hay truyện ly kỳ của Buratino
Chương 11
Kẻ cướp tấn công Buratino

Ánh sáng xanh nhạt nhuộm phía chân trời:
trăng đang lên.
Trước mặt Buratino, đã lờ mờ trông thấy khu rừng. Nó rảo cẳng bước nhanh thêm. Có ai đuổi đằng sau, chạy nhanh hơn nó. Nó chạy. Có ai đuổi đằng sau, chạy rất êm. Nó quay lại. Nó thấy hai cái bóng, đầu trùm hai cái túi thủng hai lỗ để nhìn. Một đứa dáng nhỏ bé cầm dao lăm lăm. Đứa kia, to lớn hơn, cầm một khẩu súng lục, nòng loe ra hình cái phễu.
- Ối! ối!
Buratino kêu thất thanh mấy tiếng, rồi cứ phía khu rừng mà chạy như biến, nhanh như thỏ. Bọn cướp thét:
- Đứng lại! Đứng lại!
Tuy hết sức hoảng sợ, Buratino vẫn nghĩ được cách nhét cả bốn đồng tiền vàng vào miệng, rồi nhảy xuống vệ đường, gai góc mọc đầy. Nhưng cũng lúc ấy, hai thằng cướp tóm được Bu-ra-tinộ..
- Đưa tiền đây, không tao giết chết!
Buratino làm như không hiểu gì, cứ thở hổn hển bằng mũi.
Bọn cướp túm lấy cổ áo nó mà lắc. Một đứa giơ súng dọa, còn đứa kia lục túi áo. Đứa lớn thét to:
- Tiền của mày đâu?
Đứa bé nạt nộ:
- Đồ khốn! Đưa vàng đây!
- Tao băm vằm mày ra bây giờ!
- Tao bắn nát đầu mày ra cho mà xem!
Nghe dọa thế, Buratino run cầm cập, mấy đồng tiền kêu keng keng trong miệng. Bọn cướp hét:
- À, nó giấu vàng đây rồi. Nó để trong mồm...
Một đứa tóm lấy đầu Buratino, đứa kia ôm lấy chân. Cứ thế chúng tung thằng bé lên trời mấy lần. Buratino cắn chặt răng lại. Bọn cướp lộn ngược đầu Buratino xuống rồi cứ thế đập đầu nó xuống đất. Nhưng chẳng ăn thua gì. Thằng cướp bé liền lấy dao nạy răng Buratino. Chỉ một chút nữa... Răng đã há ra.
Nhưng Buratino nhanh nhẹn cắn vào tay tên cướp một miếng...
Đâu có phải bàn tay:
một cái chân mèo! Thằng cướp rống lên một tiếng kinh khủng. Bu-ra -ti-nô chuồi qua tay nó, nhảy bổ đến cái hàng rào, đâm đầu vào bụi cây gai. Mấy mảnh quần áo vướng mắc vào gai. Thế là nó sang được bên kia. Nó vội phi về phía khu rừng.
Đến cửa rừng thì bọn cướp đuổi kịp. Buratino liền nhảy bổng lên, tay bám lấy một cành cây vươn lên cao. Bọn cướp tuy lúng túng vì cái túi đội trên đầu, nhưng cũng đu được lên cây. Bu-ra-tinô leo đến ngọn cây, nhảy sang cây khác. Bọn cướp cũng làm như thế... Nhưng cả hai đều mất thăng bằng, ngã bổ chửng xuống đất.
Hai đứa vừa xoa lưng vừa rên rỉ. Còn Buratino tụt xuống đất, chạy như biến. Chân nó nhanh thoăn thoắt, không tài nào trông thấy được. Bóng cây ngả dài dưới ánh trăng. Cả khu rừng pha trộn những vùng bóng tối và những khoảng ánh sáng. Khi thì Bu-ra-tinô biến trong bóng tối, khi thì cái mũ trắng của nó lấp lánh dưới ánh trăng. Cứ thế, nó đến một cái hồ. Vừng trăng treo lơ lửng trên mặt hồ sáng như gương, giống cảnh tượng nơi rạp múa rối. Bu-rati- nô quay ngoắt sang tay phải:
chỉ có hồ ao; quay sang tay trái:
cũng chỉ có hồ ao. Đằng sau, cành cây kêu sột soạt...
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!....
Hai thằng cướp chạy sấn lên, nhảy qua cỏ ướt để tìm Bu-rati- nô.
- Nó kia kìa!
Chỉ còn một cách:
nhảy xuống nước. Vừa lúc ấy, nó thấy một cô thiên nga đang ngủ cạnh bờ hồ đầu ủ trong cánh. Buratino nhảy xuống hồ, lặn xuống rồi nắm lấy chân thiên nga. Thiên nga thức giấc, hét to:
- Úi úi! Ai đùa gì mà đùa lạ thế. Bỏ chân người ta ra.
Nó giương đôi cánh rộng bát ngát. Vừa lúc ấy, hai tên cướp sắp tóm được Buratino. Thiên nga bay sang phía bờ hồ bên kia, dáng thật lộng lẫy. Sang đến bờ bên kia, Buratino buông chân thiên nga, nhảy xuống đất, rồi vùng dậy, cứ thế giẫm bừa lên cỏ lác và những mô đất đầy rêu, chạy thẳng một mạch về phía ông trăng sáng tỏ trên khu đồi.