Hồi 15
Bé cái lầm

Cách vận công trừ độc như thế phải tốn rất nhiều thì giờ, nên mấy người liền sai con Hắc Hổ nằm phục trước hang canh gác. Tiểu Hồng kể lại chuyện Lệnh Hồ Sở Sở du hiệp giang hồ như thế nào, gặp những sự kỳ hiểm cho Linh Hương nghe.
Mới bước chân vào chốn giang hồ, Linh Hương thấy Tiểu Hồng kể chuyện hành hiệp như vậy rất thích, và nàng chỉ muốn cầm kiếm và bước chân vào chốn giang hồ, giúp người hèn yếu, diệt trừ những kẻ hung ác.
Nhờ có cuộc nói chuyện ấy, tình cảm của Tiểu Hồng với Linh Hương đã khắn khít rất nhiều.
Trong lúc Tiểu Hồng với Linh Hương đang chuyện trò rất hợp và chỉ hận gặp nhau hơi muộn. Bên trong Thôi Ngọc với Sở Sở cũng đang hành công tới lúc quan trọng, thì bỗng nghe thấy con Hắc Hổ canh gác ở ngoài hang gầm gừ mấy tiếng rất khẽ.
Linh Hương thuộc tính nết con Hắc Hổ, nghe thấy tiếng gầm của nó liền biết ý ngay, khẽ hỏi Tiểu Hồng rằng:
- Tạ cô nương có biết tại sao con Hắc Hổ lại kêu gầm như thế không?
Tiểu Hồng lắc đầu, Linh Hương vội nói tiếp:
- Nó báo tin cho ta biết là đang có hai nhân vật đi ngang qua ở phía ngoài cửa hang đấy.
Tiểu Hồng dưa mắt nhìn Sở Sở với Thôi Ngọc rồi khẽ đáp:
- Diệp cô nương có thấy sư phụ của cô nương với chủ nhân của tôi đang hành công tới giai đoạn rất quan trọng, nên lúc này chúng ta không thể kinh động đến hai vị ấy được.
Linh Hương vừa gật đầu vừa cười vừa hỏi:
- Tạ cô nương nói rất đúng, cô nương ở lại đây để tôi ra phía ngoài hang hỏi con Hắc Hổ đã trông thấy những nhân vật nào?
Tất nhiên Tiểu Hồng phải gật đầu đồng ý.
Một lát sau, Linh Hương lại quay trở vào, vừa cười vừa khẽ nói rằng:
- Tạ cô nương, con Hắc Hổ nói nó trông thấy hai người đàn bà rất đẹp, và có võ công cao minh một cách đáng sợ, hiện đang đi về phía sơn cốc mà chúng ta đã gặp con Mãnh Long ở đó.
Tiểu Hồng nghe nói liền nghĩ bụng:
- “Đàn bà mà có võ công cao minh trên thế gian này có thể nói là không ít.
Nhưng người có võ công cao minh đáng sợ mà lại rất xinh đẹp thì thực là hiếm.
Chả lẽ người này lại là U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai mà chủ nhân với ta đã đi khắp mọi nơi, mòn cả giầy mà vẫn không tìm thấy, nay bỗng nhiên gặp gỡ ở núi Phục Ngưu này chăng? Nhưng nếu là Âm Tố Mai, thì y thị phải đi cùng với Nghiêm Mộ Quang mới đúng, sao đây lại là hai người đàn bà như thế?”
Tiểu Hồng cau mày suy nghĩ, vẻ mặt thay đổi luôn luôn. Linh Hương thấy thế mỉm cười hỏi:
- Tạ cô nương quen biết hai người đàn bà ấy hay sao?
Tiểu Hồng khẽ cười và đáp:
- Có lẽ quen biết, nhưng không biết có đúng là họ hay không. Để tôi lẳng lặng đi theo xem sao.
Linh Hương đỡ lời:
- Có cần tôi đi cùng với không?
Tiểu Hồng xua tay đáp:
- Nơi đây phải có người trông nom mới được, để tôi đi một mình được rồi.
Nói xong, nàng lẳng lặng đi ra ngoài cửa hang, tiến thẳng về phía sơn cốc mà Sở Sở đã giết con Mãnh Long hồi nẫy.
Từ khi theo Sở Sở xông pha giang hồ đến giờ, chưa bị vấp váp bao giờ, nên Tiểu Hồng mới nuôi dưỡng thành một tánh kiêu ngạo. Nhưng từ khi ở Hoa Sơn bị Yến Diễn dùng Âm Phong chưởng đánh cho bị thương nặng đến giờ nàng đã khôn ngoan hơn trước nhiều. Nàng biết võ công của Tố Mai cao siêu hơn Yến Diễn nhiều, nên nàng không dám coi thường mà rất cẩn thận đuổi theo về phía đó để rình xem. Nàng định hễ thấy người đó quả thực là Tố Mai, thì vội quay trở về báo tin cho chủ nhân biết ngay để nghĩ cách đối phó.
Hai người đàn bà rất xinh đẹp và có võ công cao minh một cách đáng sợ bị con Hắc Hổ trông thấy đó chính là Tố Mai và Hách Liên Anh ở Tung Sơn nghe lời Liễu Vân Đình mà vội vàng tới núi Phục Ngưu để tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở.
Lúc ấy hai người đang ở trong sơn cốc tìm kiếm một cách rất kinh ngạc, vì con Mãnh Long đã tan xác rồi, nhưng con Mãng Xà rất to kia vẫn còn nằm ở đó.
Tuy con Mãng Xà bi con Hắc Hổ vồ chết, nhưng Tố Mai và Hách Liên Anh nhận xét thấy sở dĩ con Mãng Xà bị chết là vì bị một cái lá thông nhọn như như kim bắn trúng vào chỗ yếu hiểm ở ngay trên cổ.
Liên Anh hơi xem xét qua một chút rồi cười khẩy nói:
- Bát muội, Liễu Vân Đình nói đúng đấy. Quả thực Lệnh Hồ Sở Sở đã tới núi Phục Ngưu này rồi.
Tiểu Hồng núp ở một xó, nghe thấy Liên Anh như vậy, cũng phải kinh ngạc và nghĩ thầm:
- “Hình như Âm Tố Mai với Hách Liên Anh cũng đang tìm kiếm chủ nhân của ta thì phải? Nhưng tại sao Liễu Vân Đình lại biết chủ nhân ta tới núi Phục Ngưu, mà nói cho Tố Mai biết như vậy”?
Tiểu Hồng đang hoài nghi, thì Tố Mai đã rút cái lá thông ở trên cổ con trăn ra xem qua loa, rồi gật đầu cười khẩy đáp:
- Da của con trăn khổng lồ này cứng rắn lắm, người có thể dùng lá thông bắn thủng được da mà giết chết được nó như vậy, thì phải có công lực rất cao thâm mới làm được như thế. Trong đương kim võ lâm này có lẽ chỉ trừ Sở Sở với tiểu muội ra, quả thực không còn ai có công lực thâm hậu đến như thế được.
Liên Anh mỉm cười đỡ lời:
- Hai chị em ta di khắp nơi tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở mà không gặp thấy tung tích của y thị đâu cả, đến đây mới tạm gọi là có một chút thu hoạch. Bát muội chớ nên bỏ lỡ dịp may này, không những phải cướp cho kỳ được Nghiêm Mộ Quang mà còn phải diệt trừ Lệnh Hồ Sở Sở để khỏi hậu họa mới thôi.
Tiểu Hồng nghe tới đây lại càng kinh ngạc khó hiểu thêm và nghĩ tiếp:
- “Sao y thị lại nói là cướp lại Nghiêm Mộ Quang thế là nghĩa lý gì? Ta theo chủ nhân đi Băng Hồn cốc dò xét, rõ ràng thấy trên thân cây viết Mộ Quang đã định tình với Tố Mai đã kết thành vợ chồng với nhau rồi. Mộ Quang là người rất chung tình, y đã kết hôn với Tố Mai, thì thể nào cũng rất âu yếm, sống chết cũng không rời nhau, sao bây giờ Tố Mai lại đi khắp chân trời góc biền để tìm kiếm chủ nhân ta để cướp lại Mộ Quang như thế? Theo lời nói của Liên Anh, thì đối phương thể nào cũng nhận định Mộ Quang đã bị chủ nhân ta cướp mất”...
Nàng nghĩ tới đó, trong lòng rất hoảng sợ và thắc mắc vô cùng, lại thấy Tố Mai cau mày lại trả lời Liên Anh rằng:
- Lục tỷ, Tiểu muội với Sở Sở tuy có hận đoạt phu thề không đội trời chung, nhưng nếu gặp y thị mà không muốn giở nhiều hơi sức ra đấu, thì làm thế nào mà có thể đắc thắng?
Liên Anh không trả lời, cũng cau mày rầu rĩ hỏi lại Tố Mai:
- Bát muội, chả lẽ hiền muội không thể nào dùng quá sức nữa hay sao?
Tố Mai bẽn lẽn gượng cười đáp:
- Khi ở Tung Sơn, tiểu muội đả thương Tiểu Thanh rồi, thấy thai khí trong bụng hơi chấn động và cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ nếu gặp Sở Sở, một tay cường địch tuyệt thế thì phải nên đấu như thế nào, không cần phải dùng nhiều chân lực mà vẫn có thể thắng nổi đối phương?
Tiểu Hồng nghe tới đây khiến nàng càng kinh ngạc thêm. Thứ nhất nghe Tố Mai đã dùng chưởng đả thương Tiểu Thanh, vậy không biết hiện Tiểu Thanh ở đâu? Chỉ bị thương không thôi hay là đã chết rồi? Thứ hai, ngày nọ ở trong Băng Hồn cốc mình nói bông đùa với chủ nhân, không ngờ lại ứng nghiệm. Quả thực trong bụng của Tố Mai đã có nòi giống của Mộ Quang rồi.
Nàng đang kinh hoàng thì lại nghe thấy Liên Anh nói:
- Bát muội, việc này khó thực! Nếu ngày hôm nay hiền muội không thể giở hết hơi sức ra đấu với Sở Sở thì ngay cả cuộc hẹn ước ở trên Nga Mi Kim Đỉnh vào Tết Đoan Ngọ cũng không thể đi dự được. Công việc trả thù đòi chồng phải đợi chờ đứa trẻ lọt lòng đã, rồi mới có thể tính toán được.
Tố Mai nhận thấy lời nói của Liên Anh rất có lý, nàng dẫm chân lia lịa với giọng nghẹn ngào kêu:
- Nghiêm Mộ Quang là con yêu tinh hại người! Lục tỷ bảo tiểu muội biết làm sao bây giờ?
Liên Anh vừa bực mình vừa tức cười, nhưng vẫn an ủi Tố Mai rằng:
- Bát muội đừng có lo âu, để ngu tỷ suy nghĩ kỹ xem có diệu kế gì.
Trong lúc Liên Anh cau mày lại, chưa nghĩ ra được mưu kế gì, thì Tiểu Hồng núp ở một xó đã nghĩ ra được một phương pháp rất kỳ diệu. Vì bây giờ nàng đã biết rõ ba sự thực như sau:
Sự thực thứ nhất là tuy Mộ Quang đã kết hôn với Tố Mai rồi, nhưng bây giờ đã mất tích một cách rất thần bí và cũng không biết hiện giờ chàng ta ở đâu. Sự thực thứ hai, là trong bụng của Tố Mai đã có con của Mộ Quang rồi.
Sự thực thứ ba, Tiểu Thanh đã gặp Tố Mai với Liên Anh ở Tùng Sơn và còn bị đả thương, sống chết ra sao chưa rõ.
Căn cứ sự thực thứ nhất thì mình với chủ nhân cần phải thay đổi kế hoạch đã định, phải làm thế nào tìm thấy Mộ Quang trước Tố Mai.
Căn cứ sự thực thứ hai, mình phải nghĩ cách ngăn cản chủ nhân đừng đấu kịch liệt với Tố Mai, để đứa nhỏ trong bụng Tố Mai khỏi bị tổn thương.
Căn cứ sự thực thứ ba, mình với chủ nhân phải nên đi Tung Sơn một phen để điều tra xem sau khi Tiểu Thanh bị thương sống chết ra sao?
Căn cứ ba diều đó, Tiểu Hồng lại nghĩ ra được một nguyên tắc như sau:
Nguyên tắc đó là trong thời gian gần đây, nàng phải nghĩ cách làm thế nào ngăn cản, không để cho chủ nhân gặp Tố Mai, rồi mới ung dung nghiên cứu tình duyên phức tạp của ba người, như vậy mới có thể nghĩ ra được cách giải quyết.
Tuy nguyên tắc đã xác định, nhưng làm thế nào thực hiện, thì lại phải tốn công nghĩ ngợi mới được.
Nhưng nàng là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nghĩ ngợi một lúc, rút cục nàng đã nghĩ ra một biện pháp rất thích đáng.
Nàng nghĩ Liên Anh với Tố Mai đã muốn tìm kiếm chủ nhân, sao mình không mạo nhận chủ nhân để hẹn lại cuộc gặp gỡ với họ? Quý hồ địa điểm và thời gian định xa một chút, như vậy có phải là Tố Mai với chủ nhân mình, trong thời gian ngắn không thể gặp mặt nhau không?
Nàng quyết định như thế rồi, liền lẳng lặng lùi ra cốc khẩu, ở ngay chỗ vách núi gần đó viết một hồi. Viết xong, nàng leo lên trên một thân cây cổ thụ rất rậm rạp để ẩn núp, rồi dùng Truyền Âm Nhập Mật nói vọng vào trong sơn cốc rằng:
- Lệnh Hồ Sở Sở thỉnh U Minh Quỷ Nữ, Cưu Bàn công chúa ra ngoài sơn cốc gặp mặt
Mấy lời nói đó vọng vào trong sơn cốc khiến Tố Mai với Liên Anh vừa kinh hãi vừa mừng rỡ khôn tả.
Tố Mai trợn ngược đôi lông mày lên, cười khẩy nói:
- Chẳng định trồng hoa, hoa lại nở, không mong ghép liễu, liễu thành rừng. Ngờ đâu Lệnh Hồ Sở Sở lại tới đây kiếm tiểu muội.
Từ khi biết Tố Mai vì dùng chưởng đả thương Tiểu Thanh mà cảm thấy thai khí bị chấn động đến giờ, Liên Anh cứ rầu rĩ cau mày lại. Lúc này nàng càng lo âu thêm, nhìn Tố Mai và khẽ hỏi:
- Bát muội nên suy nghĩ kỹ hơn, liệu có thể địch nổi Lệnh Hồ Sở Sở không? Hiền muội chớ nên mạo hiểm thí mạng như thế. Cổ nhân đã dậy: “Quân tử báo thù”...
Không đợi chờ Liên Anh nói dứt, Tố Mai đã kiêu ngạo đỡ lời:
- Là phúc, không phải là họa, là họa có tránh cũng không sao tránh nổi. Nếu bây giờ địch không nổi y thị, đợi chờ đến Tết Đoan Ngọ lại càng thúc thủ chờ chết chứ không sai.
Nàng vừa nói dứt đã giở hết tốc lực khinh công ra phi thân đi nhanh như một làn khói. Liên Anh không dám trì hoãn cũng vội đi theo ngay.
Khi hai người ra tới cốc khẩu thì không thấy hình bóng một người nào cả.
Liên Anh kêu ủa một tiếng và hỏi:
- Bát muội cẩn thận, không biết Lệnh Hồ Sở Sở giở trò gì ra đây.
Tố Mai dưa mắt nhìn chung quanh, bỗng chỉ vào vách núi ở cách đó không xa, lạnh lùng đáp:
- Lục tỷ, vách núi ở đằng kia có chữ, chúng ta thử lại đó xem sao.
Liên Anh gật đầu, hai người liền đi tới gần vách núi đó, thấy những chữ đó viết như sau:
“Sở Sở có việc cần, không kịp lãnh giáo, nên phải hủy bỏ cuộc hẹn ước trên Nga Mi Kim Đỉnh vào Tết Đoan Ngọ và xin dời cuộc đính ước vào ngày mùng bảy tháng bảy ở trong Thiên Tâm cốc trên núi A Nhĩ. Lúc ấy chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện có liên quan đến Mộ Quang”.
Tố Mai xem xong những chữ đó, ngạc nhiên nói:
- Không hiểu Sở Sở có việc cần gì mà lại hủy cả cuộc hẹn ước ở trên Nga Mi Kim Đỉnh, rồi lại đổi ngày như thế?
Liên Anh vừa cười vừa đỡ lời:
- Bất cứ y thị có việc gì, cuộc hẹn ước này mà được triển hạn như vậy là có lợi cho Bát muội...
Tố Mai hậm hực đỡ lời:
- Có lợi gì nào? Y thị triển hạn tới mùng bảy tháng bảy như vậy có khác gì là trêu ngươi tiểu muội một cách quá đáng không?
Liên Anh không hiểu Sở Sở triển hạn như vậy, tại sao Tố Mai lại không bằng lòng. Liền trố mắt lên nhìn Tố Mai, thấy Tố Mai hổ thẹn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, nàng mới vỡ nhẽ, kêu “Ồ” một tiếng và mỉm cười hỏi:
- Có phải mùng bảy tháng bảy là ngày ở cữ của Bát muội đấy không?
Tố Mai thở dài một tiếng bẽn lẽn đáp:
- Dù không phải là ngày ở cữ của tiểu muội, nhưng cũng chả kém là bao. Lục tỷ thử nghĩ xem, với hoàn cảnh ấy, tiểu muội còn kịch chiến với Sở Sở sao được?
Liên Anh ngẩn người ra, vì nàng nhận thấy quả thực vô kế khả thi, nên nàng cứ ngơ ngác nhìn Tố Mai thôi.
Đau lòng vô cùng, Tố Mai bỗng ứa lệ, hai hàng nước mắt nhỏ ròng xuống hai bên má. Liên Anh thấy thế đành phải an ủi nàng rằng:
- Bát muội không nên đau lòng như thế, từ nay đến mùng bảy tháng bảy còn nhiều ngày giờ, chúng ta có thể nghiên cứu xem có cách gì thích đáng để đối phó không?
Tố Mai lấy khăn ra lau chùi nước mắt, gượng cười đáp:
- Tiểu muội là người trong cuộc bao giờ cũng u mê, xưa nay lục tỷ là người rất thông minh, mong lục tỷ nghĩ kế hộ tiểu muội.
Liên Anh lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Kế hay thì ngu tỷ không sao nghĩ ra được, mà chỉ nghĩ ra một kế rất ngu xuẩn thôi.
Tố Mai có vẻ hớn hở vội hỏi:
- Kế gì thế? Lục tỷ nói mau cho tiểu muội hay.
Liên Anh gượng cười đáp:
- Kế ngu xuẩn thứ nhất của ngu tỷ là chúng ta đừng đi Thiên Tâm cốc phó ước nữa.
Tố Mai lắc đầu đáp:
- Ý kiến này không được! Người trong võ lâm chúng ta, danh dự còn trọng hơn tính mạng, tiểu muội thất ước thì thế nào cũng bị người trên giang hồ chê cười, và người ta sẽ chế nhạo Âm Tố Mai không dám gặp Lệnh Hồ Sở Sở.
Liên Anh gật đầu đỡ lời:
- Ngu tỷ cũng biết kế thứ nhất không hay tý nào, nhưng kế thứ hai nó lại còn không hay thêm.
Tố Mai lại thúc dục:
- Được, lục tỷ cứ nói đi, rồi chị em chúng tá nghiên cứu lại sau.
Bất đắc dĩ Liên Anh đành phải nói rằng:
- Nếu Bát muội muốn giữ toàn vẹn oai danh bốn chữ U Minh Quỷ Nữ thì thế nào cũng phải đi phó ước mới được. Nếu đi phó ước đấu thí mạng với Sở Sở thì phải nghĩ cách bỏ cái thai ở trong bụng đi.
Tố Mai kêu “Ối chà”, lắc đầu la lớn:
- Khi nào tiểu muội nỡ làm thế!
Liên Anh gượng cười nói tiếp:
- Ngu tỷ biết Bát muội thế nào cũng không nỡ bỏ cái thai ấy cho nên mới phải nghĩ một kế khác.
Dậm chân xuống đất, Tố Mai la lớn:
- Còn kế gì nữa? Lục tỷ nói mau lên?
Liên Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
Có rồi, chúng ta mau về Kỳ Liên triệu tập Thế Ngoại bát hung đến đầu tháng bảy đi Thiện Tâm Cốc. Như vậy không những cướp lại được Mộ Quang, mà còn giết được thầy trò Sở Sở, đến đại hội quần anh ở Bạch Long Đôi vào tiết Thanh Minh sang năm không còn sợ tai họa lớn nữa.
Tố Mai lại lắc đầu:
- Kế này cũng không được. Triệu tập Thế Ngoại bát hung cùng đi Thiên Tâm cốc, như vậy thế nào người trong giang hồ cũng chê cười chúng ta thị nhiều thắng ít.
Liên Anh thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Bát muội, chúng ta ra ngoài giang hồ xông pha thì bất cứ ai cũng vậy, đều phải dùng mưu kế và hơi sức để đua tài cầu thắng. Ai cũng vậy, đều để hai chữ lợi hại lên trên hết, chứ không thể nào cứ chú trọng đạo nghĩa của võ lâm luôn luôn như thế được. Cũng như trận đấu ở Tung Sơn trước khi hiền muội dùng chưởng đả thương Tiểu Thanh, ngu tỷ chả hẹn với y thị là đấu trăm hiệp trước là gì?
Tiểu Hồng núp ở trên cây cổ thụ, nghe tới đó lại càng lo âu hộ Tiểu Thanh thêm, nàng liền quyết định chờ công việc ở đây xong, thế nào cũng thưa rõ với chủ nhân đi ngay Tung Sơn để xem hư thực ra sao đã.
Tố Mai thấy Liên Anh giải thích như vậy vẫn không đồng ý, lắc đầu đáp:
- Lục tỷ, tiểu muội nhận thấy kế hoạch này vẫn không được hoàn hảo.
Liên Anh vừa cười vừa tiếp:
- Ngu tỷ không còn nghĩ ra được cách gì nữa, nếu Bát muội nhận thấy mấy kế đó không được, thì cứ triệu tập tất cả anh em của nhóm Thế Ngoại bát hung lại, rồi cùng nhau nghiên cứu cách đối phó vậy.
Tố Mai gật dầu đáp:
- Như vậy cũng được, “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Câu châm ngôn này rất đúng, chúng ta triệu tập tất cả anh chị em lại nghiên cứu, tiểu muội chắc thế nào cũng nghĩ ra được cách hay nhất để đối phó.
Liên Anh thấy Tố Mai đồng ý triệu tập Thế Ngoại bát hung để cùng nghĩ cách đối phó, liền dắt tay nàng đi luôn.
Tiểu Hồng chờ hai người đi xa rồi, mới thở nhẹ một tiếng và nhận thấy mình làm như thế rất phải, nên có vẻ đắc chí quay trở về hang động.
Linh Hương thấy Tiểu Hồng đi mãi chưa về đang lo âu, nay bỗng thấy nàng ta về tới, liền mỉm cười hỏi:
- Tạ cô nương, có phải hai người đàn bà đó là người quen của cô nương đấy không?
Tiểu Hồng biết chủ nhân mình không thích cho ai biết rõ câu chuyện này, nên chỉ gật đầu mỉm cười rồi nói sang chuyện khác.
Chờ tới khi Thôi Ngọc lành mạnh như thường, Sở Sở lại dạy Linh Hương mấy miếng kiếm pháp, rồi mới chia tay mỗi bên đi một ngả.
Thôi Ngọc nhớ nhung đồ đệ cưng, nay hay tin Linh Sa cùng chồng là Thạch Quân Bình về Nam Nhạc yết kiến mình, tất nhiên bà ta phải đem Linh Hương với con Hắc Hổ trở về Hằng Sơn ngay.
Chờ thầy trò Thôi Ngọc đi khỏi, trong hang động không còn ai nữa Tiểu Hồng mới nói với Sở Sở rằng:
- Cô nương, trong lúc cô nương đang cứu chữa cho Thôi lão tiền bối, Hồng nhi đã phát hiện một việc rất lớn.
Trông thần sắc của Tiểu Hồng, đã biết chuyện đó không phải là chuyện thường, nên Sở Sở ngạc nhiên hỏi:
- Hồng nhi phát hiện cái gì thế?
Tiểu Hồng hớn hở đáp:
- Hồng nhi đã trông thấy Âm Tố Mai đấy!
Sở Sở nghe nói thất kinh hỏi:
- Nàng ta... hiện giờ ở đâu?
Tiểu Hồng đáp:
- Nàng ta đã trở về Băng Hồn cốc rồi.
Sở Sở lại giận dữ quát hỏi:
- Sao Hồng nhi không báo cáo cho cô nương hay ngay?
Tiểu Hồng tủm tỉm cười đỡ lời:
- Điều thứ nhất là lúc cô nương đang bận cứu chữa cho Thôi lão tiền bối. Thứ hai Hồng nhi nhận thấy không có cái gì đáng để báo cáo cho cô nương hay.
Sở Sở càng thắc mắc không hiểu hỏi tiếp:
- Chúng ta đang đi khắp nơi tìm kiếm Tố Mai không thấy, đến giờ mới được gặp nàng ta ở núi Phục Ngưu này. Việc quan trọng như thế, tại sao Hồng nhi lại bảo không có cái gì đáng báo cáo cho ta hay? Thế là nghĩa lý gì?
Tiểu Hồng cung kính đáp:
- Cô nương, chúng ta đoán sai sự thật rồi, Tố Mai cũng đang đi khắp nơi tìm kiếm cô nương để cướp lại Nghiêm tướng công đấy.
Sở Sở càng ngơ ngác thêm hỏi tiếp:
- Hồng nhi nói cái gì thế? Khi ở Băng Hồn cốc, chúng ta đã phát hiện Mộ Quang đã định tình với Tố Mai và hai người đã trở nên vợ chồng.
Tiểu Hồng vội đỡ lời:
- Vâng Mộ Quang với Tố Mai không những đã kết thành vợ chồng, mà hiện giờ Tố Mai lại còn có thai nữa. Nhưng không hiểu tại sao Mộ Quang lại mất tích một cánh rất thần bí? Tố Mai nghi ngờ cô nương đã cướp Nghiêm tướng công đi, cho nên mới cùng Liên Anh đi khắp mọi nơi tìm kiếm cô nương với Nghiêm tướng công.
Sở Sở lắc đâu thở dài:
- Sao trên đời này lại có những chuyện kỳ lạ đến như thế? Mộ Quang có lý do gì, đang làm vợ chồng với Tố Mai lại bỗng bỏ nàng ta lẩn trốn đi một mình như vậy?
Tiểu Hồng gượng cười đáp:
- Sự biến hóa đặc biệt này chắc thế nào cũng có nguyên nhân đặc biệt gì.
Chúng ta phải nghiên cứu rõ xem, thì may ra mới tìm ra được kết luận chính xác.
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời nhìn mặt Sở Sở rầu rĩ cau mày lại thở dài nói tiếp:
- Thưa cô nương, còn có một tin rất buồn!
Sở Sở kinh ngạc vội hỏi:
- Tin buồn gì thế?
Tiểu Hồng nức nở đáp:
- Tố Mai với Liên Anh đi khắp nơi tìm kiếm cô nương, khi đi tới Tung Sơn thì gặp chị Tiểu Thanh.
Sở Sở kêu “Ối chà”! một tiếng, vội hỏi tiếp:
- Chả lẽ Thanh nhi đã bị giết chết rồi hay sao?
Tiểu Hồng ứa nước mắt ra gật đầu đáp:
- Nghe nói thoạt tiên Thanh tỷ định đấu với Liên Anh một trăm hiệp nhưng sau lại bị Tố Mai dùng chưởng đả thương rất nặng.
Xưa nay rất thương hai nữ tỳ, nên Sở Sở vừa hay tin này đã đau lòng vô cùng, liền cau mày lại nói:
- Không biết Thanh tỷ của con còn ở trên Tung Sơn hay không chúng ta phải nên đi tìm kiếm ngay mới được.
Tiểu Hồng bỗng cười khì và đỡ lời:
- Vâng, chúng ta phải nên đi kiếm ngay mới được, nhưng Hồng nhi đoán chắc chị ấy thưa chết đâu!
Sở Sở vội hỏi:
- Hồng nhi căn cứ vào đâu mà lại dám nói một cách quả quyết như thế?
Tiểu Hồng đáp:
- Vì lúc ấy có cả Đông Nhạc Thần Y Liễu Vân Đình ở đó, đã có Thần Y ở cạnh, thì Hồng nhi đoán chắc Thanh tỷ chỉ bị đau khổ đôi chút thôi chứ không bị nguy hiểm đến nỗi mất mạng đâu.
Sở Sở kêu “Ồ”! một tiếng và hỏi tiếp:
- Sao Liễu Vân Đình lại xuất hiện ở trên núi Tung Sơn như thế?
Tiểu Hồng lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Thưa cô nương, còn nhiều chuyện lạ lắm! Tố Mai với Liên Anh nghe Thần Y nói là thấy cô nương ở núi Phục Ngưu cho nên hai người mới vội tới đây tìm kiếm.
Sở Sở kêu “Ồ” một tiếng và hỏi tiếp:
- Thầy trò chúng ta đi khắp mọi nơi tìm kiếm Tố Mai, có nhất định đi đến chỗ nào đâu? Sao Vân Đình lại biết chúng ta ở đây mà nói cho Tố Mai hay như thế?
- Bên trong ra sao quả thực khiến người ta khó lòng đoán nổi nhưng thầy trò ta cứ đi Tung Sơn tìm kiếm Thanh tỷ một phen là có thể hiểu rõ mọi truyện ngay...
- Hồng nhi nói phải đấy, chúng ta hãy đi Tung Sơn trước, rồi cô nương cũng phải tìm kiếm một chỗ vắng bóng người để ôn tập lại những võ công đã chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ ở trên Nga Mi Kim Đỉnh và Tết Đoan Ngọ sắp tới đây.
- Cô nương khỏi cần phải đi Nga Mi Kim Đỉnh nữa, vì Hồng nhi đã đại diện cô nương bãi bỏ cuộc hẹn ước Tết Đoan Ngọ với Tố Mai rồi.
Sở Sở nghe tới đây, trợn ngược đôi lông mày lên, Hai mắt sáng như điện trầm giọng hỏi:
- Hồng nhi, đừng có thị cô nương thương mà kiêu hãnh làm bậy làm bạ. Sao Hồng nhi lại dám táo gan thay mặt cô nương thủ tiêu cuộc hẹn ước Nga Mi Kim Đỉnh ấy?
Thấy chủ nhân nổi giận thực sự, Hồng nhi vội đứng nghiêm và cung kính kể chuyện Tố Mai có chửa không thể nào giao đấu được cho Sở Sở nghe, rồi còn ấp úng nói tiếp:
- Hồng nhi nhận thấy dưới tình hình ấy, cô nương không tiện diệt trừ Tố Mai, thì hà tất phải đi Nga Mi Kim Đỉnh gặp nàng ta làm chi nữa. Huống hồ Nghiêm Mộ Quang đã không đi cùng với Tố Mai, hiện giờ tướng công ở đâu, chúng ta cũng phải nên đi tìm kiếm cho ra trước mới được. Vì vậy mà Hồng nhi mới dám táo bạo đại diện cô nương hủy bỏ cuộc hẹn ước vào Tết Đoan Ngọ ấy.
Nghe Tiểu Hồng nói xong, Sở Sở nguôi cơn giận, dùng giọng mũi kêu “Hừ”
một tiếng và nói tiếp:
- Đây là lần cuối cùng cô nương tha thứ cho Hồng nhi, nếu từ giờ trở đi Hồng nhi còn tái phạm làm cái trò tự tiện làm những việc ngông cuồng và lầm lỡ như thế này, cô nương sẽ không bao giờ cho Hồng nhi đi theo cạnh như thế này nữa.
Tuy Sở Sở rất thương hai nữ tỳ, nhưng lúc nào nàng cũng giữ oai nghiêm, nên thấy nàng nổi giận, Tiểu Hồng hoảng sợ đến toát mồ hồi lạnh ngay.
Vì sự hãi sợ ấy, Tiểu Hồng không dám nói nốt việc mình đã thay Sở Sở hẹn lại Tố Mai gặp gỡ ở trong Thiên Tâm cốc tại núi A Nhĩ Kim vào ngày mùng bảy tháng bảy nữa.
Có ngờ đâu vì thế mà sau này sẽ gây nên sát kiếp vô biên.
Hãy nói, hai thày trò vội đi ngay Tung Sơn tìm kiếm Tiểu Thanh để xem nàng nọ sống chết ra sao?
Trong khi đi đường, Tiểu Hồng vì thấy mình mới nói chuyện hủy bỏ cuộc hẹn ước ngày Đoan Ngọ mà chủ nhân đã nổi giận rồi, lên nàng không dám nói việc đã hẹn ước với Tố Mai sẽ gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc vào ngày mùng bảy tháng bảy nữa. Nhưng nàng lại sợ, nếu không nói, tới ngày hôm đó Tố Mai với bọn Thế Ngoại bát hung đi tới chỗ gặp gỡ mà không thấy chủ nhân mình, không biết có xảy ra biến cố gì khác không? Vì thế Tiểu Hồng vừa đi vừa lo âu khôn tả.
Còn Sở Sở cũng rất áy náy vì chuyện hay tin Tố Mai đã mang thai rồi. Như vậy, sau này câu chuyện ấy phải làm như thế nào mới được ổn thỏa.
Ngoài ra nàng còn lo, vì không thấy Mộ Quang đi cùng với Tố Mai, như vậy chàng ta đi đâu?
Tiểu Hồng nghĩ đi nghĩ lại mãi, nhận thấy thế nào cũng phải nói cho chủ nhân hay, mình đã hẹn với Tố Mai hai người sẽ gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc mới được, nhưng phải nói như thế nào mới khỏi bị chủ nhân trách mắng.
“Có công mài sắt có ngày nên kim”, Tiểu Hồng đã nghĩ ra được một kế rất hay, là phải kiếm cơ hội thuận tiện, rồi nói cho chủ nhân hay là Tố Mai đã hẹn gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc vào ngày mùng bảy tháng bảy, như vậy không còn sợ chủ nhân khiển trách nữa. Nghĩ ra được diệu kế ấy, Tiểu Hồng không còn lo âu và rầu rĩ như trước nữa.
Còn Sở Sở cũng nghĩ ra được một sự phán đoán. Phán đoán đó của nàng là Nghiêm Mộ Quang đi đâu? Nàng dùng trí tuệ tuyệt đỉnh mà mổ xẻ vấn đề ấy, rút cục nàng đã tìm ra được một giải đáp rất hài lòng.
Nàng căn cứ tính nết và phẩm cách của Mộ Quang với việc chàng đã kết thành vợ chồng với Tố Mai rồi mà nàng đặt ra một câu hỏi, là: “Ai có thể khiến cho Mộ Quang lẳng lặng rời khỏi Băng Hồn cốc, đoạn tuyệt được tình ân ái của chàng với Tố Mai”? Giải đáp rất hợp lý của câu hỏi đó lại là bốn chữ tên của mình.
Vì nàng cảm thấy, nếu nàng lẳng lặng lẻn vào trong Băng Hồn cốc, nói rõ cho Mộ Quang hay nàng với Gia Cát Lang vốn dĩ chỉ là một, vẫn còn là con gái chưa hề lấy ai cả, đồng thời lúc nào nàng cũng yêu chàng tha thiết. Khi nàng đã giải thích xong những sự hiểu lầm ấy, thì thế nào Mộ Quang cũng bỏ Tố Mai mà theo mình đi.
Sở Sở giải đáp câu hỏi ấy xong, tất nhiên phải hiểu rõ, tại sao Tố Mai với Hách Liên Anh lại rủ nhau đi khắp chân trời góc biển để tìm kiếm mình. Nhưng sự thực nàng chưa hề có nhưng hành động ấy, như vậy người nào đã rủ được chàng ta đi?
Sở Sở tiềm tâm tĩnh khí, liệt kê mấy nhân vật có liên can mật thiết với Mộ Quang để nghiên cứu.
Nói đến Nam Nhạc Song Xu thì Linh Chi đã chết, Linh Sa đã lấy chồng và lại có gia đình rất mỹ mãn, chính nàng ta đã nói, quyết không dây dưa với Mộ Quang nữa.
Nghĩ tới quãng này, nàng hầu như đã kiệt quệ trí não rồi.
Nhưng trong lúc bế tắc đó, nàng lại nghĩ ra được một vấn đề liền cười như điên như khùng, hớn hở nói: “Ta đã hiểu rồi”!
Tiểu Hồng đang đi theo chủ nhân, bỗng thấy Sở Sở thốt ra câu ấy, nàng rất ngạc nhiên vội hỏi:
- Cô nương hiểu gì thế?
Sở Sở vừa cười vừa đáp:
- Cô nương đã đoán ra được hành tung của Mộ Quang rồi.
Tiểu Hồng kêu “Ồ” một tiếng hỏi tiếp:
- Đó là một vấn đề khó hiểu, sao cô nương lại có thể đoán ra được?
Sở Sở đáp:
- Hồng nhi thử nghĩ xem, Mộ Quang đã định tình với Tố Mai, hai người đã hầu như là vợ chồng thực sự. Như vậy còn ai có lực lượng đặc biệt mà có thể rủ được Mộ Quang rời khỏi Băng Hồn cốc như thế?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
- Theo Hồng nhi nghĩ, thiết tưởng trên thiên hạ này, chỉ có một người dụ được Nghiêm tướng công đi thôi, người đó là cô nương. Ngoài cô nương ra thì Hồng nhi không sao đoán nổi được nữa.
Sở Sở vừa cười vừa tiếp:
- Còn có người thứ hai nữa, chỉ vì chúng ta cứ chui vào trong xó tối mà tìm lối đi, thì làm sao mà tìm nổi? Vì vậy mới không nghĩ ra được người đó.
- Người ấy là ai?
- Trên thế gian này có nhiều chuyện rất dễ đoán, chỉ vì đương sự cứ suy nghĩ về vấn đề khó khăn mà sao nhãng mất những chuyện rất dễ hiểu. Cô nương nhận thấy người có thể dắt được Nghiêm Mộ Quang đi thể nào cũng là sư phụ của chàng Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh, chứ không còn ai vào đó nữa.
Kêu “Ối chà” một tiếng, Tiểu Hồng dậm chân vừa cười vừa đỡ lời:
- Nếu Lãnh Trúc tiên sinh ngẫu nhiên đi tới Kỳ Liên và hay chuyện Mộ Quang đã giao du thân mật với Tố Mai, thế nào ông ta cũng nổi giận, đi ngay Băng Hồn cốc mắng đồ đệ cưng của mình một trận rồi đem đi ngay. Chuyện này hợp lý hơn là chuyện cô nương dụ Nghiêm tướng công đi. Sao lúc đầu chúng ta lại không nghĩ ngay tới?
Sở Sở vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Hồng nhi có đồng ý sự nhận xét ấy của cô nương không?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
- Không những Tiểu Hồng rất đồng ý, mà còn nhận định đó là sự thực hiển nhiên, chứ không còn ai vào đó nữa.
Sở Sở tủm tỉm cười và nói tiếp:
- Xem như vậy, chúng ta phải đi Tung Sơn tìm kiếm Tiểu Thanh xong, rồi lại phải đi ngay Hằng Sơn mới được.
Tiểu Hồng vừa đi vừa nghĩ thầm, Sở Sở thấy thế vội hỏi:
- Hồng nhi, con đang nghĩ gì thế?
Tiểu Hồng giật mình vội đáp:
- Cô nương, Hồng nhi thiết nghĩ, nếu chúng ta muốn gặp Nghiêm tướng công để giải thích sự hiểu lầm kia, có lẽ phải tốn nhiều công phu lắm chứ không phải là chuyện dễ đâu.
Sở Sở ngạc nhiên hỏi:
- Căn cứ vào đâu mà Hồng nhi lại dám phán đoán như vậy?
Tiểu Hông đáp:
- Hồng nhi nhận thấy Lãnh Trúc tiên sinh đã phản đối Nghiêm tướng công kết duyên với Âm Tố Mai mà đem Nghiêm tướng công về Hằng Sơn, thế nào cũng bắt Nghiêm tướng công sám hối tình nghiệp, gắng sức tiệm tu, chứ không bao giờ lại cho phép Nghiêm tướng công được yết kiến người ngoài một cách dễ làng như vậy.
Giật mình đến thót một cái, Sở Sở nói tiếp:
- Sự nhận xét này của Hồng nhi rất có lý.
- Huống hồ...
Tiểu Hồng vừa nói tới hai chữ đó, hình như e dè vấn đề gì mà không dám nói tiếp.
Sở Sở ủa một tiếng vội hỏi:
- Huống hồ cái gì? Hồng nhi lại ấp ấp úng úng không chịu nói tiếp như thế?
Bất đắc dĩ, Tiểu Hồng gượng cười đáp:
- Huống hồ cô nương du hí giang hồ, được người ta ban cho một biệt hiệu là Xà Khiết mỹ nhân. Nhiều người không hiểu rõ cô nương hay những người hủ hóa, thế nào cũng hiểu lầm.
Sở Sở tức cười hỏi tiếp:
- Hồng nhi cho Lãnh Trúc tiên sinh là một người hủ hóa hay sao?
Tiểu Hồng nhi mỉm cười đáp:
- Tuy Hồng nhi chưa biết rõ tính nết và nhân cách của Bắc Nhạc đại hiệp như thế nào. Cứ theo thói thường mà nói, các người hiệp sĩ và là tốn sư của một môn phái không sao tránh khỏi có bộ mặt đạo học, làm ra vẻ đứng đắn tôn nghiêm lắm.
Sở Sở lắc đầu thở dài nói tiếp:
- Lời nói của Hồng nhi chỉ thích hợp với các nhân vật thường thôi, chứ còn Lãnh Trúc tiên sinh không phải là hạng người như thế đâu.
Tiểu Hỏng vội hỏi:
- Chả lẽ cô nương đã biết rõ tính nết và nhân cách của Lãnh Trúc tiên sinh rồi ư?
Sở Sở lắc đầu đáp:
- Cô nương chỉ biết tính nết của Lãnh Trúc tiên sinh quái dị tuyệt luân, võ công của ông ta cao siêu hơn bốn người kia của nhóm Ngũ Nhạc nhưng tính nết lại kỳ quái hơn ai hết.
Tiểu Hồng hỏi tiếp:
- Tính nết của ông ta quái dị đến mức độ nào?
Sở Sở vừa cười vừa đáp:
- Có khi ông ta không khác gì một thầy hủ nho, có khi lại rất khoáng đạt, đừng nói là người ngoài, ngay cả đệ tử đắc ý của ông ta là Nghiêm Mộ Quang cũng không sao hiểu rõ ân sư của mình lại có cá tính đặc biệt đến như thế.
- Thưa cô nương, Hồng nhi đã có ý kiến này.
- Hồng nhi có ý kiến gì thế?
Tiểu Hồng rất đắc trí hớn hở vừa cười vừa đáp:
- Chúng ta đi Tung Sơn tìm kiếm chị Tiểu Thanh xong, thì ba thầy trò chúng ta phải nên chia làm hai đường đi Bắc Nhạc.
Sở Sở ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại phải chia làm hai đường như thế? Và chia như thế nào?
- Hồng nhi với chị Tiểu Thanh dùng bộ mặt của mình lên Hằng Sơn bái kiến Lãnh Trúc tiên sinh và xin yết kiến Nghiêm tướng công.
- Còn cô nương thì sao?
- Hồng nhi với Thanh tỷ mà được Lãnh Trúc tiên sinh cho phép gặp Nghiêm tướng công, nói rõ mọi sự hiểu lâm, thì tất nhiên chuyện gì cũng xong xuôi cả.
Bằng không, lúc ấy cô nương đã biết rõ sự khó khăn ở đâu, sẽ quyết định xử trí sau, để khỏi bị Lãnh Trúc tiên sinh cự tuyệt không có cách gì cứu vãn được, khiến Nghiêm tướng công càng khó xử và càng đau khổ thêm.
Nhận thấy lời nói của Tiểu Hồng rất phải. Sở Sở gật đâu thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Hồng nhi tính toán như vậy rất phải. Con tầm cứ nhả kén để trói chặt lấy mình, cũng như cô nương chả hạn, chỉ đi tìm kiếm sự đau khổ phiền phức cho mình thôi.
Nói tới đó, nàng lại rầu rĩ thở dài một tiếng.
Trước khi Lệnh Hồ Sở Sở quen biết Mộ Quang, Tiểu Hồng chưa bao giờ thấy chủ nhân của mình lại có bộ mặt rầu rĩ như thế này, không những thế, vẻ mặt chủ nhân lại còn rất tiều tụy nữa, nên nàng cũng thở dài thầm nghĩ trong bụng:
- “Chữ tình làm cho người ta đau khổ thực, dù là người anh hùng hào kiệt đến đâu cũng không thể nào tránh khỏi sự đau khổ vì tình”.
Nghĩ tới đó, nàng lại tiếp:
- Cô nương, xưa nay vẫn dạy bảo Hồng nhi với Tiểu Thanh là đời người phải nên có nhiều khía cạnh, chứ đừng có sống một cách tầm thường, càng vấp váp bao nhiêu, hoàn cảnh càng đẹp bấy nhiêu.
Sở Sở chờ Tiểu Hồng nói tới dó, liền lắc đầu gượng cười và đáp lời:
- Phải, sau này mỗi khi nghĩ lại những chuyện vấp váp xưa thế nào cũng cảm thấy thích thú và hài lòng lắm. Phải người nào có vấp váp quá, thì mới biết được những cái thú của nó.
Nói xong, nàng rảo cẳng đi luôn...
Hai thầy trò đi tới Tung Sơn, bàn tán với nhau một hồi, nhận thấy Liễu Vân Đình đã ở đây, thì Độc Đầu Đà, Thái Thất Tiều Phu với Bạch Vân Tiên Tử, nhóm Tung Sơn tam hữu thế nào cũng biết rõ tung tích ông ta.
Quyết định như vậy xong, hai thầy trò liền đi Thái Thất Thiên Bình để yết kiến Thái Thất Tiều Phu Sử Phác.
Hai thầy trò quyết định như vậy không sai tý nào, khi vừa tới Thái Thất Thiên Bình thì gặp ngay Liễu Vân Đình đang đánh cờ với một lão tiều phu. Vân Đình nghe thấy có tiếng chân người lên núi, vội đưa mắt nhìn liền kêu “Ối chà” một tiếng, rồi mỉm cười kêu gọi:
- Lệnh Hồ cô nương tới đây thực may mắn quá, mau lại đây để lão phu giới thiệu. Vị này là Thái Thất Tiều Phu Sử Phác đấy.
Sở Sở vẻ mặt rất cung kính vái chào Sử Phác xong, liền hỏi Vân Đình rằng:
- Lão tiền bối, Sở Sở nghe tiểu tỳ Thanh nhi gặp tai ách được lão tiền bối cứu chữa cho. Bây giờ Thanh nhi có còn ở đây không?
Vân Đình ngạc nhiên hỏi lại:
- Hiện giờ Nhiếp cô nương đang nằm ngủ ở trong Thiên Phong Tiểu Trúc của Sử huynh, sao Lệnh cô nương lại được tin này như vậy?
Sở Sở đưa mắt nhìn Thiên Phong Tiểu Trúc của Sử Phác mới xây xong một cái, không trả lời câu hỏi của Vân Đình, mà chỉ cau mày lại thất kinh hỏi tiếp:
- Thanh nhi vẫn còn đang ngủ sao, chả lẽ có vị thần y cái thế như lão tiền bối cứu chữa cho mà vẫn chưa lành mạnh hay sao?
Vần Đình bẽn lẽn đáp:
- Nhiếp cô nương bị thương quá nặng, trong tay của lão phu lại không có linh đơn kỳ dược, tuy nhờ chút y đạo, gượng cứu chữa cho Nhiếp cô nương tạm thoát chết, nhưng còn muốn chữa cho cô ta lành mạnh hẳn, thì phải đợi chờ một thời gian khá lâu.
Động lòng thương Tiểu Thanh, Sở Sở vội đứng dậy đỡ lời:
- Tiểu bối xin mạn phép vào thăm Thanh nhi xem sao đã.
Vân Đình xua tay ngăn cản và nói tiếp:
- Nhiếp cô nương vừa uống xong thuốc, lão phu lại dùng Thái ất chân khí giúp nàng dẫn khí quy nguyên, cô ta mới ngủ yên được như vậy. Lúc này không nên đánh thức cô ta dậy. Lệnh Hồ cô nương hãy ở đây ngồi chơi.
Thấy ông ta nói như vậy, Sở Sở đành phải cố trấn tĩnh và ngồi xuống ở đó đợi chờ, Vân Đình mỉm cười hỏi:
- Sao Lệnh Hồ cô nương lại biết Nhiếp cô nương ngộ nạn ở Tung Sơn?
Lúc này Sở Sở mới nghĩ tới mình chỉ mải quan tâm đến Tiểu Thanh, quên cả trả lời Vân Đình, nàng ngượng đến mặt đỏ bừng, vội đứng dậy vái và đáp:
- Tôi nghe Hách Liên Anh với Âm Tố Mai nói mới hay tin này.
Sử Phác mỉm cười xen lời hỏi:
- Lệnh Hồ cô nương gặp hai hồng phấn ma đầu ấy ở đâu?
Sở Sở kêu ủa một tiếng, nhìn Vân Đình hỏi:
- Có phải Liễu lão tiền bối chỉ điểm cho Liên Anh với Tố Mai đi núi Thục Ngưu kiếm tôi đấy không?
Vân Đình giật mình kinh hãi đáp:
- Lệnh Hồ cô nương đã gặp Tố Mai ở trong núi Phục Ngưu thật ư?
Sở Sở gật đầu, Vân Đình nhìn Sử Phác lắc đầu, thở dài nói:
- Sử huynh xem đấy, việc đời lại có sự ngẫu nhiên đến thế được. Đệ nói dối Tố Mai là đã gặp Hồ cô nương ở núi Phục Ngưu ngờ đâu Lệnh Hồ cô nương ở trong núi Phục Ngưu thật.
Sử Phác cũng lấy làm kinh ngạc, nhìn Sở Sở hỏi:
- Lệnh Hồ cô nương đã gặp Tố Mai, chắc trận long tranh hổ đấu ấy thế nào cũng kinh trời động đất phải không?
Sở Sở lắc đầu đáp:
- Lúc ấy tôi đang cứu chữa cho Thôi lão tiền bối, nên chưa được gặp Tố Mai với Liên Anh, chỉ có Hồng nhi gặp họ thôi, nhưng đôi bên không hề đánh nhau nửa thế.
Vân Đình, Sử Phác đều giật mình kinh hãi, Vân Đình lại hỏi Sở Sở tiếp:
- Sao Nam Nhạc Thần Ấu Thôi Ngọc cũng có mặt ở trên núi Phục Ngưu ư?
Tại sao bà ta lại bị thương?
Sở Sở liền kể chuyện đã xảy ra ở trên núi Phục Ngưu cho hai người nghe.
Nghe xong Vân Đình thở dài một tiếng, nói với Sử Phác tiếp:
- Sử huynh xem đấy, bây giờ quần tà ở Tây Nhạc liên hiệp với Thế Ngoại bát hung định nuốt các môn phái để xưng bá võ lâm đã rất hiển nhiên, nên trận đấu ở Bạch Long Đôi vào Tết Thanh Minh sang năm rất quan trọng. Chúng ta là những người có ý phù trì chính nghĩa giang hồ, thì phải sớm liên lạc với nhau, chuẩn bị trước mới được, chứ đừng rời rạc như chậu cát nữa.
Sử Phác mỉm cười đáp:
- Tuy xưa nay Tung Sơn tam hữu chúng tôi không có ý tranh danh cầu thắng ở trên giang hồ, nhưng nay vì sự hưng suy của chính tà trong võ lâm, tất nhiên chúng tôi không thể nào khoanh tay đứng yên được nữa.
Vân Đình vừa cười vừa đỡ lời:
- Nếu vậy chúng ta phải mau mau viết thư báo tin cho các đồng đạo biết cuộc hẹn ước ở Bạch Long Đôi ngay mới được.
Sử Phác hỏi:
- Do ai ký tên vào những lá thư đó?
Vân Đình mỉm xười đáp:
- Chỉ cần Tung Sơn tam hữu với Thái Sơn song tuyệt năm người liên danh là đủ.
Sử Phác nhìn Sở Sở, mỉm cười nói tiếp:
- Nếu được Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ cô nương đã oai trấn càn khôn ký tên vào trong thơ nữa, thì sự hiệu triệu của chúng ta càng có công hiệu thêm.
- Sở Sở tôi vừa ít tuổi vừa là bề dưới, chỉ đáng nghe lệnh sai khiến của các vị tiền bối thôi, chứ đâu dám được liệt danh với năm vị tiền bối tôn sư như vậy?
Vân Đình vừa cười vừa hỏi:
- Nếu Lệnh Hồ nương nhận lời thì còn gì bằng. Vừa rồi, sở dĩ lão phu không nhắc nhở tới cô nương là chỉ e cô nương nhớ sống thân nay đây mai đó, không chịu ký tên vào đấy thôi.
Mặt đỏ bừng, Sở Sở bẽn lẽn đáp:
- Liễu lão tiền bối nói như vậy càng làm cho Sở Sở tôi thêm hổ thẹn vô cùng.
Tiểu Hồng bỗng nghĩ ra được một kế, rỉ tai Sở Sở khẽ nói:
- Cô nương, sao không nhân lúc này xin Liễu lão tiền bối một ít việc để làm có hơn không?
Sở Sở chưa kịp trả lời, thì Vân Dình nghe thấy, nhìn Tiểu Hồng hỏi:
- Tạ cô nương muốn làm việc gì?
Tiểu Hồng cũng nũng niu đáp:
- Lão tiền bối viết xong lá thư gửi cho Lãnh Trúc tiên sinh lão tiền bối thì để cho thầy trò tiểu bối đem đi.
Vừa rồi thấy Sở Sở nói, Thôi Ngọc bị thương như thế nào, nhưng chưa thấy nhắc nhở tới việc Mộ Quang mất tích một cách kỳ lạ, Vân Đình mỉm cười hỏi:
- Lệnh Hồ cô nương với Tạ cô nương đi Bắc Nhạc hay sao?
Sở Sở đang định trả lời, thì Tiểu Hồng đã giả vây hộ chủ nhân, mỉm cười đáp:
- Liễu lão tiền bối, chủ chúng tôi rất hay ngao du sơn thủy. Huống hồ Lãnh Trúc tiên sinh lão tiền bối là ân sư của Nghiêm tướng công, nên muốn nhân lúc này chủ nhân chúng tôi được đi tới đó bái kiến và thỉnh giáo, như vậy có phải là nhất cử lưỡng tiện không?
Tuy Vân Đình không biết rõ tình hình mất tích của Mộ Quang, nhưng đã sớm biết chuyện Sở Sở rất yêu thương chàng ta, nên ông nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, liền gật đầu đáp:
- Lệnh Hồ cô nương cũng nên đi bái kiến Trà Nhất Minh một phen thật.
Nhưng tính nết của Lãnh Trúc tiên sinh quái lạ lắm, nếu người nào quá cung kính y thì lại bị y chê cười là tầm thường. Nếu đối với y có vẻ kiêu ngạo thì thể nào cũng bị y trách là ngông. Cho nên đối phó với người có tính quái dị như thế rất khó đấy.
Tiểu Hồng gật đầu, hỏi:
- Thầy trò tiểu bối cứ đủ lễ phép, không kiêu ngạo và cũng không đê hèn, như vậy đã được chưa?
Sở Sở hơi hờn giận, trách mắng:
- Hồng nhi không được nói bừa như vậy. Con tưởng làm được như thế là chuyện rất dễ ư?
Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Vân Đình hớn hở:
- Lệnh Hồ cô nương, lão phu chỉ bảo cho cô nương một mánh lới đối phó với Trà Nhất Minh nhé?
Sở Sở mừng rỡ khôn tả, vội cảm ơn ngay. Vân Đình mỉm cười nói tiếp:
- Trà Nhất Minh tính nết kỳ lạ lắm, không ưa người ta tâng bốc mình, nhưng nếu cô nương cao minh hơn y thật, thì y lại vui lòng chịu phục ngay. Cho nên trước khi cô nương thông danh tương kiến Nhất Minh, tốt hơn hết làm như không định tâm biểu diễn mấy môn thần công tuyệt thế hay là thốt ra nhưng đàm luận kinh người thì y sẽ chịu phục ngay.
Tiểu Hồng nghe nói vội xen lời nói với Sở Sở rằng:
- Cô nương, Liễu lão tiền bối đã chỉ điểm cho như vậy, tới khi cô nương gặp Trác lão tiền bối, cứ giả bộ làm như không biết gì hết, để Hồng nhi dùng nghị luận kinh người nói với ông ta mấy câu, rồi lúc ấy cô nương mới hãy giở thần công tuyệt thế ra...
Không đợi chờ Tiểu Hồng nói dứt, Sở Sở quát mắng:
- Ở trước mặt Liễu lão tiền bối với Sử lão tiền bối, sao người dám có thái độ ngông cuồng như vậy? Ngươi có nghị luận kinh người gì mà dám tự phụ như thế?
Sử Phác xua tay, vừa cười vừa xen lời nói:
- Lệnh Hồ cô nương chớ nên trách cứ Tạ cô nương như thế vội. Lão phu với Liễu huynh đều là những người sơn dã, xưa nay vẫn không câu nệ lễ phép. Lão phu cảm thấy Tạ cô nương là người rất thông minh lanh lợi, và có tấm lòng son.
Như vậy, chắc thế nào cũng nghĩ ra được những vấn đề rất kỳ quái làm cho lão già họ Trà không sao trả lời nổi. Lúc ấy y sẽ đối với hai vị như thượng khách ngay.
Tiểu Hổng vừa cười vừa hỏi:
- Có phải Sử tiền bối muốn tiểu bối nghĩ cách dùng những vấn đề đanh đá kỳ quái làm khó dễ Trà lão tiền bối đấy không?
Sứ Phác đáp:
- Xưa nay Nhất Minh vẫn tự phụ bất cứ việc gì của Tam Giáo Cửu Lưu đều biết hết. Sách gì thuộc về thiên lý cũng đều được đọc hết, nhất là về võ công, y chưa phục ai bao giờ cả. Nếu Tạ cô nương hỏi thế nào mà làm cho y không sao trả lời được thì thể nào y cũng coi cô nương như là thượng khách và ân cần xin chỉ giáo ngay.
Sở Sở nghe Sử Phác nói như vậy rất ngạc nhiên, xen lời hỏi:
- Người mà có cá tính như Trà lão tiền bối thì đáng lẽ ông ta phải đi giầy rơm, chống gậy trúc, đi khắp thiên hạ để so tài cao thấp với anh hùng của đương thời mới đúng, nhưng theo chỗ Sở Sở tôi biết, thì Trà lão tiền bối lại ẩn dật ở trong Lãnh Trúc Bình trên núi Hằng Sơn, chứ rất ít đi lại trên giang hồ.
Vân Đình vừa cười vừa đỡ lời:
- Người mà Lệnh Hồ cô nương vừa nói chính là cử chỉ và hành động của Nhất Minh vào hồi trước lúc bốn mươi tuổi. Lúc đó quả là y hào hùng kiêu ngạo lắm, không bao giờ chịu làm người thứ hai trong võ lâm cả.
Sở Sở thấy Vân Đình nói như vậy, liền hiểu ý ngay, vội hỏi:
- Có lẽ sau bốn mươi tuổi, Trà lão tiền bối đã gặp phải một việc gì rất bực mình chăng?
Vần Đình gật đầu, vừa cười vừa đáp:
- Lệnh Hồ cô nương thông minh lắm. Chính năm bốn mươi Nhất Minh đã vấp phải hai việc rất đau lòng, nên từ đó trở đi y chán nản, mới ẩn dật ở trên Hằng Sơn, không muốn đi đâu nữa là thế.
Sở Sở cau mày hỏi:
- Hai nhân vật nào đã làm cho Trà lão tiền bối phải nản trí như thế?
Vân Đình lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Lão phu chỉ biết hai nhân vật đó là một chính một tà thôi, chứ không biết thân phận và tên họ của những người ấy.
Nói tới đó, ông ta sực nghĩ tới một việc, nhìn mặt Sở Sở mỉm cười hỏi:
- Nghe cô nương nói, Thôi Ngọc bị thương và nhiễm độc rất nặng, sao trong một thời gian ngắn mà cô nương lại chữa cho bà ta lành mạnh ngay, chả hay...
Sở Sở xua tay đỡ lời:
- Tiểu bối làm gì có bản lãnh ấy. Đó là nhờ có ba giọt Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ với ba viên Ứng Bao Nguyên Đơn đó thôi.
Vân Đình thất kinh, la lớn:
- Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ với Vạn Ứng Bảo Nguyên Đơn là của Thiên Tâm Nữ Sĩ Thạch Vô Cấu, một tuyệt thế cao nhân ẩn dật ở trong Thiên Tâm cốc bí mật chế luyện thành.
Sở Sở gật đầu đỡ lời:
- Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ quả thật là của Thiên Tâm Nữ Sĩ Thạch Vô Cấu tặng cho, còn Vạn Ứng Bảo Nguyên Đơn là của Thạch Vô Sầu, em gái của bà ta tặng cho đấy.
Vân Đình cả kinh, vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Sao Lệnh Hồ cô nương lại gặp được chị em nhà họ Thạch như vậy? Duyên phận này thật là hiếm lắm.
Sở Sở liền kể lại chuyện trước cho Vân Đình với Sử Phác nghe. Nghe xong, Vân Đình mỉm cười nói tiếp:
- Nếu trong người cô nương có hai vật báu ấy, lão phu dám cam đoan chỉ ba ngày sau là Tiểu Thanh cô nương có thể theo cô nương đi Hằng Sơn được ngay.
Sở Sở nghe nói cả mừng, vội hỏi lại:
- Liễu lão tiền bối, bây giờ tôi có thể vào thăm Tiểu Thanh được chưa?
Vân Dình gật đầu đáp:
- Có lẽ cô ta còn chưa lai tỉnh đâu nhưng đã có hai thứ linh dược ấy thì cho cô ta sớm được uống chút nào hay chút ấy.
Nói xong ông ta đứng dậy, cùng Sử Thác dẫn Sở Sở với Tiểu Hồng vào trong Thiên Phong Tiểu Trúc, một căn nhà cổ kính tao nhã và sạch sẽ không có chút bụi bậm nào hết.
Quả nhiên Tiểu Thanh đang ngủ say ở trên giường vẫn chưa lai tỉnh.
Sở Sở thấy Tiểu Thanh gầy gò hơn trước nhiều, sắc mặt rất nhợt nhạt, mới biết nữ tỳ cưng của mình bị thương quá nặng, liền động lòng thương, ứa nước mắt như muốn khóc.
Tiêu Hồng đã sụt sùi khóc, dùng áo lau chùi nước mắt, rồi liếc nhìn Vân Đình. Hiểu ý ngay Vân Đình gật đầu nói:
- Cô nương cứ việc gọi Nhiếp cô nương dậy đi, để cô ta được trông thấy hai vị, trong lòng thế nào cũng rất mừng rỡ.
Tiều Hồng nghe nói vội cúi xuống ghé vào tai Tiểu Thanh khẽ gọi:
- Thanh tỷ, Thanh tỷ!...
Nàng gọi luôn mấy tiếng, Tiểu Thanh từ từ mở mắt ra nhìn.
Tiểu Thanh thấy Tiểu Hồng đang cúi xuống bên mình kêu gọi vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, với giọng run run hỏi lại:
- Hồng muội! hiền muội!... Ở đâu tới thế? Cô nương... đâu...
Sở Sở nghe thấy trung khí của Tiểu Thanh rất yếu ớt như vậy, hiển nhiên nội tạng bị thương rất nặng, cũng phải ứa nước mắt ra, gượng cười:
- Thanh nhi, cô nương ở đây.
Tiểu Thanh ngước mắt lên nhìn khẽ gọi một tiếng “Cô nương”, hai mắt ứa lệ và miệng lộ nụ cười rất rầu rĩ.
Sở Sở biết Tiểu Thanh muốn kể cho mình hay tại sao bị thương như vậy, vội xua tay ngăn cản và đi tới cạnh giường ngồi xuống mỉm cười nói:
- Thanh nhi đừng có nói vội, cô nương có mang theo linh dược của Thiên Tâm Nữ Sĩ tặng cho, sẽ đưa cho Liễu lão tiền bối để ông ta châm thuốc cho Thanh nhi uống. Chờ nay mai khỏi rồi, Thanh nhi hãy kể chuyện cho cô nương hay cũng chưa muộn.
Nói xong, nàng móc túi lấy ngay Ích Nguyên Nhũ với Bảo Nguyên Đơn ra cho Vân Đình sử dụng.
Vân Đình cầm hai vị linh dược ấy lên xem qua, thăm mạch cho Tiểu Thanh một lần nữa, mới cho nàng uống hai viên Bảo Nguyên Đơn và hai giọt Ích Nguyên Nhũ.
Chờ Tiểu Thanh uống thuốc xong, Vân Đình lại vuốt vào Hắc Điểm Thùy Huyệt của nàng để cho nàng ngủ tiếp, thì thuốc mới chóng linh nghiệm.
Thấy Tiểu Thanh đã ngủ say, mọi người mới đi ra bên ngoài, vừa đi Tiểu Hồng vừa khẽ hỏi Vân Đình rằng:
- Liễu lão then bối chỉ cho Thanh Tỷ của tiểu bối uống có hai viên Bảo Nguyên Đơn với hai giọt Ích Nguyên Nhũ, như vậy đã đủ rồi ư?
Vân Đình vừa cười vừa đáp:
- Đủ rồi, đủ rồi! Cũng giờ này ngày mai lão phu cam đoan giao trả Tiểu Thanh tỷ tỷ rất khỏe mạnh cho cô nương luôn.
Tiểu Hồng nói tiếp:
- Xem như vậy vết thương của Thanh tỷ còn nặng hơn của Thôi lão tiền bối nhiều, mà Thôi lão tiền bối còn uống tới ba viên linh đơn với ba giọt Ích Nguyên Nhũ đấy.
Vân Đình liếc mắt nhìn Sở Sở, rồi thất cười nói:
- Đó là do chủ nhân của cô nương nóng lòng cứu chữa và chưa rõ công dụng của hai thứ linh dược, mới hên cho Thôi lão bà như vậy. Thực là bà ta nhân họa đắc phúc có khác, bỗng tự dưng được tăng thêm rất nhiều công lực.
Sở Sở nghe nói, vội hỏi Vân Đình:.
- Liễu lão tiền bối, Ích Nguyên Nhũ có tất cả mười giọt, vì cứu chữa cho Thôi lão tiền bối với Thanh nhi đã dùng mất một nửa, còn lại năm giọt ấy xin tặng lão tiền bối.
Vân Đình xua tay đáp:
- Không phải lão làm bộ làm phách đâu. Sự thực thì thầy lang nào trông thấy linh dược hãn hữu chả muốn giữ lấy để đề phòng cứu chứa bệnh nhân? Nhưng cô nương định tặng cả năm giọt như vậy lão không dám nhận đâu.
Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Sở Sở hỏi tiếp:
- Hay là tiểu bối tặng ba viên Bảo Nguyên Đơn với hai giọt Ích Nguyên Nhũ cho lão tiền bối nhé?
Vân Đình gật đầu đáp:
- Lão xin thay mặt bệnh nhân vị lai cám ơn Lệnh Hồ cô nương trước.
Sở Sở vội lấy ba viên linh đơn với hai giọt linh nhũ ra đưa cho Vân Đình.
Sáng ngày hôm sau Tiểu Thanh đã tỉnh táo rồi, chỉ bộ mặt hơi gầy một chút thôi.
Tiểu Hồng thấy Tiểu Thanh đã đi lại như người thường rồi, liền nói với Vân Đình rằng:
- Lão tiền bối, Thanh tỷ đã lành mạnh rồi, xin lão tiền bối viết thư cho Lãnh Trúc tiên sinh lão tiền bối đi Vân Đình biết thầy trò Sở Sở đang nóng lòng đi Bắc Nhạc, nên dùng danh nghĩa của Thái Sơn song tuyệt với Tung Sơn tam hữu viết lá thư mời Lãnh Trúc tiên sinh đến Tết Thanh Minh sang năm cùng đi Bạch Long Đôi để cùng trừ tà vệ đạo.
Ba thầy trò Sở Sở cầm lấy lá thư và cáo từ Vân Đình với Sử Phác đi Bắc Nhạc ngay.
Trong khi đi đường, Tiểu Thanh kể hết chuyện của mình cho Sở Sở hay. Vì thấy Tiểu Thanh đi khắp đây đó tìm kiếm Mộ Quang rất vất vả, lại còn bị thương nặng như vậy Sở Sở không tiện trách mắng ngay, mà chỉ mỉm cười nói:
- Mọi khi Thanh nhi thận trọng hơn Hồng nhi nhiều, tại sao khi gặp Tố Mai một kình địch lợi hại như thế mà lại thiếu bình tĩnh như vậy?
Mặt đỏ bừng Tiểu Thanh cúi đầu xuống không dám nói gì.
Sở Sở nói tiếp:
- Theo sự ước đoán của cô nương thì công lực của Thanh nhi còn kém Hách Liên Anh trên ba thành.
Tiểu Thanh bẽn lẽn đáp:
- Cô nương ước đoán rất đúng.
Sở Sở vẫn ôn tồn nói tiếp:
- Thanh nhi thử nghĩ xem, con dùng Cuồng Phong cửu thức của cô nương đã dọa nạt được Liên Anh, khiến y thị phải e dè không dám dở hết hơi hết sức ra đấu với con, vì thế con mới đấu được với y thị hàng trăm hiệp mà không bị thua là thế.
Còn Tố Mai thấy con chống đỡ nồi trăm hiệp cua Liên Anh, không dám coi thường, nên y thị vừa ra tay đã giở toàn lực ra tấn công.
Tiểu Thanh càng hổ thẹn thêm cúi đầu xuống đáp:
- Không hiểu tại sao, lúc ấy Thanh nhi lại hồ đồ đến như thế? Không những không nghĩ tới điểm đó, trái lại Thanh nhi còn tưởng lầm tài ba của Liên Anh chỉ có thế thôi, nên đối với Tố Mai mới hơi coi thường một chút.
Sở Sở vừa cười vừa nói tiếp:
- Có lẽ vì số của Thanh nhi phải bị tai kiếp ấy, nên lúc bấy giờ đầu óc mới hồ đồ như vậy. Bây giờ con thử nghĩ xem, nếu đấu với Tố Mai thì con phải sử dụng phương pháp gì?
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp:
- Phái sử dụng Đao La Vô Tượng Thân Pháp của cô nương truyền thụ cho, chuyên môn dùng để chống cường địch mà cầm cự với Tố Mai, rồi tùy cơ ứng biến dùng Cuồng Phong cửu thức để phản công.
Sở Sở gật đầu:
- Nếu lúc bấy giờ Thanh nhi biết dùng cách đối phó, thì dù Tế Mai có công lực cao siêu hơn thế nữa, trong sáu bảy mươi hiệp cũng không làm gì nổi con. Như vậy, con còn thoát khỏi được trận kỳ tai họa cũng không biết chừng.
Nói tới đó, nàng đưa mắt nhìn Tiếu Hồng trầm giọng nói tiếp:
- Hồng nhi, không phải cô nương truy cứu việc cũ đâu. Đây chỉ là kiểm thảo qua loa để làm bài học sau này đấy thôi. Con để ý nghe và phải nhớ cho kỹ để lần sau biết được mà thi hành như vậy.
Tiểu Hồng chẩu môi làm nũng đáp:
- Cô nương thiên vị lắm, Thanh tỷ đã làm lầm việc như vậy, cô nương lại không khiển trách Thanh tỷ trái lại chỉ nói Hồng nhi thôi.
Thấy thái độ của Tiểu Hồng như đứa con nít làm nũng vậy, Sở Sở với Tiểu Thanh không sao nhịn được đều phì cười ngay.
Tiểu Thanh sực nghĩ tới mình đi Hằng Sơn không gặp Lãnh Trúc tiên sinh với Mộ Quang, bèn nói với Sở Sở rằng:
- Cô nương, trước khi đi Tung Sơn, Tiểu Thanh đã đi Bắc Nhạc Hằng Sơn rồi.
Nhưng khi Thanh nhi lên tới đó, không những không thấy Nghiêm tướng công đâu mà cả Trà lão tiền bối cũng không có mặt tại đó nốt.
Tiểu Hồng mỉm cười xen lời:
- Thanh tỷ, cô nương đã tính toán mọi việc rất chu đáo rồi, nên nhận thấy Nghiêm tướng công đã bị Trà lão tiền bối tìm thấy mà dẫn đi, chứ không phải mất tích một cách thần bí đâu. Cho nên gần đây Thanh tỷ lên Hằng Sơn thì vừa gặp lúc Trà lão tiền bối đi Băng Hồn cốc. Vì vậy Thanh tỷ mới không gặp người nào là thế.
Tiểu Thanh nhận thấy Tiểu Hồng nói như vậy rất có lý nên không nói năng gì nữa. Thế rồi ba thầy trò tiếp tục đi về phía Bắc Nhạc.
Khi tới Hằng Sơn, Tiểu Hồng liền hỏi Sở Sở rằng:
- Thưa cô nương, chúng ta có nên theo kế hoạch ấn định mà hành sự không?
Sở Sở mỉm cười gật đầu. Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương với Hồng muội đã định sẵn được kế gì thế?
Sở Sở vừa cười vừa đáp:
- Vì tính nết của Trà lão tiền bối khó đo lường lắm, chỉ e khi gặp ông ta vừa lúc ông ta đang bực mình làm cho thầy trò mình mất mặt, như vậy làm sao mà gặp được Nghiêm tướng công. Vì thế cô nương mới quyết định chia thành hai nhóm người lên Lãnh Trúc Bình, để cho hai chị em con lên điều tra giọng nói của Trà lão tiền bối trước, rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau, chờ tới lúc nào thích đáng, thì cô nương mới vào yết kiến lão tiền bối ấy.
Tiểu Thanh gật đầu đỡ lời:
- Phương pháp này rất hay. Nếu vậy mời cô nương hãy đợi chờ ở trong rừng thông, để chị em Thanh nhi lên trên Lãnh Trúc Bình trước.
Sở Sở lại dặn bảo hai người rằng:
- Hai con phải cẩn thận mới được!.
Nói xong nàng lẻn ngay vào trong rừng thông để đợi chờ.
Tiểu Thanh với Tiểu Hồng giở hết tốc lực khinh công ra tiến thẳng lên Lãnh Trúc Bình.
Chỉ nghe thấy cái tên Lãnh Trúc Bình, người ta cũng biết đó là một bãi đá rộng, trên đó mọc những cây Thủy Trúc, nhưng Tiểu Thanh với Tiểu Hồng xuyên qua một khu rừng trúc, thì đã tới Lãnh Trúc Bình, chỉ thấy ngoài rừng trúc ở trước mặt, có treo một tâm bảng thực lớn, trên đề những chữ như sau:
“Lãnh Trúc chủ nhân tạ tuyệt ngoại khách (Tất cả giang hồ trên võ lâm xin đừng tiến vào trong rừng)”
Tiểu Thanh trông thấy tấm bảng ấy, đã cau mày lại, nhưng Tiểu Hồng làm như không trông thấy gì, cứ giắt tay Tiểu Thanh tiến thẳng vào bên trong rừng trúc.
Tiểu Thanh thấy thế mỉm cười hỏi:
- Hồng muội không trông thấy tấm bảng treo ở ngoài rừng hay sao? Chủ nhân của Lãnh Trúc Bình tạ tuyệt khách ngoài, không hoan nghênh...
Nàng chưa nói dứt, Tiểu Hồng đã cười khẩy luôn mồm và lớn tiếng đáp:
- Tiểu muội không tin Lãnh Trúc Bình này lại có chủ nhân. Nơi đây là của ông ta đã tốn kém mua được hay là cũng như Trần Bát lão tồ xưa kia đánh một ván cờ mà thắng được Bắc Nhạc Hằng Sơn.
Tiểu Thanh biết Tiểu Hồng nói như thế là cốt ý muốn khiêu khích với Lãnh Trúc tiên sinh, nên nàng mỉm cười nói tiếp:
- Hồng muội không được vô lễ như thế. Địa thế của Lãnh Trúc Bình này u tuyệt như vậy, chắc chủ nhân của nơi đây phải là một kỳ khách tuyệt đời chứ không sao...
Nàng vừa nói tới đó, trong rừng đã có giọng nói lạnh lùng nói vọng ra rằng:
- Trẻ con vô tri có khác, tuy lão phu chưa có thể gọi là tuyệt vời kỳ thánh, nhưng hai người tưởng muốn xuyên qua được khu rừng trúc này dễ dàng lắm phải không?
Tiểu Hồng mỉm cười đáp:
- Khu rừng trúc nho nhỏ này thì có gì là lạ lùng, giỏi lắm trong đó có Bát Quái Cửu Cung trận pháp là cùng. Những trận pháp này chưa chắc đã làm khó dễ nổi chị em chúng tôi.
Vừa nói nàng vừa thủng thẳng đi vào trong rừng trúc có trận pháp rất huyền ảo do chủ nhân khổ công bố trí nên.
Sở Sở là người học hỏi rất rộng, bất cứ thiên văn địa lý, kinh sử văn học, nàng đều có mức độ rất cao. Xưa nay nàng rất cưng hai nữ tỳ Thanh, Hồng này, cho nên lúc nhàn rỗi vẫn dạy cả văn võ hai môn cho hai nữ tỳ. Vì vậy Tiểu Thanh với Tiểu Hồng, ngoài võ công khá cao siêu ra, lại còn học hỏi được mấy thành cầm, kỳ, thi, họa, đờn địch, ca, phú và cả binh học, trận pháp vân vân nữa.
Tiểu Hồng biết rõ người vừa lên tiếng nơi đó chính là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh. Nhưng nàng vẫn cố làm như không hay biết, mà kêu “Ối chà” một tiếng, cười khúc khích nói với Tiểu Thanh rằng:
- Thanh tỷ, thảo nào người tự nhận chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này ăn nói ngông cuồng như thế. Quả thực trận pháp bố trí trong rừng quá cao minh, chứ không phải là trận pháp thông thường mà chúng ta vẫn thấy.
Nàng nói vừa dứt, trong rừng trúc lại có mấy tiếng cười khẩy vọng ra.
Tiểu Hồng lớn tiếng nói tiếp:
- Chủ nhân Lãnh Trúc Bình chớ nên đắc trí như thế vội, để tôi xem kỹ lại, hoặc giả tôi có thể nhận ra được trận pháp này cũng chưa chừng.
Người trong rừng đáp:
- Con nhỏ đừng có nằm mơ như thế nữa. Nếu hai người nhận ra được trận pháp của lão phu bố trí, thì lão phu sẽ tặng cho mỗi người một khúc Âm Trầm bảo trúc.
Tiểu Hồng lại cười khanh khách nói với Tiểu Thanh tiếp:
- Thanh tỷ nghe thấy chưa, chúng ta đến du ngoạn Bắc Nhạc này đã có thu hoạch rồi đây. Nghe nói Âm Trầm bảo trúc là một vật báu của nhân gian không sợ lửa mà cũng không sợ gì đao kiếm chém gãy, nếu dùng làm khí giới cũng sắc bén không kém gì đao kiếm, hay bút côn, thực linh diệu lắm.
Tiểu Thanh vội đỡ lời:
- Hồng muội chớ nên mừng rỡ như thế vội. Trận pháp này rất huyền ảo khó biết. Nó giống như Càn Khôn Lục Hợp trận, lại giống như Giới Tử Vi Trần trận, lại còn giống Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận...
Nàng chưa nói dứt, thì người ở trong rừng hình như kinh ngạc đã khẽ buột miệng kêu “Ủa” một tiếng.
Tiêu Hồng đã sớm nhận ra được trận pháp đó là trận pháp gì rồi, sở dĩ nàng cố ý vấn đáp với Tiểu Thanh như thế là để tỏ ra mình uyên bác đó thôi.
Lúc này nàng nghe thấy Tiểu Thanh nói đến Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận, liền nũng nịu và đỡ lời:
- Thanh tỷ đừng có đoán nữa, tiểu muội đã nhận được trận pháp của khu rừng trúc này rồi, chính là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận đấy.
Tiểu Thanh cố ý nói tiếp:
- Hồng muội đã nhận định kỹ chưa?
Tiểu Hồng đáp:
- Nhất định là phải đúng rồi. Chị em chúng ta cứ theo Âm Dương diệu lý của Thái Cực Lưỡng Nghi thông hành trận pháp, tiến thẳng vào Lãnh Trúc Bình để xin chủ nhân của Lãnh Trúc Bình là một vị khá kiêu ngạo và cũng khá khẳng khái lấy hai mẩu Âm Trầm bảo trúc đã.
Tiểu Thanh thất cười đỡ lời:
- Hồng muội chớ nên quấy nhiễu như thế. Chúng ta không quen biết chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này bao giờ, sao tiện hỏi người ta lấy bảo vật như thế?
Tiểu Hồng vừa cười vừa đáp:
- Sao lại không lấy? Lời nói của trượng phu bốn ngựa cũng không sao bì kịp, nhân vật của võ lâm đã hứa hẹn với ai là không bao giờ nuốt lời hứa hết. Có khi nào chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này lại không chịu cho vật báu ấy cho chị em chúng ta?
Người trong rừng nghe tới đó, liền gượng cười xen lời nói:
- Hai con nhỏ cứ yên tâm, Âm Trần bảo trúc lúc nào cũng có sẵn, hai người cứ vào bên trong mà lấy đi.
- Xin tuân lệnh, Thanh tỷ chúng ta đi vào trong rừng đi.
Thế rồi hai nàng Thanh, Hồng căn cứ vào điệu lý của Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận mà tiến thẳng vào trong Lãnh Trúc Bình.
Lãnh Trúc Bình là một bãi đá rộng chừng mấy mẫu, trên bãi đá chỉ có mấy căn nhà lá với mấy cái thác nước ở trên sườn núi đổ xuống thôi. Ngoài ra chung quanh bãi đá còn có trồng hàng vạn cây Thủy Trúc.
Bên phía Đông của bãi đá chỗ gần rừng trúc, có một cây thông cổ thụ, dưới gốc cây có bầy bàn đá, ghế đá. Một văn sĩ trông như một vị thần tiên đang ngồi ở cạnh bàn.
Tiểu Thanh, Tiểu Hồng biết văn sĩ ấy chính là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình và cũng là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh, ân sư của Nghiêm Mộ Quang, tôn chủ của phái Bắc Nhạc.
Theo tuổi tác của Lãnh Trúc tiên sinh, thì lúc đó ông ta phải trên sáu mươi và đã gần bảy mươi, nhưng lúc bấy giờ trông mặt ông ta lại chỉ như người trung niên tuổi trạc bốn mươi thôi. Nếu người không biết rõ lai lịch, thế nào cũng tưởng Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh với Nghiêm Mộ Quang là hai anh em chớ không phải là hai thầy trò.
Tiểu Hồng giả bộ không biết thân phận của đối phương, thủng thẳng đi tới nũng nịu cười và hỏi:
- Ngài có phải là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình đấy không?
Lãnh Trúc tiên sinh thấy Tiểu Thanh, Tiểu Hồng đều có phong hoa thần thái hơn người, cho nên cũng phải để ý nhìn mấy lượt, rồi mới gật đầu đáp:
- Lão phu nhận thấy chính lão phu là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình. Còn hai người cảm thấy không phục phải không?
Tiểu Hồng tủm tỉm cười đáp:
- Chưa tới Lãnh Trúc Bình quả tình cảm thấy có chút không phục, nhưng khi vào tới Lãnh Trúc Bình thì ý nghĩ không phục đó đã nhạt và tiêu tan mất rồi.
Lãnh Trúc tiên sinh có vẻ thắc mắc, vội hỏi lại:
- Sao lại thế?
Tiều Hồng chỉ tay vào hàng vạn cây trúc trồng ở bốn chung quanh vừa cười vừa đáp:
- Tôi không phải là kẻ mù, mà cũng phải là ngốc tử. Hàng vạn cây trúc mọc ở quanh Lãnh Trúc Bình một nửa là nó tự mọc, một nửa thì do nhân công trồng nên. Phần nửa mọc thiên nhiên tôi không nói làm chi. Còn một nửa của nhân công, tất nhiên là do đích tay ngài trồng rồi. Lại có thêm mấy căn nhà lá cùng hoa cây cỏ đá, bố trí một cách rất u nhã đặc biệt. Trong rừng lại bầy Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đai Nguyên trận càng tốn nhiều công phu thêm. Cho nên chị em chúng tôi mới xóa bỏ ý nghĩ không phục ấy đi. Nhận thấy ngài đã có công trồng trọt thì phải có thu hoạch như vậy dù ngài có tự nhận là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này, như thế cũng không phải là quá đáng.
Nhất Minh nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy lắc đầu gượng cười. Đảo ngược đôi ngươi một vòng Tiểu Hồng vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Thưa ngài, trận pháp bầy ở trong rừng trúc đó có phải là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận pháp đấy không?
- Cô nương đoán rất đúng.
Tiểu Hồng giơ chiếc tay ngọc nho nhỏ ra, vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Ngài đã cho là chúng tôi đoán đúng, thì ngài phải giữ theo lời đã hứa, ban cho chúng tôi hai mẩu Âm Trầm bảo trúc chứ?
Nhất Minh chỉ tay vào một cây trúc cao một cách đặc biệt ở trong rừng trúc mà đáp:
- Âm Trầm bảo trúc chả ở chỗ kia là gì, hai người có thể tự ra mà lấy đi.
Tiểu Hồng nhìn theo về phía dó, thấy cây trúc ấy lớn khác thường, tuy cao hơn sáu trượng, trông chỉ như thứ trúc thường thôi. Cho nên nhìn xem, nàng có vẻ hồ nghi không hiểu Lãnh Trúc tiên sinh bảo mình tự đi lấy như thế có ý nghĩa gì?
Tiểu Hồng đang hồ nghi, thì Tiểu Thanh đã cười và nói với Nhất Minh rằng:
- Chủ nhân Lãnh Trúc Bình thông minh thực. Hai đoạn Âm Trầm bảo trúc cắm lên trên một cây trúc thường. Quả thực là giấu một cách rất huyền diệu, trừ phi người nào biết rõ nguyên nhân, hay là được ngài cho hay chứ không thì ai cũng tưởng đó chỉ là hai mẩu trúc thường thôi, chứ không ai để ý tới cả.
Nàng vừa nói xong, đã phi nhân lên trên cao bốn trượng, dùng hai bàn tay đè trống không một cái, người lại phi lên trên cao, tới chỗ ngang với đầu cây trúc, nàng mới chìa tay ra nhẹ nhàng lấy hai mẩu trúc, rồi lượn một vòng, co chân lại đạp ra tuột cái, trông không khác gì phượng hoàng bay lượn, dáng điệu đẹp tuyệt, khi xuống tới mặt đất lại đứng về chỗ cũ không sai một ly một tý nào.
Tiểu Thanh biểu diễn khinh công đã giở toàn lực ra thi thố, tất nhiên thân pháp của nàng phải rất kinh người, khiến Lãnh Trúc tiên sinh cũng phải ngẩn ra.
Tiểu Hồng cười khanh khách nói tiếp:
- Vị chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này hình như có vẻ kiêu ngạo lắm, sao lại cứ nhìn chị em chúng tôi như thế? Chẳng lẽ môn khinh công Chư Thiên Hoa Vũ Tán Trần Hoàn của Thanh tỷ tôi quá tầm thường hay sao?
Mặt đã bớt vẻ lạnh lùng, Nhất Minh mỉm cười gật đầu đáp:
- Hai người có công lực như vậy lão phu có tặng cho hai mẩu Âm Trầm bảo trúc cũng không đến nỗi tặng cho người một cách oan uổng.
Nói xong ông ta liếc nhìn Tiểu Thanh với Tiểu Hồng và thủng thẳng nói tiếp:
- Hai người còn nhỏ ít tuổi như vậy, võ công cao siêu như thế, chả hay là môn hạ của phái nào?
Tiểu Thanh với Tiểu Hồng thấy ông ta hỏi như vậy đều kinh ngạc, vì hai nàng biết Lãnh Trúc tiên sinh tuy không bước chân ra ngoài giang hồ giao thiệp với ai, có lẽ chưa biết tên của chủ nhân mình là Xà Khiết mỹ nhân với tên tuổi của chị em mình. Nhưng thể nào Mộ Quang chả nói cho sư phụ hay những tình hình đã xảy ra ở trên giang hồ vào hồi gần đây?
Nhất là hai người một mặc áo xanh, một mặc áo đỏ, tuổi tác và mặt mũi cứ để nguyên như vậy chứ không hề hóa trang hay giấu diếm, thì có khác gì là đã treo hai cái nhãn hiệu lên trước ngực để tự giới thiệu hay sao?
Nên đáng lẽ Nhất Minh vừa trông thấy đã biết rõ chị em mình là ai rồi, tại sao ông ta lại còn hỏi lai lịch như thế?
Tiểu Hồng rất hồ nghi, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Thanh rồi mới mỉm cười trả lời Nhất Minh rằng:
- Chúng tôi không thuộc Võ Đang, không thuộc Thiếu Lâm, không thuộc La Phù, không thuộc Tuyết Sơn càng không phải là người của bất cứ một nhạc nào của Ngũ Nhạc. Cho nên có thể nói là chúng tôi không có tôn phái nào hết.
Nhất Minh vì thấy hai thiếu nữ đẹp tuyệt mà lại rất tinh khôn, cho nên mới hỏi như vậy, nay thấy Tiểu Hồng trả lời như thế, ông ta cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nên lại tủm tỉm cười hỏi tiếp:
- Hai người tuy không có tôn phải, nhưng chẳng lẽ lại không có tên họ hay sao?
Tiểu Hồng vội đáp:
- Quý hồ là người, ai cũng đều có tên họ. Tôi là Tạ Tiểu Hồng, còn Thanh tỷ tôi đây là Nhiếp Tiểu Thanh.
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nhất Minh, để xem thần sắc của ông ta có thay đổi gì không? Ngờ đâu ông ta nghe thấy Tiểu Hồng trả lời như vậy, mặt không lộ vẻ kinh ngạc gì hết, mà vẫn thủng thẳng nói tiếp:
- Với công lực của hai người, thì lẽ ra ở trong võ lâm phải có tên tuổi, nhưng vì có lẽ lão phu đã lâu không để ý đến thế sự nên ngày hôm nay lần đầu tiên mới nghe thấy hai cái tên Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng.
Để ý nhìn thái độ và thần sắc của Lãnh Trúc tiên sinh, Tiểu Hồng thấy ông ta có vẻ nói thực, chứ không có tý gì là khách sáo cả, nên nàng càng hoài nghi thêm, liền nghĩ bụng:
- “Chả lẽ Nghiêm Mộ Quang không phải bị sư phụ bắt về chăng? Bằng không chàng sao lại không nói rõ tao ngộ của mình cho sư phụ hay”?
Chờ Nhất Minh nói xong, Tiểu Hồng lại hỏi tiếp:
- Vì lấy hai cành Âm Trầm bảo trúc, Thanh tỷ tôi đã biểu diễn khinh công để cho ngài xem rồi, còn Tiểu Hồng tôi đã giở tài ba gì ra đâu, sao ngài lại biết võ công tôi luyện tới mức độ nào? Và làm sao ngài lại biết tôi có chút tên tuổi ở trong võ lâm như thế?
Nhất Minh vừa cười vừa đáp:
- Nhiếp Tiểu Thanh đã có công lực cao siêu như thế, thì Tạ Tiểu Hồng có kém đến đâu cũng không thể nào kém Tiểu Thanh mấy. Hơn nữa, nếu người không có kiến thức cao siêu thì làm sao biết được trận pháp của lão phu bố trí ở trong rừng trúc lại là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận cơ chứ?
Tiểu Hồng kêu “Ủa” một tiếng và đỡ lời:
- Ngài phân tách sự việc cao minh thực!
Nhất Minh vừa cười vừa đáp:
- Câu chuyện nho nhỏ như thế này, có khó ước đoán gì đâu?
Trợn to đôi mắt lên, Tiểu Hồng nói tiếp:
- Ngài hãy đừng tự kiêu như thế vội, để tôi hỏi thử ngài một vài vấn đề đã.
Nhất Minh cau mày lại hỏi:
- Ngươi muốn hỏi lão phu việc gì thế? Là thiên văn địa lý hay chư tử bách gia? Là đàn, địch hay cầm kỳ thi họa?
Không chờ đợi ông ta nói dứt, Tiểu Hồng đã vội cướp lời:
- Không phải, không phải tôi không dám thử thách nhưng trò nghề của tao nhân mặc khách ấy...
- Có phải ngươi muốn thử thách quyền chưởng, ám khí, chân khí nội lực và cung tên đao mã phải không?
Vẫn xua tay Tiểu Hồng đáp:
- Người lại đoán sai rồi. Vì tôi thấy người rất tinh xảo về môn phân tách, nên để cho người phân tách một việc.
Nhất Minh lại hỏi tiếp:
- Việc gì thế? Cô nương cứ nói ra cho lão phu nghe xem?
Tiểu Hồng chỉ Tiểu Thanh và nói tiếp:
- Người thử phân tách xem chị em chúng tôi đến đây ngẫu nhiên du ngoạn Hằng Sơn, hay là đặc biệt tới Bắc Nhạc này?
Nhất Minh trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Hai người không phải đến đây du sơn, mà hình như là có việc gì tới đây thì phải?
Tiểu Hồng vừa cười vừa đỡ lời:
- Cụ giỏi lắm! Lần này cụ đoán đúng đấy. Nhưng tôi vẫn còn có chuyện khác để cụ đoán thêm. Cụ thử đoán xem chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này làm gì?
Nhất Minh lắc đầu gượng cười đáp:
- Phạm vi của vấn đề này lớn rộng quá, làm sao mà phân tách nổi? Nhưng đại khái mà nói, thì hai cô nương lên đây là để tìm kiếm người.
Tiểu Hồng nũng nịu cười và đỡ lời:
- Cụ nói đúng đấy. Chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này quả thực là để tìm kiếm người. Nhưng là tìm kiếm một tên đại hồ đồ chỉ biết đạo danh và dối đời thôi.
Thấy Tiểu Hồng tinh quái một cách đáng yêu, Nhất Minh mỉm cười hỏi tiếp:
- Tên đại hồ đồ mà cô nương định tìm kiếm đó là ai thế?
Tiểu Hồng vừa cười vừa đáp:
- Vì không tìm thấy người nên chúng tôi đang muốn thỉnh giáo cụ. Vì người đại hồ đồ ấy có chút liên quan tới cụ.
Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Có chút liên quan với lão phu ư?
Làm ra vẻ nghiêm nghị, Tiểu Hồng gật đầu đáp:
- Về ngoại hiệu, thì người đó với cụ hơi giống nhau. Tôi chắc cụ thế nào cũng phải biết người đại hồ đồ ấy. Vì cụ là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình mà ngoại hiệu của người đó lại là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh.