Hồi 6
Hắc xà hưu diện.
Minh chủ vô nhân đương

Chàng đã uống Thiên Độc Đan nên không thể chết vì chất độc trên mũi kiếm, và nhờ lọ linh đan chế từ cây Tử Diệp Bạch Liên nên vết thương không hoành hành.
Lúc trời mờ sáng, chàng đến được một sơn trang nhỏ dưới chân ngọn núi đá - cách Tạ gia trang ba chục dặm.
Thấy trong nhà chưa ai thức dậy, Tuấn Hạc nhảy lên chạc ba cây cổ thụ cạnh tường, ngồi vận khí hành công.
Nửa canh giờ sau, chàng khôi phục được sáu thành công lực nhưng vết thương trên ngực phải rất đau đớn. Vầng dương lấp ló đàng Đông và dưới khu vướng kia có một hán tử tam tuần cao lớn đang luyện võ. Trong tay gã là một cây roi đen bóng, dài hơn nửa trượng.
Phép đánh nhuyễn tiên của gã khá lợi hại nhưng không thể so với pho Hoàng Long Tiên Pháp của Nhật Ma Hách Đông Doanh. Trước lúc Tuấn Hạc lên đường, Hách lão đã trao cho chàng bản sao quyển Tiên Phổ. Chàng đã thuộc làu nhưng chưa có thời gian rèn luyện.
Múa xong bài roi, hán tử quấn vào lưng rồi cầm thanh trường kiếm trên ghế đá. Gã bắt kiếm quyết rồi đánh từng chiêu. Tuấn Hạc kinh hãi nhận ra những chiêu này rất giống kiếm pháp của lão Tây điện chủ. Chàng cảnh giác ẩn nấp thật kỹ. May mà tàng cây rậm rạp nên khó bị phát hiện.
Lát sau, từ trong nhà, một lão nhân râu bạc bước ra. Gương mặt lão hiền lành và bình thường như bao kẻ già nua trong đám thường nhân Nhưng Tuấn Hạc đã thấy mắt lão loé lên tia hàn quang lạnh lẽo. Trên vai lão ta là một bọc hành lý nhỏ.
Hán tử thấy lão nhân ra đến vội thu kiếm, kính cẩn vái chào. Lão nhân nghiêm giọng:
- Đơn Thu Cốt, nay ngươi đã học được tám thành của pho Luân Hồi Ma Kiếm, có thể đánh bại bất cứ cao thủ nào của phe bạch đạo. Hãy cố luyện tập thêm vài ngày nữa rồi lên đường đi Hoa Sơn. Ta nhắc lại, nhiệm vụ của ngươi là phải thắng tất cả những kẻ lên tranh chức minh chủ, nhưng cuối cùng phải trá bại trước thiếu cung chủ Tần Thái Bạch. Ngươi mà trái lệnh, bổn Đế Quân sẽ không tha cho đâu! Hãy nhớ rằng trong máu ngươi đã có chất độc Tam Niên Qui - thiên hạ vô song.
Tuấn Hạc sửng sốt, không ngờ lại gặp Luân Hồi Đế Quân ở chốn này. Chàng cũng từng nghe Thiết Long nhắc đến hán tử họ Đơn, gã có danh hiệu Hắc Xà Tiên, cao thủ mới nổi danh ở vùng Hồ Bắc.
Đơn Thu Cốt cung kính nói:
- Đệ tử đã được Đế Quân thu nạp, dạy cho kiếm thuật thượng thừa, thề sẽ xả thân đáp đền!
Luân Hồi Đế Quân hài lòng bảo:
- Ngươi là kẻ có căn cơ rất tốt để luyện võ - còn hơn cả ái tử của ta. Nếu sau đại hội Hoa Son kỳ này. Bách nhi được lên làm minh chủ võ lâm, bổn Đế Quân sẽ thu ngươi làm truyền nhân chánh thức. Giờ đây, ta ban cho một viên Tý Ngọ Đại Hoàn Đan Chi Bảo. Giờ Tý đêm nay, ngươi hãy uống vào để có thêm mười năm công lực!
Hắc Xà Tiên mừng rỡ, quỳ xuống nhận kỳ trân Gã mở ra xem, thấy viên linh đan to bằng hạt nhãn, tỏa mùi thơm phức, liền hỏi:
- Bẩm Đế Quân! vì sao phải uống đúng vào giờ Tý?
- Nam Tý, nữ Ngọ, uống sai thời khắc là khí huyết nghịch chuyển, chết ngay lập tức.
Nói xong, Luân Hồi Đế Quân bỏ đi. Thân pháp của lão nhanh như gió thoảng, chỉ trong chớp mắt đã khuất vào khu rừng đào. Tuấn Hạc thở dài, tự lượng mình còn kém xa.
Đơn Thu Cốt chạy theo ra cổng, thấy Đế Quân đi khuất liền mỉm cười nham hiểm, vuốt mặt biến thành thiếu giáo chủ Doãn Tự Vân.
Tuấn Hạc từng cải trang thành họ Doãn nên đâu lạ lùng gì?
Họ Doãn lẩm bẩm:
- Bao năm nay, ta dùng gương mặt giả, dương danh Hắc Xà Tiên để thỏa mãn lòng hiếu sắc, không ngờ Luân Hồi cung chủ lại trứng kế, chọn ta làm vai chính trong kế hoạch xưng bá của họ. Mâu thân ta quả là Gia Cát Lượng tái sinh. Phen này ngôi minh chủ sẽ thuộc về Thiên Độc Giáo.
Gã lau mồ hôi rồi mang lại mặt nạ. Mặt trời lên cao, vầng dương khá gay gắt. Doãn Tự Vân bước đến đứng dưới gốc cây cổ thụ, ngơ ngẩn nhìn về hướng Tây như nhớ nhung ai? Chợt gã tiếp tục lẩm bẩm:
- Tiểu Băng! Ta thề sẽ phải lấy cho được nàng! Dẫu phải dùng đến thủ đoạn hạ tiện ta cũng chẳng từ nan. Chỉ mình ta biết nàng ở đâu thôi Tuấn Hạc giật mình suy nghĩ, kiểm tra lại công lực rồi nhẩy xuống.
Doãn Tự Vân giật mình, không ngờ lại có kẻ ẩn nấp trên cây. Gã lùi ba bước, rút cây Hắc Xà Tiên thủ thế và nhìn kẻ lạ mặt. Thấy đối phương không có vũ khí, gã yên tâm quát lớn:
- Ngươi là ai mà lại đến đây rình mò như vậy?
Tuấn Hạc lạnh lùng đáp:
- Ta là ai không quan trọng. Nhưng nếu ngươi tiết lộ chỗ ẩn cư của Thiên Độc Thánh Nữ ôn Tiểu Băng thì ta sẽ tha chết cho!
Mắt họ Doãn loé sát khí, bật cười nham hiểm:
- Thì ra ngươi là tên Văn Tuấn Hạc đã cùng Tiểu Băng bái đường đấy ư?
Tuấn Hạc cau mày:
- Ngươi không sợ chết ư?
Doãn Tự Vân vung roi tấn công luôn. Gã nhìn thấy ngực áo chàng đầy máu khô nên chẳng hề sợ hãi.
Tuấn Hạc cũng biết mình không thể chiến đấu lâu được nên phải tốc thắng.
chàng lao vào vòng tiên ảnh, song thủ khoa nhanh, đánh bạt đường roi và ập đến. Đây chính là chiêu Ngọc Thủ Liêm Câu trong pho Tiêu Dao Chướng Pháp.
Tự Vân thấy đối thủ trứng liền mấy roi vào lưng mà không dừng bước, kinh hãi lùi nhanh.
Nhưng đã quá muộn màng, chướng ảnh chập chờn vây chặt và giáng vào ngực gã.
Tuấn Hạc đã dồn hết chân khí vào chiêu quyết định này nên xương lồng ngực Tự Vân gãy vụn, phủ tạng dập nát. Gã ngã ngửa ra bãi cỏ dấy dua vài cái rồi tuyệt khí.
Lúc này, vết thương trên ngực Tuấn Hạc cũng vỡ ra, đau đớn vô cùng.
Chàng vội bóp nát bốn viên linh đan, nhét vào miệng vết thương và ngồi điều tức. Lát sau, chàng mở mắt, suy nghĩ một lúc rồi gỡ tấm mặt nạ Đơn Thu Cốt và lấy viên Tý Ngọ Đại Hoàn Đan.
chàng đi một vòng xem còn ai khác nữa không? May thay, chẳng một bóng người! Thấy cuối vườn có một hố sâu để đổ rác và đốt lá khô chàng kéo xác Doãn Tự Vân quăng xuống dưới, lấp đi.
Vào đến bên trong, chàng nhận ra hũ gạo còn nhiều, và trên đầu giường còn có cả bản sao của mười chiêu Luân Hồi Ma Kiếm và bảy chiêu Hắc Xà Tiên Pháp.
Tuấn Hạc lật xem thử, thấy những chiêu này không khó học, liền nẩy ra một kế hoạch.
Trong mười bốn ngày sau đó, chàng vừa dưỡng thương, vừa rèn luyện pho Luân Hồi Kiếm pháp và pho Hoàng Long Tiên Phổ. Ý định của chàng là sẽ đóng vai Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt mà tham gia đại hội Hoa Sơn.
Tình cờ, chàng có mang theo mặt nạ Doãn Tự Vân đây là một vật rất hữu ích.

*

Nơi đây đã tràn ngập hàng ngàn cao thủ võ lâm đến dự đại hội nên chẳng quán trọ nào còn trống. Ngay các tửu lâu, phạn điếm cũng vậy.
Hán tử áo đen thấy nơi đâu cũng chật chội, đi thẳng đến đầu phía Bắc của tiểu trấn. Gã đành hài lòng với một quán cơm bên cạnh đường Gọi là quán cho sang chứ thực ra bàn ghế đều bày dưới bóng mát của một cây Vu già.
Trời thu ở khu vực phía Bắc Hoàng Hà ảm đạm hơn phương Nam, cảnh vật xơ xác tiêu điều Chỉ có cánh rừng phong trên lưng chừng núi Hoa Sơn là đỏ rực.
Tây Nhạc Hoa Sơn nằm ở phía Tây tỉnh Sơn Tây, là một trong Ngũ Nhạc của Trung Hoa. Nó có đến năm đỉnh: Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung tâm.
Tương truyền, Trần Đoàn lão tổ đã từng dụ Tống Thái TỔ Triệu Khuôn Dẫn đánh cờ - mà vật được đặt cược chính là ngọn núi này. Trên sườn núi vẫn còn một phiến đá bằng phẳng, di tích của ván cờ ấy.
Nhưng kiếm phái Hoa Sơn lại chẳng phải là truyền nhân của Trần Đoàn. TỔ sư của họ là Hách Đại Thông - đệ tử của giáo chủ Toàn Chân Giáo - Vương Trùng Dương thời nhà Kim.
Toàn Chân là một phái của Đạo gia. Vì vậy, Hoa Sơn cũng theo Đạo giáo.
Sau khi Vương Trùng Dương tọa hóa, Toàn Chân Thất Tử đã lập ra bảy nhánh. Sáu phái kia đều tàn lụi, chỉ riêng có Hoa Sơn phái là còn tồn tại.
Hán tử áo đen ăn no bụng, lững thững trên lưng ngựa, di dạo quanh đường phố trong trấn.
Nhờ vậy gã phát hiện ra rằng cả Thiên Độc Giáo lẫn Thiên Sư Giáo đều có mặt.
Khi gã đi ngang một quán trọ xập xệ ở mé Tây tiểu trấn, một tên tiểu nhị cất tiếng mời chào:
- Thỉnh đại gia vào nghĩ chân, bổn điếm vẫn còn một phòng.
Hán tử dừng cương, vào gặp chướng quỹ.
Lão ta hỏi tên theo đúng qui định của triều đình Hán tử lạnh lùng đáp:
- Đơn Thu Cốt, ba mươi hai tuổi, quê Hà Bắc!
Gã chính là Hắc Xà Tiên, cao thủ hắc đạo, nhưng trên đời, không một ai biết rằng họ Đơn chính là do Tuấn Hạc hóa thân.
Chàng bước vào căn phòng tồi tàn, thở phào khi thấy giường kê sát cửa sổ nhìn ra vườn.
Tuấn Hạc ngã lưng xuống nệm, suy nghĩ một lát rồi mở túi hành lý, lấy ra một quyển sách mỏng, chỉ nhỏ bằng bàn tay. Đây là quyển nhật ký của Doãn Tự Vân - tức Đơn Thu Cốt. Chàng đã tình cờ tìm ra nó trong cán của cây Xà tiên.
Chàng đã đọc lướt qua vài trang và ghê tởm những gì đã viết. Nhưng hôm nay, chàng phải đọc thật kỹ để hiểu rõ nội tình Thiên Độc Giáo.
Lực lượng Luân Hồi Ma Cung quá hùng hậu, chàng không thể một mình chống chọi lại. Vì vậy chàng có ý định gây cuộc tương sát giữa hai tà hội, chàng phải tiềm nhập Thiên Độc Giáo hoặc Ma Cung, quyển nhật ký này sẽ giúp chàng.
Doãn Tự Vân là một kẻ có tâm thần bệnh hoạn. Gã thích thú ghi chép lại những lần chiếm đoạt tiết trinh của các nạn nhân. Tuấn Hạc bỏ qua những trang ấy. Chàng chú ý những gì liên quan đến gia đình gã.
Đọc xong, chàng mới biết mồ hôi mình vã ra như tắm. Một cảm giác buồn nôn dâng tràn, Doãn Tự Vân đã là tình nhân của chính mẹ hắn - Giang Lăng Thần Nữ Liễu Nhược Thủy!
Tự Văn miêu tả từng nét nhỏ trên cơ thể mẹ hắn với bút pháp điên cuồng say đắm.
Tuấn Hạc vội đi tắm ngay để xua đuổi cảm giác nhơ nhớp. Nhưng dẫu sao chàng đã biết được sự sắp đặt của Giang Lăng Thần Nữ, cũng như hiểu rõ dã tâm của phu thê Thiên Độc Giáo chủ.
Quyển sách tuy mỏng nhưng với nét chữ rất nhỏ Tự Vân đã ghi lại một lượng thông tin rất lớn Văn phong và thư pháp chứng tỏ gã cũng là một kẻ tài hoa.
Điều bí mật ghê gớm thứ hai là việc: Doãn Tự Vân chính là con của Giang Lăng Thần Nữ với Đông điện chủ Doãn Thiên Dũng của Luân Hồi Ma Cung.
Khi nhà Nguyên sụp đổ, Luân Hồi Ma Cung rút vào bí mật nên Doãn Thiên Dũng cũng biến mất. Mười năm trước đây, lão đã tìm đến Giang Lăng Thần Nữ bàn bạc với Thần Nữ kế hoạch khuynh đảo. Việc Thần Nữ nhận lời lấy Thiên Độc Giáo Chủ ôn Thiếu Bảo là bước mở đầu Sau này, Doãn Thiên Dũng lại tiến cử Đơn Thu Cốt - tức Doãn Tự Vân - làm con cờ thí - để đưa thiếu cung chủ Tần Thái Bách lên làm minh chủ võ lâm. Căn cơ võ học của Thái Bách hơi kém nên chẳng thể có hy vọng qua được đến vòng cuối. Kế hoạch này dựa vào luật đặc cách của qui củ đại hội. Tử lúc đầu, người muốn tranh tài phải đăng ký và qua phần thử nội lực. Nghĩa là không được lên ngay.
Tuy nhiên, đến cuối đại hội, ai cũng có quyền khiêu chiến với người giỏi nhất còn lại trên đài. Nhưng người sắp được làm minh chủ lại có quyền nhận lời hay từ chối cũng được.
Vào phút chót, khi Đơn Thu Cốt đánh bại tất cả Tần Thái Bách mới xuất hiện và trở thành minh chủ - nhờ đánh bại họ Đơn.
Luân Hồi Đế Quân tin chắc rằng không có cao thủ nào - dưới năm mươi tuổi - có thể hơn được Hắc Xà Tiên.
Năm ngoái, Doãn Thiên Dũng đã giáp mặt Thiên Độc Giáo chủ, đem kho tàng của người Mông ra làm mồi dụ dỗ. Họ Doãn bảo rằng bản đổ của Thiên Sư Giáo đang giữ chỉ là đồ giả.
Chính Luân Hồi Đế Quân mới nắm được họa đồ đưa đến kho tàng vĩ đại ấy - vì lão ta là tai sai của người Mông! Đế Quân đưa thủ hạ vượt trường thành, trở lại Trung Nguyên cũng vì mục đích là tìm ra kho báu.
Thiên Độc Giáo chủ mờ mắt vì lợi nên cùng họ Doãn kết tình huynh đệ, cùng âm mưu tiêu diệt Ma Cung, chiếm lấy kho tàng.
Kế hoạch của họ là tương kế tửu kế, để Doãn Tự Vân lên làm minh chủ võ lâm, bắt sống thiếu cung chủ Tần Thái Bách, uy hiếp Đế Quân phải đưa họa đồ ra chuộc mạng.
Tuấn Hạc đã rõ mưu đồ của họ, thầm kinh sợ dã tâm của bọn tà ma.

*

Đại hội thường kéo dài dện mấy ngày, nên việc phục vụ bữa trưa cũng là một sanh ý có lợi nhuận không nhỏ. Họ đã dựng hàng trăm quán lá cạnh đấu trường, xào nấu tại chỗ và sẵn sàng phục vụ tận nơi.
Khách giang hồ đều là những tay tửu quỷ, tất sẽ mượn rượn để trợ hứng cho cuộc thướng lãm võ thuật.
Mấy ngày nay, kinh tế trấn Kỳ ĐỒ phồn vinh hẳn lên nhờ đại hội. Đám chủ tiệm vui mừng về cái chết của tiền nhiệm minh chủ Thanh Long Tử và thầm van vái các vị kế nghiệp đừng sống quá lâu. Sự đời nực cười: đôi khi tai họa của người này lại là niềm vui của người khác Tuấn Hạc - trong vai Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt - đủng đỉnh đi lên sườn núi. Chỉ vài mươi trượng đã đến một bình đài bằng phẳng, rộng hàng trăm mẫu. Phần đất sát vách được đắp cao hơn trượng thành một lôi đài. Vách núi lại nằm ở hướng Tây nên có thể che chắn ánh nắng buổi chiều. Chung quanh chỗ ngồi của khán giả lại có hàng tùng bách hàng trăm tuổi xòe bóng mát.
Không hiểu do sáng kiến của ai mà trên khắp mặt bình đài có đặt những khúc gỗ cao hai gang - dùng để làm đôn ngồi. Bốn khúc nhỏ vây một khúc lớn, thành một bàn tiệc rất lý tướng Tuấn Hạc thầm nghĩ:
- Chắc đây là phát minh của đám đầu bếp trong trấn Kỳ Đồ?
Có lẽ chàng đoán đúng vì ở cạnh những chiếc bàn thô sơ kia có viết số và tên tửu quán.
Quần hùng khoan khoái trước sự bố trí mới mẻ, tiện nghi này, ngồi ngay xuống và cao giọng gọi rượn. Ai cũng đã ăn sáng nên thức nhắm chỉ là lạc rang. Nhưng không sao, rượn phần Sơn Tây có tác dụng tiêu hóa rất tốt, chỉ lát nữa họ sẽ phải cần đến thức ăn. Các hào kiệt ngồi theo từng nhóm. GỖ tùng rất nhẹ nên họ có thể di chuyển các thớt gỗ, ghép lại thành bàn lớn.
Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt mới xuất đạo vài năm, lại độc lai độc vãng nên chẳng quen biết ai. Gã ngồi một mình một bàn, càng thoải mái.
Tuấn Hạc biết họ Đơn tính tình cô độc, cao ngạo nên cũng ra vẻ như thế. Nếu mà gã có nhiều bằng hữu thì chàng sẽ lộ ngay.
Chàng đi khá sớm, nên chọn được vị trí gần lôi đài - hàng thứ tư. Các hàng trên cùng dành cho những chướng môn các phái hay tiền bối võ lâm.
Lần lượt, những vị đức cao vọng trọng, long đầu các bang hội đã đến đầy đủ. Lúc phái đoàn Thiên Độc Giáo đi ngang qua, Tuấn Hạc chăm chú quan sát và nhận được cái nháy mắt bí ẩn của Giang Lăng Thần Nữ.
Chàng thở dài, không ngờ người đàn bà xinh đẹp tuyệt thế này lại là một dâm nữ trên đời có một không hai. Tuy đã gần ngũ thập mà Liễu thị chỉ như mới tam tuần. Bà ta mặc bộ xiêm y bằng the mỏng - theo kiểu đời nhà Đường - nghĩa là không có yếm che ngực và thân hình rực lửa kia càng lồ lộ dưới ánh dương quang.
Quần hào dường như nghẹt thở trước vẻ đẹp khêu gợi, mời gọi ấy.
Thế mà Thiên Độc Giáo Chủ ôn Thiếu Bảo hoàn toàn thản nhiên, không hề để ý đến việc hàng ngàn cặp mắt đang dán vào da thịt vợ mình. Lão đã ở tuổi thất tuần, thân hình cao gầy chẳng có vẻ gì là tráng kiện. Môi mỏng, cảm lẹm tăng vẻ nhu nhược nhưng chiếc mũi ưng và đôi mắt nhỏ kia khiến Tuấn Hạc e ngại.
Chàng linh cảm rằng ôn giáo chủ chẳng phải là người mà Thần Nữ có thể xỏ mũi.
Giờ đây, chàng cũng đã hiểu vì sao Doãn Tự Vân trở thành kẻ thương luân, bại lý. Chính Thần Nữ mới là người gây ra việc này. Cảm giác buồn nôn, ghê tởm lại dâng lên.
Còn giáo chủ Thiên Sư Giáo Trương Tỳ Vân thì lại hoàn toàn khác. Mặt lão trắng như ngọc, vần trán cao, ngũ quan đoan chính. Tấm đạo bào cũ nhưng sạch sẽ và bộ râu năm chòm khiến lão trông rất tiên phong đạo cốt.
Sau vụ Tích Ngọc Lang Quân Trương ân Tuấn bị Doãn Tự Vân đả thương, chạy khỏi ôn châu, Thiên Sư Giáo và Thiên Độc Giáo đã đụng nhau mấy trận. Số tử vong lên đến hàng trăm. Cuối cùng, ôn Thiếu Bảo viết thư đình chiến và thề độc rằng hung thủ chẳng phải là Doãn Tự Vân, lúc ấy gã đang ở Nghi Xương.
Trương giáo chủ thấy vậy, giảng hòa với đối phương, nhưng tình giao hảo không còn nữa.
Hôm nay, song phương gặp nhau mà cứ tảng lờ như không thấy. Thực ra, giang hồ đã có qui định rằng: trong thời gian đại hội, mọi ân oán đều gác lại, tròn một tháng mới hết kỳ hạn.
Luật này giúp cho mọi người đều có thể tham gia đại hội mà không sợ kẻ thù chặn đánh.
Đồng thời, võ lâm cũng có được mấy ngày yên tịnh chính vì lẽ này mà Thiết Long Văn Chí Lãm cùng Nhật Nguyệt Song Ma đã đến Hoa Sơn.
Tuấn Hạc nhận ra gương mặt họ Văn đầy vẻ buồn phiền, luôn đảo mắt nhìn quanh, như muốn tìm ai đó. Chàng hiểu rằng ông ta đã nhận được hung tin về trận hỏa thiêu Tạ gia trang ở Hợp Phì và đến đây với hy vọng tìm ra chàng.
Như vậy Thiết Long đã biết việc chàng có võ công tuyệt thế. Vậy, vì sao ông ta không hề sợ hãi mà vẫn yêu thương chàng? Phải chăng Hoàng Diện Thái Tuế đã lửa gạt chàng?
Xét về bối phận, Nhật Nguyệt Song Ma phải được ngồi ở hàng trên cùng. Nhưng do họ đến trễ nên không còn chỗ. Thấy Doãn Tự Vân chỉ ngồi có một mình, còn dư đúng ba ghế, Thiết Long vui vẻ nói:
- Hai năm trước, Văn mỗ có duyên được gặp tôn giá ở ngoại thành Vũ Xương, không ngờ lại trừng phùng. Xin phép cho bọn tại hạ được ngồi chung.
Tuấn Hạc bối rối, nói giả lả:
- Tại hạ rất vinh hạnh, xin mời tam vị.
Thiết Long an tọa và giới thiệu:
- Hai người này là nghĩa phụ, nghĩa mẫu của Văn mỗ.
Chàng giả đò không nhận ra, chỉ cúi chào.
Một gã tiểu nhị lảng vảng gần đấy lập tức chạy đến ứng hầu. Thiết Long vui vẻ nói:
- Bọn ta chưa kịp ăn sáng, ngươi hãy dọn ngay một mâm thịnh soạn để Văn mỗ thù tạc với Đơn lão đệ Gã tiểu nhị mừng rỡ chạy đi ngay. Lúc này, giờ khai mạc đã đến. Chướng môn phái Hoa Sơn là Hư Trúc Chân Nhân vòng tay cao giọng:
- Kính cáo đồng đạo võ lâm, Thanh Long Tử đạo huynh chẳng may đã qui tiên. Võ lâm chẳng thể thiếu người chủ trì. Vì vậy, bần đạo cùng hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã phát võ lâm thiếp, mời chư vị đến đây. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra một tân minh chủ tài đức vẹn toàn Cũng như lần trước, chỉ những cao thủ dưới năm mươi tuổi, không có ác tính, mới được lên đài. Ban giám đài sẽ kết luận ai là người đủ tư cách. Xin mời những vị có tên sau đây bước lên để là nhiệm vụ giám đài:
- Phương trượng Thiếu Lâm Tự Pháp Hoa thiền sư.
- Chướng môn phái Võ Đang Minh Tâm Tử.
- Chướng môn phái Hằng Sơn Huệ Hà sư thái - Toàn Chân trướng giáo Hoàng Hạc Chân Quân.
- Thiên Sư Giáo Chủ Trương Tỳ Vân.
- Đào Hoa Khuê Chủ Hồng Hợp Thượng.
sáu người lần lượt bước lên đài, đứng cạnh Hư Trúc Chân Nhân. Cả bảy người cúi chào toàn trường rồi ngồi vào ghế giám đường.
Một đạo sĩ Hoa Sơn vung dùi gõ vào chiếc chiên đồng to lớn, báo hiệu đến giờ đăng ký danh tính thượng đài.
Võ học Trung Quốc rất phong phú và đa dạng nên chỉ có thể dùng công lực, sức mạnh làm tiêu chuẩn. Các đạo sĩ gánh ra chín chiếc đỉnh đá ba chân. Trọng lượng của nó là hai trăm cân, thí sinh phải nắm hai chân đỉnh, nâng cao khỏi đầu, mới được coi là hợp cách.
Nền tảng của võ công chính là nội lực. Dẫu kiếm thuật phi phàm mà không đủ sức giữ chặt vũ khí thì cũng vô ích. Nhưng ngược lại, khi đã có chừng hai mươi năm tu vi trở lên thì bàn lãnh lại phụ thuộc vào sở học. Kẻ mạnh mà không có chiêu thức tinh kỳ, ảo diệu thì cũng chẳng hơn được những người kém mình vài năm tu luyện.
Từng chín người một nhảy lên đài thử sức.
Khi thành công họ mới khai báo danh tánh.
Chẳng ai dại gì nói ra trước, lỡ cử không nổi thì thêm ê mặt.
Thực ra, chẳng phải ai cũng dám lên đài cử đỉnh Thanh danh gầy dựng bao năm đâu thể để cho sứt mẻ. Nhất là người cao thủ chuyên luyện các tuyệt kỷ tinh xảo như ám khí, nhuyễn tiên, đoản kiếm... hoặc khinh công.
Nhưng có một thí sinh vừa lên đến nơi đã vỗ ngực xưng tên - giọng lão ta vang rền như chuông đồng:
- Bần tăng là VÔ Giới hòa thượng ở Lục Bàn Sơn - Tây vực. Năm nay tròn bốn mươi chín tuổi Quần hào cười ầm lên vì hai lẽ: Một là tấm thân to béo, phục phịch kia khoác một tấm tăng bào cũ kỷ màu vàng nhưng trên đầu là mái tóc rậm rì. Hai là gương mặt của lão già khăng, chẳng thể dưới năm mươi được.
Pháp Hoa thiền sư tủm tỉm cười bảo:
- Phật huynh xưng là đệ tử Phật môn sao lại để tóc?
VÔ Giới cười ha hả đáp:
- Thiền Sư thử nghĩ xem, trong hàng vạn ngôi chùa ở Trung Hoa, có bức tượng nào mà Phật TỔ Như Lai trọc đầu hay không? Bần tăng mới đích thực là đệ tử chân truyền của ngài.
Chướng môn Thiếu Lâm cứng họng vì quả đúng như vậy. Minh Tâm Tử bèn đỡ lời cho thiền sư:
- Thôi được! Chuyện ấy không quan trọng lắm. Nhưng dung mạo Phật huynh chẳng có vẻ gì là bốn mươi chín tuổi cả.
Quần hào Oà lên:
- Đúng vậy! ít nhất cũng phải sáu mươi.
VÔ Giới ngửa cổ cười dài:
- Bần tăng có đem theo thẻ thuế thân.
Lão đưa ra một mảnh giấy nhàu nát cũ kỹ.
Thiên Sư Giáo Chủ Trương Tỳ Vân nhận lấy xem. Lão cau mày bảo:
- Luật Đại Minh đâu có bắt tăng lữ phải đóng thuế thân?
Quần hào lại đồng thanh nói:
- Đúng vậy! Đây là thẻ già!
VÔ Giới hòa thượng xua tay cãi:
- Chư vị không nhớ phép vua thua lệ làng hay sao? Lão Tuần Phủ Cam Túc là người theo nho học, bài xích Phật pháp nên đã bắt sư sãi phải đóng thuế thân. Lão còn cho rằng tăng lữ ăn không, ngồi rồi, không làm ra hạt thóc nào mà còn báo hại bách tính phải nuôi dưỡng nữa.
Không tin, chư vị cứ đi Tây Vực mà hỏi.
Pháp Hoa thiền sư chột dạ nói:
- Hòa thượng đã nhất quyết như vậy, bọn lão nạp chẳng thể không tin. Đệ tử Phật môn lẽ nào lại nói dối.
Nói xong, thiền sư mới nhớ ra pháp hiệu của đối phương là VÔ Giới, chuyện nói láo là chuyện bình thường.
VÔ Giới hòa thượng mừng rỡ, xăm xăm bước đến bên chiếc đỉnh đá. Lão tần ngần một lúc cởi tăng bào xếp lại cẩn thận, đặt xuống đất Thân hình lão mập mạp, bụng to phệ, trông rất khôi hài. VÔ Giới thấy ở dưới bật cười liền quay xuống phân bua:
- Chư vị lượng thứ. Bần tăng bị kẻ gian lấy sạch hành lý, chỉ còn tấm tăng bào duy nhất.
Có người buộc miệng thét:
- Ai mà thèm lấy đống áo rách và hôi hám của lão chứ?
vô Giới hầm hầm quát:
- Thì ra ngươi chính là kẻ đã lấy trộm của Phật gia. Nếu không, sao ngươi lại biết chúng rách và hôi hám?
Ngươi kia hổ thẹn, im bặt. Quần hùng ôm bụng cười.
Đào Hoa Khuê Chủ Hồng Hợp Thượng hắng giọng:
- Mời hòa thượng thử sức, đừng làm uổng phí thời giờ của đại hội.
VÔ Giới cười hì hì, quay lại. Lão xuống tấn, chụp lấy chân đỉnh rồi đưa lên cao rất nhẹ nhàng Bắp thịt trên người lão nổi cuồn cuộn, khác hẳn lúc ban nãy. Lão ta còn biểu diễn thần lực bằng cách đi vài trượng mới chịu đặt xuống.
Toàn trường hoan hô như sấm dậy, VÔ Giới đắc ý vòng tay cúi chào, nhơn nhơn nói:
- xin cảm tạ!
Lão nhặt lấy tăng bào, khệnh khạng đi xuống. Lúc này, Đơn Thu Cốt cũng đang đi lên lôi đài Gã ung dung nhất bổng Thạch Đỉnh lên đầu và báo danh:
- Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt, ba mươi hai tuổi quê Hà Bắc!
Nói xong, gã mới đặt đỉnh đá xuống. Quần hùng chấn động vì chẳng ai dám mở miệng khi cử đỉnh thế mà họ Đon làm được việc ấy!
Ban giám đài nhìn Hắc Xà Tiên rất chăm chú và nói nhỏ với nhau.
Cuối cùng, chỉ có sáu mươi người qua được cửa quan và đủ tư cách. Có tám cao thủ bị loại vì thanh danh không tốt. Trong đó không có Đơn Thu Cốt vì hắn hành sự rất chu đáo, cẩn mật nên chưa bao giờ bị phát hiện.
Ban giám đài tuyên bố nghĩ trưa. Tiếng gọi rượn thịt vang dậy khắp nơi. Đơn Thu Cốt đang lắng nghe Nhật Ma Hách Đông Doanh nói về thuật đánh roi thì phát hiện VÔ Giới hòa thượng bước đến. Lão ta xách cả thớt gỗ tùng theo.
Quái hòa thượng cười hề hề:
- Bần tăng ngưỡng mộ thần lực của Đơn thí chủ nên sang đây để kết giao.
Lão ta thản nhiên bảo tiểu nhị mang thêm chén bát. Thiết Long là người hào sảng, quảng giao nên giới thiệu phe mình.
VÔ Giới gật gù:
- Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
Thật ra thì lão chẳng biết ai cả.
Tuấn Hạc có dịp quan sát kỹ dung mạo của hòa thượng, thấy lão mắt to, mày rậm, mũi thẳng miệng rộng, đầy khí phách anh hùng. Vẻ ngu ngốc hoạt kê kia dường như chỉ là vỏ bên ngoài.
VÔ Giới chẳng khách sáo gì, ăn uống như rồng cuốn, luôn miệng mời mọc cạn chén.
Tuấn Hạc bất giác sanh lòng yêu mến nhân vật bất phàm này, chàng gọi thêm thật nhiều rượn thịt Khi đã no nê, hòa thượng mới để ý là bốn người kia chỉ ăn cầm chừng, nét mặt nặng nề như mang tâm sự gì không vui. Lão ngượng ngùng hỏi Thiết Long:
- Vì sao Văn thí chủ lại có vẻ thất vọng, lo lắng như vậy?
Thiết Long gượng cười:
- Tại hạ đến đây tìm ái tử, không ngờ lại chẳng thấy dâu.
Nguyệt Ma thở dài, buột miệng than:
- Chẳng lẽ Hạc nhi lại vắn số thế sao? Gã tìm rớt xuống vực thẳm mà không chết, lẽ nào lại bỏ mạng bởi bọn Ma Cung?
VÔ Giới hòa thượng thoáng giật mình nhưng cố giấu. Lão cười hề hề:
- Hàn thí chủ yên tâm, bần tăng có tài Nhâm Độn, sẽ giúp các vị tìm ra người ấy.
Thiết Long mừng rỡ nói ngay:
- Vậy xin đại sư giúp cho.
Lão bèn nói ngày sanh tháng đẻ của Tuấn Hạc cho VÔ Giới nghe. Hòa thượng hỏi thêm:
- Y thất tung ngày nào?
- Canh hai đêm mười hai tháng chạp vừa rồi.
VÔ Giới bấm tay tính toán một hồi lâu, tươi cười bảo:
- Bần tăng đoan chắc y còn sống và đã đi về hướng Tây Bắc: Nếu sai xin chặt bỏ bàn tay.
Nhật Ma hoan hỉ vỗ vai VÔ Giới:
- Nếu hòa thượng ngươi nói đúng, lão phu sẽ thướng cho trăm vò rượn. Nhưng Hạc nhi đã có mặt ở đây chưa?
VÔ Giới ngượng ngùng đáp:
- Việc này thì bần tăng không thể đoán ra.
Thiết Long lẩm bẩm:
- Có lẽ Hạc nhi chưa đến! Doanh nhi đã dặn chúng ta tìm một người có nốt ruồi son nơi gò má trái, nhưng nào thấy ai đâu?
Tuấn Hạc đã không dùng đến chiếc mặt nạ ấy Hết giờ nghỉ trưa, đại hội lại tiếp tục. Sáu mươi cao thủ được xếp thành mười nhóm, mỗi nhóm sẽ chọn ra người giỏi nhất. Mười người này cũng lại chia thành hai nhóm. Trận cuối cùng là của hai người đứng đầu hai nhóm ấy.
Hư Trúc Tử thông báo luôn danh sách các nhóm cũng như lịch thời gian so tài.
Đơn Thu Cốt và VÔ Giới hòa thượng ở khác nhóm nhưng cùng có mặt vào sáng mai.
Tuấn Hạc vòng tay nói:
- Tại hạ về ôn luyện thêm tiên pháp. Hách tiền bối đã chỉ giáo nhiều điều bổ ích. Xin cáo biệt.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền cơm rượn. Thiết Long không cho, chàng cũng chẳng gượng ép, cúi chào rồi bỏ đi.
Hắc Xà Tiên đi rồi, Thiết Long bỗng nói:
- Giang hồ vẫn nghi ngờ tư cách của Đơn Thu Cốt, nhưng không hiểu sao, ta lại cảm thấy y rất dễ mến. ánh mắt trưng hậu, hòa ái kia đâu phải là của một tên dâm tặc?
Nhật Ma tán thành:
- Đúng thế! Họ Đơn có căn cơ rất tốt, đáng gọi là kỳ hoa của võ lâm! Y không kiêu ngạo mà còn khiêm tốn học hỏi lão phu những bí quyết của thuật đánh roi.
VÔ Giới ngẩn người:
- Té ra tam vị chỉ mới quen họ Đơn thôi sao?
Lão gãi đầu chạy theo Hắc Xà Tiên. Họ Đơn đang đủng đỉnh rời núi thì bị hòa thượng bắt kịp. VÔ Giới gọi vang:
- Đơn thí chủ! Chờ bần tăng với!
Tuấn Hạc dừng bước. Chờ lão đến. Chàng mỉm cười hỏi ngay:
- Đại sư tìm tại hạ có việc gì?
VÔ Giới cười hì hì:
- Phải chăng thí chủ uống chưa đã nên vào thành uống thêm? Bần tăng cũng có ý đó, hai ta đối ẩm được không?
Tuấn Hạc lắc đầu:
- Không phải đâu, tửu lượng của tại hạ rất kém. Mong đại sư thứ lỗi.
VÔ Giới lúng túng, lát sau mới gãi đầu nhơn nhó:
- Bần tăng bị kẻ gian lấy hết hành lý, tiền bạc. Chẳng hay thí chủ có muốn cúng dường để tạo phúc hay không?
Tuấn Hạc biết đối phương cũng là bậc anh hùng, nay gặp cơn bĩ cực mới tiều tụy như vậy.
Chàng móc hầu bao lấy ra tờ tiền giấy Đại Minh Thông Hành Bảo Sao, trị giá trăm lượng bạc, trao cho lão.
(Năm Hồng Võ thứ tám, Minh Thái TỔ Chu Nguyên Chương đã phát hành loại tiền này và cấm dùng vàng bạc để làm tiền tệ.) VÔ Giới nhận lấy, cười toe toét:
- Phật tổ sẽ chứng giám cho Đơn thí chủ.
Lão tất tả quay lại núi Hoa Sơn. Tuấn Hạc tiếp tục đi vào trấn Chàng không trở lại đại hội vì sợ ngồi lâu sẽ lộ, hơn nữa, hình bóng ôn Tiểu Băng bỗng hiện ra khiến chàng nhớ nhung vô hạn. Nay thân phận Thiết Long đã rõ ràng, ông chính là phụ thân của chàng, vậy mối gia thù phụ mẫu làm gì có thực? Bản chất chàng ôn nhu văn nhã, thích văn chương hơn đao kiếm, bất đắc dĩ mới can thiệp vào chuyện ân oán giang hồ. Cho nên, hôm nay thấy cảnh ham danh đoạt lợi, chàng rất ngao ngán, chỉ mong tìm được Tiểu Băng, cùng nàng kết duyên Tần Tấn. Mối thù Ma Cung sẽ hỏi lại thân phụ chàng sau.
Bầu trời thu buồn man mác, hàng cây hai bên đường buông rơi từng chiếc lá vàng theo gió. Trở lại gian phòng trọ kia cũng chẳng ích gì Tuấn Hạc rẽ vào một tửu quán.
Khách khứa đã đi cả lên núi xem đại hội nên quán vắng tanh. Duy nhất có bàn cạnh cửa sổ có người ngồi. Đó là một chàng trai to béo, mặt mũi hiền lành, chất phác. BỘ võ phục sang trọng và thanh trường kiếm trên bàn chẳng hề khiến gã oai phong lên được chút nào. Ơù con người này toát ra vẻ trưng thực, nhu nhược, có phần hơi ngây ngô.
Cạnh gã là một lão nhân già nua, đầu hói bóng, chỉ còn vòng tóc bạc chung quanh. Lão mặc y phục xanh của bọn gia nhân.
Hán tử áo lam có vẻ buồn vì độc ẩm - lão đầu hói kia chỉ uống trà.
Tuấn Hạc ngồi xuống chiếc bàn cạnh khung cửa sổ thứ hai. Chàng gọi bình rượn và dĩa lạc rang. Đang trong tâm trạng u buồn nên chàng uống cạn liền mấy chén lớn.
Hán tử kia thấy vậy, đứng lên vòng tay nói:
- Uống một mình sẽ không cảm thấy cái ngon của rượn. Tại hạ xin được phép hầu rượn túc hạ.
Tuấn Hạc có cảm tình với gương mặt hiền hậu kia nên gật đầu:
- Xin mời nhị vị!
Hán tử áo lam hoan hỉ bưng chén của mình sang bàn khách. Gã cao hứng gọi một vò rượn phần lâu năm và món cá chép Hoàng Hà chưng. Lão già đầu hói vẫn ngồi yên. Hán tử vui vẻ xưng tên:
- Tại hạ là Tần Thái Bách, quê quán Huy Châu. Tung lão bộc bị câm điếc và không biết uống rượn nên chỉ mình tại hạ quấy nhiễu túc hạ mà thôi. Dám hỏi quý tính đại danh?
Tuấn Hạc giật mình, không ngờ gã này lại là thiếu cung chủ Ma Cung. Chàng gượng cười đáp:
- Tại hạ là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt!
Đến lượt Thái Bách ngạc nhiên. Gã bật cười:
- Thật là tấu xảo! Té ra là các hạ.
Tuấn Hạc bỗng nói:
- Tại hạ cho rằng chẳng nên nói đến chuyện ngày mai. Nếu không, chén rượn này sẽ vô vị!
Thái Bách vỗ bàn khen phải:
- Đơn huynh nói chí phải, cứ xem như bọn ta là người kẻ tiêu dao thế ngoại, lòng dạ thênh thang chẳng hề vướng bận lợi danh.
Gã hào hứng ngâm nga:
"Thiên thượng phù vân như bạch y.
Tu tư hột biến vi thương câu!".
Tuấn Hạc tiếp ngay:
"Ngô Cung hoa thảo mai u kính.
Tấn đại y quan thành cổ khâu.".
(Dịch thơ) "Mây nỗi lưng trời như áo trắng.
Cúi đầu chợt hóa đàn chó xanh.
Hoa cỏ cung Ngô vùi lối vắng.
áo xiêm đời Tấn lấp gò quanh.".
Bốn câu thơ này trích từ hai bài Đường thi khác nhau, nhưng ráp lại rất đúng vầ điệu và âm luật.
Thái Bách cao hứng bật cười sang sảng:
- Hay lắm! Không ngờ Đơn huynh lại là bậc tao nhân hiếm có, chỉ trong chớp mắt đã tìm ra hai câu thơ thích hợp. Tiểu đệ xin cúi đầu khâm phục.
Đây chính là trò chơi ta nhã của giới văn chương, kẻ xướng người họa cho đến khi thành một bài thơ hoàn chỉnh. Thái Bách vui mừng như gặp được tri âm, cùng Đơn Thu Cốt những ngâm vịnh không biết chán. Đến chiều thì gã và họ Đơn điều say.
Tuấn Hạc đứng lên, định nói lời từ biệt, Thái Bách xua tay:
- Đơn huynh hãy nán lại một lúc đã. Tiểu đệ có đôi lời muốn nói!
chàng ngồi xuống lắng nghe:
- Tiểu đệ chuộng văn hơn võ nên võ nghệ chẳng đến đâu. Vì gia phụ ép buộc nên mới miễn cưỡng tham gia vào kế hoạch này. Nay được hạnh ngộ Đơn huynh, càng cảm thấy mình kém cỏi, không mặt mũi nào mà cướp lấy chức minh chủ từ tay một người văn võ song toàn Tiểu đệ sẽ trở lại Huy Châu vui thú thanh nhàn dẫu bị phụ thân trách mắng cũng đành cam chịu. Chỉ mong sau này, Đơn huynh dành chút thời gian, ghé qua tệ xá để hai ta xướng họa. Tần gia trang nằm ở cửa Tây thành Hợp Phì.
Tuấn Hạc nhân dịp này dò hỏi nội tình Ma Cung:
- Công tử sinh trướng ở Mông Cổ sao lại tinh thông văn học Trung Nguyên như vậy?
Thái Bách ngơ ngác:
- Làm gì có chuyện ấy. Tần gia trang đã có từ thời nhà Tống. Tiểu đệ sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên. Gia phụ kinh doanh ngành tửu lâu khách sạn nên cũng chưa hề bước chân đến đất Mông.
Tuấn Hạc hiểu ngay rằng y không hề biết mình là con của Luân Hồi Đế Quân. chàng hỏi thêm:
- Vậy công tử học võ với ai?
- Một bằng hữu của gia phụ. Người là ẩn sĩ nên không hề có danh hiệu gì.
Tuấn Hạc trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vạn hạnh hiếu vi tiên! Nay lệnh tôn đã muốn như vậy, công tử cứ lên làm minh chủ cho người được vui. Thực tâm tại hạ cũng chẳng thích bị ràng buộc bởi chức vụ ấy. Nếu công tử bỏ cuộc, tại hạ cũng chẳng tham dự đại hội làm gì.
Thái Bách bối rối:
- Tiểu đệ biết Đơn huynh đã nhận ngàn vàng của gia phụ nên phải tận lực. Thôi được! Tiểu đệ xin nghe lời Đơn huynh! Chỉ mong... chúng ta vẫn là bằng hữu!
Tuấn Hạc cảm động, nắm tay gã siết mạnh:
- Được kết giao với công tử thì dẫu ngàn vàng Đơn mỗ cũng không đổi. Sau này chúng ta sẽ có dịp cùng nhau vui thú văn chương.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền. Tần Thái Bách không cho. Tuấn Hạc cười bảo:
- Lần sau tại hạ sẽ đến Tần gia trang quấy nhiễu công tử một tháng.
Gã hân hoan nói:
- Thật chứ! Tiểu đệ sẽ giữ Đơn huynh ở đúng một năm.

*

- Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt.
- VÔ Giới hòa thượng.
- Bạch Ngọc Tử (Võ Đang) - Hư Nhân đạo trướng (Hoa Sơn).
- Pháp Đăng đại sư (Thiếu Lâm).
- Huyền Võ Chân Nhân (Toàn Chân).
- Huệ Vân Ni CÔ (Hằng Sơn).
- Phích Lịch Đao Hồ Vạn Chúc (Thần Đao Đường).
- Long HỔ Thần Quyền Hoàng Nhâm MỸ (Long HỔ Bang).
- Vân Kiếm Hạ Thương Diêu (Thiên Sư Giáo).
Ban giám đài tùy theo bản lĩnh mà xếp chia thành hai bảng. Hắc Xà Tiên và VÔ Giới hòa thượng được coi là mạnh nhất nên không cùng bảng.
Trận đầu tiên, Đơn Thu Cốt đấu với Huệ Vân Ni Cô. Hai người vái chào giám đài và quần hùng rồi thủ thế. Thu Cốt thầm khen đối thủ của mình. Huệ Vân tuổi độ hai mươi sáu, nước da trắng như ngọc, mắt phượng, mày xanh, môi đỏ như son. Nàng đáng gọi là đệ nhất giai nhân phe bạch đạo.
Hơn nữa, nội lực của nàng cũng đáng khâm phục vì đã cử được chiếc đỉnh đá hai trăm cân.
Huệ Vân thấy đối phương cứ chăm chú nhìn mình, thẹn thùng vung kiếm tấn công ngay.
Hằng Sơn Phái vốn là một chi nhánh của phái Nga Mi - trên đỉnh Nga Mi Sơn, giữa Tứ Xuyên và Thiểm Tây. Phái Nga Mi có cả nam lẫn nữ đệ tử, nhưng Hằng Sơn lại chỉ là đạo cô.
cuối thời Nam Tống, phái Nga Mi tòng quân chống lại Mông Cổ và tử trận gần hết. Vì thế, phái này mai một. Như vậy, Hằng Sơn chính là đại biểu còn lại của Nga Mi.
Pho Nga Mi kiếm pháp được cải biến đôi chút để thích hợp với nữ nhi - chỉ ở chữ khoái và chữ ảo. Huệ Vân đã từng thấy Hắc Xà Tiên giao đấu nên rất e dè. Họ Đơn chưa dùng đến kiếm cũng qua được vòng loại. Giờ đây, gã điều khiển cây roi dài, đối phó với Huệ Vân.
Nàng là cao thủ ưu tú nhất Hằng Sơn - chỉ kém chướng môn sư tỷ - lòng hiếu thắng cũng không nhỏ. Huệ Vân đem hết sở học ra thi thố.
Đường kiếm linh hoạt và biến ảo phi thường.
Nhưng Tuấn Hạc - tức Đơn Thu Cốt - đã nắm được tinh túy của phép đánh roi, sau chín trận vừa qua. Cây Hắc Xà Tiên vươn dài, đánh bạt những chiêu kiếm của đối phương, thủy chung Huệ Vân không làm sao đến gần được.
Nhật Ma Hách Đông Doanh thấy họ Đơn thỉnh thoảng lại xử dụng những chiêu có nét giống Hoàng Long Tiên Pháp, lòng vô cùng thắc mắc. Đây là tuyệt học gia truyền của Hách gia, sao Đơn Thu Cốt lại biết? Lão định bụng sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhưng giờ đây, lão vẫn cuồng nhiệt hoan hô. Nhuyễn tiên không được xếp hạng cao trong binh khí phổ, nay họ Đơn liên tiếp chiến thắng là niềm vinh hạnh cho những kẽ dùng roi làm vũ khí.
Đến chiêu thứ hai trăm mà vẫn không đến gần đối thủ được, Huệ Vân mất kiên nhẫn, tung mình lên không, quyết dùng tuyệt chiêu để thủ thắng Thanh trường kiếm hóa thành đạo kiếm quang sáng bạc, liền lạc như da trời.
Tuấn Hạc không dám coi thường, vội xuất chiêu Vân Trượng Tróc Long. Xà Tiên vươn thẳng như trường thương, chỉ một đoạn phía trên là mềm mại. Đầu roi liên tiếp mổ vào màm kiếm quang, cuốn lấy lưỡi kiếm và giật phăng khỏi tay đối thủ. Thanh kiếm bị tung lên cao hai trượng.
Nhưng Huệ van vẫn không dừng lại, tiếp tục lao xuống - trên tay nàng là một thanh truỵ thủ sắc bén. Nhuyễn tiên đang vươn dài, không cách nào thu về kịp nữa, tâm thất họ Đơn lại vô cùng trống trải, Huệ Vân tin chắc mình sẽ đắc thủ. Đây là chiêu tuyệt kỹ Tử Mâu Xuyên Tâm của Hằng Sơn. Thanh truỵ thủ kia nằm lồng trong trường kiếm.
Nhưng Đơn Thu Cốt đã vươn tay tả ra, vẽ nên những thức vô cùng ảo diệu. Năm ngón tay của gã hóa thành trăm ngón và hai đạo chỉ phong đã âm thầm bay ra, xạ trứng hai huyệt Khí Phòng ở ngực trái và Khí HỘ ở ngực phải.
Hai huyệt này thuộc kinh túc dương minh vị nên hai chân Huệ Vân tê cứng, không còn di chuyển được nữa.
Thu Cốt lui lại gần trượng vòng tay nói:
- Cảm tạ ni cô đã nương tay.
Nhưng bỗng quần hào đồng kinh hãi thét lên.
Lưỡi trường kiếm trên không trưng tình cờ rơi xuống ngay đầu Huệ Vân, mũi kiếm trút xuống.
Thu Cốt không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gã lao đến như tên bắn, ôm lấy Huệ Vân lăn tròn trên mặt đất, rời xa hiểm địa.
Mọi người mừng rỡ vỗ tay. Huệ Vân đang nằm trên người Thu Cốt, dấy dua khỏi vòng tay gã Nhưng chân nàng không thể cử động nên chẳng thể đứng lên. Thân hình mềm mại kia cứ dán chặt vào người Thu Cốt. Gã vội giải huyệt rồi đỡ nàng đứng dậy. Lần đầu tiên bị nam nhân ôm ấp, Huệ Vân hổ thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống đất, mặt nàng đỏ rực rồi tái xanh, bỏ chạy xuống dưới đài.
Thu Cốt vái chào giám đài rồi cũng xuống theo, trở về bàn của mình.

*

VÔ Giới hòa thượng chỉ có hai tay không, lão nhìn thanh đao xanh biếc của đối phương, gãi đầu bảo:
- Mong Hồ thí chủ nhẹ đòn cho, da thịt bần tăng không chịu nổi lười dao cạo kia đâu.
Không hiểu sao, hôm nay lão lại cạo đầu láng bóng và mặc bộ tăng bào màu xám mới toanh?
Quần hùng thấy lão giở giọng hoạt kê, bật cười vang. Một người thét lên:
- Nếu sợ đau thì cứ nhận bại là xong!
VÔ Giới quay xuống nhăn nhở:
- Không được! Bần tăng đã lỡ thí phát và mặc áo mới nên không thể bỏ cuộc được.
Một kẻ đa sự khác hỏi ngay:
- Tiền đâu mà hòa thượng may áo mới? Phải chăng hôm qua đã giở trò đạo chích?
VÔ Giới giãy nảy:
- Sao các hạ lại nỡ vu khống kẻ tu hành?
Tiền này là do Đơn thí chủ cúng dường cho bậc cao tăng.
Lao hóm hỉnh nói thêm:
- Chẳng qua là y muốn mua chuộc để bần tăng nhẹ đòn ấy mà.
Mọi người Oà lên, nhìn về phía Hắc Xà Tiên.
Họ Đơn vẫn thản nhiên, chẳng hề lộ vẻ tức giận.
Phích Lịch Đao bực bội nói:
- Hòa thượng đừng làm mất thì giờ nữa.
VÔ Giới quay lại, vái chào ban giám đài và đối thủ. Bất chợt thân hình to béo của gã lao vào họ Hồ, thủ cước liên tục đánh ra những đòn như búa bổ. Nhờ vậy, lão chiếm được tiên Phích Lịch Đao bị mất tiên cơ, giận dữ gầm vang như sấm, múa tít bảo đao phản kích. Đao chiêu liền lạc, kín đáo, tỏa sát khí bức người.
Nhờ vậy Hồ Vạn Phúc quân bình được thế trận VÔ Giới hòa thượng bật cười khanh khách, thân hình to béo kia di chuyển, đảo lộn trong lưới đao, không hề chịu kém nửa chiêu. Quyền phong xé gió, mãnh liệt tựa cuồng phong.
Thỉnh thoảng, bàn tay lão xòe ra vỗ vào bản đao, đánh bạt ra. Quần hùng hết lòng khâm phục bản lãnh của hòa thượng, hồi hộp, chỉ sợ lão bị chặt cụt tay.
Trên giám đài, Pháp Hoa thiền sư nói với sáu người kia:
- Lão nạp cho rằng VÔ Giới hòa thượng xử dụng pho Cương Thủ Tán Hoa Quyền của Tây Phật.
Đào Hoa Khuê vuốt chòm râu bạc trắng gật gù:
- Thiền sư có lý, lão phu cũng cho là vậy.
Giáo chủ Thiên Sư Giáo góp lời:
- Dù VÔ Giới có là đệ tử của Tây Phật cũng không thể thắng nổi Hắc Xà Tiên. Lão phu nghĩ hoài mà không tìm ra lai lịch sư thừa của họ Đơn Tiên pháp kia có vẻ giống Hoàng Long Tiên Pháp của Nhật Ma, nhưng mấy chướng thức lúc nãy lại vô cùng ảo diệu.
Hoàng Hạc Chân Quân thở dài:
- Đơn Thu Cốt dùng cách không chỉ lực để điểm huyệt Huệ Vân, như vậy gã phải có không dưới ba mươi năm công lực. Tuổi gã còn trẻ tất sẽ tiến xa, có điều bần đạo từng nghe đôi điều tai tiếng về gã.
Huệ Hà Sư Thái hiền hòa nói:
- Lúc đầu bần ni cũng hơi lo, nhưng khi thấy y liều mình cứu Huệ Vân mới yên tâm đôi chút. Nếu là kẻ tà ác tất chẳng thể có hành động như vậy. Đơn thí chủ hoàn toàn không có thời gian tính toán, y chỉ làm theo cái tâm nhân hậu cố hữu mà thôi.
Hư Trúc Tử cũng tán thành:
- Đúng vậy! Lưỡi kiếm kia rơi xuống chỉ cách sườn gã có một gang tay.
Tiếng quát như sấm của Phích Lịch Đao khiến ban giám đài giật mình. Họ Hồ đã dùng đến chiêu sát thủ lừng danh: Phích Lịch Tam Đỉnh Ba luồng đao quang chói lọi bao phủ đối phương, chặn đứng mọi đường tiến thoái.
VÔ Giới hòa thượng mỉm cười, lao thẳng vào màn đao quang. Đao dài, tay ngắn tất nhiên lão sẽ trứng đòn trước. Quần hùng sợ hãi kêu lên khi lưỡi đao quét ngay cần cổ hòa thượng. Nào ngờ, trong lúc thấp tử nhất sinh ấy VÔ Giới ngồi phệt xuống đất, thân hình trôi đi và hai chân đá liền tam cước vào hạ bàn họ Hồ. Chỉ một đòn trứng đích nhưng cũng đủ khiến Phích Lịch Đao văng xa gần trượng, đùi đau đớn như bị gãy xương. Đương nhiên, gã không còn tái đấu được nữa.
Quái chiêu của VÔ Giới khiến toàn trường chấn động, hoan hô nhiệt liệt. Hòa thượng lau mồ hôi trán vái dài:
- Xin cảm tạ! Hòa thượng ta chỉ gặp may thôi Phích Lịch Đao tập tễnh hạ đài và VÔ Giới được tuyên bố là thắng trận.
Những cặp đấu thủ khác lần lượt thượng đài.
Họ tranh tài trong suốt ba ngày trời, cuối cùng chỉ còn lại Đơn Thu Cốt và VÔ Giới hòa thượng.
Sáng ngày hai mươi bốn tháng chín, trận đấu gay cấn nhất bắt đầu. Ai thắng sẽ trở thành minh chủ võ lâm.
Số người tham dự hôm nay đông hơn mọi ngày. Một số lương dân trong trấn Kỳ ĐỒ cũng lên núi xem bản lãnh của tân minh chủ.
VÔ Giới hòa thượng hể hả cúi chào toàn trường, cứ như là đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lão quay sang bảo đối thủ:
- Đơn thí chủ đã có lòng bồ tát cúng dường nên bần tăng hứa sẽ không đánh gảy xương thí chủ.
Thu Cốt thản nhiên:
- Xin đa tạ!
Và cây roi đen nhánh lập tức vươn dài, mổ vào ngực VÔ Giới. Lão vội lùi nhanh nhưng đầu roi đã ngóc lên quất vào má gã.
Quần hùng Oà lên trước thủ pháp kỳ diệu của họ Đơn. Gã đã dùng đúng thủ pháp Tiên Pháp Thế Nhân của hòa thượng mà trị lại lão.
VÔ Giới trứng đòn tuy không đau nhưng rất ư là mất mặt. Lão giận dữ gầm lên, múa tít song thủ, tạo thành lưới kình phong quanh người rồi xông đến. Quyền kình mãnh liệt kia đã xô bạt những đường roi của họ Đơn. Cây Hắc Xà Tiên liên tiếp đánh trứng tay, vai và lưng của VÔ Giới mà không cản được đường tiến của lão. Đơn Thu Cốt phải lùi nhanh gần trượng, không cho đối phương nhập nội. VÔ Giới đắc ý càn lên.
Họ Đơn thấy da thịt lão dày như voi, đành đổi đấu pháp khác. Cây Hắc Xà Tiên chĩa thẳng ra phía trước. Đầu roi như có mắt nhắm vào những yếu huyệt mà mổ vào.
Đơn Thu Cốt dã dồn nết năm mươi năm công lực vào mũi nhọn của cây roi nên sức công phá rất mạnh. Hai cánh tay của hòa thượng như chạm phải những mũi đinh thép, đau thấu trời xanh. Lão kinh hãi la lên oai oái, nhưng không hề lùi mà lại thi triển một chiêu tuyệt học - hai bàn tay mở ra, vẽ nhanh những vòng tròn trước mặt. Đường roi lập tức trở thành vô hiệu và bị lão chụp trứng.
VÔ Giới mừng rỡ gầm lên, vận toàn lực kéo mạnh cây Hắc Xà Tiên. Nhưng Đơn Thu Cốt đã xuống tấn, giữ chắc cán roi, thân hình gã cao lớn nên trông vững vàng như núi Thái. Hòa thượng tha hồ gào thét mà vẫn không kéo được đối phương xê dịch một bước nào. Lão tự hào mình là người có thần lực thiên sanh, nội lực thâm hậu nên nổi lòng háo thắng, không chịu buông ra.
Cuối cùng, cây roi kia không chịu nổi sức kéo ngàn cân, đứt làm hai đoạn. VÔ Giới cười ha hả xông tới, nhưng luồng kiếm quang xanh biếc đã chặn lão lại ngay.
Đây là lần đầu họ Đơn rút kiếm nên ai cũng háo hức muốn xem kiếm thuật của gã. Tiếng reo hò vang lên khi ngay ở chiêu thứ hai, Đơn Thu Cốt đã vạch đứt ngực áo hòa thượng.
Chiêu thứ ba đẩy lão lùi bốn bước. Phần quỷ dị này chưa ai được chứng kiến.
Chiêu thứ tư vạch một đường dài trên tay tả hòa thượng. Vết thương không sâu nhưng cũng có máu, VÔ Giới chợt quát vang, mặt đỏ rực như son, song thủ xòe ra như cương đao. Thân hình lão lảo đảo như say rượn nhưng bộ pháp cực kỳ thần diệu, tránh được những thức kiếm chết người.
Hai bàn tay lão hóa thành hàng ngàng chướng ảnh, chập chờn bám theo kiếm như không hề sợ đứt tay. Thỉnh thoảng, cương thủ xuyên qua màn kiếm quang, uy hiếp những tử huyệt của họ Đơn.
Tuấn Hạc đã đánh hết mười chiêu Luân Hồi Kiếm Pháp mà không hạ được đối phương, liền dùng đến sở học của mình. Chàng thấy lão thi triển Túy BỘ liền xuất chiêu Lâm Ly Túy Mặc.
Kẻ múa quyền say sưa thì kẻ múa kiếm cũng lảo đảo Mũi kiếm vẽ nên những vạch kỳ lạ chung quanh người VÔ Giới, thân hình Tuấn Hạc nghiêng ngã theo nét vẽ.
Khách quan chiêm chỉ thấy buồn cười nhưng VÔ Giới hòa thượng vô cùng kinh hãi, mồ hôi toát ra như tắm. Lão cố thoát ra khỏi vòng kiếm ảnh mà không được. Mũi kiếm cứ nhằm vào những chỗ sơ hở mà thọc vào. Khóa chặt mọi đường tiến thoái. Cuối cùng, thanh kiếm nhẹ nhàng gác lên cổ đối phương.
Quần hùng náo loạn cả lên, hoan hô nhiệt liệt Đây là chiêu kiếm thần diệu nhất mà họ tìm được chiêm ngưỡng.
Ban giám đài cũng biến sắc. Thiên Sư Giáo Chủ lẩm bẩm:
- Chiêu kiếm này của bậc kỳ nhân nào thế nhỉ?
Đào Hoa Khuê Chủ lạnh lùng đáp:
- Gã họ Đơn này đã học được Tiêu Dao Kiếm Pháp của lão quỷ Công Tôn Quang Nguyệt. Bây giờ lão phu mới sáng mắt ra.
VÔ Giới hòa thượng ủ rũ nói:
- Gia sư nói chẳng sai, bần tăng vào Trung Nguyên chuyến này sẽ gặp khắc tinh. Đơn thí chủ quả là đáng khâm phục.
Tuấn Hạc mỉm cười:
- Tại hạ chỉ gặp may thôi!
Chàng lại hạ giọng thì thầm:
- Đại sư khoan rời đại hội, vẫn còn một màn rất hấp dẫn nữa.
VÔ Giới bán tín bán nghi, đi xuống dưới.
Phương trượng Thiếu Lâm đứng lên tuyên bố:
- Đơn thí chủ đã thắng một cách rất vinh quang Theo đúng qui củ của võ lâm, nếu không ai lên khiêu chiến theo luật đặc cách thì ban giám đài sẽ tiến hành nghi lễ đăng quang.
Đào Hoa Khuê Chủ có vẻ nóng nẩy, vội vả xin phép đi đại tiện. Nhưng ở dưới đài có tiếng người vọng lên:
- Tại hạ là Tần Thái Bách ở Huy Châu, xin được lãnh giáo Đơn huynh.
Đào Hoa Khuê Chủ thở dài, không đi nữa.
Tần Thái Bách nhảy lên lôi đài, nhìn Đơn Thu Cốt với vẻ chờ đợi. Quần hùng bàn tán, hỏi nhau lai lịch của Tần công tử. Gã là ai mà dám khiêu chiến với kẻ có võ công quán thế như họ Đơn?
Hắc Xà Tiên vui vẻ nói:
- Tần công tử đã có nhã hứng, tại hạ xin phụng hầu.
Thái Bách rút kiếm chào rồi tấn công. Tuấn Hạc dùng mười chiêu Luân Hồi Kiếm Pháp mà đối phó. Chàng nhận ra Thái Bách biết đến ba mươi sáu chiêu nhưng không sao phát huy được uy lực của kiếm chiêu. RÕ ràng, căn cơ của gã không thích hợp với việc luyện võ.
Nhưng người ngoài thì lại thấy đường kiếm của Tần công tử rất linh diệu và lợi hại phi thường. Bằng chứng là Đơn Thu Cốt chỉ phòng thủ chứ không phản công được chiêu nào.
Trên kia, Đào Hoa Khê Chủ đã dịu lại, không quá lo lắng như lúc nãy nữa.
Đã hơn ba trăm chiêu trôi qua mà vẫn không phân thắng bại. Trên trán Tần Thái Bách đã lấm tấm mồ hôi. Gã đang định mở miệng chịu thua thì Đơn Thu Cốt ập đến. Tả thủ họ Đơn chập chờn quanh thân Tần Thái Bách và xạ liền ba đạo chỉ phong vào các huyệt Vân Môn, BỘ Lang, Nhân Nghinh. Đồng thời, gã đặt lưỡi kiếm vào ngực Tần công tử. Thái Bách kinh hãi, nhìn Đơn Thu Cốt như muốn hỏi vì sao?
Đơn Thu Cốt lướt ra sau lưng, ôm lấy đối phương, thì thầm vào tai:
- Công tử yên tâm, chúng ta vẫn là bằng hữu ma.
Lúc này, cả ban giám đài lẫn quần hùng đều đứng cả dậy, ngơ ngác không hiểu gì cả. Đào Hoa Khê Chủ quát lên:
- Đơn Thu Cốt! Ngươi đã thắng sao còn uy hiếp kẻ chiến bại?
Hắc Xà Tiên vẫn không rời con tin. Gã xua tay rồi cao giọng:
- Kính cáo các vị đồng đạo, tại hạ không phải là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt mà chính là Doãn Tự Vân, thiếu giáo chủ Thiên Độc Giáo.
Còn Tần công tử đây lại là ái tử của Luân Hồi Đế Quân. Toàn trường Oà lên kinh hãi khi nghe nhắc đến Luân Hồi Ma Cung, Đơn Thu Cốt dùng tay tả lột mặt nạ, để lộ dung mạo Doãn Tự Vân. Gã nói tiếp:
- Thiên Độc Giáo đã được sự hỗ trợ của gia phụ là Đông điện chủ Ma Cung, bày ra kế hoạch này. Bây giờ, tại hạ sẽ đòi Đế Quân ra đây đối chất.
Gã cao giọng gọi:
- Luân Hồi Đế Quân! Nếu lão không chịu mang bản đồ kho báu ra dâng nạp cho Thiên Độc Giáo thì ta sẽ cắt cổ Tần Thái Bách.
Thiên Độc Giáo Chủ ôn Thiếu Bảo và Giang Lăng Thần Nữ hoan hỉ nhảy lên lôi đài, chờ đợi.
Nhưng Đế Quân không hề xuất hiện, lão thà hy sinh con trai chứ không chịu mất kho tàng.
Chỉ có mình lão bộc già câm điếc nhảy lên đài, dương cặp mắt oán hận, ú Ơù sỉ vã.
Giang Lăng Thần Nữ bực bội nói lớn:
- Vân nhi! Chúng ta cứ giết quách tiểu tử này đi cho xong!
Tự Vân thì thầm với Thái Bách:
- Bây giờ ta sẽ giải huyệt và công tử hãy thúc mạnh cùi chỏ vào ngực ta rồi bỏ chạy thật nhanh. Hẹn ngày tái ngộ.
Thái Bách là người thuần hậu, tuy không hiểu gì cả nhưng cũng nhất nhất nghe lời chàng. Khi thấy huyệt đạo đã khai thông, gã giật mạnh một chõ vào sườn đối phương rồi phi thân xuống đài. Lão câm điếc mừng rỡ chụp lấy tay gã, kéo đi nhanh như gió thoảng.
Đơn Thu Cốt trứng đòn. Gã chồm dậy ngay và quát vang:
- Đừng hòng chạy thoát!
Thế rồi gã phi thân đuổi theo ngay, chờ mãi chẳng thấy Tự Vân trở lại, Hư Trúc Tử ngơ ngác hỏi:
- Thế ai sẽ làm minh chủ đây?
Giang Lăng Thần Nữ cười lớn:
- Nay Vân nhi đã đứng đầu đại hội thì chính y là minh chủ chứ còn ai nữa?
Đào Hoa Khê Chủ bác ngay:
- Không được, y chưa được ban giám đài làm lễ đăng quang, không thể coi là hợp cách.
Thiên Độc Giáo Chủ liền nói:
- vậy trong vòng một tháng, lão phu sẽ đưa Vân nhi đến Thiếu Lâm Tự để nhận minh chủ lệnh kỳ.
Ban giám đài đành đồng ý.