Chương 1

Hạnh Nghi vừa đạp xe thong thả vừa khe khẽ hát:
"Khi con mưa chiều nay
Dừng chân ghé qua
Mang theo nỗi nhớ..."
Nét mặt cô thật rạng rỡ, cũng không hiểu vì sao, nhưng tự nhiên cô thấy lòng thảnh thơi, nhẹ nhõm. Bịch sơ - ri đỏ chói trước giỏ xe như cũng nhảy nhót theo nhịp xe đạp quay vòng. Cô mỉm cười, háo hức nghĩ về cuộc đánh chén sơ-ri thật chua, thật quyến rũ.
Bỗng "két" rồi "rầm", Nghi chưa kịp định thần thì thấy mình đã nhào tuốt lên lề đường, chân tay đã có vài chỗ rướm máu, bịch sơ-ri lăn lóc khắp đường, giập nát trông thật thảm hại. Trước mặt cô, gã thanh niên đang luống cuống dựng vội chiếc xe đạp của cô lên, mặc cho chiếc Future của anh ta nằm chỏng chơ, điều đó cũng không làm Hạnh Nghi thấy xúc động. Cô gượng đứng lên, gương mặt trở nên đanh đá:
- Cái anh kia! Đi đứng kiểu gì đấy? Đường của anh bên kia, sao anh đâm sầm vào tôi chứ?
Anh con trai trở nên lúng túng:
- Ơ... Xin lỗi cô. Tôi muốn qua đường và tôi đã bật đèn xi-nhan, tại cô không chú ý mới đâm sầm vào tôi đấy chứ.
- Anh còn đỗ thừa cho tôi. Xem này, tay chân tôi đã chảy máu hết rồi kìa.
Nói xong, Hạnh Nghi rơm rớm nước mắt. Người thanh niên bắt đầu thấy lo lắng:
- Thôi chết! Cô chảy máu thật rồi. Tôi... tôi chở cô đi băng lại nhé?
- Thôi khỏi. Tôi tự về được. Xe tôi đâu? Trời ơi! Bịch rơ-ri của tôi... nát hết rồi. Anh đúng là đồ đáng ghét.
Hạnh Nghi giận thật rồi, mặt cô đỏ bừng lên. Bịch sơ-ri cô bỏ công ra lựa cả buổi, bây giờ đã bị nát bét dưới bánh xe to đùng của gã thanh niên kia. Cô gạt mạnh chân chống, quày quả trèo lên xe, cô nhịn đau, nhấn bàn đạp, đạp đi. Người con trai đâu có dám bỏ đi luôn, anh để xe rề rề sát bên Hạnh Nghi.
- Cô ơi! Cô có sao nữa không vậy? Nếu cô có chuyện gì, tôi thành người thất đức mất.
- Kệ tôi. Anh đi đi. Tôi không bắt anh bồi thường là may mắn rồi.
Rồi sợ anh ta theo về đến nhà, Hạnh Nghi dừng lại trước một ngôi nhà bên đường, bực tức lớn giọng với người con trai.
- Tới nhà rồi. Anh yên tâm chưa. Anh đi đi, kẻo mẹ tôi thấy, tôi sẽ bị mắng đó.
Người thanh niên ngần ngừ một lát rồi trầm giọng:
- Vậy thôi, tôi đi nghen. Cô ráng giữ gìn sức khoẻ. Tôi xin lỗi. Tôi đi nhé.
- Thôi, đi đi.
Cô khoát tay ra hiệu, người thanh niên quay xe lại rồi dần mất hút giữa đám đông.
Thật là xui quẩy, mất cả chiều đẹp đẽ. "Ui da! Đau quá!". Cô xuýt xoa, cau có rồi ráng đạp xe về nhà. Không thể giải thích được, tại sao mình không bắt hắn phải bồi thường gì. Tại gương mặt hắn hiền lành quá chăng? Hình như cô mỉm cười khi nhớ đến đôi mắt dịu dàng, thăm thẳm của gã trai lạ.
oOo
Người con trai đó tên là Hữu Thiên. Từ lúc va phải cô gái, đến lúc chào cô ra về, anh vẫn không sao quên được gương mặt đó, đôi mắt đó và dáng hình đó. Vừa lái xe, anh vừa miên man suy nghĩ: "Cô ấy thật là dễ thương". Mặc dù lúc đó, cô đang nhăn nhó, giận dữ, cô vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng, quyến rũ. Đôi mắt bồ câu tròn xoe, lúc nào cũng như lấp lánh nụ cười, đôi môi chúm chím như một đoá hoa hàm tiếu. Riêng dáng hình đó, anh nghĩ như một toà thiên nhiên lộng lẫy sống động giữa đời thường. Giá cô ấy là bạn mình nhĩ? Hữu Thiên chợt cười vì ý nghĩ ngây ngô đó. Nhưng... ừ, biết đâu đó là duyên phận.
Mãi suy nghĩ, anh không biết mình đã đến công ty từ bao giờ. Chạy xe vào ga ra anh thong thả bước lên cầu thang, đến phòng mình.
- Chào giám đốc ạ.
Diễm Quỳnh - cô thứ ký đẹp cứ hay xoắn lấy anh mỗi lúc rảnh rỗi - đang cố nở nụ cười thật tươi để tạo ấn tượng với Thiên, nhưng anh không quan tâm.
Diễm Quỳnh bước đến bàn làm việc, dịu dàng nói:
- Anh Hữu Thiên! Lát nữa, anh có hẹn bên trung tâm ngoại ngữ với anh Thành đấy ạ.
- Thôi chết! Tí nữa tôi quên. Cô giao số hồ sơ này xuống phòng tài chính nhé. Tôi đi ngay đấy, kẻo thằng Thành đợi.
Rồi anh vội vàng trở ra, thẳng hướng trung tâm ngoại ngữ phòng xe chạy. Chẳng là Thành - bạn thân của anh đang làm giám đốc ở đó - có hẹn anh để bàn việc cho nhân viên của anh sang đó học lớp Anh văn nâng cao. Chiếc xe con của anh vừa chui qua khỏi cổng, bỗng như một phản xạ, anh thắng gấp lại. Bóng hình đó không thể lầm lẫn vào đâu được, chỉ có thể là nàng mà thôi. Cô ấy đến đây làm gì nhỉ? Học Anh văn à? Rồi như sợ bị mất dấu, anh vội vàng đỗ xe, bước nhanh theo bóng hồng kia.
Quả anh đoán không sai, cô ấy cũng đăng ký lớp học Anh văn nâng cao. Hữu Thiên nhẹ nhàng đến xếp hàng sau lưng cô.
- Cô tên gì?
- Dạ, Phan Ngọc Hạnh Nghi.
- Bao nhiêu tuổi?
- Dạ, hăm hai.
- Làm gì?
- Dạ, sinh viên ạ.
- Được rồi. Cô sẽ học lớp C3, từ lúc 7 giờ đến 9 giờ tối nhé.
Chỉ cần nghe được bấy nhiêu, Hữu Thiên lách khỏi đám đông, đến ngay phòng của giám đốc Thành.
- Thằng quỷ! Sao bây giờ mới đến?
- Xin lỗi. Tao có việc đột xuất.
- Việc của mày, tao đã lo xong xuôi. Hai mươi nhân viên của mày sẽ học lớp C1, từ 3 giờ đến 5 giờ chiều nhé.
- Cám ơn mày. À, Thành này! Tao cũng muốn học, nhưng tao không rảnh từ 3 giờ đến 5 giờ. Tao học lớp C3 được không?
- Cái gì? Mày học Anh văn?
- Ừ. Có sao không?
- Du học ở Anh ba năm như mày, mà bây giờ còn học Anh văn nâng cao? Bộ khùng rồi hả?
- Cái thằng này! Học cho nhớ, sao lại không học. Không lôi thôi nữa. Tao sẽ bắt đầu học từ ngày mai.
- Tuỳ mày, thằng "hâm" ạ.
- Tao phải về đây, công ty còn nhiều chuyện phải giải quyết. Bye.
Rồi Hữu Thiên biến mất sau cánh cửa như một làn khói. Thành lắc đầu "Điên! Chẳng biết nó làm gì".
Làm sao Thành biết Hữu Thiên đang nghĩ gì. Riêng Hữu Thiên, anh biết mình đang rất vui, vậy là anh có cơ hội được làm quen với cô ấy.
"Là lá la... Thật là tuyệt. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ".
- Chào Hạnh Nghi. Tôi ngồi đây được chứ?
Hạnh Nghi giật mình quay lại. Thì ra là anh chàng tông vào xe mình bữa trước. Cô trở nên ấp úng:
- Anh cứ ngồi, ghế này đâu phải của riêng tôi.
- Cảm ơn, trông cô hiền hơn bữa trước.
Hạnh Nghi đỏ mặt:
- Ủa! Mà sao anh biết tên tôi?
- Suỵt! Bí mật. Nếu tôi đã muốn biết thì cái gì tôi cũng sẽ biết hết. Tôi tên Hữu Thiên, Hồ Danh Hữu Thiên.
"Cái tên thật đẹp". Cô thầm nghĩ nhưng không nói gì, cả hai đều chăm chú nhìn lên bảng, nhưng trong lòng cả hai đều dâng lên những cảm xúc thật ngọt ngào mới mẻ.
o0o
Rồi như định mệnh, họ thân thiết với nhau. Một hôm, không hiểu sao Hạnh Nghi không đến lớp, Hữu Thiên thấy buổi học như dài ra, lớp học trở nên trống trải đến lạ kỳ. Anh bắt đầu nhận ra tình cảm của anh dành cho Hạnh Nghi không còn đơn giản là cảm xúc nữa, mà đã là một tình yêu. Tuy nói còn mới mẻ, nhưng anh thấy lòng đã xốn xang lắm rồi.
- Chào Hạnh Nghi. Sao hôm qua cô không đi học?
Anh hỏi cô bằng một đôi mắt thật dịu dàng và một giọng nói thật ấm áp. Hạnh Nghi thấy lòng rung động, nhưng cô vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
- Nghỉ hay không là việc của tôi, liên quan gì đến anh. Quan tâm chi dữ vậy?
Hữu Thiên mỉm cười vì cách nói rất trẻ con của Hạnh Nghi. Cô sinh viên năm cuối trường kinh tế này thật quá trẻ, so với cái tuổi hai mươi hai của cô. Nhưng với anh, cô thật dễ thương, trầm tĩnh.
Hạnh Nghi vẫn chăm chú vào bài học, bỗng một mảnh giấy được chuyền tới, đặt trước mặt cô:
- I missed you very much yesterday. I will follow you. ( Ngày hôm qua tôi rất nhớ cô. Tôi sẽ đeo đuổi cô).
Hạnh Nghi hoàn toàn bất ngờ. Lần đầu tiên, cô được tiếp nhận một kiểu tỏ tình ngộ nghĩnh, nhưng táo bạo như vậy. Trước đây, cũng có nhiều người đeo đuổi cô, nhưng ai cũng nhút nhát e dè, chứ không như anh chàng này. Liếc sang, cô thấy anh đang nheo mắt nhìn cô, đôi mắt đắm đuối, đầy yêu thương. Cô quay đi thấy tim đập rộn rã.
Ra về, cô không cho Hữu Thiên đi bên cạnh mình như mọi hôm, bằng cách trốn biệt đi đâu mất. Hữu Thiên nhìn quanh quất tìm kiếm hồi lâu rồi lắc đầu cười: "Xấu hổ rồi. Không sao. Ngày mai, mình lại tiếp tục triển khai kế hoạch".
Hạnh Nghi đợi anh chàng khuất dáng, mới đạp xe thong thả về, cô suy nghĩ mông lung: "Anh ấy cũng dễ thương đấy chứ, học Anh văn cũng giỏi nữa. Nhất là đôi mắt kia, con trai mà mắt to, đen thăm thẳm vậy". Mình sẽ thế nào nhỉ? Có yêu anh ấy không?
Cô thấy đêm nay thật đẹp, muôn ngàn vì sao đang lấp lánh trên trời cao như mỉm cười cùng cô, lá me bay bay nhè nhẹ trên tóc cô. Phố đêm nay cũng đẹp nữa. Phố dễ thương và quyến rũ như cô vậy. Ôi! Cuộc đời thật đẹp. Có phải cô đã bắt đầu biết rung động?