Hồi 7
Được rồi lại mất

Mộ Quang thấy Thiên Hùng đã nhận mũi tên của mình rồi, liền chắp tay vái chào, quay người đi luôn. Vừa đi chàng vừa nghêu ngao ca hát bài “Thủy Điệu Ca Đầu” của Tô Đông Pha... Tiếng ca nhỏ dần, và bóng người cũng biến mất dần theo. Chỉ trong nháy mắt, hình bóng của chàng đã mất dạng ở trong đám cát vàng bay mù mịt. Thiên Hùng đứng ngẩn người ra nhìn theo, trong lòng rất hồ nghi. Y thấy Mộ Quang đã đi xa rồi, mới phi thân lên trên lưng con lạc đà mà quay trở về Thiên Tâm trang để trả lời cho Thạch đại phu nhân.
Mộ Quang viết hai câu thơ tỏ vẻ cương quyết dứt tình với Hứa Linh Sa rồi, trong lòng cũng thấy khoan khoái, nhưng trên đâu óc lại bị hai mối nghi vấn đè nặng trĩu.
Mối nghi vấn thứ nhất, là Hứa Linh Sa đã cương quyết giấu tên họ và lại lịch, như vậy tại sao Thạch đại phu nhân vừa nghe thấy Thiên Hùng kể lại câu chuyện mình bắn chim điêu mà đã biết ngay mình là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ Nghiêm Mộ Quang, còn cái tên Gia Cát Lang là tên giả chớ không phải là tên thật, và hình như bà ta đã biết rõ hết tình sử giữa mình với Hứa Linh Sa trước kia vậy.
Nghi vấn thứ hai, không hiểu cái hộp bọc gấm của Thạch đại phu nhân tặng cho, bên trong đựng vật gì? Điều khiến cho người ta khó hiểu nhất là bà ta dặn phải chờ khi nào gặp nguy hiểm mới nên mở ra. Bằng không, phải đợi chờ khi về tới Trung Nguyên mới nên mở. Chả lẽ bên trong đựng vật chí báu gì, sợ mình ở giữa đường mở ra xem, bị người khác dòm ngó, mà vật ấy có thể giúp mình giải thoát được sự nguy hiểm?
Mộ Quang suy nghĩ mãi, riêng có nghi vấn thứ nhất là chàng còn miễn cưỡng nghĩ ra được lý do của nó. Chàng chắc Linh Sa gần gũi Thạch đại phu nhân lâu ngày, hai người rất thân mật coi nhau như chị em ruột thịt, nên Linh Sa mới thổ lộ hết sự thật cho Thạch đại phu nhân hay. Vì thế, ngày hôm nay Thạch đại phu nhân mới đối xử với mình như vậy.
Theo lời nói của Thiên Hùng thì Thạch đại phu nhân chỉ không biết võ thôi, còn y đạo với bói toán lại rất tinh thông. Nhất là thuật Kỳ, Môn Độn, Giáp lại càng tinh xảo lắm. Như vậy, đủ thấy bà ta là một người đàn bà rất thông minh. Nếu bà ta đã là người thông minh như vậy, chắc phải hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của hai câu thơ mà ta đã khắc ở trên mũi tên? Bà ta sẽ nói cho Linh Sa hiểu rõ là ta đã đoạn tuyệt với nàng rồi, và sẽ không bao giờ tiết lộ sự bí mật của nàng. Nàng cứ yên trí thờ chồng nuôi con mà sống cuộc đời an lạc đi.
Đối với nghi vấn thứ nhất, Mộ Quang suy đi xét lại, tuy đã hiểu thấu được khá nhiều, nhưng còn nghi vấn thứ hai thì chàng không thể nào hiểu thấu được một tý gì hết.
Trong khi đi đường, và lòng hiếu kỳ thúc đẩy, có mấy lần suýt tý nữa thì chàng mở cái hộp ra xem, nhưng sau chàng lại cố nhịn, định vào Ngọc Môn quan rồi hãy mở ra để khỏi có chuyện gì xảy ra thì phụ mất lòng tốt của Thạch đại phu nhân.
Chàng cảm thấy đầu óc bối rối vô cùng. Khi đi tới A Nhĩ Kim Sơn, và tới cạnh hồ A Nhã Cách Khổ Mộc Khố Lý thì đã sắp tới sông Hồng Hà rồi. Vì nghĩ tới một người với một việc mà chàng đã phải sao nhãng dần hai mối nghi vấn kia đi.
Người đó tất nhiên là Gia Cát Lang, người em mới kết nghĩa với chàng. Còn việc là bốn câu ca dao mà Thiên Hùng đã tặng cho chàng:
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cửu giác hình
Thần kinh sai bán sách
Hà tất khổ lao tâm”.
(bài thơ này đã tạm dịch như trên)
Trong bốn câu ca đó, tất nhiên chỉ có câu thứ hai và thứ ba là hấp dẫn nhất, vì câu thứ hai hình như nói: cuốn Huyết Thần Kinh ấy giấu trong vật gì hình chín góc, mà vật thể hình chín góc ấy rất khó tìm kiếm.
Câu thứ ba nói: dù có tìm thấy vật thể chín góc rất khó tìm kiếm thấy rồi, và có kiếm thấy cuốn Huyết Thần Kinh ở bên trong, cũng chỉ có nửa cuốn thôi, chứ không phải là toàn cuốn.
Sự kiện ấy không đến nỗi khiến Mộ Quang phải mệt óc cho lắm, nhưng còn người thì quả thực đã làm cho không rất nhớ nhung. Thì ra lúc đầu trong thâm tâm của chàng chỉ có hình bóng của Nam Nhạc song xu thôi, nhưng nay Linh Chi đã chết, Linh Sa đã lấy chồng, hai hình bóng đó đã phai lạt rồi, và hình bóng phong lưu anh tuấn của Gia Cát Lang đã thay vào chỗ của chị em họ Hứa.
Gia Cát Lang không chờ chàng quay trở lại mà đã từ biệt ngay. Tuy việc này đã làm cho Mộ Quang rất đau lòng, nhưng lúc ấy chàng thấy Linh Sa chưa chết trong lòng rất ngạc nhiên, vì thế mà chàng mới tạm quên Gia Cát Lang. Nay Song Xu một chết một có chồng con rồi, tất nhiên chàng phải nghĩ đến người bạn tâm giao anh tuấn ấy, và Lệnh Hồ Sở Sở, người đối với chàng rất đạm đà tình ý, nhưng chưa hề gặp mặt bao giờ.
Nói tóm lại, một nửa tình ý của chàng là nhớ nhung người em mới kết nghĩa, còn một nữa tình ý thì nghĩ đến Xà Khiết mỹ nhân.
Chàng lại vượt qua mấy ngọn núi cao, bỗng thấy có một khe núi cát, ở bên dưới khe đỏ như máu, khiến dòng nước chảy qua đó cũng biến thành đỏ như máu.
Ở trên cao đằng xa nhìn xuống dòng nước đó thật không khác gì một con sông máu vậy. Gia Cát Lang với bọn hung tà vẫn chưa thấy tới, hay là đã tới rồi lại bỏ đi hết chăng? Hay là họ đang kịch chiến chí tử với nhau để tranh dành cuốn Huyết Thần Kinh ấy chăng?
Vì Mộ Quang đã dược xem mảnh Huyết Hà đồ của Gia Cát Lang, với mảnh Huyết Hà đồ mà Hách Liên Anh thua cuộc đã trao cho Gia Cát Lang, chàng cũng đã liếc qua rồi, cho nên lúc này chàng hồi tưởng lại vẫn còn nhớ được hình vẽ ở trên hai mảnh Huyết Hà đồ ấy.
Hình vẽ ở trên hai mảnh Huyết Hà đồ là mô tả cảnh ở phía trên sông Hồng Hà, cho nên Mộ Quang cứ ven theo sông Hồng Hà mà đi lên phía trên. Vì Tây Nhạc quần tà đã hợp tác với Thế Ngoại Quần Hung, nên thế lực của bọn hung tà rất mạnh, còn mình thì chỉ có một thân một mình thôi, nên chàng mới quyết định tạm thời núp vào một bên chứ không muốn ven theo con sông mà đi lên miền thượng du nữa.
Chàng đi lên trên lưng núi ở phía bên phải, thủng thẳng tiến về phía trước, ở chỗ đó vừa có thể để ý đến tất cả tình hình ở bên dưới và đồng thời cũng có thể trốn tránh được tầm mắt của bọn hung tà, khiến bọn chúng không sao phát giác được tung tích của chàng.
Ý nghĩ này của Mộ Quang rất đúng, hành động ấy của chàng rất thành công, nhưng... nếu ở trên lưng núi phía bên trái cũng có một người, người ấy cũng có nhỡn lực tuyệt thế, thì người ấy sẽ được trông thấy một bức vẽ kỳ diệu. Hai ngọn núi kẹp một cái khe núi, nước trong khe cứ từ từ chảy, không nhanh và cũng không chậm. Mộ Quang ở trên sườn núi phía bên phải đang rón rén tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống dưới khe núi.
Ở bên trên Mộ Quang đứng cách nhau chừng bảy tám trượng, có một thiếu nữ áo đỏ tuyệt đẹp, cũng đang rón rén đi về phía trước như Mộ Quang vậy.
Phía trên thiếu nữ áo đỏ, chỗ cách chừng bốn năm trượng lại có một thiếu nữ mặc toàn đen, trên mặt có dùng một cái khăn lụa đen che kín, chỉ để hở đôi mắt rất xinh đẹp và lóng lánh ra thôi. Nàng ta đang theo dõi thiếu nữ áo đỏ. Vì có cái khăn che mặt, nên không ai biết được tuổi tác của nàng già trẻ ra sao. Nhưng cứ xem hình dáng của nàng, thì cũng đủ biết nàng không những là người rất xinh đẹp, mà võ công lại rất cao siêu nữa.
Thiếu nữ áo đỏ là ai? Thiếu nữ áo đen là ai?
Hai nghi vấn này, hiện thời không sao hiểu biết ngay được, phải chờ đợi họ đi lên trên đỉnh núi cao chót vót thì mới lại có thể tìm ra được câu giải đáp.
Lúc ấy Mộ Quang không biết phía trên mình có một thiếu nữ áo đỏ, và thiếu nữ áo đỏ cũng không biết phía trên mình lại có thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ áo đen ở trên cao có thể trông thấy rõ hết thấy tình hình ở bên dưới.
Khi vượt lên trên đỉnh núi cao nhất và nhìn xuống, mới hay chỗ cuối cùng của khe núi ở bên dưới, cũng chính là chỗ cuối cùng của sơn cốc. Ở trên vách núi có một giòng nước chảy xuống, đó là nguồn nước của sông Hồng. Ở trong sơn cốc đang có khá nhiều người đang tìm kiếm cái gì.
Những người ấy Mộ Quang đều nhận được hết. Đó là Hình Bách Phi, Mạnh Phi Hùng, Hầu Đỉnh, Hùng Sách, Hách Liên Anh và Thượng Quan Phụng. Không có người lạ mặt nào xuất hiện ở trong bọn ấy cả, và chàng cũng không thấy tung tích của Gia Cát Lang đâu hết. Chàng vừa đứng suy nghĩ, vừa thấy quần tà ở bên dưới chốc chốc lại họp nhau lại, rồi chốc chốc lại giải tán, sau cùng, lại họp nhau lại bàn tán xôn xao. Vì chỗ chàng đứng cao hơn chỗ đứng của quần tà mười mấy trượng, và lại có thác nước chảy rất mạnh, tất nhiên chàng không thể nào nghe thấy họ đang nói những gì.
Muốn biết rõ quần tà bàn tán những gì, Mộ Quang vội giở khinh công tuyệt đỉnh ra lẻn xuống phía sau thác nước. Chàng phải sử dụng môn “Bích Hổ Du Tường” mà từ từ tụt xuống tới chỗ cách chừng 6, 7 trượng nơi có một bụi trúc rất rậm. Chàng vội núp ngay vào phía sau bụi trúc ấy, vì ở đó đã mang máng nghe thấy tiếng nói của quần tà rồi...
Chàng nghe thấy Hách Liên Anh với giọng rất kinh ngạc nói:
- Theo hình vẽ ở trong Huyết Hà đồ, thì rõ ràng Huyết Thần Kinh giấu ở chỗ nguồn nước sông Hồng Hà. Bấy giờ chúng ta đã tìm tới nơi rồi, nơi đây lại không lấy gì làm lớn rộng cho lắm, mà sao chúng ta đã chia nhau ra tìm kiếm một cách kỹ lưỡng như vậy mà vẫn không tìm thấy, thế là nghĩa lý gì?
Thượng Quan Phụng tức cười đỡ lời:
- Lục muội không nên nóng lòng sốt ruột như thế! Huyết Thần Kinh là một cuốn sách dị báu tuyệt đời thì tất nhiên phải khó kiếm. Chúng ta phải nên hết sức bình tĩnh, cẩn thận lục soát thêm lần nữa và phải đặc biệt đề cao cảnh giác, vì nhỡ tìm thấy chỗ tàng kinh, biết đâu chả có mai phục ngoài sự tưởng tượng của chúng ta, hay là có những rắn rết độc đột ngột xông ra tấn công thì sao?
Quần tà nghe thấy Thượng Quan Phụng nói như vậy đều gật đầu, cho ý kiến đó rất phải. Thế rồi chúng lại chia nhau mỗi người đi một ngả để tìm kiếm tiếp.
Mộ Quang mới hay quần tà vẫn chưa tìm thấy chỗ giấu Huyết Thần Kinh ở đâu. Chàng liến sực nhớ tới hai câu ca của Thiên Hùng:
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cửu giác hình”
Chàng liền ngó qua khe nước nhìn xuống đáy sơn cốc, xem bên dưới có vật gì hình chín góc không.
Chàng thấy bên dưới có nhiều tảng đá dị hình, trông như hổ báo hoặc khỉ vượn, như Phật ngồi tọa thiền, như long phi vân vân... nhưng không có vật gì hình chín góc hết.
Quần tà tìm kiếm hơn tiếng đồng hồ rồi, cả Mộ Quang cũng như vậy. Nhưng Mộ Quang bỗng vỡ lẽ và đã phát giác được một chút manh mối vì chàng chợt chú ý đến chỗ thác nước. Chàng thấy trên vách núi, gần chỗ đỉnh núi có một tảng đá to và bằng phẳng, nước trên núi chảy xuống tảng đá ấy, rồi chia ra làm rất nhiều vòi nước chảy xuống đáy sơn cốc và đổ vào sông Hông Hà.
Vì bị nước chảy lâu năm, hòn đá đó bị lồi lõm rất nhiều chỗ, xa xa trông có rất nhiều góc. Không biết hòn đá đó có phải hình chín góc không vì có những vòi nước che lấp, nên nhất thời chàng không sao trông thấy rõ. Chàng liền nghĩ bụng:
- “Nếu quả thực hòn đá ấy hình chín góc, thì cuốn Huyết Thần Kinh mà người trong võ lâm đang dòm ngó ấy, thể nào cũng giấu ở bên trong tảng đá. Cứ xem tình hình hiện thời, thanh thế của quần tà quá đông và quá mạnh như vậy, mình chỉ có một mình thôi, không tiện hiện thân ra tìm kiếm vội, đành phải chờ chúng tìm kiếm đến chán nản mỏi mệt và bỏ đi rồi, lúc ấy ta mới quay trở ra xem xét hòn đá ấy có phải hình chín góc không”.
Trong lúc Mộ Quang nghĩ tới đó, thì quần tà ở bên dưới tìm kiếm mãi không thấy, ai nấy đã nóng lòng sốt ruột, cả Hách Liên Anh với Thượng Quan Phụng vừa rồi còn an ủi mọi người, lúc này cũng đã nổi khùng mà giận dữ quát bảo:
- Thôi các vị đừng có tìm kiếm nữa!
Hùng Sách vừa cười vừa nói:
- Chẳng hay Thượng Quan tỷ có diệu kế gì thế? Thượng Quan Phụng gượng cười đáp:
- Chúng ta khổ công tìm kiếm, có thể đã đi tìm hết dưới đáy cốc này rồi, mà vẫn không thấy gì cả, nên tôi bắt đầu nghi ngờ kho tàng ở Huyết Hà này.
Hình Bách Phi chống cây Thiết quài xuống đất một cái, đã phi thân tới trước mặt Thượng Quan Phụng, dùng tay áo lau chùi mồ hôi trên trán, một mặt lắc đầu xen lời nói:
- Tôi cũng có cảm tưởng như Thượng Quan đại tỷ, không muốn tìm kiếm tiếp nữa. Vì sơn cốc này chúng ta đã tìm kiếm hết rồi, cả đáy sông Huyết Hà cũng đã lục soát hết, có thể nói là đã tìm mỏi mệt hết cả tinh thần lẫn hơi sức rồi.
Thượng Quan Phụng chống chiếc gậy Vương Mẫu Trượng xuống, trợn ngược đôi lông mày, nói tiếp:
- Tôi thiết nghĩ, trước khi chúng ta ngừng tay, không tìm kiếm nữa, thì hãy nỗ lực tìm kiếm thêm một lần chót. Nếu lần này vẫn không tìm thấy thì chúng ta hủy luôn cả ba mảnh Huyết Hà đồ này đi!
Hách Liên Anh giơ tay tán thành trước:
- Thượng Quan đại tỷ nói rất đúng. Nếu chúng ta không tìm thấy Huyết Thần Kinh thì không nên để cho võ lâm bí kíp này được tái xuất thế.
Hình Bách Phi cũng xen lời hỏi:
- Thượng Quan đại tỷ định bảo chúng tôi phải nỗ lực như thế nào?
Thượng Quan Phụng chỉ những tảng dá kỳ hình quái tượng mà đáp:
- Từ nẫy đến giờ, duy có những tảng đá này chúng ta chưa lục soát tới mà thôi. Bây giờ để tôi dùng Vương Mẫu Trượng và Mạnh Phi sử dụng Độc Cước Đồng Lưu, với Hình Thiên Quân sử dụng Thiết quài, hợp sức ba chúng ta lại đập tan nát tất cả những tảng đá dị hình quái tượng này để xem Huyết Thần Kinh có giấu ở trong những tảng đá ấy không.
Phi Hùng nghe thấy Thượng Quan Phụng nói như vậy, liền giơ Độc Cước Đồng Lưu nặng hai trăm lẻ bốn cân rưỡi, nhằm tảng đá trông như hình người đập mạnh xuống, đom đóm lửa liền bắn tung tóe ngay.
Thấy Phi Hùng đã ra tay, Hình Bách Phi với Thượng Quan Phụng cũng lần lượt ra tay đập những tảng đá ở quanh hai người trước, rồi đập những tảng đá ngoài xa.
Thấy quần tà ra tay đập phá những tảng đá như vậy Mộ Quang rất lo âu, chỉ sợ chúng đập phá xong những tảng đá ở bên dưới, lại lên trên đập tảng đá lớn chặn nước mà tìm kiếm thấy Huyết Thần Kinh, mình chỉ có một thân một mình thì làm sao đủ sức cướp giật được cuốn bí kíp quí báu ấy? Nếu cứ để yên cho chúng lấy Huyết Thần Kinh đi, có khác gì chúng bỗng dưng mọc thêm đôi cánh ra làm nguy giang hồ thì sao?
Trong lúc nghĩ đến vấn đề nan giải ấy, Mộ Quang lại liên tưởng đến người em mời kết nghĩa có võ công rất cao siêu là Gia Cát Lang ngay. Chàng vội nghĩ bụng:
- “Không biết lúc này Gia Cát hiền đệ có ẩn núp ở dưới sơn cốc không? Nếu y có mặt tại đây, hai anh em gần nhau thì may ra còn có thể nghĩ ra diệu kế tuyệt chiêu không? Lúc ấy, anh em ta không những cướp giật được cuốn Huyết Thần Kinh, mà còn đủ sức đánh cho quần tà tơi bời một phen là khác”.
Nghĩ tới Gia Cát Lang, Mộ Quang lại liên tưởng tới Lệnh Hồ Sở Sở:
- “Vị tuyệt sắc giai nhân ấy thực là thần xuất quỷ nhập, ở trong võ lâm lại rất có tên tuổi. Trong khi ta đi về phía Tây, nàng cứ ra tay trợ giúp ta luôn luôn, hình như nàng đã có lòng để ý tới mình thì phải. Cứ xem những lá thư của nàng để lại cho ta là biết liền. Thư nào viết cũng đầy tình tứ, nhưng sao tới khi cần có nàng giúp cho thì lại không thấy tung tích nàng ở đâu cả”?
Mộ Quang ngồi ở đó cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn hoài. Thiếu nữ áo đỏ ở phía trên của chàng đang giận dữ nhìn, mà chàng cũng không hay.
Còn thiếu nữ áo đen nơi ở trên mỏm đá nhô ra, thái độ rất lạnh lùng đang nhìn thiếu nữ áo đỏ, Mộ Quang và quần tà ở bên dưới....
Quần tà đập vỡ hết những tảng đá có hình thù quái dị ở dưới đáy sơn cốc vẫn không có kết quả gì hết, chúng nản chí vô cùng, không đập tiếp nữa, và cũng không leo lên trên vách đập nốt tảng đá lớn chắn nước ở phía trên để thử thách xem.
Hách Liên Anh gượng cười, móc túi lấy ra ba mảnh Huyết Hà đồ ra, để vào gan bàn tay, khẽ vận nội lực vỗ một cái, ba mảnh da dê ấy đã vụn thành cám, rồi nàng rải rác xuống giọng nước sông Hồng Hà. Thượng Quan Phụng thở dài một tiếng, cười như điên như khùng:
- Hay lắm! Hay lắm! Tuy chúng ta đã tấn công mà không ăn thua gì hết, nhưng từ đây trở đi ba chữ “Huyết Thần Kinh” sẽ biệt tích vĩnh viễn ở trên thế gian này.
Rải rác xong những tàn của ba mảnh Huyết Hà đồ, Hách Liên Anh gượng cười nói:
- Thượng Quan đại tỷ, việc ở đây đã xong, chúng ta cũng nên quay về ngay Ngọc Môn quan, đi tới hồ Hạ Lập để chờ đợi Âm Tố Mai Bát muội tới mà so tài cao thấp với Gia Cát Lang, Nghiêm Mộ Quang và thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở một phen, xem ai thắng ai bại.
Thượng Quan Phụng gật đầu đáp:
- Phải, chúng ta cũng phải nên tới hồ Hạ Lập trước để xếp đặt sẵn sàng đón chờ kẻ địch tới, để đấu với chúng một phen, trả mối hận trong khi đi đường đã bị chúng làm cho chúng ta rất bực mình.
Hùng Sách mỉm cười đỡ lời:
- Tình hình của trận đấu ở bờ hồ Hạ Lập khác hẳn trước kia, vì bên chúng ta có thêm Âm Bát muội, tất phải chiếm ưu thế hơn.
Thượng Quan Phụng cau mày lại, nói tiếp:
- Cho tới giờ phút này, chúng ta vẫn chưa thấy Lệnh Hồ Sở Sở lộ diện. Công lực của y thị ra sao, so sánh với Âm Bát muội ai hơn ai kém, chúng ta chưa biết, nên các người đừng có lạc quan quá như thế.
Hách Liên Anh có vẻ tự tin, mỉm cười đáp:
- Tiểu muội nghe nói Gia Cát Lang nói: Ba Xà Khiết mỹ nhân cũng không bằng được một U Minh Quỷ Nữ. Lời nói ấy tuy hơi quá trớn một chút, nhưng cũng đủ thảy Lệnh Hồ Sở Sở không địch nổi Bát muội của chúng ta.
Căn cứ vào đó, tiểu muội dám tự tin, kế cả võ công lẫn mưu trí, dù sao Âm Bát muội cũng phải hơn Lệnh Hồ Sở Sở một mức.
Quần tà vừa chuyện trò vừa bước đi, chỉ trong giây lát, dưới sơn cốc không còn một bóng người nào nữa.
Chờ quần tà đi khỏi, Mộ Quang còn ngồi yên một lát nữa, thấy dưới đáy sơn cốc không có tung tích của bọn người nào xuất hiện lúc ấy chàng mới biết Gia Cát hiền đệ có lẽ vì việc gì trắc trở nên chưa tới đây được. Ý niệm tìm kiếm Gia Cát Lang đã tiêu tan, khi nào Mộ Quang lại chịu rút lui ngay? Chàng đang định nhảy xuống xem tảng đá chặn nước ở bên dưới đó có phải là hình cửu giác không?
Chàng quyết định như vậy, liền phi thân xuống tảng đá chặn nước kia.
Thiếu nữ áo đỏ với thiếu nữ áo đen ở phía trên chàng vẫn cứ ngồi yên nhìn xuống, chứ không thấy hai nàng cử động gì hết. Vì thác nước bắn tung lên như mưa. Mộ Quang chưa nhảy xuống tảng đá đó người đá ướt đẫm, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến hành động của chàng, vì lúc ấy chàng đã chăm chú để ý vào tảng đá để xem có phải chín góc không?
Khi chàng xuống tới mặt tảng đá đó, mới trông thấy rõ ràng đá ấy lại thành hình mười góc. Chàng có vẻ thất vọng, định đi nới khác tìm kiếm, nhưng linh tính mách bảo, chàng bỗng nghĩ ra Huyết Thần Kinh võ lâm bí kíp là giấu ở trong tảng đá đó chứ không sai. Vì mấy câu ca từ: “Hưu mịch Huyết Thần kinh. Nan tầm cửu giác hình. Thần Kinh sai bán sách. Hà tất khổ lao tâm” không biết là do ai đặt ra và từ hồi nào. Nước thác từ xưa chảy tới nay, chảy mãi tất nhiên đá phải mòn.
Tảng đá vốn dĩ chín góc, bị nước xoáy mãi đã thành mười góc cũng nên. Khi đã vỡ lẽ nguyên nhân ấy rồi, Mộ Quang liền vận công vào hai cánh tay, nhằm tảng đá đó tấn công mạnh luôn ba thế. Quả nhiên tảng đá bị nứt vỡ. Trong khe nứt có một cái hộp trong suốt thực.
Mộ Quang liền vận Ưng Trảo Thần Công moi cái hộp ở trong khe đá ra, đã trông thấy trong hộp có một cuốn sách mong mỏng, trên bìa sách có đề ba chữ “Huyết Thần Kinh” đỏ tươi.
Trong lúc chàng đang cầm cái hộp ngắm xem, thì đã thấy một đám mây đỏ từ trên trời bay xuống. Lúc nào chàng cũng đề cao cảnh giác, nên vừa nghe thấy phía sau có tiếng động, đã vội nhét ngay luôn cái hộp vào trong lòng và tránh ra ngoài xa thấy mấy thước ngay.
Khi người nọ nhảy xuống tới mặt đá, chàng mới nhận ra người ấy là Tạ Tiểu Hồng, nữ tỳ hầu cận Lệnh Hồ Sở Sở. Nhưng trước kia Tiểu Hồng đến trợ giúp Mộ Quang với Gia Cát Lang, thái độ của nàng đối với Mộ Quang cung kính biết bao, nhưng bây giờ vẻ mặt lại rất lạnh lùng và kiêu ngạo, mồm hình như còn cười khẩy.
Mộ Quang trông thấy Tiểu Hồng, mừng rỡ khôn tả, vội móc túi ra lấy cái hộp đưa cho nàng ta và nói:
- Tạ cô nương thử xem cuốn Huyết Thần Kinh mà người trong võ lâm ai ai cũng dòm ngó và mong muốn đấy.
Tiểu Hồng đỡ lấy Huyết Thần Kinh, mặt lộ sát khí, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng oán độc, lườm Mộ Quang một cái, nghiến răng mím môi dậm chân một cái ròi quay người phi thân lên trên vách núi luôn.
Mộ Quang không chú ý tới việc bị Tiểu Hồng cướp mất Huyết Thần Kinh đi, mà chỉ muốn hỏi thăm nàng về tin tức của Lệnh Hồ Sở Sở, nên chàng chỉ ngạc nhiên, lớn tiếng kêu gọi:
- Tạ cô nương, nếu cô nương muốn lấy Huyết Thần Kinh, Mộ Quang rất vui lòng tặng cho, nhưng cô nương hãy tạm ngừng bước, tôi còn có mấy điều này muốn hỏi.
Tiểu Hồng chỉ cười khẩy một tiếng, mà vẫn tiếp tục phi lên trên vách núi, nhưng chân nàng vừa dẫm vào chỗ vách núi thì đã rú lên một tiếng rất thảm khốc, hình như nàng đã trúng phải ám khí gì mới từ trên cao ngã lộn nhào xuống.
Cái hộp Huyết Thần Kinh trong tay của Tiểu Hồng đã bị một bàn tay rất nõn nà với tay áo đen như mực tự sau vách thò ra cướp mất.
Mộ Quang thấy thế cả kinh, chả cần để ý đến việc cướp lại Huyết Thần Kinh mà chỉ vội nhẩy xuống bên dưới dể cứu Tiểu Hồng thôi. Cũng may từ chỗ vách núi xuống bên dưới chỉ cao độ chừng mười trượng thôi, mà Tiểu Hồng chưa hoàn toàn mất hết tri giác, nàng lại lăn theo sườn dốc mà rớt xuống bụi cỏ, chứ không phải từ trên cao rớt thẳng xuống, hơn nữa, bên dưới lại là một bụi cỏ rất rậm, nên nàng chỉ bị thương và chết giấc đi chứ không hề bị toi mạng.
Mộ Quang thấy nàng ta chỉ bị ngoại thương thôi, vội lấy linh đơn ra và múc một ít nước suối cho nàng ta uống để cứu chữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiểu Hồng từ từ lai tỉnh, nghiến răng mím môi hậm hực hỏi:
- Vừa rồi ai ở xó tối dùng cách không điểm huyệt thủ pháp tấn công lén tôi như thế?
Mộ Quang lắc đầu đáp:
- Có lẽ đó là một người đàn bà áo đen.
Tiểu Hồng lại hỏi tiếp:
- Thế còn Huyết Thần Kinh đâu?
Mộ Quang cười đáp:
- Có lẽ người đó đã cướp mất rồi.
Tiểu Hồng trợn đôi lông mày liễu lên, nghiến răng hỏi tiếp:
- Người đó có hình dáng thế nào? Trạc bao nhiêu tuổi?
Mộ Quang ngượng nghịu đáp:
- Tôi không để ý tới.
Tiểu Hồng giận dữ mắng chàng luôn:
- Thật ngu xuẩn quá! Đến hình dáng người ấy như thế nào mà cũng không để ý nhìn.
Mộ Quang không ngờ Tiểu Hồng lại có thái độ này đối với mình, liền ngẩn người ra giây lát mới từ từ trả lời:
- Tạ cô nương, Huyết Thần Kinh ở trong tay cô nương bị người ta cướp đi, lại bị người ta dùng cách không điểm huyệt tấn công mà còn không trông thấy rõ mặt, như vậy cô nương lại còn trách tôi ngu xuân sao được?
Tiểu Hồng bị Mộ Quang nói lại như vậy, mặt đỏ bừng, ngượng nghịu vô cùng, nhưng vẫn không chịu nhìn nhận lỗi lầm của mình, nên nàng vẫn cứ trố mắt lên nhìn Mộ Quang, nói tiếp:
- Tôi bảo người ta ngu xuẩn là ngu xuẩn thật. Tôi theo Lệnh Hồ cô nương đi khắp giang hồ mà cũng chưa thấy người đàn ông nào ngu xuẩn như người.
Mộ Quang không hiểu ý nghĩa bóng của câu nói đó, lại cứ tưởng Tiểu Hồng là con gái, bao giờ cũng hẹp lượng hơn đàn ông, thấy đã mất cuốn Huyết Thần Kinh lại còn bị người ta tấn công lén, trong lòng rất ngượng, nên mới nổi giận bừa như thế, dể che lấp sự xấu hổ của mình.
Vì vậy chàng bị Tiểu Hồng trách mắng hai lần mà vẫn không tức giận chút nào, trái lại còn nói sang chuyện khác, nói với giọng dịu dàng khuyên bảo Tiểu Hồng rằng:
- Cổ nhân vẫn thường nói “Thương đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng” Tạ cô nương không bị thương nặng như vậy là hên lắm rồi, còn cuốn huyết Thần Kinh bị ướp, đó là vật ngoài thân, cô nương không nên quan tâm tới làm chi.
Lệnh Hồ cô nương, chủ nhân của cô nương hiện giờ ở đâu?
Tiểu Hồng nguýt chàng một cái, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng rất thần bí, rồi lại ngắm nhìn mặt chàng, cười khẩy hỏi:
- Nghiêm tướng công còn nhớ đến chủ nhân của chúng tôi ư?
Hai má đỏ hồng, Mộ Quang nghiêm sắc mặt lại đáp:
- Tại sao cô nương lại nói như thế? Chủ nhân cô nương là Lệnh Hồ cô nương có thâm tình hậu ý với tại hạ như vậy, tại hạ đã ghi sâu vào trong đáy lòng, dù chết cũng không sao quên được.
Tiểu Hồng kêu “ối chà” một tiếng, cười khẩy nói tiếp:
- Ai khiến tướng công phải ghi sâu trong đáy lòng? Ai khiến tướng công đến chết cũng không quên? Lệnh Hồ cô nương chủ nhân của chúng tôi gẩy đờn bên tai trâu, nản chí vô cùng, đã đi lấy chồng rồi.
Mộ Quang nghe thấy Tiểu Hồng nói chủ nhân của nàng ta đã đi lấy chồng rồi. Mộ Quang ngẩn người ra như kẻ mất hồn vía.
Tiểu Hồng thấy thế liền cười khẩy nói tiếp:
- Nghiêm tướng công văn võ kiêm toàn, phong lưu tuyệt thế, chẳng hay tướng công có đoán ra được chủ nhân của chúng tôi là Lệnh Hồ cô nương đã lấy ai rồi không?
Mộ Quang cau mày lại lắc đầu, mặt lộ vẻ không tin, ngập ngừng hỏi tiếp:
- Tạ... cô nương, cô nương nói thật...hay là nói dối?
Tiểu Hồng dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi đáp:
- Tôi đâu dám nói đùa. Chủ nhân của chúng tôi Lệnh Hồ cô nương đã lấy Gia Cát Lang nghĩa đệ của tướng công đấy!
Mộ Quang nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, đột nhiên thốt tiếng cười khiến ai cũng không ngờ được, mà hớn hở đỡ lời:
- Nếu quả thực Lệnh Hồ cô nương đã kết duyên với Gia Cát hiền đệ của tôi thì thật là xứng đôi vừa lứa, một người là rồng trên trời, một người là phượng hoàng dưới trần gian. Mộ Quang phải nên...
Chàng chưa nói dứt thì đã có tiếng kêu “bốp” thực ròn, trên má của chàng đã có thêm dấu vết bàn tay đỏ hồng, chàng kinh hãi vô cùng, vội lui về phía sau hai bước.
Tiểu Hồng tát chàng một cái nên thân, rồi quay người ù té chạy.
Từ khi du hiệp giang hồ đến giờ, Mộ Quang chưa hề gặp phải một việc kỳ lạ như thế này bao giờ. Chàng vội đưa tay ôm má nóng hổi trố mắt lên nhìn Tiểu Hồng bỏ đi. Nhất thời chàng không biết nên tức giận hay là nên đau lòng.
Không biết Lệnh Hồ Sở Sở có phải lấy chồng thực không? Người mà nàng lấy đó có phải là Gia Cát Lang không? Ngày hôm nay tại sao Tiểu Hồng lại dám vô lễ với mình như thế?
Chàng càng nghĩ càng thắc mắc, đầu óc càng phân vân khó hiểu thêm. Đột nhiên chàng cảm thấy những đám mây nghi ngờ ấy đã quên sạch hết. Mộ Quang đứng ở dưới sơn cốc rú lên một tiếng thực dài, có vẻ rất hào hùng. Tại sao chàng đang rầu rĩ mà đột nhiên có tiếng rú hào hùng như thế?
Vì lúc này chàng đã hiểu hết mọi sự rồi. Chàng đã hiểu đời người như một giấc mộng, trong đó có bi, hoan, hỷ, hợp, cũng như trăng có lúc tròn, lúc khuyết.
Vạn sự trên thế gian này đều có tiền duyên hết. Nam Nhạc song xu mà chàng quen biết đầu tiên, nay một người đã bi chôn sâu dưới đồi cát, một người đã có chồng có con, gần đây lại quen biết được Lệnh Hồ Sở Sở chưa gặp được mặt đã hay tin nàng ta đi lấy chồng. Hồng nhan tri kỷ là như thế, còn anh hùng tri kỷ thì sao?
Gia Cát Lang cùng đi với chàng, xa xôi vạn dặm tới miền Tây này, hai người thương nhau như anh em ruột thịt, mà nay bỗng không nói nửa lời đã từ biệt ngay.
Người càng đa tình bao nhiêu, thì lại càng biến thành bạc tình bấy nhiêu. Tinh thần của Mộ Quang đã bị đả kích mạnh như vậy, nên chàng đã xem suốt nhân tình thế thái, mới rú lên một tiếng thực dài như vậy, để xua đuổi hết những sự phiền não ở trong lòng. Chàng rú xong, liền cả cười và tự nói:
- Còn kết minh làm chi nữa? Còn cần bạn trăm năm làm chi nữa? Chi bằng cứ đơn thương độc mã với một thanh đoản kiếm, một cây cung vàng, và mười ba mũi tên hình cong ngao du bát phương, tứ hải ngũ nhạc, tam sơn tha hồ can thiệp những sự bất bình, cứu dân độ thế có phải là khoan khoái biết bao không?
Chàng đã quyết tâm như vậy, liền rời khỏi Hồng Hà đi thẳng vào Trung Nguyên, qua Ngọc Môn quan, liền đi tới bờ hồ Hạ Lập.
Chàng thân đơn thế cô, đáng lẽ không muốn lôi thôi rắc rối với Tây Nhạc quần tà và Thế Ngoại quần hung, nhưng khi đi qua cạnh hồ Ha Lập, bỗng thấy trong rừng rậm có một bóng người lẻn ra. Người đó là Thiết Tâm Gia Cát Hầu Đỉnh, môn hạ của Tây Nhạc. Vừa trông thấy chàng, y đã mỉm cười nói:
- Bạn họ Nghiêm đến phó ước đúng giờ như vậy thực là người rất trọng chữ tín.
Mộ Quang nghe nói mới nghĩ đến việc Gia Cát Lang đã hẹn với Hách Liên Anh mười ngày sau sẽ gặp gỡ ở nơi dây. Tuy không có mặt Gia Cát Lang nhưng chàng phải gánh vác chuyện này, liền cau mày lại hỏi:
- Hách Liên công chúa với các người đều có ở trong rừng đấy chứ?
Hầu Đỉnh gật đầu đáp:
- Những người đính ước hiện đang có mặt ở trong rừng hết nhưng không biết bạn Gia Cát Lang với Lệnh Hồ cô nương bao giờ mới tới?
Mộ Quang đành phải thuận mồm đáp:
Mấy vị ấy cũng sắp tới nơi rồi, chúng ta hãy vào trong rừng đợi chờ trước.
Chàng nói tới đó, sực nghĩ đến một việc, vội hỏi Hầu Đỉnh rằng:
- U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai đã tới chưa?
Hầu Đỉnh lắc đầu đáp:
- Ngày hôm nay Âm Tố Mai thế nào cũng tới kịp, nhưng bây giờ vẫn chưa tới nơi.
Trong lúc hai người nói tới đó, thì đã đi vào đến trong rừng. Mộ Quang thấy khu rừng đó khá lớn rộng, giữa khu rừng có một khu đất trống rất lớn, rất thích hợp làm chiến trường. Quả nhiên đã thấy Thượng Quan Phụng, Hách Liên Anh, Hùng Sách, Hình Bách Phi, Mạnh Phi Hùng các người thuộc bọn hung tà đang ở trong bãi đất trống đợi chờ.
Thấy một mình Mộ Quang tới nơi, Hách Liên Anh có vẻ thất vọng ngạc nhiên hỏi:
- Bạn họ Nghiêm sao lại đến một mình thế? Còn bạn Gia Cát đâu?
Mộ Quang đã biết Hách Liên Anh yêu trộm Gia Cát Lang rồi nên chàng cố ý cười như điên khùng đáp:
- Gia Cát hiền đệ của mỗ mới kết hôn không có thì giờ tới đây nữa, cho nên chỉ có một mình Mộ Quang đến phó ước thôi.
Lời nói ấy của chàng đã khiến Hách Liên Anh lui bước, mắt lộ ánh sáng kỳ lạ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng hay Gia Cát Lang đã kết hôn với ai thế?
Mộ Quang chỉ cười thôi chứ không trả lời. Sau cùng, chàng mới thủng thẳng nói:
- Từ xưa tới nay, bao giờ mỹ nhân cũng yêu anh hùng.
Hách Liên Anh là người thông minh tuyệt đỉnh, vội hỏi tiếp:
- Có phải Gia Cát Lang đã kết hôn với Lệnh Hồ Sở Sở đấy không?
Mộ Quang gật đầu đáp:
- Hách Liên công chúa nói rất đúng, Lệnh Hồ Sở Sở oai trấn thiên hạ, bày giờ đã là Gia Cát phu nhân rồi.
Thấy Mộ Quang nói như vậy, Hách Liên Anh biết việc này không còn sai vào đâu được nữa, liền hậm hực hỏi tiếp:
- Lệnh Hồ Sở Sở lấy ai, với Gia Cát Lang cưới ai, không liên hệ gì đến chúng tôi cả, nhưng chỉ tiếc thay, tôi đã viết thơ sai bồ câu truyền thư hẹn ước Âm Tố Mai Bát muội tới đây rồi, nay Lệnh Hồ Sở Sở lại thất ước.
Này ta vừa nói tới đó thì trong rừng đã có giọng nói rất dõng dạc vang lên:
- Lệnh Hồ Sở Sở không thất ước, nhưng U Minh Quỷ Nữ đâu?
Hách Liên Anh với bọn hung tà và Mộ Quang đều kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía có tiếng nói ấy.
Ngoài rừng đã có một cái xe từ từ tiến vào, trên xe có một người đàn bà mặc quần áo mầu hồ thủy, nửa tựa nửa nằm, dưới chân có cái chăn đắp qua, hình như là đang đau yếu vậy, trên mặt lại còn che lấp bằng một cái khăn đen.
Hai nữ tỳ đẩy xe, một mặc quần áo mầu đỏ, một mặc quần áo mầu xanh, chính là Nhiếp Tiểu Thanh với Tạ Tiểu Hồng. Còn người nửa nằm nửa ngồi ở trên xe, không cần phải nói rõ là ai cũng biết là Lệnh Hồ Sở Sở, oai trấn giang hồ rồi.
Thấy hai nữ tỳ không đẩy xe tới trước mặt mình, Mộ Quang không tiện lên tiếng hỏi, chỉ thủng thẳng đi tới gần, giơ tay lên vái chào, vẻ mặt ngượng nghịu, mỉm cười nói:
- Lệnh Hồ cô nương, Mộ Quang này được cô nương trợ giúp cho luôn.
Lệnh Hồ Sở Sở xua tay, không cho chàng nói tiếp, hiển nhiên nàng như người có hơi sức không sức, và bệnh thế rất trầm trọng, rồi khẽ đáp:
- Chuyện nhỏ mọn ấy, đại ca hà tất phải nhắc nhở tới làm chi. Lệnh hiền đệ Gia Cát Lang còn đau nặng hơn tôi, cho nên không thể nào tới đây được, nên sai tôi đến đây hỏi thăm đại ca.
Mấy lời nói này đủ chứng minh nàng đã kết duyên với Gia Cát Lang rồi. Cau mày lại, Mộ Quang hỏi nàng:
- Tại sao cô nương lại bị đau yếu như thế? Hình như bịnh thế của cô nương nặng lắm. Như vậy cô nương còn tới đây làm chi? Chả hay Gia Cát Lang hiền đệ đâu? Y đã...
Thở dài một tiếng, nàng vội đỡ lời:
- Chàng ở nơi cách đây xa lắm. Anh hùng sợ nhất là bị bệnh quấy rầy. Chàng mới cách biệt đại ca có mười ngày thôi, nhưng nay hình dáng đã gầy gò và mất hết phong độ cũ rồi.
Mộ Quang nghe nói rất quan tâm, cau mày hỏi tiếp:
- Gia Cát hiền đệ của tôi mắc phải chứng bịnh gí thế?
Ngừng giây lát, nàng mới nói:
- Chàng mắc bệnh đau tim, không có thuốc nào có thể chữa khỏi được.
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi lại:
- Gia Cát hiền đệ được kết duyên Tần Tấn với Lệnh Hồ cô nương như vậy thì còn bị tâm bệnh gì nữa? Dù có bị bệnh đi chăng nữa, nhưng cổ nhân đã nói: “Tâm bệnh cần phải chữa bệnh bằng tâm dược”. Mộ Quang tôi không quản ngại nghìn dặm xa xôi dù phải chân trời góc biển, tôi cũng vui lòng đi kiếm...
Tiểu Hồng ở sau xe nghe tới đó, liền tỏ vẻ lạnh lùng, lớn tiếng xen lời nói:
- Nghiêm Mộ Quang...
Nàng mới nói được một câu, Lệnh Hồ Sở Sở đã trầm giọng quát mắng:
- Hồng nhi sao vô lễ như thế? Dám ăn nói với Nghiêm đại ca của ta như vậy hay sao?
Tiểu Hồng cúi đầu xuống, không dám nói nữa. Tiểu Thanh lại dùng đôi mắt rất sắc bén liếc nhìn Mộ Quang mấy cái. Thấy Lệnh Hồ Sở Sở quát mắng Tiểu Hồng như vậy chàng sực nhớ tới khi ở chỗ nguồn nước của sông Huyết Hà bị Tiểu Hồng đánh cho một cái tát, chàng chỉ còn một cách gượng cười thôi, chứ không biết nói năng ra làm sao cả. Quát mắng Tiểu Hồng xong, Lệnh Hồ Sở Sở lại quay đầu nói với Mộ Quang tiếp:
- Nghiêm đại ca hãy dẹp chuyện Gia Cát hiền đệ sang một bên đã. Ngày hôm nay chúng ta đến đây phó ước thì phải nên giải quyết công việc ở nơi đây trước đã.
Mộ Quang lắc đầu đáp:
- Nếu Lệnh Hồ cô nương đã khó chiu...
Vội xua tay ngắt lời chàng, Lệnh Hồ Sở Sở gượng phấn chấn tinh thần, cất giọng hơi cao một chút, nói tiếp:
- Đành mất mặt chứ không khi nào lại để cho mất tiếng. Nếu vì chút bệnh mà tiểu muội không tới phó ước, có phải là bị thiên hạ chê cười cho không? Thể nào người ta cũng nói Xà Khiết mỹ nhân sợ U Minh Quỷ Nữ.
Nói tới đó, nàng đã gượng không nổi, Tiểu Thanh thấy thế, vội đưa cái lọ ngọc nho nhỏ cho nàng. Cầm lấy cái lọ ấy, nàng đổ hai viên thuốc uống luôn.
Uống thuốc xong, tinh thần sảng khoái hơn trước nhiều, nàng lại lớn tiếng gọi:
- Hách Liên Anh công chúa!
Hách Liên Anh thủng thẳng tiến lên, mỉm cười hỏi:
- Lệnh Hồ cô nương chỉ giáo gì thế?
Lệnh Hồ Sở Sở hỏi tiếp:
- Nghe Gia Cát Lang nói, Hách Liên công chúa mời tôi đến đây để gặp U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai, người trong nhóm Thế Ngoại bát hung của Công chúa với các người phải không?
Liên Anh gật đầu đáp:
- Theo sự nhận xét của tôi, thì cô nương với Bát muội của chúng tôi đều là cân quốc kỳ anh số một số hai trong võ lâm đương thời này, cũng nên gặp gỡ một phen mới phải!
Dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, Lệnh Hồ Sở Sở hỏi tiếp:
- Có phải Công chúa đã nói: Ba Lệnh Hồ Sở Sở cũng không sao địch nổi một U Minh Quỷ Nữ đấy không?
Cau mày lại Liên Anh nhận thấy câu nói này khó trả lời quá, nên nàng ngẫm nghĩ giây lát mới mỉm cười đáp:
- Tuy lời nói ấy của tôi vốn dĩ dùng để khích tướng thôi, nhưng tôi dám tin chắc U Minh Quỷ Nữ cũng không kém gì Lệnh Hồ Sở Sở đâu.
Lệnh Hồ Sở Sở gật đầu đỡ lời:
- Tôi muốn nhân ngày hôm nay hai người đấu với nhau một trận, kết quả ra sao thì mối nghi vấn mà Công chúa vừa nói cũng được cởi nút theo. Nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy U Minh Quỷ Nữ tới thế?
Liên Anh đang định trả lời, đã thấy trong rừng có một cái bóng thấp thoáng.
Tiếp theo đó một thiếu nữ áo đen, thân hình rất mảnh khảnh và nhanh như một cái bóng ma, đã tiến tới trước mặt mấy người rồi.