Chương 7

Họ ôm chặt nhau, Thiên Trường mắng yêu bạn:
- Mình ngóng cậu ở sân bay đến cổ dài như cổ cò.
Với Thiên Trường, Dương Hành biết thừa:
- Mình chắc cậu nói lộn, phải nói nhìn mấy cô gái Việt Nam, áo dài tha thướt, cổ cậu đến dài như cổ cò.
Thiên Trường cười xòa, choàng vai bạn khéo léo lách qua các đồng nghiệp cùng đoàn. Cả hai ra ngoài ngồi ngay ở bậc đá tam cấp nhà hát:
- Phải công nhận mình rất khoái. Hành nè! Cậu ở một năm rồi, đã có cô nào chưa?
Hành nhìn bạn ra vẻ ngán ngẩm:
- Hơn năm rồi không gặp nhau, cậu không có chuyện gì kể mình nghe sao?
Thiên Trường cười phá:
- Cậu vẫn cứ ông cụ như thuở nào, hoa lá một tí cho đời tươi mát lên coi. Cậu thấy đó, ngay cả đến một đất nước cũng phải đổi thay mà. Kìa! Lại nhăn nhó rồi, thôi được, mình sẽ thông tin cậu nghe khối chuyện.
Hơn một giờ Thiên Trường kể chuyện ở quê nhà cho bạn nghe. Chẳng thiếu chuyện gì, nào chính trị, văn hóa, thể thao, nào bạn bè, công việc và cả chuyện cha anh được mời đi dạy và anh sắm cho ông chiếc xe máy ngon lành. Nhưng một chuyện Thiên Trường không nhắc tới, chuyện Oanh Oanh. Dương Hành cũng lờ tịt.
- Đoàn ca múa nhạc mời cậu cộng tác trong chương trình giao lưu văn hóa à?
- Tớ bay xuống Quảng Châu yêu cầu được tham gia.
- Nhà hát lớn Bắc Kinh vắng mặt ca sĩ Thiên Trường chừng bao lâu?
- Chương trình lưu diễn tại Việt Nam khoảng 10 ngày, 10 ngày thăm viếng thắng cảnh, sau đó mình về đi Nhật Bản với đoàn Bắc Kinh.
- Đoàn ở Thành phố bao lâu?
- Tuỳ theo nhiệt tình khán giả, nhưng không quá một tuần. Tối nay cậu có bổn phận đưa mình đi thăm Sài Gòn.
Hành có chút lúng túng:
- Trễ khoảng 20g nhé Thiên Trường!
- Tại sao? Cậu làm việc với đại sứ quán cả ban đêm à?
- Thỉnh thoảng thôi, vì chiều nay mình nhận lời mời ăn cơm ở nhà người bạn.
oOo
Hòa đến cuối buổi cơm. Một chút tự hào kiêu hãnh cái tôi của mình khiến Khánh Hoà chạy xe đến căn nhà ấy. Anh dừng xe ở cổng, tắt máy, ngồi mãi trên xe. Tuổi 30 anh mãi lo sự nghiệp, chưa lần nào bước vào đường tình nên ngại ngùng, không dám.
Thấp thoáng dáng cô gái đi lại bên cửa sổ, Khánh Hoà ngẩn ngơ nhìn và thở ra nhè nhẹ. Anh nổ máy cho xe chạy thẳng đến xí nghiệp, bên trong người con gái nhíu mày nghiêng tai lắng nghe.
Ngồi ở cổng là ông Thường, điều đó khiến Khánh Hoà càng khó chịu. Anh gay gắt:
- Mẹ tôi mời bác đến dùng cơm, cô Hiền nói bác bệnh!
Ông Thường ngỡ ngàng, chưa bao giờ Khánh Hoà lớn tiếng với ai:
- Dạ, tôi cảm sơ, thêm nữa chú Ba mới đưa con vô bệnh viện, tôi phải trực dùm một buổi.
- Chú Ba quan trọng hơn ba tôi sao? Vì lẽ gì cô Hiền nói dối với tôi?
Ông Thường lặng thinh chẳng biết nói sao. Trong bụng ông trách thầm con gái. Đôi mắt buồn bã của ông khiến Khánh Hoà sực nhớ cương vị mình, anh lúng túng dắt xe đi. Ông Thường bước theo:
- Thưa ông phó giám đốc!
Khánh Hoà quay phắt lại buột miệng:
- Xin lỗi bác Thường, cô Hiền khiến tôi buồn quá!
Ông Thường ngẩn người. Khánh Hoà khuất ở cầu thang, ông Thường vừa kịp hiểu, cái hiểu sâu xa trong suốt hai năm làm việc với Khánh Hoà.
Đêm đó ông thức ngoài cổng mà dạ cồn cào, khi thấy đèn phòng phó giám đốc sáng mãi cho tới lúc bình minh.
Họ gặp nhau đầy đủ ở nhà hát thành phố, cả gia đình ông Lý Hưng và gia đình bà Thục. Người lớn chào nhau khách sáo, trang trọng, tuổi trẻ vui vẻ hòa đồng. Mỗi Dương Hành vẫn như mọi ngày, trầm lặng, ít nói.
Một chiếc Toyota dừng ở khoảng sân lát đá rộng thênh thang của nhà hát. Người tài xế nhanh nhẹn mở cửa, từ trong xe bước ra ba người. Một cô gái xinh đẹp, hai người đàn ông lớn tuổi. Người có gương mặt khắc khổ đưa mắt nhìn quanh rồi nói gì với người có gương mặt nhẵn nhụi, tươi cười. Ông ta nhìn thẳng Dương Hành gật đầu xong đi vào nhà hát, Hành đi lại bên người kia, họ nói với nhau bằng tiếng Trung Hoa:
- Chào ba! Con có phải giới thiệu với ba người bạn Việt Nam?
- Nếu như con thích Dương Hành! Thiên Trường dường như tìm con.
Quả vậy, Thiên Trường trong bộ veston trắng tinh đang đi nhanh xuống các bậc thang miệng la to:
- Hành! Sao chưa vô, mình chờ cậu đến sốt ruột.
Anh khựng lại lễ phép chào người đàn ông:
- Bác Chu! Cháu thấy ông đại sứ vào rồi.
Ông Chu gật đầu nhìn Hành:
- Ba nghĩ chuyện làm quen để sau. Thiên Trường, hôm nay phải hát cho hay.
Ông đi rồi, Thiên Trường nhăn nhó:
- Mình tặng cậu cặp vé mời, sao lại đi một mình? Cậu làm mình thất vọng quá!
Hành cười nhẹ móc từ túi ra cặp vé:
- Không chỉ một người, cả mười người kia!
Hành vẫy tay phía đôi trai gái đứng bên chiếc xe đạp cũ kỹ, họ ngập ngừng đi lại:
- Hai bạn không mua được vé à?
Cô gái đỏ mặt nói nhỏ:
- Vé mắc quá!
Hành đưa cặp vé:
- Tôi dư hai vé mời tặng hai bạn. Chúc vui vẻ!
Anh không nhận lời cảm ơn, kéo Thiên Trường đi về những người đang sốt ruột đợi anh. Châu Hà la lối:
- Anh Hành! Chuông lần hai rồi, phạt anh mới được.
Cô khựng miệng khi gặp ánh mắt Thiên Trường nhìn sững vào cô. Cô không còn thấy ai, nghe ai nói gì, ngoài đôi mắt người thanh niên lạ trong lễ phục trắng. Ông Lý Hưng đã nhận ra Thiên Trường, vui vẻ chìa tay:
- Chào cậu! Té ra đều quen biết nhau.
Trường bắt tay ông Hưng máy móc, đầu choáng váng vì tiếng lục lạc reo, choáng váng trước đôi mắt một mí tròn xoe, trước tà áo dài màu ngọc thướt tha và vành môi xinh xắn đỏ mọng không son phấn. Từ đó cho tới khi vào nhà hát anh chẳng nhớ mình nói chuyện gì với những người bạn mới của Dương Hành, với hai người đàn bà lớn tuổi.
oOo
Tiết mục của Thiên Trường.
Sân khấu sáng bừng theo bước chân anh thong thả đi ra. Anh hát một bài dân ca Trung Quốc, tiếng vỗ tay vang dội. Anh hát tiếp bản nhạc trữ tình, tiếng vỗ tay to hơn, dài hơn. Bản nhạc cuối anh đích thân cầm ghi ta. Lời giời thiệu vang lên:
- Nam ca sĩ Lý Thiên Trường cũng là nhạc sĩ sáng tác theo ngẫu hứng trong lĩnh vực nhạc nhẹ nổi tiếng ở Trung Quốc. Nửa giờ trước anh đã hoàn thành bài hát với tựa đề "CÓ PHẢI THIÊN THẦN". Mời các đồng chí và các bạn lắng nghe.
- Ngày xưa tôi yêu đời bình yên.
Vì cuộc đời không cho ai ngày bình yên
Rồi tôi yêu con đường thênh thang
Con đường tương lai thênh thang cho tôi cho anh
Rồi tôi yêu bình minh trên quê hương
Bình minh xua tan bóng đêm ngày nào
Tôi tham lam yêu mây trời xanh trong
Yêu trăng sao, yêu luôn hoa đang đêm rằm
Ngày nay tôi yêu chiều ly hương
Chiều ly hương gieo tiếng sét trong lòng
Hỡi em! Có phải thiên thần?
Một ánh mắt nhìn mở khóa tim tôi
Dù chưa trao nhau một lời, mà như yêu em ngàn đời
Tình xa anh đâu ngại ngùng
Mong thiên thần chắp cánh đưa anh về bến yêu
Mong tình không như giấc mơ ban chiều...
Và rồi tiếng đàn ghita tuyệt diệu, lời ca tuyệt diệu thấm sâu vào lòng khán giả, thấm sâu, đọng mãi trong lòng cô gái mang vòng lục lạc Lý Châu Hà.
Tràng vỗ tay dài bất tận, ánh mắt anh sáng rực dưới đèn màu sân khấu nhìn mãi về cô gái, cái nhìn bất tận của kẻ biết mình yêu. Một tình yêu sét đánh.
oOo
Thiên Trường phờ phạc người, anh như van:
- Cô ấy là ai? Mình muốn gặp, mình van cậu!
Dương Hành nhìn ra dòng nước chảy êm đềm:
- Cô gái đeo lục lạc Lý Châu Hà. Thiên Trường. Để ngày mai nhé!
- Không! Bây giờ. Một phút với mình quý lắm.
Dương Hành nhìn lên trời. Mây đen nghịt.
- Sắp mưa lớn!
- Mặc kệ! Hành! Mình van cậu.
- Được! Ta đi, nhưng cậu cần ghé qua nhà hát báo với trưởng đoàn.
Xe chưa tới nhà hát, mưa đã như trút nước. Thiên Trường chụp vội áo mưa bạn đưa, chạy vào rồi ra rất nhanh.
Mưa! Mây đen vần vũ, chiếc xe chạy nửa đường Quang Trung chợt khựng lại. Hành gọi lớn:
- Châu Hà!
Hai xe chạm bánh vào nhau. Dương Hành, Thiên Trường nhảy xuống khoác vội áo mưa cho bạn. Hành nhìn cô gái qua màn nước mưa mờ mắt:
- Cô đi đâu vậy?
Cô gái run run mắt dán chặt vào Thiên Trường, nói như mơ:
- Hà đi mua vé xem hát!
Đã rõ rồi! Hành nhìn Thiên Trường ướt sũng như dại, như ngây nhìn cô gái. Anh cởi áo mưa khoác lại cho bạn, nói không nhìn ai:
- Thiên Trường đưa Châu Hà đi!
Mưa! Chiếc xe và Dương Hành khuất dạng trong nỗi cô đơn đau đớn âm thầm. Còn lại hai người lặng nhìn nhau. Cô gái nói tiếng Quảng Đông qua bờ môi run run:
- Tôi muốn đi mua vé hát.
Thiên Trường lắc đầu:
- Em không cần đi mua, nếu muốn anh sẽ hát cho em nghe suốt đời, nếu muốn, anh sẽ hát em nghe bây giờ.
- Tại sao?
- Vì anh yêu em!
Mưa vẫn xối xả, Thiên Trường không thấy lạnh, trước anh Châu Hà đang như đóa hoa tỏa hào quang đầy mê hoặc. Cô gái ngất ngây choáng váng. Tình yêu! Đó là tình yêu? Mặt cô nhợt nhạt hoảng sợ. Thiên Trường chợt nắm lấy tay cô:
- Em làm sao vậy Châu Hà?
Cô vùng khỏi tay anh, lùi lại, lùi lại thất thanh:
- Đừng đụng đến tôi!
Thiên Trường bối rối:
- Châu Hà!
Cô gái lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải đâu! Không phải! Anh về đi!
Cô gái như điên phóng lên chiếc Chaly nổ máy quay ngược lại nhà, bỏ Thiên Trường đứng chết lặng trên con đường vắng, dưới cơn mưa xối xả.
Châu Hà ngồi thẫn thờ. Cô giận mình một cách âm thầm, giận nỗi nhớ thương điên rồ vô tội vạ cứ ám ảnh từ khi gặp ánh mắt người con trai ấy. Trời ơi! Hết đời vô tư lự của Châu Hà. Vái trời Phật, cho đó không là «tình yêu quỷ quái» gì gì đó, bởi nếu là tình yêu chắc con nhỏ lục lạc chết mất. Hỡi ơi! Mới hai ngày, gặp nhau đôi phút, ở giữa hai bài hát như lời tỏ tình sét đánh. Có phải bài hát dành cho Lý Châu Hà?
Đám con gái bỏ buổi chơi banh sáng chủ nhật đến ngồi quanh chị Hà. Trên từng gương mặt dạn dày, lì lợm tuổi 15, 16 trưởng thành từ hè phố đều lộ nỗi lo lắng. Chị Hà sao vậy kìa? Cứ ngồi một đống, chẳng như mọi lần vui vẻ nhiệt náo. Lan lì kéo Ngọc Phượng thì thào:
- Ai chọc chị Hà à?
Ngọc Phượng lắc đầu, trong 10 đứa con gái ở Tương Lai nó là đứa hiền nhất, lại biết ăn nói nhận xét:
- Chắc nhà chỉ có chuyện buồn, lúc nãy tới đã buồn.
Lan lì lầm bầm vẻ không tin:
- Chỉ có gì mà buồn? Sướng quá trời, được cưng, được chiều, giàu có.
Châu trề môi ra vẻ:
- Bộ vậy là không biết buồn? Mày coi «Người giàu cũng khóc» chưa?
Châu Hà mặc kệ đám con gái thì thào bên tai, cô ngồi bó gối thả hồn bay xa. Hành đến khiến tụi con gái bỏ số «de».
Chúng nó kỵ anh Hành ít nói này, chẳng hiểu tại sao, trong khi đám con trai rất khoái, tối ngày anh Hành ơi, anh Hành à! Nhất là tụi phòng I, chúng còn cả gan chơi đánh đáo, bắt anh Hành cõng chạy lòng vòng khi tụi nó ăn lận.
Khoảng sân chơi trước nhà ăn vắng hoe, còn mỗi Hành và Châu Hà. Cô nhìn anh không nói, chỉ giương đôi mắt tròn xoe như hỏi điều gì.
- Hôm qua Thiên Trường suýt lạc đường, may về kịp giờ biểu diễn. Thiên Trường không biết tiếng Việt, cậu ấy muốn đến đây, tôi phải hỏi Hà?
- Không! - Châu Hà quay mặt đi.
Hành hít hơi sâu vào lồng ngực:
- Thiên Trường có một tuần ở đây thôi.
Cô gái quay phắt lại, cô muốn hỏi nhưng lại nghẹn ngào. Cô nhìn sững Hành.
Anh hiểu những gì trong đôi mắt muốn nói kia:
- Thiên Trường tốt lắm, nhà ở Bắc Kinh, xuất thân nghèo nhưng sớm nhiều nghị lực. Cha Trường đi dạy, mẹ mất sớm, nhà còn hai cha con. Trường được nhiều cô gái yêu, nhưng anh chưa hề yêu ai.
Hành đi khi nói xong. Châu Hà vụt gọi:
- Anh Hành!
Hành nhìn cô chờ đợi. Châu Hà cắn răng:
- Anh nói với Hà điều ấy làm gì?
- Chẳng phải Hà muốn biết để tự hỏi lòng kỹ tại sao … - Giọng Hành trầm xuống – Chẳng phải đời không có thứ tình cảm sét đánh. Thiên Trường chưa với ai như vậy bao giờ.
Anh đi rồi. Hà lặng ngó theo, đầu óc cô quay cuồng đau đớn.
Bao vô tư, hồn nhiên thời con gái như theo lời nói kia bay sạch mất rồi. Châu Hà!
Cô mong gì chuyện đó, cô mong mình mãi là Châu Hà của tháng ngày vừa đi qua.
Không! Không thể được! Cô gái chạy, chạy hớt hải về phía văn phòng, cô chụp điện thoại quay số rồi nói ngay:
- Anh Quyền hả? Rảnh không? Châu Hà muốn đi chơi, đến Tương Lai nhé!
Cô buông điện thoại quay ra, gặp mắt Tài nhìn cô đăm chiêu, mắt Dương Hành nhìn cô buồn lặng, một chút ngại ngùng cô nói:
- Hà muốn đi chơi Lâm Viên, hai người đi không?
Dương Hành ngoảnh mặt, Tài lắc đầu. Cô bước đi, Hành buột miệng:
- Sao không ở nơi nào khác cho gần, cứ phải Lâm Viên?
Châu Hà trả lời không đắn đo:
- Vì Hà không thích bất cứ nơi nào đông người, trừ nơi đây.
Cô đi lên lầu, Hành theo Tài đến nơi bọn trẻ đang được cắt tóc. Anh ngồi ở ghế đưa mắt nhìn Lực, Thế cùng nhóm nam nữ thanh niên thuộc thành đoàn đến sinh hoạt với đám trẻ, nhưng đầu óc để tận đâu đâu cho mãi đến khi nghe tiếng xe của Quyền. Chàng võ sư trẻ tuổi lúc nào cũng vui nhộn ồn ào, bắt tay Hành chặt cứng, miệng hỏi:
- Bé lục lạc của mình đâu?
Tài lườm em:
- Không phải bé Lục Lạc của em, nói năng vậy đó!
Quyền cười toe toét:
- Nhất định của em, dù phải chiến đấu gian lao cỡ nào.
Hành thấy thái độ cả tin, cũng như sự vô tư, bộc tệch của Quyền như một ưu thế. Anh không thể nào được vậy, bất giác thở ra. Châu Hà từ lầu chạy bay xuống. Quyền nắm tay cô tươi cười ngọt ngào:
- Bé Lục Lạc, muốn đi chơi đâu?
- Đi Lâm Viên, Hà muốn ngủ trong rừng đến chiều tối. – Cô gái tuyên bố tỉnh rụi.
Quyền chẳng chút gì bực bội:
- Được! Anh làm hoàng tử đánh thức cô bé dậy. Đi thôi!
Hà vẫy tay chào vội vã mọi người, Quyền nháy mắt cùng Hành rồi phóng xe đi. Tài hớt tóc xong một thằng nhóc, buông tông-đơ lại ngồi với Hành:
- Quyền làm anh buồn à?
Hành lặng lẽ:
- Chuyện ấy không liên quan đến tôi.
- Anh dối lòng làm gì?
- Tôi không dối lòng, Châu Hà …
Hành đứng bật dậy nhìn ra cổng buột miệng:
- Đến rồi, anh Tài! Đó là người Châu Hà đang trốn chạy.
Tài sửng sốt:
- Thiên Trường!
Thiên Trường vào đến nơi, chở anh là cô gái cùng đi với ông đại sứ Trung Quốc hôm nọ ở nhà hát. Thấy Hành, Trường hỏi nôn nóng:
- Châu Hà đâu?
- Đi rồi!
- Đi đâu?
- Đi trốn cậu!
Môi Trường nhợt nhạt:
- Cậu nói sẽ giúp cô ấy hiểu ra mà.
Hành nhìn thẳng bạn, ánh mắt kín bưng dấu mọi nỗi niềm:
- Mình đã làm những gì hứa với cậu. Thiên Trường! Cô ấy là Châu Hà! Chưa từng biết tới tình yêu, huống gì là thứ tình yêu sét đánh.
Tài đang lịch sự nói chuyện với cô gái, anh không nghe họ nói gì, vì cả hai nói tiếng Hoa nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng, nhợt nhạt của Trường, Tài hiểu ban nãy Hành nói thật. Anh buột miệng:
- Tình yêu này không đi tới đâu!
Huyền Vi, cô gái phiên dịch của đại sứ Trung Quốc tỏ vẻ hớn hở:
- Anh có thể nói rõ hơn không?
- Châu Hà không thích ở nơi đâu bằng đất nước mình lớn lên.
- Sao anh biết?
- Nhà cô ấy đủ điều kiện cho cô du lịch, hay học ở nước ngoài, nhưng cô không đi, cô nói rời quê hương một ngày sẽ buồn như chết.
Huyền Vi quay sang Thiên Trường, dùng tiếng Hoa nói anh nghe điều Tài vừa nói. Anh tỏ vẻ không tin, hỏi Hành nôn nóng:
- Cô ấy đâu? Mình van cậu nói đi.
Hành buồn bã:
- Thiên Trường! Cậu hỏi kỹ lòng mình chưa?
Trường nói qua bờ môi run run và ánh mắt rực cháy:
- Mình như chết đi ngay ở cái nhìn ban đầu. Cậu hiểu mà! Cậu biết trong chuyện này mình chưa hề đùa cợt.
Dương Hành cắn môi. Thiên Trường luôn trung thực. Làm bạn bao năm anh hiểu điều ấy. Hơn nữa mọi tinh anh ở người con trai đều toát ra hết bên ngoài vóc dáng Thiên Trường. Hàng triệu con tin trên mọi miền đất nước anh đi qua đều thổn thức, nhưng Trường chưa một lần đùa giỡn với tình yêu. Ở anh, đức tài đều vẹn vẻ.
Dương Hành nắm tay bạn:
- Mình về Thiên Trường. Cô ấy đang ở xa, đang hỏi lại lòng mình trước khi gặp lại cậu. Trong tình yêu đừng bám sát, áp đặt. Hãy để cô ấy trọn vẹn là Lý Châu Hà.
Thiên Trường nhăn mặt đau đớn:
- Mình chẳng có bao nhiêu thời gian, mình muốn gói chặt cô ấy trong tim mình khi về lại Bắc Kinh.
Dương Hành nhìn thẳng mặt bạn:
- Tình yêu rất gần, nhưng quê hương trong tim Châu Hà cũng vô cùng lớn lao. Thiên Trường! Đừng tự tin quá. Đi! Chúng ta về, cậu cần biết thêm về cô gái mình yêu.