Chương 11

Nguyên Bình hát thêm một bản cuối để kết thúc chưong trình ca nhạc đêm naỵ Suốt từ lúc đầu giờ mới vào chỗ ngồi là Hoa Phượng có ý tìm xem Thanh Trà đang ở đâu. Cô cứ loay hoay nhìn mọi nơi, mà chẳng thấy bóng dáng của Thanh Trà.
Khi buổi diễn đã chấm dứt, mọi người lục tục ra về, khi Công Dinh lại kéo Hoa Phượng đi ngược dòng người, len lỏi vào phía sau hậu trường để tìm Nguyên Bình. Đang dáo dác tìm kiếm thì bỗng nghe tiếng kêu:
-Tui đây nè.
Cả hai quay lại, thấy Nguyên Bình một tay đang ôm bó hoa, tay kia thì ngoắc lia lịa, đứng kế bên là Thanh Trà. Cả hai người vội bước lại gần, Công Dinh bắt tay bạn rồi nhìn Thanh Trà, cười:
-Trà ngồi ở chỗ nào bí hiểm quá, chúng tôi tìm mãi không thấy đâu.
Giọng Thanh Trà có vẻ mát mẻ:
-Em không tin đâu. Nếu thật sự muốn tìm thì làm sao không thấy chứ. Em ngồi cũng gần chỗ hai người thôi chứ có xa lắm đâu.
Hoa Phượng nghe thế liền xen vào:
-Anh Dinh nói thật đó. Tao cũng kiếm hoài mà có thấy mày ở chỗ nào đâu.
Thanh Trà cười, giả lơ:
-Anh Nguyên Bình mời đi ăn tối nè. Hai người có đi chung không?
Nguyên Bình cắt ngang, giọng thản nhiên:
- Đương nhiên là phải có Dinh và Phượng rồi. Lúc nãy tôi cũng đã nói với Trà là chờ họ tới thì mình mới đi, nhớ không? Bây giờ ưu tiên cho hai cô, muốn đi ăn gì? Ở đâu? Xin cho ý kiến.
Thanh Trà nhanh nhảu:
-Mình ăn hủ tiếu cá đi.
-Cũng được. – Quay sang Hoa Phượng, Nguyên Bình hỏi - Phượng thì sao?
Đạ, em thì sao cũng được.
-Vậy chúng ta đi.
Trong quán ăn, Công Dinh hỏi chuyện với Thanh Trà một cách tự nhiên:
-Trà đi một mình sao?
Thanh Trà gật đầu.
-Sao Trà không rủ thêm ai đó đi cùng? Cô còn dư một vé mà?
-Có rủ, nhưng người ta không thích đi chung với tôi.
giọng Thanh Trà có vẻ hờn dỗi, nửa đùa nửa thật. Nghe vậy, nét mặt Công Dinh hơi biến đổi, anh liếc sang nhìn Hoa Phượng với ánh mắt sượng sùng. Nhưng Hoa Phượng làm lơ không nhìn anh. Cô biết Dinh đang bối rối trước sự dạn dĩ của Thanh Trà, vì ngay cả cô cũng cảm thấy ái ngại cho Dinh, nên cô đành lặng thinh.
Nguyên Bình kín đáo nhìn mọi người để tìm hiểu sự việc. Thấy cả ba cùng im lặng, anh bèn nói một câu vô thưởng vô phạt:
-Hôm trước quên không gởi vé cho Thanh Trà, để cô phải mua vé để xem, thật tôi cũng áy náy quá.
Thanh Trà cười thoải mái với Nguyên Bình:
-Có gì đâu. Mai mốt anh nhớ là được rồi.
-Vâng. Chắc chắn sẽ nhớ.
o O o
Một bóng người vừa đẩy cửa đi vào làm mọi người đang làm việc trong công ty cùng ngẩng lên nhìn. Khi nhận ra là Công Dinh thì không ai để ý nữa, tiếp tục cấm cúi làm nốp phần việc của mình. Hoa Phượng ngưng tay, mỉm cười khi Dinh đi đến gần. Cô nhướng mắt, hỏi nhỏ:
-Gì vậy anh?
Công Dinh đứng lại trước bàn làm việc của cô, chống hai tay lên mặt bàn, cúi xuống ghé sát vào tai cô, thì thầm:
-Anh nhớ em.
Hoa Phượng chợt đỏ bừng mặt, mắt nhớn nhác nhìn xung quanh như sợ người khác nghe thấy câu nói vừa rồi của Dinh. KHông ai để ý, ngoại trừ Thanh Trà đang nhìn hai người, nhưng có vẻ như không hiểu Dinh đã nói gì với Hoa Phượng. Gương mặt Thanh Trà đầy vẻ thắc mắc nhưng cũng giả tảng, làm như không để ý.
Hoa Phượng lườm Dinh:
-Anh hết chỗ để đùa rồi hay sao?
Dinh cười thú vị:
-Làm gì mà em đỏ mặt tía tai thế? Nhớ thì nói nhớ chứ có gì mà….
Không để Công Dinh nói dứt. Hoa Phượng nhéo vào cánh tay anh đang chống trên bàn, nhăn mặt cự nự:
-Anh mà còn nói nữa thì…em méc ba anh đấy.
Dinh vẫn đùa dai:
-Ồ! Anh cũng định vào trong đó nói cho ba biết đây. Làm gì trợn mắt với anh vậy? Không tin à? – Kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện với cô, D nói tiếp – Anh sẽ vào đó nói rằng nhớ em quá không chịu được, nên xin ba cho em được về sớm, sau đó tụi mình đi chơi. Chịu không?
Hoa Phượng xua tay lia lịa:
-Không được đâu. Công việc của em còn nhiều lắm.
-Chà! Ba anh có thư ký siêng ghệ Đùa với em chút thôi. Anh phải vào xem có việc gì mà ba anh nhắn đến gấp thế không biết.
Hoa Phượng ngạc nhiên:
-Ba anh nhắn à?
-Ừ. Anh đang ở nhà Nguyên Bình thì ba gọi cho anh, kêu đến đây gấp, có việc cần. Thôi, để anh vào xem sao.
Dinh đứng dậy, thuận tay đẩy chiêc ghế vào sát góc, nháy mắt với cô rồi đi vào phòng Giám đốc.
Hoa Phượng nhìntheo một lúc, rồi lắc nhẹ đầu, cắm cúi làm nốt công việc còn dang dở.
Từ bàn bên này, Thanh Trà kín đáo quan sát. Khi thấy Dinh vào phòng Giám đốc một lúc lâu mà chưa ra, cô bèn tìm cách để đi vào trong đó. Ngó qua bàn của Quốc, thấy có một xấph hồ sơ chưa được ông Thịnh ký, Thanh Trà bèn đến bên bàn Quốc, đưa tay chỉ xấp giấy, miệng hỏi: -Ủa! Sao mấy cái này chưa đưa Giám đốc ký vậy anh Quốc?
Quốc ngẩng lên nhìn Thanh Trà, rồi nhìn theo tay cô đang chỉ tập hồ sơ, anh trả lời:
-Hả? À! Để một chút nữa đi. Anh làm xong hết chỗ này rồi đưa giám đốc ký luôn.
Thanh Trà hớn hở:
- Để em đem vào giùm anh nhé.
Miệng nói là tay cô chụp lấy xấp hồ sơ, ôm thẳng đến cửa phòng Giám đốc, gõ cửa. Bên trong có tiếng nói vọng ra:
-Vào đi.
Thanh Trà mở cửa đi vào, đến trưóc mặt ông Thịnh, đặt tất cả lên bàn, cúi đầu lễ phép:
Đạ. Bác ký giùm cháu ạ.
Ông Thịnh mở từng tờ, chăm chú xem xét. Công Dinh nhìn thấy Thanh Trà đang cười với mình, anh bèn gật đầu, mỉm cười đáp lại. Bỗng ông Thịnh ngẩng lên, nói với Dinh:
-Bao giao cho con rồi đấy nhé. Lo xong cho ba càng nhanh càng tốt.
Đạ. Để con ra ngoài đó liền.
-Con đi bây giờ hay để sáng mai?
-Con định đi liền.
-Vậy ghé về nhà lấy mấy thứ giấy tờ cần hết rồi hãy đi.
Đạ.
Công Dinh đứng lên đi ra. Đến chỗ Hoa Phượng, anh với tay kéo cái ghế lại gần, ngồi xuống.
-Có gì không anh? – Hoa Phượng nhìn Dinh.
-Có đấy. Anh phải đi ra Vũng Tàu, vì có chút việc.
-Chừng nào anh đi?
- Để anh về nhà thay đồ, lấy giấy tờ rồi đi liền.
-Rồi chừng nào anh về?
- Đừng lọ Ngày mai, anh về rồi. Buổi sáng đi gặp vài người bàn việc xong là anh về. Chiều mai, anh đến đón em đi chơi nhạ Chịu không?
Hoa Phượng nghe Dih nói chỉ đi có một ngày nên thỏi phào nhẹ nhõm. Cô gật đầu với anh, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
-Cũng đã hơn bốn giờ rồi, anh lo đi sớm đi.
-Anh đi nhé. Mai gặp em sau.
Dinh cười với cô ròi hối hả đi thẳng ra ngoài. Một lúc sau, Thanh Trà từ phòng Giám đốc ôm tập hồ sơ bước ra, đưa trả lại cho Quốc:
-Em làm giùm anh xong rồi nè.
Quốc nói mà vẫn không ngước lên:
-Ồ! Cám ơn Trà nhiều lắm. Để đó cho anh.
Thanh Trà nhìn sang phía Hoa Phượng:
-Phượng ơi! Giám đốc gọi mày đó.
Hoa Phượng ngẩng lên nhìn bạn:
-Vậy hả? Tao vô liền.
Cô vội đi vào xem ông Thịnh có việc chi cần. Lúc trở ra, không thấy Thanh Trà đâu, nhhưng cô không để ý, lại ngồi vào bàn làm việc cho xong. Đến giờ về, cô vừa thu dọng vừa nhìn sang chỗ Thanh Trà, thấy bàn của Trà đã gọn ghẽ tự lúc nào. Cô buột miệng hỏi Quốc:
-Ủa! Thanh Trà đâu rồi anh Quốc.
-Trà về rồi.
Hoa Phượng ngạc nhiên:
-Về rồi? Nó về hồi nào, sao em không biết?
-Lúc em vào phòng Giám đốc đó. Thanh Trà xin về sớm.
-À! Ra thế. – Hoa Phượng gật gật với Quốc.
Trên đường về, chợt Hoa Phượng nảy ra ý định tạt qua nhà Công Dinh xem anh đi chưa. Tới khúc quanh gần nhà Dinh thì có một vụ va quẹt xe, những người đi đường hiếu kỳ bu lại làm tắc nghẽn giao thông. Hoa Phượng phải tấp xe vào sát lề đường, nhích từng chút, cố lách ra khỏi đám đông.
Vô tình nhìn sang bên kia đường, Hoa Phượng bỗng thấy Công Dinh lái chiếc xe hơi chạy ngược chiều. Bên cạnh anh là Thanh Trà đang cười vui vẻ.
Tự nhiên Hp mất thăng bằng, cô loạng choạng lạc tay lái nên vội đạp thắng, xuống xe dẫn bộ lên lề. Cô dựng xe, đứng ngơ ngẩn, không biết có nên tin những gì mình vừa thấy hay không.
Đám đông dần dần tan đi gần hết, nhhưng Hoa Phượng vẫn chưa lấy lai bình tĩnh, tay cô còn run run. Cô hít thở vài hơi thật sâu rồi đẩy xe xuống đường, chưa kịp đề máy thì có một chiếc Spacy màu trắng ngừng lại sát bên cùng lúc với tiếng gọi:
-Hoa Phượng!
Nhìn sang, cô thấy Nguyên Bình với quần jean, áo sơ-mi thùng thình trông có vẻ rất bụi, đang nhìn cô cười.
-A! Anh Bình! Hôm nay anh không đi hát sao?
-Hát hò gì giờ này? Tối cơ.
-Thế à!
-Phượng đi đâu vậy?
-À! Phượng mới đi làm về.
- Định ghé Dinh phải không?
Hoa Phượng lắc đầu:
-Không, giờ Phượng về nhà. Còn anh Bình đi đâu vậy?
-Anh à? Thì tới tìm thằng Dinh chứ còn đi đâu nữa. Mình cùng vô nhà nó nha.
-thôi, anh đừng vô đó mất công. Anh ấy không có ở nhà đâu.
-Nó đi đâu vậy?
-Anh ấy đi Vũng Tàu rồi.
-Vậy à! - Ngẫm nghĩ một hồi, Nguyên Bình hỏi – Anh muốn mời Phượng đi ăn. Phượng thấy thế nào?
Hoa Phượng lắc đầu từ chối:
-thôi anh ạ. Hôm khác đi, chứ bữa nay em thấy trong người không khỏe lắm.
-Ừ, cũng được. Anh thấy Phượng có vẻ buồn buồn thế nào ấy.
-KHông có gì buồn đâu. Em chỉ hơi mệt thôi.
-Vậy Phượng về nhà nghỉ sớm cho khỏe. Anh đưa Phượng về.
Mặc cho Hoa Phượng từ chối. Nguyên Bình cứ một mực nhất định đi kè theo cô về đến tận nhà.