Chương 9

Nhìn đồng hồ khoảng hơn ba giờ sáng, Duy sực nghĩ đến muốn thực hiện cái ước muốn của hai người đã từng ao ước với nhau, cho nên Duy bảo:
- Anh muốn đưa em đi xem mặt trời mọc.
Thảo sung sướng muốn hét lớn. Đó là ước mơ mà Thảo đã mong được có từ lâu. Thảo reo vui:
- Vui quá. Nhưng em muốn đi tắm cho khỏe người.
- Ừa, em cứ tắm đi giờ này còn sớm lắm.
Thảo trở người ngồi dậy và cúi xuống hôn lên trán Duy. Duy ôm tấm thân lõa thể của Thảo và không buông rời xa Thảo. Hai người họ cười với nhau. Thảo đưa tay lên ngắt nhẹ trên sóng mũi của Duy:
- Bịn rịn như vầy thì chỉ có nước ở nhà đó.
Duy cười rộn rã và rung cả người lên:
- Anh chỉ muốn được như thế này mãi thôi.
Cả hai người cùng cười. Thảo lấy chiếc áo khoát mặc vào, rồi đứng lên đi vào phòng tắm. Cho dẫu hai người họ đã nhìn thấy nhau trong ánh đèn mờ, nhưng với Thảo vẫn còn thấy thẹn thùng làm sao ấy. Có một cái gì đó vẫn chưa thoát khỏi ngượng ngập của người đàn bà trong Thảo. Duy nhìn theo sau lưng của Thảo và hạnh phúc mênh mang.
Thảo nhắm mắt để cảm giác nước ấm đang tưới xuống khuôn mặt và mái tóc của mình, thì có luồng gió lạnh bay vào, làm cho nàng mở mắt ra. Thảo nhìn thấy Duy và kêu lên:
- Anh làm em hết hồn. Ái da... sao anh lại vào nơi này.
Nói đến đây, Thảo nhắm mắt lại và nàng cảm thấy đôi má của mình nóng hừng lên vì e thẹn lạ lùng. Trong ánh đèn mập mờ, Thảo không nhìn thấy rõ của nhau. Giờ đây ánh sáng của phòng tắm sáng trưng, Thảo không dám nhìn Duy và rồi nàng muốn trốn cũng đã không kịp nữa. Duy vòng tay ôm Thảo vuốt ve dịu dàng. Duy cười khúch khích bảo:
- Mở mắt ra đi. Mắc cỡ à. Nhìn thấy hết rồi.
Thảo vẫn còn nhắm mắt rồi nói:
- Anh kỳ quá à. Sao dám ngang nhiên nhìn người ta vậy nè. Ai cho phép anh...
Duy nhắc nhỡ và thành thật:
- Giữa em và anh, không có chữ “người ta, người ấy”. Hơn nữa em đã là vợ của anh thì anh có quyền, có phép được ngắm nhìn em.
Thảo như đuối lý, vì lời nói của Duy đã đánh mất cả sự ngại ngùng. Thảo gật gù:
- Anh thiệt là khôn ngoan. Em nói không lại với anh.
Duy đưa tay lấy bình thuốc gội đầu và bảo:
- Để anh gội đầu cho em nhé.
Thảo lắc đầu đáp:
- Thôi, để mình em làm được rồi. Anh làm em mắc cỡ quá đi.
Duy không để cho Thảo nói tiếp. Duy xoay người Thảo đối diện trước mặt chàng. Duy kéo người Thảo đụng vào người chàng và đặt môi lên hôn môi nàng bạo tàn. Thảo trố mắt nhìn và hoang dại. Cánh tay của Thảo từ từ ôm lấy Duy và hôn đáp lại chàng. Nụ hôn choáng ngợp và đê mê của Duy khiến cho Thảo ngã dựa đụng vào tường.
Sau khi hai đôi môi rời nhau, Thảo nũng nịu, dịu dàng nói:
- Anh! Em muốn được nhìn anh.
Duy cười lý thú:
- Được.
Thảo bắt đầu quan sát trên thân thể của Duy với những hạt nước vương trên mình của chàng, rồi nàng bạo dạn mơn man:
- Anh hãy nhắm mắt lại và lắng đọng tinh thần để cảm giác bàn tay của em đi nè.
Duy nghe lời Thảo, nhắm mắt lại và bắt đầu cảm giác theo những ngón tay của Thảo đang vẫy vùng trên khắp cùng thân thể của chàng. Một cảm giác mới lạ, một bàn tay dịu dàng mơn trớn, một mãnh lực tình yêu vực dậy trong lòng Duy. Duy rên khẽ cùng với sự thèm khát yêu đương đang gọi về. Sau cùng Thảo nói nhỏ:
- Anh nè, thật là mắc cỡ quá đi đó.
Duy nghiêm nghị nói:
- Anh đang thu hết tất cả những hình ảnh chúng ta đang có vào trong trí của anh. Và anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên được em, em có biết hay không? Em thật là dễ thương lắm. Em đẹp vô cùng đó, em có biết không? Anh thật là người vẫn còn may mắn để được yêu em trong muộn màng.
Duy nói xong và chàng ôm siết Thảo vào lòng mình như để trút qua nàng, những sự rung động của con tim đang làm chàng lảo đảo và chơi vơi. Thảo cảm động và rơi nước mắt. Tất cả những gì họ có thể trao cho nhau, và muốn ước được dành cho nhau, dù chỉ là những việc làm rất vụn vặt và nhỏ nhặt.
Thảo và Duy đã không may mắn cho nên tình yêu đến trong muộn màng, đến trong cảnh trớ trêu của nghiệt ngã dòng đời. Họ phải vui vẻ khi nghĩ đến dù họ chỉ được sống trong những hạnh phúc ngắn ngủi mà thôi. Họ được có quyền yêu. Họ được yêu nhau với trái tim cuồng nhiệt. Họ yêu nhau và không sợ hãi tình yêu.
Thảo cùng Duy thay quần áo và cùng bước xuống bãi đậu xe. Thảo đưa chìa khóa xe của mình cho Duy. Duy đi qua bên Thảo mở cửa xe. Thảo nhìn cười nói:
- Anh để em làm một mình được rồi.
Duy lắc đầu âu yếm bảo:
- Anh muốn được chìu em. Anh muốn làm tất cả những gì anh có thể tạo cho em vui vẻ.
Thảo cứng đầu trả lời:
- Em không quen ai nịnh đầm.
Cả hai người cùng cười với nhau, rồi Duy cốc nhẹ lên đầu Thảo:
- Em thật là bướng bò. Đúng là bờm quá đi thôi. Em là nàng công chúa của lòng anh. Nghe lời anh đi, không được cãi nữa.
Thảo đưa tay lên trán như chào “yes sir” rồi bước vào trong xe ngồi. Thảo cảm thấy lan tràn hạnh phúc và cứ để mặc cho Duy chìu chuộng. Có lẽ những giây phút êm đềm này sẽ không bao giờ đến với Thảo được thêm lần nào nữa.
Hạnh phúc cứ thao thao bất tuyệt và làm cho con người càng yêu say đắm vì nhau, quên đi cả trời đất thái thế nhân tình... quên đi những gì đang hiện hữu... và rồi chấp cánh bay đi theo tiếng nói của con tim... để rồi chết lần mòn với năm tháng được đưa vào dĩ vãng. Thảo rơi vào suy tư.
“Anh! Anh đã đem tình yêu gõ cữa trong tim nhỏ, cho nhỏ được vụng về trong thương nhớ, cho nhỏ được nói ra những ước mơ thầm kín trong nhỏ, cho nhỏ bao tin yêu và những nụ cười khi nghĩ về anh, cho nhỏ sống trong nhung lụa hạnh phúc mà tưởng chừng thế giới mọi người đang ngủ yên, chỉ còn lại hai đứa ta mà thôi, cho nhỏ thêm bao lần ao ước xa xôi, cho nhỏ tất cả và tất cả những dấu ái của một cuộc tình. Anh! Nhỏ yêu anh. Em yêu anh!”
Thảo lại rơi vào cảnh chơi vơi. Thật là dễ thương và khó quên được. Duy bước vào xe rồ máy, rồi trả tay lái hướng ra quốc lộ 1. Duy chạy khoảng hơn nửa tiếng thì tìm một bãi khu đất trống. Duy đậu xe lại và tắt máy xe. Duy hỏi:
- Em có muốn ra ngoài đó ngồi không?
Thảo gật đầu, rồi nàng đưa mắt nhìn hỏi:
- Em có thể mở cửa xe đi ra được không?
Duy nhìn qua rồi đáp:
- Em ngồi yên đó.
Duy nói xong, liền mở cửa xe bước qua bên Thảo ngồi và mở cửa xe cho nàng bước ra. Thảo cảm thấy tức cười, nhưng vẫn cố làm mặt tỉnh. Duy nhìn thấy nụ cười mỉm chi của Thảo nên bảo:
- Anh biết em đang cười hạnh phúc. Hãy để cho anh làm tất cả cho em nhé. Nếu anh có thể làm một điều gì đó để đem hạnh phúc và nụ cười đến cho em, thì anh vẫn có thể hy sinh và làm cho em.
Thảo buông lời đùa:
- Anh thật là anh khùng. Khù khờ khó hiểu.
Hai người họ cùng nắm tay đi về bãi cỏ nhỏ nằm cạnh lề đường. Ở đó là cạnh một bờ biển, cho nên gió thổi mạnh. Mái tóc dài của Thảo cuống quấn trước mặt Duy. Duy để yên và ngửi mùi hương tóc của Thảo. Đứng một lát, Thảo cảm thấy lạnh cho nên Duy đưa nàng trở về lại ngồi trong xe.
Hai người họ ngồi tựa đầu vào nhau, mắt hướng nhìn về phía mặt trời đang chuyển từng đốm đen, xanh lẩn vầng hồng nho nhỏ quyện lại thành chụm với nhau. Họ cùng tay nắm tay xoa bóp nhẹ nhàng và yêu thương.
Tình yêu đã rân rân lan tràn trong hai trái tim của họ. Hơi thở của hai người họ đã làm mờ những cánh cửa kính của xe. Sự yêu thương bao trùm làm cho hai người họ muốn ngợp thở. Trong không gian yên lặng ấy, Thảo đã phá cười lên và vu vơ tỏ:
- Anh! Em muốn được làm tình với anh ở trên xe.
Duy mỉm cười và nhíu mày tò mò hỏi:
- Ngay bây giờ?
Thảo lắt đầu và thố lộ những sự táo bạo đang diễn ra ở trong tâm tư của nàng:
- Em muốn được làm tình ở trên xe của anh cơ. Để mỗi khi anh lái xe đi làm hay đi bất cứ nơi nào, anh sẽ luôn luôn nhớ lại hình ảnh hai đứa mình yêu thương với nhau. Em muốn cả đời anh sẽ không bao giờ quên được em.
Duy thở mạnh thật nặng nề:
- Ngay bây giờ anh cũng đang bị những lời em nói làm choáng ngợp cả con tim. Huống gì hai chúng ta cùng trao nhau những ân ái đậm đà và nồng nàn kia hỡi em. Anh yêu em và yêu em quá đi Thảo ơi.
Hai người họ lại rơi vào giây phút của tình yêu đang dày xéo và nức nở tiếng lòng về nhau. Tình yêu ơi! Tình yêu vẫn mãi là một sự huyền diệu và hai người họ mãi đắm say. Thảo nhìn Duy và hôn chàng say đắm. Thảo mơ màng:
- Dù em biết rồi đây anh cũng sẽ xa em. Đời em sẽ theo giòng nghiệt ngã của những lần đau thương quyện vào tim em. Em sẽ vẫn không thể nào quên được anh, những nụ cười mà anh dành riêng cho em, những đôi môi và vòng tay khát khao ân tình, những ái ân mặn nồng của đôi tình ta yêu nhau. Em yêu anh, Duy ơi!
- Anh cũng yêu em và yêu yêu yêu em thật nhiều lắm. Anh mãi mãi sẽ không quên được em.
Hai trái tim rộn rã. Hai cõi lòng thổn thức. Hai tâm hồn mâu thuẫn. Tất cả họ đã tìm thấy trong nhau. Trước mặt, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, một bình mình đã đang bắt đầu, một ngày mới đã đến với hai người họ.
Khi mặt trời đã lên cao, Duy chở Thảo đi về Westminster ăn sáng. Bước vào Phụng Hoa Lầu, nơi mà nhiều người đã khen điểm tâm ăn ngon. Thảo ngồi ăn cùng với Duy và nói chuyện bâng quơ. Hình như hai người họ đã nhìn nhau đủ no, cho nên bữa ăn chả có gì thích thú.
Ăn sáng xong, Thảo hỏi Duy:
- Anh không tính nghĩ làm hôm nay chứ?
- Anh muốn ở lại chơi với em.
Tuy trong lòng Thảo rất vui mừng, nhưng cũng lo âu những việc không đáng có thể xảy ra với Duy, cho nên Thảo ngậm ngùi bảo:
- Thôi, anh đi làm đi nhé và chiều này thứ sáu thì phải nên về với gia đình. Anh đến với em như thế là em đã mãn nguyện lắm rồi.
Duy bịn rịn:
- Anh muốn ở với em được thêm chút nữa.
Thảo cười để trấn an Duy:
- Em ở đây không sao mà. Anh không nên để chuyện gì xảy ra cho anh nữa. Em thật là mong có anh ở mãi bên em, chứ không phải chỉ vài giây phút, vài ngày đâu anh. Nhưng anh cũng biết những gì ta đã dành cho nhau vẫn là hạnh phúc cho hai đứa mình rồi đó. Anh nghe lời em, nên đi về đi nhé anh.
Thảo đã ngồi khuyên Duy mãi từ đường đi về tới khách sạn. Sau cùng Duy chịu đi về và chàng hẹn:
- Sáng sớm chủ Nhật anh sẽ đến tìm em.
Thảo buồn bã ậm ờ:
- Ừa, nếu anh có điều kiện thì đến với em.
Đến khách sạn, Duy đổi xe của mình. Hai người họ đứng ôm nhau và hôn nhau trong quyến luyến và quất quít. Cho đến cùng, Thảo nói:
- Thôi anh đi làm đi. Đến công ty thì gọi cho em.
- Anh yêu em và anh rất nhớ em.
- Em cũng yêu anh và rất nhớ đến anh.
Duy cứ đứng ôm Thảo mãi và không chịu rời nhau. Thảo phải kéo Duy đi vào xe của chàng, hôn chàng lần cuối. Thảo đứng vẫy tay cho đến khi xe chàng khuất dạng nàng mới bước vào khách sạn.