Hồi 12
Huyết Nô

Anh vũ, anh vũ -- huyết nô là chim, cũng là người.
Anh vũ đương nhiên cũng là một con chim, có lẽ nào cũng là người?
Người đó là ai?
Người đó hiện tại ở đâu?
Anh vũ là ai?
Anh vũ ở đâu?
Vương Phong nhịn không được muốn nhảy xuống.
Chàng chỉ hy vọng Cam lão đầu còn chưa chết, còn có thể hồi đáp cho chàng hai vấn đề đó.
Chàng vừa mới dợm chân tính nhảy xuống, đột nhiên rùn mình lại, nằm trở lại trên trần.
Ai đã làm cho chàng cải biến chủ ý?
Đêm càng khuya, gió lại càng mạnh.
Gió thổi tà áo bay phấp phới, một người lắc lư theo gió vào trong đường.
Huyết Nô!
Là người, không phải là chim.
Là Huyết Nô của Anh Vũ Lâu.
Sắc mặt nàng trắng nhợt như vừa mới dứt cơn bệnh nặng, thần thái lại mỹ lệ không thể tả.
Mục quang lạc trên thi thể Cam lão đầu, trong mắt nàng có vẻ bi ai.
Vừa nhìn sang Lý đại nương, ánh mắt nàng lại lạnh như băng mùa xuân.
Lý đại nương là mẫu thân của nàng, Cam lão đầu là người gì của nàng?
"Không thương người thân mà thương người ngoài, là bội đức; không kính người thân mà kính người ngoài, là bội lễ".
Đó chính là lời Hiếu Kinh.
Thuyết pháp đó không nhất định là có lý.
Cha mẹ trên thế gian tịnh không hoàn toàn là tốt đẹp hết.
Bất quá thời đó, nhi nữ bội lễ cũng còn rất ít.
Nữ nhi đặc biệt phải hiếu thuận.
Hiếu thuận dẫn đến thương, đến kính.
Bọn họ thậm chí hy sinh cả hạnh phúc một đời để phục tòng phụ mẫu, hiếu thuận với cha mẹ.
Một cô gái trẻ đẹp chịu cưới một lão ông gần chết, đã không là một chuyện kỳ quái.
Chịu bán nhục thể đổi lấy kim tiền, để cho phụ mẫu tiêu xài, để cho phụ mẫu no ấm cũng không lạ.
Thứ bi kịch đó, cho đến hiện tại vẫn thường diễn ra.
Trong thiên hạ luôn luôn có thứ phụ mẫu như vậy, luôn luôn có dạng nữ nhi như vậy.
"Bách bất đắc dĩ" bốn chữ đó, vĩnh viễn là lời bào chữa của loại người đó.
Đó tuy là một hành vi đê tiện, chỉ tiếc có nhiều nguời căn bản đã không biết thế nào gọi là sỉ nhục.
Lý đại nương có phải là một mẫu thân như vậy không? Huyết Nô có phải là một nữ nhi như vậy không?
Vương Phong không biết.
Nhân sự ở địa phương này quá phức tạp, đã không còn cái gì chàng có thể tưởng tượng đến.
Nhưng vô luận ra sao, Lý đại nương luôn luôn không cần Huyết Nô bán mình để bà có thể duy trì sinh hoạt.
Chỉ nhìn thấy tòa trang viện này, đã có thể tưởng tượng Lý đại nương giàu có cỡ nào.
An Tử Hào đã từng nói cho chàng biết, Huyết Nô tự mình muốn ở tại Anh Vũ Lâu, Lý đại nương căn bản không thể quản lý nàng.
Câu nói đó chàng lại một mực hoài nghi.
Nữ hài tử cam nguyện làm kỹ nữ cho đến hiện tại Huyết Nô là người đầu tiên chàng gặp.
Tuy quen biết có mấy ngày, nhưng chàng tuyệt không tin Huyết Nô là dạng nữ hài tử đó.
Trên thế gian quả thật có mẫu thân nào con gái tự đi làm kỹ nữ mà không cản trở sao?
Hiện tại chàng thậm chí hoài nghi mẹ con họ không phải chân chính là mẹ con.
Huyết Nô nhảy qua hầm, đi đến gần thi thể Cam lão đầu, cúi xuống vuốt mái tóc bạc trắng của lão nhè nhẹ.
Nàng tuy không nói lời nào, đã mượn hành động cử chỉ để biểu lộ không giấu diếm tình thương của nàng.
Sau đó nàng đi về phía Lý đại nương.
Nàng lại giơ tay ra, giơ cả hai tay.
Hai tay bóp vào yết hầu của Lý đại nương.
Lúc đó không phải là đùa cợt, nàng không có điểm nào giống như đang đùa cợt.
Tròng mắt lạnh như xuân băng để lộ vẻ oán độc, nàng cũng không nói gì, một thứ phẫn hận đã truyền từ thần tình của nàng hiển lộ trên động tác của nàng.
Xem ra nàng quả thật đang bóp cổ Lý đại nương.
Nữ nhi như vậy quả thật hiếm thấy.
Vương Phong lần đầu thấy được một nữ nhi như vậy.
Chàng không thấy thần tình trên mặt Huyết Nô, nhưng chỉ nhìn cử chỉ của Huyết Nô, đã kinh hãi muốn nhảy dựng.
Chàng lại cơ hồ muốn nhảy xuống dưới.
Tuy không biết giữa bọn họ có ân oán gì, chàng cũng không muốn Huyết Nô biến thành hung thủ giết mẹ.
Chàng lại ngưng thần, cả một tiếng động cũng không có.
Bởi vì song thủ của Huyết Nô tịnh không bóp xuống.
Gân xanh trên tay nổi vồng, sắc mặt Huyết Nô càng đáng sợ.
Nàng hận đến nghiến răng trèo trẹo, song thủ thủy chung vẫn không bóp xuống.
Xem ra nàng còn có chút đắn đo.
Có phải là vì tình thân giữa mẹ con?
Không ít người lúc trước cả nửa đời bị hủy trong tay cha mẹ, nửa đời sau bị hủy trong tay con cái, nhưng người giết con cái cố nhiên ít có, người giết cha mẹ cũng ít thấy.
Bởi vì thế gian còn có tình thân.
Người ngoại lệ nếu quả không là cùng hung cực ác, thì cũng vì vì người mình muốn giết thật sự không còn là người.
Huyết Nô xem ra tịnh không phải dạng hung ác, Lý đại nương tựa hồ cũng không hoàn toàn không còn là người.
Song thủ của nàng chung quy cũng buông thõng.
Vương Phong tới lúc đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý đại nương lại thủy chung không có phản ứng, quả thật đã hôn mê, hoàn toàn không biết mình vừa rồi sắp vào Quỷ Môn Quan.
Song thủ của Huyết Nô giang ra, hữu chưởng liên tục tát xuống, tát lên má trái của Lý đại nương.
Hữu chưởng vừa tát xong, tả chưởng lại tát lại, tát lên má phải của Lý đại nương.
Nàng xuất thủ cực nhanh, trái một chưởng, phải một chưởng, liên tục tát Lý đại nương mấy chục chưởng.
Mấy cái tát tịnh không nặng, nhưng cũng không nhẹ.
Đến khi dừng tay, hai má trái phải của Lý đại nương đã bị tát phát đỏ.
Mấy chục chưởng đó đã đủ để làm Lý đại nương tỉnh dậy.
Lý đại nương quả nhiên tỉnh dậy.
Bà từ từ mở mắt, chầm chậm giơ song thủ, nhè nhẹ vuốt ve hai má, nhè nhẹ xoa xoa hai má.
Mục quang vừa đảo một vòng, đã lạc trên mặt Huyết Nô.
Bà ta không ngờ còn nở một nụ cười, vừa cười vừa hỏi:
− Trừ cách tát mặt ta, ngươi không còn biện pháp nào để làm cho ta tỉnh?
Huyết Nô lạnh lùng đáp:
− Không còn.
Lý đại nương xoa xoa má, thốt:
− Ngươi tát cũng không nhẹ chút nào.
Huyết Nô nói:
− Tôi nghĩ quả thật cũng nhẹ đó.
Lý đại nương thốt:
− Nhìn bộ dạng của ngươi, xem chừng muốn giết ta mà không cam tâm.
Huyết Nô không nói tiếng nào.
Lý đại nương hỏi:
− Hồi nãy là một cơ hội rất tốt, sao ngươi không hạ thủ?
Huyết Nô đáp:
− Tôi làm sao dám?
Lý đại nương cười thốt:
− Ngươi quả thật không dám.
Bà ngồi thẳng dậy, chuyển đề tài:
− Vi thất nương đâu?
Huyết Nô đáp:
− Không biết.
Lý đại nương hỏi:
− Ả không ẩn náo cùng ngươi?
Huyết Nô đáp:
− Không.
Lý đại nương thốt:
− Dẫn ngươi đi ẩn náo chắc phải là ả.
Huyết Nô đáp:
− Là ả.
Lý đại nương lại hỏi:
− Ả dẫn ngươi đến chỗ nào?
Huyết Nô đáp:
− Đằng sau hoa viên của tòa tiểu lâu gần tường.
Lý đại nương hỏi:
− Lúc đó là lúc nào?
Huyết Nô đáp:
− Đại khái là vừa sau canh ba.
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi thật sự trốn ở đó nửa ngày?
Huyết Nô đáp:
− Ả đã phong bế huyệt đạo của tôi, tôi không muốn ở lại cũng không được.
Lý đại nương hỏi:
− Ả đột nhiên xuất thủ?
Huyết Nô đáp:
− Đương nhiên.
Lý đại nương hỏi:
− Đến bây giờ huyệt đạo mới đả khai sao?
Huyết Nô đáp:
− Tôi cũng muốn đi ra sớm một chút để coi nhiệt náo, chỉ tiếc nội lực của tôi quả thật hơi tệ.
Lý đại nương thốt:
− Đó vị tất không không là chuyện tốt, nếu không, có thể ngươi hiện tại đã thành quỷ dưới đao của bọn chúng.
Huyết Nô nói:
− Chuyện đó tôi cũng không lo lắm, Vũ tam gia nếu quả thật sự muốn giết tôi, tôi cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Lý đại nương thốt:
− Chủ ý của lão không phải luôn luôn là không đánh ngươi, chỉ bất quá thời cơ còn chưa chín mùi.
Mục quang của bà quét xung quanh đại đường, thốt:
− Thời cơ chín mùi, lão tất không lưu tình nữa.
Máu rưới khắp đại đường.
Gió từ bên ngoài thổi vào đường, trong gió thoảng mùi máu.
Tử khí bên ngoài đường tịnh không thua gì bên trong đường.
Cả trang viện đều đã bị nỗi chết chóc bao phủ.
Thời cơ một khi chín mùi, Vũ tam gia huyết tẩy cả trang viện.
Chỉ tiếc đối với trang viện này lão không quen thuộc cho lắm, đối với đám người ở đây, nhận thức của lão cũng chưa được thấu triệt.
Đi sai một nước cờ, toàn quân không còn một mạng.
Bên Lý đại nương còn lại cũng bất quá chỉ có hai mẹ con bọn họ.
Vi thất nương hiện tại sinh tử khó phán đoán được.
Trận chiến này quả thật quá thảm liệt.
Mặt mày Lý đại nương bất giác dâng đầy vẻ cô độc.
Bà ta thở dài một tiếng, lại nói:
− Lão tuy vị tất phải giết ngươi, nếu rơi vào tay lão, ngươi cũng tuyệt không tốt đẹp gì.
Huyết Nô thốt:
− Ồ?
Lý đại nương nói:
− Người kỳ thật không nên gọi là Huyết Nô, ngươi căn bản không phải là một huyết nô.
Người tên là Huyết Nô lại không là huyết nô, người không phải tên Huyết Nô thì ngược lại, lại là huyết nô.
Chuyện này không phải là rất kỳ quái sao?
Vương Phong hiện tại không còn muốn nhảy xuống.
Bởi vì chàng một khi nhảy xuống, cuộc nói chuyện giữa hai người nhất định không thể tiếp tục nữa.
Huyết Nô cười lạnh:
− Chuyện đó có quan hệ gì?
Lý đại nương đáp:
− Huyết nô là nô tài của huyết anh vũ, lão lại một mực muốn truy tra bí mật của huyết anh vũ, tìm không được huyết anh vũ, lão làm sao mà không truy vấn Huyết Nô ngươi?
Bà cười cười, lại nói tiếp:
− Xem ra thứ người như lão, muốn truy vấn ai, nhất định có rất nhiều biện pháp, nhất định bất chấp thủ đoạn.
Huyết Nô lạnh lùng hỏi:
− Bà bất chấp thủ đoạn, hay là lão bất chấp thủ đoạn?
Lý đại nương đáp:
− So ra mà nói, cái bất chấp thủ đoạn của ta còn đỡ hơn, ít ra ta rất ít khi dùng vũ lực.
Huyết Nô cười lại, thốt:
− Bà căn bản không dám dùng vũ lực.
Lý đại nương cười một tiếng, cũng không muốn tranh luận với Huyết Nô, chuyển đề tài:
− Cho nên ngươi nên cảm kích chuyện Vi thất nương làm.
Huyết Nô không nói tiếng nào, tròng mắt xem chừng đo đỏ.
Vi thất nương chiếu cố nàng ra sao, nàng làm sao hoàn toàn không biết được?
Mục quang của Lý đại nương chuyển ra ngoài cửa, hỏi:
− Chỉ không biết hiện tại ả có chết hay không?
Huyết Nô cười lạnh:
− Bà rất muốn ả chết?
Lý đại nương đáp:
− Không muốn, hiện tại chính là lúc ta đang cần dùng ả.
Huyết Nô hỏi:
− Bà khẳng định ả chịu nghe bà phân phó?
Lý đại nương cười đáp:
− Nhưng vô luận ra sao, chỉ cần ả còn một hơi thở, đều không để ai thương hại đến ta, ngươi lưu lại gần ta, ả cho dù không muốn bảo hộ ta cũng không được, hà huống còn có một lý do khác ả tất phải bảo hộ ta.
Huyết Nô biết lý do đó là gì, lại nói:
− Tôi xem ra không cần thiết phải ở gần bà.
Lý đại nương thốt:
− Ta thấy cần.
Huyết Nô cười lạnh.
Lý đại nương nói tiếp:
− Bởi vì ta đã chuẩn bị rời khỏi đây.
Huyết Nô hỏi vội:
− Một mình rời khỏi đây?
Lý đại nương đáp:
− Không phải một mình.
Bà ta cười cười, lại hỏi:
− Ngươi cũng không chịu ở gần ta?
Huyết Nô không hồi đáp, thần tình lại đã biến thành khẩn trương.
Nàng nhìn Lý đại nương chằm chằm, hỏi:
− Bà không sợ bọn tôi giữa đường dẫn người chạy trốn?
Lý đại nương hỏi ngược:
− Ngươi thấy ta làm chuyện gì mà không nắm vững chưa?
Huyết Nô không trả lời, thở dài nhè nhẹ:
− Bà quả thật quá tham lam, đến bây giờ vẫn chưa thỏa mãn sao?
Lý đại nương cũng thở dài:
− Bọn ngươi đã gần đạt được mục đích, sao lại không nỗ lực hoàn thành?
Huyết Nô ngậm miệng.
Những lời nói đó, căn bản không giống lời nói chuyện giữa mẹ và con.
Kỳ thật vô luận nhìn cách nào, hai người bọn họ không giống hai mẹ con chút nào.
Giữa bọn họ lại có danh phần mẹ con.
Chuyện gì đã làm cho tình thế giữa bọn họ như nước với lửa?
Vương Phong một mặt lắng nghe, một mặt suy nghĩ, một cái đầu cơ hồ đã biến thành hai cái.
Chàng lắng nghe họ nói chuyện cũng đã lâu, nhưng cho tới hiện tại, vẫn còn nghĩ không ra.
Chuyện họ nói xem chừng chỉ có họ hiểu.
Cứ nghe nói như vậy, Lý đại nương có nhóm của Lý đại nương, Huyết Nô cùng Vi thất nương, Cam lão đầu cũng là một nhóm, bọn họ đang tiến hành chuyện gì đó.
Chuyện đó lại không phải làm cho Lý đại nương.
Bọn họ đã hứa một lời hứa, Lý đại nương cũng bắt bọn họ phải hoàn thành chuyện đó.
Bà ta vì vậy đã có thể chi phối bọn họ, bởi vì bà ta nắm trong tay một người của bọn họ, cũng có thể chỉ là một con chim.
Nếu quả là người, người đó nếu không phải tên là Anh Vũ, cũng tất nhiên có một ngoại hiệu là Anh Vũ -- Huyết Anh Vũ!
Huyết anh vũ hiển nhiên đối với bọn họ quan trọng phi thường, vì huyết anh vũ, bọn họ thậm chí không sợ phụng hiến cả sinh mạng quý giá của mình.
Trừ huyết anh vũ ra, trong tay Lý đại nương, còn có một tờ giấy.
Tờ giấy đó cùng huyết anh vũ tựa hồ cũng quan trọng như nhau.
Tờ giấy đó là tờ giấy gì?
Huyết anh vũ là ai?
Vi thất nương và Cam lão đầu đều là một trong mười ba huyết nô, huyết nô là nô tài của huyết anh vũ, bọn họ đem sinh mạng phụng hiến cho huyết anh vũ, cũng có thể còn là niềm quang vinh của bọn họ.
Huyết Nô ở Anh Vũ Lâu thì sao?
Nàng tuy tên là Huyết Nô, lại tịnh không phải là một trong mười ba huyết nô, tịnh không phải là nô tài của huyết anh vũ, tại sao nàng lại không do dự phản lại chính mẫu thân của mình, lại cùng đám mười ba huyết nô vì chuyện đó mà nỗ lực?
Nàng và huyết anh vũ có quan hệ gì?
Chuyện đó là chuyện gì?
Cái đầu bự của Vương Phong đã nhanh chóng biến thành ba cái.
Chàng không nghĩ còn tốt, một khi nghĩ ngợi cái đầu bự lại càng bự ra.
Hiện tại chàng chỉ hy vọng Lý đại nương cùng Huyết Nô tiếp tục nói chuyện, hoàn toàn nói ra hết sự tình.
Hy vọng của chàng đương nhiên cũng chỉ thành thất vọng.
Lý đại nương không những ngừng nói, còn đứng lên.
Song thủ của bà vẫn còn dựa vào lưng ghế, bộ dạng kiều nhược vô lực.
Ánh đèn tuy đã càng ảm đạm, cảnh vật trong đường vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ánh đèn ảm đạm chiếu rọi xuống dưới, bà ta không ngờ lại càng có vẻ mê hồn.
Máu sặc sỡ, thi thể ngổn ngang, ánh đèn ảm đạm, nơi này bừng lên một vẻ âm trầm thê lương.
Sảnh đường hoa lệ phảng phất đã biến thành một địa ngục khủng bố.
Thứ địa phương như vầy, không khí như vầy, đối với bà ta không ngờ lại không có ảnh hưởng.
Vô luận là ở địa phương nào, bộ dạng của bà ta đều mê hồn như nhau.
Đó không phải chỉ vì vóc dáng yểu điệu của bà ta, mà còn vì khuôn mặt hấp dẫn.
Bà ta vốn là vưu vật trời sinh.
Thứ mỹ lệ đó đã không phải thuộc về sở hữu của nhân gian.
Đứng thong dong như vậy, đã đủ để làm cho nhân tâm bất chợt say sưa.
Huyết Nô đã mỹ lệ dường nào, đặc biệt nàng chỉ mặt bộ y phục phân nửa người đó, chỉ đánh phấn phân nửa mặt, thứ mỹ lệ đó không những mỹ lệ mà còn yêu dị.
Nhưng đến lúc nàng đứng cùng một chỗ với Lý đại nương, so sánh với Lý đại nương, nàng tuy không đến mức giống như thánh nữ, lại cũng không khác gì một xử nữ không hiểu biết người đời.
Ánh đèn đang chiếu trên mặt nàng.
Mặt nàng lạnh lùng, nhãn tình xa xăm, thủy chung lạnh như băng mùa xuân.
Nàng vẫn đứng gần Lý đại nương, mặt hai người tuy không gần sát nhau, cũng đã rất cận, đã không khó gì để so sánh.
Tướng mạo của hai người không giống nhau, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Rất có nhiều mẹ con tướng mạo đều khác nhau, điều đó không phải là chuyện kỳ quái.
Kỳ quái chỉ là niên kỷ của hai người.
Tuổi tác của hai người có cách biệt, cách biệt đó lại không lớn.
Nhìn tuổi tác của Lý đại nương, xem ra không thể nào có một đứa con lớn như Huyết Nô.
Có lẽ nào bà ta có thuật trụ nhan, tuổi tác thực tế không thể nhìn lên mặt mà phán đoán?
Gió thoảng mùi máu.
Sát khí giữa trời đất vẫn còn nặng nề.
Sát khí trong đại đường cũng còn chưa tan biến.
Tròng mắt của Lý đại nương lại không có sát khí, mục quang ôn nhu như gió xuân, trên mặt bà ta cũng hiển lộ xuân ý.
Xuân ý nồng như rượu.
Toàn thân bà ta đều sung mãn một thứ dụ hoặc cường liệt.
Trong đây nếu quả còn có nam nhân, chỉ cần là một nam nhân, hắn ta nếu còn có thể chịu đựng chống lại thứ dụ hoặc đó, không bò về phía bà ta, hắn ta không phải là một nam nhân chân chính.
Nếu không hắn đã có đủ tư cách đáng được gọi là thánh nhân.
Vương Phong không phải là một thánh nhân, chàng lại là nam nhân chân chính.
Chỉ sợ hiện tại chàng có bò cũng còn ở trên cao quá, Lý đại nương không biết chàng tồn tại, nhãn tình cũng không nhìn lên.
Trước mắt bà chỉ có một người, không những vậy còn là nữ nhân.
Thứ dụ hoặc đó tuy cả nữ nhân cũng khó chống cự, nhưng Huyết Nô đối với bà ta tựa hồ trong tâm còn mang đầy oán hận.
Một người đối với một người trong lòng chứa đầy oán hận, cho dù người có mỹ lệ tới cỡ nào, cũng không thuận mắt chút nào, chỉ sợ còn kinh tởm hơn.
Sắc mặt Huyết Nô hiển lộ sự kinh tởm đó.
Lý đại nương lại tựa hồ không thèm để ý cảm giác của Huyết Nô đối với mình, không ngờ còn cười được.
Đó có thể là một cách trừng phạt của bà ta đối với Huyết Nô.
Đối với một người đang hận mình, làm như không thèm để ý tới, thông thường càng làm cho người ta phẫn nộ thêm.
Thứ phẫn nộ đó nếu quả trường cửu không phát tiết được, đã đủ để làm tổn thương tinh thần con người, hủy diệt sức khỏe con người.
Muốn trừng phạt một người đang hận mình, còn có biện pháp nào tốt hơn biện pháp đó, hãm nhập một thứ phẫn nộ bất an như vậy trong lòng người dài lâu?
Cách trừng phạt đó tuy ghê gớm, nhưng người có thể dùng biện pháp đó để trừng phạt người ta, hầu hết đều phải có đủ năng lực để hủy diệt đối phương, bỏi vì ghét hận chính nó đã đủ để làm cho một người sát nhân, kết quả phẫn nộ lại càng làm cho người ta bất kham thiết tưởng.
Chỉ có người tuy giận mà không dám nói, tuy hận mà không dám động, mới có thể dùng biện pháp đó để trừng phạt họ.
Người dùng phương pháp đó để trừng phạt người khác, nếu quả tâm lý của hắn không bị biến thái, thì tâm địa tất cũng ác độc như ma quỷ.
Lý đại nương xem ra là một nữ ma.
Mục quang của bà ta nhìn xung quanh, thở dài nhẹ nhẹ:
− Đám thi thể này coi bộ cũng quá nhiều.
Huyết Nô nghe vậy cũng nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi:
− Vũ tam gia đâu?
Lý đại nương hỏi lại:
− Ngươi không thấy hết?
Huyết Nô hỏi:
− Thấy cái gì?
Lý đại nương đáp:
− Thiết chùy của Cam lão đầu đánh lão ta văng xuống hầm.
Huyết Nô lắc đầu, lại hỏi:
− Cam lão đầu chết dưới tay ai?
Lý đại nương đáp:
− Vũ tam gia.
Huyết Nô thốt:
− Tôi ở xa nghe lão la hét "anh vũ" điên cuồng, lại không nghe tiếng đánh nhau.
Lý đại nương nói:
− Lão cùng Vũ tam gia đương trường tử chiến, hai quyền của Vũ tam gia lại không lấy mạng lão liền.
Huyết Nô trầm ngâm, lại hỏi:
− Vũ tam gia đánh vào đây để bắt bà, là vì muốn biết bí mật anh vũ?
Lý đại nương gật đầu.
Huyết Nô hỏi:
− Không phải là vấn đề đất đai?
Lý đại nương cười thốt:
− Nơi đây tính ra lớn lắm sao? Nếu chỉ vì vài chục cân thịt, có đáng để liều mạng không?
Bà ta "hừm" lạnh một tiếng, lại nói:
− Ta luôn hoài nghi động cơ của lão tịnh không giản đơn như vậy.
Huyết Nô hỏi:
− Là sao?
Lý đại nương cười lạnh:
− Người đến địa phương này còn có người nào không phải là vì truy tra bí mật anh vũ?
Huyết Nô đáp:
− Cũng có người chỉ đang ngang qua.
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi nói Vương Phong?
Huyết Nô thốt:
− Hắn đến địa phương này chỉ bất quá vì hắn muốn mang thi thể bằng hữu hắn trở về cố hương, địa phương này chỉ là một nơi hắn đi qua.
Lý đại nương hỏi:
− Hắn nói vậy với ngươi?
Huyết Nô đáp:
− Trước khi hắn đi vào Anh Vũ Lâu, tôi căn bản không biết tới con người hắn, cũng không có ai kể chuyện của hắn cho tôi, chỉ trừ có mình hắn.
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi tin lời hắn nói?
Huyết Nô đáp:
− Lời nói của hắn thành thật phi thường.
Lý đại nương cười một tiếng, đột nhiên hỏi:
− Ngươi có biết bằng hữu của hắn nằm trong quan tài là ai không?
Huyết Nô đáp không do dự:
− Thiết Hận.
Lý đại nương cười hỏi:
− Có lẽ ngươi quên cố hương của Thiết Hận là ở đâu?
Huyết Nô đáp:
− Không quên.
Lý đại nương lại hỏi:
− Cố hương của Thiết Hận cách nơi này bao xa?
Huyết Nô đáp không do dự:
− Đại khái cũng cỡ hai ba ngàn dặm.
Lý đại nương cười lạnh, hỏi:
− Hắn khiêng quan tài đi bộ, đường dài hai ba ngàn dặm có đi bộ đến nổi không?
Huyết Nô không thể đáp, nàng không có thứ kinh nghiệm đó.
Vương Phong cũng không có thứ kinh nghiệm đó.
Trần nhà cách mặt đất khá cao, ánh đèn ảm đạm đã cơ hồ không thể soi sáng bên dưới, làm sao có thể xuyên qua khe hở điêu khắc trên trần nhà để chiếu rọi, làm sao còn có ánh sáng?
Trăng lại đã lên đến bên trên mái ngói, ánh trăng từ những mảnh ngói bị cạy chiếu vào, đã đủ chiếu sáng mặt mày Vương Phong.
Mặt mày Vương Phong đang ngẩn ngơ.
Đem quan tài Thiết Hận trở về cố hương vốn không phải là chủ ý của chàng.
Người kiến nghị chàng làm như vậy là Tiêu Bá Thảo.
Chàng tịnh không chối từ, bởi vì cả đời chàng bội phục con người Thiết Hận, hà huống Thiết Hận hiện tại đã là bằng hữu của chàng.
− - Thiết Hận là người Tam Gia thôn.
− - Tam Gia thôn chỉ cách Bình An trấn chừng mười dặm, giữa đường đều là một mảnh đất hoang lương, tịnh không có chỗ thứ hai để nghỉ chân, đến Bình An trấn, ngươi hãy ở lại đó nghỉ qua đêm.
Tiêu Bá Thảo còn sợ chàng vào lộn chỗ, đặc biệt căn dặn như vậy.
Chàng đương nhiên không nghi ngờ lời nói của Tiêu Bá Thảo, cho nên chàng mang quan tài của Thiết Hận đi đến Bình An trấn này, ở lại qua đêm ở Bình An trấn này.
Chàng tính sang ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường, đến hiện tại lại vẫn còn lưu lại chỗ này.
Quan tài tuy còn, nhưng thi thể đã biến thành cương thi, biến mất vô tung.
Chàng ít ra cũng muốn tìm đem thi thể của bằng hữu mình trở về.
Thi thể còn chưa hồi lại, chàng lại gặp những chuyện ngoài ý muốn, thấy không ít người.
Mỗi người ít nhiều đều có vấn đề.
Chàng lại nghĩ không ra Tiêu Bá Thảo là nhân vật có vấn đề.
Chàng đã hỏi, cách Bình An trấn mười dặm, quả thật có Tam Gia thôn.
Cố hương của Thiết Hận lại cách xa ngoài hai ba ngàn dặm, làm sao có thể là người của Tam Gia thôn?
Ngoài hai ba ngàn dặm thậm chí đã không còn là trung thổ.
Huyết Nô và Lý đại nương không có lý do gì để nói láo, rõ ràng Tiêu Bá Thảo đã gạt chàng.
Tiêu Bá Thảo làm như vậy, tựa hồ có ý muốn chàng khiêng quan tài của Thiết Hận đến địa phương này, có dụng ý gì?
Có phải trong quan tài ám tàng bí mật?
Quan tài nếu quả thành vấn đề, thi thể của Thiết Hận chỉ sợ cũng thành vấn đề.
Chàng không thể không có cảm giác bị gạt gẫm, bị lợi dụng.
Người gạt gẫm lợi dụng chàng có phải là Tiêu Bá Thảo?
Chủ mưu nếu quả không phải là Tiêu Bá Thảo thì là ai?
Đó cũng là vấn đều, vấn đề chưa thể giải đáp.
Chàng không nhịn được, cười khổ.
Lý đại nương lại cười lạnh:
− Ngươi nghĩ có người khiêng quan tài bôn ba ngàn dặm sao?
Huyết Nô lắc đầu.
Lý đại nương thốt:
− Đó chỉ là lý do của hắn, có thể đã nghe Thiết Hận nói gì đó, cho nên mượn quan tài của Thiết Hận đến đây, làm náo loạn chỗ này, thừa cơ hỗn thủy mô ngư.
Huyết Nô không thấy có ý kiến gì.
Lý đại nương nói tiếp:
− Thi thể Thiết Hận biến thành cương thi chỉ sợ là hắn tạo dựng ra.
Bà lại nói:
− Cũng có lẽ, đó tịnh không phải là chủ ý của hắn, là chủ ý của Thiết Hận, Thiết Hận cũng có thể đã chết, có khi căn bản còn chưa chết, trong vụ thi biến kỳ này có lẽ có âm mưu.
Lý đại nương tiếp tục nói:
− Thiết Hận là một tiểu tử đầu óc linh hoạt, bất cứ chủ ý gì đều có thể nghĩ đến.
Huyết Nô nhịn không được, mở miệng hỏi:
− Vương Phong làm như vậy có lợi ích gì?
Lý đại nương cười một tiếng, đáp:
− Lợi ích anh vũ cũng đã quá đủ rồi, hắn còn muốn lợi ích gì khác chứ?
Huyết Nô hỏi:
− Cho nên bà mới phái người giết hắn?
Lý đại nương đáp:
− Đối phó với người thèm muốn châu bảo anh vũ, biện pháp đó không còn nghi ngờ gì nữa là biện pháp tốt nhất.
Huyết Nô đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi:
− Chuyện phát sinh ở đây trong hai ngày nay bà biết có biết nhiều không?
Lý đại nương đáp:
− Đã rất nhiều.
Huyết Nô hỏi:
− Con người Vương Phong thì sao?
Lý đại nương đáp:
− Biết rất ít.
Huyết Nô thốt:
− Nếu quả bà biết nhiều về hắn, bảo đảm bà tuyệt không thể dùng biện pháp như vậy.
Lý đại nương nói:
− Nghe giọng điệu của ngươi, ngươi xem chừng đã coi hắn là tri kỷ.
Huyết Nô thốt:
− Không phải tri kỷ, chỉ là biết đủ để chứng minh con người của hắn ra sao.
Lý đại nương hỏi:
− Con người hắn ra sao?
Huyết Nô đáp:
− Một hiệp khách chân chính, một hiệp khách dũng cảm chính trực.
Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên hưng phấn, nói tiếp:
− Ai biết được một bằng hữu như vậy, đều không hối hận, hắn có thể vì bằng hữu mà bán mạng, lại tuyệt không bán bằng hữu.
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi nói hắn đối với sự tình huyết anh vũ đều hoàn toàn không biết đến?
Huyết Nô gật đầu khẳng định, thốt:
− Bởi vì tôi đã điều tra qua.
Lý đại nương không nhịn được cười, vừa cười vừa nói:
− Nói cách khác, con người đó nếu quả không phải là một tên điên cũng là một tên khờ, nếu không phải là một tên khờ thì cũng là côn trùng hồ đồ.
Huyết Nô ngậm miệng.
Lý đại nương lại nói tiếp:
− Chỉ có người điên mới bán mạng như vậy, chỉ có người khờ mới bị gạt như vậy, chỉ có côn trùng hồ đồ mới bị người lợi dụng như vậy.
Vương Phong không nhịn được, cười khổ.
Hiện tại chàng cũng không biết mình điên, khờ, hay là một côn trùng hồ đồ.
Lý đại nương lại nói tiếp:
− Vô luận hắn ra sao cũng không thành vấn đề, chỉ cần hắn không vì chuyện huyết anh vũ mà đến, ta có thể phóng tâm.
Bà ta thở dài một tiếng, lại nói:
− Rơi vào tình huống này đã đủ nguy hiểm rồi, nếu quả hắn cũng vậy, hiện tại xông vào đây, ngươi nói ta làm sao có thể thoải mái được?
Huyết Nô lại thốt:
− Cho dù hắn hiện tại có xông vào đây, con người như hắn, tin rằng cũng không như bà nghĩ.
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi biết hắn bất quá chỉ mới mấy ngày, làm sao biết được con người hắn như vậy?
Huyết Nô lạnh lùng đáp:
− Không ai kêu bà tin lời tôi nói.
Lý đại nương tịnh không để ý thái độ lời nói của Huyết Nô, cười hỏi:
− Ngươi vì thấy con người hắn chân thật cho nên nói như vậy?
Huyết Nô không nói tiếng nào.
Lý đại nương cười cười:
− Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi cũng đã thấy qua con người của Thường Tiếu, biểu tình trên mặt xem ra y là một người hòa ái thân thiện, nhưng tâm địa của y ác độc ra sao?
Huyết Nô thốt:
− Người ngoại lệ đương nhiên là có, hà tất phải nói tới Thường Tiếu, lấy chính bà ra nói cũng chưa đủ sao?
Lý đại nương điềm đạm hỏi:
− Cho nên lời nói của ngươi làm sao có thể khẳng định được?
Huyết Nô không nói tiếng nào.
Lý đại nương lẩm bẩm với chính mình:
− Nhưng vô luận ra sao, so sánh hai người bọn chúng, ta cũng thấy Thường Tiếu nguy hiểm hơn nhiều.
Bà bất giác thở dài một tiếng:
− Tên Hoạt Diêm Vương đó quả thật ghê gớm, Vương Phong hóa điên truy sát y cũng chạy thoát, cả ba đao thủ của ta mai phục bên ngoài tòa tiểu lâu truy đuổi tới, cũng chết dưới tay y.
Huyết Nô thoát miệng hỏi:
− Y hiện tại đã đi đâu?
Lý đại nương đáp:
− Địa phương này không lớn, ở đâu cũng có người của ta.
Huyết Nô hỏi:
− Bên cạnh Vũ tam gia cũng có?
Lý đại nương đáp:
− Cũng có.
Huyết Nô "ồ" một tiếng, thốt:
− Quả là lạ, người của bà bên cạnh Vũ tam gia không ngờ hoàn toàn không biết Vũ tam gia muốn ra tay hành động đêm nay, không thông tri cho bà biết trước.
Lý đại nương thốt:
− Vũ tam gia vốn là một lão hồ ly, lão chuẩn bị làm gì, chỉ sợ chỉ có một mình lão biết, chỉ khi nào xuất phát lão mới chịu nói ra, lúc đó người của ta cho dù có muốn báo cho ta, cũng không có đủ thời gian.
Bà cười lạnh, lại nói:
− Chỉ tiếc lão tuy xuất kỳ bất ý tấn công, đến cuối cùng toàn quân không còn một mạng.
Huyết Nô điềm đạm nói:
− Bà xem ra cũng vậy.
Lý đại nương không phủ nhận.
Huyết Nô lại nói:
− Cua cò tương tranh, ngư nhân đắc lợi, Thường Tiếu nếu quả không nôn nóng như vậy, đã có thể làm một ngư ông đắc lợi, ít ra đến hiện tại, cũng còn có cơ hội.
Lý đại nương lạnh lùng hỏi:
− Y còn dám lưu lại nơi này sao?
Huyết Nô thốt:
− Ồ?
Lý đại nương nói:
− Y xem chừng chỉ như một con cua mà mười ba gã quan sai là chân càng của y đi bắt ngao, không còn chân càng, thân cua cho dù có độc cỡ nào cũng không thể hoành hành bá đạo, đơn giản đã không biết phải làm gì.
Huyết Nô nói:
− Tôi xem không phải như vậy.
Lý đại nương thốt:
− Quả thật có lẽ không phải như vậy, nếu không cái chết của y đã được định liệu, y hiện tại vẫn còn có thể chạy trốn.
Huyết Nô nói:
− Bằng vào võ công của y, đối phó với bà tin rằng không thành vấn đề.
Lý đại nương thốt:
− Chỉ sợ y tịnh không biết ta đã biến thành như vầy.
Huyết Nô nói:
− Y thế nào cũng trở lại.
Lý đại nương thốt:
− Đương nhiên là vậy, lúc y trở lại, thậm chí nhất định có đủ năng lực để biến trang viện này thành bình địa, y cũng nhất định làm vậy.
Huyết Nô nói:
− Bằng vào thân phận của y, đích xác có thể điều động quan binh xung quanh đến Bình Anh trấn lập tức, tự nhiên trang viện nhỏ như vầy không thể đề kháng.
Lý đại nương thốt:
− Cũng may y tối thiểu cũng bảy tám ngày sau mới có thể trở lại.
Huyết Nô thốt:
− Ồ?
Lý đại nương nói:
− Phụ cận mấy trăm dặm quanh đây, chức quan tối cao nhất, ngươi nên biết là ai.
Huyết Nô đáp:
− An Tử Hào.
Lý đại nương lạnh lùng thốt:
− Hắn là một dịch thừa, thủ hạ chỉ có hai đao thủ.
Huyết Nô thốt:
− Lực lượng hai tay đao tuy mỏng manh, cũng không hoàn toàn vô tác dụng.
Lý đại nương nói:
− Đối với bọn ta mà nói thì vậy, trong mắt Thường Tiếu lại không đủ, mười ba thủ hạ của y chết tại đây, đến lúc trở lại, ta thấy y cho dù không đem tới một ngàn ba trăm người, tối thiểu cũng một ngàn quan binh.
Huyết Nô tịnh không hoài nghi lời nói của Lý đại nương.
Lý đại nương cười cười nói tiếp:
− Đừng nói tới một ngàn ba trăm quan binh, cho dù chỉ chinh tập một trăm quan binh, y cũng phải đi ra ngoài trăm dặm, đến lúc y đem người trở lại, ta đã rời khỏi chỗ này tối thiểu cũng hai trăm dặm.
Huyết Nô hỏi:
− Bà quả thật đã chuẩn bị hoàn toàn rời bỏ trang viện này?
Lý đại nương đáp:
− Lúc Thường Tiếu đến địa phương này, ta đã có kế hoạch.
Bà quay sang hỏi Huyết Nô:
− Ngươi có biết làm sao y tìm đến đây không?
Huyết Nô đáp:
− Không biết.
Lý đại nương thốt:
− Ta cũng không biết, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, sự tình đã để hở một lỗ hổng lớn, hiện tại không còn có đủ thời gian để bịt kín lỗ hổng này, nơi đây không còn là bí mật, không thể tiếp tục ở lại.
Bà ta thở dài, lại nói:
− Ta vốn nghĩ tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn là có thể bảo tồn bí mật nơi đây, nhưng hiện tại nghĩ kỹ lại, căn bản không thể nào.
Huyết Nô hỏi:
− Có phải vì Thường Tiếu đã tẩu thoát?
Lý đại nương đáp:
− Đó chỉ là một phần nguyên nhân.
Huyết Nô hỏi:
− Còn có phần nào nữa?
Lý đại nương đáp:
− Thường Tiếu con người này tuy khao khát đại công đại hỷ, cho dù không cẩn thận, cũng tuyệt không một mình phạm hiểm. Trước khi đến đây thế nào cũng đã có an bài, trước khi y đến cũng đã có người đến trước, sau đó nhất định cũng có người đến điều tra truy cứu, nơi đây bốn bề hoang lương, phương diện quan phủ cho dù khó khăn đến đây, muốn quản lý trước sau gì cũng quản lý được, cho nên chỉ còn biện pháp ly khai.
Huyết Nô đột nhiên thốt:
− Tôi tuy căm ghét con người bà, có lúc lại không thể không bội phục...
Lý đại nương hỏi:
− Ngươi bội phục ta điểm nào?
Huyết Nô đáp:
− Qua bao nhiêu năm xây dựng kiến thiết, trang viện này cực kỳ quy mô, bà không ngờ có thể chịu bỏ nó, đầu óc như vậy, nhất là với một nữ nhân mà nói, quả thật hiếm thấy.
Lý đại nương nói:
− Không bỏ thì chỉ còn cách chờ chết, ta chỉ bất quá quý trọng sinh mạng mình.
Huyết Nô lắc đầu, không nói gì nữa.
Lý đại nương dịch chuyển gót sen, thốt:
− Đồ phải gói ghém, ta đều đã thu thập hết, ngươi hiện tại tốt nhất là giúp ta chuẩn bị xe ngựa.
Huyết Nô ngẩn người, hỏi:
− Đi bây giờ?
Lý đại nương nghiêm mặt:
− Đi bây giờ!
− Có cần ta giúp không?
Một thanh âm đột nhiên phát ra từ trong sảnh đường.
Thanh âm âm âm trầm trầm, phiêu phiêu diêu diêu từ dưới đất bay lên tới không trung, chừng như là từ dưới hầm phát ra, lại chừng như là từ trên mây giáng xuống.
Đó là tiếng người hay là tiếng quỷ hồn hô hoán?
Người chết trong sảnh đường đã không ít, nếu quả toàn bộ thành quỷ hồn xuất hiện, có phải vậy không?
Ánh đèn đã tối đi rất nhiều, thanh âm đó đột nhiên vang lên, xung quanh càng biến thành âm trầm.
Lý đại nương đang bước tới lập tức dừng chân, bà mở to mắt nhìn bốn phía, cả phương hướng giọng nói cũng không tìm ra.
Tuy chưa biến sắc, ánh mắt của bà đã loạn trước.
Huyết Nô cũng ngẩn người há miệng.
Trong mắt nàng ẩn ước có một tia lãnh hội.
Thanh âm đó nàng nghe không lạ lắm, phảng phất đã từng nghe qua ở nơi nào đó, nhưng nhất thời đột ngột, nàng lại không thể nhớ ra.
Người nói đó là ai?
Vương Phong?
Nàng đột nhiên nghĩ tới Vương Phong.