Chương 24

- Bà Tâm An ngỡ ngàng:
- Ủa! Anh Tài? Cơn gió nào đưa anh ghé tệ xá của tôi vậy?
- Ông Tài vui vẻ:
- Hôm nay rảnh rỗi, tôi chợt nhớ bạn bè nhớ những kỷ niệm môt. thời gian khổ. Nhớ ra rằng đã quá lâu, tôi khong ghé tah)m các bạn. Dạo này bà khỏe không?
- Bà Tâm An cuoi cuoi:
- Mời ông vô nhà. Tôi sẽ pha cho ôgn ly trà bắc thât. đậm. Tôi vẫn nhớ hồi ở chiến khu, ôgn và anh Hùng vẫn thích loại trà này
- Ông Tài hóm hỉnh:
- Bây giờ tôi khogn uống đắng đuoc nữa, phải có c hút đường
- Tưởng cao sâm ngủ cốt gì, chớ đường phèn đường cat'' tôi đều có đu?
- Bà Tâm An đi nhanh xuốgn bếp, vài phút sau bà đã quay ra, với ly trà trên chiếc khay bằng bạc
- Ông Tài trầm trồ:
- Bà có gian phòng khách đẹp thật, qủa khong hổ danh nguoi đẹp đô thành có bàn tay vàng
- Bà Tâm An vui vẻ kể:
- Bàn tay gây lên nỗi kinh hoàng cho giặc thì có. Ngày ấy tôi treo giá mấy triệu đồng cho ai bắt ai bắt hoặc giết được tôi cơ đấy
- Cuối cùng chỉ ông Hùng là bắt giữ đuoc chi.
Nhấp một ngụm trà, ông Tài khen ngay:
- Lâu lắm ròi, tôi mới đuoc uống ly trà thơm thế này
- Như sực nhớ, ông Tài khẽ hỏi:
- Cháu Tuấn đâu, sao tôi không thấy?
Bà Tâm An lắc đầu:
- Nó đi suốt ông ạ, hồi nó còn nhỏ mình còn duoc quấn quýt bên con. Bây giờ nó lớn, mình đâm ra nhàn hết mọi việc
- Năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi bà?
- Cũng hai bảy tuổi. Cái tuổi mà ngày xưa chúng ta thành gia thất, ai mau mắn cũng duoc vài đứa nhóc. Vậy mà bây giờ tụi nó chẳng cần suy nghĩ
- Chị đã tìm cho nó đám nào chưa? Đàn ông sự nghiệp vững vàng như Thái Tuấn, nên co ''một cô vợ nữa mới duoc chị a.
- Bà Tâm An rầu rĩ:
- Tôi khong giấu gì ông, tôi có nguoi bạn cùng quê, bây giờ ông Nguyện là tổng giám đốc ngân hàng miền nam. Ông ấy có môt. đứa con gái duy nhất, con bé dễ thương, có học thức đàng hoàng, tôi muốn chọn con bé cho Thái Tuan. Nhưng nó khong chịu. Tôi bực muốn bệnh đấy ong
- Ông Tài quan tâm:
- Nó có bạn gái rồi? Hay có lý do nào khác?
- Ôi trời! Ngày trươc'' con bé thường ở luôn nhà tôi, nhờ Thái Tuan kèm cho học. Hai đứa cũng quấn quít nhau vì thế con bé khong quen thêm ai cả. Bây giờ tôi nói ý định muốn cưới con bé cho nó, nó một hai khong chịu, lý do chỉ là: Con và Vân Phượng khong hợp tínmh, con khong yêu cô ấy. Tôi thật hết cách
- Ông Tài dọ dẫm:
- Vậy bà tính sao?
Bà Tâm An lắc đầu:
- Tôi đưa cả ra câu doạ, ngoài con bé ấy nhất dịnh tôi khong chấp nhận ai vô nhà này. Nhưng nó cũng tỉnh bơ
- Tôi nghĩ, chưa chừng cháu tuan đã có nguoi yêu?
- Hả? Có nguoi yêu ư? Sao nó khong đưa về để tôi coi mặt. Bạn gái nó khong đếm hết đâu ông ạ. Nên tôi chẳng yên lòng chút nào, nếu tôi khong đuoc tự mình lo cho nó
- Thôi mà chị. Thời của tụi mình cổ lỗ sĩ hết rồi. Bọn tra bây giờ làm giỏi, chơi cũng giỏi. Tôi nghĩ cháu Tuan ắt đã có bạn gái. Đàn ôgn tụi tôi, tôi đã đi qua đoạn trường ấy, tôi biết khong dừng chân thì thôi. Khi đã muốn lập gia đình, nhất thiết cô gái mình chọn phải đàng hoàng tử tế
Thì Vân Phượng nó cũng xinh xắn, giỏi giang mà ông
- Ông Tài nhìn bà Tâm An:
- Tôi hỏi thiêt. bà nhen: Nếu thằng Tuan yêu môt. cô gái nghèo hơn cô gái bà chọn cho nó. Liệu bà có chịu không?
- Bà Tâm An chậm rãi:
- Không phải tôi ham gia đình con bé kia giàu đâu. Cũng vì tin`h nghĩa cả thôi. Ngày trước tụi mình cũng nghèo như tổ đỉa chớ gì. Ăn thua là tính nết con nguoi đó anh
- Ông Tài hóm hỉnh:
- Tôi quên mât'' chị có môt. Ôgn qúi tử, nếu nhớ, tôi dám uống rượu hẹn trước chị trông dùm con bé nhà tôi
Bà Tâm An vui vẻ:
- Anh nói tôi mới nhớ, hôm rồi mẹ con tôi đi chùa dưới Đại Tùng Lâm, tôi gặp con gái anh. Chẳng rõ từ bao giờ tụi nó quen nhau anh ạ. Con gái anh xinh thiệt, nhìn hiền hậu, dễ thương lắm. Nét mặt con bé say có hậu nhiều
- Ông Tài thủng thẳng:
- Má tôi, bà nhắm nhe cho cháu gái một đám tận Hà Noi. THằng nhỏ cũng con nhà có ăn có học, làm luật sư, cha chêt'' lâu rồi, ở với mẹ. Bà mẹ khong lấy chồng nuôi con ăn học thành tài. Má tôi mến tính thằng nhỏ, muốn nhận làm rể. Rốt cuộc con gái tôi nó phản đối dữ quá chị ạ. Tuổi trả bây giờ khong dễ dàng như thời chúng ta đâu
- Bà Tâm An chơt. nói:
- Tôi biêt'' cớ sự này, hồi trước hỏi con gái anh cho rồi. Cũng lạ, hai đứa có vẻ qúi mến nhau lắm
- Ông Tài lơ đễnh:
- Ôi Thôi! Tôi nghe con bé kể rằng nó có nguoi bạn bị ép lấy vợ, hệt như n ó vậy, bà mẹ bạn nó tuyên bố: Nếu con trai bà khong chịu cưới cô gái bà mẹ chọn, thì đừng hòng bà chịu cưới đứa nào khac''. Chả lẽ là chị?
- Bà Tâm An nhôt. nhạt:
- Khi tức thì nói cho nư giận. Chớ nghĩ lại thấy con lại thương. Suốt ngày lo làm ăn, về nhà còn bi.ràng buộc, nó ức lòng, nó cãi mình là đúng. Chắc rồi tôi cũng đành mặc nó, ưng ai tôi gả. Sướng khổ tụi nó chịu, khỏi cấu xé đến mình anh ạ. Chỉ ngặt, tôi lỡ hứa với nguoi ta, bây giờ bỏ cũng tội con bé. Phải chi nó hư hỏng, thì dễ ăn nói...
- Ông Tấn Tài cuoi cuoi:
- Thôi, chị cứ kệ bọn trẻ. Viêc. lớn nhất như làm ăn buôn bán, nó còn chỉ đạo đuoc mấy trăm nguoi. Nhất định thái Tuấn sẽ tìm đuoc cô gái của riêng nó
- Ông chợt hỏi:
- Lâu nay bà có tin gì của chú Út của thằng Tuan khong?
Bà Tâm An cắn môi:
- Ông chưa biết, chị em tôi đã gặp lại nhau à? Bây giờ chú Bảy cũng ở ngoài Ha Noi làm việc ở bộ côgn nghiệp nặng. Hôm rồi chú nó mới vô thăm tôi đấy
- Ông Tai buồn bã:
- Chắc nguoi vô tình nhât'' trong đám bạn duy nhât'' chỉ có tôi. Cũng vì mải mê làm ăn, tôi quên hết mọi nguoi. Tôi đánh mât'' vợ mình cũng vì tôi vô tình khong trách nhiệm là vậy
- Bà Tâm An động viên ông mà như nói với chính mình:
- Con nguoi ai cũng có phần số cả đó anh Tư. Nếu khong thế, làm sao ôgn Hùng nhà tôi đuoc nguoi ta cứu sống, nên vợ nên chồng hàng mấy chục năm nay ổng giấu tôi mới tệ chứ. Khiến tôi trở thành nguoi đàn bà ích kỷ nhất. Tôi đang day dứt lắm anh ạ. Chuyện anh chị, đành rằng anh có lỗi khong quan tâm đến tình cảm của vợ con. Nhưgn diều ấy đâu phải khong sửa duoc. Tại chị Tư sống chưa chọn đạo với anh đó thôi. Chuyện đã lỡ cả rồi, nguoi lớn làm nguoi lớn chịu, để bọn trẻ đau sót trách oán mình thì tội lỗi lắm anh a.
- Ông Tài cau mày:
- Chị vừa nói, anh Hùng có vợ nữa ư?
Bà Tâm An gât. đầu, giọng bà xa vắng:
- Tôi nghĩ cô ấy các anh cũng biết cả. Ai dè tôi làm cách mạng mà chính tôi còn khờ. Phần việc ai nấy biết. Nên việc của anh Hùng tổ chức khong biêt'' cũng phải. Hơn nữa, giải phóng rồi, sai khi ảnh thành lập công ty ra vào Ha Noi Sai Gon, ảnh mới gặp lại cô ấy
- Tôi thât. sự khong biết chút gì chuyện này. Vậy ảnh có thêm đuoc mấy cháu hả chi.
- Thì hồi nãy tôi nó cho anh nghe đó. Cô ấy có bầu, đuoc tổ chức đưa lên chiến khu, sau đó ra bắc sanh thằng nhỏ. Nghe chú Bảy kể, thằng nhỏ giống anh Hùng nhiều anh a.
- vậy, chị có định cho anh em chúng hội ngộ khogn?
- Có chứ anh. Năm bảy đứa gì mà khó khăn. Đằng này có duoc hai đứa nó, thằng nhỏ sau lại chịu thua thiêt. nhiều. Nhưgn tôi chưa tìm đuoc cơ hội nói cho Thai Tuan biêt''. Tôi sợ nó bị xốc anh a.
- Ông Tai gât. gù:
- Chị khogn cần cả nghĩ nhiều. Thai Tuan là đứa hiểu biết, nó sẽ khong hẹp hòi đâu chị à. Điều gì mình còn làm duoc cho bọn trẻ thì ráng mà làm, kẻo khi ra đi, khong biêt'' nói sao với nguoi đã khuất
- Suốt buổi hai nguoi bạn môt. thời thân thiết đã đàm đạo, để hiểu nhau hơn. Khi ông Tan Tài từ giã bà Tâm An ra về, thì Thai Tuan chạy xe vào nhà nét mặt anh thât. phẫn uất và căng thẳng. Thai Tuan khựng nguoi khi nhận ra Ông Tài:
- Cháu chào bác! Hôm nay có chuyện gì vui mà bác đến thăm mẹ cháu vậy?
- Ông Tan Tai nheo mắt:
- Chuyện của những nguoi già cháu ạ. Cháu đi đâu về mà có vẻ gấp gáp qúa vậy?
- Thái Tuấn giả lả:
- Có gì đâu bá. Tai cháu vừa đi xa về. Bác ở lại ăn với mẹ cháu bữa cơm cho vui
- Cho bác cáo lỗi, để dịp khác
Sẵn đây, bác ở đây luôn cho rồi. Bác về nhà lại lụi cụi nấu cơm cũng vậy
- Bà Tâm An ngạc nhiên:
- Sao lại một mình, chả lẽ hai đứa nhỏ đã theo mẹ nó?
Ông Tai lắc đầu:
- Hai đứa đi Đà Lạt nghỉ. Lâu rồi tụi nhỏ khong đi chơi, Đà Lạt tôi có căn nhà nhỏ, có vườn hoa hồng rât'' giá trị. Như Thủy muốn về trên ấy chăm sóc vườn môt. thời gian
- BÀ Tâm An thở phào:
- Ra vậy. Nghe Thái Tuấn nói tôi hết cả hồn, ngỡ tụi nhỏ buồn anh chứ
- Thái Tuấn kêu lên:
- Mẹ khong biêt'' đấy., Bác Tài là nguoi cha rât'' hiểu tâm lý con cái
- Cho bác xin đi Tuan. Nếu giỏi như thế, bác đã khong cô đơn như cháu thấy. Thôi để bác về, khi nào rảnh cháu ghé bác chơi nha
- Thái Tuấn vui vẻ:
- Bác đồng ý, cháu xin đuoc đống đô ở nhà bác luôn đấy
- Bà Tâm An nạt đùa:
- Cái thằng, chỉ nói lăng nhăng
- Con nói thiệt. Con gái bác Tài mà chịu con, mẹ khong lấy chổi chà đuổi cô bé chứ
- Bà Tâm An lúng túng:
- Ôi! Cái thằng, sao khogn đi hỏi xem con bé nó chịu ưng cậu không hả?
- Ông Tài nháy mắt với Thái Tuấn:
- Thái Tuấn à. Mẹ cháu đã mở cho cháu môt. cánh cửa rồi. Cứ thử xem sao? Như Thủy nhà bác cũng cứng đầu cứng cổ lắm. Tay luật sư Ha Noi đẹp trai thế, nó còn hấm háy đó. Cháu cần thận trọng nha. Xin phép chị Tam, tôi về
- Ông Tấn Tài vừa ra khỏi nhà, nét mặt Thái Tuấn đã trở lại nét cau có, bực bội. Bà Tâm An bât'' nhẫn:
- Chuyện gì nữa đa6y hả? Đi suôt'' ngày khi về nhà con đều muốn kiếm chuyện với mẹ là sao?
- Thái Tuấn nhếch môi:
- Con đang suy nghĩ, nên hay khong nên nói cho mẹ biêt'' chuyện này
- Bà Tâm An lo lắng:
- Tuan à, con biêt'' sức khỏe của mẹ, làm ơn có gì thì nói mau ra, lấp lửng thế này mẹ khó thở lắm
- Thái Tuấn bình thản:
Dù khong tin, mẹ cũng đừng la hét. Bởi chính con tận mắt thấy, con còn khong muốn tin. Hồi trưa này, tụi bạn con sau khi nhậu ở công ty, vì chúng con vừa ký than`h côgn một hợp đồng với nhật bản. Nên cả bọn kéo nhau đến nhà hàng Karaoke máy lạnh Diễm Diễm. Tại nơi này, con đã thấy Vân Phượng vừa hát vừa làm tình với 1 gã đàn o6ng. Hắn tên là Vũ Sơn, môt. tên chuyên cò mồi dẫn dăt'' gái cho khách. Con biêt'' duoc là nhờ có nguoi kể. Họ còn nói nhà hàng ấy Vân Phượng có riêng môt. phògn thuê bao dài hạn
- Bà Tâm An tái mặt:
- Con... con khong nhìn lầm chứ?
- Thái Tuấn lạnh lùng:
- Khong thể mẹ ạ. Biêt'' nói mẹ sẽ khong tin con đã phải ra ngoài mua một chiếc máy ảnh, nhờ đó con ghi lại tất cả hình ảnh của họ. Mẹ muốn xem khong?
- Bà Tâm An ngập ngừng:
- Mẹ.. thôi, mẹ khong muốn xem những tấm hình xấu xa ấy. Coi như mẹ đã nhìn lầm nguoi mất rồi
- Ôm đầu, bà Tâm An ứa nước mắt. Tận đáy lòng mình, bà vẫn khong muốn một kết cục như thế xảy ra. Dù sao Vân Phượng cũng có môt. dĩ vãng thât. tốt. Bà yêu thương con bé bằng dĩ vãng ấy
- Tuan ơi! Có khi nào, Vân Phượng vì giận con, nen nó buông thả đời nó khong con? Mẹ thật chẳng an tâm, khi con bé gặp cảnh đau đớn ấy
- Thái Tuấn kêu lên:
- Mẹ! Con nghĩ giữa cô ấy và Vũ Sơn họ đã quan hệ với nhau từ rất lâu rồi, bởi nguoi ta nói cho con biết, nhà hàng ấy giống ngôi nhà thứ hai của Vân Phượng
- Cuoi khẩy, Thái Tuấn hạ giọng:
- Con chỉ muốn nói để mẹ biết, Và từ nay đừng ép buộc con những điều con khong thích. Con thú thât. với mẹ, nếu con chỉ đùa cợt Vân Phượng, thì cô ấy đã tan nát với con lâu rồi. Con đang tự trách mình đã giữ gìn cho cô ấy, để rồi cổ đem vât'' đời mình xuốgn bùn nhơ, là đúng hay sai hả me.
- Bà Tâm An lắc đầu:
- Mẹ sai rồi! Mẹ thât. sự đã khong còn tỉnh táo để nhận đuoc điều đúng sai ở cuộc sống này. Mẹ xin lỗi đã o ép con mấy năm nay. Tuan, con khong buồn mẹ chứ?
- Thái Tuấn ôm vai mẹ:
- Con đâu dám trách hờn mẹ. Con khong nghe lời mẹ, để mẹ buồn con đã là đứa con có lỗi. Nhưgn con phải cãi lời mẹ, vì con khong muốn môt. kêt'' cục cay đắng. Mẹ về phòng nghỉ cho khỏe, đừng nghĩ gì cả. Nỗi buồn đau nào cũng sẽ đuoc thời gian rửa xoá dùm mẹ ạ. Mai môt'' con nhât'' dịnh dẫn về cho mẹ môt. cô dâu hêt'' mưc. đoan trang, hiền thục, mẹ chịu khogn?
- Bà Tâm An lặgn lẽ gât. đầu, máu chảy ruôt. mềm, có lý đâu bà lại muốn con trai bà mãi lận đận lao đao
- Bà muốn nhân dịp này nói cho Thái Tuấn nghe chuyện về đứa em cùng cha khác mẹ của nó. Nhưng rồi bà lại im lặng, bà muốn sóng gió đuoc bình yên trở lại.