Tập 1

Màn đêm từ từ buông xuống. Màn đêm tràn vào khung cửa sổ lan tỏa vào khắp phòng. Gió đem bắt đầu thổi nhẹ nhàng qua những ngọn cây, tạo thành một khúc nhạc du dương êm ả... Với khung cảnh trầm lắng này con người rất dễ mộng mơ, và Lục Nghi Quyên cũng chìm đắm vào khung trời kỷ niệm...
Ngày Nghi Quyên cùng cha đến điền trang của Điền Tử Du, cô bé còn qúa nhỏ nên không để ý mảnh đất này qúa rộng lớn. Nhưng cô bé yêu nơi đây, yêu căn gác nhỏ, ở kho rơm nằm trên cánh đồng cỏ về phía Đông, mỗi buổi bình minh được ngắm ánh nắng vàng.
Từ khi cha chết, cái chết của cha đã mang theo hạnh phúc tuôi thơ của cuộc đời nàng.
Trong đời, Nghi Quyên chưa từng làm gì khó hơn là phủ những đóa hồng bạch lên nắp áo quan tài của cha. Đầu óc Nghi Quyên quay cuồng. những hình ảnh thay thế nhau liên tiếp như trong một cái kính vạn hoa
Cha nàng mặc bộ áo vải thô màu nâu gỗ, cúi xuống hôn nàng chúc ngủ ngon. Cha nói với giọng thương yêu: "Nghi Quyên! Nghi Quyên, cô bé giàu nghị lực của cha!... ".
Cha nàng với mùi mồ hôi mẵn mặn và mùi thơm của thuốc ổng điếu trên cỗ xe ngựa đưa nàng đi khắp vùng thôn quê. Cha cùng cưỡi ngựa với nàng trên thảm cỏ trước sân nhà, cùng nàng bơi lội trong nước hồ thu ấm áp. Thật hiền hoà, cha kê cho nàng nghe chuyện tình ngày xưa của cha và mẹ. Như thể cha muốn nàng in sâu vào tâm trí những ngày êm đềm, hạnh phúc của gia đình nàng... Nhưng ngàng thấy cha vô cùng đau khổ mỗi khi cha kể đến cao điểm của câu chuyện, đó là sự chào đời của nàng... Cha thường nói:"Mỗi thiên mạng là một vì sao trên bầu trời và con là vì sao đẹp nhất, sáng nhất trong lòng cha". Nhưng nàng lại thấy cha mẹ mới c hính là vũ trụ của nàng...
Thế nhưng cha mẹ đã sớm ra đi, bỏ lại nàng một mình trong sự cô đơn và lạnh lẽo.
Sau bao nhiêu năm, nàng vẫn thấy đau đớn và mất mát cùng cực. Trong lúc cô bé tên Nghi Quyên cảm thấy cần duoc thương yêu một cách tuyệt vọng, thie Điền Tử Du chính là niêm an ủi của cô bé.
Điền Tử Du chính là chủ mới khu điền trang, khi anh vừa tròn hai mươi tuổi. Lúc đó, Nghi Quyên chỉ mới lên mười. Trong mắt cô bé, Tử Du là một thần tượng tỏa sáng ánh hào quang. Cao lớn, đẹp trai, thông minh, lại có đời sống nội tâm rất phong phú.
Nghi Quyên không thể nào quên được những năm tháng được làm cô bạn nhỏ của Tử Du trong khu điền trang dưới chân đồi thuở ấy...
- Nghi Quyên! Em ở đâu cả ngày, khiến anh suýt tí nữa đã bới cả điền trang này lên để tìm em?
- Em ở trên căn gác nhỏ, trong kho rơm để quan sát mẹ.
- Anh không hiểu?
- Trong bức chân dung, mẹ em đẹp như một nàng tiên. EM có cảm tưởng nếu em nhìn thật lâu và thật kỹ, đôi mắt của mẹ em sẽ nhìn xuống và thấy em.
- Nghi Quyên! Em biết rằng đó không thể có.
- Em biết, nhưng em muốn nghĩ rằng điều đó sẽ có. Anh biết không? Mẹ em sẽ không bao giờ thấy em, chẳng b ao giờ biết gì về em...
Nước mắt ràn rụa, Nghi Quyên thổn thức:
- Cha em đã nói, mẹ em đã chết ngay sau khi sinh em ra.
Tử Du lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghi Quyên bằng cánh tay áo của anh, và vỗ về cô bé:
- Chỉ vì mẹ em qúa yếu. Em biết đây, con gn` có thiên mạng.
Nghi Quyên lai tấm tức và nói:
- Nếu vậy thì mẹ phải nhìn thấy em.
Tử Du ôm cô bé vào lòng, dịu dàng đu đưa dỗ cho nín khóc:
- Có lẽ bây giờ người đã nhìn thấy em, và rất tự hào về em, Nghi Quyên ạ.
Nghi Quyên cảm thấy một tìm cảm dạt dào dâng lên trong lòng đối với Điền Tử Du, con người đã đến với cô bé trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc đời, cuốn phắng tất cả những ưu tư phiền muộn.
Ngẩng lên nhìn Tử Du với đôi mắt trìu mến Nghi Quyên nói:
- Nhưng bây giờ em không để tâm đến những chuyện đau buồn nữa, bởi vì em đã có anh.
- Và anh sẽ luôn luôn thương yêu em.
Nghi Quyên mỉm cười vui sướng:
- Tử Du ơi!
- Cái gì?
- Chúng ta hãy trích máu ăn thề với nhau.
- Trời đất! Nghi Quyên, em điên rồi sao? ANh làm sao có thể làm cho em đau đớn khi lấy một giọt máu trên ngón tay em.
Nghi Quyên cảm động, ôm chầm lấy Tử Du v à hôn một cái thật kêu:
- Anh nói đúng. Chúng ta không cần thiết phải làm như thế. Nhưng anh luôn luôn là người bạn thân nhất của em.
Hai người ngồi yên lặng một lúc, rồi Tử Du kéo Nghi Quyên đứng dậy, phủi những cọng cỏ thô bám vào váy áo cô bé:
- Đi thôi, cô bạn nhỏ.
Nghi Quyên đi theo và Tử Du nhấc bổng cô bé lên đặt ngồi vào yên ngựa. Họ rất thích cưỡi ngựa bên nhau vào những buổi chiều tà.
Tử Du kềm ngựa đi chậm và thì thầm bên tai Nghi Quyên:
- Chúng ta đi đâu đây? Đến lượt em chọn đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghi Quyên tươi lên. Cô bé quay lại nhìn Tử Du với nụ cười duyên dáng:
- Kho rơm ở cánh đồng cỏ phía đông.
Năm năm sau...
Căn gác nhỏ trong kho rơm nằm trên cánh đồng cỏ phía Đông là nơi Nghi Quyên thường đến để ngủ hay để mơ mộng, nhưng hôm nay, cô bé đến đây là để trút bớt nỗi u buồn.
Thật đáng tiếc, còn lâu trước khi cô đủ lớn để lọt vào cặp mắt xanh của Điền Tử Du. ANh đã yêu một cô gái khác: Lưu Nhã Tịnh.
Nghi Quyên cảm thấy mình đã mất Tử Du. Anh không còn cưỡi ngựa dạo chơi với cô bé. Càng ngày, Nghi Quyên càn cảm thấy anh xa lánh mình.
Với một sự kiên nhzjn kỳ lạ, anh vẫn dạy cho cô bé tất cả mọi điều về nông trang. Nhưng trong mắt anh, Nghi Quyên vẫn là một cô em gái bé bỏng, ngỗ ngược và cần được chở che.
Có tiếng võ ngựa làm cho Nghi Quyên thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cô bé nhìn qua cửa sổ nhỏ ở căn gác v à nhìn thấy Điền Tử Du, nết mặt anh hân hoan, rạng rỡ.
- Nghi Quyên! Nghi Quyên!
Anh gọi lớn, nhưng cô bé không trả lời. ANh tuột xuống khỏi yên ngựa, trèo lên cái thang để lên gác. Nghi Quyên đang ngồi bó gối trên sàn gỗ, nước mắt rưng rưng. Cô bé nghĩ mình có thể chết đi được kh Tử Du nói:
- Nghi Quyên! Anh sẽ cưới Lưu Nhã Tịnh.
Nghi Quyên bật khóc nức nở:
- Anh không thể cưới chị ấy. Anh không thể!
Nghi Quyên ngả vào người Tử Du, úp mặt vào vai anh, khóc muồi như còn bé. Anh lại vỗ về:
- Nào cô bé!
- Em không phải là một cô bé. Em là một cô gái.
- Nhưng trong mắt anh, em vẫn là một cô bé.
Nghi Quyên đăm đăm nhìn Tử Du. Bất ngờ trong trí óc cô bé lóe lên rằng, anh sẽ không đợi cô lớn lên. Anh sẽ cưới Lưu Nhã Tịnh làm vợ, v à cô bé sẽ mất anh mãi mãi.
Ký ức đau buồn mà Nghi Quyên ghi nhớ chính là cách an ủi của Tử Du.
Anh qùy gối trên đồng cỏ, khẽ ôm Nghi Quyên trong vòng tay, cơ thể cô bé đang run lên vì những tiếng nức nở vì đau khổ và bị tổn thương. Khi cơ thể đã rã rời và khi cô không còn khóc, anh nhẹ nhàng lấy khăn tay lau những giọt nước mắt cho cô bé:
- Anh hiểu tâm trạng của em. Nhưng một ngày nào đó lớn lên, em sẽ nhận ra rằng đây chỉ là sự đam mê trẻ con mà thôi. Rồi sẽ có một người đến với cuộc đời em, cúi đầu dưới chân em, để em có thể yêu thương, và yêu thương em trọn đời.
Nghi Quyên đã tin anh, hoặc cố gắng tin anh, nhưng những lời nói đó cũng chẳng làm nguôi ngoai một cô bé đã bị tổn thương với trái tim tan nát.
Nghi Quyên nói với đôi mắt đẫm lệ:
- Em chúc anh... và Lưu Nhã Tịnh yêu nhau mãi mãi, và hạnh phúc trọn đời.
Anh vòng tay khoác vai Nghi Quyên
- Điều đó rất có ý nghĩa đối với anh cô bé ạ!
Sau đó anh dùng khớp ngón tay đấm đùa vào cằm Nghi Quyên. Nhưng cô bé không mỉm cười và không bao giờ mỉm cười với anh nữa.
Nghi Quyên bỏ chạy. Cô bé tìm một chỗ để trốn. Ở đó, cô bé có thể tự chăm sóc vết thương của chính bản thân mình.
Một mất mát đau đớn đối với Điền Tử Du. Hai ngày trước khi cưới, Lưu Nhã Tịnh chết trong một vụ đắm tàu.
Anh trở thành một con người lúc nào cũng ủ ê sầu muộn.
Bằng cách này hay cách khác, Nghi Quyên tìm cách chia buồn cùng anh, nhưng anh cứ đau khổ không nguôi.
Nghi Quyên đã giữ một niềm hy vọng, q ý nghĩ mong manh rằng, trong sự đau khổ, td sẽ tìm đến nàng, người có thể thay thế Lưu Nhã Tịnh trong tâm trí và trong trái tim anh.
Nàng đã mong muốn anh cưới nàng và họ có thể sống bên nhau suốt đời.
Nhưng anh đã không bao giờ làm chuyện đó.
Gió rít qua những ngọn thông già trụi lá khi Nghi Quyên chìm đắm trong dòng suy tưởng. Nàng không hay đêm đã khuya và mưa bắt đầu đổ xuống.
Những giọt nước mưa lạnh giá quất rát tấm thân run rẩy của nàng. Nhưng nàng không còn ý thức gì về thời gian và không gian, cho đến khi nhìn thấy một chú thỏ bị cuốn troi theo dòng thác trước mặt nàng.
Trong một phần giây đồng hồ, nàng băng qua những bụi cây và phóng mình xuống nước, bơi như điên về phía chú thỏ. Nó chỉ cách nàng khoảng ba thước mà sao dường như xa vạn dặm. Càng cố gắng, nàng càng thấy sức lực vuột khỏi con người nàng. Và dòng nước như muốn chống lại nàng, nó cuốn phăng nàng một cách phũ phàng. Nàng kêu lên một tiếng thất thanh trước khi đầu nàng va vào một ghềnh đá.
Nghi Quyên dần dần hồi tỉnh vì những ve vuốt dịu dàng đẩy lên cơ thể nàng. Lúc dòng nước cuốn phăng nàng đi, ý nghĩ cuối cùng của nàng là nàng sắp chết. Nhưng nàng còn sống và nàng thấy mình ngước lên nhìn con người đã cứu mạng nàng: Điền Tử Du
Đôi mắt anh chứa chan một vẻ âu yếm khiến cho nàng cảm thấy nghẹn ngào, xúc động.
Không chút suy nghĩ, nàng rướn người lên, trong vòng một nhịp tim nàng đã gieo vào ngực anh.
Nàng cảm thấy hơi thở của anh khó khăn, khi hai cơ thể chạm vào nhau. Nàng còn nhớ những tia chớp làm rực sáng đôi mắt anh trong lòng đêm huyền dịu.
Đôi tay anh nắm chặt vòng co của nàng, dường như để đẩy nàng ra, nhưng anh không làm thế. Khuôn mặt hai người gần nhau đến nỗi nàng có thể cảm thấy hơi thở ấm áp ấm ướt của anh phà vào má nàng. Và chính nàng là người đã đưa môi tìm đến đôi môi anh, lấy từ đó một nụ hôn cháy bỏng thiêu đốt cả tâm hồn nàng. Nàng ngạc nhiên vì đôi ấy qúa mềm mại, dịu dàng, ấm áp như có phép màu, xua tan đau khổ trong lòng nàng.
Hoàn toàn qúa sớm đối với nàng, anh đột ngột bật đầu ra sau và rời khỏi đôi môi bé mở ẩm ướt và mời gọi của nàng.
Khuôn mặt anh dửng dưng như những cảm giác ngọt ngào sauy đắm vừa qua không hề có giữa hai người.
Anh nói giọng lạnh như thép:
- Không được làm như thế một lần nữa.
Nghi Quyên ngồi bất động, răng cắn chặt vào môi và trái tim lún xuống như chì.
Nước mắt nàng ứa ra khiến nàng như không trông thấy gì. Nhưng bằng cảm nhận của tất cả tấm lòng, nàng nhận thức được một điều mà nàng không bao giờ phủ nhận. Đó là: Điền Tử Du dã rung động.
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, và dường như điều đó đã làm cho cảm xúc trong anh từ từ lãng dịu.
Anh khẽ nói:
- Nghi Quyên! Anh qúy em. Nhưng anh không phải là người đàn ông tốt đối với em. Hãy tránh xa anh ra!
Nàng thốt lên:
- Nhưng anh chíng là người đàn ông mà em muốn.
Anh nhếch môi, nụ cười vừa ngọt ngào, vừa cay đắng:
- Anh sẽ không b ao giờ yêu một người đàn bà nào khác.
Đôi mắt đen sẫm của anh trở nên tàn nhẫn:
- Hãy tránh xa anh ra!
Sáu năm trôi qua …
Nghi Quyên giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, giống hệt như bức chân dung của mẹ, mà nàng đã đạt trên căn gác nhỏ trong nhà kho rơm ở cánh đồng có về phía đông mà cứ ngỡ như nàng tiên nào đấy.
Nhưng đôi mắt nàng trong sáng hơn, chúng lấp lánh như những vì sao trong đêm. Và đôi chân mày xếch lên trông có vẻ cương nghị và mạnh bạo. Làn da màu ngà của nàng sáng như gương dẫu nàng đang khoác lên người một lớp áo xám xịt. Người nàng như có một thứ hào quang tỏa ra, dễ dàng cuống hút người khác chú ý. Nhưng ở nàng có một cái gì đó rất đặt biệt khiến người ta có cảm tưởng cái vẻ thầm lặng, cùng nụ cười kiêu hãnh là để che đậy một nỗi đau thầm kín, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
Sau bao nhiêu năm, Nghi Quyên nghĩ mình có thể xóa đi được tiếng vọng về, những lời xua đuổi của Điền Tử Du: "Hãy xa anh ra!". Và nàng tự nhủ cái tên "Điền Tử Du" sẽ chỉ một phần trong qúa khứ của nàng … Nhưng nàng vẫn không nguôi yêu anh.
Nỗi đau đớn, mất mát khi rời khỏi điền trang đã trở thành một vết thương không phai nhạt trong tâm hồn nàng.
Trong nhiều năm, sống lạc lõng và cô độc như một con thuyền khôn gneo và lái, nàng khám phá ra rất nhiều người tìm dịp ở cạnh nàng. Nhưng nàng đã loại bỏ tất cả những người ấy ra khỏi cuộc đời. Chỉ có Điền Tử Du … đối với nàng, anh luôn luôn là một người đẹp nhất, và điều đó rất có ý nghĩa với nàng. nàng nhớ đến ánh mắt anh và cúi đầu thừa nhận nhu cầu yêu và được yêu vẫn còn có trong nàng. Và giữa anh và nàng không bao giờ đoạn tuyệt.
Nghi Quyên lau vội những giọt nước mắt khi nghe giọng nói ấm áp của bác Lưu:
- Có chuyện gì thế, cháu Nghi Quyên?
Nàng ngước nhìn đôi mắt nâu đầy những nếp nhăn của bác:
- Không có chuyện gì xảy ra với cháu đâu, bác Lưu ạ. Cháu chỉ hơi mệt một chút thôi.
Nàng và người đàn bà nhỏ nhắn, gầy yếu này kết bạn với nhau, vì cả hai cùng làm việc ở bệnh viện trẻ em. Nàng là một bác sĩ, còn bác Lưu lau chùi sàn nhà vào mỗi buổi tối.
Dãy hành lang của bệnh viện vắng tanh, càng về khuya không khí càng tĩnh lặng.
Bác Lưu dịu dàng nói:
- Cháu đừng có dối bác, mắt cháu đỏ như thế kia, chắc là có chuyện buồn phiền rồi.
Bà Lưu nhét giẻ lau nhà vào chiếc xô gần đấy và ngồi xuống cạnh Nghi Quyên. Bà nắm giữ tay Nghi Quyên trong tay mình và vỗ nhẹ:
- Ca trực của cháu đã kết thúc từ nửa giờ trước, sao cháu vẫn chưa về nhà?
- Cháu không muốn đối diện với những bức tường trống trơn và lạnh lẽo trong căn phòng, mặc dù nó bé nhỏ, xinh như chiếc vỏ ốc.
- Nghi Quyên ạ! Một cô gái xinh đẹp, trẻ trung như cháu, phải nghĩ tới một mái ấm, một người chồng và những đứa con của chính mình. Đó là quy luật của cuộc sống, cũng là điều khao khát trong cuộc đời của bác.
Nghi Quyên cố gắng mỉm cười:
- Có thể một ngày nào đó.
Bà Lưu thở phì phì:
- Cháu đã từng nói thế trong suốt hai năm bác quen cháu rồi. Tại sao chưa bao giờ bác thấy cháu đi cùng với một người bạn trai nào cả? Có phải cháu căm ghét đàn ông?
Lần này Nghi Quyên mỉm cười:
- Không. Cháu không lạnh lùng và cay nghiệt đến thế đâu.
- Cháu vẫn chưa gặp được người đàn ông của mình, có phải không?
Nghi Quyên rút tay ra và uống một ngụm trà ấm, như tránh phải trả lời câu hỏi. Vài năm trước đây, nàng đã từng gặp được một người đàn ông của mình: Điền Tử Du. Nhưng lúc đó, nàng không phải là người phụ nữ của anh ta.
Bà Lưu khoa tay nhấn mạnh ý của mình, bà gặng hỏi:
- Cháu có mơ ước gì cho tương lai, hở Nghi Quyên?
Đôi mắt Nghi Quyên mơ màng:
- Nếu cháu có thật nhiều tiền, cháu sẽ xây dựng một dưỡng đường rộng lớn, xinh đẹp, trong lành cho những đứa trẻ bị bệnh hiểm nghèo. Những đứa trẻ đáng thương ấy, chúng cần một nơi để sống thật an lành, hạnh phúc như mái ấm gia đình của chính mình. Điều ấy, có lẽ chẳng bao giờ xảy ra, vậy mà lúc nào cháu cũng mơ ước.
- Ai cũng mơ ước. Chỉ có điều phải làm điều gì đó để những ước mơ biến thành hiện thực. Như bác, ngày nào đó bác muốn bỏ công việc lau sàn này.
Nghi Quyên trêu chọc:
- Tại sao thế hở, bác Lưu? Cháu cứ nghĩ là bác thích lau sàn nhà.
- Bác nói cho cháu biết tại sao. Khi cháu có một cái dưỡng đường cho bọn trẻ con, cháu sẽ thuê bác vào làm việc cho cháu. Thế là bác bỏ công việc lau sàn.
- Cháu thật sự muốn làm một điều gì đó cho mơ ước của mình, bác Lưu ạ. Vì đó cũng là ước mơ của bác.
Bác Lưu bật hai ngón tay bị viêm khớp với nahu và thò thay vào trong chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình đang mặc và lôi ra một tờ báo nhàu nát. Bà đẩy nó tới trước mặt Nghi Quyên:
- Cháu cần có một người chồng. Còn đây là người đàn ông đang tìm vợ. Cháu hãy liên hệ với anh ta. Cháu thấy thế nào?
Nghi Quyên nhìn chăm chăm vào mẩu tin nhắn trong mục chuyện riêng của một tờ báo.
TÌM VƠ.
"Một chủ điền trang, tìm một phụ nữ trung thực, có trách nhiệm và biết nghe lời để làm vợ. Cần phải có khả năng sinh con.
Liên hệ với: Điền Tử Du … "
Đôi mắt nàng mở to, thật to …
Nàng thì thầm nhẹ như hơi thở:
- Cháu biết con người này.
Bà Lưu hỏi một cách hăm hở:
- Thật không?
Nghi Quyên buồn bã gật đầu:
- Cha cháu trước kia là quản gia ở điền trang của anh ta. Cháu sống ở đó từ khi cháu mới lên năm, đến lúc cháu mười bảy tuổi.
- Tại sao cháu bỏ nó mà ra đi?
- Không lâu sau đó, cha cháu qua đời, không có gì ràng buộc cháu ở mảnh đất ấy. Vả lại, cháu phải theo học ở một trường y. Chẳng có lý do gì quay lại đó cả.
- Còn bây giờ thì có nguyên nhân đấy. Cháu hãy gặp người đàn ông này. Cháu hãy nói vớianh ta là, cháu muốn trở thành vợ của anh ta.
- Cháu không thể nào làm như thế được.
- Tại sao không?
- Anh ta đã xua đuổi cháu một lần. Cháu không cần để phải bị nói đến lần thứ hai, rằng anh ta không cần cháu.
- À! Vậy anh ta chính là nguyên nhân để cháu ghét những người đàn ông khác?
- Cháu chưa bao giờ nói.
- Bác hiểu điều cháu không nói ra. Cháu yêu Điền Tử Du … Đừng để ước mơ vuột khỏi tầm tay mình.
- Bác Lưu …
- Không một lý do nào bác chấp nhận cả.
- Bác hãy nhìn vào ngày tháng của tờ báo xem, báo đã ra được năm tuần. Chắc là anh ấy đã tìm được vợ rồi.
- Và cũng có thể anh ta vẫn chưa tìm thấy.
- Cháu không thể …
- Cháu còn chờ đợi gì nữa? Hãy cho mình một cơ hội. Đừng đánh mất hạnh phúc của cả cuộc đời.
Im lặng một lúc, Nghi Quyên ngẩng lên nhìn bác Lưu với đôi mắt long lanh ngấn lệ:
- Cháu sẽ gặp Điền Tử Du. Nhưng không biết điều ấy có còn ý nghĩa gì?
Bác Lưu siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Nghi Quyên như truyền thêm niềm tin và sức mạnh cho nàng.
Lần đầu tiên, sau bao ngày xa cách, Nghi Quyên lại thấy mạnh đập dồn dập qua hơi thở của nàng.
Gặp lại Điền Tử Du, một thử thách đầy đau đớn.
Hai người đứng lặng nhìn nhau qua ngưỡng cửa.
Điền Tử Du sững sờ nhìn chằm chằm vào cô gái mặc chiếc áo phông trắng, quần jean, hai má hồng hong vì đi ngoài trời lạnh và đôi mắt đen thẫm.
- Tôi đã đọc mẩu tin tìm vợ của ông. Tôi đến đây để nộp đơn.
Môi anh mím lại một cách không thanh thản:
- Nghi Quyên? Có phải em không?
Trước đây, có lẽ Nghi Quyên đã chạy ào tới để ôm chầm lấy anh. Nhưng bây giờ nàng đứng câm lặng trước cái nhìn chăm chúc của Tử Du, mà trong lòng không ngăn được niềm xúc động dâng trào.
- Vào nhà đi, cô bé.
- Em không phải là …
- Cô bé.
Anh nói nốt lời nàng. Lần sau cùng anh nhìn thấy Nghi Quyên trước khi nàng rời khỏi điền trang, nàng vẫn còn là một đứa bé, anh vẫn nghĩ đến nàng như hình ảnh đó. Nhưng bây giờ …
Mắt họ gặp nhau, mặt anh bỗng nghiêm lại.
- Đã lâu qúa rồi nhỉ?
- Sáu năm.
- chắc là không lâu đế thế.
Nghi Quyên gập đầu.
Anh nói:
- em đang làm gì?
- Em là bác sĩ của một bệnh viện trẻ em nghèo.
Anh gật gù:
- Anh hiểu rồi …
Và một nụ cười thoáng trên môi anh khi gợi về quá khứ.
- Lần sau cùng, chúng ta ở bên nhau em đang làm bác sĩ cho một chú thỏ bị cuốn theo dòng thác. Thế chuyện gì đã xảy ra chú thỏ ngẩn ngơ ấy?
- Nó vẫn sống cùng với em.
- Em vẫn cứu tất cả người và súc vật tàn tật bước ngang đường em đi đấy chứ?
- Rất tiếc, em không có nhiều chỗ trống lắm trong một căn phòng nhỏ.
- Em có cả một bộ sưu tập những con thú bị thương khi còn sống ở đây. Từ con chồn hôi đến con cún con chưa mở mắt.
- Em không thể cầm lòng khi thấy bất cứ con gì bị đau đớn. Đây cũng có thể là điểm yếu của em.
- Chắc em cảm thấy nặng nề lắm.
Nghi Quyên nuốt nước bọt một cách khó khăn:
- Em hiểu …
Nàng nghĩ cuối cùng anh đã quên Lưu Nhã Tịnh, nhưng hình như không phải vậy.
Tuy nhiên nếu đó là cách anh định kiếm vợ, thì nàng cũng phải làm hết sức mình để cho phù hợp với hoàn cảnh. Nàng đáp ứng được các tiêu chuẩn của anh đề ra. Hầu như tất cả. Nàng trung thực, có trách nhiệm và sẽ yêu thương những đứa con của họ. Nhưng nàng đã bỏ qua tiêu chuẩn biết nghe lời, một yêu cần trong bản tin tìm vợ của anh.
Nhưng câu "chỉ là công việc" mà anh nói lại gợi lên một câu hỏi trong óc nàng.
Nàng nhìn anh hỏi:
- Thế còn tình yêu thì như thế nào?
Đôi mày anh dầu lại một cách bực bội:
- Cái gì nữa vậy?
- Anh không muốn có một người vợ yêu anh à?
- Điều ấy không cần thiết. Thực tế, điều ấy chỉ gây ra phiền nhiễu khi anh không định yêu cô ta.
Nghi Quyên thường tưởng tượng rằng một ngày nào đó Điền Tử Du sẽ yêu nàng, họ sẽ cưới nhau và sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc. Bao nhiêu những chuyện thần tiên được dệt ra. Như phần đông phụ nữ, nàng vẫn xem xét tình thế qua một màn sương lãng mạn màu hồng. Vẫn để cho những tìm cảm chế ngự và làm theo mệnh lệnh của con tim …
Nhưng Tử Du vừa thông báo, anh không hề có ý định phải lòng nàng hay bất cứ một người đàn bà nào khác. Anh nghĩ đã dập tắt ước mơ cả đời của nàng, nhưng điều đó càng củng cố cho nàng một niềm tin biên định. Nàng nghĩ chỉ có một người đàn ông cứng rắn hơn Điền Tử Du mới có thể cưỡng lại được tình yêu vô bờ bến nàng đã dành cho anh.
Nàng ngẩng cao đầu và nói:
- em sẽ là người phụ nữ của anh, Tử Du. Em chấp nhận công việc này!
- Hãy quên chuyện đó đi cô bé, vì anh sẽ là một người chồng kinh khủng đối với em. Như em đã biết, mẩu tin tìm vợ của anh hoàn toàn đặc biệt. Anh không cưới vợ vì tình yêu mà vì đã đến lúc quyết định phải có con để nối dõi, và anh cần một con người thích hợp. Anh không thể tin được rằng em cũng đặt mình vào cuộc chạy đua này. Cho dù em quý mến anh đến cỡ nào, em cũng thấy sống với anh như sống trong một địa ngục!
Nghi Quyên ngắm nhìn Tử Du, nhìn mái tóc đen dày rũ bên chân mày. Đôi mắt nâu khó hiểu trên khuôn mặt đầy khải nghi với gò má cao rộng và chiếc mũi thẳng, cùng chiếc cằm cương nghị. Đó là một khuôn mặt hấp dẫn nhưng đầy nghiệt ngã.
Nàng dịu dàng nói:
- Em nghĩ anh sẽ là một người chồng tốt, nếu có một người vợ đúng với nghĩa là người vợ.
- Anh không thể tưởng tượng được rằng, lại có một người phụ nữ muốn gắn chặt cuộc đời mfinh vào anh. Anh không thể tưởng tượng người phụ nữ đó chính là em.
- Nhưng em …
- Em không hiểu rõ con người anh bằng chính anh đâu.
- Em chấp nhận con người anh, Tử Du.
Chỉ thoáng một cái, Nghi Quyên đã thấy mình lọt thỏm trong chiếc xích đu, hai cánh tay lực lưỡng của Tử Du vòng qua ghế và cúi người ghé chiếc mũi xuống cách nàng chỉ trong gang tấc.
Anh nói với giọng khàn đi:
- Đây không phải là trò chơi, cô bé. Anh cần một người vợ, và anh có ý định tìm một người …
Nghi Quyên nuốt sự uất nghẹn:
- Anh đã tìm thấy. Người đó chính là em.
Tử Du bất ngờ đứng lên, lùa tay vào trong tóc.
- Điều ấy không thể được.
Nghi Quyên giật mình trước câu trả lời của anh. Nàng bật dậy khỏi ghế xích đu, đứng ngay sát trước mặt anh, hai tay chống ngang hông, mặt vênh lên, vai thẳng ra trong tư thế sắp đánh nhau:
- Tại sao lại không? Thực tế, nếu anh chỉ cần nghĩ một chút thôi, em là người rất hoàn hảo cho côong việc. Em biết tất cả mọi công việc ở điền trang, chính anh đã dạy em điều đó, mọi ngóc ngach ở đây đều quen thuộc đối vớ em. Anh cũng biết em là người trung thực và có trách nhiệm …
Nàng ngừng một lúc như để đè nén lên cơn xúc động và tiếp:
- VÀ em có thể đưa cho anh giấy khám sức khỏe của bác sĩ để anh chắc chắn là em có thể sinh con được.
Nàng cố ý không nhắc đến tiêu chuẩn biết nghe lời, hy vọng anh sẽ quên điều ấy. nàng lấy một hơi thở sâu và nói:
- Và em hơn tất cả những ứng cử viên khác ở chỗ em biết rất rõ anh không muốn và không hề mong đợi tình yêu là một phần trong thỏa thuận. Ý em muốn n'I, em hiểu anh đã yêu Lưu Nhã Tịnh biết dường nào, dù đã bao nhiêu năm trôi qua sau cái chết của chị ấy, tình yêu trong anh vẫn không thay đổi.
- Thật may cho anh là đã không chọn em. Trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy.
Trước khi nàng định dùng thân mình cản đường thì anh đã bước trước một bước. Nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em từ chối câu trả lời như thế. Chỉ ít anh cũng biết anh sẽ được gì sau khi cưới em chứ? Anh mến em, gần gũi, chăm sóc, nuôi nấng và dạy dỗ cho em … Chẳng lẽ tất cả những điều ấy không hề có y nghĩa hay sao?
Khi hàm răng anh nghiến chặt lại, các cơ hàm bắt đầu chuyển động, thì nà cảm thấy nàng hoàn toàn tuyệt vọng …
- Không! Không! Không! Đó là câu trả lời cuối cùng của anh về chuyện này!
"Nghi Quyên, cô bé giàu nghị lực của cha. Cha tự hào về con. Và mẹ con chốn suối vàn gsẽ phù hộ cho con niềm hạnh phúc. Một ngày nào đó khi lớn khôn, con sẽ tìm được cho mình một vị hoàng tử. Lúc đó con sẽ hiểu tình yêu nó có ý nghĩa đến dường nào trong cuộc đời của con … "
Những lời thì thầm, âu yếm của cha đã chiếu đầy trong tâm kham Nghi Quyên … Vì thế đã bao năm tháng trôi qua. Nghi Quyên vẫn luôn ngẩng cao đầu như dòong máu trong con người nàng. Dòng máu không bao giờ chịu khuất phục trước nghịch cảnh trái ngang …
Giờ đây, nhớ đến lời cha, nàng thổn thức:
- Cha ơi! Con không phải là cô bé giàu nghị lực của cha. Con đã đầu hàng tình yêu của chính mình. Con đã tìm được vị hoàng tử của lòng con, nhưng con không chinh phục được tình yêu của anh ấy. Với mảnh chân tình dang dở của mình, con sẽ không yêu ai khác, bởi vì không có ai tuyệt vời như Điền Tử Du. Người ta chỉ yêu một lần duy nhất trọn đời.
Nước mắt chảy dài xuống má nàng. Nhưng khóc không làm vơi được nỗi đau buồn. Không! Nàng sẽ không khóc. Để chứng tỏ lfong kính trọng, nàng phải xứng đáng với niềm tin và lòng kiêu hãnh của cha mẹ nàng.
Nàng ngồi dậy trên giường và ôm chặt tấm chăn vào người, tựa hồ sự nhận thức của nàng vừa có sẽ vực vuột khỏi nàng nếu nàng không giữ kỹ cho tới lúc nàng có thể hành động theo ý muốn của mình.
Đêm vẫn bình yên, giói lùa làm tung bay những sợi tóc trên vầng trán tinh khiết. Nghi Quyên nhìn ra khung cửa sổ, nước mắt vẫn còn đọng trong đó, nhưng ánh mắt của nàng lại long lanh như ánh sao đêm …
-----------------------
Với những ý nghĩ đó, sáng hôm sau, Nghi Quyên xuất hiện trước cánh cổn glớn của nhà điền trang với lời tuyên bố kỳ lạ:
- Điền Tử Du! Nếu như hôm nay anh nói anh không chấp nhận em, thì em sẽ ra đi mãi mãi, không bao giờ quay lại mảnh đất này nữa.
Nàng đã dốc hết lòng can đảm để thốt lên những lời sau cùng đó và đứng bất độgn chờ nghe câu trả lời của anh.
Anh nhìn sững nàng trong một lúc, rồi trả lời nàng bằng một câu hỏi:
- Nghi Quyên! Tại sao em lại muốn lấy anh? Em có cả cuộc sống phía trước. Điều gì đã làm cho em thích công việc này đến thế?
Nghi Quyên cố kềm mình cho khỏ nói ra từ "yêu".
Bất cứ một gợi ý bóng gióo nào liên quan đến "tình yêu" đều có thể là hồi chouông báo tử cho mọi hy vọng được làm vợ của Điền Tử Du.
Nàng đáp với giọng chân thành:
- Kể từ khi em bắt đầu làm việc cho bệnh viện trẻ em, em mơ ước có một dưỡng đường dành cho các em bị bệnh hiểm nghèo. Những đứa trẻ đáng thương ấy, chúng cần một nơi để sống thật an lành, hạnh phúc như tổ ấm của mình. Em không bao giờ có đủ tiền để mua một dưỡng đường như mơ ước. Nếu em là vợ của anh, em có thể biết ước mơ ấy thành hiện thực ở chính đây, trên mảnh đất này.
Môi anh chun lại:
- Anh hiểu rồi. Em thấy tiền của anh hấp dẫn, đó là lý do em muốn làm vợ anh?
Nàng ngước nhìn anh, tim đập loạn xạ, cố để tình yêu của mình không thể hiện ra ánh mắt. Vì Điền Tử Du không muốn người vợ có tình yêu với mình.
Nàng mỉm cười châm chọc:
- Vâng, và anh cũng không đến nỗi xấu trai nữa.
Thấy Tử Du chăm chú nhìn mình, Nghi Quyên nói tiếp. Giọng nàng tràn đầy nhiệt huyết khi hâm n óng lại câu chuyện của mình:
- Dưỡng đường là một ý tưởng tuyệt vời, Tử Du ạ. Và điền trang này là một nơi lý tưởng để đưa bọn trẻ tới. Những đúa trẻ tội nghiệp ấy, thậm chí chúng chưa biết hfinh dáng con ngựa hay con bê là như thế nào. Chúng ta có thể dạy chúng cưỡi ngựa, hoặc cho chúng được ngồi trên chiếc xe bò, chở đầy cỏ khô. Điều ấy qủa alf thú vị đối với chúng; Nếu anh nhìn chúng khó nhọc như thế nào, bất chấp mọi điều chỉ để được sống, được bình phục, anh sẽ nhận ra rằng phần thưởng được sống trong điền trang này là một việc tuyệt dịu như thế nào.
Đôi mắt Tử Du hơi khép lại như thể tận hưởng sự dịu dàn gnoijfng ấm qua những lời Nghi Quyên vừa kể. Nhưng khi anh ngước lên nhìn nàng, đôi mắt ấy hoàn toàn bình thản.
- Giả sử, anh tài trợ cho dưỡng đường của em, em nghĩ mình sẽ trông coi những đứa trẻ ấy và những đứa con của anh một cách hoàn hảo?
Nghi Quyên nghiêm trang đáp:
- Em sẽ là một người mẹ tốt, Tử Du. Em không còn mẹ khi vừa được sinh ra, do vậy em biết đứa trẻ cần một người mẹ biết bao nhiêu. Em sẽ cho con anh, cho con chúng ta tất cả tình yêu thương mà chúng có thể mong muốn hay cần thiết.
Giọng anh hơi dịu lại:
- Anh thừa nhận rằng ý tưởng về dưỡng đường có vẻ tốt. Có lẽ những đứa trẻ bất hạnh cần một dưỡng đường như em vừa nói. Nhưng em có thể chịu đựng nổi khi ôm tất cả những đứa trẻ ấy không?
Nghi Quyên vô cùng xúc động vì Tử Du đã tỏ ra đồng cảm với công việc của nàng.
Nàng dịu dàng nói:
- Em có thể làm được. Tử Du! Hãy tin em. Em là người phụ nữ mà anh đang tìm kiếm. Anh hãy nhận lời đi. Em sẽ làm công việc của mình một cáh hoàn hảo.
Anh nheo mắt nhìn nàng vớivẻ nghi ngờ.
- Anh vẫn không quên những gì em nói với anh khi em mười bảy tuổi …
Nghi Quyên choáng váng nhìn. Nếu nàng không thể làm cho anh bỏ đi ý nghĩ vớ vẩn, rằng nàng vẫn còn yêu anh sau tất cả từng ấy năm, nàng có thể sẽ mất tất cả.
Nàng cố tình nói giọng rất khinh thường, chiếc cằm thon thon đưa về phía trước một cách kiêu hãnh:
Với những ý nghĩ đó, sáng hôm sau, Nghi Quyên xuất hiện trước cánh cổn glớn của nhà điền trang với lời tuyên bố kỳ lạ:
- Điền Tử Du! Nếu như hôm nay anh nói anh không chấp nhận em, thì em sẽ ra đi mãi mãi, không bao giờ quay lại mảnh đất này nữa.
Nàng đã dốc hết lòng can đảm để thốt lên những lời sau cùng đó và đứng bất động chờ nghe câu trả lời của anh.
Anh nhìn sững nàng trong một lúc, rồi trả lời nàng bằng một câu hỏi:
- Nghi Quyên! Tại sao em lại muốn lấy anh? Em có cả cuộc sống phía trước. Điều gì đã làm cho em thích công việc này đến thế?
Nghi Quyên cố kềm mình cho khỏ nói ra từ "yêu".
Bất cứ một gợi ý bóng gióo nào liên quan đến "tình yêu" đều có thể là hồi chouông báo tử cho mọi hy vọng được làm vợ của Điền Tử Du.
Nàng đáp với giọng chân thành:
- Kể từ khi em bắt đầu làm việc cho bệnh viện trẻ em, em mơ ước có một dưỡng đường dành cho các em bị bệnh hiểm nghèo. Những đứa trẻ đáng thương ấy, chúng cần một nơi để sống thật an lành, hạnh phúc như tổ ấm của mình. Em không bao giờ có đủ tiền để mua một dưỡng đường như mơ ước. Nếu em là vợ của anh, em có thể biết ước mơ ấy thành hiện thực ở chính đây, trên mảnh đất này.
Môi anh chun lại:
- Anh hiểu rồi. Em thấy tiền của anh hấp dẫn, đó là lý do em muốn làm vợ anh?
Nàng ngước nhìn anh, tim đập loạn xạ, cố để tình yêu của mình không thể hiện ra ánh mắt. Vì Điền Tử Du không muốn người vợ có tình yêu với mình.
Nàng mỉm cười châm chọc:
- Vâng, và anh cũng không đến nỗi xấu trai nữa.
Thấy Tử Du chăm chú nhìn mình, Nghi Quyên nói tiếp. Giọng nàng tràn đầy nhiệt huyết khi hâm n óng lại câu chuyện của mình:
- Dưỡng đường là một ý tưởng tuyệt vời, Tử Du ạ. Và điền trang này là một nơi lý tưởng để đưa bọn trẻ tới. Những đúa trẻ tội nghiệp ấy, thậm chí chúng chưa biết hfinh dáng con ngựa hay con bê là như thế nào. Chúng ta có thể dạy chúng cưỡi ngựa, hoặc cho chúng được ngồi trên chiếc xe bò, chở đầy cỏ khô. Điều ấy qủa alf thú vị đối với chúng; Nếu anh nhìn chúng khó nhọc như thế nào, bất chấp mọi điều chỉ để được sống, được bình phục, anh sẽ nhận ra rằng phần thưởng được sống trong điền trang này là một việc tuyệt dịu như thế nào.
Đôi mắt Tử Du hơi khép lại như thể tận hưởng sự dịu dàn gnoijfng ấm qua những lời Nghi Quyên vừa kể. Nhưng khi anh ngước lên nhìn nàng, đôi mắt ấy hoàn toàn bình thản.
- Giả sử, anh tài trợ cho dưỡng đường của em, em nghĩ mình sẽ trông coi những đứa trẻ ấy và những đứa con của anh một cách hoàn hảo?
Nghi Quyên nghiêm trang đáp:
- Em sẽ là một người mẹ tốt, Tử Du. Em không còn mẹ khi vừa được sinh ra, do vậy em biết đứa trẻ cần một người mẹ biết bao nhiêu. Em sẽ cho con anh, cho con chúng ta tất cả tình yêu thương mà chúng có thể mong muốn hay cần thiết.
Giọng anh hơi dịu lại:
- Anh thừa nhận rằng ý tưởng về dưỡng đường có vẻ tốt. Có lẽ những đứa trẻ bất hạnh cần một dưỡng đường như em vừa nói. Nhưng em có thể chịu đựng nổi khi ôm tất cả những đứa trẻ ấy không?
Nghi Quyên vô cùng xúc động vì Tử Du đã tỏ ra đồng cảm với công việc của nàng.
Nàng dịu dàng nói:
- Em có thể làm được. Tử Du! Hãy tin em. Em là người phụ nữ mà anh đang tìm kiếm. Anh hãy nhận lời đi. Em sẽ làm công việc của mình một cáh hoàn hảo.
Anh nheo mắt nhìn nàng vớivẻ nghi ngờ.
- Anh vẫn không quên những gì em nói với anh khi em mười bảy tuổi …
Nghi Quyên choáng váng nhìn. Nếu nàng không thể làm cho anh bỏ đi ý nghĩ vớ vẩn, rằng nàng vẫn còn yêu anh sau tất cả từng ấy năm, nàng có thể sẽ mất tất cả.
Nàng cố tình nói giọng rất khinh thường, chiếc cằm thon thon đưa về phía trước một cách kiêu hãnh:
Em hy vọng anh sẽ không nhớ những câu nói ngu ngốc của em thời trẻ con nữa. Có thể em đã mê anh một cách điên rồ hồi mười bảy tuổi. Ngày ấy, vừa nhận biết được cuộc đời, em đã có anh bên cạnh, sống cùng nhau dưới một mái nhà, được anh chăm sóc, dạy dỗ, em đã bị sự thông minh và đẹp trai của anh quyến rũ. Và vì chưa biết thế nào là tình yêu, em đã khoác lên anh một bộ áo giáp và rồi mê cái vỏ sáng loáng ấy. Em đã thần tượng do mình tạo ra … Nhưng bây giờ so với ngày đó, em đã lớn lên nhiều rồi.
Anh bước thêm mấy bước để rút ngắn khoảng cách giữa họ. Giọng anh trầm lắng.
- Anh cũng nhìn nhận, anh qúy mến em. Đó là sự thật. Anh tưởng mình đã quên mắt em long lanh như thế nào, như những vì sao trong đêm. Và mái tóc mềm như lụa của em … như ánh hào quang tỏa sáng.
Anh nói và sờ tay vào tóc nàng như thuở nàng còn là một cô bé …
Nghi Quyên ngập ngừng đặt tay lên ngực Tử Du … Nàng nhận ra nhịp tim anh đang run lên qua làn áo vải ấm áp dưới tay nàng. Đôi mắt đen thăm thẳm của anh chăm chú ngắm nhìn nàng. Khuôn mặt anh quá gần khiến nàng phải khép hờ bờ mi lại … Nàng linh cảm điều gì sắp xảy ra … Anh sắp hôn nàng … Và nàng sợ hãi nhận ra nàng đang mong chờ điều đó.
Nàng cắn chặt răng vào môi để chốn glại những rung động thầm kín và khoa khát. Không biết chắc có thể tin cậy vào chính mình được chừng nào.
Nếu anh hôn nàng, anh sẽ cảm nhận được ngay tình cảm của nàng. Nàng có thể phủ nhận không yêu anh, nhưng những cảm xúc của nàng sẽ tố cáo nàng. Điều đó có nghĩa là anh sẽ có lý do để từ chối nàng.
Nàng nín thở trước khi thốt lên những lơi không thật lòng mình:
- Tử Du! Anh cũng hấp dẫn em. Nhưng chỉ vì vẻ đẹp trai và sự hào nhoáng xung quanh anh thôi. Em đã từ bỏ ý niệm về tình yêu từ lâu lắm rồi.
Bỗng nhiên nàng thấy mình đứng một mình, ngực phập phồng, chân loạng choang, tay run lên. Nàng sửng sốt nhìn chằm chằm Tử Du. Anh đã lùi lại, đứng trước mặt với một khoảng cách:
- Thật không thể tin được lại là em. Nghi Quyên ạ! Lẽ ra khi đăng mẩu tin tìm vợ, anh phải nghĩ đến điều này.
- Anh sẽ không tìm ra được một "ứng cử viên" nào tốt hơn em đâu, Tử Du. Anh sẽ có hết những gì mà anh mong muốn – một người vợ không đòi hỏi tình yêu ở anh, sinh cho anh những dứa con mà không cần phải một chút thời gian nào để nhìn ngó đến. Ngoài ra lại còn có ưu điểm là anh sẽ cưới một người mà anh biết rõ một số người trong gia đình anh ưng ý và chấp thuận.
Trong ký ức non nớt của cô bé Nghi Quyên lên mười ngày nào vẫn còn giữ hình ảnh thân phụ của Điền Tử Du trong những năm tháng ông bà còn lưu lại điền trang trước khi ra nước ngoài và giao lại cho Tử Du mảnh đất này. Ngày ấy Nghi Quyên đã cảm nhận được tình thương của họ dành cho nàng. Nhưng đến bây giờ nàng mới hiểu tình thương ấy có ý nghĩa biết dường nào.
Nàng thấy Tử Du mở to đôi mắt, khi anh nhận ra sự thật trong lời tuyên bố của nàng.
Đôi mày anh cau lại:
- Đây chính là nguyên nhân vì sao anh không thể chọn em làm vợ, Nghi Quyên! Bởi vì anh quá hiểu em. Trong cơ thể em không có đến một cái xương biết phục tùng.
Nàng đứng thẳng lưng một cách kiêu hãnh:
- Chẳng lẽ anh không được gì ở con người em?
Nhận ra sự im lặng của anh, nàng tiếp:
- Đừng suy nghĩ quá, Tử Du. Em không có nhiều thời gian.
Anh bước lại gần nàng. Nàng thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng lo sợ anh sẽ nghe thấy. Nhưng đó chỉ là cảm giác của nàng.
- Nghi Quyên, anh đã suy nghĩ nhiều và bây giờ là giờ phút anh phải quyết định …
- Anh quyết định thế nào?
- Anh chấp nhận em.
- Ôi!
- Nhưng với điều kiện.
- Như là …
- Đừng có tự lừa dối mình khi nghĩ rằng anh sẽ yêu em. Sẽ không bao giờ có điều đó đâu, bởi vì anh không thể quên được Lưu Nhã Tịnh. Không thể!
Nghi Quyên cảm thấy bụng cuộn lên. Nàng hít vào một hơi thở sâu để giữ cho giọng nói có thể bình thản, nhưng trong lòng nàng không cảm thấy.
- Được thôi! Còn gì nữa?
- Anh lấy vợ, bởi vì anh muốn có con. Nhưng anh là đàn ông, và anh cần vợ anh phải làm anh hài lòng.
Anh đang đề cập đến vấn đề chăn gối, đó cũng là lẽ đương nhiên trong quan hệ vợ chồng. Tuy nhiên Nghi Quyên vẫn thấy đôi má nóng bừng:
- Em sẽ làm hài lòng anh. Còn gì nữa không?
- Anh muốn em hết lòng vì con cái. Đổi lại, anh sẽ ghi nhận điều đó và cung cấp tài chính cũng như bất cứ cái gì em cần giúp cho dưỡng đường và những đứa trẻ đáng thương của em.
- Đồng ý.
- Còn điều nữa. Kể từ bây giờ trở đi, trong vòng một năm, nếu em không có thai thì chúng ta sẽ ly dị. Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, cái anh cần là những đứa cón chứ không phảilà một bà vợ vô sinh.
Nàng nghẹt thở … hoảng sợ trước điều kiện bất ngờ này. Môi nàng run run:
- Thật tàn nhẫn khi anh nói ra điều này.
Anh nhún vai:
- Hoặc em chấp nhận, hoặc là em bỏ cuộc.
Lần đầu tiên kể từ khi yêu anh, hồi còn là một cô bé con, Nghi Quyên ngỡ không biết những suy nghĩ của nàng về Điền Tử Du có đúng hay không? Người đàn ông mà nàng yêu không thể thô bạo đến như thế, còn người đàn ông này rõ ràng là như vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu nàng có thể làm cho người đàn ông này yêu mình? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu Tử Du đã trở thành một người đàn ông nhẫn tâm? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu sau một năm nữa, càng ngày nàng càng cảm thấy yêu Tử Du mãnh liệt hơn mà không có thai? Có đáng mạo hiểm như thế không, khi kết hôn với Điền Tử Du?
Bao nhiên câu hỏi dồn dập trong tâm trí Nghi Quyên. Nhưng vượt lên trên tất cả là tình cảm của nàng dành cho những đứa trẻ bất hạnh bị bệnh hiểm nghèo. Và sâu kín hơn … tình yêu của nàng dành cho Điền Tử Du.
Nàng nói:
- Nếu chúng ta ly dị, em vẫn điều hành công việc ở dưỡng đường và anh vẫn tiếp tục tài trợ nó. Em muốn điều này được ghi thành văn bản.
- Em không yêu cầu chu cấp tiền hay chia tài sản sau khi ly hôn chứ?
Nghi Quyên lắc đầu:
- Em đã nói với anh, em cần gì từ cuộc hôn nhân này rồi. Em còn đòi hỏi gì cho bản thân mình.
Anh chăm chú nhìn nàng và hỏi:
- Với tất cả những điều kiện anh vừa nói, em vẫn còn muốn lấy anh chứ?
- Em vẫn lấy anh!
Tử Du thở phào nhẹ nhõm sau câu trả lời chắc chắn của Nghi Quyên. Anh có vẻ hài lòng về điều này.
- Anh nghĩ chúng ta cần phải bàn một số việc.
- Khi nào anh muốn tổ chức lễ cưới.
- Hai tuần, sau khi cha mẹ anh từ nước ngoài trở về. Anh muốn họ làm chủ tọa cho cuộc hôn lễ giữa hai chúng ta.
- Không được đâu. Hai tuần nữa trôi qua mau lắm, em chưa kịp chuẩn bị kịp.
- Em lại bắt đầu cãi lại anh rồi đấy. Anh phải làm gì cho em đây, cô bé?
- Hãy cho em thời gian bốn tuần, Tử Du ạ. Em phải thông báo với bệnh viện và sắp xếp lại công việc của mình.
- Thôi được, bốn tuần.
Đã có được một sự hòa hợp hiếm hoi, thế là tốt rồi. Nghi Quyên tin là nàng sẽ thuần phục được con ngựa bất kham. Nàng chỉ hy vọng anh đừng phá tan mọi thứ trước khi nàng có cơ hội.
Nàng thấy nàng mang ơn anh với những gì anh đã làm cho nàng, cho những đứa bé đáng thương.
- Tử Du!
Nàng cảm động gọi tên anh, và chìa bàn tay cho anh. Tử Du cầm lấy và kéo lại gần sát bên mình. Anh bế nàng lên quay một vòng như khi nàng vẫn còn là một "cô bé".
Nàng nghe giọng anh ấm áp bên tai nàng:
- Đây chỉ là cách chúng ta kết thúc cuộc thương lượng thôi, cô bé ạ.
Anh lại gọi nàng là "cô bé". Nàng nhìn vào mắt anh, phân vân, không hiểu anh đã nhận thấy điều gì khi ngắm nàng và ôm nàng trong vòng tay? Nàng không còn là một cô cô gái mới lớn rời bỏ điền trang sáu năm trước đây. Nàng có những nhu cầu, mơ ước và khát vọng của một người phụ nữ. Nàng muốn nhiều hơn những gì Tử Du có thể hứa hẹn. Nàng biết mình cần gì và mạnh dạn đi theo hướng của cuộc đời mình.
Và nàng đã thấy nụ cười nở rộng trên môi Tử Du. Nụ cười đã xác nhận cảm xúc của anh.
Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi, cha mẹ anh trao anh mảnh đất đã qua bao thế hệ của gia tộc.
Anh chuẩn bị lấy vợ và xây dựng gia đình với một người sẽ mang đến cho anh tình yêu và tiếng cười trong cuộc sống.
… Đấy là tất cả những gì anh có trước khi đến với Lưu Nhã Tịnh …
Lưu Nhã Tịnh là mối tình đầu của anh. Mối tình tràn đầy những câu chuyện lãng mạn mà những bậc cha mẹ thường kể cho con cái nghe bên bếp lửa hồng trong những đêm dài đăng đẳng …
… Nhưng anh đã vấp ngã quá đau đớn…
… Sauk hi họ đính hôn, Nhã Tịnh chuyển đến điền trang ở với anh. Anh không thể nào quên được những ngày tháng mặn nồng, say đắm mà Nhã Tịnh đã mang đến cho anh.
Anh cảm thấy có lỗi trước cái chết của Nhã Tịnh. Nhưng kinh hoàng hơn khi anh biết về đứa bé … con của anh đã chết trong bụng Nhã Tịnh … Nhã Tịnh đã mang nói ra đi … và mang theo cả cuộc đời anh …
Anh giam mình trong một góc riêng như con ốc sên thu mình trong chiếc vỏ nhỏ nhen sau cái chết của Nhã Tịnh. Nhưng những lời bàn tán dường như vẫn vô tình xuyên qua những bức tường lạnh lẽo: "chắc anh ấy phải yêu cô ta mznh liệt lắm mới đau khổ đến thế!". "Hãy tưởng tượng cô vợ tương lai dịu dàng, xinh đẹp như hoa, lại mongmanh phận số … thật là đau đón làm sao!". "Đó chắc phải là một tình yêu thật sự. Cái chết của cô ta đã hủy hoại cuộc đời anh ấy!", "Không biết cho đến bao giờ mới có một người phụ nữ xoa dịu vết thương lòng đau đớn này?"
Đấy không chỉ là nỗi đau khổ anh cảm thấy, đấy còn là sự mất mát và cay đắng dai dẳng không nguôi.
Nhiều năm sau cái chết của Nhã Tịnh, anh không quan hệ với phụ nữ, không nhìn họ dù với đôi mắt dửng dưng, lạnh lùng.
Thế tại sao, một con người hoài nghi chua chat như anh, lại cưới một cô bé xinh đẹp như Lục Nghi Quyên?
Tử Du thở dài. Cái gì đang ám ảnh anh vậy? Anh muốn nghĩ rằng đó đơn giản chỉ là một động cơ cá nhân. Anh đã phỏng vấn nhiều phụ nữ và nhận ra rằng anh không thể tìm được một người vợ hoàn hảo thông qua mẩu tin trên báo. Nhưng anh cũng không muốn tìm hiểu một người phụ nữ nào, vì điều ấy sẽ làm người ta nghĩ rằng anh muốn có chút tình cảm trong mối quan hệ của họ. Vì anh không có ý định yêu vợ, cho nên anh cũng không nghi đó là sự công bằng, nếu anh mong đợi cô ta yêu anh.
Nghi Quyên là một trong số người biết điều đó. Trong tâm khảm anh vẫn giữ mãi những lời nói vừa nồng nàn vừa cay đắng của nàng.
"Em hơn tất cả mọi người. Một người vợ không đòi hỏi tình yêu ở một người không muốn và không hề mong đợi tình yêu …"
Anh thật sự kích động khi biết nàng muj'n dùng tiền của anh để xây dựng một dưỡng đường đành chon h` đứa trẻ bất hạnh. Điều làm lương tâm anh thanh thản là nàng có động cơ, vụ lợi trong việc cưới anh. Tiền thì anh có thể cung cấp thoải mái, nhưng tình êu thì ngoài yêu cầu. Cái anh chấp nhận được là giống như tất cả mọi người nàng biết là anh vẫn còn yêu Lưu Nhã Tịnh. Nàng nghĩ nàng hiểu anh.
Về ngoại hình, Nghi Quyên là một cô gái xinh đẹp và vô cùng hấp dẫn. Làn da màu ngà, mịn màng, ấm áp, đôi chân dài thon thả uyển chuyển qua mỗi bước đi của nàng. Điều đẳc biệt là dường như nàng không biết mình xinh đẹp. Vẻ thuần khiết, thanh tao khiến nàng càng them rực rỡ như tỏa sáng ánh hào quang.
Anh sững sờ khi nàng xuất hiện trước cánh cổng điền trang, anh không kiềm chế sự rung động của mình. Sáu năm trước, anh cũng nhận ra những cảm giác ấy.
Nhưng ở Nghi Quyên, có những thứ anh còn thích hơn vẻ kiều diễm và hấp dẫn của nàng.
Từ ngày đầu tiên gặp nàng, Nghi Quyên mới là một cô bé lên năm, đủng đỉnh đi bên cha trong chiếc váy màu hồng, mái tóc rối tung bay trong gió. Đối với một đứa trẻ thì Nghi Quyên có trái tim rộng lớn. Tâm hồn cô bé luôn luôn rộng mở dối với những sinh linh bị tổn thương cần được giúp đỡ trên mỗi nẻo đường cô ta đi qua.
Anh phân vân không biết rong người đàn bà bây giờ còn được bao nhiều phàn của cô bé ngây thơ tốt bụng của ngày xưa?
Với anh, anh sẽ không bao giờ để cho mình bị tổn thương lần nữa, như nỗi đau mà Nhã Tịnh đã để lại trong anh.
Nhưng anh khao khát có những đứa con của chính mình. Những nếp nhăn rất mạnh xuất hiện trên khuôn mặt, khiến anh nhận ra rằng thời gian trôi đi quá nhanh. Anh thừa nhận người vợ là một phần cần thiết của gia đình mà anh khao khát. Nhưng anh muốn có người đàn bà mà anh có thể ngưỡng mộ và tôn trọng, là mẹ của những đứa con của anh, một người mà có thể chung sống mộtcách thân thiện. Và anh đã tìm thấy tất cả những điều ấy ở Lục Nghi Quyên.
Tử Du đứng dậy, bước đi thao thức trong căn phòng trống trơn lạnh lẽo. Cửa sổ như một bức tranh nhìn ra vùng đất bao la bát ngát của điền trang. Màn đêm đang buông xuống, anh có thể nhìn thấy ánh sang lấp lánh của những vì sao. Anh lien tưởng đến ánh mắt của Nghi Quyên.
- Chào anh Tử Du!
- Em vẫn thường xuất hiện một cách bất ngờ không báo trước như thế sao, cô bé?
Nghi Quyên nhìn anh, khẽ nói:
- Suốt đêm qua em không ngủ. Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau.
Tử Du giấu sự lo lắng sau nụ cười xếch trên đôi môi ngạo mạn:
- Em đang nghĩ gì thế?
Nàng lấy ngón tay trỏ cuốn lọn tóc làm nó rối tung lên và nói:
- Em đã có những suy nghĩ khác.
Tử Du bỗng dưng thấy bồn chồn trong bụng. Trước khi quyết định lấy Nghi Quyên, anh không hề hình dung người vợ của mình sẽ như thế nào. Đột nhiên, anh kho thể tưởng tượng được ai khác sẽ là vợ của anh. Anh thấy nàng cúi gằm, chằm chằm nhìn xuống đất. Anh mong muốn được nâng chiếc cằm ấy lên và nhìn vào đôi mắt dưới bờ mi xinh đẹp.
- Anh nghĩ chúng ta thoa? thuận với nhau rồi.
- Chuyện không đơn giản như thế. Tử Du.
- Tại sao?
- Tại vì Lưu Nhã Tịnh.
Khuôn mặt Tử Du đanh lại. Đôi mắt như chuyển sang một màu sắc khác u ám hơn:
- Chuyện gì về Lưu Nhã Tịnh?
- Em phân vân không biết từ giờ cho đến cuối đời, khi nhìn em, anh có thấy Lưu Nhã Tịnh hay không?
Tử Du thốt lên:
- Em hoàn toàn không giống Lưu Nhã Tịnh.
- Em biết mình không thể so sánh với Nhã Tịnh trong mắt anh. Nhưng …
Anh ngắt lời nàng:
- Thôi nào, cô bé nghe đây. Em đã quyết định những gì trong một đêm mất ngủ?
Nghi Quyên lấy một hơi thở sâu và thở ra nhè nhẹ:
- Em nghĩ có thể sẽ tốt hơn nếu chúng ta … không cưới nhau.
Tử Du giật mình. Anh dường như choáng váng trước quyết định của Nghi Quyên. Giọng nói của nàng qúa nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa lời nàng tác động vào anh quá mãnh liệt.
Anh nhìn sững nàng:
- Em bội ước?
- Không. Em chỉ thay đổi một chút thôi.
Qua cơn sốc, anh nheo mắt nhìn nàng:
- Thay đổi như thế nào?
- Chúng ta sẽ sống chung trước khi tổ chức lễ cưới.
- Như thế để làm gì?
- Để tránh được một cuộcly hôn không hay ho gì cho cả hai.
- Em có ly do để tin rằng em không thể, hoặc sẽ không thể có thai không?
Nàng lắc đầu:
- Nhưng cũng không có nghĩa là điều đó không xảy ra.
Anh nhăn nhó. Cô bé mà anh biết và yêu quý, cô bé đi điều hành cùng với một đội quân động vật ba chân, cụp đuôi, cụp tai lằng nhằng đàng sau theo nhịp trống của mình, đã lớn lên thành một phụ nữ ngoan cố và cứng đầu, cứng cổ. Nàng lại nghịch những lọn tóc của mình, anh biết đấy là dấu hiệu của sự bối rối. Anh muốn gỡ tay nàng ra, đặt chúng vào lòng bàn tay mình, âu yếm và xoa dịu đi nỗi sợ hãi của nàng.
Anh bước lên một bước về phía nàng. Nàng dang hai tay, bàn tay xòe ra để ngăn anh dừng lại.
Anh bước them một bước, bước nữa, cho đến khi ngực anh chạm vào lòng bàn tay nàng. Anh dừng lại, bởi vì anh đã có điều anh muốn. Anh có thể cảm nhận thấy hơi nóng của cơ thể nàng, cảm thấy trái tim đang đập đằng sau cánh tay đang run lên của nàng. Anh hiểu nàng cho dù nàng cố che giấu tình cảm trong ánh mắt.
- Hãy dập tắt những ý nghĩ trong đầu em, Nghi Quyên. Anh không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
- Tại sao chúng ta không chỉ sống cùng nhau. Tử Du? Em hứa sẽ lấy anh khi em có mang?
Anh lắc đầu:
- Như thế không đủ.
Nàng đã đặt niềm tin vào anh. Nhưng anh không tin, đúng hơn là anh không dám tin nàng. Điều đó có thể làm cho anh đau khổ. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu nàng có mang mà không muốn cưới anh? Nếu họ cưới nhau, ít nhất anh cũng có tư cách pháp lý đối với đứa con của anh. Nhưng anh không để lộ nỗi sợ hãi này cho nàng biết.
- Phải tổ chức hôn lễ, cô bé. Anh không muốn đứa con của anh trở thành đứa con hoang, hoặc để nó phải tính những tháng ngày giữa đám cưới cha mẹ nó vào ngày sinh nhật của nó.
- Anh có nghĩ con chúng ta sẽ đặt những câu hỏi khi nó nhận ra thực chất mối quan hệ của cha mẹ nó không?
Tử Du nói giọng nghiêm nghị và dứt khoát:
- Chúng ta sống chung một mái nhà, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường. Đấy là tất cả những điều mà một cuộc hôn nhân bình thường đều hãnh diện.
Đôi mày thanh tú của nàng cau lại:
- Em nghĩ mình hiểu anh. Nhưng em không hiểu.
- Em không cần phải hiểu.
Nàng nhìn anh, nước mắt rưng rưng.
- Anh thật không công bằng.
Những giọt nước mắt của nàng tác động vào anh, khiến anh không thể kiềm chế được. Theo bản năng, anh đưa tay ôm lấy nàng xoay vài vòng từ đằng sau ra đằng trước, như thuở nàng còn là một cô bé.
Anh thì thầm trong tai nàng.
- Anh phải làm gì với những gìo.t nước mắt của em đây, cô bé? Hãy cưới anh và em sẽ sinh cho anh những đứa con.
- Không có cuộc hôn nhân nào cả. Tử Du. Cho đến khi em có mang.
Anh đột ngột rời khỏi nàng, tóm lấy hai vai nàng. Tay anh siết chặt vai nàng, mắt long lên vì giận dữ:
- Những lời nói của em không có giá trị gì đâu. Anh không dễ dàng thỏa hiệp lại càng không thể thay đổi quyết định. Em nghe đây. Hoặt em đồng ý, hoặc hủy bỏ.
Anh buông nàng ra, lùi lại. Thoáng chút kinh hãi trong mắt anh. Anh sợ nàng sẽ bỏ đi mất.
Nàng nhìn chằm chằm vào mũi giày, đi đi lại lại trên sàn gạch. Cuối cùng, nàng ngẩng cao đầu, nhìn anh nói:
- Thôi được, Tử Du. Em sẽ lấy anh. Nhưng em nghĩ, chúng ta đã sai lầm.
- Còn gì nữa không?
Nàng mỉm cười buồn bã:
- Em hy vọng rằng trong vòng một năm, từ bây giờ trở đi, cả hai chúng ta sẽ không phải hối hận vì cuộc thương lượng kinh khủng này.
- Nếu em muốn thay đổi vẫn chưa muộn.
Tử Du thấy hối hận ngay sau khi thốt ra những lời giễu cợt nàng. Anh không muốn sống với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Anh chỉ muốn Lục Nghi Quyên.
- Tạm biệt anh, Tử Du.
Nàng vượt qua anh, không them ngoái đầu lại, mặt ngẩng cao, đôi vai kiêu hãnh.
Tử Du không biết nàng tạm biệt cho đến khi cưới hay chia tay mãi mãi. Anh mở miệng muốn nói, nhưng rồi lại khép miệng lại. Anh sẽ như bị thiêu trong địa ngục trước khi thú nhận với nàng rằng kiểu gì đi chăng nữa anh cũng rất lo lắng.
Nhưng anh vẫn chưa học được cách vượt lên chính bản thân mình.
Thế là ngày hôn lễ đã đến.
Nghi Quyên bây giờ không còn chắc là mình đã hành động đúng như nàng đã nghĩ vào một tháng trước nữa hay không?
Tuy nhiên, bác Lưu lại vui mừng khôn xiết:
- Bác đã tin rằng một người đàn ông không thể làm ngơ trước vẻ xinh đẹp và đáng yêu của cháu, Nghi Quyên ạ. Điều bác không thể tin là cháu muốn bác giúp đỡ cho dưỡng đường của cháu. Bác là một bà già may mắn. Thật đấy. Bác không còn phải lau hay đánh bóng sân nhà trong quãng đời ngắn ngủi còn lại của bác.
Thật dễ chịu khi làm bác Lưu hạnh phúc, Nghi Quyên bỗng nhiên cảm thấy nhiều điều tốt đẹp hơn về chuyện lập gia đình.
Và nàng vui mừng khi thấy cuộc hôn lễ là một sự kiện quan trọng đối với gia đình Tử Du.
Chiếc áo cưới xinh đẹp đã vượt bao nhiêu dặm đường để đến với Nghi Quyên. Đó là món quà vô cùng ý nghĩa mà cha mẹ Tử Du dành cho nàng.
Một vòng hoa bằng ngọc sáng lấp lánh được cài lên mái tóc óng mượt của nàng càng làm tăng them vẻ yêu kiều duyên dáng.
Tử Du vòng tay khư khư ôm lấy eon q đi cùng với gia đình cúi đầu chào mọi người trên đường đi qua trong buổi lễ.
Trên bệ thờ cao, vị cố đạo trong bộ lễ phục màu trắng lộng lẫy và hiền hoà đang cất giọng đầm ấm đọc lời tuyên thệ cho hôn ươc của họ:
- Chúng con phải thương yêu nhau và tôn trọng nhau cho đến cuối đời.
Cả nhà thờ im phăng phắc. Nghi Quyên nghe rõ tim mình đập loạn xạ, một nôĩ xúc động không phân địng được niềm vui hay nỗi buồn đang bao trùm, khiến nàng run rấy không thốt được nên lời.
Tử Du lặng yên nhìn những nghi thức buổi lễ đang được tiến hành. Anh bỗng thấy tưng tức trong lòng ngực, cổ họng tắc nghẹn. Đây không phảilà một đám cưới thật sự, đây chỉ là một sự trao đổi mà. Bây giờ anh đã hiểu tại sao bàn tay bé nhỏ của Nghi Quyên run rẩy và lạnh lẽo trong lòng bàn tay anh.
Anh siết nhẹ tay nàng như truyền hơi ấm và niềm an ủi sang người con gái bé nhỏ sắp trở thành vợ của anh.
Anh nhìn phía bên tay trái, mẹ anh đang lặng lẽ khóc, cha anh choàng tay qua vai mẹ Anh nghe rõ hai người nói chuyện với nhau.
Giọng cha vẫn ấm áp và đầy uy quyền:
- Tôi rất hài lòng vì người đang đứng bên cạnh Tử Du trong giờ phút thiêng liêng này, chíng là Lục Nghi Quyên.
Còn mẹ thổn thức trong niềm xúc động:
- Tôi đã mong đọi khoảng khắc này gần như cả cuộc đời.
Một linh cảm bất chợt dâng trào lên tim óc anh. Anh tự nhủ; đây không phải là cưới vợ, mà chỉ đơn thuần là chọn một người mẹ thích hợp cho những đứa con của anh thôi. Thế nhưng khi nói những lời tuyên thệ với Nghi Quyên trong những giờ phút thiêng liêng này, anh cầu mong cho tất cả trở thành hiện thực. Anh muốn có một sự rang buộc chíng thức với Nghi Quyên. Và làm sao anh có thể cướp đi niềm hạnh phúc trong ánh mắt cha mẹ anh, khi đúng một năm sau lễ thành hôn anh và Nghi Quyên sẽ ly dị, nếu nàng không sinh cho anh những đứa con.
Lúc này, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng và lồng vào chiếc nhẫn cưới xinh đẹp. Bàn tay nhỏ run rẩy và nhớp nháp mồ hôi trong tay anh.
Tấm voan che mặt đã được nâng lên Tử Du nín thở nhìn vào đôi mắt của Nghi Quyên khi nàng ngửa mặt lên, một giọt nước mắt như kim cươong ứa ra từ khóe mắt. Không kềm nổi mình, anh đưa tay hứng lấy giọt nước mắt.
Và lúc này, tiếng nhạc từ chiếc phong cầm ngân vang êm ái. Hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa được chưng ở các lọ pha lê đặt trên bộ thờ cao lan tỏa.
Sau những nghi thức của buổi lễ, tình hình như càng trở nên phức tạp hơn khi cha nh bước đến bên cạnh siêt chặt lấy anh:
- Chúc mừng con, con trai. Cha vui khi thấy dù sao đi nữa, con vẫn có một chút khôn ngoan.
Sau đó, cha quay sang nắm tay Nghi Quyên với nụ cười ấm áp:
- Cha biết con sẽ làm cho Tử Du hạnh phúc. Cha chúc hai con những lời chúc đẹp nhất. Chúc cuộc sống gia đình bền vững và thành công.
Mẹ anh chan chứa nước mắt khi ôm lấy cô con dâu mới của bà và cúi xuống hôn vào má nàng:
- Chúc mừng con đã đến với gia đình ta, Nghi Quyên. Mẹ không bằng lòng với cách thức Tử Du chọn vợ, nhưng mẹ đã vô cùng hài lòng vì nó đã chọn con.
- Con cám ơn bác.
- Hãy gọi ta là "mẹ". Con thật sự đã trở thành con gái của mẹ, Nghi Quyên ạ.
- Dạ thưa mẹ.
Nếu không gọi là mẹ, nàng sẽ phủ nhận cuộc hôn nhân của nàng và Tử Du. Còn nếu gọi là mẹ, nàng sẽ gây tổn thương cho bà, nếu cuộc hôn nhân kết thúc sau một năm.
Nhưng trong giây phút này, nàng cảm thấy được bao bọc trong cánh tay của gia đình Tử Du. Nàng cảm thấy dễ chịu, nàng cảm thấy tuyệt vời. Đây chính là gia đình mà nàng đã đánh mất khi cha nàng qua đời. Một gia đình ấm cúng và thoải mái sau bao nhiêu năm, kể từ khi rời bỏ điền trang nàng mới tìm thấy. Nhưng qua ánh mắt sắt đá trên gương mặt Tử Du, nàng thấy anh không hoàn toàn hạnh phúc. Nhàng khoác tay Tử Du. Một người xuất thân từ một gia đình tràn đầy yêu thương sẽ không thể quên đi những xúc cảm. Nhất định một ngày, tình yêu sẽ quay về với anh.
Khi chiếc xe hoa dừng lại dưới cánh cổng có mái vòm bằng sắt phủ đầy những loài hoa, Nghi Quyên hiểu rằng nơi đây đã trở thành tổ ấm của nàng. Nhưng nàng cũng tự nhủ: nơi đây cũng chính là tổ ấm thưở nào của Lưu Nhã Tịnh.
Nàng bắt mình không được nghĩ tới Lưu Nhã Tịnh. Việc ấy sẽ làm nàng lên cơn ghen với một người phụ nữ đã chết một cách bi thương. Lòng nàng cuộn lên với ý nghĩ, rằng nàng có thể tìm thấy những kỷ vẩt của một người phụ nữ khác trong ngôi nhà này.
Khi bước vào phòng ngủ của Tử Du, Nghi Quyên biết rằng nàng phải bình tĩnh. Tuy nhiên, nàng vẫn thấy choáng váng khi nhìn khung ảnh của Lưu Nhã Tịnh được đặt ngay trên bệ gỗ của thành giường. Anh muốn mỗi ngày được nhìn ngắm cô ấy trước giờ ngủ, cũng như mỗi buổi sang khi anh thức dậy.
Nghi Quyên quay mặt đi hướng khác không nhìn vào khung ảnh. Nàng cố kềm nén nỗi niềm đang thôi thúc trong lòng. Nhưng làm sao xua đuổi được bóng ma của Lưu Nhã Tịnh luôn ám ảnh trong tâm khảm nàng.
Tử Du bước tới trước mặt nàng. Nàng rung mình khi nhớ đến ánh mắt của Lưu Nhã Tịnh trong khung ảnh đứng nhìn nàng. Và giọng nói từ trong sâu thẳm đang thì thầm cảnh báo.
"Cẩn thận, Nghi Quyên! Anh ấy vẫn còn yêu một người phụ nữ khá ".
Nhưng nt đã chết rồi. Tử Du bây giờ là của nàng và nàng muốn ngả vào vòng tay anh. Qua cái nhìn đăm đăm đầy sở hữu trong mắt anh, nàng cũng thấy anh muốn gói trọn lấy nàng.
Tử Du bước them một bước, bước nữa, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ là làn hơi ấm nóng … cả người nàng run lên.
Tử Du ngắm người con gái trước mặt anh. Hằng đêm anh đã mơ ước được thấy nàng chờ đợi anh như thế. Hiện thực trước mắt đang xâm chiếm anh và nhấn chìm anh như những đợt song cuồn cuộn xô bờ. Anh muốn nàng như chưa bao giờ muốn một người nào khác trong cuộc đời mình.
- Này cô bé!
Giọng anh trầm hẳn xuống, run run, Nghi Quyên rùng mình khi anh kéo nàng đến gần đối diện với anh. Bàn tay anh chạm vào cằm, nâng khuôn mặt nàng lên, buộc nàng không còn cách nào là phải nhìn vào mắt anh.
- Chào vợ của anh.
Anh hơi cau mày. Thật là một âm thanh tốt lành và tuyệt vời. Nhưng anh có mong đợi nàng gọi anh là "chồng" không nhỉ? Nàng muốn mạnh dạn gọi anh như thế. Nhưng nàng nhận ra nàng phải đề phòng cho chính bản thân mình, nếu nàng muốn tồn tại trong một năm tới. Tử Du đã đề ra quy tắc và nàng phải tuân theo. Điều đó có nghĩa là phải giữ một khoảng cách trong tình cảm để duy trì có thể ít nhất cho tới khi nàng có thai. Lúc ấy, mới yên lòng để yêu anh.
- Chào anh, Tử Du.
Anh vuốt mái tóc mượt mà của nàng và thì thầm vào tai nàng.
- Em đẹp quá, công chúa của riêng anh.
Rất nhẹ nhàng, anh đưa tay kéo nàng sát lại gần, cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Đôi môi anh mềm mại tuyệt vời khi chúng chạm vào môi nàng, hét chiếc hôn này lại đến chiếc hôn khác, tràn đầy khao khát, thắm thiết.
Nàng cứng người lại, rồi thả lỏng người vào anh, dựa hẳn vào anh. Anh nghe hơi thở nàng dồn dập khi anh đặt môi vào làn da mịn màng sau gáy nàng, mơn man tai nàng. Mùi thơm tỏa ra từ cơ thể nàng làm lòng anh ngây ngất.
Theo bản năng, Nghi Quyên nẩy người lên, đáp ứng lại những nụ hôn của anh một cách nồng nàn đắm đuối. Sức nóng tình yêu và sự khát khao sau bao ngày dồn nén đã bung lên thành ngọn lửa mãnh liệt.
Tử Du siết chặt Nghi Quyên vào lòng. Khi anh đặt tay lên chiéc nút áo sau lưng nàng và bật tung nó ra … Cả hai đã run lên vì kích động.
Khi chiếc áo lụa trắng vuột xuống đôi chân trần của nàng, anh thốt lên một âm thanh đầy mãn nguyện khi nhìn ngắm cơ thể nàng.
Nàng thoáng thấy xấu hổ khi thấy mình để trần trước ánh mắt đăm đắm của anh, cảm thấy mất thăng bằng, hai tay nàng đưa chéo lên che ngực, cố giấu đi sự sợ hãi vừa cảm thấy. Nàng đang làm gì? Đang nghĩ gì? Thật điên rồ khi họ làm lễ thành hôn với nhau.
Nàng nói một cách khó nhọc:
- Tử Du … xin anh …
Giọng anh chưa bao giờ dịu dàng đến thế:
- Em muốn nói gì, cô bé?
Đấy chính là vấn đề, nàng cũng chẳng biết nàng muốn nói gì? Nàng chưa bao giờ trải qua những cảm giác tuyệt diệu như nàng vừa có. Và nàng sợ điều sắp xảy ra. Nàng lo lắng, chờ đón cùng với nỗi sợ hãi trinh nguyên. Nhưng có một điều còn lớn hơn cả sự sợ hãi: đó là tình yêu.
Nàng thì thầm:
- Em là của anh, Tử Du.
Anh thốt lên trong niềm đam mê và vui sướng:
- Nghi Quyên! Em thật tuyệt vời.
Cái nhìn của nàng bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh. Có điều gì đó trong mắt anh cao hơn cả nhu cầu thể xác? Tình yêu chăng? Không. Nàng không dám tin điều đó. Có lẽ chỉ là một sự đồng cảm. Nàng từ tự hạ mắt xuống, cảm xúc trong lòng nàng bị xáo trộn.
Anh cúi xuống, đặt môi lên người nàng. Đầu gối Nghi Quyên như muốn khuỵu xuống. Nàng túm lấy vai anh và tựa người vào cơ thể đàn ông rắn chắc khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực của anh.
Đột nhiên Tử Du bế bổng nàng lên, đưa nàng tới chiếc giường ngủ trải drap trắng muốt. Nhưng anh không đặt nàng xuống. Nàng ngạc nhiên thấy anh không dừng lại ở đấy. Anh mở cánh cửa hậu trong căn phòng và bước ra bên ngoài tràn ngập nắng vàng rực rỡ của buổi hoàng hôn.
Nàng nhìn giàn hoa leo trông thật đẹp mắt. Không khí phảng phất hương thơm của các loài hoa. Anh đặt nàng xuống thảm cỏ xanh mát rượi và nằm xuống bên cạnh nàng, vòng tay anh khép lại quanh tấm thân mềm mại của nàng. Hai cơ thể quyện lấy nhau trong căn phòng the thiên nhiên thơ mộng và đáng yêu. Chẳng hiểu sao, Nghi Quyên hiểu rằng Tử Du chưa bao giờ ở đây cùng với Lưu Nhã Tịnh. Vì một lý do nào đó, anh không muốn ân ái với cô dâu mới của mình trong phòng ngủ. Nàng cũng cảm thấy mừng, vì ở đây chẳng có con ma nào có thể xâm nhập vào sự bình yên của họ.
Tim nàng đập rộn ràng. Trên đầu nàng là cả giàn hoa, chim hót véo von, những đốm nắng nhảy múa dưới tàn dương liễu, Nghi Quyênuyệt quế tỏa hương thơm ngát. Tiếng suối nhân tạo róc rách qua những ghềnh đá như một khúc nhạc du dương muôn thuở. Nghi Quyên cảm thấy tuyệt vời.
Nàng nhắm mắt lại, hiến dâng.
Chưa bao giờ thuần khiết và tuyệt diệu đến như thế.
Nghi Quyên tỉnh giấc, cảm thấy ấm áp và an toàn, nàng nhận thấy mình đang năm gọn trong vòng tay Tử Du. Trong giấc ngủ, nét mặt anh dịu dàng và đáng yêu. Đôi môi kiêu hãnh vẫn nở nụ cười mãn nguyện và say đắm.
Nàng tha thiết ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy hấp dẫn của anh và nhớ lại những cảm giác mãnh liệt tuyệt vời mà anh đã đem lại cho nàng.
Để không đánh thức giấc ngủ của anh, nàng cẩn thận gỡ cánh tay anh trên người nàng và ngồi dậy.
Bỗng nàng lạnh người, tim bắt đầu đập thình thịch. Nàng đang ở trong căn phòng và có ai đó ngoài nàng và Tử Du?
Nghi Quyên túm chặt tấm chăn bong, kéo đến ngang ngực rồi ngồi dậy.
Tử Du cũng tỉnh dậy và sửng sốt nhìn nàng:
- Chuyện gì thế?
Nghi Quyên run lẩy bẩy:
- Có ai đó đang ở đây.
Tử Du nhìn quanh phòng, sau đó đứng lên đi về phía cửa. Anh nhìn vào phòng khách, sau đó khép cửa lại. Anh bước đến buồn tắm kiểm tra, sau đó đi kiểm tra các đường vào nhà vệ sinh. Để Nghi Quyên thật sự yên tâm, anh ló đầu nhìn ra song cửa sổ. Trăng đã lên cao, ánh nắng vàng dịu lan tỏa khắp căn phòng. Đêm vẫn bình yên và lặng lẽ.
Tử Du quay trở lại, đứng trước mặt nàng, tay chống vào hông.
- Chẳng có ai cả, ngoài chúng ta, cô bé.
- Có người …
- Em muốn anh đào bới cả căn phòng này xem có con yêu râu xanh nào không?
Nghi Quyên đỏ bừng mặt:
- Em không tưởng tượng đâu, Tử Du. Có ai đó đang ở đây …
Nàng nhìn tấm ảnh Nhã Tịnh trên bệ gỗ qua vai Tử Du và lạnh cứng người.
Tử Du quay sang và bắt gặp ánh mắt nàng. Anh đi đến trước bức ảnh, chống hai tay vào bệ gỗ, cúi gục đầu xuống:
- Anh không tin có hồn ma.
Nghi Quyên nhảy ra khỏi giường, kéo lê theo cả tấm chăn.
- Em cũng không tin.
Nhưng nàng không có sự giải thích nào cho linh cảm có ai đó đang hiện diện trong căn phòng.
Anh quay sang nàng:
- Em không cần tấm chăn đâu. Ngoài anh ra, chẳng có ai cả.
Nghi Quyên thấy họng mình rát bỏng. Thật buồn cười khi che đậy cơ thể mình trước anh, anh đã là chồng của nàng.
Nghi Quyên nghiêm túc nói:
- Tử Du! Em chưa quen …
Anh nắm tấm chăn trên người nàng:
- Anh muốn ngắm em.
- Bây giờ không phải lúc, Tử Du.
- Tại sao bây giờ không được? Anh muốn có câu trả lời.
Đôi mắt nàng hướng về phía bức ảnh trên bệ gỗ. Người đàn bà đó đang lườm trả nàng. Tử Du với tay ra đằng sau quay tấm ảnh sang một hướng khác.
- Như thế có đỡ hơn không?
- Quả thật điều đó dễ chịu hơn.
Tử Du ôm chặt lấy nàng và tấm chăn được nhẹ nhàng kéo ra. Anh lại bế nàng đặt lên giường. Anh lại thấy mình rung động mãnh liệt. Nỗi khoa khát được vuốt ve nàng, hôn nàng, được nằm bên cạnh âu yếm nàng lại tràn ngập trong lòng anh.
Anh đã muốn phân tích những cảm giác ấy cả ngàn lần nhưng không sao lý giải được. Khi ở bên nàng, anh có cảm tưởng như bước ra ngoài trời sau một cơn mưa rào mùa hè và thấy thế giới xung quanh bỗng trở nên thanh khiết, làm mình như khỏe khoắn và tất cả các cảm giác đều nhạy bén them lên. Phải. Khi ở bên nàng, anh cảm thấy cuộc sống tươi đẹp và có ý nghĩa.
Anh còn mơ ước một điều, hy vọng rằng Nghi Quyên sẽ sớm có thai. Anh không muốn biết về nàng nhiều hơn nữa cho đến khi anh chắc chắn mối quan hệ giữa họ đã trở nên bền vững. Nếu chuyện ly hôn xảy ra, thì không phải chỉ có cha mẹ anh cảm thấy đau buồn … Anh biết rằng đối với bản thân anh cũng cảm thấy khó khăn khi phải quên Nghi Quyên nếu nàng không có thai.
Sự đụng chạm của Tử Du nhắc nhở Nghi Quyên sức mạnh và sự trìu mến của anh. Nàng cảm thấy rung động trở lại và tâm hồn nàng mở rộng để tận hưởng sự vuốt ve âu yếm của chồng.
Rất dịu dàng đôi vợ chồng trẻ bước vào cuộc ái ân mặn nồng và tràn đầy ý nghĩa.
Sau những phút giây tuyệt diệu, họ cứ nằm cạnh nhau như thế thật lâu, tắm mình trong ánh trăng vàng dịu.
Nghi Quyên khẽ nói:
- Bây giờ là lúc chúng ta cần nói chuyện, Tử Du ạ!
Anh nghịch những sợi tóc mềm mại của nàng trên tay anh.
- Em có gì muốn nói với anh?
- Em vẫn bị ám ảnh bởi bức ảnh của Nhã Tịnh trên bệ gỗ trong phòng ngủ cua chúng mình.
Tử Du cứng người:
- Em vẫn khư khư luận điệu ấy ư?
Anh nhóm dậy, chống người trên khuỷu tay, nhìn xuống chiếc đầm xinh đẹp của nàng đang đặt trên nền gối trắng muốt. Nàng chằm chằm nhìn lại anh qua hang mi cong vút.
- Em nói thật những cảm giác của em, điều đó có gì không đúng?
Tử Du cúi xuống, hôn lên đôi mắt rưng rưng ngấn lệ của nàng:
- Nhã Tịnh là một phần trong quá khứ của anh. Cô ấy không thể đe dọa, ganh đua hay oán trách em được.
- Anh vẫn còn yêu chị ấy?
- Cô ấy đã chết rồi.
Điều ấy không thay đổi điều Nghi Quyên nói, nhưng nàng vẫn chưa thừa nhận. Nàng vặn hỏi:
- Thế anh có phiền lòng khi đẹp bức ảnh ấy khỏi bệ gỗ không?
- Chẳng có gì khác nếu bỏ bức ảnh đi.
Nghi Quyên cảm thấy tim nàng quặn đau. Chẳng là gì, cho dù nàng tháo bức ảnh đi, bởi vì hình ảnh của Nhã Tịnh sẽ còn mãi mãi với anh. Do vậy, cứ để nó ở đấy tốt hơn, cho đến khi Tử Du sẵn sàng vưt bỏ nó cùng với mối tình đầu, mối tình duy nhất của anh.
Thật ra, Tử Du cũng không cần đến bức ảnh để nhắc nhở anh nhớ đến Nhã Tịnh. Khuôn mặt cô trong ngày cuối cùng họ gặp nhau khắc sâu trong tâm tưởng anh. Nhưng anh để bức ảnh để nhắc nhở anh rằng không được quan hệ quá thân mật với bất cứ người phụ nữ nào.
Anh lạnh lùng nói:
- Em cứ tháo nó đi nếu em muốn.
- Anh hãy làm việc đó bất cứ khi nào anh cảm thấy sẵn sàng.
Nhưng Tử Du không bật dậy dẹp bỏ bức ảnh như nàng hy vọng. Nàng chưa hết đau buồn thì anh đã nói:
- Anh hy vọng em sẽ sớm có thai.
Nghi Quyên co rúm người lại. Câu nói của Tử Du như một cốc nước lạnh hắt vào giữa mặt nàng. Nó nhắc nhở tại sao anh lấy nàng làm vợ, mục đích anh dùng nàng để làm gì và lý do anh sẵn sàng ân ái với nàng: Anh muốn nàng có thai.
- Bây giờ em cần sự yên tĩnh.
Tiếng nàng thốt ra sắc gọn, chua cay hơn là nàng tưởng. Nàng quay mặt không nhìn anh.
Tử Du thấy nàng cứng người trong tay anh, anh tự hỏi không biết đã làm gì để nàng bị tổn thương?
Cằm nàng rung lên và đôi mắt đỏ hoe.
Tim anh đau nhói.
Tử Du đã biến giấc mơ của Nghi Quyên thành hiện thực vậy mà không may cho nàng, nàng vẫn chưa làm tròn phần việc của mình trong cuộc trao đổi là sinh con - đứa con mà nàng chờ mong một cách vô vọng.
Nàng cay đắng thấy mình có lỗi.
Nàng xoay mình trong vòng tay anh, đối diện với anh trong đêm tối.
- Hay là em đi gặp bác sĩ khám xem sao nhé?
- Anh thấy như vậy hơi sớm, chỉ mới ba tháng thôi, em không nghĩ như thế sao?
Nghi Quyên thở dài:
- Em không biết mình nghĩ cái gì nữa, khi phải sống từng ngày một.
- Em đã biết mọi chuyện sẽ như thế này mà?
- Em biết.
Tử Du nói, gần như một lời buộc tội:
- Có phải em cưới anh vì cái dưỡng đường của em?
Nghi Quyên mừng vì bóng tối đã che giấu cảm xúc trong đôi mắt nàng.
- Thế anh nghĩ em muốn cưới anh là vì cái gì?
Anh nhếch môi cười:
- Anh đã tin là em vẫn còn yêu anh cơ đấy.
Nghi Quyên như muốn ngạt thở vì xúc động:
- Thế tại sao anh lại muốn cưới em, nếu anh không muốn có một người vợ yêu anh?
- Bây giờ thì anh đã rõ em cưới anh vì chính cái dưỡng đường và anh có thể hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng em đang làm một việc tốt đấy cô bé ạ.
- Tử Du! Anh có buồn vì em không yêu anh không?
Sự im lặng kéo dài trong một lúc:
- Anh nghĩ như thế có lẽ tốt hơn. Anh không phải cảm thấy có lỗi là đang lừa dối em, không yêu em lại. Giữa chúng ta chỉ là một sự thương lượng không hơn không kém. Anh phục em như em đã thể hiện. Anh có thể thấy em rồi sẽ trở thành một bà mẹ tuyệt vời. Anh không nghĩ mình có thể chọn được ai tốt hơn em.
Có thể nàng đã phủ nhận sự thật, nàng luôn luôn yêu anh, luôn luôn … nếu nàng nghĩ điều ấy có thể thay đổi được cái gì đó. Nhưng Tử Du đã nói không thể đáp lại tình yêu của nàng cho dù nàng có yêu anh không. Nàng suýt khóc và cố nuốt nỗi đau nghẹn trong cổ họng.
Tử Du kéo nàng đến gần, ôm nàng thật chặt, môi anh tìm môi nàng trong bóng tối. Nàng cảm thấy sự khao khát của anh. Và nàng đáp lại anh với tất cả tấm lòng. Cơ thể nàng tan chảy trong vòng tay anh.
Ông trăng của muôn thuở ghé mắt nhìn qua song cửa, rồi thẹn thùng nép mình sau bức màn mây mỏng, nhường lại bóng đêm cho đôi vợ chồng trẻ đang bồng bềnh trôi trên một đám mây huyền diệu.
Khi Tử Du đi dần vào giấc ngủ với nụ cười tràn đầy mãn nguyện. Còn lại một mình, Nghi Quyên trường khỏi vòng tay anh. Nàng lặng lẽ bước ra khỏi cửa kính và đi chân trần trên cỏ tới chiếc xích đu bằng gỗ. Đến nơi, nàng ngồi xuống. Chiếc xích đu khẽ kêu kêu cót két khi nàng ngồi lên.
Tử Du đã buộc nàng phải suy nghĩ qúa nhiều.
Anh ấy đã nghĩ mình yêu anh ấy và anh ấy cưới mình làm vợ. Nhưng mình đã phủ nhận điều ấy một cách cay đắng, và ước mơ làm Tử Du yêu mình đã tan đi như những chiếc bọt nước phũ phàng.
Nghi Quyên ước mình biết thêm về mối quan hệ của Tử Du với Lưu Nhã Tịnh. Bức ảnh nàng thấy trong phòng ngủ vào cái ngày đầu tiên nàng bước vào căn phòng tân hôn của Tử Du vẫn còn trên bệ gỗ. Trong ba tháng nó vẫn không xê dịch một mảy may nào. Hơn lúc nào hết, nàng nhất quyết Tử Du phải là người bỏ nó đi. Và lần đầu tiên trong những tháng ngày chung sống, nàng có đôi chút hy vọng là Tử Du sẽ làm như thế.
Đêm tĩnh lặng và bình yên, trong lòng nàng thao thức, chan chứa một tình cảm dành cho anh. Nhưng nàng không dám phá vỡ bức màn vô hình đã vô tình ngăn cách họ.
Một buổi tối mùa đông, sau khi Nghi Quyên đến thăm bệnh cho một đứa bé ở ngôi làng bên cạnh ra về, trời trở rét rất lạnh, gió rít qua những rặng thông già trụi lá, không khí ẩm bao phủ xung quanh nàng. Đang lặng lẽ bước trên con đường nắng, bỗng Nghi Quyên đứng khựng lại, ai đó đang níu giữ vạt áo khoác của nàng.
Sững sờ trong một lúc, Nghi Quyên nhìn xuống, một đứa bé khoảng chừng bảy tuổi đang ngước đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn nàng. Nó bị bó bột ở tay phải, khuôn mặt bị những vêt' xước nhỏ, dường như nó vừa chui qua một ô kính vỡ.
Nghi Quyên dịu dàng nói:
- Chào cháu, tên cô là Nghi Quyên, tên cháu là gì?
- Kỳ Phong.
Nghi Quyên ngồi xuống, đưa tay vuốt những cọng tóc rối trên mái đầu của chú bé.
- Chuyện gì xảy ra với cháu?
Nó nhìn Nghi Quyên với đôi mắt tò mò:
- Cô là bác sĩ?
Nghi Quyên gật đầu.
Đứa bé thở dài khoan khoái nhưng không nói gì.
Nghi Quyên liền hỏi:
- Thế cha mẹ cháu đâu?
- Cha mẹ cháu chết cả rồi.
Có một cái gì dâng lên nghèn nghẹn trong lòng. Nghi Quyên khẽ nói:
- Điều ấy thật đau đớn đối với cháu, Kỳ Phong!
Mắt Kỳ Phong đầy nước khi nó chớp, nước mắt chảy trên hai máy gầy gò.
- Cháu không còn ai, chỉ còn lại sự đau đớn này thôi.
Nghi Quyên ôm Kỳ Phong vào lòng, như truyền hơi ấm và nghị lực của nàng sang cho nó. Giọng nàng vỗ vẻ âu yếm.
- Nhưng cô chắc rằng có một ai đó đang chờ đợi cháu trở về chứ?
Nghi Quyên nghe tiếng thổn thức của nó dội vào ngực mình:
- Cháu rất muốn về nhà, nhưng cháu không có chỗ nào để đi cả.
Nghi Quyên thay mắt chú bé chuyển qua vai nàng, nàng quay lại xem đó là ai.
- Tử Du …
- Anh gần như lục tung cả cái dưỡng đường để tìm em. Anh không nghĩ em lại ra khỏi nhà trong tình hình thời tiết tồi tệ như thế này.
- Em đến thăm bệnh cho một đứa bé ở ngôi làng bên cạnh.
- Ít ra em cũng nói anh đưa em đi chứ. Ra ngoài trời trong đêm hôm khuya khoắt như thế này nguy hiểm lắm, em có biết không? Em là bác sĩ mà không biết không? Em là bác sĩ mà không biết giữ gìn sức khỏe cho mình thì còn sức đâu mà chăm sóc cho những bệnh nhân.
- Không sao đâu, Tử Du. Em đã quen với những công việc của mình rồi.
Nghi Quyên quay sang đứa bé vẫn đang đứng bên cạnh mình, nàng ôn tồn nói:
- Kỳ Phong! Đây là chú Tử Du. Tử Du! Đây là Kỳ Phong.
Tử Du và đứa bé lặng lẽ bắt tay nhau.
- Chào Kỳ Phong, rất vui duoc biết cháu.
- Chào chú, chú là bác sĩ à?
Tử Du mỉm cười:
- Không. Chú là chủ một điền trang.
- Trong điền trang có ngựa không chú?
- Có. Có nhiều lắm, có cả những chú ngựa con.
- Cháu rất thích duoc làm bạn với những chú ngựa. Nhưng mẹ cháu, mẹ cháu …
Rõ ràng là Kỳ Phong đang cố kiềm chế khi gợi về một kỷ niệm đau buồn. Nghi Quyên chạm nhẹ vào vai chú bé và nói:
- Cô hy vọng cháu sẽ sớm bình phục vết thương của mình, Kỳ Phong à.
Nếu Tử Du không nắm tay nàng đứng dậy, có lẽ nàng sẽ chẳng rời Kỳ Phong duoc. Nàng nhìn Tử Du với ánh mắt thành khẩn:
- Tử Du! Kỳ Phong hoàn toàn cô đơn, không họ hang, không có ai cả. Chúng ta không thể quay lưng lại với nó.
- Anh biết em muốn nói gì.
Nghi Quyên mỉm cười:
- Ôi! Cảm ơn anh. Anh thật tuyệt vời.
Tử Du nhún vai:
- Em cứ thế này, sau mỗi chặng đường em đi qua thì e rằng, cả cái điền trang rộng lớn của anh cũng không còn chỗ trống cho những người bạn đặc biệt của em.
- Và vì thế mà em yêu anh …
Nghi Quyên chợt giật mình, nàng chợt nhận ra là mình vừa nói gì, vội vàng khỏa lấp:
- Chúng ta về thôi.
Anh không thể nhìn vào mắt nàng, vì nếu không, nàng sẽ nghĩ anh đã nghe duoc câu nói yêu thương ấy.
Anh cúi xuống bế Kỳ Phong vào lòng vui vẻ nói:
- Chúng ta về nhà thôi, anh bạn nhỏ.
Đôi mắt cầu khẩn của đứa bé đã ánh lên niềm hạnh phúc. Nó reo lên khi dang hai tay bá lấy cổ Tử Du.
- "Về nhà", đó là nơi cháu muốn đến hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới này.
Nghi Quyên nhìn cảnh quyến luyến giữa Tử Du và Kỳ Phong mà lòng tràn đầy hạnh phúc. Nàng cầm lấy tay anh:
Anh sẽ không phải hối hận về những việc này đâu, Tử Du ạ.
Tình cờ anh phát hiện ra rằng, hạnh phúc của anh ngày càng phụ thuộc vào tâm trạng của Nghi Quyên. Khi nàng buồn, anh cảm thấy đau khổ. Khi nàng hạnh phúc, anh cảm thấy vui sướng. Anh nhìn xuống khuôn mặt rạng rỡ của Nghi Quyên và mỉm cười.
Chính lúc này, anh cảm thấy nàng vô cùng hạnh phúc. Hay chính anh?
Tử Du châm lửa đốt thuốc và chìm đắm trong dòng suy tưởng, khi nhìn theo bóng của Nghi Quyên đang nô đùa với lũ trẻ trong vườn hoa tràn ngập ánh nắng vàng.
Anh thấy lòng rộn lên khi Nghi Quyên tặng cho lũ trẻ những nụ cười rạng rỡ. Anh nghĩ nếu anh chỉ đam mê nàng về thể xác thì có lẽ anh đã chán nàng từ lâu rồi.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy mình thích Nghi Quyên, nhất là khi nàng trang luận về những kế hoạch để nuôi dưỡng và chăm sóc bọn trẻ, hoặc khi nàng lo cho những người cần sự giúp đỡ của nàng. Mắt nàng lộ rõ sự nhiệt thành ấm áp mà với anh nó chẳn gkhác gì ngọn lửa trong đêm đông lạnh giá. Anh lo sợ sự hấp dẫn ấy lớn lên.
Đây đâu phải là một cuộc hôn nhân, nàng đâu phải là vợ anh. Mối quan hệ của họ thực chất chỉ là một cuộc thương lượng. Thế nhưng anh không ngờ anh lại bị nàng lôi cuốn đến như vậy. Hầu như anh không thể rời mắt mỗi khi nhìn thấy nàng.
Trong tâm trí anh cứ tưởng tượng ra cái cảm giác man mác của những búp tóc xinh xinh nơi gáy nàng, đường cong của đôi long mày. Thậm chí cách xa thế này, anh vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nàng. Đôi môi nàng như cánh bướm mỗi khi lướt nhẹ trên má anh.
Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy một nhu cầu bức thiết phải phòng ngừa tình cảm giữa anh và nàng. Vì anh vẫn không quên được Lưu Nhã Tịnh.
Yêu nàng có thể sẽ là một điểm yếu của anh. Vì nếu như vậy thì nàng sẽ chẳng bao giờ yêu anh cả.
Anh sẽ được quan tâm, được cư xử nhã nhặn, được chăm sóc, nhưng sẽ chẳng bao gio được yêu bằng cả tâm hồn, thể xác, trái tim. Có lẽ nàng đã từ bỏ những ý niệm vè tình yêu, từ khi rời bỏ điền trang này sáu năm về trước, khi anh từ chối tình yêu của nàng.
Cách duy nhất để anh cưỡng lại sự hấp dẫn đang lớn dần là giữ khoảng cách với nàng. Nhưng mỗi lần anh tìm cách lảng tránh thì nàng lại khéo léo, thậm chí, một cách thản nhiên tìm cách lại gần anh.
Nàng cứ đều đặn hỏi ý kiến anh về công việc. Nào là hỏi anh tường trong nhà bọn con trai nên quét màu xanh lục hay màu xanh da trời, nào là nên mở rộng sân chơi, bọn trẻ thích đồ chơi kiểu gì và có cần mướn thêm người quản lý hay không?
Liệu đó có phải là những băn khoăn mà anh cũng khao khát hay không?
Vấn đề càng trở nên nghiêm trọng hơn, khi đứa con mà anh mong ngóng lại được anh hình dung có những đường nét và nụ cười giống Nghi Quyên.
Anh đã không nghĩ đến chuyện mẹ của con anh là ai cả, vậy mà nay bỗng dưng điều đó lại xảy ra. Anh cũng chẳng biết nếu thời hạn một năm hết rồi, mà Nghi Quyên vẫn chưa mang thai thì anh sẽ làm gì?
Anh lại nghe Nghi Quyên cười và tiếtn cười trong trẻo của nàng làm rộn rã tâm hồn anh.
Tử Du chợt nghe những tiếng bước chân giẫm lên những chiếc lá khô. Anh quay lại và bắt gặp Kỳ Phong đang nhìn chằm chằm anh từ phía sau lưng, không chớp mắt, anh hỏi:
- Cháu không chơi cùng các bạn à?
- Dạ không.
Đứa bé có vẻ lạc lõng hơn tất cả.
- Cháu không cần chơi đu quay, nếu như trò chời ấy cháu không thích.
- Cháu có thích ạ.
- Sao cháu lại đứng đây?
- Cháu thích ở bên cạnh chú hơn.
Tử Du không biết nói gì, lặng người. Anh chợt thấy một tình cảm rất lạ khi nhìn vào gương mặt trẻ thơ đang hiện hữu trước mặt anh.
Tử Du đứng dậy, nhấc bổng Kỳ Phong lên đặt ngồi vào yên ngựa. Lần đầu tiên, anh tỏ ra đặc biệt thương yêu nó.
- Nào chú cháu mình cùng cưỡi ngựa dạo chơi nhé? Đi thôi!
Họ khởi hành. Tử Du kềm ngựa đi chậm để họ có thể nói chuyện với nhau.
- Kỳ Phong! Cháu vẫn chưa nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra với cánh tay và khuôn mặt bị thương của cháu.
Kỳ Phong đã tìm thấy sự an ủi trong câu nói dịu dàng ấm áp của Tử Du. Trong lòng nó bỗng dâng lên một niềm thương yêu vô bờ bến, nó tự hứa sẽ sống xứng đáng với sự thương yêu của người đàn ông đang ở cạnh bên một cách an toàn và ấm áp đối với cuộc đời nó.
Nó bắt đầu thổn thức:
- Cháu đã bỏ trốn.
Tử Du nhận ra tính chất quan trọng của sự việc. Nhưng anh vẫn dịu dàng ôm chặt Kỳ Phong vào lòng và vỗ về nó.
- Cháu hãy kể cho chú nghe, nếu như điều đó giúp cháu vơi bớt nỗi đau buồn.
Kỳ Phong lại khóc tấm tức và nói tiếp:
- Cháu đã bỏ trốn khỏi nhà qua một ô kính vỡ, au khi nghe cha và mẹ cháu cãi lộn với nhau.
- Thì ra, cháu có nhà và có cả cha lẫn mẹ. Không như những lời cháu đã nói với chú và cô Nghi Quyên trong lần đầu tiên chúng tôi gặp cháu.
- Cháu xin lỗi vì đã nói dối. Vì cháu sợ cô chú lại bỏ rơi cháu. Nhưng thật ra, người mà cháu gọi là cha không phải là cha ruột của cháu.
- Làm sao cháu biết được sự thật đó?
- Trong một buổi tối, cháu nge họ cãi nhau, vì mẹ cháu vắng nhà quá nhiều lần. Cha đã nổi giận và nói rằng: cha cháu thấy mẹ dành nhiều thời giờ cho những người đàn ông khác. Và cha nói thêm: cha xứng đáng được mẹ chú ý nhiều hơn, vì cha đã nuôi đứa con của một người đàn ông khác. Câu nói đó làm mẹ nổi giận, mẹ bảo cha im miệng lại và cha đã nín thinh trong một lúc. Cháu ngập ngừng rồi quyết định hỏi: "Đứa con của một người đàn ông khác? Cha nói như thế nghĩa là gì?". Cha bảo đừng gọi cha là cha nữa, vì cha không phải là cha của cháu. Cha của cháu là một người đàn ông đáng kinh tởm. Cháu không biết cha ruột của cháu là ai, và là một người như thế nào. Nhưng cháu thấy chính cuộc sống của mẹ cháu với người đàn ông mà bấy lâu nay cháu gọi là cha mới là đánh kinh tởm.
- Vì thế mà cháu đã trốn nhà ra đi?
- Nhưng họ cũng không cần đến sự có mặt của cháu trong cuộc đời họ đâu.
- Chú sẽ giúp cháu tìm ra sự thật và một hạnh phúc trọn vẹn, Kỳ Phong ạ.
- Điều ấy không cần thiết nữa, vì cháu đã thấy nơi đây là tổ ấm thật sự của mình.
Tử Du cúi xuống nhìn Kỳ Phong. Khuôn mặt xinh đẹp của nó nhạt nhoà nước mắt, nhưng đôi môi bé nhỏ đang nhoẻn nụ cười. Thật lạ lùng, sao một việc đơn giản là cưỡi ngựa, mà cũng làm anh cảm thấy hạnh phúc đến thế?
Rõ ràng là có một điều gì đó đang chất chứa trong lòng Tử Du.
Và Nghi Quyên đã rõ đó là điều gì. Tử Du có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi từ ngày kp xuất hiện ở điền trang. Có một điều gì đó khiến anh rất đau buồn.
Chính Nghi Quyên là người đã phá tan bầu không khí căng thẳng đó, vào một buổi chiều, khi họ thư giãn trên thảm cỏ trong vườn.
Nàng nhìn anh hồi lâu rồi lặng lẽ đến gần, chạm nhẹ vào vai anh.
- Anh muốn nói về chuyện ấy không?
- Anh không hiểu ý em định nói gì?
- Anh cứ đăm đăm sau buổi chiều cưỡi ngựa dạo chơi vùng kp. Có điều gì đó làm anh bận tâm, phải không?
Tử Du thở dài:
- Thằng bé có hoàn cảnh thật là bất hạnh. Chỉ mới ngần ấy tuổi đã chịu đựng những cay đắng ê chề, mà những bậc làm cha làm mẹ đã gây ra cho nó.
Nghi Quyên nhận ra vẻ đau khổ trong đôi mắt Tử Du trước lúc anh quay mặt đi. Nàng dịu dàng nói:
- Những đứa trẻ ở đây đều có hoàn cảnh đáng thương như thế.
Anh lặng lẽ nói:
- Anh không thể chịu đựng được. Em hãy thuê thêm người giúp đỡ em những công việc ở dưỡng đường, và cáy ly anh với bọn trẻ, với những đau khổ của chúng.
Anh quay người bước đi. Nhưng anh vừa cất được mấy bước thì Nghi Quyên đã đứng chắn trước mắt anh, tay chống nạnh:
- Xem anh có dám đi không nào?
Tử Du dừng lại, lộ rõ sự giận dữ:
- Đừng ép anh, cô bé.
- Ép anh? Anh nghĩ chăm sóc bọn trẻ là một việc dễ dàng đối với em à? Quỷ thật! Không dễ dàng chút nào. Năm đầu tiên làm việc ở bệnh viện nhi, ngày nào em cũng khóc. Rồi sau đó em nghiệm ra rằng, khóc lóc cũng chẳng làm vơi đi nỗi đau khổ mà những đứa trẻ đang gánh chịu. Em không khóc nữa, Tử Du ạ. Nhưng nỗi đau thì cũng chẳng bao giờ nguôi. Em không nghĩ là nỗi đau có thể vơi đi hay không, nhưng cần phải sống với nỗi đau có thể vơi đi hay không, nhưng cần phải sống với nỗi đau ấy, phải tiếp tục sống.
- Vậy điều gì khiến em nghĩ đến cái dưỡng đường?
- Thế chẳng lẽ mang lại cho bọn trẻ bệnh tật ấy một chút hạnh phúc là điều điên rồ ư? Khi em nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt chúng, khi em thấy ánh mắt chúng bừng sang, em có cảm giác thật tuyệt vời, đến nỗi em có thể chấp nhận sự thật phũ phàng là anh chẳng bao giờ yêu em.
Tử Du thản nhiên đi qua mặt nàng, nhưng một lời thì thầm đã chặn anh lại:
- Hèn nhát!
Tử Du quay lại, nheo mắt, mặt trắng bệch vì cơn giận bất ngờ:
- Em vừa gọi anh là gì?
Giọng nàng đầy vẻ thách thức:
- Anh đã nghe thấy em nói rồi đấy: "Hèn nhát!". Nếu anh không chịu quen với nỗi đau và sẵn sàng chia sẻ với người khác thì anh là một con người không có trái tim.
Rồi nàng nói với tất cả sự tuyệt vọng:
- Anh cứ đi đi, quay lưng lại và đi đi! Vâng. Em có thể tìm một người hoặc nhiều người khác giúp đỡ em trong công việc. Nhưng em cần anh hơn bất cứ một ai khác trên đời. Anh cứ rũ bỏ, nhưng anh sẽ thấy hoàn toàn cô đơn, đời anh sẽ trống rỗng. Và em sẽ không còn là một phần trong cuộc đời anh nữa.
Tử Du sải những bướng dài túm lấy nàng, chộp hai vai nàng lắc mạnh, rồi thật bất ngờ, khi chợt nhận ra mình đang làm gì, anh dừn glại khiến cả người nàng đổ vào lòng anh.
Anh dần buông nàng ra, ngực phập phồng, mắt dại đi, các thớ thịt trong hàm anh thắt lại khi anh nghiến răng.
Anh gằn giọng hăm dọa:
- Anh không phải là người hèn nhát.
- Thế anh gọi người không dám đứng lại đấu tranh là gì?
- Anh sẵn sàng làm tất cả vì tương lai hạnh phúc của bọn trẻ, nhưng anh không thể đối diện với nỗi đau của chúng.
Nước mắt nàng trào ra, nhưng khuôn mặt ngẩng cao một cách nhạo báng:
- Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh bỏ chạy đâu.
- Em đang nói về cái quái quỷ gì thế?
- Em đang nói về Lưu Nhã Tịnh.
- Cô ấy có lien quan gì đến chuyện này đâu?
Nàng bước lên phía trước, nhưng không chạm vào người anh:
- Anh chạy trốn nỗi đau mất cô ấy, Tử Du ạ. Anh đã chạy trốn bao năm rồi và anh sợ lại bị đau lần nữa, đến nỗi chẳng cho phép mình quan tâm đến ai khác, đó là lý do anh đăng tin tìm vợ. Đó là cách duy nhất anh liên kết với con người, không có nguy cơ quan tâm, không có nguy cơ bị đau. Cho đến khi anh đứng lại đối mặt với nỗi đau bị mất người phụ nữ mà anh yêu. Dù anh chấp nhận hay phớt lờ điều ấy, anh sẽ chẳng bao giờ quên được cô ta.
Tử Du cay đắng nói:
- Anh không phải là kẻ hèn nhát.
- Thế thì tại sao bức ảnh của cô ấy vẫn hiện hữu trên bệ gỗ của giường ngủ trong căn phòng của chúng ta?
- Nghi Quyên thách thức:
- Nếu anh nói mình không phải là kẻ hèn nhát, vậy anh hãy chứng minh đi.
- Anh không cần phải chứng minh với em, hay với bất kỳ một người nào khác.
- Thế thì chứng minh với chính anh.
- Anh …
Nàng áp tay vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim của anh và của chính nàng.
- Anh có thể làm được mà, Tử Du. Đừng từ bỏ anh ạ.
Tử Du im lặng một lúc, dường như nín thở. Trước khi đầu hàng người phụ nữ bé nhỏ đang hiện hữu bên cạnh anh.
- Thôi được. Anh sẽ tháo bỏ bức ảnh khỏi bệ gỗ.
- Như thế vẫn chưa đủ, Tử Du.
- Thế em còn muốn gì ở anh nữa?
"Em muốn tình yêu của anh". Nhưng nàng không tài nào nói ra được điều ấy với anh.
- Em muốn anh giữ lời hứa ở bên cạnh em, giúp em những công việc ở dưỡng đường.
Bàn tay chai sạn vuốt dọc theo mái tóc bồng bềnh trong gió:
- Được. Anh sẽ giúp em với những người bạn nhỏ quỷ quái ấy. Em đã hài lòng chưa?
- Rồi.
- Bây giờ anh có thể đi, mà không bị mũi tên nào bắn sau lưng nữa chứ?
Nàng nhoẻn miệng cười:
- Vâng. Vì em sẽ đi cùng với anh.
Có quá đủ sự thật trong những lời buộc tội của nàng làm anh đau đớn. Anh không thể tha thứ cho nàng, nhưng anh cần nàng.
Anh cần nàng như người ta cần hơi thở để tồn tại trên cõi đời này.
Trong căn phòng tối mờ mờ, ánh sang chỉ là ánh trăng vàng dịu. Nghi Quyên nằm trong một tư thế rất đẹp trên giường, nhưng nàng không ngủ. Nàng đang chờ đợi … và anh biết nàng đang chờ đợi điều gì.
Nàng muốn anh bỏ bức ảnh của Nhã Tịnh đi. Nàng muốn anh đối mặt với nỗi đau mất mát và vượt qua nó. Giá mà nàng biết hình ảnh Nhã Tịnh đã khắc sâu vào tâm khảm anh, không có gì có thể thay đổi được.
Tử Du cầm bức ảnh lên, thấy tay mình run run. Anh bước đến cửa tủ, mở ra và áp sấp nó xuống. Anh lùi lại, đóng cửa, tỳ trán vào mặt gỗ mát lạnh và giữ chặt nắm cửa để trấn tĩnh.
Anh không thể giải thích được hơi thở gấp gáp của mình. Người anh mỗi lúc một run thêm. Toàn bộ cơ thể run lên bần bật.
- Hãy đến đây với em, Tử Du.
Anh không thể để Nghi Quyên thấy anh như thế này. Anh quay trở lại, định nói với nàng rằng anh chưa muốn ngủ, thì đôi tay nàng mở rộng đón anh. Thế là cho dù vừa khát khao vừa đau đớn, trên đôi chân run rẩy anh bước đến bên nàng.
Không phải là sự ham muốn thể xác kéo anh lại với nàng. Anh cần phải gần gũi một ai đó, để được hơi ấm từ người ấy xua đi cái giá lạnh của anh.
Anh cảm thấy tay nàng đỡ khuôn mặt anh. Trong tóc anh, gáy anh, giọng nàng dỗ dàng anh, gọi anh. Anh càng chìm sâu vào vực thẳm … và nỗi đau …
Dù là nỗi đau làm anh run sợ, nỗi đau đã giày vò anh.
Cơ thể anh đi mãi vào trong nàng kh ianh vật lộn với bóng tối, vực thẳm, sự lạnh giá.
Anh cảm nhận bàn tay mềm mại của nàng dịu dàng ve vuốt trên vai anh. Hơi thở của nàng phả nóng khuôn mặt anh. Hương thơm từ cơ thể nàng và những lời mặn nồng âu yếm:
- Ôi! Anh yêu của em. Tình yêu của em. Mọi việc đã bình thường. Em đang ở bên cạnh anh đây.
Anh cảm thấy một cảm giác mãnh liệt dâng trào lên tim óc anh. Anh có thể nhìn thấy ánh sang và anh đang cố vươn tới để trở lại với nàng. Buồng phổi anh phập phồng hít thở luồng khí quý báu. Và anh bật khóc khi ôm chặt lấy nàng, người đã mang đến ngọn lửa ấm áp cho tâm hồn anh.
Anh đã chống lại được bóng ma và anh đã chiến thắng. Anh đã tìm thấy thiên đường mà anh đã kiếm lâu nay. Nàng ấm và sáng. Nàng chính là sự sống, là hạnh phúc. Nàng là tất cả những gì anh muốn.
Anh ghì lấy nàng, siết nàng thật chặt đjẻ cơ thể nghe thấy trái tim nàng đang nhảy nhót dưới tim anh, cảm thấy hơi thở nàng dưới họng anh, thấy da nàng mịn màng bên da anh.
Tử Du nghe tiếng nói tận trong tiềm thức cảnh tỉnh anh … Đừng biến mình thành tên ngốc. Hãy nhớ nỗi đau. Cảm nhận nỗi đau. Nếu anh cảm nhận được nỗi đau, anh sẽ không bị tình yêu làm tổn thương.
Nàng thì thầm trong bóng đêm huyền diệu.
- Cám ơn anh, Tử Du.
- Vì cái gì?
Nàng im lặng. Anh biết nàng định nói: "Vì đã cất bức ảnh đi".
Giọng anh lạnh lùng và cay nghiệt:
- Điều đó không thay đổi được điều gì. Anh vẫn không quên cô ấy và anh cũng không yêu em.
Anh cảm thấy nàng giật mình trước lúc tách khỏi anh. Nhưng giọng anh vẫn chứa đầy cay đắng:
- Em đã mở to mắt trước khi bước vào cuộc hôn nhân này. Anh không phải nhắc em anh cảm thấy thế nào.
Nhưng anh cứ nhắc nhở anh. Rất dễ bị yêu nàng. Thật khó mà dằn lòng được khi lấy lý trí để đè nén những tình cảm của con tim. Nếu anh mất cảnh giác, thảm họa sẽ xảy ra ngay. Anh phải luôn tự nhủ mình, phải cố không được yêu nàng.
Anh thật sự đã làm chuyện ấy. Anh đã cất bức ảnh củ Nhã Tịnh đi. Vậy tại dao anh vẫn chưa cảm thấy có hy vọng gì về tương lai của anh và nàng?
Dù là sự tuyệt vọng mà nàng cảm thấy nơi anh, cách âu yếm của anh với nàng. Và điều ấy làm anh bối rối.
Anh chắc là phải yêu Nhã Tịnh lắm mới ngắm ảnh cô ta hang ngày chứ. Nếu anh vẫn chưa yêu ai, sau bảy năm khi Nhã Tịnh qua đời thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ quên cô ta. Có lẽ nàng đã thật ngốc khi lấy anh và hy vọng tình yêu ở anh.
Nhưng bây giờ nàng không thể từ bỏ được. Họ còn có cả một khoảng thời gian phía trước để làm việc và vui đùa cùng nhau.
Nàng tin rằng một người phụ nữ bằng xương bằng thịt sẽ đánh bại những ảo giác của bóng ma quá khứ.
- Cô không có lý do gì để quanh quẩn ở đây nữa, Nhã Tịnh ạ. Hãy buông tha anh ấy ra, để anh ấy tìm lại hạnh phúc thật sự của cuộc đời mình ".
Nghi Quyên cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ lướt qua mặt nàng. Nàng đưa mắt nhìn quanh và biết rằng đó là ngọn gió lùa từ khung cửa sổ. Thật vớ vẩn khi nghĩ đó là Nhã Tịnh đanglẩn quẩn trong phòng ngủ của nàng và Tử Du. Nàng không tin vào ma quỷ, nhưng cảm giác có một người đàn bà đang quanh quẩn đâu đây không thể lay chuyển trong nàng. Có thể là do bức ảnh đặt ở đó mấy tháng qua. Giờ đây, nàng có thể thư giãn quên đi Nhã Tịnh được rồi.
Chiếc rèm cửa run lên. Nghi Quyên lại nhìn ra khung cửa. Nàng cắn môi lắc mạnh đầu. Chẳng có gì.
Nàng liếc nhìn một lần nữa vào khoảng trống trước kia có anh của Nhã Tịnh.
Đêm nay là một đêm kỷ niệm.
Lần sau cùng nàng nhìn thấy bức ảnh của Nhã Tịnh.
Bóng đêm huyền diệu đã nhường chỗ cho rang vàng rực rỡ của buổi bình minh.
Tử Du tỉnh giấc. Theo quán tính, anh tìm bức ảnh của Nghi Quyên. Nó không còn ở đó nữa! Như một người nghiện, anh phải nhìn nó ngày ngày với nỗi đớn đau và ray rứt, nhưng không thể nào bộc lộ tình cảm.
Anh đã có thể tìm ra bức ảnh, cầm nó lên và nhìn trong chốc lát, nếu Nghi Quyên không để ý đến anh. Anh sẽ không để nàng thỏa mãn khi biết rằng anh vẫn dùng tấm ảnh như một kẻ hỗ trợ.
Cuối cùng, anh quay mặt đi nơi khác, chấp nhận sự thất bại.
Nàng bước đến bên anh, vòng ttay qua cổ anh và kiễng chân lên tìm môi anh. Môi nàng mềm mại thơm như mật hoa.
Anh gừ gừ trong môi nàng:
- Vì cái gì đây?
- Chỉ vì …
Anh đóc thấy sự thấu hiểu vừa tán đồng trong ánh mắt nàng và thấy … bất ổn.
Anh không muốn nàng cảm thấy anh thế nào. Kiểu cư xử ấy sẽ làm đàn ông lạc lối, đưa anh ta vào sự nguy hiểm, vào thảm họa, vào tình yêu …
Ngày lại ngày …
Tháng lại tháng …
Thời gian quả là một liều thuốc đắng đối với sự chờ đợi của Nghi Quyên về đứa con tuyệt vọng của nàng …
- Em xin lỗi. Tử Du.
- Về điều gi?
- Anh thừa biết là điều gì mà.
- Cần phải có thời gian.
- Em đã hết một nửa thời gian rồi.
Tử Du không dám nhìn vào ánh mắt của Nghi Quyên. Anh luôn luôn cảm thấy có một cảm giác cay đắng gần như đau đớn khi nhìn những đứa trẻ mà anh luôn mơ ước, đó là những đứa con của anh.
Anh muốn có một đứa con đến nỗi anh có thể cảm nhận được điều ấy. Anh muốn ngắm một đứa trẻ sơ sinh, muốn chạm vào làn da mềm mại của nó, muốn được đùa chơi, được yêu thương. Nhưng anh không có …
Tử Du quay lại nhìn Nghi Quyên và thấy nước mắt chảy dài trên má nàng, anh đưa tay ra lau. Khi tay anh chạm vào má, nàng liền áp nó vào lòng bàn tay anh. Sự va chạm dịu dàng đó dường như còn để xoa dịu bớt sự căng thẳng của chính anh.
- Anh biết, em rất khó xử khi phải chờ đợi như thế này. Đó cũng chính là nỗi đau của chúng ta …
Nghi Quyên mở mắt ra, khi hai khuôn mặt chạm nhau, mắt họ cùng tối lại.
Dù không nói ra một lời, nhưng cả hai đã hiểu.
"Anh hy vọng điều ấy sẽ đến với chúng ta sớm thôi ".
"Nếu có chuyện gì không ổn đối với em thì sao?
"Không có gì không ổn với em đây. Rồi em sẽ thấy".
"Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu chúng ta không có con ngay?".
"Chúng ta còn sáu tháng nữa. Còn nhiều thời gian mà em".
"Em yêu anh. Tử Du. Em luôn luôn yêu anh".
Tử Du cảm thấy co thắt trong lồng ngực, nghẹn thở khi anh nhìn vào mắt Nghi Quyên. Nàng chưa bao giờ nói về tình yêu. Không một lần nào trong suốt thời gian qua, mà chỉ luôn phủ nhận nó. Nàng cũng không biểu hiện tình yêu, trừ một lần nàng gọi: "Anh yêu, tình yêu của em". Có điều anh không dám chắc là anh đã hình dung được những từ này hay không, bởi vì lúc ấy anh cần nghe chúng biết bao. Còn nàng thì dường như không biết mình đang nói gì.
Liệu anh có nhìn nhầm những gì trong mắt nàng bây giờ không? Anh có muốn nàng yêu anh không? Đó là lý do anh tạo nên một tình cảm ở nơi nó không tồn tại?
Tất nhiên nàng sẽ luôn ở bên anh. Nhưng anh đoán rằng đó chỉ là một thói quen của nàng. Nàng vẫn không thay đổi chút nào, so với ngày nàng còn là một cô bé lang thang khắp điền trang với bầy gia súc lẽo đẽo theo sau. Nàng vẫn theo thói quen cũ, nhặt những con vật bị lạc, bị thương, bị bệnh, bị bỏ rơi mang về nhà. Anh chẳng khác gì chúng cả. Nghi Quyên là một người giàu tình cảm. Chỉ có nàng mới có khả năng làm như thế.
Nàng chẳng có lỗi gì trong việc anh phản ứng lại những cử chỉ thân thiện, những cái vuốt ve âu yếm, mơn trớn của nàng đối với anh cả.
Anh tìm lại tay Nghi Quyên. Và khi nó đã nằm gọn trong tay anh, anh nói:
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cô bé ạ.
Ánh mắt nhìn chăm chăm của anh làm tình cảm nàng trào lên khóe mắt.
Nàng biết hạnh phúc của anh phụ thuộc vào những đứa con của họ như thế nào. Nàng muốn được nhìn thấy phần rôm dính trên mũi anh khi anh thay tá lót cho những đứa bé. Nàng mong được nghe thấy tiếng trẻ con khẽ gọi anh "Cha ơi! Cha ơi!". Nàng ước được nhìn thấy anh bò trong phòng khách, ở đó cùng và đứa con khú khích cười bên cạnh họ …
Nàng chạy trốn khỏi ánh mắt anh, bởi ở đó nàng thấy cùng với nỗi khát khao mãnh liệt là nỗi đau không thể chịu nổi.
Nàng nhận ra càng ngày nàng càng thấy yêu Tử Du. Tình cảm của nàng dành cho Tử Du bây giờ khác hẳn, mạnh mẽ hơn, tự nhiên hơn so với tình cảm nhiều năm trước kia. Trong khi nàng thật sự tin rằng nàng đã yêu Tử Du có thể ngay lần đầu gặp đầu tiên. Nàng không bao giờ tưởng tượng được tình cảm của một người đàn bà dành cho người đàn ông, ăn ở với họ lại có thể sâu lắng đến như thế.
Nhưng những lời cảnh tỉnh như dội vào lòng nàng.
Tử Du không yêu nàng …
Tử Du sẽ li dị, nếu nàng không sinh cho anh một đứa con.
Khi cúi xuống hôn nàng, anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt nàng trên môi anh.