Chương 11

Đợi cho không ai để ý, Trường Giang mới dám đến gặp thầy. Tiểu My mà biết được thì nó sẽ chọc ghẹo cho mà xấu hổ. Lúc chỉ còn có hai người, Trường Giang lấy chiếc khăn tay trả thầy:
- Hôm qua em quên gởi lại thầy.
Kiệt nhìn vào đôi mắt rượi buồn của cô bé:
- Mắt em lúc nào cũng có nước thế này, thôi thì thầy tặng luôn cho em đó.
Trường Giang lúng túng:
- Em... em không dám nhận đâu!
- Nếu thế thì thầy sẽ nhận lại bao giờ em không còn buồn và khóc nữa. Cô bé cúi đầu, vài giọt nước mắt lăn nhanh trên má:
- Sẽ không có ngày đó đâu thầy ơi!
Kiệt nghe lòng mình xốn xang quá đỗi. Tại sao mà một cô gái dễ thương như em lại cứ phải khóc hoài thế này hở Trường Giang?
Không dằn được lòng mình, Kiệt bước lại dần, nâng gương mặt xinh đẹp đẫm đầy nước mắt của cô học trò, dịu dàng nói:
- Thầy không muốn nhìn em khóc đâu, Trường Giang ạ.
- Nhưng mà nước mắt nó cứ muốn chảy ra trên mắt em.
- Mẹ dĩ nhiên là người yêu quý nhất trong đời - Kiệt vẫn giữ gương mặt cô bé trong tay mình, mắt họ nhìn vào nhau sâu thẳm - Mẹ mất đi thì điều ấy quả là đau đớn. Nhưng mà Trường Giang ạ, làm người không ai không một lần phải chết đâu. Mẹ mà biết em đau khổ thế này, người sẽ không yên lòng nhắm mắt đâu.
Trường Giang run rẩy trước ánh mắt của thầy, ấm áp bởi giong nói thiết tha ấy. Bỗng dưng Giang muốn giây phút này kéo dài... kéo dài bất tận.
Nàng nghe giọng thầy run run:
- Thầy có rất nhiều chuyện muốn nói... Nhưng mà thầy không thể...
- Sao vậy? tại sao thầy không nói cho em nghe được?
Kiệt thở dài. "Không phải bất cứ chuyện nào cũng nói thành lời được đâu Giang ạ! Em còn quá ngây thơ để hiểu được ánh mắt của tôi, trong khi tôi không thể nào nói thành lời được. Nhưng mà chắc chắn có lúc tôi sẽ nói ra, bởi vì"... Kiệt thì thầm chỉ một mình nghe - "Bởi vì em đáng yêu quá".
Bàn tay thầy rụt về. Trường Giang bỗng cảm giác được là mình sẽ không bao giờ còn được hưởng những giây phút như thế này nữa.
Cuộc đời nàng rồi sẽ chuyển sang một trang mới. Ở đó, cuộc sống không chỉ có riêng nàng với những tự do cá nhân mà có những bóng hình xa lạ khác. Ôi, cứ mỗi lần nghĩ đến điều ấy. Giang lại cảm thấy sợ hãy và thất vọng. Nhưng mà như thầy nói, nàng không thể để mẹ biết được nàng đau khổ, bởi vì như vậy sẽ làm tắt vụt niềm vui của mẹ trước khi người từ giã cõi đời này.
Đi học về, Trường Giang đã thấy Thiện Văn ngồi ở phòng khách với mẹ. Đã quyết tâm làm cho mẹ vui nên nàng mỉm cười với Thiện Văn:
- Anh Văn mới tới?
- Phải. - Mẹ đáp thay Thiện Văn - Cậu Văn chờ con từ nãy giờ đó.
- Con thay đồ xong sẽ ra ngay.
Đến khi Giang ra phòng khách thì không còn nhìn thấy mẹ nữa, bà Tuyết Mai ra ngoài, hai đứa con của bà cũng đi vắng, chị Thúy thì rút lui ở nhà sau, trong nhà giờ đây chỉ còn lại có hai người.
Thiện Văn từ từ lên tiếng:
- Bác gái nói là trở về phòng uống thuốc.
Trường Giang lúc này không còn giả vờ tươi cười. Nàng đáp cho có.
- Phải, mẹ em bị bệnh.
- Dường như là bệnh lao?
Trường Giang khó chịu vì cách hỏi thẳng thừng như vậy, nàng nhíu mày:
- Anh biết rồi mà còn hỏi?
- Không có cách nào chữa chạy sao?
- Không, bệnh đã đi vào giai đoạn cuối rồi.
- Mẹ em...
- Chúng ta đừng nói chuyện về mẹ nữa, có được không?
Giang nói mà mắt đỏ hoe. Bao giờ cũng vậy, cứ hễ nhắc đến bệnh của mẹ là nàng rơi lệ. Nàng dùng khăn của Tuấn Kiệt lau lệ. Bất giác nàng so sánh giữa hai người đàn ông với nhau. Họ cũng suýt soát bằng nhau nhưng tình cảm thì lại khác. Tuấn Kiệt chân tình, dịu dàng với nàng bao nhiêu thì Thiện Văn lại lạnh lùng, xa cách bấy nhiêu, mặc dù chẳng còn bao lâu nữa, anh ta sẽ là chồng của nàng.
Thiện Văn vẫn nói bằng giọng đều đều vô cảm của chàng:
- Xin lỗi em.- Dừng một chút, chàng tiếp - Vậy thì chúng ta hãy nói chuyện của mình, chuyện hôn nhân.
Bất giác, Trường Giang giật mình vì hai tiếng hôn nhân. Cái điều bất hạnh ấy được nhắc đến quả thật làm cho Giang đau xót quá. Ngược lại, nàng nhìn thấy vẻ dửng dưng của Thiện Văn như hôn nhân đối với chàng không có gì là quan trọng cả. Cũng phải thôi, dẫu sao Thiện Văn cũng hơn một lần lên xe hoa rồi.
- Đối với hôn nhân của chúng ta, em có ý kiến gì không?
Trường Giang bình tĩnh hơn, nàng trở về với bản tính cứng cỏi, thông minh và rất nhạy cảnh của mình:
- Em đang tự hỏi anh cưới một đứa bé như em là vì mục đích gì?
Thiện Văn có hơi bất ngờ vì câu hỏi này:
- Chả lẽ cưới vợ cũng cần phải có lý do sao?
- Hôn nhân đến là do tình yêu, nhưng mà điều ấy thì chúng ta không có. Vậy thì anh vì cái gì?
Thiện Văn nhếch mép cười, nụ cười duy nhất từ lúc biết nhau tới nay. Giang có cảm giác nụ cười của anh ta lạnh lùng và độc đoán.
- Tôi có cảm giác em không còn là con gái mười tám tuổi nữa.
Giang đỏ mặt:
- Anh đừng đùa nữa, hãy nói mục đích của mình đi!
- Em sẽ làm dâu mẹ tôi, làm vợ tôi và làm mẹ con gái tôi. Đó là lý do.
- Không, em muốn biết lý do vì sao người ấy phải là em.
- Tôi không có lựa chọn. Em là người duy nhất. Nhưng thôi, dẫu có hay không lý do gì cũng vậy, em sẽ là vợ tôi, là thành viên của nhà họ Lương. Ngày mai tôi và em cùng đi bác sĩ khám tổng quát trước khi kết hôn.
Giang há hốc miệng nhìn Thiện Văn. Nàng không tưởng được là anh ta lại đưa ra một ý kiến có tính chất... Thật là nàng không tưởng được.
Thiện Văn, anh dường như là một con người không có tình cảm và độc đoán.