những cử động của nàng thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi. Anh chỉ tiếc rằng, tấm voan che mặt của nàng quá dầy, khiến anh không đọc thấy gì rõ ràng trên khuôn mặt ấy cả.
Nhưng rồi đã đến lúc nàng quay về phía đối diện để anh nâng tấm voan che mặt của nàng lên.
Anh bắt gặp một đôi mắt đẹp đang đăm đăm nhìn anh, vừa sửng sốt, hốt hoảng, vừa hoang mang lo sợ. Đôi mắt ấy đong đầy lệ. Chứng tỏ nàng đã lợi dụng tấm voan che mặt để khóc tự nãy giờ. Đôi môi bé nhỏ của nàng dang run lên.
Nàng sửng sốt kêu lên:
- Vọng Quân! Tại sao lại là anh? Anh... Anh muốn giở trò gì nữa đây? Anh chẳng trả lời, mà chỉ dịu dàng mà gọi tên nàng:
- Chiêu Hà em!
Nàng chưa kịp phản ứng gì trong lúc này, thì tiếng của vị linh mục vẫn vang lên đều đều ấm áp:
- Vọng Quân con! Con có bằng lòng cưới cô Chiêu Hà làm vợ không?
Giọng anh trả lời ngắn ngủn, rõ ràng, nhưng cũng đầy quả quyết:
- Thưa có.
- Con phải thương yêu người phụ nữ con cưới làm vợ, như chúa Giê-Su đã yêu thương giáo đường của ngài.
- Con xin hứa sẽ yêu thương, tôn trọng vợ con suốt đời. Nếu con có lỗi với vợ con, tức là con có lỗi với chúa.
Trong lúc anh trả lời thì Chiêu Hà chăm chú nhìn anh. Khuôn mặt anh vẫn kiêu sa, bình thản và lạnh lùng.
Nhận thấy nàng nhìn mình, anh mỉm cười. Chiêu Hà nhận thấy trong nụ cười ấy có niềm vui của sự chiến thắng.
Nỗi lo sợ từ lớn dần lấn chiếm con người nàng. Nàng thật sự chẳng hiểu gì cả. Tại sao lại là anh?
Trên bệ thờ cao, vị linh mục vẫn tiếp tục hỏi:
- Chiêu Hà con! Con có bằng lòng lấy Vọng Quân làm chồng chính thức không?
-...
- Cả giáo đường im phăng phắt. Chiêu Hà nghe rõ con tim phản chủ của mình đạp loạn xạ. Một nỗi lo bao trùm khiến nàng run rẩy. Nàng ngước mắt nhìn vị linh mục già đôn hậu và nhân từ. Nàng muốn cầu cứu ông. Nhưng vì lẽ gì kia chứ? Không ít người trong giáo đường hơi ngạc nhiên vì sự kéo dài khá lâu của nàng. Nàng biết họ đang chờ đợi câu trả lời của nàng. Nàng quay sang phản nhìn cha mẹ. Nàng thấy cha mẹ mỉm cười và ra vẻ bảo nàng hãy bằng lòng.
Bây giờ, nàng không còn thời gian để hỏi tại sao lại như vậy.
Một thoáng suy tư trong đôi mắt. Cuối cùng, nàng đáp:
- Con bằng lòng.
- Chiêu Hà! Con cũng phải quy phục người đàn ông con đã nhận làm chồng, như giáo đường quy phục vị thần linh chí cao. Con phải yêu thương và hy sinh vì chồng.
Nàng đáp với giọng nghẹn ngào của một tâm trạng rối bời, buồn vui lẫn lộn. Nàng không biết buồn hay vui trước hoàn cảnh này:
- Con hứa sẽ trọn đời yêu thương người đàn ông con đã nhận làm chồng
Khi những lời nói vừa vuột khỏi miệng, nàng đã hiểu rằng mình đã trở thành vợ của Vọng Quân. Cuộc đời của nàng từ nay sẽ gắn liền với người đàn ông xa lạ này.
Anh cầm tay nàng và đeo vào chiếc nhẫn cưới. Bàn tay xinh xắn của nàng đang run rẩy và nhớp nháp mồ hôi. Anh siết chặt tay nàng.
Không hiểu sao nước mắt của nàng lại tràn ra? Nàng bật khóc nức nở. Nhưng ngay lúc đó, những tiếng nhạc từ những chiếc đàn ngân vang to lên, nhận chìm tiếng khóc của nàng.
Anh dịu dàng:
- Tại sao em khóc? Em không vui mừng khi được làm vợ anh sao? Tử Bình là Vọng Quân, Vọng Quân là Tử Bình, tuy hai mà một. Rồi em sẽ hiểu tại sao lại như thế.
Nàng lại khóc, nhưng nàng biếtchắc lần này thật sự là những giọt nước mắt vui sướng.
Vị linh mục trong bộ lễ phục màu trắng lộng lẫy, hiền hậu với những nụ cười thanh thản cúi đầu chào trên con đường đi qua trong buổi lễ.
Hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa được chưng bày ở các lọ pha lê đặt trên bệ thờ cao, lan tỏa khắp nơi trong ngôi giáo đường uy nghi cổ kính.
Bên ngoài giáo đường, đám đông xuýt xoa khi thấy đôi tân lang sóng bước bên nhau.
- Cô dâu đẹp quá.
- Chú rể cũng thật điển trai.
- Ôi! Họ đẹp đôi làm sao.
- Xin chúc họ trăm năm hạnh phúc...
Và đâu đó, tiếng trẻ con nô đùa trêu chọc:
- "Cô dâu chú rê?
Làm bể bình bông
Đổ thừa con nít
Bị đòn tét đít... "