Chương 10

Cô đi thong thả trên con đường về nhà. Tiếng lục lạc không còn ngân xa nhưng vẫn có tiếng reo lục lạc. Cô mang vòng lục lạc Dương Hành tặng, cô đã đến gần những người bạn. Bà chủ xe bánh mì chào xởi lởi:
- Châu Hà! Chuyện mần ăn đắt đỏ không?
- Dạ tốt, má cháu sai chạy có cờ.
- Chị Hà! Mai mua bánh tiêu cho trường chớ?
- Ừ! Mai mua.
Cô nhìn sang ông xích lô già:
- Nếu mai cháu ra trễ, bác Ba chở dùm 2 thùng bánh bò, bánh tiêu qua Tương Lai nhé!
- Được, để bác lo, luôn tiện cho bác cảm ơn chuyện hôm trước.
- Bác Ba đừng bận tâm.
Cô chủ tiệm tạp hóa vụt hỏi:
- Cái anh chàng Trung Quốc đâu rồi cô Hà?
Châu Hà giật mình, cô sực nhớ và thở phào, "người ta" muốn hỏi Dương Hành.
- Hôm nay không tập võ nên anh ấy không đến.
Thằng Cầu ôm rổ bánh bò còn mấy cái, liếc cô chủ tiệm tạp hóa mắt đến lé qua một bên:
- Sao chị không hỏi ai, hỏi anh Hành hoài vậy?
Ông thở sửa xe đạp rầy:
- Cái thằng! Người ta thích thì hỏi.
Châu Hà cười lặng lẽ đưa tay:
- Về nhé! Chúc vui vẻ.
Cô đi xa, ông xích lô nhìn theo:
- Con bé thay đổi nhiều quá! Tại sao vậy kìa?
Bá bán bánh mì ra vẻ hiểu biết:
- Chắc yêu rồi, tuổi đó thời này yêu là chậm à nghe.
Cô chủ tạp hóa nói giọng hơi ganh tỵ:
- Ai cưới được cổ bằng trúng độc đắc.
Cả nhóm người tán mãi chuyện Châu Hà, trong khi cô về tới nhà.
Khánh Hòa đón em ở cổng, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ đâu? Sao không điện anh sang đón?
- Mẹ đi với ba ra cảng.
Cả hai đã vào nhà, Châu Hà nhìn anh, cô hiểu từ ngày đó, Khánh Hòa luôn tìm cách làm em khuây khỏa. Anh không để em gái một mình cô độc bao giờ, thêm vào đó, Quyền luôn săn đón, luôn chọc cô cười. Quyền bây giờ là niềm vui, là nụ cười của Châu Hà.
- Mai chị Hiền trình luận án ra trường, anh nhớ đến đưa chị đi!
Khánh Hòa ngớ ra, đỏ mặt, vội vàng khỏa lấp:
- Vậy gọi Quyền đưa em đi nhé! À! Hay nói ba mẹ đi đổi gió một bữa.
Châu Hà cười khẽ, cô hôn nhẹ má anh nói:
- Không cần lo cho em tới vậy, anh thấy đó, em vẫn bình thường.
Thật ra, làm sao Châu Hà bình thường, nhưng cô không muốn ai vì cô mà lo lắng. Đêm nay như mọi đêm, cô ngồi trên giường tay mân mê chiếc hộp Thiên Trường tặng. Bên trong là khối ngọc màu đỏ trong suốt, khảm vàng, có dây đeo, mặt ngọc nổi hàng chữ:
KHÂM TỨ BÍCH NGỌC BÀI
CHU TƯỜNG GIA
Bảo vật truyền gia bên ngoại, Thiên Trường tặng Châu Hà còn nói, nó không quý bằng tấm tình anh dành cho cô.
Hỡi Thiên Trường!
Châu Hà ôm kỷ vật vào tim, bóng dáng người cô yêu như gần xa trước mắt. Một tháng chia tay rồi, giờ này Thiên Trường đã có mặt tại quê hương, anh đang làm gì? Giọt nhớ thương trong veo âm thầm lăn trên má Lý Châu Hà.
Cánh cửa phòng bật mở, cô gái thất sắc:
- Mẹ!
Miếng ngọc rời khỏi tay cô gái. Bà Hương cầm lên nhìn rồi ngồi xuống ôm con gái:
- Châu Hà! Con có buồn giận mẹ không?
- Không mẹ à! Là tại lòng con quyết định. Con có thể chưa từng trải nhưng biết rằng tình yêu dành cho Thiên Trường không hơn được lòng yêu ba mẹ, yêu đất nước này.
- Con còn mãi khổ đau thế này.
- Đó là lẽ riêng trong tim con.
Người mẹ im lặng. Phải! Lý trí và con tim đều có phần riêng. Bà săm soi miếng ngọc:
- Báu vật truyền gia Thiên Trường tặng con. Dòng họ này danh tiếng triều Minh.
- Ba không giận con khi tặng anh ấy vòng lục lạc chớ mẹ?
- Nếu có, ba con giữ ý kiến trong lòng.
Châu Hà nhìn sâu vào mặt mẹ, từ ngày ấy mẹ trầm lặng hơn, còn ba ít nói cười.
Dĩ vãng tám năm xưa vì cô đội mồ sống dậy, khiến cô thấy mình có lỗi.
- Mẹ ơi!
- Gì hở con?
- Con nói với Dương hành rằng "Đất nước tôi không thiếu những chàng trai tuyệt vời". Con hứa với mẹ, sau khi ra trường sẽ có một anh chàng hết ý.
Cô gái cố nói vẻ tươi cười mà ánh mắt buồn tênh, lòng người mẹ quặn thắt, bà buột miệng:
- Châu Hà! Nếu Thiên Trường xứng đáng, mẹ không ngăn cản con.
Cô gái ngỡ ngàng:
- Mẹ!
Người mẹ siết con trong lòng, dấu giọt nước mắt rơi:
- Mẹ nói thật lòng, mẹ nói thật đó con. Bé Lục Lạc! con đừng buồn nữa nhé!
Châu Hà ghì lấy mẹ bật khóc. Cô khóc mãi bất kể tiếng vỗ về của mẹ.
Cô khóc cho tới khi Khánh Hòa và ông Hưng đâm bổ vào phòng:
- Châu Hà! Chuyện gì thế con?
oOo
Với Thiên Trường mùa thu không còn đẹp, không còn ý thơ, dù anh đang trên đất nước mình. Đất nước có bề dầy sáu ngàn sáu trăm năm lịch sử, đất nước rộng mênh mông với hơn một tỷ con người và vô số kỳ quan, cảnh đẹp. Đất nước có nền văn học đặc biệt, mà hàng bao thế kỷ các nhà nghiên cứu thế giới để tâm cống hiến trọn đời mình.
Bạn anh, một nhà thơ đến rủ leo lên Vạn Lý Trường Thành ngắm hoàng hôn, Lý Thiên Trường lắc đầu.
Một thằng bạn làm ngành khảo sát địa chất từ Mãn Châu Lý bay về rủ anh đi cắm trại ở vùng đồng cỏ bên bờ Hắc Long Giang. Lý Thiên Trường lắc đầu.
Nữ ca sĩ Linh Kim, ngôi sao nhạc nhẹ Bắc Kinh ngỏ ý muốn có bạn đồng hành du lịch thắng cảnh Giang Nam, Lý Thiên Trường lắc đầu.
Đoàn làm phim hãng Châu Thị Đài Loan sau khi ký kết hợp đồng về nhạc nền cuốn phim họ dựng tại Bắc Kinh do Thiên Trường phụ trách đã mời anh về Đài Loan tham quan hai tuần. Thiên Trường lắc đầu.
Từ ngày ấy, Thiên Trường không biết thích điều gì, ngoài việc ôm nỗi tương tư một bóng hình.
Châu Hà! Anh nhớ em điên cuồng. Dù biết tình vô vọng anh vẫn trở lại tìm em. Có điều còn quá nhiều khó khăn.
Thiên Trường nửa nằm nửa ngồi trên giường, cửa sổ phòng anh nhìn ra khoảnh vườn nhỏ, xa xa là dãy núi cao vút trời. Thiên Trường lắc nhẹ, vòng lục lạc reo vang, reo vang như tiếng lòng anh reo nỗi nhớ thương cô chủ ngày xưa của nó. Thiên Trường nhắm mắt rên xiết:
- Châu Hà!
- Thiên Trường!
Tiếng gọi đầy nghiêm khắc của cha khiến Thiên Trường mở mắt.
Ông Lý Tấn mặt lạnh lẽo nhìn sững chiếc vòng trong tay con. Ông giận dữ:
- Con lấy vòng gia bảo ra làm gì? Đó không phải là vật chơi.
Ông Lý Tấn đủ tính cách kẻ sĩ đời xưa sót lại. Thiên Trường vội ngồi dậy nghiêng đầu chào cha, ngạc nhiên nói:
- Thưa cha! Đây là vật kỷ niệm của người bạn gái tặng con.
Mặt ông Tấn biến dạng, giọng nói vẫn đều đặn:
- Đưa cha xem!
Thiên Trường trao vòng lục lạc cho cha không dấu vẻ lo lắng. Ông Lý Tấn nhìn sững, nhìn rất lâu rồi lảo đảo. Thiên Trường hốt hoảng đỡ cha ngồi xuống giường:
- Cha! Cha làm sao?
Ông Tấn thều thào:
- Đưa cha về phòng.
Ông không nằm nghỉ, tay run rẩy cho tay vào chiếc gối đan mây trên giường lấy ra một hộp vuông khảm bạc bốn góc. Ông mở nắm hộp. Thiên Trường sửng sốt. Bên trong, một chiếc vòng y hệt chiếc vòng Châu Hà tặng anh:
- Cha! Vậy là sao?
Ông Tấn tựa người xuống giường, ánh mắt sâu thẳm chất chồng gian lao năm tháng tràn lệ. Ông thì thào:
- Hãy cho cha biết, người tặng chiếc vòng con ở đâu?
- Dạ ở Việt Nam!
- Việt Nam! Thảo nào... - Ông Tấn thì thào vẻ đau đớn sâu sắc.
Thiên Trường có phần nào hiểu, nhưng không dám tin. Hai chiếc vòng giống nhau, nghĩa là có liên quan về gia tộc. Tại sao trước giờ anh chưa thấy? Sao cha lại dấu anh? Thiên Trường nóng nảy hỏi:
- Cha! Tại sao? Cha nói lẹ đi.
- Cha sẽ giải thích, còn giờ con cho cha biết chú Lý Hưng còn sống hay chết.
Thiên Trường nghe đầu óc quay cuồng, rõ rồi, dù cha chưa hề nói ra:
- Ông ấy là chú ruột con?
- Phải!
Thiên Trường ngồi phịch xuống giường:
- Thảo nào ông ấy cứ hỏi con người ở đâu, con nói ở Bắc Kinh ổng có vẻ buồn.
Ông Lý Tấn đứng phắt lên mừng cuống:
- Chú con còn sống? Tạ ơn trời đất! Thiên Trường, mau làm thủ tục qua đó đi con.
Thiên Trường như tỉnh như mơ, nửa đau đớn, nửa vui mừng. Anh ngồi lặng. Ông Tấn ngạc nhiên:
- Thiên Trường! Con sao vậy? Tìm được chú mà không mừng?
Chàng trai chợt gào lên:
- Sao trước giờ cha im lặng? Sao cha không hề nói với con mình gốc Quảng Đông và còn một người thất lạc? Ngay đến vòng gia bảo cha cũng không trao cho con? Nếu con biết thì đến nỗi nào yêu em con chú ruột của mình. Cha! Cha thật quá đáng.
Ông Tấn bối rối rồi lo lắng:
- Thiên Trường! Chưa xảy ra điều gí đáng tiếc chớ con?
Thiên Trường ôm đầu đau đớn:
- Con khổ lắm, Châu Hà có kém gì. Trời ơi! Định mệnh gì cay nghiệt.
Chàng trai vụt chạy ra khỏi phòng, tiếng lục lạc reo vang. Ông Tấn nhìn theo con, ứa nước mắt thì thầm:
- Con có biết đâu, vì đó là lầm lỗi quá sức lớn lao của bậc sinh thành.
oOo
Họ nhìn sững nhau, mỗi người một ý nghĩ. Châu Hà trong bộ võ phục thấm mồ hôi ngả đầu vào vai anh, mặt nhợt nhạt hướng vào Thiên Trường. Chàng trai sau gần hai tháng xa cách như biến thành người khác, gầy ốm, u buồn. Bên cạnh người đàn ông mắt nhạt nhòa run rẩy.
Châu Hà khóc trước tiên, Khánh Hòa cũng không ngăn được nước mắt. Quyền, Dương hành sau giây phút bất ngờ lặng lẽ thở phào.
Bà Hương đỡ Châu Hà trong tay Khánh Hòa, mắt tươi cười:
- Khánh Hòa! Mẹ đã điện cho ba. Nào! Tất cả dẹp xúc động, u buồn, xuống đón ổng về.
Cả Hành và Quyền cũng xuống đứng ở hiên nhà đón ông Hưng. Ông về có chút ngạc nhiên vì sự đủ mặt, vì cha con Thiên Trường. Bà Hương đến gần chồng, nắm tay ông đặt vào tay ông Tấn dịu dàng:
- Anh à! Châu Hà đã làm nên kỳ tích, đây là cha Thiên Trường, cũng là anh ruột của anh.
Ông Hưng buông rơi chiếc cặp hồ sơ. Ông Tấn ôm ghì em khóc òa:
- Hưng ơi! Anh đây! Anh là anh ruột em đây.
oOo
Những biến động lớn lao trong gia đình khiến Châu Hà thay đổi.
Tình yêu đầu đời lại là người cùng quyến thuộc, điều ấy làm tổn thương sâu sắc đến đời sống tâm hồn cô gái.
Nhưng cô không quỵ ngã u sầu, cô biết chôn kín nỗi buồn dù không còn vô tư như trước.
Hôm nay cô lại đến tương Lai, sau hai tuần vắng mặt, vẫn trong bộ đồ thể thao tươi mát, vẫn qua những chặng đường gặp bao "bạn bè" đủ mọi lứa tuổi, ngành nghề. Cô vẫn là cô gái lục lạc đáng yêu của họ, vẫn một tấm lòng trong sáng đầy tình người, nhưng Tương Lai đón cô bằng vẻ thận trọng e dè. Một số đang sinh hoạt với tổ công tác xã hội Thành đoàn, một số thơ thẩn trước sân, số còn lại đứng trên lầu. Chúng không reo lên tiếng chị Châu Hà mà hầu như những bước chân rón rén, ngập ngừng đi lại. Châu Hà ngạc nhiên, cô hướng mắt về hướng thằng Tần đang ngồi trước bệnh xá:
- Trường có chuyện gì hở Tần?
Tần nhìn cô gái ánh mắt ái ngại:
- Không có gì đâu!
- Sao ai cũng như đưa ma vậy? - Cô đã ngồi xuống bên Tần.
Thằng Tần hỏi điều hoàn toàn khác:
- Hà khỏe không?
- Khỏe! - Cô gái có chút ngạc nhiên.
Thằng Tần lại ậm ừ:
- Làm chỗ buôn bán vậy cực không?
Cô gái nhoẻn miệng cười:
- Hà phụ cho mẹ thôi, công nhân nhiều lắm, có cực gì đâu.
Cô chợt ái ngại:
- Tiếc rằng toàn công việc nặng, việc nhẹ thì trình độ học vấn Tần không làm được.
Tần phẩy tay ra vẻ:
- Ôi! Lo gì chuyện Tần, lo cho Hà thôi!
- Hà có làm sao? - Cô gái tròn mắt.
Tần ấp ứng ngó lơ nơi khác, Huề rỗ nãy giờ nín thinh vọt miệng:
- Cái ông ca sĩ đó sao ngu quá vậy? Nhè em gái tán để chị Hà buồn.
Châu Hà ngớ người và rồi cô hiểu. Có chuyện gì dấu được tai thiên hạ.
Cô vụt cười, đứng lên, hai tay vòng quanh miệng làm loa gọi:
- Tập họp! Tập họp!
Đám trẻ vây kín Châu Hà vào giữa, mặt chúng đồng tươi lên khi thấy nụ cười trên môi cô gái trọn vẹn. Hiền tề thiên liếng thoắng:
- Mấy tuần nay không có chị Hà buồn quá. Anh Quyền dạy võ, tụi em dở tay hổng lên. Anh Hành đàn hát tụi em nghe sao buồn quá.
Hà tuyên bố:
- Tụi mình chơi bóng, chiều chị đọc truyện nghe, được không?
Tụi nhỏ đồng ý dậy trời.
Khi Hà tung người lên đập trái bóng vào rổ trong tiếng hoan hô của đám trẻ, thì nhóm Tài cùng Dương hành, có cả Quyền và Thiên Trường.
Quyền nhập bọn ngay:
- Bé Lục Lạc! Xí xóa ván này, cho anh chơi với!
Cô gái ngoảnh lại, cô cười tươi và khựng ngang khi gặp ánh mắt Thiên Trường. Hai tuần rồi họ cố gắng gặp nhau rất ít, dù không khí gia đình ông Lý Hưng rộn rã tưng bừng. Tiệc lớn, tiệc nhỏ, rồi những buổi thăm phong cảnh Sài Gòn, chẳng hiểu có ai nhận thấy thường thiếu một người, hoặc Thiên Trường, hoặc Châu Hà. Cho tới hôm nay.
Dương Hành sau cái cau mày rất nhẹ khi nghe Quyền gọi bé Lục Lạc vụt tươi tỉnh khi thấy vẻ bối rối ở Châu Hà. Anh tế nhị bấm tay Thiên Trường rồi nói:
- Châu Hà! Anh Hai cô muốn xem đứa em út chơi bóng rổ hay bằng cô bạn gái ở tòa đại sứ không?
Châu Hà bình tĩnh trở lại:
- Được! Anh Hai làm trọng tài!
Thiên Trường cầm còi, không gian lại sôi nổi. Nhóm Tài nhập bọn cùng nhóm công tác thành đoàn vào phòng 1 mở video cho đám trẻ xem. Hành, Quyền, Thiên Trường nhập nhóm bóng rổ tung hoành. Quyền chơi rất hay, mạnh bạo sôi động, trong một pha tranh bóng với Châu Hà, anh thắng rất đẹp mắt nhưng khiến cô hụt tay té ngã. Thiên Trường thổi còi phạt trong khi Hành tái mặt đỡ lấy Châu Hà. Sân bóng nền xi măng cứng, khiến tay và đầu gối cô gái xây xát rớm máu. Hành quên cả e dè quấn quýt:
- Châu Hà! Em đau lắm không? Chết rồi! Máu chảy.
Cô gái hầu như nằm trong lòng Dương Hành. Cả cô, Quyền, Thiên Trường nghe giọng Hành đầy xót xa và gặp ánh mắt Hành nhìn cô kỳ lạ. Châu Hà quên đau, mặt đỏ gấc bối rối vùng khỏi tay Hành. Quyền đỡ vội cô, luôn miệng xin lỗi. Riêng Thiên Trường như người trong tối đi ra vùng sáng. Anh vụt hiểu bạn mình yêu Châu Hà, một tình yêu sâu sắc và thầm lặng khôn cùng. Đám trẻ cùng Quyền đỡ cô gái vào bệnh xá, đôi bạn lặng lẽ nhìn nhau. Thiên Trường ngậm ngùi:
- Hành! Tại sao?
Chữ tại sao có rất nhiều nghĩa, Hành có một giây cúi mặt rồi anh ngẩng lên bình thản trở lại, cười nhẹ trả lời bạn kỳ cục:
- Vì cô ấy là Châu Hà!
Họ đứng tựa vào trụ giá bóng rổ, Thiên Trường nói như than:
- Nếu cậu nói, có lẽ cảnh bẽ bàng ngày nay không có!
Hành im lặng khá lâu:
- Vậy làm sao Lý gia có được ngày đoàn viên?
Và Hành nói câu cuối cùng qua nụ cười lắng đọng trong nỗi buồn xa xôi:
- Mình sẽ không bao giờ nói, cậu hiểu không?
Thiên Trường hiểu, anh xót xa nhìn bạn. Nỗi buồn đau ray rứt trong tim tưởng chừng tan biến theo tình yêu câm lặng của Dương Hành. Lần đầu tiên trong đời Thiên Trường nói câu an ủi vụng về:
- Sẽ có một ngày Châu Hà biết đâu là quê hương!
Hành cười nhẹ, anh nắm tay bạn:
- Mình vào xem Hà ra sao đi!
Cô gái đã được băng bó ngồi trên giường. Quyền ngồi sát cô, lăng xăng cuống quýt, chung quanh là bọn trẻ náo nhiệt, ồn ào. Thiên Trường dịu dàng hỏi:
- Bé Út! Có sao không? Anh Hai đưa về nhé!
Câu nói ấy đã khẳng định tình thâm máu mủ giữa hai ngươi, xoá bỏ nỗi ngại ngùng bấy lâu cô đọng lại. Châu Hà chưa kịp trả lời, Quyền đã chen lời (dù anh hoàn toàn không hiểu cả hai nói gì):
- Bé Lục Lạc! Anh đưa về nhà, sẽ đền em món quà hết ý.
Cô gái lắc đầu trả lời ngon lành:
- Một tẹo không ăn thua, Châu Hà trưa không về, vì còn đọc sách cho tụi nhỏ nghe.
Cô tươi cười dùng tiếng Quảng Đông nói với Thiên Trường:
- Anh Hai về trước đi, đừng mách mẹ bé Út bị té nhé!
Trái tim Thiên Trường với Hành đồng nhẹ nhõm. Ít ra cô gái đã không còn u buồn.
- Được! Anh Hai và Khánh Hòa đón Út lúc 17g.
Đôi bạn đã ra ngoài, Thiên Trường trách Hành:
- Cậu thấy chăng? Anh chàng võ sư không bỏ qua cơ hội nào.
- Đó không phải cách chinh phục Lý Châu Hà!
Thiên Trường khựng lại bên cây hoa sứ:
- Nghĩa là cậu có cách?
Hành lắc đầu, lơ đãng tựa người vào thân cây sứ, một vài đoá hoa rụng xuống vai áo Hành theo cơn gió:
- Mình không nghĩ đến, cậu biết tại sao không?
- Có lẽ biết!
Hành nhìn lên khoảng trời xanh cành hoa sứ, anh như nói một mình:
- Việt Nam có bài hát Quê Hương. Người ca sĩ hát bài này hay nhất tên là Yến, cô ta có ngón đàn tranh êm ái, giọng ngâm thơ ngọt ngào và mái tóc dài. Mình thuộc lời bài hát, để đọc cậu nghe:
"Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học, con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ, êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ, mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ, hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương mỗi người chỉ một, như là có một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người."
Hành đọc dứt khá lâu, Thiên Trường còn ngơ ngẩn và rồi anh buột miệng:
- Nghĩa là không bao giờ thay đổi được Lý Châu Hà?
Hành gật đầu, anh nhặt đoá sứ trên vai cài vào túi áo:
- Có! Đêm sau ngày mình biết những gì ở cô gái ấy, mình vô tình mở Tivi và nghe được bài hát này. Mình vụt hiểu một điều, mình là Dương Hành không thể khác thì Châu Hà cũng vậy. Và từ ấy đến nay, được nhìn cô ấy, nghe cô nói cười, với mình đã là hạnh phúc. Cho nên Thiên Trường! Khi cậu nói yêu, dù chưa biết cả hai cùng máu mủ, đã biết rằng chỉ có đau thương, bởi đời đâu có hai Lý Châu Hà - Hành nhỏ giọng lại như kết thúc lời tâm sự duy nhất đời anh - Cậu thấy đó! Cô ấy có thể tặng vòng lục lạc quý như sinh mạng, riêng trái tim đã tặng đất nước này.
Nắng chói chang trên đỉnh đầu hai chàng trai.