Chương 8

Khánh Hòa trong bộ đồ ngủ sửng sốt nhìn em gái quay cuồng trên sân thượng. Cô múa quyền, đấm đá bất kể vào đối thủ tưởng tượng. Trời đêm mát lạnh, Châu Hà sũng mồ hôi, phờ phạc. Khánh Hòa lao tới ôm em gái:
- Châu hà! Em làm sao vậy?
Cô khựng lại ngơ ngác:
- Làm sao? Em có làm sao?
Khánh Hòa dìu em gái ngồi xuống ghế, lấy tay áo thấm mồ hôi cho em, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì? Nói anh nghe, anh hứa giúp em!
- Không! Em khó ngủ – Cô chối bay biến.
Khánh Hòa biết không phải vậy. Bao năm anh em tình thâm giúp anh hiểu em gái đang gặp chuyện đau lòng. Nó hỗn loạn, thống khổ, đánh mất vẻ trong sáng, vô tư. Khánh Hòa đau thắt lòng. Chuyện gì? Tại sao? Anh ghì em gái trong vòng tay:
- Châu Hà! Đừng dấu anh, đừng làm anh lo lắng. Em nói đi, dù chuyện tày trời anh cũng gánh hết cho em, ngoan nhé!
Ánh mắt trong veo giờ lạc thần, buồn bã. Cô gái gục vào lòng anh thở dài. Lâu lắm cô khẽ nói (nói chuyện hoàn toàn Khánh Hòa chẳng ngờ):
- Anh yêu chị Hiền không?
Khánh Hòa mặt bừng nóng:
- Đó chẳng phải là điều anh muốn nghe em nói đêm nay.
Châu Hà làm ngơ tiếp tục:
- Anh đừng đến đứng hoài ở cổng rồi lặng lẽ ra về, chị ấy sẽ chẳng khi nào học thi được. Luận án ra trường chị chưa viết được dòng nào.
- Em biết? - Khánh Hòa kêu lên.
- Tiếng xe anh khiến chị ấy hồn vía để ở cổng, vậy mà em hỏi chị có yêu anh không thì chị lại lắc đầu. Kìa! Anh đừng hốt hoảng lên như vậy, chỉ vì mặc cảm thân phận thôi. Anh hãy nói cho chị ấy hiểu gia đình ta không phân biệt sang hèn.
Khánh Hòa đỡ mặt em lên đối diện với mình, anh nghe hoa nở trong lòng, vẫn lo lắng cho em gái:
- Chẳng phải vì chuyện ấy mà em như vầy! Châu Hà …
Cô gái bịt miệng anh:
- Em đang chống chọi ma lực trong ánh mắt Thiên Trường.
Khánh Hòa há hốc miệng:
- Châu Hà! Em điên rồi, hắn là người Trung Quốc. Hắn với em gặp nhau chưa nói câu nào.
Cô gái đau đớn gục vào vai anh thì thào:
- Em biết! Anh ơi! Em chưa muốn yêu, em muốn được hồn nhiên vô tư mãi trong tình thương ba, mẹ, anh. Nhưng Thiên Trường…
- Hắn đã gặp em?
- Anh ấy bắt Hành đưa đi tìm em dưới cơn mưa tầm tã chiều qua, em trốn chạy vì muốn mãi là bé Lục Lạc nhà họ Lý.
Khánh Hòa lo sợ. Châu Hà nói nhưng ánh mắt đau đớn khôn cùng. Ôi! Anh không muốn mất đứa em anh rất cưng quý. Trung Hoa rộng lớn và xa xôi. Khánh Hòa ghì lấy em:
- Châu Hà! Chưa chắc là tình yêu, Thiên Trường tinh anh, hấp dẫn người khác phái bộc lộ ra ngoài, em dễ bị thu hút. Hãy hỏi kỹ lòng mình, tình yêu vội đến, mau đi.
Châu Hà tê tái trong lòng.
Phải! Cô mong như vậy, mà sao đớn đau thế này. Một ánh mắt nhìn, đem bao sầu khổ.
Không! Mãi mãi ta là Lý Châu hà.
Khánh Hòa đỡ em gái lên:
- Em đi tắm nước nóng nhé! Rồi uống ly sữa với viên an thần, ngày mai vào xí nghiệp làm việc với anh, ngoan!
… Nhưng cô không ngủ được. Hình bóng Thiên Trường choáng đầy khối óc con tim. Anh đó! Tuyệt vời trong bộ veston trắng tinh, ánh mắt nhìn cô lắng đọng, sững sờ. Anh đó! Rạng rỡ nụ cười, giọng hát đầy mê hoặc như gởi luôn tình yêu dâng hiến cho cô … Ngày nay tôi yêu chiều ly hương. Chiều ly hương gieo tiếng sét trong lòng … Anh đó! Run rẩy, ướt sũng dưới mưa. Ánh mắt câm nín mà như nói lên ngàn lời yêu thương. Thiên Trường! Anh mong gì đây? Châu Hà biết Trung Hoa bao la và xa xôi lắm như lời anh Hai nói. Châu hà biết cả những gì trong lòng ba Châu Hà luôn từ chối, vậy rồi một giây đối mặt, anh đã cướp đi sự hồn nhiên trong sáng của em rồi. Ôi! Thiên Trường!
oOo
Ông Thường bảo vệ trố mắt nhìn gã thanh niên như điên cuồng muốn xông qua cổng. Gã hoa tay nói một hơi dài, còn ông chẳng hiểu tí nào. Sực nhớ, ông khoát tay ra dấu gã kia không được ồn, rồi nhấc điện thoại:
- Thưa ông phó giám đốc, đây cổng chính có chuyện muốn trình.
Khánh Hòa nhìn em đang cắm cúi đọc hồ sơ, anh yên tâm:
- Chú Thường, chuyện gì?
- Một thanh niên muốn vào nhưng anh ta không biết nói tiếng Việt, tôi chẳng hiểu gì.
Khánh Hòa thờ ơ:
- Chú gọi phòng tiếp tân và lực lượng bảo vệ. Hắn nói thứ tiếng gì, phòng tiếp tân cũng nói được mà.
Châu Hà hơi ngước nhìn anh rồi cúi xuống. Khánh Hòa bỏ điện thoại đến bên em, tay chống vào bàn, anh hỏi:
- Em thấy thế nào?
Châu Hà không phải lần đầu tiên tham gia vào chuyện xí nghiệp, nên cô có suy nghĩ trong câu trả lời:
- Em nghĩ được, nhưng anh xem, ai là người đủ tin tưởng để ba và anh giao quyền giám đốc xí nghiệp vật tư tách rời này? Anh nên nhớ đây là bộ phận kinh doanh riêng biệt nhé!
- Anh nhớ! Châu Hà, em không nghĩ mình sẽ là trợ lý cho mẹ trong ba tháng hè này sao?
Châu Hà hiểu anh muốn gì. Cô cảm động:
- Nhưng rồi sau đó? Chẳng lẽ là anh? Một mình mẹ không kham nổi đâu.
Khánh Hòa có chút ngần ngừ:
- Hết hè này Hiền ra trường, anh hy vọng mẹ sẽ …
Nụ cười trêu anh chưa kịp nở trên môi Châu hà, tiếng động mạnh ở cửa phòng khiến hai anh em cùng nhìn ra. Tiếng cô thư ký vọng vào lẫn tiếng chạy đầy hốt hoảng:
- Kìa ông! Kìa ông! Không được tự tiện.
Cửa phòng bật mở, Khánh Hòa thẳng người, mặt rắn lại, Châu Hà đờ ra, lắp bắp:
- Anh! … Anh! …
Thiên Trường! Người đó là Thiên Trường, sau lưng là một cô thư ký, tiếp tân, bảo vệ.
Mặt chàng trai Trung Hoa đỏ bừng, tóc rối bời, mắt như có lửa. Giọng anh khàn đặc thống khổ:
- Châu Hà! Tôi tìm cô thật khổ sở.
Hai ngày, với cả hai, như một thế kỷ dài, nhớ nhung ray rứt. Châu Hà trốn, Thiên Trường điên cuồng tìm.
Anh bất kể Dương Hành, bởi cứ một giờ đi qua là anh mất một giờ nghĩa sống. Châu Hà không đủ sức nói, cô tựa vào anh trai run rẩy. Khánh Hòa nhìn gã thanh niên, nhìn em gái, anh cố ghìm cơn giận trào sôi trong lòng. Một cái đưa mắt, số nhân viên trong phòng biến mất. Khánh Hòa siết chặt tay em, nhìn thẳng mặt Thiên Trường, lạnh lùng nói:
- Ông có biết mình đã tỏ ra khiếm nhã với tư cách con người có giáo dục không?
Thiên Trường như không nghe, mắt anh đốt cháy Châu Hà, thân bất động. Khánh Hòa lớn tiếng hơn:
- Em gái tôi trốn ông, ông biết, vẫn còn đến đây?
Thiên Trường bước tới, nhợt nhạt nụ cười kỳ lạ. Anh như không thấy ai ngoài người con gái khiến anh điên đảo lòng:
- Châu Hà! Tôi còn 4 ngày ở Việt Nam, mỗi ngày có 4g tự do và 6g ngủ. Nghĩa là chỉ còn có 15g nữa tôi xa cô rồi.
Châu Hà! Cô nói đi, nói điều gì đó, để tôi có niềm tin trong thời gian ngắn nhất quay trở lại.
Cô gái chợt vươn thẳng người rời vòng tay anh trai, mặt nhợt nhạt nhưng giọng nói bình tĩnh chẳng ngờ:
- Không có gì để nói.
- Châu hà! … - Chàng trai kêu lên.
Cô gái tiếp tục nói:
- Vì tình cảm không thể tồn tại giữa hai người, vời chiều dài hai đất nước xa xôi.
Thiên Trường chết lặng, điều đó anh được biết, anh không tin, nhưng chính miệng Châu hà đã nói ra. Anh nghẹn ngào:
- Châu Hà! Em cũng là người Trung Hoa!
- Không! – Cô gái thật dữ dội – Với tôi, đất nước, quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi nuôi tôi lớn thành người, vì vậy mà … Thiên Trường!
Cô gái hít mạnh không khí vào lồng ngực, giọng vút cao:
- Tôi không chấp nhận tình bạn xa xôi như vậy.
- Châu Hà!
- Anh hãy là Lý Thiên Trường của những ngày chưa biết đến nỗi nhớ Chiều ly hương.
Cô gái nhìn anh trai tia nhìn rực cháy:
- Ngày mai em sẽ trợ lý cho mẹ trong việc mở công ty cung cấp vật tư xây dựng. Còn bây giờ anh hãy đưa em về.
Cô gái hồn nhiên ngày trước giờ lớn hẳn lên trong nét mặt điềm tĩnh nghiêm trang. Cô nhìn Thiên Trường, cái nhìn buộc anh nói lời từ biệt. Thiên Trường mặt nhợt nhạt ;
- Em! Em dối lòng …
- Không phải dối lòng, đó là sự chọn lựa! – Châu Hà rắn đanh tiếng nói.
Thiên Trường ôm ngực, anh vụt xoay mình chạy tuôn ra khỏi phòng.
Bên trong Châu Hà gục vào vai anh, thì thào tức tưởi:
- Anh biết chăng? Bé Lục Lạc chẳng bao giờ ân hận, chẳng bao giờ.
Khánh Hòa xót thương em đến thắt lòng.
oOo
Người mẹ ngắt từng cánh hoa lồng đèn thả xuống đất, đôi mắt hướng ra đường ngóng đợi dáng Châu Hà. Khánh Hòa đi ra:
- Mẹ! Em nó chưa về, tối rồi mà?
- Nó làm với mẹ cả ngày, không về ăn uống, đến Tương Lai làm gì?
Khánh Hòa dắt tay mẹ đến ngồi ở ghế xích đu:
- Nó đến thăm tụi nhóc, nó nói thấy nhớ.
Bà Hương lắc đầu:
- Mẹ thấy mấy hôm nay em con lạ lắm, như tránh né cái gì. Hay nó biết Quyền thích nó?
Khánh Hòa bối rối, anh dấu mẹ chuyện tình cảm em gái, vì biết mẹ tuyệt đối không thích. Bà Hương lơ đãng nhìn đồng hồ:
- Sắp đến giờ Quyền tới mà nó vẫn chưa về!
Như đáp lời bà, tiếng động cơ xe máy quen thuộc lớn dần và Quyền hiện ra tươi cười chào hỏi.
- Châu Hà đến trường Tương Lai chưa về – Khánh Hòa nói.
Quyền quay xe:
- Để tôi đến chở cô ấy về.
- Nhớ nói mẹ tôi đang chờ.
Quyền bay xe đi, mặt tươi tỉnh. Anh yêu cô bé lục lạc với tính lạc quan bẩm sinh. Anh biết cả Thiên Trường và Dương Hành yêu cô không kém gì anh nhưng mặc xác chuyện ấy, tình yêu cần sự chinh phục, biết kiên nhẫn đợi chờ …
Ở Tương Lai Châu Hà đang dùng khăn ướp đá làm hạ sốt cho thằng nhóc vừa mới vào trường. Bên cô là Dương Hành bao giờ cũng lặng lẽ. Cơn sốt thằng bé đã giảm, miệng nó vẫn liên tục tuôn ra lời van xin ai đó:
- Tha cho em! Tha cho em! Đau quá anh ơi!
- Cháu không đi nhà thương, cháu sợ nhà thương lắm!
Rồi nó thiếp đi, Châu Hà kéo tấm chăn mỏng te đắp lên ngực thằng bé. Phúc, người y sĩ bệnh xá trường bước vào:
- Hà! Để đó cho anh, về kẻo tối.
- Có thể chữa ở đây chớ? Nó nói sợ nhà thương – Cô đứng lên.
- Được! Không gì quan trọng lắm.
Hà bước đi rồi dừng lại:
- Nó mới vô hả anh Phúc?
- Mới lúc sáng. Có điều nó nói cố ý để được vô đây chớ chưa từng móc túi.
Hành vụt lên tiếng:
- Chắc nó không nói láo.
Châu Hà nhìn kỹ mặt thằng bé. Nó gầy còm, trạc cỡ bảy tám tuổi, nếu không phải lang thang ngoài đường phố, hẳn nó là đứa xinh trai bụ bẫm. Mai mình vô hỏi chuyện nó, nghĩ thầm trong bụng, Châu Hà đi ra cửa. Hành bước theo:
- Châu Hà!
Tiếng lục lạc ngừng reo, cô gái dừng chân nhìn anh và nhìn đồng hồ:
- Trễ giờ tập võ rồi, anh có định tập bù không?
Hành hiểu cô gái muốn lảng tránh. Anh thở ra:
- Tôi định nghỉ một buổi, tôi muốn nói chuyện với Châu Hà.
Mặt cô gái rắn lại:
- Không chuyện gì khiến Hà bỏ nguyên tắc học tập trong ngày. Nếu muốn, anh nói sau khi xong giờ tập.
Cả hai ra chỗ để xe, bọn trẻ đeo theo đến tận cổng, đợi Châu Hà nói tiếng tạm biệt mới trở vào. Họ gặp Quyền ngay bến xe Gò Vấp. Anh bao giờ cũng vui nhộn, cứ hét toáng lên:
- Bé Lục Lạc, mẹ chờ ở nhà, nhanh lên!
Cái chữ mẹ trống không khiến Hành liếc Hà, cô cho xe vọt nhanh, Quyền lướt theo song song bỏ Hành phía sau trên suốt đoạn đường về nhà.
Cô gái sau nụ cười tặng mẹ, nói lời xin lỗi, vò phòng thay võ phục ra sân tập ngay. Suốt một tiếng rưỡi cô không tiếng nói cười, tập và tập. Khánh Hòa lẫn Hành thấy lòng nặng nề, riêng Quyền vẫn vô tư:
- Bé Lục Lạc! Khá lắm, tay quyền cao chút nữa, tấn thấp một tí. Tấn công mạnh vào. OK! Thầy thưởng chầu kem dừa Bạch Đằng.
Hết buổi tập, Châu Hà cười với Quyền:
- Hà bận việc, chầu kem để lúc khác nhé sư phụ.
Bấy giờ Quyền mới nghiêm trang:
- Đó! Hà cười vậy mới ngoan, em buồn mặt xấu lắm và điều ấy khiến mẹ lo âu.
Lời cảnh tỉnh khiến Hà giật mình. Cô nhìn Quyền tỏ vẻ biết ơn, dịu dàng đưa Quyền ra về.
Hành vẫn đứng ở sân thượng nhìn xuống. Khánh Hòa đến bên:
- Dương Hành! Tôi muốn nhờ anh thuyết phục Thiên Trường đừng để em tôi gặp mặt nữa.
Ánh mắt sâu kín trầm lặng người thanh niên Trung Hoa thoảng nét cười xa xăm:
- Tôi không thể thuyết phục Thiên Trường.
- Vậy hôm nay anh sẽ nói gì với Châu Hà? – Khánh Hòa căng thẳng.
Anh ta thương và sợ mất em gái, Dương Hành nghĩ thầm, anh ta rất nhạy bén, biết mình có chuyện muốn nói. Hành nén tiếng thở ra, anh nhớ anh mắt điên cuồng của Thiên Trường sáng nay, nhớ giọt nước mắt người bạn thân ứa ra. Trời ơi! Có bao giờ Thiên Trường khóc? Có bao giờ nó khổ sở đớn đau đến vậy? Mình yêu đâu bằng nó yêu. Lồng ngực Hành như đau nhói, anh buột miệng:
- Họ rất đẹp đôi. Khánh Hòa! Bạn tôi là chàng trai tuyệt vời.
Khánh Hòa lạnh nhạt:
- Đất nước chúng tôi chẳng thiếu những chàng trai tuyệt vời.
Dương Hành chăm chú nhìn Khánh hòa. Đất nước chúng tôi. Hai anh em họ khẳng định là người Việt và đó là lý do duy nhất để Châu Hà từ chối tình yêu dù cô đau khổ chẳng kém Thiên Trường.
Châu Hà trở lại. Cô nói với anh:
- Đừng chờ cơm em!
Từ ngày tập võ, hai anh em không thể ăn cơm chiều với cha mẹ. Khánh hòa xuống lầu, Dương hành nói ngay:
- Có thật trong lòng cô chẳng bao giờ nghĩ đến một nửa dòng máu mình là người Trung Hoa?
Châu Hà gật đầu khẳng định. Dương Hành nghe buồn không chỉ cho Thiên Trường.
- Đêm nay Thiên Trường không hát được. Cậu ấy ngã bệnh rồi mà đoàn ca nhạc lại muốn hoàn tất những buổi diễn không thiếu mục nào, bởi đây không chỉ đơn thuần là nghệ thuật.
- Hà không muốn gặp anh ta!
Dương Hành nhìn lên khoảng trời đã lác đác những vì sao:
- Với Thiên Trường không chỉ tình yêu, còn là sự nghiệp một đời.
Châu Hà im lặng. Dương Hành nhìn thẳng mặt cô gái:
- Tôi đem đến đây cả lời yêu cầu của ba nuôi tôi.
Cô gái cắn môi:
- Anh có thể nói sớm hơn.
Hành giản dị:
- Vì tôi biết không muộn, tiết mục Trường biểu diễn vào lúc 20h30.
Cô gái quay lưng:
- Ta đi thôi!
Họ gặp nhau ở phòng riêng Thiên Trường tại khách sạn Hữu Nghị thành phố. Thiên Trường mặt đỏ bừng nằm trên giường hút thuốc, gạt tàn đầy ắp tàn thuốc. Anh thấy Châu Hà, như bị điện giựt chồm dậy. Cô gái nói duy nhất một câu:
- Tôi muốn nghe anh hát trong bốn đêm còn lại.
Thiên Trường đến nhà hát như được chắp cánh. Anh hát hay hơn bất cứ lúc nào. Trong suốt bốn đêm biểu diễn Châu Hà ngồi bên cạnh Hành ở ghế mời đại biểu. Họ không hề nói với nhau câu nào, chỉ kẻ hát người nghe, nhưng với Thiên Trường đã là hạnh phúc.