Tập 2

Tử Du bế bổng Kỳ Phong lên cao, làm cho nó kêu ré lên vì sợ hãi và thích thú. Những vết xước nhỏ trên khuôn mặt nó đã bong đi, để l.ai một làn da màu ngà mịn màng ấm áp. Anh luôn bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên và sống động của đứa bé.
Trong thâm tâm anh thầm hỏi: Cha mẹ đứa bé là ai, mà sự bướng bỉnh và quyết đoán của nó rất giống với tính cách của anh. Có lẽ chính vì điều ấy mà ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ với đứa bé, anh đã tìm thấy một tâm hồn đồng điệu.
Tiếng cười trong trẻo của Kỳ Phong ngân vang giữa không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà.
- Cô chú có biết cháu đã chờ đợi buổi cưỡi ngựa này xuốt bảy ngày trong tuần hay không?
Tử Du cười khà khà:
- Đã sẵn sàng khởi hành chưa nào?
- Đã sẵn sàng. Nhưng cô Nghi Quyên cùng đi với chúng ta chứ?
Nghi Quyên mỉm cười, nói lý do:
- Cô có một vài việc cần làm ở nhà. Hai chú cháu cứ dạo chơi vui vẻ nhé.
- Nhưng cô phải đi cơ. Đi cô. Cháu đã chờ đợi đến lúc cả ba chúng ta cùng cưỡi chung con ngựa bị rách tai của cô.
Đề nghị của Kỳ Phong làm Nghi Quyên và Tử Du cùng bật cười. Nghi Quyên xoa tóc Kỳ Phong cho xới tung lên và nói:
- Ôi! Thôi được rồi, chó con. Cô không nghĩ rằng cháu lúc nào cũng tìm ra cách thuyết phục người khác với khuôn mặt dễ thương này.
Tử Du lẩm bẩm bên tai Nghi Quyên:
- Giống hệt như em mỗi khi năn nỉ anh.
Nghi Quyên nói, khi cả ba cùng ngồi trên lưng ngựa:
- Chúng ta hãy lên đồi thồng chơi. Ở đó, phong cảnh rất tuyệt.
Cưỡi ngựa trên con đường hẹp dzích dzắc thật thú vị. Họ vừa đi vừa chuyện trò rất vui vẻ.
Khi lên tới ngọn đồi, họ bày bữa ăn nhẹ cho cuộc dạo chơi: Bánh xăng-Uýt, bơ hột gà với thịt hun khói, bánh phồng, khoai tây, nước sôđa mà Nghi Quyên đã chuẩn bị cho chuyến đi chơi từ lúc ở nhà.
Nghi Quyên nhìn Kỳ Phong tự động đưa gói khoai lang rán cho Tử Du mở. Sau đó đưa lon sôđa cho anh khui nắp. Đứa bé mong chờ anh giúp đỡ nó, bên cạnh nó và anh đã làm như thế.
Nghi Quyên phải cố gắng nhịn cười khi thấy Kỳ Phong cố với, dùng chiếc khăn ăn lau vệt bọt của nước sôđa trên miệng Tử Du.
Anh nói:
- Cám ơn cháu.
Kỳ Phong nhe răng cười:
- Không có gì đâu ạ.
Nhưng tất nhiên khi đến lượt Nghi Quyên bị dính chút sôđa trên môi, Tử Du chẳng dùng đến cái cách mà người văn minh phải là dùng khăn ăn lau nó đi. Anh nghiêng người hôn vào đôi môi Nghi Quyên. Mặt nàng đỏ bừng lên khi anh buông nàng ra. Nàng lo sợ ngước nhìn Kỳ Phong, xem nó phản ứng ra sao.
Ngược lại với sự thất vọng của Nghi Quyên, Tử Du nháy mắt với đứa bé.
Kỳ Phong cười vang. Nghi Quyên đành chịu thua cười theo hai chú cháu.
Chẳng mấy chốc, sau bữa ăn, hoàng hôn đã buông xuống, nắng vàng chỉ còn thoi thóp trên những tàn cây, những cơn gío hiu hiu dịu mát làm Kỳ Phong đi dần vào giấc ngủ trên thảm cỏ êm như nhung và tấm chăn thiên nhiên là bầu trời xanh cao lồng lộng …
Nghi Quyên bắt ngặp Tử Du ngẳm nhìn Kỳ Phong đang say sưa trong giấc ngủ. Nàng có thể thấy anh đang khao khát có một đứa con như thế nào. Anh là người sinh ra để làm cha. Thế nhưng …
Tử Du kéo nàng vào lòng và đôi môi anh nhẹ nhàng lướt trên dodji môi nàng.
Dường như có một người đàn ông khỏe hẳn trẻ trung và hạnh phúc đang thế vào chỗ của Tử Du. Nàng phân vân tử hỏi: Không biết nguyên nhân nào đã làm anh thay đổi đến vậy, nhưng lại không dám hỏi vì sợ làm hỏng mất giây phúc này. Anh ghé sát tai nàng thì thầm:
- Anh đã biết nguyên nhân vì sao anh cưới em.
Nghi Quyên nhìn anh dò hỏi. Môi nàng nở nụ cười rạng rỡ:
- Thế à! Điều gì vậy?
- Vì em sẽ là một người mẹ tuyệt vời.
Tiếng cười chợt tắt lặng, nàng tránh không nhình vào mắt Tử Du:
- Anh thật sự nghĩ như thế à?
- Phải. Bất cứ ai có một tấm lòng rộng lớn, quan tâm chăm sóc đến tất cả những sinh ling cơ nhỡ như em, chắc chắn phải là một người mẹ tốt.
- Tử Du … chuyện gì xảy ra nếu em không có thai …
- …
Chỉ có tiếng gió thổi, tiếng lá thông reo …
Anh nằm trên giường một mình, chìm đắm trong dòng suy tưởng.
Chiếc giường thoang thoảng mùi nước hoa xạ hương. Anh tự bảo lòng đừng nghĩ đến nàng nữa, nhưng đôi môi anh lại bật thành lời:
- Nghi Quyên! Anh không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, nếu em không có thai.
Nhưng có một điều anh dám chắc rằng anh không hề nghĩ đến Lưu Nhã Tịnh nữa. Nỗi đau và sự ê chề của mối quan hệ ấy dường như đã rời khỏi anh rất xa.
Chính Nghi Quyên đã làm nên điều kỳ diệu ấy. Nàng đã làm cho cuộc sống của anh dễ chịu hơn, ý nghĩa hơn.
Nhưng anh không thể yêu nàng, tất nhiên là như thế.
Tám tháng của thời hạn một năm đã trôi qua. Nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại. Nghi Quyên vẫn không có thai … thì anh sẽ … từ bỏ nàng.
Những ý nghĩ vừa dội lên, anh đã nghe những tiếng thổn thức của lương tâm mình.
"Anh có điên không Tử Du? Từ bỏ Nghi Quyên à?"
"Nhưng tôi muốn có một gia đình, có những đứa con ruột thịt của mình".
"Những đứa trẻ sẽ lớn khôn và nó sẽ rời xa anh. Còn người vợ thì luôn ở bên cạnh".
"Tôi có thể lấy vợ khác ".
"Một người luôn luôn vì người khác như Nghi Quyên? Một người sẽ đem tới quá nhiều xáo trộn tuyệt vời trong cuộc đời anh ư? Tôi ngờ điều đó ".
"Cô ấy không phải là người phụ nừ duy nhất trên thế gian này ".
"Anh phải đối mặt với sự thật đi. Cô ấy là một giữa hàng triệu người. Và người phụ nữ này đã thắp lên ngọn lửa trong lòng anh!".
Sự thật là như thế. Anh cảm thấy cực kỳ hứng khởi khi được ở bên cạnh nàng, đặc biệt là ôm nàng trong vòng tay âu yếm, vỗ về nàng. ANh cảm nhận được sự rung động của nàng và của anh.
Tử Du đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đang điểm những âm thanh rời rạc, buồn bã trên tường. Anh đã nằm chong chóng mắt trên giường nghe động tĩnh gì ở bên cạnh, nơi Nghi Quyên đang đọc truyện cho Kỳ Phong nghe cả. Anh khoác chiếc áo ngoài rồi bước ra khỏi phòng.
Tử Du nhẹ nhàng mở cửa, cố kkhông làm cho Kỳ Phong thức giấc nếu nó đang ngủ. Phải mất một lúc, anh mới nhận ra chẳng có ai trên giường cả. Anh đưa mắt tìm kiếm trong căn phòng. Cả hai đang ngủ say sưa trên xích đu gỗ trong góc phòng. Đứa bé nằm gọn trong vòng tay của Nghi Quyên, trên khuôn mặt trẻ thơ còn hiện rõ nụ cười hạnh phúc. Đứa bé thật đáng yêu.
Anh đưa tay định vuốt ve mái tóc óng mượt của Nghi Quyên, nhưng cố nén sự ham muốn vì sợ làm nàng thức giấc.
Tử Du cảm thấy hơi thở dồn dập, ngực anh phập phồng đau nhói. Cổ anh nghẹn lại và thấy cay cay nơi khóe mắt … Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh đã khóc khi nào? Vì ai và vì cái gì? Nhưng anh cảm thấy như mình đang khóc, bởi vì anh muốn có những gì anh vừa nhìn thấy. Và anh cũng biết có thể anh sẽ không bao giờ có nó.
Nghi Quyên sẽ không có thai. Anh sẽ không có điều may mắn ấy. Anh sẽ buộc phải lựa chọn giữa nàng và những đứa con của anh. Anh có thể thấy điều ấy sẽ xảy ra.
Nhiều năm trước, anh đã từng tưởng tượng cảnh mình ngắm nhìn những đứa con lớn lên và trưởng thành tại điền trang này. ANh muốn có người nối dõi mình trong tương lai, khi anh yên nghỉ. Anh muốn biết rằng một phần cơ thể mình đang sống khi thì xác của Điền Tử Du không còn trên cõi đời này nữa.
Anh không thể từ bỏ những ước mơ của mình.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái giá phải trả cho việc có những đứa con mang dòng máu của mình là phải từ bỏ Nghi Quyên?
Anh có thể quay trở lại cuộc sống rỗng tuếch mà anh đã sống trước kia, khi Nghi Quyên đến làm cho nó trở nên có ý nghĩa hay không?
Anh lặng lẽ bước chân ra khỏi phòng.
Anh bước ra ngoài, ngước nhin những cành thông già khẳng khiu trụi lá trên bầu trời đầy sao … Tất cả những việc anh cần phải làm bây giờ là chờ đợi và cầu nguyện …
Tử Du thở dài khi quay trở về phòng ngủ. Đẩy cánh cửa kính mở ra để anh có thể nghe thấy những âm thanh của màn đêm, để anh cảm nhận được làn gió mát mẻ trong lành.
Lá đêm xào xạc …
Cả Nghi Quyên và Tử Du đều không nghĩ tối đêm đó Kỳ Phong gặp ác mộng, nó lao vào phòng như cơn lốc, người ướt đẫm mồ hôi, nhưng thân thế thì lạnh buốt, môi nó run run:
- Nhưng lúc như thế này, cháu rất muốn có cha và mẹ Ở bên cạnh cháu. Nhưng mẹ cháu thì không mong chờ sự ra đời của cháu. Còn cha, cháu thậm chí không biết cha mình là ai nữa ….
Lòng thấy nghẹn ngào, nhưng Nghi Quyên vẫn cố mỉm cười, vỗ về đứa bé:
- Kỳ Phong ngoan, không sao đâu cháu. Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà. Tất cả đã qua rồi.
Tử Du ôm lp vào lfong trong vòng tay vững vàng và ấm áp của anh.
- Đã có cô chú bên cạnh, cháu không còn gì phải sợ nữa, Kỳ Phong ạ.
Rồi anh đứng lên bước về phía tủ áo:
- Đêm đã khuya, trời trở gió lạnh lắm, để chú mặc thêm áo ấm cho cháu.
Ngay khi chiếc áo ấm vừa được lấy ra cùng với một vật dường như đã bị quên lãng từ lâu rơi ra từ tủ áo …
Một tiếng "xoảng" vang lên giữa không gian tĩnh lạnh.
Bức ảnh Lưu Nhã Tịnh rơi xuống đất … vỡ toang.
Khuôn mặt trẻ con của Kỳ Phong để lộ hết vẻ ngạc nhiên, sửng sốt.
Và dường như định mệnh đã an bài, đứa bé cúi xuống nhìn sững bức ảnh và kêu lên:
- Mẹ …
Nghi Quyên ngồi phịch xuống một chiếc ghế, toàn thân lạnh toát. Khuôn mặt nàng đầm đìa nước mắt, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường:
- Tử Du! Chuyện gì đã xảy ra?
Căn phòng im lặng một cách đáng sợ.
Tuy trong lòng tràn đầy cảm xúc, đến nỗi không đứng vững được, phải dựa vào cửa phòng, Tử Du cũng ngoảng mặt đi.
- Anh đã không nói với mọi ng, Nhã Tịnh đang mang thai trước khi rời khỏi điền trang này …
Nghi Quyên nhìn chằm chằm Tử Du. Nàng đã hiểu sự thật.
Tử Du và Kỳ Phong …
Kỳ Phong và Tử Du …
Tim Nghi Quyên đập thình thịch, cả người nàng lạnh toát. Nàng vẫn tỏ ra điềm nhiên, nhưng trong lòng lo sợ như đang đứng trước một viễn cảnh tối tăm, u ám …
- Bấy lâu nay, anh không hề nghĩ là cho em biết sự thật hay sao?
Khuôn mặt đau khổ của Nghi Quyên làm cho anh muốn hét lên. Anh biết nói gì? Biết nói câu gì ít có khả năng thúc đẩy anh nói ra những điều không thể nói?
Anh nhìn Nghi Quyên, đôi mắt đỏ ngầu, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi mím lại hằn lên sự đau đớn:
- Anh không ngờ sự việc lại diễn ra như thế … Giống như ảo giác … Nhã Tịnh mất tích trong một vụ đắm tàu. Người ta cho rằng cô ấy đã chết … nhưng cô ấy không chết …
Nghi Quyên vịn cả hai tay vào thành ghế, cố đứng vững. Giọng nàng run rẩy:
- Và cô ấy đã trở lại cùng với đứa con của …
Tử Du kêu lên:
- Nghi Quyên …
Nhưng trong giây phút này, niềm tin của họ đã bị phá vỡ …
Nghi Quyên tựa người vào vách, gương mặt toàn biết sắc, đầu óc nàng mien man với ý nghĩ mâu thuẩn nhau.
Với tất cả tấm lòng, nàng mong muốn có sự thương yêu của Tử Du dành cho nàng, cùng ở bên cạnh để chia sẻ với nàng những đau buồn. Hơn ai hết, anh là người duy nhất trên thế gian biết được những nỗi đau của nàng.
Trong lúc vết thương lòng nàng đang âm ỉ, thì nỗi ám ảnh về Lưu Nhã Tịnh lại quay về dấy lên một vết thương mới, cay đắng và tàn nhẫn hơn.
Nhưng trong khi thổn thức, nàng chợt nhận ra rằng. Nếu như Tử Du thương yêu nàng trong lúc này mà quay lưng lại với Nhã Tịnh và Kỳ Phong thì sự thương đó còn ý nghĩa gì … Cũng như những giọt nước mắt của nàng …
Người Tử Du thương yêu nhất trên đời chỉ là Nhã Tịnh và bất kể chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, tình cảm của họ vẫn bền vững và chân thật. Và Kỳ Phong … đó chính là gạch nối thiêng liêng … Vĩnh viễn khép lại hạnh phúc của cuộc đời nàng.
Nghi Quyên nhìn Tử Du, cằm từ từ ngẩng cao:
- Cuối cùng hạnh phúc đã trở lại với anh. Nhã Tịnh và Kỳ Phong thuộc về anh, thuộc về anh mãi mãi.
Cả hai đứng im lìm như có một luồng điện vừa chuyển qua không khí và chạy qua cả hai người.
Bảy năm, kể từ ngày Nhã Tịnh rời bỏ điền trang ra đi với mầm sống nhỏ nhoi đang hồi sinh trong mạch đập, cũng là bảy năm Tử Du sống trong đau buồn và bất hạnh.
Nhưng Nhã Tịnh vẫn còn sống. Cô vẫn còn sống và đã quay về, gieo một thử thách đau đớn đè nặng trên lương tâm Tử Du.
Buổi sáng hôm đó, vừa bước vào phòng khách, anh đã đứng sững người lại.
Chẳng phải hồn ma của Nhã Tịnh hiện về, mà là một Nhã Tịnh bằng xương bằng thịt. Cái bóng dáng thân quen đó lúc đầu còn mờ nhạt, rôi sau đó rõ dần trước mắt anh. Cùng lúc một giọng nói vang lên, khiến anh như bừng tỉnh:
- Chào anh, Tử Du.
Giọng anh trầm đục, vì cố kiềm chế cảm xúc.
- Chào em …
Nhã Tịnh vẫn đứng thẳng người trước mặt anh, đẹp, lạnh lẽo và kiêu kỳ. Anh cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng không phải cái cam giác rạo rực lạ lùng đã chìm vào quên lãng.
Một nụ cười cay đắng thầm kín trên đôi môi anh:
- Thật không ngờ …
- Cũng phải thôi.
- Em đã thay đổi nhiều.
- Anh cũng vậy.
- Bảy năm rồi …
Với vẻ mặt thiểu não, Nhã Tịnh bước về phía Tử Du. Khoảng cách được rút ngắn một cách đáng sợ.
Nhã Tịnh nói với giọng đau xót:
- Bảy năm … Tử Du! Anh có biết không? Trong khoảng thời gian đó, em những tưởng mình có thể bỏ lại sau lưng tất cả những quá khứ. Nhưng giờ đây, khi gặp lại anh, em mới chợt hiểu ra rằng bấy lâu nay em vẫn cô đơn …
Tử Du nói với nụ cười lạnh lẽo:
- Với những gì hiện có, em có thể nói mình cô đơn?
Nhã Tịnh nhìn Tử Du, nước mắt lăn chầm chậm trên má:
- Có được không anh, chuyện chúng mình … Em trở lại đây là muốn nối lại tình cảm xưa.
Cặp mắt Tử Du lạnh như thép và không chớp khi anh nhìn vào mặt Nhã Tịnh. Không biết khuôn mặt anh chứa điều gi? Nỗi hận thù hay đau đớn?
- Em nói đến chuyện đó làm gì? Tôi không nợ em từ vật chất đến sự chân tình. Giờ đây tôi chỉ muốn hỏi em một chuyện mà tôi quan tâm. Một chuyện duy nhất tôi quan tâm từ bảy năm nay …
Nhã Tịnh không thể thoát khỏi cái nhìn chờ đợi lạnh như thép của Tử Du. Anh chính là sức mạnh mà cô phải đối phó.
- Anh muốn biết điều gì?
- Đứa bé?
Không khí đông lại một cách đáng sợ, khiến giọng Nhã Tịnh khan đi qua từng hơi thở:
Anh có thể không chấp nhận em, nhưng anh không thể không thừa nhận đứa con của anh, giọt máu của chính anh, Lưu Kỳ Phong.
Nghi Quyên trở nên im lặng một cách khác thường, từ khi Lưu Nhã Tịnh trở lại điền trang. Dường như là bằng cách im lặng như thế, nàng có thể biến vào trong những thớ gỗ trong nhà, không ai nhìn thấy được. Mọi người có thể sẽ quên nàng và cho nàng được sống trong sự bình yên, lặng lẽ.
Nhưng nàng không làm sao thoát ra được cái vòng lẩn quẩn về những ý nghĩ trái ngược nhau đang bức phá tâm can nàng.
Một mặt, nàng nghĩ về Tử Du và Nhã Tịnh cùng mối tình nồng thắm của họ. Nếu như Nhã Tịnh không mất tích trong vụ đắm tàu, hai ngày trước khi cử hành hôn lễ, thì giờ đây có lẽ họ đã là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất trên thế gian này. Và Kỳ Phong, một đứa bé đáng thương ấy sẽ không phải thắc mắc: Cha ruột của mình là ai?
Mặt khác sâu kín hơn, nàng nghĩ đến tình yêu của nàng dành cho Tử Du. Đó là một mối tình thầm kín và tuyệt vọng. Cho dù sống bên cạnh nàng, trái tim của anh vẫn luôn luôn hướng về Nhã Tịnh và Kỳ Phong.
Làm sao nàng có thể sống bên cạnh anh mà không khiến cho tất cả cùng đau khổ? Nàng không nghĩ mình cao thượng đến mức hai tay dâng trọn tình yêu cho kẻ khác, nhưng nàng không thể cứ khư khư giữ mãi cuộc hôn nhân không tình yêu, không hạnh phúc này.
Nàng úp mặt vào hai bàn tay, gục xuống bàn.
Có tiếng thút thít bên cạnh, khiến Nghi Quyên thoát khỏi trạng thái mơ màng. Nàng ngẩng đầu lên … Kỳ Phong với mái tóc loà xòa bao phủ khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt.
Nàng vội vã ôm đứa bé vào lòng và vỗ về nó:
- Chuyện gì xảy ra với cháu thế, Kỳ Phong?
Kỳ Phong bật khóc nức nở:
- Cô không thương cháu.
- Tại sao cháu lại nói như thế?
- Cô đã mời mẹ cháu đến để mang cháu đi.
- Ôi, Kỳ Phong, bé ngoan! Cô thương cháu rất nhiều. Đó chỉ là … là … mẹ cháu rất thương nhớ cháu và muốn gặp lại cháu. Cháu không muốn sống bên cạnh mẹ sao?
Thái độ của cháu sẽ khiến cho mẹ cháu đau lòng đấy.
Cằm đứa bé xụ xuống phía ngực, hai vai run lên bần bật:
- Nhưng cháu không muốn rời bỏ điền trang này, không muốn rời xa bè bạn và mọi người, cháu càng không thê xa cô.
Nghi Quyên cảm thấy nỗi đau tê tái dâng lên trong lòng, nàng như bị phân làm hai nửa. Nàng không thể nói với Kỳ Phong, cha ruột của nó là ai mà không nói thêm nỗi đau khổ của nàng.
Nhưng nàng thương Kỳ Phong, nó có lỗi gì đâu. Nó là một đứa bé tuyệt vời và xứng đáng được hưởng những gì mà cuộc đời đã dành cho nó.
Nghi Quyên kéo Kỳ Phong vào lòng và ôm chặt. Nước mắt đã dâng trào trong đôi mắt long lanh sâu thẳm của nàng. Đứa bé cũng ôm chặt lấy cổ nàng, thổn thức vì tuyệt vọng:
- Cháu muốn ở lại đây mãi mãi. Cháu không muốn đi. Cháu yêu cô.
Giờ đây nàng không có gì phải hối hận khi nghĩ việc ly hôn của nàng có ý nghĩa xoa dịu vết thương đau đớn trong lòng đứa bé mới bảy tuổi như thế nào.
Nàng cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc khi ôm Kỳ Phong vào lòng và dỗ dành:
- Cô cũng yêu cháu và không muốn rời xa cháu, Kỳ Phong ạ. Điều đó cũng có nghĩa rằng cháu không phải rời xa những gì mà cháu yêu mến. Cháu có thể ở lại điền trang này mãi mãi.. cùng với mẹ của cháu.
Khi Nghi Quyên cúi xuống nhìn Kỳ Phong, đôi mắt đầy nước của nó ánh lên niềm hạnh phúc. Nhưng dường như nó muốn khẳng định một lần nữa niềm hạnh phúc của chính mình.
- Cô chắc chắn chứ?
- Cả chú Tử Du và mẹ cháu cũng đồng ý như thế, Kỳ Phong ạ.
Kỳ Phong reo lên:
- Ôi! Cháu vui quá! Cám ơn cô, cô Nghi Quyên dễ thương của cháu.
Nó hôn vào má Nghi Quyên một cái thật kêu và thật thắm thiết.
Nghi Quyên ôn tồn nói:
- Cháu không phải cám ơn cô, mà nên cảm ơn chính bản thân cháu. Cháu là một đứa bé tuyệt vời. Kỳ Phong. Cha mẹ cháu chắc chắn phải rất tự hào vì có một đứa con như cháu.
- Cháu hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn để xứng đáng với sự thương yêu mà mọi người đã dành cho cháu.
- Đây chỉ là mới bắt đầu của sự hạnh phúc, Kỳ Phong ạ. Rồi cháu sẽ thấy …
Có tiếng thở dài, cắt ngang câu nói của Nghi Quyên, Nàng cảm thấy như có một giòng lệ đang chảy, trong khi nhìn thấy Nhã Tịnh đứng nơi ngưỡng cửa.
Trời mưa phùn, khi Nhã Tịnh ngồi ngục đầu bên Kỳ Phong ngắm con say nồng trong giấc ngủ, bao nhiêu ý nghĩ khắc khoải và đè nặng trong tâm thức khiến cô dường như không thở được, cả người lạnh toát … và một lần nữa, cô thấy mình lênh đênh trên dòng nước khi con tàu bị đắm. Thuở ấy, Kỳ Phong chỉ là một mầm sống bé nhỏ trong cô thể cô.
Cô đã vì con mà sống, mà chờ đợi giây phút này. Giây phút được ngả vào vòng tay Điền Tử Du và nghe anh nói gì thay đổi … Vậy mà định mệnh đã cướp mất Tử Du của cô. Cho dù anh cưới ai làm vợ, cũng không khiến cho cô đau lòng bằng cô bé Lạc Nghi Quyên năm nào … cô bé có khuôn mặt xinh đẹp và rạng rỡ như một nụ hồng trong một buổi sáng ban mai đầy tiếng chim và nắng ấm … Cô bé có một sức mạnh tiềm ẩn và mãnh liệt, mà cô phải đối phó với tất cả bản năng của mình …
Thế nhưng chiều nay, khi nhìn thấy Nghi Quyên âu yếm vỗ về Kỳ Phong trong căn gác nhỏ của kho rơm phía đông, cô chợt nhận ra rằng hào quang đang tỏa sáng từ con người ấy khiến cho cô trở nên lu mờ một cách thảm hại.
Kỳ Phong trong mắt cô và Nghi Quyên dường như có sự tương phản. Trên thực tế, Kỳ Phong phụ thuộc vào cô, nhưng chưa bao giờ cô chịu cảm nhận những tình cảm của con.
Còn Nghi Quyên đối với Kỳ Phong quả thật tuyệt vời, như tình mẹ con. Phải. Nhìn sự quấn quýt thương yêu của hai người khi ở bên nhau, không ai lại không nghĩ như thế. Có lẽ không riêng gì Kỳ Phong, mà với bất cứ sinh linh đáng thương nào, nàng cũng mở rộng vòng tay và tâm hồn để đón lấy họ. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng trở thành vợ của Điền Tử Du.
Điền Tử Du, người mà Kỳ Phong sẽ gọilà cha thì lại quá đau khổ khi đối diện với quá khứ, đối diện với đứa con của mình.
Anh đã thay đổi? Và phải chăng cô bé tên Lạc Nghi Quyên ấy đã làm thay đổi cả đất trời?
Khi cô nhìn thẳng vào mắt Nghi Quyên mà cay đắng nói: "Tử Du yêu tôi. Anh ấy mãi mãi yêu tôi. Mãi mãi …" thì cô cũng không tin vào chính mình.
Nghi Quyên mở mắt nhìn luồng ánh sáng mặt trời hồng qua cửa sổ … Vẫn còn đau xót với những gì xảy đến với cuộc đời nàng.
Những ngày vừa qua, không có gì thay đổi trong những mối quan hệ đầy ngang trái, vẫn lạnh lùng, cách biệt. Dường như với sự cách biệt ấy khiến cho họ cảm thấy dễ chịu hơn, hay ít ra họ có thể tìm thấy một chút bình yên trong tâm khảm.
Song đã đến lúc Nghi Quyên cảm thấy mình phải đối diện với sự thật.
Bầu trời xanh mướt những tia nắng vàng và tiếng chim líu lo trong gió khi Nghi Quyên bước ra bên ngoài. Nàng thầm hỏi: Không biết đến bao giờ cuộc sống của nhân loại mới bình yên và thơ mộng như những bức tranh thiên nhiên xinh đẹp này? Không biết đến bao giờ trên thế gian không còn những giọt nước mắt?
Bỗng có những tiếng nói vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng. Tiếng nói từ bên trong căn phòng khách.
Nghi Quyên đứng sững lại, khi nhận ra tiếng nói của Tử Du và Nhã Tịnh. Và tim nàng như ngừng đập khi nghe họ nhắc đến tên nàng.
Tiếng Tử Du:
- Nghi Quyên không biết sự thật. Ngày ấy, nàng vẫn còn là một cô bé …
Và giọng Nhã Tịnh vẫn dịu dàng và êm ái như ngày nào:
- Anh không lạnh lùng và nghiêt ngã như thế khi cưới Nghi Quyên làm vợ chứ?
- Nghi Quyên chấp nhận tôi khi bước vào cuộc hôn nhân này. Còn tôi, tôi cần những đứa con để tìm lại cảm giác được làm cha.
Nghi Quyên đứng bên ngoài băn khoăn, không biết có nên rút lui khỏi chỗ này hay không? Nghe trộm không phải là thói quen của nàng. Nhưng cuộc nói chuyện này lại lien quan đến nàng. Người ta nhắc đến tên nàng một cách đầy cay đắng.
Giọng Nhã Tịnh lại vang lên rất khẽ:
- Và Kỳ Phong cần có anh, Tử Du ạ. Nó là một đứa bé đang lớn. Nó cần có cha mẹ để yêu thương, chăm sóc và cho nó một mái nhà ấm cúng.
- Em nói với tôi điều đó để làm gì, Nhã Tịnh?
- Vì Kỳ Phong yêu quý anh, nó không muốn rời xa anh. Anh hãy hình dung xem, nó sẽ hạnh phúc dường nào, nếu biết được anh là cha của nó.
Nghi Quyên vẫn đứng yên, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời xanh cao lồng lộng, hơi thở của nàng gấp gáp, hoàn toàn bất ngờ vì căng thẳng trước những lời qua câu chuyện của họ.
Nghi Quyên mím môi, khi nghe giọng Tử Du có vẻ mỉa mai:
- Kỳ Phong chỉ là một đứa bé. Nó sẽ tin tưởng những gì người lớn bảo với nó là sự thật.
Nhã Tịnh đau xót:
- Sao anh lại có thể vô tâm đến thế, Tử Du? Kỳ Phong yêu quý anh, và nếu anh bỏ tính cố chấp của anh đi, chấp nhận nó, anh cũng yêu mến nó.
- Tôi là người thực tế. Em biết tính tôi rồi cơ mà. Tôi không cần phải lặp lại với em những gì tôi đã nói bảy năm về trước.
Nhã Tịnh nghẹn ngào:
- Chẳng lẽ anh không còn yêu em, tin em và không cần đến em nữa?
Tử Du trả lời lạnh băng:
- Tôi không tin phụ nữ, không yêu và không cần được yêu.
- Điều đó không ngoại lệ đối với Lục Nghi Quyên chứ?
Sự yên lặng trong căn phòng kéo dài một phút.
Tử Du cay đắng nói:
- Hãy đi đi, Nhã Tịnh! Hãy trở về nơi trước khi em đến, trả lại sự bình yên cho chúng tôi. Tôi sẽ xem rằng em đã chết … bảy năm về trước, không có một Lưu nào trên thế gian này … Đó là sự giải thoát cho tâm hồn tôi.
- Thế còn Kỳ Phong?
Tử Du hét lên:
- Tôi không muốn có nó.
Anh đứng bật dậy, mạnh đến nỗi chiếc ghế trượt văng ra một đoạn, lắc lư và đổ đánh rầm. Âm thanh đổ vỡ nghe đến rợn người, nhưng không bằng tiếng rít giận dữ và cay đắng của anh:
- Tôi chỉ muốn có đứa con đẻ của chính mình thôi.
Nghi Quyên choáng váng … Nàng thấy đất dưới chân mình cơ hồ vỡ ra và mọi cảnh vật như quay cuồng đảo lộn … Nàng muốn chạy nhanh về phòng kéo rèm cửa lại để xóa đi tiếng vọng của những lời Tử Du đang văng vẳng bên tai nàng.
Nàng không thể tin được, không thể tin rằng anh có thể nói ra những điều ấy trước mặt Nhã Tịnh. Cứ như là cô gái mà anh đã yêu tha thiết được làm bằng sắt, bằng thép và chẳng thể nghe được những điều anh nói với một đôi tai của chính con người. Nàng giận sôi lên vì sự ác độc và vô tâm của anh.
Nàng mím môi, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang bung lên trong lòng, lúc thì giận dữ, lúc lại đau đớn …
Trước khi nàng bật khóc, nàng nghe tiếng bước chân của Nhã Tịnh chạy ra khỏi phòng và tiếng cửa kính đóng rầm phẫn uất.
Tiếng thổn thức của Nghi Quyên khiến Tử Du sững sờ. Anh đã nhìn thấy nàng nơi ngưỡng cửa, mái tóc lòa xòa phủ quanh khuôn mặt trắng bệch nhạt nhòe nước mắt, hai bàn tay thon thả của nàng nắm chặt lại, chiếc cằm bé nhỏ run lên …
Lúc này mặt anh cũng trắng bệch vì sợ hãi, khi thấy nàng xuất hiện ở đó.
Lạy chúa! Nàng đã nghe được những gì rồi? Rõ ràng là nàng đã nghe … Không! Anh không thể nàng biết rõ sự thật … Vì đó là niềm kiêu hãnh một đời của anh …
Anh nhìn nàng vô vọng, một nỗi đau tê tái dâng lên trong lòng ….
Không gian tĩnh lặng … Tĩnh lặng đến nỗi anh nghe thấy màn đêm đang buông xuống.
Nghi Quyên khoc … Và anh nghe rõ tiếng vọng của sự thổn thức vang dội khắp gian phòng …
Anh muốn nàng đừng đau xót, nhưng chính bản thân anh cũng không kiềm chế cơn xúc động. Chuyện gì đã xảy ra với anh và nàng?
Đó chính là vẫn đề đối với việc anh cưới Nghi Quyên làm vợ. Anh luôn cố gắng đáp ứng những mong chờ từ phía anh của nàng. Trong suốt gần chin tháng qua, anh đã trói chặt mình vào cái nghĩa vụ là phải làm cho nàng hài lòng, cố chiến thắng nụ cười tán đồng của nàng. Nhưng đôi khi anh phải chịu đựng những tia nhìn đầy hàm ý của nàng. Như bây giờ …
Nàng muốn có một chàng công tước tràn ngập tình yêu đến cứu rỗi những tâm hồn vô tội. Thay vào đó anh đã hành động như một tên phù thủy độc ác. Phẩy tay một cái là làm cho Nhã Tịnh và Kỳ Phong biến mất khỏi cuộc đời anh.
- Tử Du! Anh đã làm em thất vọng. Ai nói rằng anh không thể dang rộng vòng tay đón lấy Nhã Tịnh và Kỳ Phong để tạo nên một gia đình hạnh phúc? Anh có cảm nhận rồi sẽ ra sao khi không có Kỳ Phong trong một phần cuộc đời của anh? Anh sẽ luôn phải lo lắng Kỳ Phong ăn có đủ no, mặc có đủ ấm và có được hạnh phúc hay không?
Anh không thể nói với nàng, anh không nhìn nhận Kỳ Phong, và không thể nói thêm về thân phận của đứa bé … Nếu không, anh sẽ cảm thấy mình bị xúc phạm trước tia nhìn như những tia lửa của Nghi Quyên. Anh cố gắng chống đỡ với bản án.
- Nghi Quyên! Em cũng biết việc có một đứa con có ý nghĩa đối với anh biết dường nào. Và Kỳ Phong là một đứa bé tuyệt vời … Nó chỉ không phải là … con ruột của anh …
- Anh không thể phủ nhận điều đó như một cái phẩy tay được. Em nghĩ mình không cần phải nhắc nhở anh việc Nhã Tịnh đến sống ở điền trang này trước khi cử hành hôn lễ. Vì hơn ai hết, anh là người hiểu rõ chuyện tình cảm của chính mình. Và cũng chính anh đã thú nhận với em, Nhã Tịnh đã mang thai trước khi rời khỏi điền trang này. Kỳ Phong cũng không phải đã nói với chúng ta, người chồng mới của Nhã Tịnh đã không nhìn nhận nó. Và có những chuyện trước kia vì còn là một cô bé, em không hiểu nổi, hoặc chỉ hiểu một cách mơ hồ, thì giờ đây em đã hiểu … Vì sao cái chết của Lưu Nhã Tịnh lại khiến anh đau khổ. Và vì sao anh khao khát có một đứa con đến như vậy? Vì tất cả đã khẳng định những lời em nói chính là sự thật.
Phải. Anh từ chối những lời nàng nói. Nhưng môi anh không thốt nên lời. Anh tự nhủ trong lòng. Nghi Quyên sẽ rất mãn nguyện khi anh quyết định "đúng"? Có nghĩa là chấp nhận Nhã Tịnh, Kỳ Phong và sẻ chia tình cảm với họ. Lạy chúa lòng lành! Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu Nhã Tịnh mang Kỳ Phong ra đi? Và đứa bé ấy thật sự là con ruột của anh … đứa con trai duy nhất của cuộc đời anh? Nghi Quyên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Và anh cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
- Nghi Quyên! Anh cần một khoảng thời gian trước khi chấp nhận sự thật này.
Nàng đã nhìn anh thật dịu dàng … Nhưng anh không bao giờ nhìn thấy được một vết thương đau đớn có thể giết chết cuộc đời nàng.
Tử Du chìm đắm trong dòng suy tưởng cùng với làn khói trắng lan tỏa từ điếu thuốc gắn trên đôi môi run rẩy.
Vẫn còn đau đớn khi gợi nhớ về qúa khứ.
Hồi ấy …
Đêm Giáng Sinh thật tuyệt vời. Sau những hồi chuông ngân nga từ ngôi giáo đường cổ kính, không gian bắt đầu yên lắng … yên lắng trong rạo rực, giống như những sắc màu rực rỡ lấp lánh từ những trái châu.
Nhưng ngôi biệt thự xinh đẹp trong điền trang của họ Điền thì đang vang lên những âm thanh quen thuộc của mùa Giáng Sinh.
Tiếng còi xe, tiếng cười nói và tiếng nhạc xập xình, tất cả những âm thanh sôi động đầy náo nhiệt ấy hòa lẫn vào nhau. Trên môi ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Từ khung cửa sổ, người ta có thể nhìn thấy hoa giấy rơi lả tả phủ lên chiếc áo khoác màu chocolate của một nhân vật nổi tiếng, người chủ mới cũng là người thừa kế duy nhất của điền trang nhà họ "Điền". Đó là một chàng trai trẻ, dáng người cao ráo cân đối và thanh nhã. Mái tóc cắt ngắn điểm thêm vào khuôn mặt đã sẵn có những đường nét quả cảm và cương nghị. Nét đẹp rất nam nhi.
Cái miệng rắn rỏi, vầng trán kiêu hãnh, cử chỉ duyên dáng, nhưng trên khuôn mặt ấy, cặp mắt là đặc biệt hơn cả: thông minh, bí hiểm và đầy mãnh lực …
Anh hạ ly rượu xuống, mắt tự động nhìn về phía cô nàng mặc áo dạ hội màu hoàng yến đang đứng trên bệ con của bậc tam cấp. Cô nàng đã lôi kéo sự chú ý của anh ngay từ khi mỗi bước vào khu vườn hoa với những ngọn đèn ngũ sắc, nơi trở thành phòng tiệc rộng lới và hữu tình. Dáng đi kiêu hãnh, bước chân nhanh nhịp nhàng làm tăng vẻ quyến rũ của thân hình uyển chuyển. Đôi vai mảnh dẻ ưỡn ra đầy vẻ điềm tĩnh và tự tin. Hình ảnh rực rỡ của cô làm anh lien tưởng đến nữ thần mùa xuân. Thật vậy, lòng anh bắt đầu cảm thấy rạo rực.
Lưu Nhã Tịnh chầm chậm nhìn lại. Cô nhấp một ngụm nước mà không thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy mạch máu đập mạnh một cách bất ngờ.
Cô những tưởng mình đã quen với sự việc người ta nhìn ngắm mình. Từ lâu, cô đã chấp nhận sự kiện người khác bị dung nhan của c ô thu hút. Người hâm mộ cũng có, mà kẻ ganh tị cũng có. Nhưng không phải chỉ vì cô có thân hình dong dỏng và mảnh mai của một người mẫu, lại có nét khả ái và khuôn mặt xinh đẹp một cách mạnh bạo. Nét đẹp riêng của cô là một sự phối hợp đặc sắc giữa làn da trắng như ngà, đôi mắt long lanh như ngọc thạch và mái tóc màu hạt dẻ.
Trong giây phút này, cô chỉ thích được nhìn không trở ngại người đàn ông cực kỳ quyến rũ có cái tên Điền Tử Du. Cô tự nhủ: Chẳng qua vì hiếu kỳ nên để ý đến anh ta. Tự bảo vậy, nhưng không tin là vậy.
Anh đứng tựa vai vào bức tường lát gạch men màu rượu chát đỏ, mái tóc đen tuyền như bộ lễ phục anh đang mặc. Và tuy tư thế anh có vẻ uể oải, cảm tưởng chung về con người anh là một con báo đen chắc nịch và dẻo dai, một khối nghị lực đang cuộn tròn và nén chặt sẵn sàng bật lên sau một giây báo động.
Mắt cô không rời khỏi anh suốt trong lúc cô lơ đễnh gật đầu với những vị khách đến gần.
Bỗng một bàn tay chạm vào vai cô và thân mật đưa xuống nắm lấy bàn tay cô:
- Cuối cùng cũng gặp được em, Nhã Tịnh.
Cô quay lại nhìn và nở một nụ cười nồng hậu, nhanh nhẩu với người đàn ông là khách hàng quan trọng và thế lực nhất của cô: Tống Mạc Đình.
Cách đây hơn ba năm, Mạc Đình đã gặp Nhã Tịnh. Không đầy nửa năm sau, anh đã ký với cô những hợp đồng sáng giá. Hơn nữa, anh còn hướng dẫn giới thiệu một số cơ sở và những công ty khác có giao dịch kinh doanh với anh đến ký hợp đồng hợp tác với công ty của cô.
Trong vòn 3 năm, cô đã thành công rực rỡ trong sự nghiệp của mình. Và lẽ đương nhiên ở đời, sự thành công nào cũng có cái giá phải trả của nó … và bản thân cô cũng vậy.
Đã từ lâu, cô học được cách tốt nhất để cư xử với Mạc Đình, một nhân vật quan trọng trong sự nghiệp của cô.
Cô mỉm một nụ cười thật tươi:
- Em cũng không ngờ được gặp anh ở đây.
Mạc Đình nhìn xoáy vào mắt cô, hàng rỉa mép nhếch lên tạo nên một nụ cươi duyên dáng:
- Anh có một sở trường kỳ diệu là có mặt ở chỗ đúng phải có mặt …
Nhã Tịnh không né tránh ánh mắt Mạc Đình. Cô nhìn anh để ý đến quai hàm vuông và rộng, cái cằm hất ra phía trước một cách cao ngạo. Mái tóc cắt ngắn, cặp mắt đen sâu hoắm và nhất là quyền lực in sâu trên tất cả nét mặt. Có người bảo rằng, nhờ cứng cáp trong kinh doanh, anh đã tạo nên một cung cách riêng cho mình và một gia sản kếch xù.
Tất nhiên, anh cũng có rất nhiều quyền lực để thực hiện những mong muốn của mình … Trừ việc biến người phụ nữ mà anh si mê - Lục Nhã Tịnh trở thành vợ của anh. Bởi vì trên pháp lý, cuộc đời anh đã thuộc về một phụ nữ khác.
- Tối chủ nhật, em dùng bữa với anh nhé. Anh đã đặt một nhà hàng đầy những hoa phong lan dành riêng cho chúng ta.
Câu mời có vẻ như nằm giữa một yêu cầu và một mệnh lệnh.
Nhã Tịnh dịu dàng đáp:
- Em đồng ý. Sẵn tiện, em cùng anh duyệt lại bản hợp đồng của chúng ta.
Đôi mắt đen của Mạc Đình ánh lên một vẻ khát khao. Anh hỏi và không cho mắt cô rời khỏi mắt anh:
- Chúng ta luôn luôn phải bàn công chuyện làm ăn hay sao, Nhã Tịnh?
Cả câu chuyện trao đổi như là tiếng vọng lại của hàng trăm cuộc nói chuyện trước đó.
Ngay lúc ấy, nhạc nổi lên và mọi người hân hoan bước ra sân nhảy. Mạc Đình dịu dàng nói với Nhã Tịnh:
- Anh mời em bản nhạc này.
Nhã Tịnh nhận lời và đưa bàn tay thon thả của cô cho anh cầm.
Trong khi hai người cuốn theo điệu nhạc, vòng tay Mạc Đình từ từ khép lại, gói gọn Nhã Tịnh trong vòng tay anh. Hơi thở của nh rất gần, môi anh lùà vào tóc cô thìj thầm những lời yêu đương tha thiết.
Nhưng Nhã Tịnh dường như không cảm nhận, mắt cô dõi theo Điền Tử Du đang thong thả lẻn qua giữa các khách khứa mà không để lộ ra. Cô bỗng dưng thấy mình ưa thích dáng đi của anh, giống như một lực sĩ cử động phối hợp nhịp nhàng và dáng đi khan thai duyên dáng.
Anh càng đến gần thfi Nhã Tịnh càng thấy rõ đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh. Cô đi đến kết luận: Chính đôi mắt ấy làm chi tia nhìn của anh như một luồng điện. Vẻ đẹp nam nhi của anh như một cơn sóng vây phủ lây cô. Nhưng trên khuôn mặt ấy còn một điểm khác nữa, một nét không diễn tả được, khiến Nhã Tịnh nghĩ rằng anh là một con người cao ngạo nhưng cực kỳ quyến rũ.
Cô hơi giật mình vì để ý thấy anh đi tách qua hướng khác, chỗ cô và Mạc Đình đang khiêu vũ …
"Thế là anh không tới đây". Cô không nhận thức mình đã mong được gặp anh xiết bao, cho đến khi bị thất vọng đột ngột. Cô giấu sự thất vọng, tự mình cảm thấy sự điên rồ và kiêu căng khi chắc chắn thế nào anh cũng tìm đến cô giữa đám đông. Thật là đáng buồn cười, khi cô có cảm giác bị bỏ rơi như thế này.
Nhưng cô không có thì giờ nghiền ngẫm chuyện đó vì phải nhìn vào đôi mắt đa tình của Mạc Đình, khi bản nhạc vừa kết thúc.
Bỗng Nhã Tịnh giật mình khi nghe một giọng nói đàn ông xa lạ, nhưng thân mật và ấm áp rất gần bên tai cô.
- Tôi xin phép được khiêu vũ với cô tiếu thư xinh đẹp ở bài nhạc tiếp theo..
Nhã Tịnh xoay người lại, choáng váng khi trông thấy Điền Tử Du với nụ cười duyên dáng trên môi.
Chưa bao giờ Nhã Tịnh cảm thấy rạo rực đến như thế. Và khi Mạc Đình nuối tiếc quay đi, cô đã đạt tay mình vào tay Điền Tử Du.
Dàn nhạc chuyển sang điệu Valse. Nhã Tịnh cùng anh bước theo tiếng nhạc. Giờ đây, anh không thể nào không để ý đến cô, khi cô đang đối diện với anh, rất gần trong vòng tay anh. Anh cúi xuống nhìn cô thì một cảm giác lạ khiến anh như bối rối. Con người cô toát ra một sức hấp dẫn mà anh chưa từng gặp. Cô xinh đẹp, phong cách tự tin và đầy mãnh lực.
Anh nói:
- Hình như chúng ta chưa được giới thiệu với nhau. Tên tôi là Điền Tử Du.
Cô mỉm cười đáp khẽ:
- Tôi là Lưu Nhã Tịnh.
Anh lặp lại bằng một giọng ấm hơn, trong khi đôi mắt không rời khỏi cô:
- Lưu Nhã Tịnh. Cái tên nghe hay lắm, và con người cũng thế. Thật ra, đó là điểm đầu tiên tôi để ý ở cô.
Cô nhếch môi cười và lôi kéo anh chú ý vào đôi môi xinh đẹp mọng đỏ như hai cánh hồng của cô:
- Thật à! Đó là điều đầu tiên anh để ý ở tôi? Và điểm thứ hai là gì?
Câu hỏi có một chút thách đố.
Tử Du có cảm tưởng cô cân nhắc mỗi lời nói, mỗi cái nhìn của anh, dù tỏ ra cởi mở với anh đến mấy. Anh nới đến hình ảnh của cô trong vòn gtay của Tống Mạc Đình. Đó là người đàn ông muốn gì được nấy, thế mà người phụ nữ bé nhỏ này đã nắm giữ cuộc đời anh ta. Và phải chăng đây là một sự thách thức mà anh không muốn kiềm chế bản thân mình?
Anh điềm tĩnh trả lời cô:
- Điểm thứ nhì không phải là để ý thấy, mà là thừa nhận rằng tôi muốn gặp cô nhiều hơn.
Cô mỉm cười và nhìn anh với vẻ châm chọc:
- Ôi, Tử Du! Tôi nghĩ anh đang giở trò tán tỉnh tôi.
Giọng anh trầm ấm bên tai cô:
- Chính em đã biến tôi thành một con người lãnh mạn.
Anh cảm thấy cô nao núng trong giây lát, trước khi hai hàng mi dài hạ cuống che mắt.
- Anh tiến nhanh đấy, phải vậy không Tử Du?
- Có nhanh quá đối với em không?
Anh mỉm cười, hai mắt long lanh trong khi nhìn cô cúi xuống. Mái tóc dài óng mưọt xỏa đều hai bên má, mãi tóc đã làm nôi bật làn da trắng muốt như ngà của cô. Anh thầm hỏi: Không biết vuốt ve làn da ấy có êm ái như nhìn thấy không nhỉ?
Nhã Tịnh chum chím đôi môi đẹp:
- Tôi đang tự hỏi, phải chăng sự lãng mạn của anh đã lây hết sang tôi?
Anh hơi nhích người ra xa để nhìn ngắm những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô. Anh biết rằng, chỉ nhìn thấy cô, anh đã rung động và cảm giác ấy càng gia tăng khi anh ôm cô trong vòng tay.
- Tôi rất muốn nghe những tiếng nói từ con tim em. Em hãy bảo nó nói lớn hơn một chút.
Nhưng Nhã Tịnh thì thầm như hơi thở:
- Trái tim em bảo rằng: "Tôi chưa thuộc về ai cả ".
Có sự mời mọc trong giọng nói của cô. Và Tử Du không còn chần chừ, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng anh khan đục:
- Người đó là anh, em yêu.
Hơi rượu, tiếng nhạc, nhịp chân dần dần tạo cho họ một cảm giác ấm áp v à ngọt ngào.
Bản nhạc đã đến phần kết thúc, bước chân hai người chậm lại. Nhã Tịnh ngước đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tử Du. Anh cũng cúi xuống nhìn cô, tâm hồn và dodji mắt họ như quyện vào nhau.
Thời gian như cô động khi anh nâng cằm cô lên, rồi ép chặt đôi môi mình lên đôi môi nồng cháy khát khao của cô. Say mê trong niềm chiến thắng.
Trong căn phòng tối mờ mờ, ánh sáng chỉ là những ngọn nến vàng huyền diệu. Trên bàn là một lọ thủy tinh với hai cách hoa hồng rực rỡ vươn lên.
Đôi mắt Nhã Tịnh ánh lên niềm vui thích:
- Em thật bối rối. Nào hoa hồng, nến vàng, nvào cả một nhà hàng dàng riêng cho chúng ta. Bộ anh luôn chịu khó như vậy để gây ấn tượng cho phái nữ hay sao?
- Chỉ khi nào anh cảm thấy quan trọng.
- Là chuyện gì vậy? Em đang tự hỏi lý do gì thúc đẩy anh chuẩn bị một buổi tối tuyệt diệu như thế này?
- Chưa hết đâu, em yêu. Anh còn muốn dành cho em một sự bất ngờ.
Anh đút tay vào túi áo vét lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình quả tim xinh xắn trao cho Nhã Tịnh.
- Đó là của em!
Nhã Tịnh cầm chiếc hộp anh đưa cho. Không biết nghĩ thế nào rồi ngước lên nhìn khuôn mặt anh, không giấu được sự ngạc nhiên:
- Cái gì đây?
- Em mở ra đi!
Nhã Tịnh mỉm cười hạnh phúc khi mở nắp hộp. Ánh sáng chói lòa lóe lên khi nắp hộp mở ra.
Cô thở hổn hển khi nhìn thấy cành hoa kim cương lộng lẫy làm theo kiểu hình một cành hoa hồng được đính trên chiếc nhẫn mạn ngọc lấp lánh.
Cô nhìn sững cành hoa. Vừa cảm động vì mối tình của anh, vừa dao động vì món quà xinh đẹp và quý giá. Nếu anh chỉ muốn tặng cho ai một món quà đắt tiền, thì anh có thể chọn bất cứ món nữ trang nào. Nhưng không, anh đã có ý tặng cho cô một thứ đặc biệt, một món quà nói lên ý nghĩa của sự lien hệ mất thiết giữa anh và cô.
Nhã Tịnh không cưỡng lại khi anh cầm lấy cái hộp ở tay cô và lấy chiếc nhẫn mạn ngọc từ lớp lót nhung vào tím, Khi anh lồng nó vào ngón tay xinh đẹp của cô, cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt đa tình quyến rũ và biểu lộ hết sự ngạc nhiên cảm kích:
- Ôi, Tử Du! Em không biết phải nói gì.
- Vậy thì em đừng nói gì cả.
Họ im lặng nhìn nhau. Rồi rất dịu dàng, anh cúi xuống áp miệng lên môi nàng tạo thành một nụ hôn nồng nàn tha thiết. Nhã Tịnh phản ứng lại nhanh chóng trước những cảm xúc và khao khát, cô ép sát vào anh, mấy ngón tay luồn vào dưới tóc anh, khi anh ôm cô vào trong vòng tay và vuốt ve lưng cô. Hơi ấm của tay anh thấm qua làn áo mỏng của cô, giọng anh khàn đi vì xúc động:
- Nhã Tịnh, anh yêu em!
Nhã Tịnh thì thầm đáp lại:
- Em cũng yêu anh!
Và nhón chân lên đôi môi anh đang tìm môi cô. Mùi nước hoa từ người cô tỏa ra thơm phức, khiến anh ngay ngất tâm hồn. Đối với anh không thứ rượu nào say bằng mùi vị của đôi môi cô.
Sau đó thật lâu, anh mới ngẩn đầu lên, nhưng hai tay vẫn áp lên má cô. Giọng anh dịu dàng ấm áp:
- Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà anh không thể tưởng tượng ra cuộc sống không có em.
- Em cũng có cảm giác như vậy.
- Em có chắc không?
- Có.
Tay anh vuốt ve thân hình mềm mại ấm áp của cô đang áp sát vào anh:
- Nhã Tịnh! Hãy nói cho anh biết, tại sao em đáp lại tình cảm của anh, khi xung quanh em bao nhiêu người đàn ông khác?
Nhã Tịnh cướp lời anh bằng một nụ hôn nồng nàn ngây ngất. Giọng cô âu yếm:
- Bởi vì anh không giống họ.
Anh quan sát Nhã Tịnh thật kỹ mà nhận thấy sự yêu đương nồng cháy trong ánh mắt cô. Anh nói:
- Có lẽ lý do đó cùng nhiều lý do khác khiến anh nghĩ tới buổi tối tuyệt diệu này. Anh hy vọng rằng sẽ thuyết phục được em bằng lòng thành hôn với anh!
Anh đặt hai tay lên vai Nhã Tịnh để mặt cô đối với mặt anh, giọng anh trầm lắng:
- Nhã Tịnh! Hãy làm vợ anh.
Lặng lẽ đồng ý, cô ngước đôi mắt đẹp nhìn anh. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh trên vai mình, giọng cô như lạc hẳn đi:
- Vâng.
Chẳng có một khoảng cách nào giữa hai người khi môi anh trở lại trên môi cô. Nồng ấm, êm ái và tràn ngập yêu thương.
Anh vẫn chưa cho em biết là đi đâu, Tử Du?
- Chúng ta lên thiên đàng, cô Nhã Tịnh ạ.
Nhã Tịnh mỉm cười đùa yêu:
- Nhưng anh là quỷ sứ.
- Anh thật sự muốn dành cho em một sự ngạc nhiên trước thiên đàng của Điền Tử Du.
Bàn tay anh vẫn giữ chặt eo lưng cô và kéo cô sát vào anh.
Trăng đã lên cao, ánh sáng vàng dịu lan tỏa khắp điền trang và nổi bật giữa không gian mênh mông là một tòa biệt thự xinh đẹp nằm trên thẩm cỏ xanh. Nhã Tịnh hít một hơi thở sâu để tận hưởng trọn vẹn hương hoa thơm ngát xung quanh mình.
Tử Du dịu dàng cầm lấy tay cô:
- Chúc mừng em đã đặt chân đến thiên đang của Điền Tử Du.
Nhã Tịnh nhìn sững ngôi biệt thự xinh đẹp nằm chen giữa khu vườn hoa.
- Tử Du! Thật ngoài sức tưởng tượng. Em có cảm tưởng như dang nhìn thấy một ngôi biệt thự bằng vàng trong chuyện cổ tích.
- Anh hy vọng em sẽ thích ngôi nhà của anh, vì nó sẽ là tổ ấm mãi mãi của chúng ta.
- Em biết mình sẽ thích.