Chương 2 (a )

Lê phong bước vào như tới một nơi khách thính lịch sự.Y phục của anh chững chạc,gọn ghẽ như sẵn sàng thích hợp với lúc này.Anh cúi chào người thiếu nữ một cách nhã nhặn rất tự nhiên.Rồi hai tay nhét túi quần,anh đưa mắt nhìn chung quanh,miệng mĩm cười, đầu hơi gật gù như một người thưởng thức cách trang hoàng của căn phòng lộng lẫy.
Theo bề ngoài thì Phong ta ra người lấy làm bằng lòng lắm.Anh hỏi:
-Chà! Ở đây dễ chịu biết chừng nào! Thực là một chỗ ở lý tưởng.
Câu trả lời mà anh đợi, đến ngay:
-Chỗ ở lý tưởng cho người biết điều.
Chưa bao giờ Phong thấy dáng điệu,cử chỉ mình dễ dàng được đến thế.Anh biết là anh đang đóng kịch, đóng một tấn kịch nguy hiểm,nhưng anh có đủ can đảm, đủ minh mẫn để giữ cho điệu bộ rất tự nhiên.Hai mắt người thiếu nữ vui vẻ và tò mò nhìn theo anh.Anh bước tới bên bàn,thong thả ngồi xuống một chiếc ghế bành,vắt chân nọ lên chân kia rồi thở một hơi làm như chổ này là nơi quen thuộc anh vẫn đến và những người ngồi gần đó toàn là chổ bạn thân.Sự yên lặng như chứa chất một ý nghĩ khác thường.Phong thấy từng giây phút đi qua,trong tâm trí anh bao nhiêu mưu cơ đều sắp đặt sẳn sàng từng câu nói,từng cách trả lời,chỉ chờ sẵn để giúp anh trong một cuộc chiến đấu.
Tuy vậy anh cũng hiểu rằng đây là chốn hang hùm,một khi người ta đã vào thì khó lòng ra thoát khỏi.Lòng anh có một sự hồi hộp băn khoăn cùng với những cảm tưởng lo âu chưa bao giờ thấy.Nụ cười vẫn tươi nở, đôi mắt trong sáng trên khuôn mặt bình tĩnh,chỉ là thứ mặt nạ mà anh cố gắng giữ nguyên để đánh lừa người thiếu nữ.Nhưng người thiếu nữ cũng mĩm cười và đôi mắt hóm hỉnh của cô ta hình như cũng tỏ cho Phong biết rằng cô ta trông thấu rõ điều anh muốn giấu.
-Ông Lê Phong.
Tiếng gọi dịu dàng và không có chút gì mỉa mai hay có ác cảm.Phong hơi quay đầu về phía người thiếu nữ,nàng cau đôi mày lên đợi và không nói gì.Người thiếu nữ lại tiếp:
-Ông Lê Phong.Chắc hẳn ông không ngờ rằng hôm nay có cuộc trùng phùng mau mắn đến thế này đấy nhỉ?
Phong đáp:
-Vâng,tôi không ngờ,nhưng tôi không lấy làm lạ. Ở đời biết bao sự ly kỳ,tôi là người không ưa được ngạc nhiên và chỉ có sự ngạc nhiên làm cho tôi rung động.
Sau một tiếng cười nhỏ,người thiếu nữ nhìn Phong chăm chú như trước một trò hay hay.Cô ta se sẽ lắc đầu:
-Nhưng có một sự ngạc nhiên làm cho tôi rung động.
Phong cười sung sướng:
-Ồ thích nhỉ,tôi có thể biết đưọc ngay không?
-Ông thử đoán xem.
Phong làm bộ mím miệng chau mày và như người tìm mãi một bí mật nhưng không ra.Anh nhũn nhặn thú thực:
-Tôi xin chịu không thể đoán được.
Người thiếu nữ:
-Ông Lê Phong hôm nay lười nghĩ thực vì câu chuyện có gì khó khăn đâu.Cuộc gặp gỡ của ông với tôi hôm nay đối với ông là một thành công,một cuộc khám phá được nơi sao huyệt.Nhưng chắc không ngờ rằng nếu không có chúng tôi giúp sức thì không đời nào ông biết được chỗ này.
Phong hết sức trầm tĩnh để khỏi lạc giọng.
Anh có hỏi một cách tự nhiên:
-Thế nghĩa là...
-Nghĩa là tôi đã dùng một mưu nhỏ để mời ông vào đây.Người lạ mặt đã qua ở vườn hoa Hàng Đậu rồi đứng rình trước một hàng cà phê,rồi sau cùng vội vã về cấp báo ở đây,cái người mà ông đã chịu khó theo đuổi một cách rất công phu.Thưa ông Lê Phong, đó chính là một người dẫn đường mà tôi cử ra để cho ông tìm thấy lối.
Thực là một đòn khá nặng nhưng Phong nén chịu và cố tươi cười.Anh gật đầu khen:
-Thì ra tôi vào đây là nhờ cái nhã ý của chủ nhân.Chỉ tiếc rằng không thể đền đáp được sự ân cần ấy lâu vì thế nào trong một giờ nữa tôi cũng sẽ ra khỏi đây.Lúc ra cũng như lúc vào.Có lẽ lại còn dễ dàng hơn nữa.
Phong đưa mắt nhìn bọn người trước mắt và giữ một thái độ khinh mạn tuy rằng vẫn lễ phép.
Bọn mấy người đàn ông chăm chăm nhìn anh tỏ ra vẻ ngạc nhiên một cách khôi hài.Một vài nụ cười không giấu vẻ mai mỉa.
Người thiếu nữ nói:
-Tôi cũng rất lấy làm tiếc rằng không thể để người quý khách của tôi ra chóng được đến thế.Vì lẽ gì ông Lê Phong sẽ biết sau.Chủ ý của tôi bây giờ là hãy lưu ông ở lại đây ít lâu.Xin ông coi đây như nhà của ông,một nơi tuy chật hẹp nhưng cũng đủ phòng sách, đủ báo chí bút giấy để ông đỡ buồn. Ông muốn sai bảo điều gì đã có người túc trực. Điều của chúng tôi xin ông nhớ kỹ là ông đừng tìm cách phụ lòng chúng tôi.Những người hầu hạ ông,nếu cần,lại là những người biết cản trở ông một cách khe khắt.
Người thiếu nữ đứng dậy đưa tay bám vào thành ghế.Tức thì một hồi chuông văng vẳng ở đằng xa.Cô ta trông đồng hồ tay,ngảnh bảo hai người đàn ông đứng sau:
-Có lẽ bây giờ anh Dũng đã tỉnh rồi.Miếng võ của ông Lê Phong đã giúp anh ta đi một giấc ngắn.Hai anh tìm người thế chân Sung để Sung đứng hầu ngoài cửa buồng này.
Rồi ngảnh về phía cửa trong,người thiêú nữ bải hai người vừa bước tới:
-Các anh lúc nào cũng phải ở gần đây để cho ông Phong sai bảo! Anh thức chỉ cho anh các buồng tắm,buồng ngủ.Còn anh Thịnh thì sẽ hỏi ông dùng những thức ăn gì và vào những giờ nào.Tôi muốn rằng cái thời kỳ ông Phong ở đây-có lẽ là rất lâu-ông không phải phàn nàn về các anh một điều gì.Các anh phải vâng lời ông như là vâng lệnh tôi.Duy có một điều ông muốn ra khỏi đây thì các anh không được phép chiều ý.
Trong bao nhiêu lời của thiếu nữ nói Phong không hề thấy có một tiếng gì là hách dịch.Song những câu ngọt ngào ôn tồn đó được các người bộ hạ kính cẩn như một hiệu lệnh oai nghiêm.Bọn đàn ông cúi đầu lui ra.Người thiếu nữ uyển chuyển bước về một góc phòng,nhẹ nhàng ngồi xuống một bàn trang sức nhỏ xinh và chăm chỉ sửa lại nhan sắc.Công việc tự nhiên và ngoan ngoãn có một thứ ý vị trẻ thơ khiến Phong phải lấy làm ngạc nhiên.Cô ta ngửa đầu ra kẻ một nét lông mày,tô lại một chút môi,uốn éo ngắm mình trong gương và sau cùng đứng lên lại gần Lê Phong thân mật như một cô bạn âu yếm:
-Ông Lê Phong ở “nhà” nhé,tôi có việc cần phải đi không thể tiếp chuyện ông được bây giờ.
Cô ta toan nói thêm một câu gì,nhưng chợt ngừng,nhíu mắt nhìn sững Lê Phong một hồi rồi lẳng lặng ra cửa.
Lê Phong nghĩ thầm: “Kỳ dị! Kỳ dị thực!”
Anh ân cần láy môi,mắt dán lên cánh cửa vừa khép lại.Khóa trong ổ kêu lên mấy tiếng gọn giữa một sự im lặng ấm êm dịu dàng.Anh thong thả quay nhìn sự tĩnh mịch của khắp gian phòng,bụng bảo dạ:
-“Lê Phong ơi! Thế là mi bị tù rồi”.
Đời tù của Lê Phong bắt đầu bằng một giấc ngủ rất ngon lành. Ở vào những trường hợp khó khăn như lúc này,anh cần đến sức nghĩ phi thường,sự sáng suốt tột bực của tinh thần.Cho nên anh nghĩ để các bộ phận của dây thần kinh được hoàn toàn nới giãn,lặng hết trực giác để rồi thu bao nhiêu sức mạnh nâng lên với lòng sôi nổi chiến thắng đến cùng ra làm việc.
Phong thư thái trong bộ áo ngủ mới.Anh ngắm mình qua bộ y phục mỏng nhẹ.Quần áo là một thứ hàng lụa đắt tiền,những sọc to thẫm cách nhau với màu tím nhạt phơ phất điểm hồng.Phong bước ngang dọc trong cái “thế giới” đặc biệt của mình,mĩm cười với ý nghĩ “Những phút thiêng liêng cẩn trọng trong lúc”sửa soạn “ta mua khí đắt!” Anh chợt đứng lại,tay nọ bọc trong lòng tay kia, đầu hơi nghiêng,mắt lim dim và đôi màu nhíu lại như đứng ngắm một kỳ công vô hình,hay nói cho đúng anh đương thụ hưởng cái dáng yêu kiều của một trang giai nhân tuyệt sắc.Anh lẩm bẩm: “Chậc! Đây là cái quà,một thứ quà riêng – ưa chuộng của ta - chủ nhân có nhã ý đem tặng cho ta chứ...
-Ông Lê Phong yêu đời nhỉ?
Thiếu nữ đứng thẳng thắn ở bực cửa sẽ ngã đầu chào.Phong hơi sững sốt ngừng bặt, định thần nhìn ra trước mặt,chỗ có tiếng nói.Cô ta vào từ bao giờ anh cũng chẳng hay ;Có lẽ trong khi anh quay lưng về phía cửa đi chẹo ra góc phòng đằng kia.Sự tức giận bị người bắt gặp đương lúc tự do phát biểu ý tưởng vụt bùng lên nhưng anh át ngay đi được và đáp lễ một cách văn vẻ:
-Ồ! Có quý khách lại chơi mà tôi không ra nghênh tiếp! Xin cam chịu lỗi.
Nàng liến thoắng đáp liền:
-Lỗi về phần tôi vì tôi không báo trước.
Phong ra bộ một người chủ nhà xin lỗi khách vì nhà cửa thiếu thốn:
-Tôi mới đến ở nên chưa kịp cho mắc chuông.
Anh giơ tay gần đầu người thiếu nữ,dùng ngón tay trỏ, ấn mạnh vào cái khuy trắng ở tường,tiếng leeng keeng vừa dứt,cái mặt bầu bĩnh và đôi mắt gườm của Sung lấp ló toan vào “Mà-anh ý tứ nhìn người thiêú nữ -cái chuông này chỉ để người gọi hầu cận trung thành của tôi thôi!”
Thiếu nữ cười ròn rã quay lưng bảo Sung:
-Đấy,anh Sung nghe đấy! Ông Phong đả có lời khen anh đấy! Anh ráng hầu hạ ông cho chu đáo rồi sẽ có thưởng nghe không?
Thiếu nữ đưa tay khép cửa rồi đứng im lặng nhìn Lê Phong.Phong kiểu cách chỉ chiếc ghế mời:
-Quý khách chắc có việc phải ở lâu.Xin...mời cô ngồi kẻo mỏi.
Vừa nói cô ta vừa hóm hỉnh liếc Phong:
-Cảm ơn chủ nhân.Vì từ nay ông Lê Phong sẽ là chủ nhân ở đây nếu...
Thiếu nữ chợ ngừng bặt,nhìn vội vào mắt Phong và bối rối ngoảnh đi.Vẻ mặt cô ta dần dần dịu xuống, đôi mắt mơ màng như rồi theo ý nghĩ xa xôi,giống hệt một nữ kịch sĩ có tài,nàng đổi ngay sắc mặt,nhanh nhẩu tiếp:
-...Nói thế thôi,chứ ông Lê Phong...
Thiếu nữ đưa tay vuốt tà áo rồi như chợt nhớ ra nhìn xuống ngay:
-Sáng nay tôi lười trang điểm quá! Các đồ trang sức để quên trong này.
Cô ta đi lại phía bàn con:
-Ông Lê Phong cho phép tôi lấy ra nhé.
Phong đứng xem thiếu nữ thu gọn cái hộp phấn sáp,gương lược.Hôm đó cô ta mặc chiếu áo.Hôm đó cô ta mặc chiếc áo sa tanh đen,hàng mềm như dính theo các đường cong thon thon của thân hình đều đặn, đôi dép nhung đồng màu vừa vặn khít chặt lấy cái bàn chân trắng nhỏ.Hai ống quần lụa trắng bong phủ gần kín đôi gót hồng hồng bé tí xíu.Mổi một cử chỉ,một dáng điệu của người thiêú nữ la émột sự nhịp nhàng kiều lệ mà Phong nhìn bằng đôi mắt chăm chú và tươi cười.
Cô ta ưỡn ngực soi vào gương, đeo chuổi hạt vào cổ và mơn sửa lại mái tóc ở sau gáy.Phong nghĩ ngay đến những vị giai nhân bí mật trong truyện cổ,những thứ nhan sắc ghê rợn đắm đuối,lã lướt trong bóng âm của cung điện và mùi thơm tím biếc của xạ hương.Anh lại nghĩ đến một truyện truyền thuyết Tàu,một truyện huyền ảo và nên thơ anh đọc đã lâu năm và nay vẫn giữ nguyên những hình ảnh kiều mị lẳng lơ trong phần mộng thơ của tâm tưởng.Cuộc đời thực tế hồ như khiến Phong không bao giờ mơ mộng.Anh chỉ có những ý nghĩ thiết thực và chỉ làm những việc thiết thực.Những tình cảm,tuy ẩn rất sâu kín,bao giờ cũng dồi dào sẵn có trong lòng anh.Tất cả những “sự” ấy đến nay được dẫy lên,như tỉnh thức bởi một quyền lực kỳ bí.
Phong gợn người lên một lượt.Một cảm giác khoan khoái, đê mê chạy một luồng dài trên da thịt và cùng lúc đó,Phong thấy lòng lo ngại một cách to rộng lạ thường.
Mắt anh vẫn mơ hồ theo cử chỉ của người đàn bà kia,miệng anh không có cớ gì cũng nhè nhẹ mĩm cười,và anh đứng yên, đứng im lìm, đứng như thế trong ba,bốn phút đồng hồ,không ngờ một tý nào rằng anh đang vô tình đóng vai một anh chàng ngẩn ngơ vì sắc đẹp.
Bỗng nhiên người thiếu nữ quay lại,hai mắt đen biếc,trong môt giây đăm đăm nhìn anh không chớp,giơ cao ngang mặt một vòng hạt trai to,xanh trong biếc,ngón tay cái và ngón ta trỏ khi cầm rón lấy một hạt ngọc,bàn tay hơi xoè ra và ngón út cong vút lên như một cái búp măng non.Cô hé moệng toan hỏi Phong một câu gì,khi nhận thấy vẻ mặt mơ màng của Phong thì cô ta im bặt,chớp mắt liếc ngang Phong một cái rất nhanh rồi quay lại săn sóc những đồ nữ trang qúy báu.Cô ướm những chuỗi nầy đến chuỗi khác, đeo thử lần lượt hanég hai,ba chục chiếc vòng,nhẫn đủ kiểu,rực rỡ đủ mọi màu.Cô ham mải trong cuộc trang sức,ngắm nghía như say sưa bởi tấm nhan sắc lộng lẫy mê hồn của mình. Ở con người ngà ngọc ấy,Phong nhận thấy có một luồng điện,một sức mạnh một hơi nóng ấm dịu êm tỏa ra và chập chờn từng đợt sống nhịp nhàng bao phủ lấy người anh.Anh nhắm mắt hít một hơi thật dài,người lã đi như một sợi bún.Anh hơi hoang mang thấy rằng:nếu cái giây phút này kéo dài ra nữa thì có lẽ cả thân anh sẽ tan ra như khói mất.Một tiếng cười làm anh bừng tỉnh.Tâm trí sảng khoái cùng trở lại với anh như làn chơp.Phong quắc mắt nhìn thiếu nữ.Cô ta-chẳng biết vô tình hay cố ý-đang uốn éo cười với bóng trong gương.Thấy cảnh đùa nghịch ngộ nghĩnh ấy,cách vui nghịch của một đứa trẻ nhỏ.Phong bật cười nói rỏ ra caí ý nghĩ ấy:
-Hừm! Trẻ thơ lạ thường!
Giọng anh nhỏ nhẻ bay ra như một hơi thở.
Thiếu nữ vùng xoay trở lại, đưa mắt trông Phong không chớp.Cô ta “á” lên một tiếng rồi quay phắt đi.Khủy tay cô ta khép vào trước ngực,hai bàn tay xoè ra ra như mấy cánh hoa rời lá đỡ lấy cặp má nóng bừng.Thoáng qua gương,anh nhìn rõ một khuôn mặt hồng tươi trong đài “tay sen” trắng mát.Hai tia mắt ngời sáng long lanh như sao. Đôi môi đỏ thắm của cô ta hơi hé mở, đẻ lộ một nét trắng phau của hàm răng nhỏ.Phong lắng hơi,chăm chăm ngóng đợi,có một sự gì nao nao kích thích làm anh muốn rướn lên về phía người ấy.
Một giây im lặng,bứt rứt đến khó chịu.Tiếng quay của quả nắm rất mạnh,cánh cửa bật mở,một “khối” người như lao vào theo luồng gió.Phong cứng người trố mắt nín đợi.Người đó - Thường-quắt mắt mím môi,nói mấy câu như đọc đều lệnh bằng một thứ tiếng lóng mà Phong không hiểu.Thiếu nữ ngẩng mặt lên,hai bàn tay níu lấy cạnh bàn nay buông thỏngxuống,nắm chặt áp vào đùi.Lâu dần Lê Phong thấy một vẻ oai nghiêm đáng sợ ở thiếu nữ.Cô ta vênh mặt lên nhìn rất thẳng,hất hàm ra hiệu cho Thường.Anh này tức khắc lui ra,vội vã như người trốn tránh.Thiếu nữ quay lại ôm cái hộp gỗ mun và lạnh lùng thong thả đi ra.
Cái trạng thái lạ lùng trong lúc vừa qua của tâm hồn mình,tính nết kỳ lạ của thiếu nữ cùng với đoạn kết đột nhiên xảy ra một cách bất ngờ,bằng ấy thứ bây giờ làm cho Phong xao xuyến,phân vân không biết đường nào đặt ý nghĩ.Anh vẫn còn ngờ rằng đấy là một đoạn phim ngắn chiếu nhanh trên màn ảnh.Chắp hai tay sau lưng,Phong qua hết phòng này sang phòng nọ.Anh bước từng bước rất dài như muốn dọ diện tích của các căn buồng.Cứ cái dáng điệu như thế,anh đi đi lại lại,hùng hồ như cọp trong cũi.Sự bực dọc có lẽ trút dần xuống gót chân để theo bước đi thoát ra ngoài hết. Đến lúc Phong đứng lại ở cuối phòng đầu ngắm các cửa buồng ngỏ tung ra thì anh đã thấy lòng hơi nhẹ nhõm. Đứng trầm ngâm hồi lâu,anh sắp sửa đem trí xét đoán phân tách,suy tính về trường hợp và số phận mình,nghĩ cách vượt khỏi tù hãm, để lại được ra thảnh thơi vùng vẫy trong cuộc “săn đuổi”-trò vui táo tợn-mà Phong vẫn hằng tìm kiếm.Anh lại thấy trực giácbị khiêu động,tâm hồn rung động say sưa.Phong xoa mạnh hai tay vào nhau,lẩm bẩm: “Lê Phong ơi mi chả vẩn thường nói:cuộc chiến càng gay go chừng nào, đời của mi càng được sống từng phen nồng ấm chừng ấy ư!”Anh giơ tay trỏ lên trời,há mồm sắp diễn thuyết một tràng nữa như những khi anh hăng hái,thì bỗng ngửng mặt.Phong thu mình lại lom khom chăm chú ngắm sự kỳ lạ vừa đến ngắt “lời diễn” của mình.
Phong vừa ngừng lại giữa nguồn hùng biện.Mắt anh nhìn sững lên cánh cửa vừa khép lại hình như thấy,vẽ trên mặt gỗ,những cảnh tượng hết sức lạ lùng. Đó là những cảnh tượng anh thoáng thấy trong một khoảnh khắc rất ngắn –nhanh chóng hơn làn chớp-nhưng không đời nào anh quên.Mắt Phong có một sự tinh tường khác lạ.Anh thấy được những sự mà con mắt thường phải chăm chú lắm mới nhận thấy. Đó là một đức tính hiếm có,một khiếu rất quý báu của trực giác đã nhiều lần cứu giúp anh trong những trường hợp khó khăn.
Vừa rồi người thiếu nữ bước ra khỏi phòng và trước khi khép cửa lại,Phong bắt chợt bàn tay cô đưa về một phía;cử chỉ ấy trông thành thuộc tỏ ra người thiếu nữ đã quen lắm;ngay lúc đó những tiếng động đặc biệt đưa tới cùng với mấy tiếng chuông khe khẽ kêu.Phong hiểu ngay.Trong trí anh rõ rệt hiện ra như in trên tờ giấy cả một bộ máy móc tinh xảo mà anh có thể biết được các then khóa sau này.
Sự kích thích lại làm cho anh minh mẫn thêm.Phong nghĩ lại những câu nói lóng vội vàng anh vừa được nghe.Phong ngạc nhiên rằng sao lúc đó anh đều hiểu được cả.Trong giây phút những lời bí mật rắc rối hình như tự giàn xếp đâu vào đó theo một ước khoản mà Phong tự dưng gỡ ra được.Phong như người gặp may bắt được cái chìa khóa lạ lùng để mở cửa những kho tàng huyền bí.
Anh gật gù bụng bảo dạ:Ngôi phúc tinh của mình còn sáng,Lê Phong sẽ thắng được trận và thắng ở ngay trong hang hùm.
Phong xem đồng hồ tay,vẻ mặt hớn hở,ung dung đến ngả người trên ghế,hít vào một hơi thở khoan khoái và thấy tất cả sự vui sống ở đời.Anh lắng tai nghe sự tịch mịch ở trong phòng.Giữa nơi tù hãm này anh không thấy một cảm tưởng gì là đè nén.Phong lấy thuốc hút,mĩm cười với những ý nghĩ mới đến và để cho tâm trí phơi phới bay trong một bầu trời vơ vẩn.
Phong biết rằng lúc này không phải là lúc băn khoăn.Anh sẽ có đủ tài lực ứng biến khi naò cần phải hành động.Sự nguy hiểm mà Phong dấn thân vào một cách đột ngột lúc đó gần như một trò đùa với sự nguy hiểm như người làm trò xiếc thành thạo giỡn múa trên sợi dây căng.
Trong lúc đó ở nhà báo Thời Thế có một sự hoạt động khác thường.
Ông chủ bút Văn Bình ngồi ở sau bàn giấy vừa cắt đặt các công việc cho nhà in xong,thì cánh cửa phòng bỗng mở.Bốn phóng viên đứng đợi lệnh tuy đã quen với các việc đột ngột,lúc đó cũng phải sửng sốt vì thấy vẻ hốt hoảng của người vừa bước vào. Đó là người đàn ông thấp bé, ăn mặc tiều tụy trông như một người thất nghiệp,lang thang ở khắp đường.Mặt người ấy cắt không còn hột máu,hai mắt lo sợ nhìn khắp mọi người như có ý tìm tòi.Vừa trông thấy Văn Bình hắn ta đã lại bên mà hỏi dồn:
-Anh Bình,Mai Hương đâu?Mai Hương đâu?
Anh nhận ra người phóng viên chân tay của Lê Phong.Anh hỏi:
-Cái gì?Cái gì thế?
Người không đáp,vẫn hỏi:
-Mai Hương đâu?Mai Hương chưa đến à?
-Đến rồi.Nhưng lại vừa mới đi.Có việc gì thế?
-Việc gì?Lê Phong bị bắt rồi.
-Bị bắt,nhưng từ bao giờ?
-Từ năm giờ chiều,Phong dẫn tôi với ba anh nữa đi theo hẹn đến Mã Mây nhưng không thể nào tìm thấy những dấu hiệu anh ấy dặn từ trước.Bọn chúng tôi sinh nghi lập tức mở cuộc điều tra thì biết anh bị đảng Tam Sơn lừa vào tròng.
Bình đứng phắt dậy.Sự kinh ngạc khiến anh không nói được lời nào.Anh biên vội mấy chữ lên quyển sổ nhỏ ra hiệu cho một người cầm đi tức khắc rồi vặn dây nói:
-Allo! 6363...Bản đấy phải không?Văn Bình đây...Lê Phong bị bắt rồi...Anh để hai người lại canh ở đấy,còn ba người thì phải đi với anh tức khắc lại đây...phải... ở Mã Mây...năm giờ. Đến ngay,nghe không... Được.
Quay lại phía người phóng viên.Văn Bình đáp:
-Trong một giờ nữa phải tìm thấy Lê Phong.Các anh phải đem toàn lực ra hoạt động.Anh Lư phải ở luôn đây để đợi tin đưa đến.Một anh đi báo cho Mai Hương biết và bảo lại đây ngay.Hiện giờ thì chưa có một dấu vết gì.Công việc rất khó khăn nhưng nếu các anh biết mở mắt tinh tường ra mà nhìn thì thế nào ta cũng phải thắng.Điều cần nhất là tôi xin các anh giữ bình tĩnh hết sức,hết sức mau lẹ nhưng cũng hết sức yên lặng mà tiến hành.